When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 668 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:20:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 06
hương 6
Trở về, nàng liền ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Thi châm lại thêm đỡ đẻ, công việc này hoàn toàn là loại lao động nặng. Mãi đến khi lên đèn, Kim Câu mới nhẹ nhàng lay nàng dậy, nàng vừa mở mắt đã ngẩn người nhìn Kim Câu.
Hiện tại đã khá quen, thời điểm Thập Thất nương tử vừa tỉnh ngủ phải cần một lúc mới thanh tỉnh, hơn nữa không thể thức dậy quá bất ngờ. Cho nên lúc nàng còn đang bần thần, Kim Câu đưa đến bên miệng nàng một khối mật, ăn xong mới có thể chậm chạp đứng dậy mặc quần áo.
Kỳ thực thân thể nương tử vẫn không được khỏe lắm, mỗi ngày đều phải uống thuốc.
“Thiếu chủ các ngươi đã đến bao lâu?” Trần Thập Thất vừa tỉnh lại đã thốt một câu làm Kim Câu run lên. Nàng vẫn chưa nói gì mà!
Ách, lại dọa người rồi. Mặc dù nàng vẫn không hiểu vì sao người khác luôn mắc nghẹn ở loại sự tình đơn giản như thế… Ngay cả Thập Nhất ca thi thoảng cũng đứng hình một chút. Nàng đã ở đây chưa đến nửa tháng, tình hình của thiếu phu nhân bên kia chắc đã ổn định, nếu khẩn cấp, sắc mặt Kim Câu sẽ không hòa hoãn như thế.
Dù cho buổi sáng đỡ đẻ cho An Thân Vương phi rất náo động, nhưng nhất thời sẽ không tìm được nơi ở của nàng. Hơn nữa hành động của nàng, thân là Thôi quan, thiếu chủ Hiệp Mặc nhất định có chỗ nghi ngờ… Hoặc nói là đứng hình.
Thế là Bắc Trần mọi rợ ‘phỉ khí’ tính tình tất nhiên rất nóng vội, đại khái vừa ra khỏi Đại Lý Tự liền chạy thẳng đến đây.
Bắc Trần rất có thành ý, nhưng không cân nhắc chuyện phục chế khuê phòng cũng nên làm cho nàng một chỗ để tiếp đãi khách khứa a. Cuối cùng đành mở rộng cửa, mời thiếu chủ đại nhân vào trong phòng ngồi, đặc biệt dời tấm bình phong đến che lại cái giường.
Cho tất cả lui ra, nếp nhăn tức giận giữa hai đầu mày Trần Tế Nguyệt càng sâu, “Thập Thất nương tử, cô không cần leo lên dựa vào quyền quý. Nếu cô thích, Bắc Trần có trên trăm tử sĩ cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.”
Trần Thập Thất ngược lại có chút ngạc nhiên, nàng không ngờ, lần này đổi lại là nàng đứng hình.
“À, ngài nói là An Thân Vương phi hả?” Nàng rất nhanh đã lật lại tình hình, “Không phải, chỉ là vừa vặn lúc hiểm nghèo, không phải bởi vì nàng ta là An Thân Vương phi. Ách, cũng không tính là hiểm nghèo lắm… Ta đã từng gặp An Thân Vương phi tiền nhiệm, An Thân Vương đều thích nữ tử xinh xắn lanh lợi, tư thái gầy yếu. Chuyện đó kỳ thực cũng không có gì, chỉ là thành thân có hơi trẻ quá, những nữ tử như vậy nguyên bản dễ gặp xương chậu nhỏ hẹp, tử cung co rút không có lực, lớn tuổi hơn một chút thì tương đối khá hơn, cho nên…”
Nàng vẫn chưa giải thích xong, bản mặt hằm hằm đầy áp lực của Trần Tế Nguyệt đã căng đến đỏ bừng.
Người này chắc chắn chưa thành thân. Da mặt mỏng thế mà.
Trần Thập Thất khẽ ho một tiếng, “Chỉ là ta thông qua con cháu Nam Trần ở kinh thành tìm cho ta một phụ nữ có thai, nàng ta vừa vặn là một người ngay lúc nguy cấp nhất, chứ không phải bởi vì nàng ta là An Thân Vương phi.”
Trần Tế Nguyệt cũng ho khan theo, ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía lại tràn đầy hoài nghi.
“Đương nhiên, động cơ của ta cũng không phải thuần túy như vậy.” Trần Thập Thất rất bình tĩnh nâng chén trà lên, “Ta ra sức tự đề cử mình, chỉ vì muốn cấp cho Bắc Trần một thang thuốc tên là ‘an tâm’. Chứng minh ta còn có chút bản lĩnh.”
Im lặng một lúc lâu, Trần Tế Nguyệt mới mở miệng, “Cô không phải là vì muốn áp chế công chúa Nhu Nhiên sao?”
Trần Thập Thất cười, “Nàng ta thì liên quan gì đến ta?”
Hắn lại nhăn mày, “Vậy vì sao cô lại tận lực bố trí như vậy? Những lời boa hoa khoác lác ở Địch gia tuyệt đối không phải do nhất thời cao hứng, ta không tin là cô lại không biết cuối cùng sẽ được lưu truyền rộng rãi… cô hồi kinh một cách ồn ào như thế, chẳng lẽ, đơn thuần chỉ muốn mạng bọn họ còn chưa đủ, còn muốn họ thân bại danh liệt?”
Trần Thập Thất sặc trà, cười ngất ngưỡng, “Thiếu chủ, ngài thật buồn cười.” Nàng cười hì hì trả lời, “Mặc kệ Cự Tử Nam Trần chúng ta có điều kiện trao đổi với các ngài cái gì, nhưng xin tin tưởng ta, ta là lương dân an phận, không dễ dàng lấy tính mạng người khác.”
Sau đó ngữ khí chuyển thành dè bỉu, “Huống chi, ta không cho là thanh danh của hai người kia còn có cái gì để mà bại với liệt.”
Nguyên bản nàng không muốn nói nhiều, nhưng nom dáng vẻ Trần Tế Nguyệt như đăng đường xử án chất vấn… được, nàng đầu hàng.
“Rồi rồi rồi, là ta cố ý lên giọng làm ồn ào như thế. Bởi vì phàm chuyện gì càng che thì càng dễ xảy ra sự cố.” Nàng thở dài, “Thiếu chủ, Bắc Trần lấy ra mười hai vạn thành ý, ta rất biết ơn, nhưng ta không hy vọng có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn. Hai người kia… và ta đã đi đến ván cục ‘ngươi sống ta chết’ rồi.”
*
Khi ấy, sự tình vốn sẽ không phát triển như vậy. Đáng lẽ ra phải là phu nhân Hải Ninh Hầu (là nàng đây) đẻ non rong huyết bỏ mình, thế tử Hải Ninh Hầu kế thừa tước hiệu, còn công chúa Nhu Nhiên, sau đó sinh non, nhưng mẹ con bình an, công chúa Nhu Nhiên cùng Hải Ninh Hầu phu thê tình thâm, chỉ nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên.
Về phần phu nhân Hải Ninh Hầu tiền nhiệm kia, không ai nhớ đến, dù cho thỉnh thoảng được nhắc tới, cũng nhiều lắm là thở dài một tiếng bạc mệnh.
Chung quy vẫn là chuyện trong nội trạch, dù sao ý chỉ của Hoàng hậu chỉ là khẩu dụ, không có bất kỳ chứng cớ nào.
Nhưng người tính không bằng trời tính, tỳ nữ thiếp thân của nàng trốn chạy ra báo tin, mặc dù bị trọng thương, nhưng được Cửu ca cứu, tới kịp nơi nói xong lời nhắn mới tắt thở. Lúc bấy giờ mới dẫn tới chuyện phụ thân và các ca ca mang theo người nhà đến phá cửa, một đường phi ngựa xông vào.
Hoàng thượng hay tin, lúc ấy mới cả kinh thất sắc phái người đi trước, nhưng cha già đã dứt khoát từ quan trước Ngự lâm quân, mang theo con trai và đứa con gái vừa sống lại rời đi.
Chính là không che giấu, ông trời lại đùa dai, cho nên nguyên bản câu chuyện xưa đẹp đẽ của tài tử giai nhân triệt để sai nhịp lạc đề, biến thành chuyện gian dâm cấu kết giữa nỗi nhục ê chề của Hoàng thất và tên lang quân bạc tình vứt bỏ nghĩa tào khang.
“ừ đó, ta liền phát hiện, cái gì mà nhẫn nhục chịu đựng che giấu quả thực là ngu ngốc. Đúng, cha ta phẫn nộ, ngay cả tấu cũng không dâng, trực tiếp vứt áo quan mà đi, Hoàng thượng một lời cũng không dám hé môi. Hai ca ca ta cũng tương tự, đường làm quan bị cản trở, nhưng một vị quan tép riu Cửu phẩm, thượng cấp lại đối với các huynh ấy rất khách khí.”
“Ta tin tưởng hai người kia hận không thể lôi ta ra băm thành trăm mảnh, nhưng ta ồn ào vào kinh như thế, nếu bị gì ‘trầy da tróc vảy’ sẽ có người hoài nghi bọn họ. So với quyền thế so với phẩm cấp, ta tuyệt đối ngay cả kẻ đánh xe ngựa cũng không bằng. Nhưng kỳ thực, đáng sợ nhất vĩnh viễn không phải đao kiếm sắc bén, mà là… tiếng đời mới đáng sợ.”
Trần Tế Nguyệt buông mắt suy tư, lắc lắc đầu, “Cô đã quá vội vàng.”
Ừm, coi như cũng biết suy nghĩ đấy. “Kỳ thực ta không hề làm gì cả.”
“Có đôi khi, làm so với không làm gì càng tệ hơn.” Trần Tế Nguyệt theo thói quen nhíu mày.
Không sai. Nếu như nàng nhận thiếp mời đi dự tiệc khắp nơi, thậm chí không cần nhiều lời, hiện tại hình tượng thê thảm chính là một loại kể khổ mạnh mẽ mà có lực nhất.
Nhưng ngay cả chuyện này nàng cũng khinh thường không làm.
Cũng phải lưu lại một không gian cho người ta tưởng tượng, đàm luận chứ. Nàng rất hiểu rõ Hải Ninh Hầu, cũng rất hiểu rõ công chúa Nhu Nhiên. “Tiếng đời đáng sợ” đối với bọn họ mà nói hệt như nhát đao nạo xương.
“Ta không phải người tốt.” Trần Thập Thất khoái trá nói, “Hơn nữa tâm nhãn lại nhỏ vô cùng. Nhưng nếu bọn họ không đến trước, ta cũng đã cho qua.”
“Cô tính kế từng bước, cũng đã bức bọn họ không thể không đến!” Trần Tế Nguyệt day day thái dương, “Cô phải cẩn thận, người kia dẫu sao cũng là cốt nhục của Hoàng đế và Hoàng hậu! Náo đến như vậy, trời có khiển trách, Hải Ninh Hầu vẫn còn xem trọng công chúa Nhu Nhiên!” Quyết đấu trực diện tuyệt đối không có phần thắng, còn không bằng dùng tử sĩ ngầm giải quyết!
“Oh, trên trời có đức hiếu sinh.” Trần Thập Thất càng khoái trá nói, “Thiếu chủ, ta là nữ nhi của Nam Trần, ta có tính toán của ta.”
Hiếm thấy được, Trần Tế Nguyệt sởn cả tóc gáy. Đúng vậy, hắn đã quên, trước mắt hắn đây là nữ nhi của một đám thư sinh gian xảo kia nuôi dưỡng ra, đã từng được chọn cho vị trí Thủ khóa Nam Trần.
Hắn có một loại cảm giác, kinh thành sắp sẽ phong vân biến sắc.
Bồi Hồi Bồi Hồi - Hồ Điệp Seba