If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: cuongdaika8x
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 217 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 594 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:33:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
obecontinue chap 12
Nghĩ trong đầu chẳng nhẽ lại thua, thì hai thằng T cua và S khùng nhảy vào trợ chiến, chẳng là thấy em ko nói gì mà ra xe đi về, thằng T cua mới mò tới nhà ông chú, hỏi ko thấy có nhà đã gọi là anh em, thì chúng nó rất hiểu tính tình của em, nó biết là em sẽ tìm đến đây, để đòi lại tiền của mình, thế là nó gọi điện sang nhà thằng S khùng, kêu nó rồi hai thằng vác đồ đi đến, chúng nó trong này thì ko nạ gì sới đó, đang hoảng may lại có hai thằng anh em đến trợ chiến, em lại thêm vững tâm hơn, được thể bọn đệ tử của thằng đấy cũng nhào vô ngay, do em múa song tấu nên các con ko dám lại gần, chỉ dám chiến với hai thằng T và S, vì chúng nó dùng gậy và côn, em tiếp tục chiến với thằng kia, nhưng ko ăn thua gì, giờ thì em đã hiểu tại sao xưa kia bao nhiêu là dao, gậy dài, mà ông bô ko lấy lại đi lấy cây côn, đúng là phải thực chiến mới rút được ra kinh nghiệm. Rồi thằng T cua bị thằng đấy đá trúng một cước bay ra, bị bọn con ở ngoài bắt, tiếp đến thằng S khùng cũng dính côn, trúng một quyền mà lăn ra bị bắt nốt, còn em đã đi hết 8 thế 12 chiêu kiếm mà lão B dạy, nhưng vẫn ko thể làm gì được thằng kia, ngược lại nó còn gần như khống chế được em, nhưng có điều gì đó, làm nó chưa muốn xuống tay, bọn nó đánh hội đồng hai thằng anh em, thấy thế em đành vứt hai con tấu xuống, kêu dừng tay, lỗi do tao gây ra hãy thả bạn tao ra, tội đâu tao chịu, thằng con cầm cái sóc lúc nãy, nói ngon ha định đến đây quậy hả các con, đánh..!!! em cười nhếch mép đkm con chó nếu mày có giỏi thì tay bo với tao xem, nó kêu ông mày ko thèm đánh mày cho bẩn tay, haha…….!!! Em cười rõ to ko ngờ chúng mày chỉ có thế, thấy vẻ cuồng ngạo của em, nên thằng cha hộ pháp kia nói, có dám tay bo với tôi ko chú em, lúc này còn gì để mất mà dám mới ko dám, em bảo oke thôi, muốn sao. Nếu thắng có thể về và cầm tiền đi, còn thua thì để lại một cánh tay. Được đã chơi thì có chi mà sợ, hơn nữa nếu ko liều thì cũng chết với tụi nó, nước này rồi đành liều thôi, giờ chúng nó túm được rồi, kiểu gì nó chẳng đánh cho sống dở chết dở. Ko nói thêm hai tay giờ được nắm lại xuống tấn, đi đúng theo tấn bộ truy mã, thằng con thấy vậy cũng hơi ngạc nhiên, riêng nói về quyền cước lúc đó tuy ko còn thực chiến, nhưng ngày nào cũng phải đi hết hai lượt mới thôi, tại ông bô lúc còn sống kêu là văn ôn, võ phải luyện “vâng lời ông bô dạy” nên ích lợi vô cùng, tiếp đến là tung quyền, xuất cước. Nhưng khi đó em với hắn so tài, thì ko ai có thể tài nào đánh trúng được đối thủ, vì hình như mỗi chiêu bên người kia xuất ra, thì người bên này đã nhận ra được và tung đòn phản lại, nhưng so ra nhiều chiêu em chưa biết, máu nóng dồn nên, hôm nay phải giở hết tài năng ra thi thố, mặc dù đã ko muốn dùng đến võ nữa.
Quyết hạ được thằng đó, em mang hết quyền cước của ông thầy đặc công dạy, xen lẫn của ông bô, cùng dòng họ, em biến ảo khôn lường khiến, làm cho thằng con ko sao mà chống đỡ nổi, nó dính hai quyền một cước của em, bị loạng choạng, bọn đệ nó ùa nên thì nó quát dừng lại, tao thua rồi, mệt gần chết nếu đấu tiếp thì ăn đủ, nói thật là giờ ngồi nghĩ lại chẳng qua, lúc đó nó thua em, là vì em đã biết rõ gần hết cước bộ cũng như quyền cước của nó, nhưng có những chiêu ko biết, sau này mới biết vì ông bô chưa dạy, với một thằng mới lớn lại mảnh khảnh như thư sinh, thì sao đấu lại được một thằng hộ pháp như nó, có chăng là ăn may vì có duyên kì ngộ với ông thầy đặc công, đúng là ý trời cho em có “tạp võ lẫn lộn” xem ra học nhiều lại hay.
Được thả và cầm 500k tiền của mình, cộng thêm 500k nữa nhưng em chỉ lấy có 500k của mình, em mừng ra mặt, nhưng thằng vừa nãy đến hỏi em ở bắc vô hả, vâng, em có biết ai la tên là…….. ko, đó là ông bô tôi, hả bảo sao trông em rất giống, thế ông giờ sao rồi, sao ông quen ông bô tôi hả, đó là sư phụ cũng là sư đệ của ông già anh, ủa sao tôi ko nghe kể, tại anh với ông già đi sang mỹ mới về 2 năm nay, đang định đi tìm sư phụ ngoài bắc, mà chưa có thời gian, ông già em mất 7 năm rồi. Sau mới biết anh này tên Kh là đệ tử ruột của ông bô trong này, tính cách khá sảng khoái, chơi thì rất phe play, nhưng tư chất cũng chỉ lĩnh hội hết quyền cước, cùng các loại binh khí của ông bô, nhưng môn khí công thì ko thể lĩnh ngộ, rồi anh em ngồi hàn huyên chuyện ngày xưa của ông bô ở trong này, là dân anh chị như thế nào, những vụ thực chiến của ông bô ra sao. Rồi anh bảo vài hôm nữa, ông già anh ý công chuyện ở vũng tàu về sẽ gặp em.
Mải chuyện quên mất sn con nhỏ Th, lúc nhớ ra thì đã muộn, đành để hôm sau mua tặng, hôm sau sang nhà nó thì nó giận em ko tiếp các thím ạ, có ông bô nó mời em ngồi chơi uống càfê với ông ý, nói chuyện với ông bô em nó, mà cứ như đang ngồi nói chuyện với ông bô em ngày xưa vậy, ông thấy tính cách của em như vậy, cũng rất quý. Vì ông kêu lúc xưa ông cũng ăn chơi lãng tử, giờ có tuổi nên thôi, để cho con cháu sau này khỏi cười chê, ngồi được lúc thì em bơ kêu cháu chào chú cháu về.
Em nó chạy xuống làm câu về luôn đi nha, hì có ai giữ lại đây đâu mà chẳng về, ông bô em ý biết ý nên đi ra ngoài, cho hai đứa nói chuyện, qua giang hồ quá ha, đánh bạc thua còn bày đặt cướp tiền người ta, đâu có, lại chối quanh…... Mấy hôm sau thì ông bô anh Kh ở vũng tàu về trông ông đã 65 mà trông còn trẻ hơn anh Kh, em ko tin cứ nghĩ ông là em anh Kh, nhưng tại ông học nhu thuật cũng như học về khí công nên trẻ, rồi ông kể ông và ông bô là huynh đệ cùng bái một thầy học võ những năm 1955->1965, lúc đó ông bô mới 10 tuổi còn ông bác là 15 tuổi. truyện trò một tối, hôm sau sáng ra, ông bảo em đi bài quyền cước mà ông bô dạy, em bảo đây là do em quay tay được nên chắc ko chuẩn, nhưng khi em đi hết bài thì ông rất ngạc nhiên, vì tài năng quyền cước của em, quay tay học nén mà có thể như thế, đúng là kì tài, rồi ông bảo con có muốn bái ta làm sư phụ ko, nếu bái ông làm sư phụ ông sẽ truyền tiếp quyền cước và môn khí công, oke nhưng đáng tiếc là thiên phú học quyền cước thì có, nhưng sức lực để học môn khí công mà ông bô với sư phụ học thì ko thể, ở chap trước các thím còn nhớ thằng H, thằng đỡ hộ em một dao ko, nó có ơn nhưng lại có tội lớn với em, giờ mới có thể kể với các thím, năm đó là cuối lớp 4 là giờ ra chơi, do đang cùng với mấy đứa bạn đang đuổi nhau, đang chạy rất nhanh thì thằng H đột nhiên ngáng chân làm em ngã, mà mũi đập xuống một tảng đá được nhô nên giữa cái sân đất trước lớp. Do ko phải là đùa với nó, nhưng bất ngờ nó ngáng chân làm em đập nguyên cả cái mũi xuống tảng đá, dập lá mía thì phải chảy phải mất mấy bát máu rồi ngất, mũi thì sưng to, mà đau phải mất 1 năm, tiếp theo những năm sau đó hễ chạm nhẹ vào, cũng bị chảy máu, vì điều này mà sau em hành hạ thằng bé, ko biết bao nhiêu trận đòn. Nhưng nó lại cứ thích chơi với em rồi thành anh em, giờ nó đã vợ con rồi, nên giờ anh em có gặp, cũng chỉ chén chú chén anh thui, chứ ko đi đánh nhau như xưa được. Vì nhà nghèo nên cũng ko đi viện, mà để tự khỏi, do mất máu quá nhiều mà từ đấy đâm ra còi đi, cao thì có nhưng béo thì ko thể, cộng thêm mấy năm thay tính đổi nết, tập chung làm việc, ăn uống kham khổ, nên lúc sư phụ xem mạch cho em lắc đầu, kêu đáng tiếc thể chất của con ko thể tập môn khí công này. Buồn lắm nhưng biết sao số trời đã định thế mà, nên chỉ học một môn khí gọi là cường thân tráng thể thôi và cũng học hết quyền cước của sư phụ. Sau đó sư phụ em hỏi cái chết của ông bô, kể từ đấu đền đuôi và em nói là nghe thiên hạ đồn là ông bô em chết vì ko có thuốc phiện, sư phụ kêu bậy nào, ko phải thế. Ông nói muốn luyện môn khí công này, ngoài tư chất thiên phú ra, cần người phải tráng kiện khỏe mạnh, muốn thế thì phải ăn uống đầy đủ, nếu thế thì ông bô lấy gì ra mà ăn uống đầy đủ, ngày bé nhà em có cơm ăn lo cả nhà là đã hạnh phúc rồi, lấy đâu ra thức ăn mà đòi ăn uống đầy đủ, nhưng cái đó ko quan trọng vì ông bô đã luyện có hỏa hầu rồi, vì ông bô tư chất hơn sư phụ em nên lãnh ngộ được nhiều hơn, chỉ có 1 điều sơ ý mà đã dẫn đến cái chết của ông, mà theo sư phụ nói, điều đó nằm ở tờ cuối cùng của quyển phổ luyện khí công đó, duy nhất tờ này được viết bằng thứ tiếng trung quốc cổ, phải mất 5 năm bên mỹ, đi đến phố người hoa, sư phụ em mới có thể dịch hết trang đó, trang đó là những người luyện về sau thêm vào, đó là khi người luyện đã luyện được hỏa hầu, lúc này người luyện có thể nói là đăng phong tháo cực, có thể vận khí mà khi giao chiến thực, mà chống lại được dao kiếm chém ko hề gì, thứ 2 là có thể vận khí đan điền bay từ đất nên tầng 2 độ 5 mét, một cách như người thường nhảy nên, em ko tin nhưng sư phụ đã làm thử, quả em thật ko tin nổi vào mắt mình nữa, điều này ông bô em đã làm được từ nâu, ko như sư phụ em mới chỉ luyện thành được mấy năm, có một điều tối kị là, ai đã luyện đến mức đây, thì khi gặp trời rét ko thể đi chân đất lội nước, vì luyện môn khí công này thiên về hỏa có tính cương, nóng. Nếu gặp hàn lạnh thì sẽ bị tổn thương, như kiểu công tâm, nhẹ thì ốm thập tử nhất sinh, nặng thì mất mạng, vậy mà ông bô em lại đi tát nước dầm bùn. Đúng là một đời ông bô si võ cuối cùng lại cũng chết vì võ. Giờ đây em có thể tự hào, vì ông bô ko phải chết vì thiếu thuốc phiên, như thiên hạ đồn thổi tự hào quá đi.
Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ - cuongdaika8x