Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 93 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 507 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Không Quan Tâm
huyết Thuyết về nhà Chính liền chạy lên lầu sắp xếp đồ đạc, cô chỉ đem theo vài bộ quần áo đơn giản thôi, vì ở tiệm coffee cũng là nhà của cô, đồ đạc ở đấy vẫn còn.
Cô đeo balo lên rồi đi xuống lầu, vừa hay chạm mặt Hạo Dương, cô mỉm cười nhìn anh.
-Nghe nói em sẽ về nhà chơi vài ngày hả?-Hạo Dương đi đến bên cô, khoảng cách giữa hai người chỉ là vài bước chân.
-Đúng ạ. Thứ năm em sẽ trở về.-Thuyết Thuyết cười tươi, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết làm người ta như bị mê hoặc.
-Vậy thì em đi chơi vui vẻ, nhớ phải cẩn thận đó.-Hạo Dương xoa xoa đầu cô, cười hiền hậu.
-Đương nhiên rồi ạ, vậy thì em đi đây. Tạm biệt anh.-Thuyết Thuyết nói rồi cất bước đi.
Hạo Dương nhìn theo bóng lưng cô, đôi môi tùy ý nhếch lên, ánh mắt nhìn cô có chút quyến luyến.
Thuyết Thuyết nhìn xung quanh nhà, liền thấy Hạo Thần đang ngồi trên chiếc ghế sofa gỗ ở ban công phòng khách, dáng vẻ lười biếng, đôi mắt phượng khép lại, hình như đang nhắm mắt ngủ.
Cô đi tới bên anh, bàn tay trắng nõn khẽ lay lay anh dậy, anh mở mắt ra nhìn cô, không phải là anh đang ngủ, mà chỉ là khép mắt lại thư giãn thôi.
-Tôi về đây. Thứ năm sẽ quay trở lại.
-Ừ.-Hạo Thần gật đầu, giọng nói có hơi khàn do im lặng lâu, nhưng nghe rất êm tai.
Giọng nói này, Thuyết Thuyết rất muốn nghe, rất êm tai.
-Mà anh có muốn ghé quán coffee của tôi không? Tôi sẽ làm đồ uống cho anh.-Thuyết Thuyết cười cười.
Hạo Thần im lặng suy nghĩ, một chặp sau mới mở miệng.
-Được, dù gì tôi cũng đang rảnh.-Nói xong anh đứng lên, đi ra gara để xe.
Thuyết Thuyết đứng ở cổng lớn, dáng vẻ thoải mái, phấn khởi đứng đợi anh, Hạo Thần lái một chiếc Hennessey màu bạc đi ra. Cô cũng không biết trong cái gara đó có bao nhiêu chiếc siêu xe nữa, chắc chắc là rất nhiều rồi, vì anh cứ đổi xe liên tục, không thể đếm được, đúng là nhà giàu có khác.
Thuyết Thuyết trèo lên ghế phụ, Hạo Thần phóng xe đi theo địa chỉ mà cô đưa, dừng lại tại một quán cà phê nhỏ mang tên Uyên Ương ở trung tâm thành phố, anh đỗ xe vừa vẹn ở lề đường, rồi cùng Thuyết Thuyết đi vào quán.
Hạo Thần ung dung bỏ tay vào túi quần đi theo sau Thuyết Thuyết, dáng người cao to cùng gương mặt hoàn mỹ đã thu hút sự chú ý của các cô gái đi đường, thấy anh vào quán cà phê cũng liền kéo nhau vào theo.
Thuyết Thuyết bước vào, thấy Chi Nguyên cùng Hy Vy và cô bé học sinh lớp mười tên là Đậu Đậu đánh bài, vì buổi trưa nên khách cũng thưa.
-Chào các cô gái bán cà phê!-Thuyết Thuyết vui vẻ nói.
Ba cô gái kia nghe thấy giọng nói quen thuộc liền dừng đánh bài, ngẩng đầu lên, gương mặt mừng rỡ.
-Thuyết, cậu về rồi.-Chi Nguyên chạy đến ôm chầm lấy cô
Cả Hy Vy và Đậu Đậu cũng liền chạy đến ôm lấy hai cô gái kia, cả bốn người vui mừng ôm nhau nhảy dựng lên, hoàn toàn quên đi sự có mặt của Hạo Thần.
Về phía Hạo Thần, anh vừa bước vào quán, thấy đằng sau ồn ào, quay lại thì thấy rất nhiều nữ nhi đứng phía sau anh nhòm ngó, miệng còn liên tục la hét gọi anh.
Hạo Thần chau mày nhưng rồi lãnh đạm đi sâu vào trong, mặc kệ các cô gái kia cũng kéo theo vào.
Chi Nguyên, Hy Vy và Đậu Đậu bây giờ mới để ý đến sự có mặt của Hạo Thần, vẻ mặt khó hiểu, người con trai này, thực sự rất đẹp trai, gương mặt chữ V tuấn tú, điểm thu hút nhất chính là đôi mắt phượng dài, hàng lông mi dài và dày làm cho mắt anh càng thêm sâu, không thể hiểu rõ được đôi mắt ấy, mái tóc màu sợi đay không vuốt gel, lười biếng phủ xuống trán che khuất đi cặp lông mày kiếm hoàn mỹ.
Thuyết Thuyết nhìn anh ấy náy, cô vì vui mừng quá mà quên đi anh, thật là có lỗi a.
-Đây là Hạo Thần, nhị thiếu gia của của tập đoàn Dương Thần.-Thuyết Thuyết giới thiệu anh cho ba người kia.
-Chào anh.
Hạo Thần gật đầu rồi tùy ý ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Ba người kia bây giờ tập trung buôn bán, vì các cô gái kia theo Hạo Thần mà vào đây, tất nhiên không thể để lỗ vốn, phải cho các cô gái đó uống cà phê mới được chứ.
-Ây da. Chắc là phải bảo Thuyết kêu anh là ngày nào cũng đến đây, chỉ cần đứng ở trước cửa tiệm nửa tiếng đồng hồ thôi, thì quán chúng ta sẽ đắc khách như tôm tươi, rồi chúng ta sẽ giàu có, haha.-Chi Nguyên vừa pha chế cà phê vừa nói.
-Đúng vậy. Chị Thuyết Thuyết đúng là may mắn, quen được anh vừa đẹp vừa giàu có.-Đậu Đậu đứng bên cạnh cũng nói.
Tất nhiên hai người kia vừa nói xong, liền nhận được hai cái cốc đầu từ Hy Vy
-Ui da. Đau đó.-Chi Nguyên cùng Đậu Đậu xoa xoa đầu.
-Hai người đừng có đứng đó mà mơ tưởng, cậu ta là nhị thiếu gia của tập đoàn Dương Thần, tập đoàn lớn nhất nhì nước đó.-Hy Vy để ly cà phê vào khay, nói rồi sau đó bưng ra cho khách.
Thuyết Thuyết kêu Hạo Thần ngồi đây chờ cô đi pha nước cho anh uống, anh cũng tùy ý gật đầu ngồi chờ cô. Lúc này anh khẽ đưa mắt nhìn cái quán này, cũng tạm được, thiết kế hiện đại mang phong cách châu âu nhưng lại rất ấm cúng, phông màu chủ đạo là màu trắng đi kèm với màu nâu, rất hài hòa.
Được năm phút sau, Thuyết Thuyết đem ly cà phê lên cho Hạo Thần, rồi ngồi đối diện anh.
Hạo Thần ung dung cầm ly cà phê lên, nhấp thử một ngụm rồi lại để lên bàn, vẻ mặt Thuyết Thuyết nhìn anh chằm chằm, ý muốn hỏi anh có ngon không?
Điều này khiến Hạo Thần khẽ cười, chỉ một nụ cười nhẹ thôi cũng lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn rất hút hồn.
-Có ngon không?
-Cũng tạm.
Thuyết Thuyết hơi thất vọng, anh lúc nào cũng nói là "cũng được" "cũng tạm" "cũng tốt" làm cô phát ngấy lên, thế là cô bực mình đứng dậy phụ giúp mọị người rửa ly, mặc kệ anh ngồi đó một mình.
Nhưng Hạo Thần cũng không quan tâm mấy, anh ngồi nhâm nhi ly cà phê nóng, một chặp lại lấy điện thoại ra chơi game đua xe, không để ý xung quanh.
Đến xế chiều thì anh cũng chào tạm biệt mọi người rồi ra về, Thuyết Thuyết bấy giờ mới thở dài. Khi anh đi rồi thì khách cũng thưa dần.
Khi chiếc xe Hennessey vừa đi thì một cùng lúc đó có hai chiếc xe Lexus và BMW đi ngược chiều, dù khoảng cách có hơi xa một chút nhưng anh vẫn thấy rõ chủ nhân của hai chiếc xe ấy là ai, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chiếc chuông ở cửa tiệm lại kêu lên, Thuyết Thuyết cuối đầu chào khách rồi ngước lên.
Anh Tuấn Kỷ, anh Hạo Dương.-Cô kinh ngạc la lên.
-Sao thế. Không chào đón bọn anh hả?-Cả hai người cùng đồng thanh.
-Không, không phải. Hai anh ngồi đi.-Cô cười trừ rồi kéo hai người ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh - Thương Lạc Nữ