My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: H.ci
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2049 / 25
Cập nhật: 2015-12-05 19:06:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5+6
ần Hỷ Lạc vẫn cắn chặt môi không lên tiếng, cũng không hề kháng cự.
Tay Lâm Hạo Sơ chậm rãi theo vạt áo thâm nhập vào trong, các nút áo sơmi đã bị mở ra hơn phân nửa, nhẹ nhàng trơn trợt xuống ngang thắt lưng, chiếc lưng nhẵn bóng trong nháy mắt hiện ra trước mắt Lâm Hạo Sơ, tay anh nhẹ nhàng khiêu dây áo trong của cô, đầu lưỡi lướt qua vành tai, âm thanh mờ ám, “Biết rằng nếu không phản kháng sẽ phát sinh cái gì không?”
Viền mắt Hỷ Lạc hơi nóng lên, hai tay gắt gao chống trên tường, chịu đựng nắm chặt thành quyền, như trước im lặng không lên tiếng.
Chân mày Lâm Hạo Sơ hơi nhíu lại, anh chăm chú nhìn vào một bên mặt của cô, nhìn hốc mắt hơi đỏ, tay chậm rãi cởi dây áo trong, lúc đôi môi áp sát sống lưng cô, lúc tay anh nắm thắt lưng cô kéo lại, cảm giác rõ ràng có một giọt chất lỏng lạnh buốt rơi xuống. Anh dừng một chút, cúi xuống. Nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên, mặt không thay đổi choàng trên người cô.
Hỷ Lạc siết chặt áo khoác, đưa lưng về phía anh.
Lâm Hạo Sơ kéo cravat ném tới một bên giường, đi thẳng vào phòng tắm, “Về sớm đi, thư ký Ngô sẽ ở dưới lầu chờ em.” Nói xong, liền đóng lại cửa phòng tắm.
Hỷ Lạc nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, rốt cục kiềm nén không được lệ rơi đầy mặt, cô lau nước mắt trên mặt, tay đặt trên nắm cửa, bỗng nhiên nghe được trong phòng tắm truyền đến một tiếng rên khẽ.
Tay Hỷ Lạc trên nắm cửa dừng một chút, cô nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đóng chặt, do dự. Tiếng dòng nước bên trong bỗng nhiên gia tăng. Hỷ Lạc nghe không được âm thanh bên trong, cô lại do dự, cuối cùng vẫn mở cửa, bước được nửa bước thì thân thể cô cứng đờ, vì dường như cô lại nghe được một tiếng rên rỉ, loại âm thanh ẫn nhẫn nhưng đau đớn.
Cô đứng trước phòng tắm, gõ gõ cửa, “Lâm Hạo Sơ?”
Bên trong không có trả lời, tiếng nước chảy vẫn còn tiếp tục, Hỷ Lạc lại gõ cửa, vẫn không có tiếng trả lời, cô nhất thời căng thẳng, cố sức vặn nắm cửa nhưng không được, Hỷ Lạc gia tăng sức lực đập đập cửa, “Lâm Hạo Sơ, anh không sao chứ?”
Trán Lâm Hạo Sơ tuôn ra mảng lớn mồ hôi, anh tựa vào kính thủy tinh trong phòng tắm, chân trái co lại, chân phải duỗi thẳng, mắt nhìn đầu gối chân phải, anh cười cay đắng, vì tác dụng của thuốc gặp phải nước lạnh, hơn nữa gặp thời tiết mưa lạnh ẩm thấp, vết thương cũ mơ hồ đau râm ran.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, Lâm Hạo Sơ khó khăn chống người đứng dậy, mặc khăn tắm, mặt không cảm xúc mở cửa phòng tắm.
Tay Hỷ Lạc đang ở gõ cửa khựng lại giữa không trung, cô mở to mắt, “Anh?”
Lâm Hạo Sơ nhíu mày, nhìn thoáng qua cô, “Em sao còn chưa đi?”
Hỷ Lạc thở một hơi, bình tĩnh lại, “Anh không có việc gì là tốt rồi, gọi anh lâu như vậy đều không lên tiếng, em tưởng anh ngất...” Ngã bên trong này? Câu nói kế tiếp chìm ngập trong nỗi khiếp sợ của cô. Cô không thể tin nhìn xuống phía bên trái đầu gối chân phải của Lâm Hạo Sơ, vết sẹo ghê gớm đó, cho dù màu sắc đã trở nên nhợt nhạt cho thấy đã cũ, nhưng vẫn làm cô kinh động, trên chân thon dài thẳng tắp cư nhiên lại có vết thương kinh người như thế, Hỷ Lạc không thể che dấu sự kinh ngạc của cô lúc này.
Lâm Hạo Sơ theo tầm mắt của cô nhìn xuống điểm mấu chốt, anh cong lên khóe môi cười nhạt, “Tôi là như vậy, em còn thích không?”
Hỷ Lạc bị anh nói thì giật mình, cô nhất thời không biết nên trả lời ra sao, ngây ngốc đứng một chỗ.
Sắc mặt Lâm Hạo Sơ dần sa sầm xuống, anh nhìn Hỷ Lạc một cách châm biếm, “Thứ em thích cũng chỉ là khuôn mặt của tôi thôi?”
Hỷ Lạc phục hồi tinh thần, cô nén kinh ngạc, chậm rãi đi tới bên người anh, giọng điệu ấm áp, “Rất đau phải không?”
Người Lâm Hạo Sơ cứng đờ, anh chau mày càng sâu hơn, anh không nói gì, chỉ là nhìn Hỷ Lạc, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hỷ Lạc ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo kia, ngay lúc vừa chạm được vết sẹo, cô cảm giác được rõ ràng người Lâm Hạo Sơ run lên, ngay tại khắc đó, đáy lòng Hỷ Lạc dường như có vật gì trong nháy mắt sụp xuống.
“Vì sao phải nghĩ rằng nó xấu xí? Việc thích anh và nó không có chút quan hệ, anh chính là anh.” Hỷ Lạc ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh.
Lâm Hạo Sơ nhìn ánh mắt cô nổi lên một chút tia sáng, anh nhìn sang chỗ khác.
Hỷ Lạc ngồi xổm bên giường, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp chân, “Có phải vì trời mưa nên vết thương cũ tái phát? Vết thương cũ của ông nội em trước đây cũng là như thế này, em từ nhỏ đã giúp ông xoa bóp, từ từ sẽ tốt thôi.” Cô quay đầu lại nói, ngón tay mềm mại ấn xung quanh đầu gối.
Đột nhiên Lâm Hạo Sơ nghiêng người đứng dậy trước mặt cô, ánh mắt ép sát cô, “Tần Hỷ Lạc, được rồi, tôi nói rồi chúng ta không có khả năng, xéo đi.”
Hỷ Lạc bỗng nhiên bị anh thô bạo quát nạt, sắc mặt có chút trắng bệch, cô lúng ta lúng túng nhìn anh, “Lâm Hạo Sơ?”
Sắc mặt Lâm Hạo Sơ càng phát ra sắc trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy xuống hai bên tai, anh xoay người đưa lưng về phía Hỷ Lạc, không muốn bị cô xem thấy sự thảm hại của anh lúc này. Lâm Hạo Sơ đã trải qua ba mươi mốt năm, kiêu ngạo tự phụ, cho đến lúc chân bị thương cách đây sáu năm... Là sáu năm, bất kể hốt hoảng như thế nào, chật vật ra sao, hiếu thắng như anh cũng không muốn để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy.
“Đi ra.” Lâm Hạo Sơ cắn răng bật ra hai chữ.
Hỷ Lạc nhìn bóng lưng anh, muốn nói lại thôi, cuối cùng yên lặng kéo cửa phòng.
Cửa phòng đóng lại, Lâm Hạo Sơ nhắm mắt ngã ngồi trên giường.
Một lát sau, tiếng chuông cửa lần thứ hai vang lên, Lâm Hạo Sơ nóng nảy mở cửa, thư ký Ngô đem theo hòm thuốc đứng ở cửa, thấy vẻ mặt phẫn nộ của Lâm Hạo Sơ, hiển nhiên lại càng hoảng sợ, “Bí thư Lâm?”
Lâm Hạo Sơ không nói gì, trở về bên giường nằm xuống.
Thư ký Ngô thuần thục mở hòm thuốc, lấy ra thuốc mỡ với băng gạc, “Dạo này là mùa mưa dầm, loại thời tiết này làm chết người, anh nên chú ý nhiều hơn.”
Lâm Hạo Sơ vẫn không nói chuyện, im lặng nằm trên giường, cánh tay khoác lên trán, qua một hồi anh thấp giọng hỏi, “Cô ấy về rồi?”
Thư ký Ngô dừng lại, sau đó tiếp tục động tác, “Cô ấy kiên quyết không cho đưa về, tự mình bắt xe đi.” Trầm mặc một hồi, thư ký Ngô nhỏ giọng nói câu, “Anh hà tất phải thế, không cần khiến người khác sợ hãi tránh xa mình.”
Lâm Hạo Sơ cười nhạo, “Theo tôi thì có được cái gì tốt?”
Thư ký Ngô âm thầm thở dài, “Chân của anh chỉ là thỉnh thoảng thời tiết ẩm thấp mới bệnh cũ tái phát, lúc thường so với người bình thường không có gì khác nhau, anh có lúc quá mức để ý rồi.”
Lâm Hạo Sơ kéo chăn, “Anh đi nghỉ ngơi đi.”
Hỷ Lạc nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ, trường học thì không về được. Nhà cũng không dám quay về, nếu như để ông bà già thấy cô nửa đêm trang điểm đậm như vẽ chạy về nhà, thế nào cũng phải phạt cô vào phòng vệ sinh úp mặt vào tường. Hỷ Lạc bắt xe trực tiếp đến nhà trọ nhỏ của Cố Doãn ở bên ngoài, Cố Doãn từ sau khi lên năm 3 thì thuê một căn ở khu nhà trọ gần trường học, rất ít về chung cư, nói cho văn vẻ là sợ ông nội càm ràm, Hỷ Lạc xem ra, thực ra là để anh ta thuận tiện cua gái mà thôi.
Mắt Cố Doãn nhập nhèm ngái ngủ nhìn Hỷ Lạc, “Tần Hỷ Lạc, hơn nửa đêm hóa thành cái hình dạng quỷ này tới chỗ anh trình diễn phim kinh dị à?”
Khóe miệng Hỷ Lạc co giật, nỗ lực tỏ vẻ mỉm cười, nhịn, nhịn, nhịn. Còn phải trông cậy cái lão này thu nhận mình, “Em giúp bạn bè làm việc, lúc này trễ rồi, cũng không có chỗ đi, ha, ha.” Cười gượng hai tiếng.
Cố Doãn hừ nhẹ một tiếng, “Ai da, thì ra là nhờ vả.” Cậu ta nheo mắt, chà xát cằm, “Cơ hội khó có được như vậy, anh...”
Hỷ Lạc đen mặt, “Cố Doãn, anh không phải là? Lẽ nào anh muốn...?”
Cố Doãn cười nham hiểm, “Không sai, anh chính là muốn...”
Hỷ Lạc vẻ mặt đau khổ, “Ngày hôm nay mệt chết đi được, có thể để hôm khác không?”
Cố Doãn thu hồi ý cười, mắt lạnh nhìn cô, “Được rồi, vậy đêm nay em kiếm người khác thu nhận em đi.”
Hỷ Lạc vội vã lắc đầu, “Này này được rồi, anh nhìn lại đi, em là bạn nối khố của anh mà, là người quá quen thuộc với anh, anh không thể vứt em mà mặc kệ được.”
Cố Doãn giảo hoạt sáp lại gần cô, “Vậy có làm hay không?”
Hỷ Lạc mếu máo, vẻ mặt oan ức, “Làm.”
Chương 6: Trúc Mã
Hỷ Lạc nhíu đôi lông mày, “Tiểu Doãn, cuộc đối thoại của chúng ta hình có chút ‘cua đồng’ (1) rồi?”
