You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:27:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90: Chương 70.2
dit: Tịnh Hảo
Quan Lê Hiên và Vương Linh chỉ huy sơ tán hiện trường khách mời, từng chiếc xe sang trọng dừng ở cửa phía sau vườn hoa, bảo vệ áo đen ngăn chặn người đi vào mặt nghiêm trang đứng chờ ở ngoài cửa.
Cảnh tượng tráng lệ, đêm nay gần như hai phần ba nhân vật nổi tiếng có uy tín ở Cổ Thành đều đã tụ họp ở nhà họ Tinh.
“Nhóc con, ngoan ngoãn ở chỗ này với Cổ Thanh Dạ chờ anh, anh đi gặp mấy ông cụ.” Nhéo gương mặt của cô, liếc Cổ Thanh Dạ nói, “Nhiệm vụ của cậu chính là trông chừng cô ấy…”
Chiến gia lơ đãng giương mắt nhìn về phía phòng khách bên kia, trong nháy mắt dừng lại lời nói sắp nói, ánh mắt lạnh lùng khép hờ ánh sáng nguy hiểm như lưỡi dao hiện ra.
Người như cuồng phong chạy ra ngoài, Noãn Noãn kinh ngạc, nhìn bóng lưng Chiến gia càng ngày càng nhỏ đứng tại chỗ không hiểu nguyên nhân đầu óc cô nàng lờ mờ phát giác ra.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Cổ Thanh Dạ chìm trong âm u, khẩn trương liếc hai bóng dáng bên trong phòng khách chạy trốn, siết chặt súng trong tay.
“Cạch cạch cạch—”
Tiếng súng đột nhiên vang lên, có người ngã trên mặt đất máu đỏ lan dính trên cỏ xanh, Cổ Thanh Dạ bổ nhào vào Noãn Noãn.
“Diệu Diệu, trốn ở bên trong kia không được qua đây.” Cổ Thanh Dạ quát lên mắt hổ nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn màu tím nhạt dưới cây đại thụ trước mặt.
Đạn làm bể cây hoa lan trong vườn hoa mà ông nội Tinh thích nhất, Noãn Noãn nhìn đau lòng, đó là loài bà nội tự tay trồng vậy mà cứ bị phá hủy đi.
Bầu trời đạn bay loạn, cũng không rõ là bên nào bắn ra.
Tiếng súng chiếm cả bầu trời ban đêm, trên nóc nhà Chiến gia đuổi theo sát không buông bước chân đột nhiên dừng lại, xoay người, hai mắt nhuộm một tầng phẫn nộ khát máu.
Giương đông kích tây, có ý gì?
Noãn Noãn!
Ngực đau, một lưỡi dao băng cứng rắn rạch vào trái tim của anh, sát khí dày đặc tăng vọt.
Không kịp nghĩ nhiều, anh xoay người liền muốn nhảy xuống nóc nhà cao hơn bốn mét này, lại nghe được giọng của một người con gái.
“Chiến Vân Không, anh cho rằng anh thần thông, anh cho rằng anh nhảy xuống cô vợ nhỏ của anh có thể sống, chỉ cần tôi ra lệnh một cái bảo đảm một giây sau đầu cô ta nổ tung, không tin anh hãy thử xem là anh nhanh hay là đạn của tôi nhanh.”
Người đàn ông thu hồi bước chân, không xoay người cũng không lên tiếng.
Một hồi lâu yên lặng, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với cảnh rối loạn trong vườn hoa.
Nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông không biết chán, ánh mắt bén nhọn của người con gái nhu hòa rất nhiều, khóe miệng xinh đẹp vẽ lên một tia cười.
“Ở trong tuồng vui này có phải cô xuất hiện quá sớm hay không?”
Chiến gia vẫn không quay đầu lại, lấy điếu thuốc ra châm lửa, ngửa đầu miệng phun khói trắng.
“Thanh Dạ, mang Noãn Noãn bọn họ rời đi trước.”
Cúp điện thoại, gia cười tà xuyên thấu qua khói mù nghiêng mắt nhìn vẻ mặt xinh đẹp kinh ngạc của người con gái.
Ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, Cổ Thanh Dạ thính tai nghe tiếng máy bay trực thăng, hít thật sâu nhanh chóng đứng dậy kéo Noãn Noãn và Diệu Diệu.
“Anh không sợ tôi phái người hiện tại giết chết cô ta.”
“Tôi chung đụng với cô mấy chục năm, nói cho ra oai yêu tôi đến mức có thể vì tôi mà chết, nhưng cô vẫn không hiểu tôi, gia lúc nào thì đã từng sợ, hối hận không?”
Người con gái sững sờ, hối hận? Hối hận vì yêu người đàn ông cự tuyệt lạnh lùng này, hay là hối hận sau khi chết đi sống lại vẫn yêu anh như cũ.
“Chiến Vân Không, từ khi anh dính vào nha đầu kia, cũng đã bại lộ nhược điểm của anh.”
Nụ cười lạnh lẽo quyến rũ, người con gái thật sự rất đẹp vóc dáng thuần thục mảnh khảnh có lồi có lõm, ngũ quan xinh xắn phối hợp với gương mặt trái xoan, da trắng nõn, tối nay còn cố ý sơn môi đỏ mọng. Cách ăn mặc đúng chuẩn nữ đặc công.
Nhưng vẻ đẹp này đối với Chiến Vân Không mà nói giống như một đám mây bay qua bầu trời, chưa từng lưu lại một dấu vết trong lòng.
“Bảo người của cô dừng tay, cô hận tôi có thể bây giờ trực tiếp giết chết tôi là được, phía dưới có người vô tội không cần thiết liên lụy vào.”
Gia lãnh khốc đến cực hạn hít sạch ngụm khói cuối cùng, vứt tàn thuốc xuống dưới chân đạp tắt.
“Anh đừng cho là tôi không dám giết anh, bây giờ đứng đầu trong danh sách săn giết của lính đánh thuê chính là anh, không cần tôi động thủ anh sớm muộn cũng sẽ chết.”
Người con gái hận đến cắn răng nghiến lợi, đáy mắt trong suốt, cô còn chưa chuẩn bị tự tay giết chết anh xong, cô còn một tia hy vọng, hy vọng người đàn ông này có thể yêu cô, dù là trong một giây thôi cũng được.
“À, vậy sao, vậy thật là đáng tiếc, đừng nói tôi chưa cho cô cơ hội.”
Vào lúc sắp rời đi, Chiến gia dừng chân. “Trở về nói với người muốn giết tôi phải có chút kinh nghiệm thực chiến, còn có đừng nghĩ cách vọng tưởng trên người Noãn Noãn, có ý đồ gì trực tiếp tới tìm tôi.”
Trong nháy mắt, Chiến Vân Không khỏe mạnh như một con báo trong rừng, bay từ mái nhà trên vách tường biệt thự khác sau đó vững vàng rơi xuống đất.
Phủi bụi bặm trên áo khoác, nhận lấy một cây súng lục giảm thanh Hổ Tử đưa cho anh.
‘Cùm cụp—’ Nạp đạn lên nòng, giơ tay lên nhắm trúng.
‘Phốc phốc—’ Hai phát súng rơi lên hai tay súng bắn tỉa trên cây đối diện cách hơn 200m.
“Hai mươi phút dọn dẹp hiện trường sạch sẽ có đủ không.” Chiến gia giơ tay lên nhìn đồng đeo tay.
“Đủ.” Hổ Tử lớn tiếng trả lời.
Ngồi ở trong xe, Cố Trì nheo mắt lại, toàn bộ quá trình từ lúc Chiến Vân Không đuổi theo người con gái trên nóc nhà đến lúc mới vừa rồi người đàn ông nổ súng bắn chết hai tay súng bắn tỉa, anh ta thấy đầy đủ rõ ràng.
Điện thoại di động chợt rung.
“Alo, anh Tường.”
“Sao rồi Cố Trì, đến Cổ Thành đã quen chưa?”
“Cảm ơn anh Tường quan tâm, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.”
“Ừ vậy thì tốt, sáng mai chín giờ đến cao ốc Đỉnh Xuyên giới thiệu một người bạn cho cậu…”
Núi Voi (*), trụ sở huấn luyện Cực Quang.
(*) Là ngọn núi nổi tiếng nhất trong "Tứ Thú Sơn" của Đài Bắc. Đây là ngọn núi được nhiều người đạt chân đến thăm quan bởi vì nó rất gần với trung tâm mua sắm sầm uất nhất cũng như tòa nhà Taipei 101.
‘Loảng xoảng—’ Tiếng cửa sắt nặng nề mở ra, người đàn ông đứng trước cửa ngược chiều ánh sáng, phía sau là Cổ Thanh Dạ và Quan Lê Hiên.
Thạch Đầu mang một cái ghế, Chiến Vân Không thuận tiện mà ngồi, hai chân thon dài bắt chéo nhau, kiêu căng nghiêm nghị nhìn năm người buộc trên cọc gỗ đối diện, khí thế sắc bén, khí phách không cho phép bất luận kẻ nào đối nghịch.
“Nghĩ xong chưa, trước tiên nói.” Chiến gia lạnh lùng mở miệng, khuôn mặt nhuộm một tầng khí lạnh.
“Hừ— Chúng tôi sẽ không bán đứng chủ nhân, muốn chém giết muốn róc thịt cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được, nhanh cho tôi một phát súng đi.”
Một trong những người đàn ông dẫn đầu, khóe mắt dính máu nửa mở to mắt,
Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc - Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi