Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 93 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 507 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:00:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Trợ Lý Riêng
(Cho phép tôi đổi tên của nhân vật Phương Thiên Không thành Khắc Giai Thành nha)
Sáng sớm, Thuyết Thuyết thay đồng phục xong chạy qua phòng Hạo Thần gọi anh dậy nhưng căn phòng trống trơn, toilet cũng không có, hình như anh đến trường rồi. Cũng tốt, khỏi cần trổ tài làm điểm tâm cho anh ta.
Đang mỉm cười vui vẻ đi trên hành lang thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là một dãy số lạ. Cô ấn nút trả lời thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhàn nhạt:
(Gà mái! Đến phòng hội trưởng ngay) Giọng nói này chỉ có thể là của tên heo đực đáng ghét.
-Để làm gì?-Cô ngơ người khó hiểu.
(Không nhiều lời. Tôi cho cô mười phút.). Giọng nói vừa kết thúc thì đầu dây bên kia cũng tắt một cách dứt khoát khiến cô không kịp mở miệng.
Mở cửa phòng hội trưởng ra, cô thoáng ngạc nhiên vì thấy mọi người đều tập trung đầy đủ ở đó. Không hiểu lại có việc gì nữa đây? Cô khó hiểu nhìn Hạo thần đang chễm chệ trên ghế hội trưởng:
-Anh gọi tôi đến đây làm gì?
-Có việc mới gọi cô, mau lại đây ngồi.-Hạo thần nhàn nhạt nói rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô cũng nghe lời đi đến chiếc ghế đó rồi ngồi xuống.
-Anh lại bày trò gì nữa đây?-Thuyết Thuyết chau mày hỏi.
-Im lặng. Chỉ cần ngồi đây là được, không cần lên tiếng.-Hạo Thần nhìn cô nói.
-Đây là người tôi nói. Có ai phản đối gì không?-Hạo thần quay sang nhìn mọi người.
-Hội trưởng, theo em thấy thì cô ta không được đâu.-Một người trong hội lên tiếng.
-Đúng vậy đó ạ. Cô ta là người nói chúng ta vô dụng cơ mà, làm sao có thể làm trợ lý riêng của anh được.-Người tiếp theo cũng lên tiếng phản bác.
Trợ lý riêng? Lại gì nữa đây? Thuyết Thuyết im lặng lắng nghe mà gương mặt xinh đẹp lộ rõ sự khó hiểu.
-Anh nên suy nghĩ lại đi ạ!
-Không cần suy nghĩ lại. Từ nay Lăng Thuyết Thuyết sẽ là trợ lý riêng của tôi. Rõ chưa?-Hạo Thần kiên định nói.
-Tôi tán thành.-Cả Hạo Dương và Tuấn Kỷ đồng thanh lên tiếng.
Cả đám nhìn nhau tỏ vẻ khó chịu, không vui. Bọn họ nhìn khắp người cô, không thấy được tài năng gì. Hay là cô ta đem nhan sắc của mình để quyến rũ Hạo Thần?
-Quyết định vậy đi. Không còn chuyện gì nữa thì tan họp.-Hạo Thần nhanh gọn đưa ra quyết định, đám người kia không đồng ý cũng phải đồng ý, đụng tới Hạo Thần là không nên.
-Bọn anh vừa mới nói về chuyện gì vậy? Tại sao lại có tên tôi trong đó?-Thuyết Thuyết nhìn anh, nói.
-Cô nghe không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy?-Hạo Thần lạnh nhạt nói.
-Này!-Thuyết Thuyết giậm chân.
-Từ nay em sẽ là trợ lý riêng của Hạo Thần.-Hạo Dương nhìn bộ dạng của cô, mỉm cười trả lời thay cho em trai mình.
-Tại...tại sao em phải làm trợ lý riêng của anh ta chứ? Không thích đâu.-Thuyết Thuyết bĩu môi tỏ ý không tán thành.
-Thuyết Thuyết! Anh thấy như vậy cũng được mà, sau này em sẽ không bị ăn hiếp nữa.-Tuấn Kỷ im lặng từ nãy giờ cũng lên tiếng.
-Không đâu. Em không bị mấy người đó ăn hiếp thì cũng bị anh ta hành hạ.-Thuyết Thuyết liếc Hạo Thần nói.
-Em đừng lo, em ấy mà làm gì em, nói với anh, anh sẽ xử lý.-Tuấn Kỷ nửa thật nửa đùa nháy mắt với cô, xoay qua thì ngay lập tức nhận được cái trừng mắt của Hạo Thần. Anh có thể thấy được trong cái trừng mắt đó có chữ "Tớ sẽ tính sổ với cậu sao, liệu hồn đó"
-Không phải chứ? Em không muốn làm đâu.-Thuyết Thuyết chau mày.
-Rất tiếc. Cô không có cơ hội từ chối, thứ gì tôi muốn, nhất định phải có được.-Hạo Thần dựa lưng vào ghế nói.
Thuyết Thuyết khóc không ra nước mắt, nói như vậy có nghĩa cả năm học cô đều phải lẽo đẽo theo sau anh ta, làm mọi việc anh ta sai khiến. Ahhhh không chịu đâu!!!!
