The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: cuongdaika8x
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 217 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 594 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:33:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hap 7 sự ra đi của ông bô và những tháng ngày trượt dài
Năm đó là lớp 4, khi mà ông bô U53 còn bà già U49, nếu thím nào mê tín thì sẽ biết mấy U này nó đáng sợ thế nào và ông bô cũng biết trước được điều này. Trước khi ông bô mất 1 tháng, đúng là dở chứng chết, tự dưng lại dạy em với một thằng cháu gọi em bằng bác võ, một điều mà ông bô kêu ko bao giờ dạy, khi một con người kiên định đã nói là ko bao giờ rút lại lời như ông bô, lại phá vỡ nguyên tắc sống của mình, thì có nghĩa là đã sắp hết có lẽ vì ông sợ, nếu ông mất vì đã ngây thù hằn với rất nhiều bọn xấu, tại sau này ông đi làm bảo vệ thôn với đứng ra thu tiền điện, mà thời đó rất nhiều bọn câu trộm điện, nên ông bô có thể lo cho em và đã dạy em võ, cũng chỉ được 1 tháng và toàn là những đường cơ bản mà em đã quay tay được khi ông bô dạy bọn thanh niên trong làng, nên chán bảo ông dạy tăng tốc, nhưng ông kêu ko phải chờ thằng cháu tập thành thạo, đây là thử lòng kiên nhẫn của em ý mà, mỗi tội thằng cháu tư chất ngu dốt nên học mãi chẳng xong, và rồi cái gì đến nó phải đến, ngày 14 tháng 1 âm lịch tức ngày 22 tháng 2 dương lịch năm 1997, ngày mà em ko thể quên, cũng như bắt đầu những tháng ngày trượt dài của em sau này, sáng sớm hôm đó 13/1/1997 trời rét, ông bô đi làm ruộng tát nước, 9h sáng ông được cõng về nhà với tình trạng bị cảm nặng, ông bô kêu ông chú hàng xóm pha nước đường cho uống để móc họng nôn, ông bảo nếu nôn được ra thì sẽ sống còn ko thì sẽ chết. Nhưng ý trời đã định ko thể nôn được, ông bô lắc đầu kêu anh thua rồi chú ạ, ông chú kêu thua là thua thế nào hả anh, ông bô bảo mình đi gọi anh Uyen con ông bác, chắc về chăn trối, nhưng ko tìm thấy đành về. Rồi ông bô được đưa đi viện, ở đây người ta bảo ông bị xuất huyết não nhật bản rồi tiêm cho ông thuốc gì khiến ông bô bị cấm khẩu, ko nói được gì, đến 9h đêm viện trả về ông bô với tình trạng hôn mê sâu, một lúc cuối ông tỉnh như các thím biết lúc này gọi là hồi quang phản chiếu của người sắp ra đi, ông ko nói được chỉ nhìn mọi người sau đó ú ớ, mọi người hỏi tìm ai nếu nói đúng thì chớp mắt và rồi khi nói đến tên mình thì ông chớp mắt lia lịa, thằng con được đưa đến ngồi cạnh ông bô hồn nhiên như cô tiên, ông bô nhìn mình mà khóc cho đến giờ mỗi lúc nhớ lại mình lại rơm rớm nước mắt, rồi 2h30’ ông bô ra đi để lại mình và mẹ già. Mình đã khóc, thực sự tuy bé nhưng với sự tự lập ngay từ bé, thì mình đã biết chuyện gì đang xảy ra, có một điều xảy ra mà mình ko thể nào quên, cũng như chính vì điều đó mà sau này 3 năm lúc tắm rửa cho ông bô mà mình đã phạm thượng với thằng anh trưởng họ, mặc dù mình ko bằng tuổi con gái lớn nó và bằng tuổi thằng con thứ 2 nó, một điều tối kị trong dòng họ là ko được cãi bề trên đặc biệt là bật lại. Mặc dù nó là người từng trải ra xã hội, còn là bộ đội hậu cần, Nó đã nói: “ông ý chết thì em là người mừng nhất, sướng ko bị ăn đòn nữa”. xin lỗi các thím chứ lúc đó mình tuy nhỏ, nhưng cũng hiểu được hết hàm ý câu nói của nó, đkm nó nếu là giờ chắc mình đã đấm tan mồm nó, mình akay và hận nó đến bây giờ, nên cũng đã nói chuyện với anh Uyen con ông bác thứ 2, mặc dù anh là em, nhưng hôm đó đã cho con chó đó mấy đạp. Thử hỏi xem trên đời này có ai lại muốn người thân mình chết, mà người đó lại là bố mẹ mình chứ, trừ khi bọn đấy bị bệnh hay thần kinh nó có vấn đề ko bằng súc sinh. Nói thật là dù bị ông bô dùng thiết quân luật cũng như là những trận đòn roi như kẻ thù của ông, nhưng điều đó ko làm ình ghét ông bô, mà ngược lại mình yêu quý ông bô hơn lúc nào cũng xem ông bô là thần tượng về mọi thứ trong đời này. Sau cái chết của ông, thiên hạ đồn ông bô chết do ko có thuốc phiện hút “đính chính với các mợ là thuốc đen, ko phải trắng hay tổng hợp” mới đầu mình cũng nghĩ vậy, chỉ sau này em mới biết sự thật cái chết của ông bô, qua người anh em đồng môn của ông, cũng như là sư phụ em sau này, đúng là ông bô có hút nhưng chỉ khi nào ở trong nam chứ ngoài này thì ko, chính điều này là một điều mà em phải khâm phục cũng như học hỏi của ông, chơi gì cũng được nhưng nói ko là ko, ông từng kể với anh P là ở ngoài này thì ko, nhưng bắt đầu nên tàu vào nam là đã có hiện tượng say thuốc rồi, vì ở trong nhiều đàn em, ngoài này thì nghèo mà lại có một mình ko có ai rủ dê, cũng như vì thể diện gia đình nên ở ngoài này, nên ko bao giờ hút.
Sau sự ra đi của ông bô mình trở nên cuồng ngạo hơn, chơi ngông hơn do ko ai quản nổi mà, bà bô chắc lúc đấy cũng buồn lắm mình chơi đều anh hùng hảo hán cả, đều những thằng có thể nói bố tiền án, mẹ tiền sự mà con thì ngồi tù. Đánh nhau với tất cả bọn choai choai trong xóm mà đều bọn hơn 2/3 tuổi hôm nào cũng phải hai ba trận, nhưng ko bao giờ chịu thua thằng nào, thua hôm sau gặp đánh tiếp, đến lỗi nó phải sợ mình, giờ về làng gặp các bé ko bé nào dám xoắn gì cả, chỉ có em xoắn chúng nó thôi. Thế rồi đua đòi ăn chơi chác táng như công tử, nên mấy thằng đệ giờ còn đặt cho cái tên cường công tử, đi đến đâu thì các thằng em dẹp hết, các trò chơi mới có lúc bấy giờ năm 1997->2001 ko có cái gì mà em ko thử: “ điện tử: contra, nấm…, pi a,cờ bạc, lô đề,sóc đĩa, ba cây, tá lả, tiến lên, mỗi chắn cạ là ko ham…thuốc cũng hay mà lúc đó bia chưa có mấy nên rượu rất giỏi, uống đều với cao thủ của làng, những bậc tiền bối, chứ ko uống với vớ vẩn, bỏ học, rồi thì cầm đầu bọn trẻ trong xóm, hôm nào cũng mang kiếm gỗ, gậy sào nên xóm trên, quần bọn xóm đó gặp thằng nào đập thằng đó.
thế là học hành xa sút, từ là học sinh giỏi 4 năm liền, em dần xuống trung bình khá các thím ạ, bị mọi người trong xóm gọi là tướng cướp, kệ mợ chúng nó nói, em cứ chơi bạt tử, bà bô khuyên ko được vác gậy ra đánh, nhưng ngày nào em chẳng luyện công hai ba trận với bọn choai choai trong xóm, đánh giờ ăn thua gì, đến ông bô lúc sống đánh còn ko sợ nói chi bà bô, thế là đời em chượt dài may mà thi đỗ cấp 2, được cái ăn chơi nhưng ko bao giờ lấy của nhà cái gì đi, cũng như đi ăn trộm của ai, mà toàn xui dại các bé trẻ con ăn C[]t gà sáp thui các thím ạ. Chính vì thế mà được tôn làm đại ca của xóm, cũng như bọn dân trong xóm ko xì xèo được gì ở em, đầu năm lớp 7 thì do ko quản nổi em nên bà bô quyết định gủi em cho ông chú trong nam, để dạy dỗ nên người và ở đây em đã gặp người yêu em bây giờ và cũng là sự hối hận nhất cuộc đời em các thím ạ
Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ - cuongdaika8x