Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Trang Trang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 52 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:27:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
29. Ngoại Truyện: Hạ Trường Ninh (2)
goại truyện: Hạ Trường Ninh (2)
Tôi vẫn cho rằng Vi là người rất rộng lượng. Sự thật chứng minh, chỉ cần dính vào ghen tuông thì người rộng lượng đến mấy cũng sẽ trở nên hẹp hòi. Đã nói rõ là sẽ giúp tôi, đến lúc nhìn thấy tôi và Phước Sinh trở nên thân thiết lại không nhịn được chọc gậy bánh xe.
Tại Phòng công an, cô ta tìm mọi cách làm khó Phước Sinh, không nghĩ tới Phước Sinh lại lanh lợi dùng câu chữ bắt bẻ đến mức cô ta không cãi lại được. Tôi đứng ở phòng bên cạnh nhìn hai người đấu võ mồm mà cười đau cả bụng.
Phước Sinh không phải loại người trầm tính. Có lẽ thoạt nhìn thì cô ấy rất ngoan ngoãn nhưng thực ra lại không hề khô khan. Cô ấy thường xuyên trêu đùa làm tôi vui, là sự vui vẻ phát ra từ đáy lòng.
Tôi nghĩ, tôi được thay đổi sách lược. Bây giờ nhìn thấy tôi cô ấy sẽ lập tức cảm thấy chán ghét theo bản năng.
Tôi đã nghĩ rất lâu, cảm thấy chân thành sẽ tốt hơn.
Tôi dự định sẽ qua lại với Phước Sinh một cách rất chân thành.
Tuy nhiên Phước Sinh dùng sự chanh chua của người có học để làm tổn thương tôi.
Cô ấy khinh tôi chỉ tốt nghiệp tiểu học, dùng mấy câu văn cổ trúc trắc để mắng tôi là loại nội tâm rỗng tuếch. Tốt xấu tôi cũng là học viên MBA tại chức ở trường bố cô ấy dạy cơ mà.
Học tiếng Trung đã là tài giỏi sao? Tôi không học tiếng Trung vẫn có thể nói được tiếng Trung Quốc! Nhưng cô ta hiểu về quản lý, hiểu về tài chính không?
Cô ấy thật sự coi bộ đội đều là bọn mù chữ??
Cô ấy không biết kỳ thực tôi cũng cực kì muốn được đi học, đàng hoàng học cấp hai cấp ba rồi lên đại học. Hồi đó nếu không phải điều kiện kinh tế trong nhà căng thẳng thì mẹ tôi sao nỡ để tôi đi lính từ năm mười ba tuổi?
Ăn bữa cơm cụt hứng mà về, vừa nhớ tới việc này tôi lại thấy tức giận, mà một khi tức giận thì nhất định tôi phải bắt nạt cô ấy mới được.
Để tôi trực tiếp đi tìm cô ấy sao? Tôi không làm được chuyện mất mặt ấy. Muốn thực hiện được mục đích đành phải thọc sườn từ bên ngoài.
Quan hệ xã hội của Phước Sinh cực kì đơn giản, tôi có một lợi thế là bạn bè bên ngoài rất nhiều, từ đó dễ dàng làm quen được với Mai Sơn. Hắn cũng là bạn tốt của Đinh Việt, là một người rất thoải mái. Tôi không tốn bao nhiêu công sức đã có thể kết thân với hắn.
Mục tiêu của tôi đương nhiên không phải Mai Sơn mà là bạn gái hắn, Mai, bạn tốt của Phước Sinh.
Cô bé này rất đanh đá, che chở Phước Sinh không khác gì gà mái trông con. Mất hơn hai tháng tôi mới làm cho Mai tin rằng tôi là người tốt.
Có lúc tôi cũng nghĩ, tại sao tôi lại cố chấp với Ninh Phước Sinh như vậy? Là thật sự si mê cô ấy hay là vì nguyên nhân khác?
Nhưng trong lòng vẫn hạ quyết tâm, không tán được cô ấy là không được. Tôi chẳng muốn phân tích nguyên nhân và mục đích, tính tôi thế, đã xác định rồi thì mặc kệ mọi chuyện khác. Lúc này trong mắt tôi chỉ có Phước Sinh, trong lòng nhận định cô ấy là người của tôi.
Có lần Mai vô tình nói Phước Sinh bị một người chủ quán trà dây dưa. Tôi biết Phước Sinh thường đến Du Tâm Trai uống trà nhưng cũng không để ý lắm, tôi không muốn can thiệp vào sở thích của cô ấy. Tuy nhiên, nếu Từ Thành Lượng quấy rầy cô ấy thì tôi không thể không can thiệp.
Phước Sinh cũng rất ngoan, tự giác né tránh Từ Thành Lượng.
Tuy nhiên Từ Thành Lượng lại như một thằng bệnh hoạn, tôi không chịu được khi được biết hắn tuyên bố đã có quan hệ với Phước Sinh, thậm chí còn có cả ảnh khỏa thân của cô ấy.
Phước Sinh nhất định không thể xảy ra quan hệ với hắn, càng không thể để hắn chụp ảnh nude. Đây là chuyện gì? Điều tra một chút, thì ra hắn là loại có tiền án tiền sự.
Buổi tối, tôi mang mấy anh em đến quán trà của Từ Thành Lượng. Tôi làm nghề gì? Vừa nhìn qua đã phát hiện trong cửa hàng của hắn có lắp camera quay trộm, rồi chỉ một lát là tìm ra được bức ảnh hắn nói tự tay chụp Phước Sinh.
"Mày ngần này tuổi rồi, cô ấy là cô bé mới ra xã hội, mày không thấy mất mặt à?" Nhìn thấy bức ảnh, tôi lập tức phát điên.
Thằng cha này còn không chịu thừa nhận là ảnh ghép nữa chứ. Tôi nghi ngờ thằng này có vấn đề về thần kinh.
Đối với hắn thì cần gì phải khách sáo? Tôi đập cửa hàng của hắn, đánh hắn một trận rồi nói với hắn tốt nhất đừng xuất hiện ở thành phố này nữa. Nếu không gặp hắn một lần đánh một lần, mở cửa hàng nào đập cửa hàng ấy.
Tôi dặn các anh em đi cùng không để lộ việc này ra. Mặc dù là ảnh ghép nhưng một khi lan ra Phước Sinh vẫn sẽ không chịu nổi.
Mai biết, là tôi cố ý để cô ấy biết. Cô ấy đương nhiên sẽ đứng về phía tôi, bật đèn xanh cho tôi theo đuổi Phước Sinh. Nếu cô ấy nói với Phước Sinh cũng không sao, Phước Sinh sẽ biết ơn tôi. Nếu cô ấy không nói ra thì cũng tốt, Phước Sinh sẽ đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Tôi vỗ vai Mai Sơn nói: "Cậu tìm được một cô bạn gái rất tình nghĩa đấy. Chung sống với bạn gái như vậy sẽ không thấy mệt mỏi".
Mai Sơn tươi cười rạng rỡ, còn Mai lại nghĩa khí hẹn Phước Sinh đến quán trà Mây Tím.
Chiều hôm đó, Phước Sinh ngủ dưới ánh nắng ấm áp tại quán trà Mây Tím.
Khoảnh sân yên tĩnh đến mức gió cũng dừng thổi.
Lần đầu tiên tôi có cơ hội quan sát cô ấy thật kĩ.
Phước Sinh không phải một cô gái rất đẹp, nhưng dưới ánh mặt trời làn da cô ấy cực kì tinh khiết, không có chút tì vết nào. Nước da mềm mại như trứng gà bóc, càng nhìn tôi càng thấy đẹp.
Tôi ngồi bên cạnh nhìn cô ấy ngủ yên bình, nhìn mà thèm thuồng, à không, nhìn mà nuốt nước miếng. Một cô gái thật thanh khiết, quyết định rồi, cô ấy là của tôi!
Sau khi trở về, tôi rào trước đón sau hỏi Vi xem phụ nữ thích hoa gì.
Cô ta rất cảnh giác hỏi lại: "Anh muốn tặng hoa cho Ninh Phước Sinh? Tặng em trước đã!"
"Em thích hoa gì?"
Mắt Vi sáng rực lên: "Hoa hồng, một bông là được, một lòng một dạ".
"Ờ, anh sẽ tặng Phước Sinh một bông!"
"Hạ Trường Ninh! Anh bắt nạt người quá đáng!"
Tôi thở dài: "Vi, chúng ta không có gì đâu, hiểu chứ?"
Đầu tiên cô ta hung ác nhìn tôi, sau đó nói với tôi ý của Đinh Việt, còn nói ra kế hoạch của mình.
Suy nghĩ một lát, tốt, tôi có thể xen vào nhân lúc cô ấy suy sụp, có cơ hội mà không lợi dụng thì phí. Nhìn thấy Đinh Việt, lập tức nắm đấm tôi không tự chủ được đấm tới.
Tôi có thể tưởng tượng ra sự khó chịu của Phước Sinh. Sau này tôi sẽ tốt với cô ấy gấp bội. Tôi hoàn toàn xem thường loại đàn ông xem như thâm tình nhưng lại đẩy Phước Sinh xuống địa ngục như Đinh Việt.
Nhưng tôi nghĩ, sớm muộn cô ấy sẽ phải đau lòng một lần, thôi thì một lần cho dứt điểm.
Kế tiếp, tôi vạch ra một loạt kế hoạch, tôi nghĩ Phước Sinh chắc chắn sẽ cảm động. Đi trước kẻ thù về chiến lược, mê hoặc kẻ thù về chiến thuật, tôi cảm thấy không hề sơ hở.
Phước Sinh nhận bông hồng, tỏ ra hết sức cảm động. Tôi rất đắc ý, cố nhịn không dám cười.
Lúc cô ấy chủ động mời tôi đi ăn rồi ngồi lên xe, tôi quay sang nhìn cô ấy. Hôm qua tôi nói gì? Tặng hoa, mời cô ấy đi ăn tối, nói được là làm được mà, ha ha. Xem ra quan hệ giữa nam và nữ cũng không khác đánh trận là mấy, phải dùng đến sách lược.
Mấy cô ả mới gặp lần đầu đã ngoan ngoãn bám lấy tôi trước đây chắc chắn không phải là vì tình cảm thật sự, đó là vì gia cảnh và bản thân Hạ Trường Ninh tôi mà thôi.
Một tương lai tốt đẹp hiện ra trước mắt tôi, mặc dù đã là ban đêm nhưng tôi vẫn nhìn thấy bình minh.
Nhưng tôi quên mất là Vi làm nghề gì. Cô ta biết rõ hành tung của tôi, cuối cùng dùng một chiêu rút củi đáy nồi làm cho tôi không nói nên lời, mất mặt hết cỡ.
Hận nhất là cô ta mượn cơ hội đó rồi nói ra tất cả.
Phước Sinh không có nước mắt. Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt rất bình tĩnh.
Ánh mắt đó còn đáng thương hơn cả con chó ghẻ của tôi ngày trước. Dường như cô ấy đã mất cảm giác, tôi biết nếu như không khóc được thì có thể cô ấy sẽ sinh bệnh. Lúc này làm sao tôi có thể để cô ấy đi được, bất kể cô ấy nghĩ tôi thế nào cũng được. Tôi chỉ có một ý nghĩ, tôi phải trông coi cô ấy!
Tôi muốn làm cô ấy khóc. Phước Sinh chớp chớp mắt, một giọt nước mắt cũng không có. Vẻ mặt nhìn qua bình thường nhưng lại trắng bệch đáng sợ, đôi mắt như không hề chuyển động nhìn tôi chằm chằm.
Tôi chợt nhớ tới những người bị sốc, bị kích thích quá độ dẫn tới tinh thần phân liệt. Tôi sợ lắm, cô ấy mà còn không khóc được là tôi sẽ lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện.
Không nghĩ tới những lời này lại làm cô ấy khóc nức nở. Tôi thở phào, cô ấy không sợ đau tay thì cứ đánh thoải mái.
Đưa Phước Sinh về nhà, tôi sợ về đến nơi cô ấy lại đi đâu tiếp. Phước Sinh hoài nghi tôi có ý đồ khác, tôi nghĩ, trải qua việc này Phước Sinh sẽ càng bài xích tôi.
Có điều nhìn cô ấy về nhà tôi lại không nhịn được cười. Tôi đã nói với bố mẹ cô ấy tưc trước rồi, mẹ cô ấy nhất định sẽ nói với cô ấy, tôi không lo lắng chút nào. Hơn nữa tôi đã tra rõ chuyện Đinh Việt giúp cô ấy, bản thỏa thuận của cô ấy đã bị xé nhưng bản tôi cầm thì vẫn còn, dù thế nào cô ấy cũng phải làm bạn gái tôi ba tháng.
Ba tháng còn không hạ được một cô gái đơn thuần?
Buổi tối, đại ca của Vi gọi điện thoại đến hùng hổ nói: "Hạ Trường Ninh, mày mất gốc rồi à? Mày đã quên lúc đầu mở công ty ai giúp đỡ mày à? Mày đối xử với Vi như vậy mà được à?"
"Em không yêu nó, có phải anh không biết đâu!"
Đại ca của Vi thở dài nói: "Ninh này, ông già biết rồi đấy. Mày cũng biết ông ấy chiều con Vi nhất, ông ấy muốn gặp bạn gái mày, mày dẫn đến cho ông ấy xem mặt. Là anh cả, anh nhắc mày một tiếng thế".
Xem cái gì mà xem, làm sao mà phải thế? Ông già vốn nóng tính mà lại hay tự bênh vực, giờ thì mình mệt rồi đây. Sao dám dẫn Phước Sinh tới cho ông ấy nhìn chứ?
Mà kể cả có dám cũng phải làm sao cho Phước Sinh gật đầu mới được.
Ánh mắt tôi lại nhìn vào tờ thỏa thuận đó, không nhịn được cười. Giờ phải dựa vào nó rồi!
Mình phải nghĩ cách, làm thế nào để Phước Sinh chủ động mới được. Tốt nhất để cô ấy chủ động đề nghị, mình chỉ việc đồng ý, mọi sự mới êm đẹp được. Đây không phải nói đùa sao? Làm sao cô ấy lại đề nghị được cơ chứ?
Nghĩ tới đây, tôi lại thầm gọi tên Phước Sinh, lại có cảm giác thèm được cắn một miếng.
Cô ấy là một miếng đậu phụ cắn không đứt nấu không nát, nhưng tôi vẫn cứ muốn ăn mới lạ!
Có lúc nghe mọi người nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mình muốn ăn miếng đậu này thì ít nhất cũng phải cho được nó vào trong mồm mới được. Nhưng tình hình lại khác với suy tính, tôi chưa kịp đi tìm Phước Sinh thì cô ấy đã đi mất rồi.
Cô ấy đã rời khỏi thành phố này, bố mẹ Phước Sinh thở vắn than dài cho biết, cô ấy đã có bóng ma tâm lý, giờ muốn đổi một môi trường để giải tỏa. Cô ấy đến nhà ông chú ở đông bắc, nghe nói chỗ đó có rất nhiều rừng bạch dương, mùa đông có tuyết rơi trắng rừng. Đục một lỗ băng ra là cá sông sẽ tự động nhảy lên.
Ánh mắt bố mẹ Phước Sinh lấp lánh, tỏ ra rất có lỗi với tôi, không ngừng trách Phước Sinh học nhiều quá làm gì, hơn nưa còn dùng giọng điệu đặc trưng của phần tử trí thức khách sáo nói: "Trước giờ Phước Sinh may mắn nhận được sự chăm sóc của anh, làm cha mẹ, chúng tôi thấy vô cùng cảm kích".
Dù nói như thế nhưng trong giọng điệu lại mang vẻ bất đắc dĩ và khẩn cầu. Họ yêu Phước Sinh, Phước Sinh nhất quyết không chịu yêu tôi thì họ chắc chắn cũng phải đứng về phe cô ấy.
Chính tôi nói với họ tin Đinh Việt đã chết, nghe vậy họ nhờ tôi xử lý việc này cho thích đáng. Khi đó có thể họ đã xem tôi như cọng rơm cứu mạng của Phước Sinh, hi vọng tôi có thể ở bên Phước Sinh làm cho cô ấy quên Đinh Việt. Không nghĩ tới kết quả là Phước Sinh lại đi mất.
Tôi không ngờ Phước Sinh đi dứt khoát như thế. Cô ấy không quên được Đinh Việt hay là muốn né tránh tôi? Tôi hi vọng là đáp án thứ hai. Dù sao né tránh tôi thì cũng tố hơn nhiều so với tưởng nhớ Đinh Việt.
Trong lòng tôi rất không hài lòng với việc cô ấy lâm trận bỏ chạy, tôi đã nghĩ đến nhiều ý tưởng hay như vậy mà còn chưa kịp thực ahnhf cô ấy đã chạy mấy, đúng là phí phạm tâm huyết của tôi mà.
Việc Phước Sinh rời khỏi như một thùng nước lạnh dội lên đầu tôi trong ngày hè nóng nực làm cái đầu nóng của tôi tỉnh táo lại.
Giây phút nghe tin này tôi cảm thấy rất mất mát, trong lòng trống rỗng, không còn chút tinh thần nào. Tôi rất không thích loại cảm giác này, cho nên tôi nhất định sẽ tìm được cô ấy.
"Phước Sinh đến nhà chú cho khuây khỏa cũng tốt. Cô ấy định làm nghiên cứu sinh ở đâu?"
Bố mẹ Phước Sinh đã không nói chú cô ấy ở đâu thì tôi cũng không hỏi nữa. Việc này rất đơn giản, bố Phước Sinh chỉ có một em trai, nhờ bạn tra giúp là được ngay thôi mà.
Tôi mỉm cười lễ phép hỏi, bố mẹ Phước Sinh vội trả lời câu hỏi không quan trọng này của tôi: "Cô chú bảo nó học ở đâu cũng được, không biết nó có thi đỗ không nữa".
Tôi hàn huyên vài câu rồi đi về. Câu trả lời không ra trả lời này làm tôi rõ ràng tâm tình của người làm cha làm mẹ. Chắc là Phước Sinh đã chém đinh chặt sắt rằng cô ấy tuyệt đối không thích tôi, Hạ Trường Ninh, nếu không làm sao bố mẹ cô ấy giấu kĩ như vậy?
Đi ra khỏi khu nhà, tôi dừng một lát dưới tán cây ngô đồng. Đã mấy lần tôi đưa Phước Sinh về nhà, nhìn bóng lưng cô ấy, tóc đuôi ngựa lắc lư, rộn ràng như một chú chim sẻ. Cô ấy chưa từng quay đầu lại nhìn tôi lấy một lần, sau này cô ấy có quay lại nhìn không nhỉ?
Tôi gọi điện thoại cho Mai, không phải tôi muốn hỏi làm thế nào liên lạc với Phước Sinh, cũng không phải muốn hỏi cô ấy đến thành phố nào. Tôi chỉ muốn xác nhận một việc, cô ấy có quay lại không?
"Đừng hỏi em, em đang đau lòng gần chết đây. Hóa ra nhờ anh em mới được biết nó đi đấy!" Mai thở hổn hển.
"Anh cũng đau lòng gần chết, tối nay em với Mai Sơn đi uống rượu với anh đi!"
Ngay cả Mai mà cô ấy cũng không nói, đúng là quyết đoán. Cô ấy không quay đầu lại thì tôi đuổi theo cô ấy là được.
Đi xa đến mấy thì nơi này cũng là thành phố cô ấy lớn lên từ nhỏ. Đi dứt khoát đến mấy thì nơi này cũng còn có bố mẹ và bạn bè cô ấy. Có câu nói thế nào nhỉ? Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được.
Mình phải dệt lại tấm lưới ở đây cho chức chắn một chút.
Thành công hẹn được Mai và Mai Sơn đến để hai người bọn họ nhìn thấy cảnh tôi thất vọng. Có lẽ khi Mai liên lạc được với cô ấy thì Mai sẽ nói với cô ấy, ngày a tháng b năm c, sau khi mày đi, người nào đó đã đau lòng gần chết, say quên ngày tháng. Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai đây sẽ là một chuyện nhỏ làm cho Phước Sinh cảm động mềm lòng.
"Anh, Hạ Trường Ninh, có điểm gì không xứng với cô ấy?" Tôi không rõ.
Mai cầm chén cười, bàn tay cũng run run: "Ai bảo lúc đầu anh để cô ấy cảm thấy anh chính là loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, một thằng lưu manh thích chơi khăm chứ?"
Tôi nhớ tới Đinh Việt, hừ một tiếng hừ một tiếng. Cao hơn tôi một chút, đẹp trai hơn tôi một chút thì sẽ không phải lưu manh?
"Anh đợi cô ấy!"
Tôi nói lời này chỉ để hi vọng có thể đến được tai Phước Sinh. Nhưng lời nói ra miệng, tôi lại cảm thấy mình thực sự nghĩ thế.
Về nhà, tôi đứng trên ban công tầng 33, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, sao trời hôm nay rất sáng, rất gần tôi. Xe hơi dưới đường nhiều như một đám gián nhanh chóng bò khắp nơi.
Đêm khuya trong thành phố cực kì yên tĩnh, gương mặt Phước Sinh hiện lên vô cùng rõ ràng. Tôi nhớ lại lúc cô ấy nhận bông hồng, khẽ cắn môi, trên mặt tràn ngập cảm động và dịu dàng. Nói tôi là lưu manh? Bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy lần nữa tôi nhất định sẽ là quân tử, ngụy quân tử! Chỉ cần cô ấy thích!
Trong phòng sách toàn là sách quân sự và chuyên ngành. Tôi kéo ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ bìa đen.
"Phàm trọng ngoại tất vụng nội. Trích 'Liệt tử - Hoàng Đế', nghĩa là người coi trọng bề ngoài thì nội tâm nhất định sẽ rất đơn giản".
"Chưa nghiệm mà tất, ngu dã, chưa tất mà cứ, vu dã. Trích 'Hàn Phi Tử - Hiển Học', ý là chưa trải qua nghiệm chứng đã khẳng định thì là thằng ngu, chưa thể khẳng định chắc chắn đã lấy làm căn cứ thì là lừa gạt người khác".
"Tiếng thanh mà liền thể, ngoại tú mà nội huệ. Trích 'Hàn Dũ - Đưa Lý Nguyện về bàn cốc tự'. Có thể dùng ca ngợi đối phương thân thể nhẹ nhàng, ngoại hình thanh tú, lại là người thông minh".
"Đã thấy biển thì không trọng nước, đã thấy Vu sơn không trọng mây, thấy nhiều hoa coi thường phong cảnh, nửa duyên tu đạo nửa duyên quân. Trích 'Nguyên Chẩn - Ly Tư', ý là trong lòng không ai có thể so với cô ấy, thấy nhiều người đẹp hơn nữa cũng không hứng thú".
Tôi còn ghi chép rất nhiều, sau khi Phước Sinh châm chọc tôi vô văn hóa tôi đã học vẹt những câu này, muốn kiếm lại một chút thể diện trước mặt cô ấy.
Tôi nhớ lại hôm đó lưu loát đọc được một câu làm Phước Sinh kinh ngạc, không nhịn được lại bật cười. Không được học nhiều nhưng cũng phải biết chữ, ai sinh ra đã có thể nhớ hết mấy câu loằng ngoằng này chứ?
Tôi mở quyển Đường Tống thi từ đại toàn ra, lật bừa một trang, đột nhiên nhìn thấy một câu trong "Vọng Giang Đông" của Hoàng Đình Kiên: "Trước đèn viết văn chương vô số, tiếc không có một người truyền nghiệp", trong lòng lại xuất hiện một tia phiền muộn khó hiểu.
Ném quyển sổ vào ngăn kéo, tôi châm một điếu thuốc, hung hăng tự nói với mình: "Hạ Trường Ninh, mày còn sợ chưa đủ mất mặt à? Không tán được cô ta thì mày còn xứng đáng là một thằng bộ đội nữa không?"
Bỏ em ư? Có mà đợi đến kiếp sau! Bỏ em ư? Có mà đợi đến kiếp sau! - Trang Trang