-Anh được lắm, coi như lần nay tôi thua.-Thuyết Thuyết nghiến răng, sải bước ra ngoài.
Cô đi chưa được bao lâu thì cánh cửa tiếp tục mở ra, một chàng trai mái tóc nâu bước vào, khóe miệng nhếch lên, cười như không.
-Trợ lí mới. Cũng không tồi.
Cả ba người trong phòng hội trưởng đều nhận ra được chủ nhân của giọng nói này, không ai khác chính là Hàn Phong.
-Cậu biết thắt caravat rồi sao?-Hạo Dương nhìn caravat của Hàn Phong rồi hỏi.
-Có người thắt giúp tôi.-Hàn Phong nhún vai, tại hôm nay cô đến trả caravat cho anh nên anh bắt cô thắt giúp anh.
-Hai năm nay không bước chân vào phòng hội trưởng, sao bây giờ lại đến đây?-Hạo Thần nhàn nhạt nhếch miệng cười.
-Yên tâm. tôi đến đăng ký thi hát.
-Ồ. Vậy tôi sẽ ưu tiên cho cậu đứng đầu danh sách.
-Vậy thì phải cảm ơn hội trưởng rồi.
-Hội phó đã muốn, tất nhiên tôi phải đưa lên đứng hàng đầu rồi.-Hạo Thần nhếch môi.
-Để đáp lại lòng tốt của cậu, tối nay đến Cám Dỗ (Giống tên một quán bar ở trong truyện Ám Dục nha.), như cũ.-Hàn Phong xoay người toan bước đi.
-Hai cậu, rốt cuộc khi nào mới chấm dứt đây.-Tuấn Kỷ lắc đầu.
******
Thuyết Thuyết bỏ về lớp, đi ngang qua một căn phòng đựng dụng cụ học tập, cánh cửa phòng ấy không đóng kín, để ra một khe hở hơi lớn, một mùi hương xộc vào mũi cô, rất thơm. Đó chính là mùi mì gói, quái thật, trong trường ai lại đi nấu mì?
Thuyết bước vào phòng, đúng là có một tô mì gói đang đậy lại, hình như người nấu chưa kịp ăn.Vì lúc sáng chưa kịp ăn sáng đã bị Hạo Thần kêu đến phòng hội trưởng gấp nên cảm thấy rất đói bụng.
Thôi mặc kệ là của ai, ăn xong rồi xin lỗi cũng được. Nghĩ vậy Thuyết Thuyết liền ngồi xuống đó, bê tô mì lên ăn ngon lành, đang ăn thì cánh cửa mở toang ra, cô giật mình xuýt nữa thì làm rớt cả tô mì.
Là một người con trai, anh thật đẹp trai, dáng người cao ráo khỏe mạnh, mái tóc màu đỏ rượu vang lười biếng phủ xuống đến đầu chân mày, đôi mắt màu đen hổ phách nhìn cô chằm chằm. Ngôi trường này, thật lắm người đẹp trai.
-Cô là ai? Tại sao lại ở đây? Còn tô mì đó?-Chàng trai lên tiếng.
-Tôi...tôi xin lỗi, là mì của anh hả? Bởi vì đói quá nên tôi đánh liều ăn nó. Tôi sẽ đền lại cho anh.-Thuyết Thuyết bỏ tô mì xuống, đứng dậy liên tục cúi đầu xin lỗi, trong miệng, mì còn chưa kịp nuốt.
Chàng trai thấy vậy liền bật cười. Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đó. Tay xoa xoa cằm mình, thích thú nói:
-Không sao? Cô cứ ăn tiếp đi. Cô sẽ đền bù cho tôi cái gì nào?
-Tôi...tôi sẽ làm bánh cho anh ăn. Được không?
-Ồ! Vậy thì còn gì bằng.
Thuyết Thuyết đến giờ cũng không muốn ăn nữa, bằng hỏi anh:
-Anh tên gì? Học sinh mới sao?
-Tôi là Khắc Giai Thành. Tôi mới chuyển về đây học. Còn cô?
-Chào anh. Tôi là Lăng Thuyết Thuyết, tôi học ở đây cũng chưa được hai tuần.-Cô nở một nụ cười đẹp mê hồn nhìn anh.
Hai người trò chuyện rất hợp nhau, còn trao đổi số điện thoại cho nhau nữa. Thuyết Thuyết thấy chàng trai này rất tốt bụng, lại còn vui tính nữa. Cô rất thích những người như vậy.
-Vô lớp rồi. Em phải về lớp đây. Hẹn gặp lại anh.-Thuyết Thuyết đứng lên tươi cười rồi ra ngoài.
Nụ cười trên môi Thiên Không tắt ngụm, gương mặt thân thiện lúc nãy thay vào đó là gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Mái tóc màu đỏ rượu không hiểu sao lại u ám đến rợn người.
-Cố Hạo Thần, mày nhất định sẽ phải trả giá cho việc mày đã làm.
Lời nói vừa dứt, lực ở chân đá mạnh vào chiếc ghế gần đó, khiến nó biến dạng méo mó.
Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh - Thương Lạc Nữ