Cố Doãn không khách khí vỗ đầu cô, “Cái gì cua với chả đồng, nhanh lên đi, làm cho anh.”
Hỷ Lạc nắm mái tóc dài ngang lưng, tiện tay búi lên, miệng lẩm bẩm một cách không tình nguyện, “Anh đừng có biến thái như thế được không, hơn nửa đêm đòi ăn sườn xào chua ngọt, muốn anh thu nhận em sao mà khó thế.”
Cố Doãn chống cằm, trong mắt hàm chứa ý cười, “Em không làm cũng được.”
Hỷ Lạc xoay người đi vào nhà bếp, “Anh thật biết nắm bắt cơ hội.” Sau đó đưa lưng về phía cậu, cô bẻ các khớp ngón tay, một trận oán thầm, ngày mai xem chị xử lý cưng như thế nào.
“Tần Hỷ Lạc, em đứng lại đó cho anh.” Cố Doãn bỗng nhiên lớn tiếng quát cô.
Hỷ Lạc bị cậu ta bất thình lình gào to thì giật mình, quay đầu lại nói lắp nhìn về phía cậu ta, “Làm... làm gì?”
Cố Doãn từ trên sofa nhảy dựng lên, bước tới trước mặt Hỷ Lạc, ánh mắt nham hiểm, “Tần Hỷ Lạc, buổi tối em làm cái gì?”
Hỷ Lạc run run, Cố Doãn ít khi nào như vậy, cô chột dạ không dám mở mắt, “Giúp Lâm Mẫn làm thêm.”
Cố Doãn cười u ám, “Thật không?”
Hỷ Lạc bị cậu cười đến da đầu tê dại, nghi ngờ nhìn về phía cậu, “Đúng vậy, làm sao?”
Cố Doãn nhìn cô một hồi, sau đó hừ nhẹ một tiếng, “Buổi tối nhớ tẩy trang rồi mới ngủ.” Nói xong tiện tay kéo búi tóc của cô xuống, xoay người đi về phòng.
Hỷ Lạc ở phía sau cậu vẻ mặt ù ù cạc cạc, “Ê, không ăn sườn xào chua ngọt hả?”
Cố Doãn quay đầu lại hung hăng liếc cô, sau đó “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, âm thanh cực lớn, Hỷ Lạc bị chấn động một chút, ngẩng đầu không nói gì nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, cái đèn đáng thương dường như bị chấn động nên cũng run rẩy.
Hỷ Lạc đảo cặp mắt trắng dã, người gì mà quái lạ, thật kỳ quặc. Cô tháo trang sức, lấy từ trong túi dung dịch và bông tẩy trang, đến phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt đi ngủ. Vén mái tóc qua bên vai, lúc đang cúi người làm ướt mặt, tầm nhìn bị thứ gì đó thu hút. Cô nghiêng người đối mặt trong gương, đột nhiên trừng lớn mắt, trên cổ rõ ràng có thể thấy được vết hôn. Cô đỏ mặt, không tự nhiên hồi tưởng lại một màn xảy ra tại phòng 1076, nhắm mắt lại, chóp mũi dường như còn lưu lại hương vị mờ nhạt của Lâm Hạo Sơ trên người cô.
Sau đó mới nhớ tới Cố Doãn vừa rồi là cũng là thấy cái này mới nổi giận sao, thế nhưng, càng không hiểu ra sao, anh ta có cái gì mà tức giận. Hỷ Lạc bất đắc dĩ nhún vai, ông già khó tính này quả nhiên rất ấu trĩ.
Ngày hôm sau, lúc Hỷ Lạc thức dậy, Cố Doãn đã đến trường. Trên bàn đã có sẵn bữa sáng, Hỷ Lạc cười tủm tỉm ăn cháo gạo kê (2), trong lòng vui vui. Nghĩ thầm, thật ra Cố Doãn cũng không đáng ghét như thế, vẫn rất đáng yêu, vậy thì tha thứ tính quái lạ của anh ta trước đây là được rồi.
Thế nhưng, Tần Hỷ Lạc phát hiện Cố Doãn dường như không bình thường. Trước đây cứ vài ba ngày lại quấn quít lấy cô không buông, lúc này bỗng nhiên vài ngày không thấy bóng dáng đâu.
