Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Tô Hoàng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 325 / 27
Cập nhật: 2020-04-04 20:27:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
hị Betty Stein đã mất vào tháng giêng. Những đợt phản công cuối cùng của quân Đức đã cắt đứt mạch sống thoi thóp của chị. Với nỗi khát khao, chị theo dõi các bước tiến của quân Đồng minh, gian phòng nơi chị nằm đầy ngập sách báo. Khi quân Đức bất ngờ mở cuộc phản công, sự chịu đựng và ngọn lửa sống leo lét cháy trong chị tựa như bị một đòn đánh trí mạng. Thậm chí ngay khi đòn phản công kia bị đập tan chị cũng không thể gượng dậy nổi. Một nỗi tuyệt vọng khủng khiếp xâm chiếm lấy chị khi chị nghĩ là cuộc chiến như vậy còn có thể kéo dài thêm vài năm nữa. Niềm hi vọng rằng người Đức sẽ được cứu thoát khỏi chủ nghĩa phát xít thế là lụi tắt hẳn trong cái thân hình còm cõi, mất hết sinh khí của chị.
Đám ma của chị diễn ra vào một trong những ngày phố xá ngập kín tuyết. Chị Betty đã giúp đỡ rất nhiều người mà chính họ lại đã quên chị đi từ lâu rồi.
Bây giờ họ kéo đến đây đứng chật gian nhà thờ nơi quàn thi hài chị.
Sau đám tang, chúng tôi trở lại căn nhà của chị. Ở đây có đủ mặt những người thân quen của chị. Tannenbaum với gương mặt màu đất, râu chưa kịp cạo, anh vừa từ California trở về và rõ ràng còn chưa kịp ngủ lại sức.
– Anh sẽ ở lại đây? - Tôi hỏi. - Hay anh còn công việc ở Hollywood?
– Tôi cần phải trở lại nơi đó. Tôi còn một vai nữa trong một bộ phim cao bồi. Một vai tuy nhỏ thôi, nhưng rất lí thú. - Đột nhiên Tannenbaum hỏi tôi. - Anh biết tin Carmen lấy chồng chưa?
– Cái gì cơ?
– Nàng mới lấy chồng một tuần lễ trước đây. Lấy một ông chủ trại ở thung lũng San Fernando. Chẳng phải Carmen từng gắn bó với Kahn sao?
– Tôi không biết chính xác mối quan hệ giữa hai người. Anh đoan chắc là Carmen đã lấy chồng thật rồi chứ?
– Thì tôi dự đám cưới của nàng mà. Tôi là người đại diện bên nhà gái. Đức ông chồng của nàng người đẫy đà, râu ria lởm chởm và là một con người hoàn toàn tầm thường. Nghe nói xưa kia gã chơi bóng chày có tiếng. Trang trại của gã trồng xà lách, hoa tươi và nuôi gà vịt…
– Ôi, những con gà mái. - Tôi thốt lên. - Thế là đủ rõ rồi.
– Chồng của Carmen là em trai mụ chủ nhà đã cho Carmen sống nhờ.
Tôi ngạc nhiên vì không thấy Kahn trong buổi tang lễ. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh ta vắng mặt. Anh ta muốn tránh những câu hỏi vớ vẩn của mọi người. Tôi quyết định sẽ tìm tới chỗ anh ta. Lúc này sắp tới giờ ăn trưa. Vào giờ này anh ta sẽ được rảnh rỗi đây.
– Đám ma của chị Betty ra sao? - Kahn hỏi. - Tôi căm ghét những cuộc ma chay ở nước Mỹ, vì vậy tôi không tới. Rosenbaum đọc điếu văn chớ gì?
– Anh ta đọc bằng cả tiếng Đức và tiếng Anh, tất nhiên cảm nhận ra âm sắc của dân Saxon. Bản tiếng Anh may sao cũng ngắn thôi. Không đủ từ mà!
Tôi nhìn Kahn, xem ra anh vẫn bình thản. Và rồi chính anh hỏi:
– Thế nào, chắc anh đã biết tin Carmen lấy chồng rồi phải không?
– Biết rồi, - tôi đáp, - do Tannenbaum kể lại. Nhưng ở Mỹ chuyện hợp và tan là chuyện cơm bữa ấy mà.
Kahn cất tiếng cười não nề:
– Anh định an ủi tôi đấy à, anh Ross?
– Hoàn toàn không, - tôi đáp.
– Anh chàng bạn thân của em ở phố 57 không có ý định đi nghỉ đông? - Tôi hỏi Natasha. - Nghỉ ở Florida, Miami hay Palm Beach chẳng hạn? Có lẽ đối với đôi lá phổi yếu, hoặc trái tim đau hoặc một vài trục trặc khác trong cơ thể của y thì khí hậu ở New York quá khắc nghiệt đấy!
– Anh ta không chịu được nóng nực. Mùa hè ở New York tựa như lò hơi ấy.
– Đối với bọn anh thì chả đơn giản như vậy đâu. Những người nghèo khổ thì ở cái thành phố này ngay đến việc hưởng khoái lạc tình ái cũng khó biết bao! Nếu không có một căn hộ riêng thì hầu như không thể nào thực hiện được cái khoái lạc đó. Nước Mỹ quả là một xứ sở tràn ngập những kẻ thủ dâm đáng tội nghiệp. Ngay những ả gái điếm bảo đảm là vô sinh ở đây anh cũng chưa bao giờ bắt gặp. Chả hiểu con người ta sẽ giải quyết chuyện sinh lí ấy ở đâu?
– Ở trong xe ô tô chứ còn ở đâu.
– Thế những ai không có xe thì sao? - Tôi hỏi, lòng chợt nghĩ tới chiếc xe Rolls-Royce rất rộng, rất thoáng với cả một ngăn rượu dự trữ ở phía sau. Có thể chính anh chàng Fraser kia không biết lái và khi đó anh tài xế sẽ là một vị thiên thần bảo hộ của tôi. - Ở bên châu Âu gái điếm đủ mọi giá nhởn nhơ ngoài phố như bầy chim di trú. Ở bên này cho đến tận bây giờ anh chưa từng nhìn thấy gái điếm. Ngay cả hạng sang cũng vậy.
– Thế thì mượn xe ở nơi cho thuê xe theo giờ ấy.
Tôi ngồi trong chiếc ghế bành bọc bằng nhung, màu nhung hệt như màu các thứ đồ đạc đặt ở ngoài tiền sảnh. Natasha nằm trên giường. Trên mặt bàn ngổn ngang những thức ăn của bữa ăn tối.
– Anh mang cho em cà phê và sôcôla nhé? - Tôi hỏi.
– Vâng. Cho em nhiều nhiều một chút. Mùa đông khiến em cảm thấy mọi thứ bỗng ngon miệng hơn hẳn. Khi ngoài phố tuyết đang rơi thì sôcôla là thứ thuốc chữa bách bệnh đối với em.
Khi tôi đang hâm cà phê thì có ai đó gõ nhẹ lên cánh cửa.
– Trùm chiếc áo khoác của anh lên người ấy, - tôi bảo Natasha, - để anh ra xem kẻ nào quấy nhiễu ta thế này.
Tôi tra chìa khóa vào ổ và hơi hé mở cánh cửa. Bên ngoài là mụ Puerto Rico. Mụ đặt một cánh tay lên môi ra dấu bảo tôi im lặng.
– Cảnh sát đấy, - mụ thì thào.
– Cái gì cơ?
– Ở dưới nhà có cảnh sát. Ba người. Có thể họ sẽ lên đây. Anh cần thận trọng thì hơn. Bọn họ tiến hành khám xét.
– Có chuyện gì xảy ra ở dưới đó thế?
– Anh có một mình thôi sao? Trong phòng anh không có đàn bà chứ?
– Không, - tôi đáp. - Vì sao mà cảnh sát lại mò tới đây cơ?
– Tôi không biết nữa. Có thể vì lão Melikov. Nhưng cũng không chắc chắn đâu. Sẽ có khám xét. Nếu phát hiện ra có đàn bà, họ triệu đi liền.
“Đưa cô ấy vào buồng tắm ngay!” - Tôi thoáng nghĩ trong đầu. Nhưng nếu cảnh sát sục vào nhà tắm mà phát hiện thấy Natasha trong đó sự việc càng xấu thêm.
Bỗng nhiên tôi cảm nhận ra, hơn là nhìn thấy, Natasha đang đứng bên cạnh tôi. Nàng mặc áo quần nhanh chóng đến mức tôi không ngờ. Thậm chí ngay cả cái mũ xinh xắn cũng đã nằm trên đầu nàng. Natasha giữ một vẻ mặt lạnh lùng và bình thản.
– Melikov chứ gì? - Natasha nói. - Bọn cảnh sát đã bắt ông ấy.
Mụ Puerto Rico ra dấu cho Natasha.
– Nhanh lên! Cô hãy sang phòng tôi, còn anh Pedro sẽ sang đây. Hiểu chưa?
– Hiểu rồi.
Natasha nháo nhác nhìn tứ phía.
– Tạm biệt anh. - Nói rồi nàng vội bước theo mụ Puerto Rico.
Từ khoảng tối ở ngoài hành lang hiện ra anh chàng Mexico Pedro. Anh ta vừa đi vừa sửa sang dây yếm quần và thắt cà vạt.
– Buenas tardes! Giải quyết như vậy là hợp lí đấy!
Buenas tardes! (tiếng Tây Ban Nha): Chào buổi trưa!
Pedro nói với tôi. Nếu xuất hiện bọn cảnh sát - theo như anh ta giải thích - thì anh ta sẽ là khách của tôi trong khi đó Natasha là khách của mụ Puerto Rico. Và con đường cứu rỗi giản đơn hơn cả là nếu cần sẽ nhảy qua cửa sổ xuống bãi đổ rác. Tôi nói với Pedro bằng thứ tiếng La Tinh dóng một:
– Xin mời ngồi, anh Pedro, - tôi nói. - Hút thuốc nhé?
– Cảm ơn. Ừ, cho tôi điếu thuốc, cảm ơn ngài Ross.
Anh ta nom có vẻ như ngồi trên đống lửa.
– Giấy tờ, - Pedro thì thầm. - Thật rắc rối đây. Có thể bọn cảnh sát không lên đây cũng nên.
– Anh không có giấy chứng minh à? Thì cứ nói với họ là quên không mang theo người.
– Thật là rắc rối. Giấy tờ của anh hợp lệ cả chứ?
– Hợp lệ. Nhưng chả ai dễ chịu gì khi phải cụng mặt với cảnh sát cả.
Nhưng dù nói vậy, tự dưng tôi cũng run bắn lên từng chập.
– Có chuyện gì xảy ra với ông Melikov vậy? - Tôi hỏi. - Anh có biết điều gì về ông ta không? Tôi cần phải làm gì bây giờ để giúp ông Melikov?
– Không cần phải làm gì cả. - Pedro nói. - Hãy giữ kín mồm miệng. Nếu không làm được như vậy tình hình của ông ta còn xấu hơn nữa.
Tôi đặt cái bếp điện vào va li và đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Liệu Natasha còn để lại vết tích gì không?
Trong khách sạn ngự trị một sự yên ắng đầy đe dọa. Từ ngoài tiền sảnh vọng tới tiếng người đang thì thào bàn tán. Sau đó tôi nhận ra tiếng bước chân gõ trên cầu thang. Tôi hiểu ra ngay đó là nhóm cảnh sát đang lên trên này. Tôi vội vã đóng cửa lại.
– Chúng tới đó.
Pedro vứt điếu thuốc đang hút dở.
– Chúng sẽ tới khám xét phòng ông Melikov sao? Mà để làm gì cơ?
– Chúng chỉ cần tìm ra được một điều gì đó thôi.
– Lục soát mà không có lệnh lạc gì à?
– Cần gì lệnh khi chúng động tới những người nghèo.
Tại sao ở New York lại không như ở các thành phố khác trên thế giới? Tôi cần đợi để biết hư thực.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía đối diện, nhiều ô cửa sổ sáng ánh đèn. Tôi rất muốn biết ô cửa sổ căn phòng của mụ Puerto Rico ở chỗ nào.
Ngoài hành lang mọi âm thanh dường như đã dịu đi. Cuối cùng tôi cũng nhận ra tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Tôi mở cửa ra. Ngoài hành lang tôi đã nhìn thấy Natasha đang đi tới.
– Bọn cảnh sát đi rồi, - nàng nói, - bắt ông Melikov đi theo.
Pedro đứng lên. Mụ Puerto Rico bước vào phòng.
– Ta đi thôi, anh Pedro, - mụ nói.
– Xin cảm ơn, - tôi nói với mụ. - Rất cảm ơn vì nghĩa cử cao cả này.
Mụ Puerto Rico mỉm cười.
– Những người nghèo khổ luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ nhau.
– Không phải bao giờ cũng vậy cả đâu.
Natasha hôn lên má mụ.
– Cảm ơn chị vì chị đã cho địa chỉ.
– Địa chỉ gì thế? - Tôi tò mò hỏi Natasha khi chỉ còn lại hai chúng tôi.
– Địa chỉ nơi bán vớ. Loại vớ dài nhất mà em chưa bao giờ nhìn thấy.
Tôi không kìm được tiếng cười.
– Anh và Pedro ở trên này không được vui vẻ như em với mụ ta đâu.
– Tất nhiên rồi, anh ta sợ là phải. Anh ta hút côcain. Bây giờ anh ta buộc phải tìm một người giao hàng khác.
– Melikov là đầu mối giao hàng à?
– Em có cảm giác như đấy không phải là cái lí do chính để cảnh sát đến bắt ông ta. Cái tên khốn kiếp làm chủ cái khách sạn này buộc ông ta phải làm công việc đó. Nếu không làm nó đuổi ông ta khỏi đây ngay. Tìm được một chỗ mới đâu dễ. Ông Melikov chẳng còn trẻ trung gì.
Natasha dáo dác nhìn tứ phía:
– Theo em tốt nhất là em phải rời ngay khỏi nơi đây. Không nên khiêu khích số phận làm gì.
– Được thôi. Anh sẽ tiễn em về nhà em.
– Không, anh không cần tiễn đâu. Không nên bỏ qua trường hợp bọn cảnh sát gài người lại quan sát. Nếu em ra cửa một mình có nghĩa là em vừa tới thăm mụ Puerto Rico.
Tôi tiễn nàng ra đến cầu thang. Đột nhiên tôi nhận thấy nước mắt rơi trên má nàng.
– Thật tội nghiệp ông Melikov, - nàng thều thào, - thật là một tâm hồn cô độc đáng thương.
Bóng Tối Thiên Đường Bóng Tối Thiên Đường - Erich Maria Remarque Bóng Tối Thiên Đường