Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 578 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
uy đấu tranh với ông già cổ hủ cứng đầu ở nhà là chuyện rất nhàm chán, nhưng vì cô ngốc có “mùi vị mới mẻ” kia, cũng …xem như là xứng đáng.
Giờ cơm tối.
Tần Tang và Vương Di, Tần Liễu cùng đứng đợi ở cửa, Tần Uy và Tần Dương lần lượt vào nhà. Vương Di bước đến đón lấy áo khoác của chồng, Tần Tang đang định nhận lấy túi công văn của Tần Dương thì anh lại cười và khoát tay, chỉ ra đằng sau.
Sau lưng anh là một chàng trai trẻ mặc áo gió màu đen, cười chào Vương Di: “Bác gái, cháu đến ăn ké cơm tối đây!”.
“Trình Hạo đến rồi à, chẳng trách mà hôm nay Tần Tang của bác cũng về”, Vương Di đẩy Tần Tang ra, chớp mắt chọc cô, Tần Tang lập tức bước đến, mỉn cười chào Trình Hạo.
Mọi người đều vào phòng khách, Tần Tang khoát tay Trình Hạo đi sau cùng, cô hạ giọng hỏi: “Sao anh đến đây?”.
“Vị hôn thê sắp chạy mất rồi, sao không đến thăm được?”, Trình Hạo hừ khẽ.
Tần Tang nhéo mạnh vào tay anh, xoay một vòng 360 độ. Trình Hạo đau đến chảy nước mắt, “Này… Bố em gọi anh tới đấy! Xì, Tiểu Tang Tang đáng yêu của anh, em tàn nhẫn đến mức này à? Cắm sừng anh chưa đủ hay sao còn định mưu sát chồng mình?”.
Tần Tang nhìn lưng bố mình, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Hai người vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, Tần Liễu đã ngồi yên vị, sôi nổi hét lên với họ: “Hai người không thể ăn xong hãy thân mật hai sao? Chị đói muốn chết rồi đây!”.
Vương Di và Tần Dương đều cười, Tần Uy lại sa sầm mặt, Tần Liễu thè lưỡi ra rồi ngoan ngoãn giả vờ làm thục nữ.
Ăn xong, Tần Tang và Trình Hạo cùng lên lầu trong ánh mắt và nụ cười của mọi người.
Vào phòng Tần Tang, Trình Hạo không còn phong độ mà lao thẳng lên giường, dang chân dang tay nằm thoải mái, “Nhà em ăn một bữa cơm thôi mà sao mệt muốn chết vậy? Chẳng trách em cứ sống ở bên ngoài. Này, anh nói, sau khi kết hôn chúng ta bớt về nhà em được không? Anh thì không tiêu hóa nổi bố em đâu!”.
Tần Tang phiền muộn ném gối đầu trên sofa lên gương mặt đẹp trai của anh ta, “Anh nói sẽ suy nghĩ, suy nghĩ tới đâu rồi?”.
Trình Hạo lười biếng lấy gối xuống, đặt ra sau gáy, quay sang nhìn Tần Tang, “Anh không đồng ý”.
Ánh mắt Tần Tang chuyển sang lạnh lẽo, bắn thẳng về phía nụ cười hì hì của anh ta,
Trình Hạo rùng mình, kéo chăn lên, “Tiểu Tang Tang, em chỉ có điểm này không tốt, chưa gì đã cau có y hết như ông bố tượng sáp kia của em vậy. Em không thể nũng nịu, nói vài câu ngon ngọt với anh được hay sao?”.
“Em sợ anh yêu em rồi thì càng không thể buông tay”.
“ọe…”, Trình Hạo làm động tác nôn ra, Tần Tang co chân, ngồi trên sofa không nói không rằng đợi màn biểu diễn của anh ta kết thúc.
“Chuyện này đối với anh không có lợi gì cả! Em nói anh cưới ai cũng như nhau, nhưng nếu cưới em thì rõ ràng có lợi hơn cho anh. Kết hôn rồi anh có nuôi gái bên ngoài em cũng không so đo với anh. Hơn nữa em lên được phòng khách xuống được nhà bếp, theo mắt nhìn của anh thì chắc cũng lên giường được…”, Trình Hạo vừa đứng đắn được một chút lại giở trò quậy phá.
Tần Tang lấy mũi chân đá vào giày anh ta, “Nói trọng tâm đi”.
“Trọng tâm chính là chuyện không có lợi thì anh không làm. Tại sao phải buông một người hàng thật giá thật như em mà vất vả đau khổ đi tìm người khác?”.
“Xem như anh giúp em đi”, Tần Tang thở dài, “Em cũng bó tay rồi. Trình Hạo, em gặp được tình yêu rồi”.
“Ôi trời, hay đấy, rất buồn cười”, Trình Hạo đưa hai tay ra gối sau gáy.
Ánh mắt Tần Tang rất nghiêm túc, “Anh toại nguyện cho em được không? Trình Hạo, em thực sự yêu anh ấy rồi”.
Trình Hạo ngớ người, ngoắc tay gọi cô. Tần Tang bước đến, ngồi xuống..
“Là người thế nào?”.
“Người rất tốt rất tốt. Em yêu anh ấy, rất yêu rất yêu”.
“Xí”, Trình Hạo bất mãn.
“Có lẽ anh cũng quen đấy, anh ấy tên Lý Vi Nhiên, chính là Lý Vi Nhiên của ‘Lương Thị’.”
“… Tang Tang, em đang đùa anh đấy à?”.
“… Ban đầu em cũng tưởng vậy, Nhưng là thật”.
Trình Hạo nhổm ngay dậy, “Tần Tang, em đừng mù quáng như vậy! Em và Lý Vi Nhiên? Em muốn hại chết cả ba chúng ta hay sao?! Vụ hợp tác giữa hai nhà chúng ta đã đi vào quỹ đạo, bắt đầu vận hành rồi, lúc này em lại hồi hôn, nếu là người khác thì ông già nhà anh nhiều nhất cũng sẽ bỏ vụ hợp tác này. Nhưng cha của Lý Vi Nhiên đang đương chức, anh ta lại là một trong nhưng lãnh đạo cao cấp của Lương Thị, em bảo ông già nhà anh nghĩ về bố em thế nào?”.
“Em biết… Nhà anh chắc chắn sẽ nghĩ bố em và Lương Thị, cả bố của Lý Vi Nhiên bắt tay làm ăn, muốn nuốt gọn gia sản nhà anh”.
Trình Hạo hừ lạnh một tiếng, “Ai mà biết đồ chết tiệt là em có suy nghĩ đó không”.
“Thực ra lúc đó em cũng nghĩ đến chuyện này, nên cứ không dám nhận lời anh ấy”. Tần Tang thở dài, giọng càng lúc càng mềm đi, “Nhưng em không kìm lòng được. Trình Hạo, anh không hiểu cảm giác như có trăm móng vuốt đang cào cấu tim đâu, giống như…không nhận lời anh ấy sẽ chết”.
Trình Hạo nghe mà sởn da gà, bò dậy túm tóc, có vẻ bực bội, “Tang Tang, em có nghĩ là nếu em liều mạng, lúc đó anh ta… Thế này nhé, xuất phát từ góc độ của đàn ông, sự nghiệp và phụ nữ, không thể có cả hai thì thôi, cũng tuyệt đối không thể đối chọi nhau, em có hiểu không?”.
Tần Tang cười, gật đầu, “Hiểu chứ!”.
Trình Hạo tức muốn chết trước vẻ thản nhiên của cô.
“Em nghĩ rất kỹ rồi. Cho dù lúc đó Lý Vi Nhiên không cần em, em cũng sẽ không hối hận”, cô hơi cúi đầu. “Trình Hạo, cuộc đời mỗi người cũng nên điên cuồng một lần”.
Trình Hạo đã biết là khuyên cô cũng vô ích, im lặng hồi lâu rồi đứng dậy, “Nể tình một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, anh cho em một khuyến cáo hữu nghị nhé – chơi thì được, đừng bao giờ xem là thật”.
“Không được, em bắt buộc phải cho anh ấy danh phận”.
“Anh tổn thương thật đấy… Em vứt bỏ anh nơi đâu hả nương tử?”.
“Xì!”.
“Haizzz, đúng là kiếp trước anh nợ em”, Trình Hạo thu lại vẻ cợt nhả đùa bỡn, nghĩ ngợi rồi nói, “Đợi nửa năm nữa đi, đợi ông già nhà anh nhường ghế lại cho anh, vụ hợp tác đó cũng thành công rồi, thì anh sẽ đến chỗ ông già em từ hôn. Nhưng đến lúc đó em cũng phải khuyên nhủ ông già nhà em đấy, đừng cứ đẩy hết mọi việc lên đầu anh!”.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook
Tần Tang cười, ôm anh ta đầy cảm kích, “Trình Hạo, cám ơn anh!”.
“Bớt chiêu này đi! Giới thiệu cho anh hai mỹ nữ là được”, Trình Hạo đẩy tay cô ra, đứng lên chỉnh lại quần áo, “Anh đi đây. Đúng rồi…Hai hôm trước anh và cô CC ngôi sao đang ‘hot’ bị phóng viên chụp hình, ông già em còn tìm anh vì chuyện đó, lát nữa em đừng nói hớ nhé!”.
Tần Tang gật đầu, cũng đứng lên, khoát tay anh ta ra ngoài, tiễn anh ta về nhà.
Tần Uy đang ngồi trong thư phòng đợi Tần Tang, thấy cô vào, ông hiếm khi nở nụ cười như lúc này.
“Trình Hạo đi rồi à?”.
“Dạ”.
“Tần Tang, vẫn là con hiểu chuyện nhất”, Tần Uy ra hiệu cho cô ngồi xuống, “Trình Hạo hiện giờ vẫn chưa ổn định, nhưng sau này sẽ ổn”.
“Bố”, Tần Tang đêm nay bỗng rất muốn hỏi một vài chuyện cô luôn không dám hói, cũng không muốn hỏi.
Tần Uy gật đầu, ra hiệu cô nói tiếp.
“Mẹ… Ý con là mẹ ruột của con, nếu năm đó bà mở lời cầu xin bố vì bà mà từ bỏ tất cả, bố có đồng ý không?”.
“Làm gì có chuyện ‘nếu như’ nhiều như vậy. Đã là chuyện sớm an bài, có gì mà phải giả định”, Tần Uy nói gọn, mắt không hề ngước lên.
Nhưng Tần Tang lại chú ý thấy sự thay đổi rất nhỏ của ông- ngón tay ông cầm tách trà, vì vận sức mà đầu móng tay đã trắng bệch.
“Tình yêu đối với bố, có nghĩa là gì ạ?”, cô lại hỏi một câu. Tần Uy cuối cùng ngẩng đầu lên.
Ông buông tách trà xuống, hơi nhíu mày, là vẻ không vui mà cả nhà họ Tần đều biết. Nhưng người ông đang nhìn là Tần Tang, cô con gái hiểu biết nhất là không phải lo lắng nhất của ông.
“Bố từng nghĩ đó là tất cả. Về sau nhận ra, cũng không quan trọng lắm. Tần Tang, đợi khi con và Trình Hạo trải qua một vài chuyện rồi hai đứa sẽ tự hiểu thôi. Nên hiện giờ có những sóng gió nhỏ thì cũng đừng để tâm quá”, ông vẫn tưởng Tần Tang bị xúc động bởi những tin tức lăng nhăng ong bướm của Trình Hạo.
Tần Tang cười khẽ.
Tần Uy có một tích tắc thất thần – nụ cười của con gái khiến ông nhớ tới thiếu nữ mà mỗi đêm ông đều mơ gặp, mái tóc dài tung bay, nụ cười rạng rỡ.
Tiểu Thụ, bây giờ anh đã hiểu rồi, còn em?
Khi Sở Hạo Nhiên cười hì hì xuất hiện, tim An Tiểu Ly giật thót, đập thình thịch.
“Anh… anh đến làm gì?”, cô lắp bắp hỏi anh ta, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cánh cửa văn phòng, Trần Ngộ Bạch đang ở trong đó.
Sở Hạo Nhiên cười tươi rói, hai tay chống lên bàn cô, “Em chẳng chịu nghe điện thoại của anh, nên anh đến thẳng đây chặn em. Buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm được không?”.
“Ưm… Buổi trưa em có hẹn rồi”, An Tiểu Ly từ chối.
“Hẹn ai? Trần Ngộ Bạch?”, Sở Hạo Nhiên cao giọng. Tiểu Ly vội đứng lên bịt miệng anh ta. Anh ta cười, lùi lại, nhưng đưa tay ra nắm lấy tay cô, “Em đến công ty anh làm việc đi! Anh cứ nghĩ là em ở cạnh Trần Ngộ Bạch là thấy khó chịu rồi”.
Anh ta nói rất thong thả ung dung, giọng không lớn không nhỏ, nhưng Tiểu Ly thì sợ hãi vô cùng, vội giằng ra khỏi tay anh ta, chụp lấy túi xách trên ghế lên, đẩy Sở Hạo Nhiên ra ngoài: “Được rồi được rồi, chúng ta đi ăn cơm… Đi thôi đi thôi…”
Trong thang máy có mấy đồng nghiệp trong công ty Tiểu Ly, thấy cô và Sở Hạo Nhiên bước vào thì ánh mắt đều toát lên vẻ tò mò.
Sở Hạo Nhiên lơ đãng liếc nhìn xung quanh, một tay đặt hờ lên vai An Tiểu Ly.
Đến đại sảnh phía dưới, hai người đứng trước cửa đợi xe của Sở Hạo Nhiên tới.
“Tiểu Ly, anh vẫn nói câu đó, anh sẽ đợi em”, Sở Hạo Nhiên bỗng thì thầm.
Tiểu Ly nãy giờ cứ phiền muộn chuyện lát nữa sẽ giải thích với Trần Ngộ Bạch thế nào khi không ăn trưa cùng anh, không theo kịp lời Sở Hạo Nhiên nói, “a” lên một tiếng đầy thắc mắc.
“Nếu em cứ kiên quyết rằng em và Trần Ngộ Bạch không có gì thì em đánh giá thấp IQ của anh quá”, Sở Hạo Nhiên nói đến đây thì khựng lại, quan sát kỹ vẻ mặt cô.
“Tiểu Ly, anh đợi em. Anh cho em thời gian, em cứ như bây giờ, ở cạnh Trần Ngộ Bạch, nhìn cho rõ anh ta là hạng người nào. Còn anh là người thế nào, em vẫn luôn biết rồi, có phải không?”, anh ta dịu dàng nói.
Lúc này có gió thoảng qua, nhẹ nhàng lay động tóc mái của Sở Hạo Nhiên, anh ta lặng lẽ nhìn cô gái trước mắt, không nói gì, nhưng lại hơi cả ngàn vạn lời nói.
“Được rồi, lên trên đi. Trần Ngộ Bạch là kẻ hẹp hòi, ngay cả tình địch dự bị là anh cũng sắp động tay động chân rồi. Anh không làm khó em, em cứ đi ăn trưa với anh ta đi”. Sở Hạo Nhiên bước ra ngoài một chút, góc độ rất chính xác nhìn ngay lên một khung cửa sổ nào đó, anh ta thân mật nhéo má cô, “Anh đi đây. Lần sau anh hẹn em ăn cơm, em đừng từ chối anh nữa nhé? Em xem, mấy hôm nay bị em từ chối mà ăn uống không ngon, anh gầy đi rồi này”.
Anh ta giả bộ tỏ ra tủi thân, An Tiểu Ly ngần ngừ rồi gật đầu.
Cái gật đầu ngoan ngoãn đó, trong mắt ai đó ở sau ô cửa sổ nào đó, vô cùng tàn nhẫn, không thể chấp nhận.
Vừa lên lầu, An Tiểu Ly cố kìm nén cảm xúc, vào trong văn phòng Trần Ngộ Bạch, hỏi anh buổi trưa muốn ăn gì.
Trần Ngộ Bạch vẫn chọn món như trước, nhưng từ đầu chí cuối không ngước lên nhìn cô.
Mua bữa trưa về rồi, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm
Trần Ngộ Bạch máy móc ăn miếng này rồi miếng khác, nhanh chóng giải quyết xong phần của mình. Lau tay xong, anh dựa vào ghế lặng lẽ ngắm cô ăn.
An Tiểu Ly bị anh nhìn kỳ quặc như vậy, mím đôi môi bóng mỡ, cười với anh, “Nhìn gì thế? Chưa nhìn thấy người đẹp à?”.
Trần Ngộ Bạch lại nở nụ cười trước câu nói đùa nhạt nhẽo đó, còn cười rất dịu dàng. An Tiểu Ly tưởng công lực của mình mạnh lắm, cũng cười theo rất đắc ý.
Trần Ngộ Bạch nhướng môi, hơi nghiêng người về phía trước, dực tay nâng cầm cô lên, “An Tiểu Ly, tiền em nợ anh, bắt đầu từ bây giờ, đã trả sạch”.
Tiểu Ly đờ người.
“Em không nợ anh gì nữa. Nếu em thực sự muốn ở cạnh Sở Hạo Nhiên thì, đi đi, anh không ngăn em”. Đôi mắt anh nóng bỏng như có thần, nghiêm túc nói với cô.
“Em từ chối anh ta rồi”, cô chống đũa xuống, lúng túng giải thích với Trần Ngộ Bạch, trong lòng không biết vì sao lại thấy rất bất an.
Trần Ngộ Bạch không nói gì, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt buồn rầu.
Trái tim An Tiểu Ly, say rồi.
“Anh ta là bạn của Tang Tang, em từng yêu anh ấy lúc học đại học. Về sau Tang Tang… tóm lại bọn em đã chia tay. Lần trước lúc anh nhập viện, bọn em lại gặp nhau”, Tiểu Ly thành thực khai báo. Trần Ngộ Bạch vẫn tỏ ra lạnh lùng.
“Tại sao không nói sớm?”, anh hỏi mát mẻ.
An Tiểu Ly cũng to gan, nói thẳng: “Anh cũng có nói gì với em đâu? Mấy hôm nữa anh chuyển công tác phải không? Anh cũng chưa từng nói với em”. Cô cụp mắt xuống tỏ vