Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:27:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79: Chương 65.3
idt: Tịnh Hảo
Mắt Tô Thanh nổ đom đóm, ngây ngẩn cả người, từ nhỏ đến lớn hai người đều đánh nhau, trong trí nhớ của Tinh Tiểu Noãn đến nay chưa từng đánh lên mặt cô ta.
Con gái đánh nhau, bổ nhào đánh, Tô Thanh dùng mọi sở trường, giương manh múa vuốt thét chói tai. “Tinh Tiểu Noãn, mẹ nó, cậu là đồ sao chổi, chỉ cần cậu xuất hiện nhất định sẽ không có chuyện gì tốt, mười năm trước là như thế, bây giờ vẫn như vậy, cậu hại chúng tôi bị người ta bắt cóc sau đó còn hại chết chị Mộng, người đáng chết nhất chính là cậu, cậu đi chết đi…”
Nhào tới, Tô Thanh chợt nhảy dựng lên xô ngã Noãn Noãn một lần nữa.
Lại nhìn, cô nàng Noãn của chúng ta không hề phản kháng bị đụng ngã, trái tim đau đớn, như tê liệt chua chát đau khổ từ tứ chi xương cốt tràn ra.
Đôi mắt chợt âm u, tối tăm đến dọa người, từng hình ảnh mà cô đã cố cất giấu ở đáy lòng rất nhiều năm, cơn ác mộng lại một lần bị vén ra ngoài, cơn gió như ngừng lại, xung quanh im lặng, trên trăm con mắt cũng dừng lại trên người Noãn Noãn.
Tô Thanh cưỡi trên người Noãn Noãn, bốn mắt đối diện, một đường tia lửa mang theo tia chớp, ánh mắt khổ đại cừu thâm (*) lướt qua trên mặt xinh đẹp của Noãn Noãn, càng nhìn càng muốn bóp chết cô.
(*) Ý chỉ mối thù sâu nặng.
Nghĩ như vậy, cô ta liền làm như vậy, hai tay phút chốc nắm chặt cổ của cô nàng Noãn, ngón cái ấn trên cổ họng của cô.
“Đừng!”
Bạch Diệu sợ hãi chợt kêu lên một tiếng, lạnh lùng nói, “Tô Thanh, cậu mau buông cậu ấy ra.”
Khóe môi nâng lên, mặt Tô Thanh âm hiểm cười quay đầu nhìn Bạch Diệu, sức lực trên tay dần dần gia tăng.
Hô hấp không lưu thông, khuôn mặt hồng hào, gân xanh trên trán nhô ra, đến cực hạn rồi.
Xì—
Một tiếng xì khẽ truyền ra từ miệng Noãn Noãn, “Tô ngực to, cậu muốn chết hay là không muốn sống đây.”
Giọng nói mặc dù không lớn, nhưng lại để cho mỗi người nghe được sự khác thường rõ ràng.
Trong từ điển của cô nàng Noãn, ngoại trừ kiên cường chính là cứng cỏi, cô là cô nàng Noãn đánh không chết cũng không thể hủy hoại, muốn bóp chết Ngọc Hoàng đại đế cô cũng không làm được, huống chi hiện tại trên người cô có con bò sữa lớn này.
Tô Thanh dừng tay lại, không thể tin, đôi mắt nhìn chằm chằm Noãn Noãn, tại sao cô an tâm bình tĩnh như vậy, tại sao khóe môi cô giương nhẹ liền cười như thế nhưng làm cho người ta ấm lòng.
Một nụ cười trong veo thành công đánh nát tất cả sự cố gắng của Tô Thanh.
“Cậu ngậm miệng, cậu là kẻ giết người, tôi giết cậu…”
Điên rồi, Tô Thanh gào khóc chói tai, giơ tay chuẩn bị đánh lên mặt Noãn Noãn, Bạch Diệu tiến lên trước ngăn cản, lại bị hai người đàn ông bên cạnh kìm hãm lại, trên trán cô ấy toát ra một tầng mồ hôi mỏng, làm thế nào cô ấy cũng không ngờ đến chuyện lại thay đổi quá nhanh như vậy.
Mẹ kiếp, mới vừa rồi cô nhịn một lần, lần này còn muốn đánh, tất nhiên không cần nhịn nữa.
Một giây kế tiếp chân trái của cô nàng Noãn khẽ nâng cao hướng về bên phải dùng sức đè tới, thân thể đi theo động tác, xoay mình lên, cơ thể của hai người trong nháy mắt hoán đổi vị trí.
Bốp bốp— lại đánh hai cái tát lên mặt Tô Thanh, đau đến ngón tay Noãn Noãn cũng tê dại.
“Tô Thanh, tôi nói cho cậu biết, cho tới bây giờ tôi cũng không phải là kẻ địch của cậu, sáng suốt một chút, cậu không cần luôn níu chặt chuyện kia không buông, quá khứ đã trôi qua rồi, cậu còn phải sống thật tốt, cậu cứ tiếp tục cuộc sống hào quang tươi đẹp của cậu.”
Không có nghẹn ngào, không có run rẩy, không có nước mắt ẩm ướt, cô nàng Noãn uy vũ gằn từng chữ từng câu nói vang vang có lực.
Đừng dồn ép bản cô nương, bằng không bản cô nương kiên cường, xảy ra chuyện gì cũng không ngăn cản được.
Hai cái bạt tay và một đoạn câu nói, Tô Thanh khiếp sợ rồi.
“Tôi mướn mấy người tới xem náo nhiệt sao, đánh chết kẻ tiện nhân cho tôi, đánh…”
Lời nói mới vừa rồi đều vô ích.
Noãn Noãn trợn mắt, bà nó con bò sữa lớn, ngực to não nhỏ, về điểm này chỉ số IQ ở trên cân không tới hai lạng.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cả người bay lên không trung, Noãn Noãn bị hai người đàn ông mỗi người một bên nâng lên, “Buông ra.”
Hai chân đạp đạp, lại đá lại đạp, nhưng không có hiệu quả.
“Dám đánh tôi, bản tiểu thư trả lại gấp đôi!” Tô Thanh nhếch nhác đứng dậy, hai tay kéo lấy tóc Noãn Noãn, giơ tay…
“A…”
Âm thanh từ đâu mà ra, thuận mắt nhìn lại, mọi người đều khiếp sợ.
Nhìn, Tô Thanh bị trúng tên rồi?
Bây giờ là thế kỷ 21 xã hội hiện đại, từ đâu lại có mũi tên?
Vô ý nâng mắt lên, ánh mắt cô nàng Noãn sáng lên.
Bạch Diệu ngây ngẩn cả người.
Thật là người đàn ông cuồng dã, gương mặt anh tuấn.
“Đại hiệp, trên thế giới này còn có cao nhân, cảm tạ người cứu giúp!”
Noãn Noãn không sợ chết nhịn không được hưng phấn hô to, hoàn toàn quên mất bản thân mình còn lơ lửng giữa không trung theo gió bay bổng.
Lau mồ hôi, Cổ Thanh Dạ thở phào nhẹ nhõm, nhóc con kia đi đến đâu chỗ đó liền náo nhiệt.
Nên hay không nên báo cáo với Chiến gia anh ta còn đang đấu tranh tư tưởng.
Người cầm vũ khí công nghệ cao chỉ có thể thấy trong phim khoa học viễn tưỡng, đến gần bọn họ.
Khí thế tăng cao, một đôi mắt đen nhánh không che giấu sự sắc sảo khát máu, bốn người đàn ông có chút e sợ rồi, liếc mắt nhìn nhau vô cùng ăn ý lựa chọn tự động buông tha, tự tay giao Noãn Noãn cho Cổ Thanh Dạ, như một làn khói bỏ trốn mất dạng.
Mày khẽ cau, xem xét cả người cô vẫn còn đang cười, Cổ Thanh Dạ thật muốn khen ngợi cô, rất tốt cô nàng rất giống đàn ông.
Hay là thôi đi, chuyện này nhất định phải báo cáo với lão đại, vì muốn có ngày tháng sống tốt một chút anh ta lựa chọn không thể phóng túng hành vi ác liệt của Noãn Noãn.
Tay bị mũi tên bắn trúng, Tô Thanh hôn mê trước con mắt kinh hãi, ngơ ngác lẩm bẩm một câu, “Cô ta trở về rồi…”
Liền bất tỉnh nhân sự.
Nhìn xe cứu thương rời đi, Noãn Noãn nhíu chặt mày, vẫn còn buồn bực lời mới vừa nói của Tô Thanh là có ý gì.
Thiên kim nhà Tô Thị và thiên kim thị trưởng đánh nhau trước mặt mọi người, chuyện này trong lúc nhất thời nhanh chóng truyền khắp tất cả các góc ở trường Quốc lập trung ương
“Không cần đi bệnh viện?”
Cổ Thanh Dạ bày tỏ nghi vấn, tầm mắt giống như một con sói ngoan độc rơi vào trên tay né tránh ở sau lưng của Noãn Noãn, liền
Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc - Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi