Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Ice Na
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 174 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 685 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74
gười ta nói tức nước thì vỡ bờ quả không sai. Sau bao lần tỏ tình nó vẫn thẳng thừng cho cái búa to bự đập thẳng vô đầu hắn. Hôm nay hắn quyết định phải nói cho nó biết hắn yêu nó như thế nào, mặc kệ sự lạnh nhạt, mặc kệ cho trái tim mình tổn thương hắn vẫn quyết tâm tỏ tình lần cuối cùng với nó. Nếu nó không đồng ý thì hắn bỏ cuộc, hắn không muốn mình là đỉa, đi đâu cũng bám dính vào nó và càng không muốn nó khó chịu hay gì cả.
Hôm nay hắn không phô trương lãng mạn tỏ tình nó trước bao nhiêu người mà chỉ đơn giản gọi nó ra sau trường nói chuyện. Nó thì chả quan tâm gì, nói ra thì nó ra thôi, từ khi hắn tỏ tình với nó nó đã đối sử khác hẳn với hắn. Lạnh nhạt hơn với hắn, nó muốn hắn bỏ cuộc, nó không muốn hắn yêu nó và..... nó sợ..... nó sẽ yêu hắn.
Sau trường.
- em làm người yêu anh được không? Anh yêu em là thật không hề lừa dối hay giả tạo - hắn cất giọng lành lạnh cùng khuôn mặt không cảm xúc cùng đôi mắt trân thành nhất có thể.
- tôi nói rồi ông đừng bao giờ nói yêu tôi. Tôi không muốn và cũng chả giám yêu ai hết. Vì thế bỏ cuộc đi - nó lạnh lùng nói ra từng câu, ánh mắt lạnh lùng như soáy sâu vào tâm can hắn. Nói rồi nó soay lưng bỏ đi... nhưng.... lần này.... nó không hề cười mà là 1 khuôn mặt lạnh tanh.
- sao em bướng quá vậy? Sao em cứ bảo thủ ý kiến của em? Em không thể mở lòng mình ra 1 lần nữa được à? Quá khứ chỉ là quá khứ, sao em không sống cho tương lai chứ? Em hèn nhát đến lỗi không giám đối mặt với thử thách phía trước sao? - hắn tức giận hét lên làm nó đang đi phải khự lại.
- phải. Tôi hèn nhát, tôi ngang bướng... như vậy được chưa? Vì thế xin ông đừng phiền tôi nữa - nó quay lại nhìn hắn lạnh nhạt phun từng chữ.
- được. Tôi mặc xác em. Coi như những việc tôi làm cho em thời gian qua là vô nghĩa, miễn phí. Đấy, em cứ sống với cuộc sống mà em chọn đi, em chỉ biết đến bản thân thôi mà không biết mình đã tổn thương người khác bao nhiêu lần. Trái tim tôi hiện giờ không còn đập vì em nữa, em hài lòng rồi chứ?. Đồ ích kỉ - hắn bực tức phun ra từng câu rồi lạnh lùng bước qua nó, không biết vô tình hay cố ý mà khi đi qua nó còn va vào nó như người vô hình.
Nó thẫn thờ đứng đó, nghe hắn nói mà nó thấy mình thật có lỗi, khi hắn lướt qua nó nó cảm thấy tim mình đập mạnh 1 cái rất đau, nó nghe rõ tiếng cứa roẹt 1 cái, đau, rất đau. Nó ích kỉ vậy sao? Nó làm vậy là sai à? Nó cũng muốn yêu lắm chứ, nó cũng muốn dựa vào ai đó lắm chứ.... nhưng nó sợ, nó rất sợ, ai hiểu cho lỗi sợ của nó? Chính tai nghe người ta nói yêu mình và cũng chính mắt mình nhìn người yêu mình phản bội.... thử hỏi có ai giám tin vào tình yêu được nữa?. Hắn nói nó sao không sống vì tương lai? Ừ hắn nói đúng, sao nó không lãng quên quá khứ mà chở về với thực tại và hướng ánh mắt đến tương lai? Muốn lắm chứ, nhiều lúc nó muốn chấp nhận yêu hắn lắm chứ, tim nó hiện tại cũng đang đập vì hắn mà... nhưng cứ nghĩ lại cảnh Nhật ân ái với cô gái khác rồi nó tưởng tượng là hắn thì nó không thể chịu được. Quá khứ không thể xóa, cũng chả thể quên chỉ có thể không nhớ đến.... nhưng nó cần thời gian để không nghĩ đến nó nữa, nó cần giời gian, thời gian mà...... hắn nói nó tổn thương hắn, phải nó tổn thương hắn rất nhiều nhưng hắn vẫn yêu nó đấy thôi, chả phải hắn là tên ngốc sao? Nghĩ lại những việc hân làm cho nó khi hắn bắt đầu chuyển về đây, hắn làm rất nhiều việc. Ai đã cứu nó khỏi Nhật khi Nhật bỏ thuốc nó? - là hắn, ai tôn trọng nó không làm càn hay lợi dụng nó bị bỏ thuốc? - là hắn, ai bên cạnh nó an ủi nó khi nó bị Nhật phũ phàng chia tay? -là hắn, ai giúp nó mọi việc, luôn ủng hộ nó trong mọi trường hợp? - là hắn, lúc nó gần như gục ngã ai bên nó - là hắn, ai cứu nó hôm tại nạn, trong mơ hồ nó nghe ai cầu xin nó đừng bị gì? - là hắn, ai vì nó mà tổn thương bao lần mà vẫn tiếp tục nói yêu nó? - là hắn......... tất cả là hắn........ nó không thể phủ nhận trong tim nó giờ ngập tràn hình ảnh của hắn..... và nó biết nó yêu hắn.... yêu rất nhiều.... và... nó.... cần hắn... nó không thể sống 1 ngày không có hắn....... Nó bật dậy chạy 1 mạnh lên lớp tìm hắn với 2 hàng nước mắt chảy dài. Nó sai rồi, đáng nhẽ nó không lên để hắn tổn thương như vậy, nó không thể ích kỉ độc ác đến mức bóp chết trái tim của hắn và nó càng không thể để mất hắn. Nó nghe hắn, nó sẽ đạp bay quá khứ kia đi xa mà hướng đến thực tại, thực tại nó cần hắn, tim nó đập vì hắn.... tất cả vì hắn.... Đôi mắt nhìn mờ mờ mọi thứ do 2 hạt xương đang long lanh trước mắt, nó vội vàng chạy đi tìm hắn, do quá vội mà nó bước hụt 5 bậc thang khiến nó lắn xuống dưới đầu đập vô lan can mà chảy máu, đau buốt nhưng cố đứng dậy chạy tiếp, nó sợ nó chậm 1 giây thôi thì hắn sẽ bỏ nó mà đi. Cố gượng dậy nó chạy lên lớp, mấy người nhìn thấy nó như vậy thì lo lắng không hiểu nó gấp chuyện gì mà như vậy, trước giờ nó đâu có vậy. Vọt thẳng lên lớp với cái đầu rơm máu, đầu óc quay cuồng nhưng vẫn cố căng mắt tìm hắn. A hắn kia rồi, hắn đang nhìn nó.
Không chần chừ nó lao ngay đến chỗ hắn ôm chầm lấy hắn, đôi chân nhỏ bé kiễng lên như cố làm gì đó nhưng nó quá nùn ( hx nùn cũng khổ ) đàng túm cổ áo hắn kéo xuống rồi đặt môi mình lên môi hắn
- em yêu anh. Làm người yêu em nhé? Không cho anh từ chối - nó bá đạo tỏ tình.
Hắn như chết đứng tại chỗ, lúc nghe nó nói hắn đừng phiền nó nữa thì tim hắn như hóa đá, nó chả thể đập được nữa. Yêu nó như vậy, thể hiện dõ dàng ấy thế mà nó nói hắn phiền, ừ vậy được hắn không phiền nó nữa. Mang tâm trạng chả mấy tốt đẹp lên lớp hắn gục mặt xuống bàn, chưa được bao lâu thì nó chạy vô lớp tay bíu vô cánh cửa làm ra tiếng động lớn khiến hắn phải khó chịu ngẩng đầu lên. Đập vô mắt hắn là cái chán của nó bị chảy máu, nó làm gì vậy? Nó bị gì sao? Sao hắn vừa đi mà nó đã sảy ra chuyện? Không kịp suy nghĩ hắn đứng bật dậy ra khỏi chỗ ý muốn đến bên nó, nhưng lại khự lại khi nghĩ đến lời nó nói, phải hắn buông bỏ rồi mà vậy thì cần gì phải quan tâm nó, kệ nó. Chưa kịp quay lại chỗ thì thân hình nhỏ bé của ai kia đã bay đến ôm chầm lấy hắn, còn giám túm cổ áo hắn, bộ hắn làm gì nó à mà nó túm cổ áo hắn? Hay nó tức vụ vừa rồi hắn nói nó ích kỉ lên muốn đánh hắn.... đang đặt giả thiết lung tung thì hắn cảm nhận được cánh môi mèm mại ngọt dịu hương dâu sữa của nó áp lên môi mình, đang định vòng tay ôm lấy nó là ăn chọn đôi môi khiêu gợi kia thì đã bị câu nói của nó làm cho cứng người. Nó nói gì vậy? Nó nói yêu hắn? Nó tỏ tình với hắn? Hắn có đang mơ không vậy? Bị từ chối nhiều quá hắn loạn óc rồi à?. Tay đưa lên tai ngoáy ngoáy rồi lại vỗ bôm bốp vô 2 má ý như mình có nghe nhầm hay mơ không, nhìn hành động đó của hắn sao mà ngố quá
- em nói em yêu anh. YÊU ANH ĐÓ - nó nói ròi hét lên.
- anh có mơ không? Em thử tát anh cái coi nào - cái mặt hắn nhìn ngu hết sức.
Nó lấy hết sức bình sinh còn lại trong nó đưa tay cật lực vả hắn 1 cú trời giáng khiến hăn ngã đùng ra đất.
- oa em tát anh mạnh vậy? -hắn lồm cồm bò dậy soa 2 bên má trách nó.
- thì... thì anh nói em tát mà.... - nó 2 tay cháp lại soay soay nói.
- thế anh làm người yêu em không? Ns không em bóp chết - nó bá đạo dọa người.
- có đương nhiên là có rồi - hắn cười tươi như hoa rồi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Tính bay lại ôm nó thì thấy thân ảnh nó dần dần ngã xuống, nụ cười tắt ngẩm thay vào đó là khuôn mặt lo lắng.
- Linh. Linh... em sao vậy? Tỉnh lại đi - hắn vỗ vỗ nhẹ vô má nó.
Cả lớp lãy giờ bất động cũng phải giật mình tỉnh dậy khi nghe hắn gọi nó, hốt hoảng đưa nó xuống y tế.
Xuống đến nơi cả đám vẫn còn như đang lơ lửng trên không, đây có được coi là chuyện lạ việt nam à không thế giớ không nhỉ? Nó tỏ tình với hắn đã vậy còn " hôn " hắn mới ghê. Nó trước giờ rất khắt khe và bạo lực với con trai ấy vậy mà nó "chủ động " hôn hắn mới hoảng. Đây là ngày đại chiến thứ 3 hay là ngày tận thế vậy trời. Bỗng chị được gọi là bác sĩ của trường đi ra làm lớp nó bừng tỉnh
- chị. Linh nó sao rồi chị? - Vi hỏi.
- à con bé không sao. Chỉ do chấn động mạnh với vật cứng lên đâm ra choáng thôi. Đợi chút là con bé tỉnh lại. Các em có vô xem nó ra sao thì xem, chị bạn chút việc - chị đáp nhẹ.
- vâng cảm ơn chị - bọn lớp nó đồng thanh rồi bay vô xem nó ra sao.
Nó đang ngủ rất là ngon lành chả quan tâm đến bọn bạn đang rất rất là choáng khi nó là người cầm búa đập vô đầu họ. Nhìn bình thường hàng ngày nó hờ hững vậy mà cũng ghê thiệt nha, không hành động thì thôi, mà đã hành động thì coi như lớp gần như là lên cơn đột quỵ. Ngồi đó 1 lúc cả đám kéo nhau lên lớp để lại nó và hắn, đám bọn nhỏ và anh thì cứ cười tủm tỉm cho cặp đôi này, cuối cùng bọn nó cũng thành đôi, hạnh phúc rồi.
Hắn ngồi đó ngắm nó ngủ mà lòng ấm áp vô cùng, đến giờ hắn còn chưa tiêu hóa hết những việc vừa sảy ra. Nó thật là bá đạo và không keam phần bạo lực, gì mà không cho hắn từ chối? Gì mà hắn mà từ chối nó sẽ bóp chết hắn? Nó còn bá đạo hơn hắn mà. Haizza.. con người này không thể nào khiến người ta ghét và duồng bỏ được mà, con nhóc đáng ghét. Hôn nhẹ lên môi nó hắn chèo lên giường ôm nó chặt cứng, kể từ nay nó là của hắn, chỉ mình hắn thôi.
- yêu em cô bé ngốc.
Hắn nói nhỏ bên tai nó rồi ngắm nhìn nó ngủ, khi nó ngủ nhìn thật bình yêu, khuôn mặt đáng yêu vô cùng, còn rất hiền nữa... y như thiên thần.... chả bù cho lúc tỉnh, khuôn mặt hời hợt đến phát ghét, còn lạnh nhạt với mấy thứ xung quanh...... nhưng không thể phủ nhận..... lúc nó như vậy.... rất thu hút ánh nhìn. 1 vẻ đẹp không lạnh cũng chả lóng, miệng thì luôn cười tươi khiến người ta thấy nó thật đặc biệt, nó làm người ta phải chú ý. Không biết nó không sao, biết rồi mới thấy nó là 1 con ngươiv trên cả đặc biệt, ngoài mặt luôn ấm áp với bạn nhưng bên trong lại là con người lạnh lùng đến đáng sợ, nó nhẫn tâm nhìn bạn nó gặp nạn, khóc nó không dỗ có khi còn mắng thêm, mỗi khi bạn sảy ra chuyện nó cứ dửng dưng như không liên quan đến mình nhưng rồi nó giải quyết rất nhanh và lẹ. Những gì quan trọng với nó nó ra sức bảo vệ
Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha - Ice Na