Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: cuongdaika8x
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 217 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 594 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:33:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hap 10 kì duyên bái sư học võ.
Sau khi tính tình thay đổi khá nhiều, thì em cũng được ông bác truyền cho bài võ gia truyền, nhưng có một đòn, trông thì dễ nhưng cực kì khó, đó là đòn đá hậu tâm môn đòn này chỉ dùng khi vào thế bí, chỉ giành đánh cận chiến với kẻ thù ko độ trời chung với mình, cũng như muống giết địch thủ mà người khác ko làm sao có thể điều tra được, vì là đòn hiểm, gây chết người sau một tháng, nên ko có thể nào để có người làm thí điểm, vì vậy ông bác đành gạch vào bao cát và điểm phấn vào ngón chân cái để em có thể tập thành thạo, được cái ko phải tự hào nhưng có thể nói tư chất em thông minh và được coi là sinh ra để học quyền cước võ thuật, sau nhiều ngày tập luyện thì cũng được coi là có thành tựu, nhưng chưa được thực chiến vì bị cấm.
Rồi em cũng có một kì duyên, gặp một người bị mọi người coi là kẻ điên, nói lăng lảm nhảm và còn hay đi linh tinh, do có tính thương người, nên có mấy lần lại gần cho tiền, cũng như khi cho cái bánh lúc củ khoai, rồi một hôm tự dưng ông hỏi cháu có thích học võ ko, em nửa đùa nửa thật bảo có, nào ngờ ông đi một bài quyền, em trông cái thoáng giật mình, ko ngờ một người bị coi là điên mà có thể xuất ra những chiêu thức vừa đẹp, lại vừa lợi hại như vậy. Liền bảo ông dạy cho, sau này ông kể với em ông là lính đặc công trinh sát quê ở thái bình, do chiến tranh báo nhầm giấy báo tử là ông đã chết, ở quê nhà bà vợ bỏ lại mẹ già, lẫn con nhỏ của ông mà theo lấy một người khác, đời đúng là bạc bẽo thế rồi ko hiểu sao bà mẹ với đứa con trai mới được 5 tuổi của ông bị chết cháy trong nhà, do hỏa hoạn, ông về cửa mất nhà tan, đã thế ông lại còn bị mất hết giấy tờ chứng nhận là lính đặc công, đời đúng là lắm chớ trêu, nhiều người như ông vào sinh ra tử, cái chết lúc nào cũng cận kề, mà về chết độ xã hội lại bất công ko được hưởng một quyền lợi gì trong khi đó có khối kẻ mới chỉ đi lính vài ngày thì đất nước giải phóng, ko phải ra chiến trường cũng như vào sinh ra tử, lại làm chức to hưởng sung sướng, ông bất mãn với cuộc đời nên đã có những lúc điên lúc tỉnh, lang thang khắp các nơi, nay lại nên đến đất này, đúng là kì duyên thầy trò, lúc đó ông tỉnh và dạy cho em đâu được hơn tháng quyền cước, rồi thì cách phi dao, nói đến phi dao chính vì học môn này mà các thím có biết ko, em đã phi ko biết là nát bao nhiêu cây chuối của nhà, cũng như của hàng xóm, nhưng ông cũng dặn em là ko được khoe với bất kì ai, cũng như kể với bà bô, tính em đã hứa thì sẽ luôn giữ lời, mỗi hôm ông sẽ gặp và dạy em, vào buổi 12h trưa trong một ngôi đền đổ nát của xóm, sau đo ông biến mất ko một lời từ dã, ko biết ông lại nên cơn rồi đi lung tung, hay là truyền xong ko muốn gặp lại em nữa, mà sau những ngày sau đó, em đi kiếm tìm ko thể nào thấy ông, đã là lớp 9 cuối cấp nên em bắt đầu lao vào học, mà ko còn thời gian để ý đến chuyện đó nữa. Năm học lớp 9 cuối cấp, nên em cũng cố gắng được học sinh khá và được bà bô, gủi ột ông thầy kèm dạy toán, vì em rất kém toán, ông thầy này phải nói là người rất giỏi toán và dạy ở một trường danh tiếng cấp 3 nam khoái châu, nhưng do dính đến cờ bạc, nên bị kỉ luật thôi dạy, giờ về nhà dạy thêm, hì cái tài nó hay đi liền với cái tai mà ở đây ngoài việc học toán ra, thì ra ông thầy cũng biết tí võ aikido, biết em mê võ, nên cũng có dạy qua các đòn thế khóa tay chân, cũng như các thế đánh, như các thím biết thì aikido chỉ chủ yếu là phòng thủ, nhưng khi tấn công thì cực kì lợi hai vô cùng, nó lại thuộc về kiểu lấy yếu thắng mạnh, thế là em lại có thêm một tạp võ, đến giờ mà nói thì võ công đã hội tụ đủ để coi thường thiên hạ tí rồi, nhưng do hứa với bà bô là ko bước chân vào chuyện giang hồ nữa, nên em đã rửa tay chậu vàng và gác kiếm điền viên, chỉ chăm chỉ lo ruộng đồng hộ bà bô mỗi lúc dỗi, còn tập trung vào việc học, để có thể đỗ cấp 3 cho bà bô mừng và nở mặt với thiên hạ. Ngoài ra để cho lòng có thể giảm bớt cuồng ngạo, cũng như đỡ tính nóng nảy nên em chỉ có một thú vui là câu cá, riêng môn này giờ là vô đối ko khác gì học võ cả mỗi khi sách cần đi câu, là có thể ăn mấy ngày cá, câu cá dạy cho ta tính kiên nhẫn, cũng như bình thản như mặt nước trước những biến cố mà, cũng kể từ đó tính em trở nên thuần hơn các thím ạ, giờ ko còn nóng tính động cái là đánh đấm, mà đã điềm tĩnh gần như ông bô, giờ nếu các thím ko động chân động tay đến em quá, mà chỉ hơi hơi thì em cũng ko gây gì đâu. Nhưng một sự việc xảy ra, mà tưởng trừng tí nữa thì em đã ko thể đi thi cấp 3 được, đó là giúp một thằng bạn, đánh lại một thằng công an chìm, đó là thằng Ch, thằng bạn dân xóm D mặc dù nó nghiện, bị mọi người tránh xa, nhưng khi chơi với em thì nó mãi là anh em. Kệ thiên hạ nghĩ sao thì nghĩ, chứ tính em đã chơi với thằng nào, thì nó sẽ mãi là bạn, chỉ trừ khi nó ko coi em là bạn nữa, em có câu nói mà đến giờ bọn trong họ ko đứa nào dám xoắn, đó là: “ chỉ có thiên hạ cần em thì em mới cần thiên hạ” các mợ thấy sao, nghĩa là nếu ai đã là bạn, mà cần em thì chắc chắn em sẽ giúp, nhưng ko cần em thì no nerver. Thấy thằng bạn Ch đang chạy thục mạng về phía mình, em hỏi sao thế, thì nó kêu có mấy thằng mua chịu hàng ko có tiền, ko bán cho nên chúng nó định cướp, vác dao đuổi theo nên chạy, các thím nên biết, thằng này giờ đã ngập nặng nên cần phải bán nữa mới có đủ thuốc để dùng, nó nhờ em cản thằng đó lại em bảo oke, do em có bản lĩnh với cả chúng nó cũng ko dám xoắn, chứ nêu là bọn khác, chúng nó đã cài cho nghiện theo nó nâu rồi, nó chạy tiếp còn em đứng đấy đợi thằng kia chạy đến, bất ngờ em gạt chân thằng con phát, tưởng nó ngã nào ngờ nó bật nên nhảy qua, đá lại em một cước, lúc đó cũng hơi hoảng vì sự phản ứng nhanh của nó, em đánh dơ tay đỡ, mà ko quên đáp trả nó một quyền xuống đùi chân nó đang đá nó lại đấm tiếp phát vào lưng, em nên gồng rồi cũng quét gót đáp trả nó vào ngực, thấy thằng con cũng hay hay, liền hăng nên đi hết bài quyền mà ông thầy đặc công mới dạy: “nói thế cho các thím dễ nhớ, vì khi dạy em ông thầy ko cho biết tên”, hôm nay đem ra thực chiến thi thố, thằng con bị dính trưởng lia lịa bèn hô là công an, giơ thẻ công an và còng số 8 ra làm em hốt, ko dám thi thố tiếp nữa, nó định còng em thì em té luôn. Khi bắt được thằng Ch sau hai ngày sau, nó khai ra em, thế là bị mời nên trụ sở công an xã lấy lời khai, em cũng kể tình tiết sự việc như thế, rồi thằng Ch cũng ko dám đổi điêu gì cho em. May nhờ lúc này có ông anh bên đằng nội, đã làm trưởng công an xã xin cho, nên chỉ phải đền tiền thuốc thang cho thằng công an kia, xin nó tha cho ko phải đi tù mà chỉ do tin bạn, chứ ko cố ý chống người thi hành công vụ, bị lập biên bản, thằng đo kêu em võ khá đấy và bảo sau này thi đại học nhớ thi vào ngành công an, có gì nó sẽ giúp đỡ. Hixhix bố nó chứ lúc bấy giờ vẫn còn chế độ 3 đời những người đi theo mỹ ngụy, thì con cháu làm sao được thi vào nghành công an với bộ đội mà nó xoắn, nói thật là lúc bé, em cũng thích làm công an cho oai, nhưng về sau em nghe chế độ đó nên ko bao giờ, kể cả con cháu sau này cũng ko cho chúng nó thì vào hai nghành phân biệt chủng tộc đó, mặc dù nhà nước giờ đã bỏ chế độ đó, theo quan điểm của em ai làm người đó chịu, sao phải để đời sau gánh hậu quả, kể từ chuyện thằng Ch đó trở đi, em ko bao giờ muốn xen vào chuyện người khác nữa, trừ khi động đến em. Cũng may là ko hề gì, nên 5 hôm sau đi thi cấp 3 bình thường, lúc đó thi là đề chẵn, lẻ mấy bài toán thì được ông thầy dạy rồi, nhưng nhớ mang máng, làm xong thì có một con chó cùng phòng, tên công cũng đề chẵn, nó được một giám thị biên đưa bài, mà sau này là giáo viên dạy em 2 năm 10 và 12 môn toán, nên xóa đi làm theo nó, mà ko biết nó chép kiểu gì sai hết, may có 1 câu em tin chắc là đúng nên ko làm theo nó, mới được 1.25 ko bị điểm liệt, bảo sao bà giám thị một cứ bịt mồm mà cười, em hỏi sao cô cười bà ý ko nói gì, sau này khi học môn sinh học lớp 10 em có dịp gặp lại bà ý thì bà ý kêu C giờ đã biết cô cười cái gì chưa, tại bài làm đúng lại xóa đi mà mợ lúc đó ko nói giờ mới xoắn, nhưng so với đám học sinh lớp B2, thì bà ý lại quý em nhất vì bà này rất khó tính, cũng nhờ học giỏi văn mà em được 7,5 thế là tổng vệ sinh được 8,75 +1,0 điểm học sinh khá lớp 9 thế là được 9,75 đỗ vào hệ B trường THPT Trần quang khải, trong khi hệ A là 10 điểm đóng có 13k/1 tháng thì bọn em phải đóng 40k/1 tháng, nhiều lúc hâm hâm nên học cùng con chó đấy lại hay chửi nó. Đợt nghỉ hè lớp 10 thế là gặp dịp bà chị trong nam ra chơi, biết em đỗ cấp 3 học xong lớp 10, nên cho vào chơi với mục đích là đỗ cấp 3 vào xin ít tiền ông bác, ông chú trong đó, các thím đừng có cười tai lúc đó em nhà nghèo, khi ông bô mất để lại khá là nhiều khoản vay lãi mẹ đẻ lãi con, lãi 10,0 ngang với vay nặng lãi bây giờ là 3k/1T trong việc xây nhà, thầu ao sông và nuôi lợn, mà lợn thì chết cá mú thì mưa đi hết thế là nợ như chúa chổm, chỉ có 15T mà mãi sau này mới có cơ hội trả hết là 75T chưa kể hàng tháng trả lãi đều đều, nên khi bọn bạn đi xe đẹp mi ni với cào cào, thì em vẫn con ngựa già thống nhất nhiều hơn em 5 tuổi mà phi, thế là đành vác mặt dày vào nam xin ít tiền để đi học tiếp. Chính chuyến đi lần này đã cho em gặp được n/y em cũng chính là lỗi đau và ân hận có thể nói lớn nhất của em cho đến giờ.
Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ - cuongdaika8x