Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:27:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96: Chương 74.2
dit: Tịnh Hảo
Nhà cổ, trong phòng sách.
Nắm chặt tờ báo trong tay, Chiến Vân Không lạnh lùng liếc qua cảnh đẹp nóng bỏng chiếm cả trang báo, liếc mắt một cái gia liền nhận ra bức tranh sơn dầu nghệ thuật trong tấm ảnh kia.
Thế giới chỉ có một bức tranh sơn dầu mà Phong Tây treo ở đầu giường, cảnh vật địa điểm rất nhanh đã bị nhận ra được.
Người ở chung một chỗ thời gian dài với Tinh Tiểu Noãn biết rất nhiều hành vi dã man thói quen nhỏ của cô, thật có chút chuyện thật sự không dễ dàng tha thứ, lấy chuyện này mà nói, bây giờ gia có ý nghĩ muốn bóp chết cô rồi.
“Lần này chơi đùa có chút lớn đấy, Diệu Diệu.”
Một tiếng Diệu Diệu của Chiến gia gọi thật dễ nghe, kêu đến lòng Bạch Diệu có chút tê dại, mỹ nam đầy nhà, cô chống đỡ không nổi.
Chìm đắm thâm trầm ưu nhã, kèm theo rét lạnh khắc nghiệt.
“Ách— Chuyện này nói tới cũng không lớn, là thằng nhãi Tiếu Tuấn này bò vào trong phòng tụi em, tụi em ngoại trừ tự vệ còn có thể làm gì.”
Không thể thừa nhận, không thể nói ra, bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm nói ra sự thật.
“Chỉ đơn giản như vậy!”
Gia có thể tin nhưng vẫn nghi ngờ, gần đây anh luôn điều tra vụ án mười năm trước, bỏ quên cô nàng Noãn, một ngày không quản liền nhảy lên đầu lật ngói, không thu thập cô đã sắp bị cô chọc điên rồi.
“Có lẽ các anh nên điều tra Tiếu Tuấn này, tại sao hơn nửa đêm anh ta muốn bò vào nhà Phong Tây, không phải xem mình là anh hùng đấy chứ, hay là đóng phim không cần diễn xuất.”
Đôi mắt lạnh giá giống như gió bắc gầm thét, như dao cắt mặt người khác, Bạch Diệu cảm thấy gương mặt có chút đau.
“Tiếu Tuấn tuy là siêu sao châu Á chạm đến Hollywood, em nhớ đầu năm nay anh ta còn tới bộ đội đặc chủng trải nghiệm cuộc sống, một người như ánh mặt trời nhìn không ra tiểu tử này còn có chút tình nghi.”
Quan Lê Hiên dựa nghiêng ở cạnh cửa, nói thật anh ta đặc biệt thích xem Tiếu Tuấn đóng phim, trước kia anh ta còn từng yêu cầu Đường Đóa muốn mời Tiếu Tuấn hai người làm quen một chút, lại bị Đường đại tổng giám đốc vô tình cự tuyệt, lý do là: Không phải là người cùng đường ít chung đụng với nhau.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh chiều tà màu cam chiếu trên người Chiến Vân Không, giống như một ông vua giáng xuống nhân gian, giữa hai lông mày nghiêm nghị hơi thở nghiêm nghị tỏa ra quyến rũ trái tim người khác không kháng cự được.
Lúc này, tin nhắn điện thoại di động nhắc nhở.
Nhìn nội dung trên màn hình, nhếch môi lên, tâm tình Chiến Vân Không xoay chuyển tốt hơn, “Tối nay gia mời ăn cơm, địa điểm cố định ở Yên Vũ Hoa Đình.”
“Hoan hô, thật lâu cũng không ăn liên hoan rồi, gần đây bận việc đừng nói tới shit ăn cơm cũng không có thời gian, dạ dày của tôi đều đã không vui rồi.”
Quan Lê Hiên thay đổi vẻ anh tuấn tàn khốc thường ngày, mọi người ghê tởm muốn phỉ nhổ anh ta.
“Vậy em đi đón Noãn Noãn cũng thuận tiện rước Đường tổng về, em đoán chừng hiện tại chị ấy đang đứng ở phòng làm việc tầng 77 nổi đóa đấy, phóng viên bao vây tập đoàn STAR nước chảy không lọt, chị ấy muốn thoát thân quá khó khăn!”
Sự quan tâm của Cổ Thanh Dạ giống như nước chảy đá mòn tiến vào trái tim bạn, không làm kinh sợ cũng không quá khoa trương, nhưng lại dịu dàng có thể giữ chân bạn mãi mãi cũng không thể quên được, hồi ức không hề bị mang đi.
Chiến gia gật đầu đồng ý, không phải không muốn đón Noãn Noãn mà hiện tại anh cần yên tĩnh một mình một lát để gỡ rối rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, anh có loại dự cảm tất cả mọi chuyện đều không phải đơn giản hay là tình cờ xảy ra.
Rời khỏi phòng sách, Bạch Diệu có tâm sự nặng nề không nhìn đường dưới chân, chân mềm nhũn thiếu chút nữa từ trên cầu thang ngã xuống, thật may là Cổ Thanh Dạ ở sau lưng tay mắt nhanh nhẹn kịp thời bắt được cánh tay của cô, rõ ràng người đàn ông vừa rồi còn dịu dàng, lúc này vẻ mặt lại nổi giận đùng đùng.
“Tâm sự không nhẹ đấy, anh nghĩ chúng ta cần tâm sự một chút rồi.”
Giọng nói của người đàn ông không có nhiệt độ có thể trong nháy mắt đóng băng xung quanh, cơ thể Bạch Diệu run lên, kiên cường chống lại áp bức, nghênh đón khuôn mặt tuấn tú hung dữ của anh.
Kinh hoảng đi qua, Bạch Diệu chợt vùng dậy thoát khỏi trói buộc của anh.
“Em với anh không có chuyện gì để nói, đã sớm nói anh là anh, em là em, chẳng lẽ anh Cổ không nhớ sao, hay là người hai mặt hả.”
“Bạch Diệu Diệu, em tự đâm đầu vào chỗ chết.”
“Sai, em tên là Bạch Diệu, ai tên là Bạch Diêu Diệu thì anh đi tìm người đó đi, hiện tại phiền Cổ thiếu buông tay.”
Bàn tay mang lửa bóp cổ mảnh khảnh của cô, một tay đặt trên mông của cô nặng nề vỗ lên, “Gan lớn rồi sao, em không lên giường của anh, không rơi lệ, bổn thiếu sẽ giúp đỡ em thật tốt, đến khi làm em chết thì thôi.”
Trong lòng cả kinh, tiết tháo (*) của người đàn ông đáng chết không có giới hạn, cũng không nhìn đây là nơi nào, nói bậy cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Diệu Diệu ngoan hơn.
(*) Khí tiết, sự trong sạch, chí khí,…
Tròng mắt xoay chuyển tính kế trong đầu, đối phó với người đàn ông tàn bạo như anh nhất định phải lấy nhu thắng cương nếu không sẽ rất thảm.
“Cổ thiếu, anh hù sợ em và tiểu hỏa bạn (*) của em đấy, chúng ta đừng ở chỗ này làm chuyện điên rồ được không, đổi chỗ em sẽ trò chuyện thẳng thắn với anh để được khoan hồng.”
(*) Tiểu hỏa bạn(小伙伴): 1. Chỉ bạn cùng chơi đùa thời nhỏ, 2. Chỉ bộ phận sinh dục.
Nhíu mày, Cổ Thanh Dạ cười đến tà khí, “Không ở chỗ này vậy chúng ta thẳng thắn ở trên giường đi, không có sự lựa chọn thứ ba.”
Mẹ nó, thanh niên ngây ngô ngày trước đâu rồi, giờ trở thành người không biết xấu hổ cợt nhả, xã hội đang phát triển lòng người cũng đang thay đổi, không thay đổi là gương mặt anh tuấn vẫn như cũ mà cô không quên được hay là năm tháng đẹp đẽ không thể xóa mất.
Hai người nói chuyện giống như chỉ có hai người ở đây, không chú ý đến người phía sau, chỉ thấy vẻ mặt của Quan Lê Hiên bỉ ổi giống như phát hiện được châu lục mới đứng ở góc phòng sách nhìn.
“Anh ở đây lén lút nhìn cái gì, khuôn mặt ghê tởm chết, mau lau nước miếng chảy sắp dìm anh chết đuối đi.”
Vương Linh từ lầu ba đi xuống, nhìn thấy Quan Lê Hiên ló đầu miệng mở rộng trừng mắt nhìn coi hăng say, đàn ông nhìn phụ nữ là bẩm sinh, phụ nữ nhìn đàn ông là hứng thú, nhưng nhìn một nam một nữ mập mờ vậy thì gọi là cực kỳ biến thái rồi.
Nếu không phải cô chú trọng hình tượng, đã sớm một cước thì đá bay, nặng thì trực tiếp giẫm chết.
“Xuỵt— Nhỏ tiếng một chút, mau tới đây nhìn xem, tiểu tử Thanh Dạ này, đem Tiểu Diệu Diệu lên giường lúc nào anh cũng không biết, có bản lĩnh giống như anh.”
“Còn biết xấu hổ hay không, chú Quan mau đi đừng ở chỗ này quấy rầy.”
Vương Linh không khách khí níu chặt vạt áo của Quan Lê Hiên đi xuống dưới lầu, lúc lướt qua bên người Bạch Diệu bọn họ thì Vương Linh nói một câu.
“Cổ thiếu, mặt trời còn chưa xuống núi đấy.”
Nói xong mạnh mẽ lôi kéo Quan Lê Hiên đi xuống lầu.
“Ôi ôi, Linh Linh thân ái chậm một chút anh sắp bị em kéo sắp gãy rồi, chúng ta sắp đi đâu đây.”
Nói thật lòng, hiện tại Quan Lê Hiên đặc biệt hưởng thụ cảm giác được Vương Linh cưỡng chế kéo tay, hai người cũng chỉ có chung đụng như vậy, lòng Vương Linh mới có thể buông sự đề phòng xuống với anh, lộ ra tính tình tự nhiên.
“Nói nhảm nhiều như vậy, thật hoài nghi kiếp trước anh có phải là phụ nữ biến thành không.”
Liếc xéo anh ta một cái, nữ bộ đội đặc chủng không phải chỉ có trên giấy, khoảng thời gian trước Vương Linh bị Chiến Vân Không phái đến hiệp trợ thế giới UN (lực lượng bảo an LHQ) ở Nam Phi và tham gia bộ đội chống chiến tranh khủng bố, suốt cả một tháng, người gầy hơn trước kia, lại còn đen hơn một chút, nhìn thấy mà trong lòng Quan Lên Hiên yên lặng đau lòng, một cô gái xinh đẹp mềm mại như vậy nuôi dưỡng ở trong nhà thật tốt, có cần phải tự mình chịu khổ gánh vác công việc của đàn ông không.
“Bảo bối, lúc trước anh là phụ nữ em là đàn ông, em đi đâu anh đi theo đó, chỉ là kiếp này anh là đàn ông, em là phụ nữ…”
“Vậy thì thế nào!”
Vương Linh không hiểu mong chờ anh trả lời như thế nào, trong lòng suy nghĩ, nhìn Quan Lê Hiên anh tuấn lần đầu mất hồn.
Hỏng bét, làm sao có thể mong đợi anh, điều này tuyệt đối không phải là tình hình tốt, tuyệt đối không thể, không hề nên có ý nghĩ không thể có này.
Phiền não nhét anh vào trong xe, tự mình ngồi vào buồng lái đạp chân ga Hummer anh dũng chạy ra khỏi hẻm nhỏ đắt tiền nhất thành phố Cổ Thành thẳng tắp chạy nhanh trên đường lớn.
“Cô gái, có phải em tới thời kỳ mãn kinh sớm hay không, nếu không thì anh cho em uống thuốc một chút thuốc, gần đây thuốc mà mẹ anh sử dụng rất tốt đấy...”
“Câm miệng, Quan Lê Hiên anh mới tới thời kỳ mãn kinh đấy, mẹ nó, anh đừng đem tôi trở thành người một nhà của anh, anh mơ tưởng quá đấy, kẻ điên.”
Hét lớn một tiếng, Quan Lê Hiên nghẹn nửa ngày cũng không có lên tiếng.
Nhưng Quan gia của chúng ta là ai, đó chính là đời sau của Quan Vũ - Quan Vân Trường (*), khí chất anh hùng mạnh mẽ, sẽ không bởi vì một câu nói của phụ nữ thì dọa sợ cho té đái.
(*) Quan Vũ, cũng được gọi là Quan Công, tự là Vân Trường, là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị.
Không tới vài giây liền khôi phục bản sắc vốn có của đàn ông, trịnh trọng nói, “Vợ bớt giận, chồng không nói là được rồi.”
“Anh…”
Lần đầu gặp, Vương Linh thật sự đành phải bất đắc dĩ không nói lời gì xem như không thấy gì hết.
Khuôn mặt xinh đẹp tức giận, hai hàng lông mày nhíu lại, mẹ nó, tại sao lại gặp phải một người lưu manh như vậy, cắn không chết nhai không nát, là cực phẩm đã tuyệt chủng, nếu không phải nhìn thấy anh đẹp mắt đem lại cảm giác thị giác cho phụ nữ, cô đã sớm bắn anh một phát súng rồi.
Cắn răng, lời nói từ trong kẽ răng nặn ra âm trầm nói, “Từ giở trở đi, anh nói thêm một câu nữa, tôi nhất định bắn cho anh một phát súng mãi mãi tàn phế không ngẩng đầu được, không tin thì thử đi.”
Vèo—
Cúi đầu, bụng dưới đau nhói, một nòng súng màu đen trên đũng quần đặt trên chỗ hiểm của đàn ông, nhất thời Tiểu Hiên Hiên sợ đến mức run lên một cái.
Nuốt nước miếng, lúc này Quan Lên Hiên thật không dám động đậy rồi, cô gái này cũng quá mãnh liệt rồi, kinh nghiệm thực chiến trên giường của Quan thiếu luôn luôn không hề tao nhã khiến mặt đỏ xấu hổ, biểu hiện bề ngoài cũng không biết xấu hổ.
Trường quốc lập Trung ương, phòng vẽ tranh nghệ thuật.
“Tinh Tiểu Noãn, cậu sẽ không phải là thần đồng trong giới nghệ thuật chỉ luôn nghe nói mà không thấy người chứ, càng xem càng thấy bất luận là phong cách vẽ hay là vận dụng màu sắc của cậu đều tương tự.”
Mấy ngày gần đây bạn học nam đeo mắt kiếng này luôn thích tiến đến trước mặt Noãn Noãn thảo luận phong cách vẽ gì gì đó, thỉnh thoảng còn vô sỉ lấy mấy bản nháp phát họa tùy tay của Noãn Noãn.
Cũng không muốn vạch trần cậu ta, không phải là muốn cô vẽ sao, sau đó đem đến các phòng tranh lớn tuyên truyền, sau đó nữa đem đến triển lãm tranh cá nhân đi bán, tiền kiếm được đều là từ lòng dạ đen tối.
Không thích quan tâm đến cậu ta, cô nàng đáp lại câu có câu không, “Làm sao tớ có thể là thần đồng kia chứ, cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Không phải sao, tớ thấy chính là vậy.”
Đẩy đẩy mắt kiếng, bạn học nam đưa tay lấy một tờ tùy bút trên giá của cô, sắp để vào trong cặp da.
Lại nữa rồi, ngửa đầu cảm thán một câu, bốp— cô nhóc Noãn đè bức tranh kia lại.
“Anh trai bốn mắt, hôm nay cậu đã lấy đi năm bức tranh rồi.”
“Tớ… Nhưng mà…”
Ngón tay chạm vào cạnh giấy, trơ mắt nhìn Noãn Noãn lấy bức tranh về, chàng trai đeo mắt kính rất mất mác, không nói chuyện thẳng thắn giống như trước, yên lặng xoay người thu thập đồ đạc xong giống như quỷ không hồn, nói nhỏ không thể nghe thấy, “Tạm biệt.”
“Cậu có phải thiếu tiền lắm không!”
Nhìn bóng lưng gầy nhom của cậu ta Noãn Noãn gọi cậu ta lại, câu này cô sớm rất muốn hỏi trước, có đôi khi gọn gàng dứt khoát còn chân thành thực tế hơn quanh co lòng vòng.
“Không có— không có.”
Lòng tự ái thúc giục, cậu con trai đeo mắt kính khó khăn trả lời.
Bước chân tăng nhanh.
“Đứng lại.”
Noãn Noãn
Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc - Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi