Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 89 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 717 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
rong chớp nhoáng này, Thiện Thủy chợt thấy rất uất ức.
Nàng làm con gái Tiết gia đã 16 năm, cha mẹ huynh trưởng đều yêu thương nàng như bảo bối. Miễn cưỡng cũng được xem như là thanh mai trúc mã với Trương Nhược Tùng, theo tuổi lớn dần, trong một năm hai người tuy nhiều nhất chỉ gặp mặt một hai lần nhờ mấy dịp hai gia đình lui tới thăm nhau, cùng lắm nói cũng chỉ được mấy câu. Nhưng hắn là một người khiêm tốn dịu dàng, lúc nào cũng tạo cho nàng cảm giác thoải mái như làn gió xuân lướt nhẹ qua mặt. Tóm lại, đến hôm nay nói nàng được nuôi trong hũ mật tuyệt đối không quá đáng. Cuộc sống như thế trôi qua 16 năm, càng sống càng nhõng nhẽo cũng là điều dễ hiểu. Giờ nàng đã lập gia đình, gả vào dòng dõi như vậy, đụng phải một trượng phu không thể hòa hợp. Vì để sau này có thể sống yên ổn, nàng phải cẩn thận nàng như đi trên băng mỏng, nghĩ trăm phương ngàn kế thậm chí còn chịu nhục, không ngờ cuối cùng lại vì đoán rằng tình hình của địch chừng như chưa đủ nghiêm trọng, hoa mắt ù tai đầu óc lại ngây ngô dại dột, đến nỗi trộm gà không được lại còn mất cả thóc......
Nàng thật sự rất tức giận, nhưng sau khi tức giận qua xong thì lại cảm thấy chán nản. Giờ hắn còn sức nắm tay nàng, gạt ra thế nào cũng thoát không nổi, ngược lại còn bị hắn nắm đau hơn. Một bụng tức giận chán nản liền lập tức trở thành uất ức cực lớn, rốt cuộc không kiềm chế nổi cảm xúc nữa, trong lòng thấy tủi thân hốc mắt cũng theo đó đỏ lên.
Hoắc Thế Quân thấy vẻ mặt nàng chợt chuyển thành đau khổ, nhìn trong đôi mắt đẹp trợn tròn lên trong nháy mắt ẩn chứa làn sương mù mỏng, nếu không phải cố nén e rằng nước mắt đã rơi xuống rồi. Hơi ngẩn ra, bàn tay đang giữ chặt nàng không tự chủ liền nới lỏng.
Thiện Thủy thấy vẻ mặt của hắn, lúc này mới giật mình thấy mình không được rồi, sao lại yếu đuối đến như vậy. Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cố gắng kìm lại không cho nước mắt rơi xuống. Hơi giãy ra, bàn tay kia liền thoát ra khỏi tay hắn. Nhìn lại mảnh dinh dính dưới bụng và giữa hai chân mình chỉ có cảm giác cực kỳ chán ghét, cau mày duỗi tay ra buông màn gấm xuống, sờ tới chiếc chuôn nhỏ ở đầu giường đánh xuống gọi người đi vào, cách tấm màn bảo chuẩn bị nước nóng.
Trực đêm nay là Bạch Quân và hai ma ma khác. Vừa rồi nghe tiếng động ồn ào trong phòng thật sự là rất lớn —— Thanh âm mơ hồ là của Thế tử phi truyền ra, tựa như một khúc dài thoải mái. Thỉnh thoảng như dây cung kéo căng, đến cao giọng líu lo vui mừng lúc thì đoạn đoạn căng thẳng, thỉnh thoảng như cung điệu đầy chậm rãi, ngâm nga làm người ta máu bí, lại như một điệu vũ mảnh chìm vô lực đến cuối cùng giống như tựa như không ngờ biến thành nhỏ giọng hừ khóc ríu rít, xen lẫn tiếng Thế tử trầm trọng cùng mấy tiếng có vẻ như là bàn ghế lắc rung, phía trước phía sau giằng co gần một canh giờ. Cũng may hai ma ma này, chỉ len lén thấy nói mấy câu thú vị, riêng Bạch Quân nghe được mặt đỏ tới mang tai, vừa mừng vừa lo.
Nàng là nha đầu bên người Thiện Thủy, mặc dù không rõ đêm động phòng của chủ tử trôi qua như thế nào, chỉ mấy ngày qua, sớm cũng nhìn ra Thế tử lạnh nhạt không thích Thiện Thủy, dù đến đêm cũng ngủ lại trong phòng, nhưng lại im ắng hoàn toàn không có tiếng thở, còn tưởng rằng chuyện vợ chồng đúng là như vậy. Hiện tại chợt nghe có tiếng động lớn như vậy, dĩ nhiên làm chủ tử cao hứng. Cũng lo Thiện Thủy không chịu nổi, thật sự là về sau, nghe thanh âm nàng truyền ra quả thật là khổ sở nhiều hơn vui thích rồi. Vừa ngượng vừa thấp thỏm lo lắng, cuối cùng đợi đến khi bên trong mây tan mưa tán không một tiếng động, lại nghe thấy tiếng gọi, vội vươn tay che hai má đang nóng ran, ổn định tinh thần bình tĩnh đẩy cửa vào, làm sao còn dám vào trong tấm bình phong Tứ Quý nhìn kết quả? Nghe Thiện Thủy sai đưa nước vào, vội vàng liền đáp lại rồi lui ra, kêu ma ma đi khiêng. Chỉ trong chốc lắt, nước nóng đã được đưa vào tịnh phòng.
Thiện Thủy nhìn người đều lui ra ngoài hết chỉ còn một chân của hắn đang vắt ngang mình, liền nhìn hắn nói: "Bỏ ra. Đi tắm rồi ngủ."
Hoắc Thế Quân lù lù không nhúc nhích. Thiện Thủy liền đưa tay ra ngoài, cuối cùng cố gắng dịch chân hắn ra. Sau đó nhặt lên áo khoác tùy ý quấn lấy người rồi thắt lại đai lưng, muốn ngủ lại thì nên tắm sạch những vết nhơ trên người. Không muốn lần đầu bị hái hoa tâm liền bị hắn giày vò đủ mọi cách như vậy, giữa hai đùi còn bủn rủn muốn rút gân, cố gắng khép chân lại thì cảm giác gân cốt co rúm khó chịu, không chịu được bật rên một tiếng rất nhỏ, một tay vịn vào mép giường mới miễn cưỡng đứng thẳng lên được.
Hai chân Thiện Thủy vừa đặt xuống đất, càng thấy cả người bủn rủn, nhấc chân đi cũng có chút khó khăn. Rồi lại không muốn bị tên đàn ông sau lưng kia chê cười, cố nén khó chịu, vén màn gấm lên đang muốn đi thì vòng eo đã bị một cánh tay từ đằng sau ôm lấy, không còn sức để chống trả lập tức nặng nề ngã ra sau ngồi vào trong lòng người kia, đôi giày thêu đế mềm vừa mới đi trên chân cũng văng ra ngoài, đôi chân gập lên, chất vải mềm mại liền theo đó trơn trượt từ da thịt xuống theo đầu gối nàng, xộc xệch nhăn lại ở bắp đùi.
Lúc nãy Thiện Thủy nhìn thấy nơi ngực mình loang lổ từng vết cắn rất nhỏ mà không chú ý đến chân, vào lúc này mới phát hiện ra giữa hai đùi cũng có, lại không nhớ nổi bị hắn cắn lúc nào. Thấy trên làn da trắng như ngọc có mấy vết đỏ như hoa mai, rất dễ bị chú ý, vội vàng khép chân thẳng lại, đưa tay muốn kéo phẳng vạt áo để che đi, tay lại bị hắn bắt lấy không thể động đậy được. Ngửa mặt lên lập tức đối mặt với khuôn mặt hắn đang cúi xuống. Thấy mặt hắn không thay đổi nhìn chằm chằm mình chốc lát, cuối cùng hắn chậm rãi hỏi: "Nàng vừa mới khóc?"
Thiện Thủy lập tức cười. Mặt mày cong cong giãn ra. Hợp lại khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái cùng và hai vệt hồng đào còn sót lại vì không chịu được thừa hoan vừa nãy, càng hiện ra mấy phần tuyệt đẹp có nề nếp thanh tao khác thường.
"Ta khóc gì chứ? Chàng nhìn lầm rồi. Có câu ta vốn không muốn nói, nhưng nếu chàng muốn đi ngay, cũng chưa biết trở về lúc nào, ta thấy hay là nên nhắc nhở lòng tốt của chàng sớm một chút, tránh ngày sau ngộ nhỡ lại xảy ra điều xấu."
Hoắc Thế Quân vừa rồi còn thấy nàng bảy ra vẻ mặt vô cùng uất ức, lúc này không ngờ nàng lại còn cười. Nhưng dù đang cười, trong nụ cười đó lại mang theo mấy phần quật cường, dĩ nhiên là hắn nhìn thấy được. Nhưng bây giờ cũng không có nhiều tâm trạng mà so đo với nàng. Ánh mắt từ khuôn mặt tươi cười của nàng rồi bay tới chỗ trên cặp chân ngọc kia, nhớ tới lúc trước tham lam nếm thức ăn ngon trơn trượt kia, tay liền lần mò tìm đến lần nữa, không ngờ nàng rụt chân lại nhất thời không sờ soạng được gì, bàn tay cứng đờ dừng lại giữa khoảng không.
Thiện Thủy tránh khỏi ngực hắn, kéo phẳng vạt áo che chân mình lại, lúc này mới nhìn hắn nói: "Canh lúc trước ta cho chàng uống, quả thật là có tác dụng bổ khí. Là ta có lỗi trước, chàng không cần phải làm theo mong ước của ta, ta sẽ không trách chàng. Nhưng chàng giống như vừa rồi ấy, chàng cho rằng mình đã ném hết tất cả ra ngoài rồi, nhưng mà trước khi đó nói không chừng cũng có vào trong một chút rồi, chỉ là lúc ấy chính chàng không nhận ra mà thôi. Sau khi chàng đi, không chừng ta sẽ có thai đấy. Nếu đúng như vậy, sau này chàng về, ngàn vạn lần đừng vu cho ta tội vụng trộm ngoại tình, ta không gánh nổi nổi."
Hoắc Thế Quân ngỡ ngàng nhìn nàng.
Thiện Thủy nói xong, lúc này mới cảm thấy sự uất ức được giảm đi phần nào. Vả lại hôm nay, thật ra thì nàng chỉ có thể nắm cái này để an ủi mình. Bằng không nếu bị đả kích như vậy, về sau cửa ải trong lòng sao có thể vượt qua được?
Vừa trải qua một trận hành hạ tối tăm không ánh mặt trời, giờ nàng không muốn cái gì hết. Biết cuộc làm ăn này lỗ vốn rồi, đành coi thua là phúc vậy. Chỉ muốn đến tháng nhanh hơn, nàng cung tiễn Hoắc Thế Quân rời đi. Nơi giữa hai chân giờ chỉ cọ nhẹ chút thôi đã đau buốt lắm rồi. Qua ngày mai rồi ngày kia, tuy rằng cũng còn thời gian thích hợp để mang thai, dù cho Hoắc Thế Quân có thay đổi suy nghĩ đồng ý chiều theo nàng, nàng cũng không chịu nổi sự đòi hỏi không ngừng nghỉ gần giống như dã thú của hắn nữa. Sinh con tất nhiên là quan trọng, nhưng thân thể mình lại phải bảo trọng hơn. Về phần thời gian còn lại mấy ngày tới thích hợp để mang thai.... Nàng càng không nghĩ tới.
Dù sao nàng còn trẻ, sau này lại có ít nhất một năm không đụng chạm, còn nhiều thời gian để nàng từ từ sửa lại kế hoạch tương lai của mình, không cần gấp cần gấp.
Thiện Thủy quyết tâm xốc màn bò xuống giường.
Hoắc Thế Quân nhìn nàng như kéo lê từng chân bước nhỏ, cả vai cũng run run rũ xuống, trong lòng dù bởi vì nàng tránh khỏi hành động vừa nãy của mình và khi hắn nghe mấy câu xoay chuyển mặt mũi lại hơi khó chịu, nhưng dù sao vẫn có chút không đành lòng —— Biết mình trước đó quả thật hơi độc ác, không để ý nàng còn non nớt, về sau lại còn thích thú, càng thấy mặt nàng như hận không rút nhanh người ra, liền càng muốn tiếp tục cọ xát nàng không muốn thả. Nhìn nàng run rẩy đi ba bốn bước, rốt cuộc không nhìn nổi được nữa, vén màn lên đứng dậy ôm nàng đưa tới tịnh phòng, bế nàng ngâm vào trong nước nóng rồi mới thong thả ung dung nói: "Nàng không thay đổi tính cách này, tương lai người thiệt vẫn là nàng thôi."
Thiện Thủy giương mắt nhìn hắn nhỏ nhẹ nói: "Ta hiểu. Chàng muốn đi mấy ngày, ta ở nhà ngoài việc cố gắng phụng dưỡng mẹ chồng, sẽ giữ thân chờ chàng về."
Giọng nói của nàng hết sức biết điều, những lời này làm cho người ta không thể tìm ra chút sai sót nào. Nhưng Hoắc Thế Quân lại không có cảm giác thỏa mãn chút nào, trong lòng thậm chí còn chợt xẹt qua một tia phiền não.
Tại sao vừa nãy nàng không khóc? Hắn thà nhìn nàng khóc bù lu bù loa trước mặt mình cũng không muốn nghe nàng dùng cái giọng ngoan ngoãn này nói năng khách sáo. Chỉ cảm thấy ở với nàng lúc này, không còn gì để nói.
Trước đêm này Thiện Thủy vẫn còn là thân hoàn bích, đương nhiên phải có lạc hồng. Bởi vì khi nãy bản thân nàng còn tự lo không xong làm gì còn để ý đến mấy cái gì mà lạc hồng nữa. Lúc này tắm sạch sẽ mặc quần áo ra ngoài dọn dẹp lại giường, mới phát hiện lại cũng dính lên chiếc áo trong của hắn cới ra, chắc là lúc đó hắn tiện tay lấy ra trong đống đệm lót ở dưới người nàng. Trên y phục đã dính vết bẩn loang lổ, không nhịn được liếc mắt nhìn sang hắn thì thấy hắn đang lặng lẽ nhìn mình, liền lôi ra ngoài nhét sang một bên, định ngày mai lén vứt đi.
Cả đêm cũng không ai nói gì với ai nữa. Hôm sau Thiện Thủy tỉnh lại, mới nhận ra không ngờ đã qua giờ thỉnh an Vương phi, nam nhân bên cạnh trên giường cũng đi sớm rồi. Cố chịu sự đau nhức trên cơ thể nàng vội vàng ngồi dậy đi rửa mặt, trách Bạch Quân mấy câu vì sao không gọi mình dậy.
Bạch Quân vừa giúp nàng chải đầu, vừa đỏ mặt nói: "Thế tử đã dặn dò không được làm ồn đến cô. Mấy người chúng ta không ai dám gọi...."
Ban đầu vì do mới vừa ngủ dậy còn vội vội vàng vàng nên Thiện Thủy cũng không để ý nhiều đến vẻ mặt nàng. Giờ thấy nàng nói chuyện mặt ấp a ấp úng xấu hổ không hề giống ngày thường, chợt suy nghĩ lại, lúc này mới loáng thoáng nhớ lại đêm qua hình như mình gây ra chút tiếng động, mà Hoắc Thế Quân càng không kìm lại tiếng vang của hắn, chắc hẳn đã sớm vào tai nàng và hai ma ma rồi, nhất thời cũng hơi xấu hổ, vội ngậm miệng lại không nói nữa. Vội vã dọn dẹp xong mới chạy tới Thanh Liên Đường, Vương phi đã dùng xong đồ ăn sáng trở về tĩnh thất rồi, liền vào chỗ bà xin lỗi, thế mới biết hai chuyện. Thứ nhất chính là Hoắc Thế Quân sáng sớm vấn an nương thì đã nói thay nàng rồi, không biết lúc đó hắn nói thế nào, dù sao hiện tại Vương phi và Hồng Anh hình như cũng đoán được đêm qua xảy ra chuyện gì trên người nàng. Nhất là Vương phi, ánh mắt nhìn nàng cười này khiến nàng thấy áp lực tăng lên gấp bội. Thiện Thủy thậm chí không nhịn được nghĩ, nếu bà biết con trai bà đêm qua đến cuối cùng còn cố ý đánh bay đạn, sẽ có vẻ mặt gì đây?
Ngoài chuyện này ra, chuyện thứ hai khiến nàng hơi bất ngờ, là Hoắc Thế Quân mấy ngày sau có thể sẽ không về Vương phủ, nói trước khi đi bận giao tiếp công vụ, sẽ ngủ ở sở cấm quân, làm việc cho tiện. Vương phi với chuyện này hình như có kín đáo phê bình, ám chỉ Thiện Thủy nói: "Hai con vừa mới tân hôn, nó ở lại một lúc lại muốn đi, dù bận mấy cũng nên về. Ta đã nói với nó rồi. Chính con cũng nên để ý hơn, buổi chiều sai người đi gọi nó về cũng không muộn."
Thiện Thủy nghe nói như thế, lập tức liền đoán được hắn nói vậy là vì bất mãn với đêm qua, mới viện cớ không về. Thế này rất hợp ý nàng nhưng trên mặt lại cung cung kính kính đồng ý.
Bộ Bộ Liên Hoa Bộ Bộ Liên Hoa - Thanh Ca Nhất Phiến