People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: JenRee Nguyễn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 77 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 426 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:36:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Điều Đề Nghị Bất Ngờ
ên ngoài, ánh nắng ban mai ấm áp đang dần dà thay thế àn đêm lạnh lẽo. Mùi thơm của hoa xen lẫn mùi thơm của cỏ buổi sớm. Trên giường tôi lười biếng nhắm chặt mắt lại. Tư từ mở ra, chói quá liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.
15' sau.....
Nhi à! Dậy, dậy, dậy trễ học rồi! ---Đến đây, tôi mở phăng mắt ra vật đầu tiên tôi nhìn đến là cái đồng hồ.
- Á Á Á. Trễ rồi mẹ ơi.
Phi thân vào nhà vệ sinh tôi tắm rửa thật nhanh rồi chạy đến trường.
- May ghê tưởng trể rồi chứ, tất cả là tại tên đáng ghét xấu xa, tại hắn mà ra tất cả. Chã là hôm qua vừa về đến nhà tôi cứ suy nghỉ về tên đại ác nhân nào đó xấu xa mà còn độc ác nữa chứ. Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn đã cứu tôi đương nhiên phải có chút suy nghỉ chứ mà hắn còn quá đẹp nữa chứ báo hại tôi dậy muộn..
Đang suy tư, sau lưng tôi đột nhiên có tiếng nói làm tôi sợ hết hồn la toáng lên nhưng Gia Khang vẫn bình tĩnh mà tươi cười khi làm tôi sợ hãi.
-Tại ai?.
- Hàn... Xém nữa là nói rồi hehe, kiểu này mà khai ra chắc tụi nó đánh cho không có đường về vì tưởng tôi nói xạo quá. Sau 1 tràng cười như con ngộ tôi dắt tay Gia Khang về chỗ ngồi.
************************************************************************************
Giờ ra chơi, tôi kéo tay Gia Khang xuống căn tin trước sự ngờ vực của mọi người. Tôi bỏ tay Gia Khang ra rồi làm vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta chằm chằm chân không ngừng bước ra xa. Cậu ta tiến tới, tôi lui về. Cậu ta càng tiến, tôi lại càng lùi. Tức nước thì phải vỡ bờ, cậu ta gào lên:
- Bà bị điên à? Làm trò gì vậy?
- Ông đứng xa tui ra tí đi, mắc công người ta tưởng tôi với ông có quen nhau đó, tui sợ bị ghét lắm.
- Bà bị điên à? Con ma nào nhập vô bà thế? Tại tôi đây đẹp trai ngời ngời nên họ nhìn đó.
- Gia Khang, Gia Khang đứng chờ tui tí - Tôi vừa nói vừa làm bộ dạng nhăn nhó.
- Sao vậy? Bà trúng gió à?
- Không. Tôi vẫn tiếp tục nhăn nhó.
- Chứ bà làm sao?
- Tôi đi ói, nghe ông nói xong tôi buồn nôn quá, ói ở đây làm mất mỹ quang trường học.
- Bà giỡn với tôi đó hả TRẦN UYỂN NHI - Gia Khang điên tiết hét lên, tay không ngừng vổ bôm bốp vào người tôi.
Bọn tôi cãi nhau to quá nên làm mọi con mắt hướng về phía mình và trong đó có cả Hàn Phong.
- Xin lỗi. tôi và Gia Khang vừa cúi đầu vừa làm động tác xin lỗi rồi đi lấy đồ ăn; miệng không ngừng cả nhau chí chóe còn chân thì đạp đá lung tung.
Khóe miệng nhếch lên Hàn Phong cười cười.
- Không ngờ tôi lại gặp được cô. Cô là học sinh trường tôi thì cô chết chắc, dám nói thế với tôi à?
Tôi ngoáy ngoáy tai, ai đang chửi tôi thế nhỉ? Quay sang Gia Khang tôi nghiêm mặt hình sự.
- Ai cho ông chửi tôi?
- Ma nào nhập vào người bà thì sao không chịu ra cho tôi đỡ khổ hả trời? Bà điên vừa thôi nhá, gôm hết cái điên của thiên hạ à?
Khuôn mặt Gia Khang làm tôi hết hồn, tôi đành cười cầu hòa:
- Không phải thì thôi làm gì mà gay dữ vậy?
Rè...Rè. Đang ngồi học thì bỗng dưng cái ngăn bàn rung liên hồi, tôi co ro sợ hãi.. Không lẽ....
- Điện thoại kìa
Ờ. Tôi tưởng động đất chứ. Nhìn vào màn hình hiển thị - 1 số lạ hoắc, tôi bắt máy:
- Alô
- Còn nhớ tôi không? - Giọng nói lành lùng phát ra từ đầu dây bên kia.
- Không.
- Tôi là Hàn Phong. 3h ra quán cafe Hoàng Nhật
Cúp máy rổi. Làm hết hồn, sao hắn ta lại biết số điện thoại tôi nhỉ? À! Cũng không có gì lạ, đại ca hắc giới mà. Khẽ thở dài tôi nằm trên bàn đầy ũ rũ.
*******************************************************************************
- Xin chào quý khách - Chị phục vụ tươi cười khi thấy tôi bước vào.
Nhìn quanh 1 lượt, tôi dừng lại trước người thanh niên mặc vest đen lịch sự và 2 gã mặt mày bặm trợn,
- Anh tìm tôi có việc gì? Tôi nhắn nhó kéo ghế ngồi sang phía bên đối diện.
Hắn ta nhếch mép cười rồi bảo vệ sỉ ra ngoài,bọn thuộc hạ hiểu ý liền bước ra không quên gật đêu chào hắn.
- Cô có biết cô là người đầu tiên nói thế không? Nụ cười dửng dưng trên mặt hắn ta rút ra 1 điếu thuốc rồi nói:
- Cô có hay không cảm thấy phiền nếu tôi hút thuốc?
- Không
Rít 1 hơi dài, hắn từ từ nhả khói vẻ mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt cương nghị nhìn tôi:
- Cô có bạn trai chưa?
Thoáng kinh ngạc, tôi nói:
- Chưa
- Vậy tôi có thể làm bạn trai cô không?
- Không.
Mỉm cười nủa miệng Hàn Phong ung dủng nhả ra 1 làn khói trắng đục rồi nhanh chóng hòa vào không trung.
- Tôi chỉ muốn cô đóng giả làm bạn gái tôi thôi
Vẫn giử vẻ bình tỉnh, tôi nói:
- Tại sao lại là tôi?
- Cô rất thông minh, khi chia tay sẽ không rườm rà phức tạp. Tôi sẽ cho cô 100 triệu.
- Tôi không cần số tiền của anh. Chắc có lẽ anh đã hiểu nhầm gì ở đây, tôi không tệ đến mức phải lấy chính bản thân mình để có tiền.
Tôi đứng dậy, cười 1 cách khinh bỉ:
- Hẹn không bao giờ gặp lai.
- Khi nào cô đỗi ý thì hãy tìm tôi.
Khựng lại một chút, tôi lập tức bước nhanh ra ngoài sợ rằng không kiềm được mà ban tặng cho anh ta cả ly cafe.
Sau khi tôi đi, hắn nhếch môi cười đểu 1 cái, tự giễu cho cái suy nghĩ của mình.
- Cô ta đi thì cứ việc đi tại sao lại phải cho cô ta thấy không có cô ta Hàn Phong này vẫn có thể sống tốt. Môi hắn mấp máy, tự thức tỉnh cho cái lí trí đã mất đi 1 phần ung dung nhả ra 1 làn khói trắng. Chắc có lẽ kẻ độc tài như Hàn Phong không chịu nổi trước cảnh tượng thua dưới tay người khác.
Vài ngày trước....
- Xin lỗi anh - Hàn Phong, em không có cách nào quên được anh ta, e xin lỗi e không thể tiếp tục yêu anh được nữa. - Cô gái nước mắt lưng tròng ngước nhìn hắn.
Vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc, hắn cất giọng:
- Vậy là cô lừa tôi, cô rất khá sao Hàn Phong tôi lại tin cô thế nhỉ, rất khá đấy Trúc Lâm.
- Em... Em...- Trúc Lâm mặt đẫm nước mắt khỏe môi đã cắn đến bật cả máu.
Nhếch môi cười khinh bỉ hắn ta nói:
- Đừng để tôi thấy cô, đi!
Hắn chỉ tay ra cửa, giọng nói có phần tức giận, khóe mắt long lên sòng sọc. Trúc Lâm thoáng chút kinh sợ vì ở với hắn lâu nay đây là lần đầu cô thấy hắn tức giận đên thế bình thường mọi việc dù khó đến đâu hắn cũng giữ vẻ bình tỉnh rất tốt, có lẽ lần này hắn đã tức giận thật sự. Mở cửa, cô bước ra không quay đầu lại làm khuôn mặt Hàn Phong phiếm hiện nét đau khổ.
- Anh Phong- Vũ bất chợt lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Lấy lại dáng vẻ bình tỉnh như thường, hắn ta nhả ra 1 làn khói che kín tâm tư. Cất tiếng nói:
- Chuyện gì?
- Thằng Khánh nó phản bên ta đi đầu quân cho Triệu Tử Hào, có nên xử nó không anh?
Khói thuốc như làn sương mở ảo phủ quanh dáng vẻ trầm tư của hắn. Vũ nín thở chờ đợi kết quả. Khẻ nhíu mày, Hàn Phong buông 1 câu lạnh lùng:
- Cho nó không thể thấy được ánh mặt trời.
Rùng mình 1 cái Vũ lấy lại bình tĩnh dù đã biết trước kết quả:
- Vâng, tôi đã biết phải làm thế nào.
Cúi đầu cung kính, anh ta bước nhanh ra ngoài thi hành nhiệm vụ. Triệu Tử Hào là người làm ăn lâu năm trong giới hắc đạo, tay chân ông ta có mặt ở khắp mọi nơi, địa bàn hoạt động cũng khá rộng. Nhất là khu bến tàu, ông ta chuyên vận chuyển thuốc cấm trái phép. Hàn Phong cũng không kém ông ta là bao, mới 21 tuổi đã nắm trùm không ít các khu vực làm ăn lớn từ Việt Nam sang đến thế giới. Năm nay Hàn Phong đã bước đến tuổi 28 để có được địa vị như ngày hôm nay, hắn đã đắc tội không biết bao nhiêu người, kẻ bị giết chết theo đó cũng nhiều vô kẻ. Triệu Long - con trai của Triệu Tử Hào cũng là 1 trong số những người bị hắn giết. Với khuôn mặt điển trai lạnh lùng không cảm xúc hắn đã hạ được nhiều băng nhóm để nắm trùm như bây giờ nên ai cũng muốn giết hắn nhưng không 1 ai có khả năng đó.
Boss Đại Nhân! Ta Thua Rồi Boss Đại Nhân! Ta Thua Rồi - JenRee Nguyễn