Hôm nay là cuối tuần, Hỷ Lạc biết Cố Doãn chắc chắn trở về chung cư, ông Cố triệu hồi, mỗi cuối tuần bất luận có chuyện gì đều phải về nhà ăn. Hơn nữa ngày hôm nay tại Cố gia dường như mở tiệc chiêu đãi nhân vật quan trọng nào đó, Tần Vĩ Thâm và Chung Tinh cũng đi đến Cố gia. Hỷ Lạc hễ tan học thì sẽ chờ ở dưới nhà Cố Doãn, đá viên sỏi bên cạnh, cô vô cùng buồn chán đứng dựa vách tường. Rốt cục thấy Cố Doãn đi đến, cậu ta liếc Hỷ Lạc một cái, dường như do dự, sau đó nói qua loa một tiếng “Hi” cho xong, liền chuẩn bị lách qua cô tiến vào nhà.
Trên mặt Hỷ Lạc không biểu hiện gì, len lén duỗi chân ngáng cậu, Cố Doãn không chú ý xém chút nữa mất hình tượng đem mặt và đất tiếp xúc thân mật, cậu ta đứng vững dậy, mặt đen lại nhìn Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc khiêu khích nhìn thẳng cậu ta, “Làm sao vậy? Anh sao mà không khó chịu vậy? Đồng chí Cố Tiểu Doãn?”
Cố Doãn như trước bình tĩnh, “Cái gì mà khó chịu?”
“Quần áo, quần áo đẹp thiệt nha.” Hỷ Lạc vỗ vỗ vai cậu, ôm lấy cổ cậu, “Có phải lại có bạn gái mới không nên mới không thèm đếm xỉa tới em?”
Cố Doãn gạt tay cô xuống, “Nói thì nói, đừng có động tay động chân.”
Hỷ Lạc sửng sốt một chút, dụi dụi mắt, “Tiểu Doãn.”
Cố Doãn vừa nghe cô gọi “Tiểu Doãn” liền biết xong đời, cậu tức giận quét mắt qua cô liếc một cái, “Làm sao?”
Hỷ Lạc trừng mắt nhìn, hốc mắt hơi đỏ, âm thanh mềm mại, “Anh có phải lại giận em không,e m đã làm sai cái gì?Anh nói cho em biết đi, em sẽ sửa, có được không?” Nói xong, Hỷ Lạc nhịn không được thầm rùng mình một cái, bị âm thanh của chính mình làm nổi gai ốc, hết lần này tới lần khác đều để tên tiểu tử Cố Doãn hưởng lợi.
Quả nhiên, sắc mặt Cố Doãn đã hòa hoãn hơn, cậu thở dài, “Không có việc gì, anh... gần đây có chút lo lắng mà thôi.” Đối với thần kinh thô ráp của người nào đó mà nói, cậu thật đúng là một chút biện pháp cũng không có, chuyện cái dấu hôn kia làm sao mà mở miệng hỏi được.
Hỷ Lạc híp mắt, rất thân tình ôm lấy cổ Cố Doãn, “Em đã nói mà, em lại trêu anh, anh tuy rằng khá là không bình thường, cũng không đến mức vô duyên vô cớ trút giận vào em ha.”
“Tần, Hỷ, Lạc,” Cố Doãn cắn răng, “Em nói ai không bình thường hả?” Khí tức còn chưa tiêu tan, cô ngang nhiên lại không biết sống chết ở đây thêm dầu vào lửa.
“Ặc, em sai rồi, anh bình thường là được chứ gì.” Hỷ Lạc rụt cổ, tiếp nhận tín hiệu nghiến răng của Cố Doãn, cô vội vã chữa cháy, “Không, không, không, anh không phải không bình thường, một điểm cũng không có gì là không bình thường.”
Sắc mặt Cố Doãn càng khó coi, cậu một tay ôm lấy cổ Hỷ Lạc, cười như không cười, “Hỷ Lạc, đã lâu chưa đến nhà anh ăn cơm, lát nữa, ông nội anh đang đợi?”
Hỷ Lạc vừa nghĩ đến lão thái gia nhà anh, lập tức không rét mà run, hai tay tạo thành chữ thập, “Tiểu Doãn, anh muốn em ngồi cùng với anh.”
Cố Doãn bày ra vẻ mặt kêu ngạo, “Còn không tranh thủ nhanh lên.”
“Ừ, ừ.” Hỷ Lạc vội vàng chạy nghiêng chạy ngã đuổi theo, tên này, tự mình lại khiến cho anh ta lại được hưởng lợi.
Vào đến Cố gia, ngồi trong phòng khách có mẹ Cố Doãn và Chung Tinh, hai người không biết đang nói cái gì, thấy Hỷ Lạc với Cố Doãn vào cửa, đều nín thinh. Cùng mẹ Cố Doãn hàn huyên một hồi, Hỷ Lạc nhìn xung quanh phòng khách, “Mẹ, ba con với bác Cố đâu rồi?”
“Ở trong thư phòng.” Chung Tinh uống trà, bộ dáng chậm rãi, “Một người cấp dưới của bác Cố con tới đây, tất cả ở thư phòng ôn chuyện.”
Hỷ Lạc làm một bộ dáng chả hứng thú, cuộn người ở sofa xem TV, thỉnh thoảng cùng với Cố Doãn giành kênh TV.
Người giúp việc cuối cùng cũng gọi ra dùng bữa, Hỷ Lạc cuống quít tới phòng bếp rửa tay, bưng thức ăn. Bưng món ăn mới vừa nấu xong, Hỷ Lạc đứng bên cạnh bàn, đưa lưng về phía phòng khách, vừa mới chuẩn bị đặt mâm xuống, chợt nghe bác Cố lên tiếng, “Hạo Sơ, đến đây, ngồi ở đây.”
Lưng Hỷ Lạc cứng đờ, tim muốn nhảy lên cuống họng, Lâm Hạo Sơ? Cũng quá có ‘phân vượn’ (3) lắm sao??
Hỷ Lạc không dám quay đầu lại, sau ngày đó, cô kỳ thực vẫn không biết như thế nào đối mặt Lâm Hạo Sơ, tuy rằng cuối cùng không có phát sinh cái gì, nhưng trên thực tế hai người trong lúc đó quả thực có thứ gì đó dường như không còn như trước.
Trên bàn ăn dài, chủ tọa là ông Cố, kế tiếp là ba Cố Doãn, đối diện là Tần Vĩ Thâm, Lâm Hạo Sơ ngồi bên cạnh bác Cố trai, cạnh Tần Vĩ Thâm tất nhiên là Chung Tinh, bởi vì mẹ Cố Doãn nhường chỗ cho Lâm Hạo Sơ, vì vậy cùng ngồi chung với Chung Tinh. Như vậy, Hỷ Lạc phải ngồi cạnh Lâm Hạo Sơ.
Cô nghĩ đến việc Lâm Hạo Sơ ngồi bên cạnh thì nửa người trên đều cứng ngắc, toàn bộ trên bàn cơm, Hỷ Lạc đều là vùi đầu ăn. Cố Doãn bên cạnh gắp rau cho cô, “Cơm trắng bộ rất ngon hả?”
Hỷ Lạc xấu hổ ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cô, cô cười trừ, “Lúc trở về trên đường chỉ ăn một cái bánh kem vị trà, rất là đói,... Haha.” Không dám nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, cô cứng ngắt vùi đầu vào chén cơm trắng tiếp tục chiến đấu.
“Hạo Sơ, đây, nếm thử cái này.” Mẹ Cố Doãn gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Lâm Hạo Sơ, “Bác nhớ con trước đây trong quân đội thích nhất là ăn món này.”
Quân đội? Lâm Hạo Sơ thì ra là quân nhân? Hỷ Lạc nghi ngờ lén ngắm người bên cạnh một cái, anh chỉ là mỉm cười tiếp nhận, ngón tay thon dài nắm đôi đũa, tư thế này rất ưu nhã, Hỷ Lạc nhìn bộ dáng ngồi phẳng phiu của anh, dường như xác định có chút bộ dáng của quân nhân.
“Đây, Hỷ Lạc cũng ăn đi, bác nhớ Hỷ Lạc cũng thích món này nhất.” Mẹ Cố Doãn nói xong liền gấp cho Hỷ Lạc một miếng.
Tên tiểu tử Cố Doãn tị nạnh, “Mẹ, mẹ bất công, con cũng thích ăn mà, sao gắp cho nhóc con đó mà không gấp cho con.” Nói xong liền với chiếc đũa của mình mò vào chén Hỷ Lạc, gắp đi miếng sườn heo.
Hỷ Lạc gõ đôi đũa vào sau gáy cậu một cái, “Có anh mới bắt nạt khách khứa như thế.”
Cố Doãn cười nhạt, “Khách mời, dáng vẻ này của em sao, ở nhà anh so với anh còn tự nhiên hơn.”
Lâm Hạo Sơ ngồi một cách im lặng, nhìn người bên cạnh, không lên tiếng.
Ông Cố Doãn bỗng nhiên mở miệng, “Ông xem Hỷ Lạc càng xem càng thích, tên tiểu tử hồ đồ nhà chúng ta cũng nhờ Hỷ Lạc mới có khả năng chế ngự được nó.” Ông cụ ngụ ý thật quá rõ ràng, Hỷ Lạc thoáng cái cứng đờ, trực giác phản ứng liền nhìn lén phản ứng của Lâm Hạo Sơ, anh nghìn vạn lần đừng hiểu lầm thế là tốt hay không nữa.
Lâm Hạo Sơ chỉ là thần thái an tĩnh, bình thản ăn thức ăn của mình, không có phản ứng gì cho Hỷ Lạc hay.
Ba Cố Doãn cũng hát đệm, “Hỷ Lạc qua hết Trung thu cũng đã 22 rồi, cũng đã lớn rồi, cũng nên lo lắng việc này đi.”
Tần Vĩ Thâm nhìn sắc mặt không tốt lắm của Hỷ Lạc, lại nhìn bên cạnh cô vẻ mặt tự nhiên của Lâm Hạo Sơ, trong lòng thở dài, xem ra con gái nhà mình lại mơ tưởng hão huyền rồi.
Chung Tinh rất thích Cố Doãn, đương nhiên cũng là ngầm thừa nhận loại quan hệ này, bà gật đầu phụ họa, “Đều nói hai trẻ vô tư, Tiểu Doãn thằng bé này chớp mắt đã lớn thật rồi, tôi rất yên tâm.”
Cố Doãn liếc mắt nhìn Hỷ Lạc, trong lòng nặng trĩu, tâm tư Hỷ Lạc rõ ràng không biểu hiện trên mặt, cả bộ dáng như đang bay vào cõi thần tiên vũ trụ. Một bàn đầy người, mỗi người mỗi suy nghĩ.
Chung Tinh nhìn Hỷ Lạc, “Tần Hỷ Lạc?”
Hỷ Lạc nghe được tên mình, phục hồi lại tinh thần, cô bỗng nhiên đứng lên, hô hấp có chút gấp, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn cô. Hỷ Lạc cắn răng...
Lâm Hạo Sơ hạ mi nhắm mắt, bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.
———————-
(1) 河蟹[héxiè]- cua đồng và 和谐[héxié]- hài hòa:
“和谐社会-hài hòa xã hội” là chính sách phổ biến của ĐCS Trung Quốc –> từ “hài hòa” bị chặn, cư dân mạng dùng từ “cua đồng” để thay thế do có cách phát âm gần giống nhau.
(2) cháo kê: Cháo kê là một loại thực phẩm lành mạnh. Có thể nấu riêng, cũng có thể thêm táo tàu, đậu đỏ, khoai lang, hạt sen,bách hợp….., có thể cho ra các hương vị khác nhau.
(3): Hỷ Lạc chơi chữ, từ 缘分[yuán fèn] nghĩa là duyên phận, đồng âm với 猿粪[yuán fèn] -phân vượn.
Cảm Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh Cảm Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh - Phong Tử Tam Tam Cảm Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh