Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:27:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76: Chương 64.4
dit: Tịnh Hảo
Đi xuống lầu, lúc mắt nhìn thấy chân phải sắp chạm đất, sau lưng bị người mạnh mẽ đẩy một cái, trọng tâm không ổn định thân thể Noãn Noãn đột nhiên nhào về phía trước, cô sợ kêu lên một tiếng, nghĩ thầm xong rồi xong rồi lúc này thật sự làm trò cười cho thiên hạ rồi.
Phong Tây cũng thấy một màn như vậy, trong lòng kinh hãi vội vàng tăng tốc chạy lên phía trước nhưng vẫn chậm một bước.
Trong phút chốc, vào lúc Noãn Noãn nhắm mắt xuôi tay cho là mình sẽ mất hết mặt mũi, một vòng ôm to lớn vững vàng tiếp được cô.
Không có ngã, bằng không hậu quả khó mà lường được.
Trong lòng thầm mắng, là tên khốn kiếp tinh trùng lên tới não nào đẩy cô.
Ngàn vạn lần đừng để cô bắt được, bằng không sẽ lột da anh ta uống máu của anh ta.
Hương thơm thuốc lá mát mẻ hòa vào mùi đàn ông đặc trưng, quen thuộc mà xa lạ khiến cô có chút thất thần.
“Tiểu thư, cô có sao không?” Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng mang theo sự kiên quyết ưu nhã, toàn thân Noãn Noãn ngưng lại.
Cô choáng váng, đầu óc hỗn loạn một mảnh, nhưng giọng nói kia đối với cô mà nói lại quen thuộc nữa.
Phong Tây chạy tới trước mặt cũng choáng váng.
Là anh ấy sao, anh ấy còn sống, Noãn Noãn không dám ngẩng đầu, không dám nhìn lên, một giây kế tiếp, cô nhảy ra khỏi ngực của người đàn ông, ghé vào trên vai của Phong Tây.
Một loạt động tác này cô cũng chưa từng ngẩng đầu.
Phong Tây trợn to hai mắt ôm thân thể run rẩy của Noãn Noãn, bàn tay giữ chặt đầu của cô ở trong cổ, “Không có việc gì đâu!”
Lắc đầu, Noãn Noãn khẽ mấp máy môi, “Là anh ấy sao?”
Phong Tây không lên tiếng, bây giờ anh ta thực sự không biết nên nói cái gì, một người đã chết ba năm liền sống sờ sờ đứng trước mặt, ai có thể bình thường chứ, con mẹ nó.
Người đàn ông mỉm cười nhếch miệng, vẻ mặt lạnh nhạt xa lạ lạnh lẽo, “Nếu vị tiểu thư này không sao vậy thì tốt, lần sao đi nhớ cẩn thận.”
Nói xong, xoay người đi đến cửa đại sảnh.
Mắt thấy người đàn ông sắp ra khỏi cửa, Noãn Noãn đột nhiên hô to một tiếng, “Thành Nham Thâm…”
Tay siết thành quả đấm, cô khẩn trương, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, nếu như anh ấy không quay lại thì làm sao đây!
Người đàn ông dừng bước chân lại, chậm rãi nghiêng đầu cười nhạt nhìn Noãn Noãn khóe miệng nhếch lên như “bông liễu bay trong gió”.
Nhưng không phải là nụ cười ấm áp hồi còn nhỏ, mà là nụ cười mang theo gai nhọn lạnh lẽo, trái tim Noãn Noãn vỡ ra. Một người nằm trên chiếc giường đen to lớn, giống như một con cá nhỏ giữa đại dương, cô để mặc mình bơi trong sóng lớn lạnh lẽo sâu thẳm.
Không biết cô về nhà cổ ngủ trong bao lâu, cô nhốt mình trong không gian trôi nổi kín mít, loại cảm giác vô tri vô giác này giống như ba năm trước.
Cô lại bị bệnh, sốt cao suốt hai ngày cũng không giảm, hôn mê bất tỉnh, Noãn Noãn có thể nghe được những âm thanh xung quanh nhưng không mở mắt ra được.
Rất muốn mở mắt, cô chán ghét bóng tối ghét cô độc, hiện tại cô muốn nhìn thấy Chiến Vân Không, muốn vùi trong vòng tay thâm trầm của anh, muốn nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
“Này, cũng hai ngày rồi, Noãn Noãn vẫn sốt cao không giảm, đều gấp chết người rồi.”
Đường Đóa sợ, đứa nhỏ này cùng mình đi ra ngoài một vòng trở lại liền bắt đầu ngã bệnh, trong lòng cô ấy tràn đầy tự trách.
Phong Tây cũng không đi diễn tập mà ở lại nhà cổ, coi chừng Noãn Noãn, có một số việc anh ta rất muốn làm rõ.
Chiến Vân Không hai ngày hai đêm cũng không có chợp mắt, tự thân tự lực chăm sóc cô, từ trong miệng Phong Tây đã biết toàn bộ chuyện xảy ra đêm đó.
Đôi mắt đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn gò má trắng bệch của cô, bàn tay siết chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, lòng đang co thắt lại đau đớn.
Chẳng lẽ trong lòng cô, Thành Nham Thâm thật sự quan trọng như vậy…
Khép hờ hai mắt, tựa như đang nổi lên cái gì, quỷ dị, nguy hiểm, làm người ta nhìn không thấu.
Chợt, Chiến Vân Không đứng dậy, giọng nói lạnh lẽo, “Phong Tây cùng tôi đến phòng sách.”
Bên trong phòng sách, bầu không khí hạ thấp xuống điểm đóng băng.
Đây là điếu thuốc thứ tư mà Chiến Vân Không hút, anh vẫn không có mở miệng gì, Phong Tây trong lúc chờ đợi cũng im lặng.
Một phòng tĩnh lặng, kim giờ của đồng hồ cổ treo trên tường kêu tí tách điểm đúng 7 giờ tối.
Khói mù lượn lờ, bao phủ gương mặt anh tuấn yêu mị của Chiến Vân Không, lộ vẻ thần bí mờ mịt.
“Em muốn biết ngày đó chôn cất Thành Nham Thâm có phải quan tài trống không không?”
Rốt cuộc Phong Tây phá vỡ sự đè nén, trong giọng nói khàn khàn mang theo một chút nặng nề.
Hít sâu ngụm khói cuối cùng, bóp tắt tàn thuốc, đôi mắt của người đàn ông âm u lạnh lẽo.
“Cậu xác định người đó chính là Thành Nham Thâm?”
Chiến Vân Không hỏi ngược một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Tây nhíu chặt lông mày.
“Em xác định, gương mặt đó giọng nói đó đều giống hệt của Thành Nham Thâm, anh ấy căn bản không có chết đúng không?”
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm của anh ta và Thành Nham Thâm rất tốt, kỹ thuật đánh nhau và bắn súng đều do Thành Nham Thâm tự tay dạy dỗ, đối với anh ta mà nói Thành Nham Thâm chính là một người anh vừa là một người bạn tốt, như thế nào lại quên tất cả về anh ấy.
Chiến Vân Không trầm mặc, mặc dù lúc mới đầu nghe Phong Tây nói ở Yên Vũ Hoa Đình nhìn thấy Thành Nham Thâm biểu hiện của anh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khiếp sợ đến giữa trưa mới bình tĩnh.
Anh vẫn tin chắc chỉ
Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc - Tinh Tinh Tiểu Bàn Nhi