Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: cuongdaika8x
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 217 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 594 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:33:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hap 8 tạm biệt quê nhà và những người anh em mới
Hết lớp 6 thì do ko thể quản nổi em, nên bà bô quyết định dứt ruột thằng con duy nhất, để gủi em vào miền nam ở với ông chú để học lớp 7. Nhưng ko hiểu sao khi vào đó học, thì ông chú xin cho thế nào, mình lại chỉ có thể học lớp 6 ở trường thcs nguyễn văn trỗi. Tại đây em đã gặp những người bạn mới, trong đó có n/y em bây giờ, mặc dù kém em hai tuổi nhưng do đi học sớm từ lúc 6 tuổi, nên chỉ học sau em có 1 lớp, vì em được ông chú xin học đúp lại 1 năm nên có cơ hội học cùng em nó. Mùng 2/9 được ông chú dẫn đi tựu trường mới được cho học ngay lớp 6b, vào học được xếp ngồi cùng bàn với một em, trông cũng khá là trắng trẻo, mặt thì dễ thương, mắt long lanh, tóc lại tết hai bím đó là ấn tượng đầu tiên của em về cô ấy. Tuy nhiên lúc đầu vào học vẫn còn phân biệt nam bắc, nên chưa biết tên, mà em ghét nhất bọn nó lúc nào cũng đủ má dân bắc kì, ở nhà thì ông chú kêu mình là thằng mọi, tại ngoài bắc mùa hè đi bêu nắng nhiều nên đen, còn dọa mày mà đi ra ngoài đường giờ công an thấy mày tưởng thằng mọi bắt vô sở thú ày coi. Đâm ra từ đấy em rất ghét ai nói, một là đủ má dân bắc kì, hai là thằng mọi. Hai hôm sau bắt đầu ngày đầu tiên đi học, đã lọt ngay vào tầm ngắm một đại ca của lớp rồi, đó là thằng Tâm cua, lúc về được ngay anh ý hỏi thăm, đang dắt xe ra cổng, lúc này em cũng biết đi xe đạp rồi, nên ông chú sắm riêng cho cái xe đạp mini. Đi được một quãng thì ê đủ má thằng dân bắc kì dừng coi mày, nhìn nó là em đã biết nó muốn gì rồi, tại 5 năm làm vương của cấp 1 lẫn cả 1 năm cấp 2, thắng xe lại với bản lĩnh của 6 năm làm vương, nên có chuyện gì thế, thằng con “đủ má mày tao kêu hay mày kêu, lại biểu mày” có gì ko ạ?, mày dân bắc kì hả, dạ! các thím thấy em có ngoan đạo ko, thằng con làm cái bạp em lé nhanh nhưng vẫn sượt đầu rơi mũ. Em có làm gì anh đâu, đủ má thích thì tao huấn mày chơi, nghĩ trong đầu ngon ha, mợ mày lại ăn dưa bỏ rồi con, đợi thằng con dơ chân nên đạp, chỉ có thế em túm chân kéo phát thằng con ngã ngửa luôn, chơi ngay cho phát gót vào bụng, nào ngờ thằng con cũng là dân trong nghề bật tôm phát dậy, đá tiếp cái nữa em né được chơi luôn cho quả đấm, lúc bé là em thích đấm vào mặt nhất và đặc biệt là mắt, mà đã đấm thằng nào vào mắt chắc phải tím chỗ đó hàng tháng, thằng con ôm mặt, em nhảy xe đạp, đạp vội về nhà ông chú ko sợ ở đấy thì ăn đủ, hôm sau ko dám đi học cũng ko dám nói với ông chú vì sợ bị ăn đòn, giả vờ bị ốm đau bụng, một nghệ thuật chốn học của em lúc bấy giờ nhưng cũng chỉ được một hôm, vì hôm sau lại phải đi học, haiz thôi cố gắng thôi chứ biết sao bây giờ, hôm đấy trần trừ muộn nên ông chú trở xe máy đi đến lớp thì đã vào. Lúc về nó gọi thêm 3 thằng gồm: Minh đầu to, Sơn khùng, Long mồm rộng, cùng nó là bốn, bốn thằng con tưởng nhuốt nổi em nào ngờ bị em đánh cho te tua, nhưng em cũng dính khá nhiều trưởng của tụi nó, rồi bị bảo vệ trường bắt, phải viết bảng kiểm điểm, về nhà bị ông chú đánh ột trận, may có bà thím can, mai đi học chúng nó ko dám gây chuyện nữa, rồi dần cũng quen hết lớp, chơi thân với 4 thằng con, rồi thì bày đặt kết nghĩa anh em, tạo thành kiểu ngũ quái sài gòn bây giờ, em được làm anh lớn vì hơn chúng nó 1 tuổi. Cũng biết được em ngồi cạnh tên Thanh, tuy nhiên do 5 thằng em chuyên là những đứa gây chuyện của lớp, nên cũng bị kì thị nhưng vì học giỏi văn, nên được chọn để học đi thi quận và học cùng em ý, nên bớt được ác cảm. 5 thằng rủ nhau đi học karate, ở đây khi mấy thằng đi 3 xe đạp, hôm đó em đèo thằng Tâm cua, thì đâm ngay vào hai con vịt lai nhau, mà sau này thành bạn thân đó là Hoằng và Phương, đứa cầm càng nói ê đi kiểu gì kì vậy, em hồi bé là hay thích trêu bọn con gái, nên nói có sao ko em. Hừm mấy thằng nhóc con lớp 6b mà xưng anh với ai thế, có biết các chị là ai ko, các em là em anh, cà chớn nào bọn chị mày học lớp 7 nên lớn hơn tụi bay, thằng Tâm cua ê nhiêu tuổi mà bày đặt em tưởng chúng nó bằng tuổi em nên chưa vội, con bé kêu 88 có sao ko, hehe hóa ra hai bé đi học sớm từ 6 tuổi, chứ ko như bọn em 7 tuổi, thằng Tâm cua xin lỗi hai nhỏ nhé đây là ông anh sinh 87, còn các anh cũng 88 tại đi học muộn, hư làm bộ ai tin, hơn nữa hơn lớp là chị, mà giờ hư xe rồi tính sao, mợ nó chứ cái xe có sao đâu mà ăn vạ, em làm câu để anh mang vô bán ve chai, con bé ngồi sau ve chai cái đầu mi ý. Cả bọn cười như bắt được của, thế rồi lần lượt giới thiệu tên, khi con bé cầm càng giới thiệu tên Phương, còn con bé ngồi sau tên Hoằng tới đây em ôm bụng mà cười, nó kêu tên là ba má đặt cho cười chi vô duyên vậy, em lại càng cười to hơn tại cái tên nó nghe chuối quá. Sau này được nó nói đó là tên dân tộc tây nguyên, mà ba mẹ nó lúc đẻ nó ở đấy có kỉ niệm nên đặt thế. Thế rồi quen nhau và thường xuyên rủ nhau đi chơi bời thân nhau cho đến giờ, tuy em ở trong còn có ông bác, nhưng nhà nhiều con, nên ở với ông chú vì chú chỉ có mỗi đứa con gái và em được coi là người ăn thừa tự, đại loại là người được hưởng mọi thứ sau này ông chú mất, nên ông chú kì vọng nhiều, tính cho học xong cấp 2 rồi cho đi du học, như trào lưu trong đấy bấy giờ. Thời gian thấm thoắt trôi qua thật nhanh gần hết nửa kì, thì 1 biến cố xảy ra, là khi sang chơi nhà ông bác mà hôm đó lại có mỗi em với bà bác dâu ở nhà, bả ý lại bị mất 1 triệu tiền mặt, thế là bà ý cứ đổi cho em lấy, từ bé ông bô đã dạy nghèo cho sạch mà rách cho thơm, nên em chưa bao giờ biết lấy trộm của ai cái gì, hơn nữa ông bô lại là thần tượng, dạy sao làm theo thế. Ông chú thì đánh dọa em đủ kiểu, nhưng tính em rất lỳ, cái gì đã ko làm thì ko bao giờ nhận kể cả có đánh chết đi chăng nữa, lúc đó tính khí sĩ diện cũng như cao ngạo rất lớn, cái tôi trong mình còn lớn hơn nữa. Thế là bỏ nhà ra đi định chốn về bắc với bà bô, nhưng trong túi chỉ có 70k, tiền bà thím cho ăn sáng, nhưng ko ăn để giành để lấy tiền học võ karate, phiêu dạt tới bến xe miền đông, ba lô có 2 bộ quần áo, do ngủ vạ vật bị lấy mất, cũng may là em mưu cao nên rạch gấu quần, rồi quấn tiền đút vào đó nên vẫn còn. Mặc dù người nhà đổ xô đi tìm nhiều lần nhìn thấy em đều lẩn tránh, thế rồi tiền cũng gần hết, rồi thì đánh nhau mấy trận với bọn nhóc tầm quất rác hơi ở bến xe, em đi ăn xin trông một thằng con nhà ăn mặc đoàng hoàng tử tế đi ăn xin ai cho. Hai ngày nhịn đói may sao lại gặp được một ông chú rể hờ, vì chú này lấy con gái của bà trẻ, bà là em ông ngoại, mang tiếng em nhưng bà ý lại là con nuôi cụ ngoại, nhưng gia đình vẫn đi lại như ruột thịt, gặp ông chú hỏi sao lại ở đây em đem chuyện kể hết cho ông ý nghe và xin ông ý cho ra bắc cùng, rồi về bảo bà bô trả tiền ko thì cũng chỉ lang thang ở bến xe này ko về nhà ông chú ruột nữa. Thế rồi ông ý thương tình cho ra cùng, em cũng dặn ông ý là ko được kể chuyện em kể cho ông ý với bà bô, mà chỉ nói là gặp em ở bến xe miền đông, em nhớ bà bô chốn về bắc nên cho đi cùng về. Oke thế là 3 ngày rưỡi sau có mặt ở bắc, em ko nói chuyện gì với bà bô về chuyện bị vu lấy trộm tiền, bà bô trả cho ông chú 300k và cám ơn. Điện nhờ máy bưu điện vào cho ông chú trong nam là em đã ra đến nơi, rồi bảo gửi cho em hồ sơ để xin học tiếp ngoài này, chứ ko cho em vào trong đấy nữa vì nhà chỉ có một con, con chỉ có 1 mẹ…………….. nam mô a di đà phật!!
Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ - cuongdaika8x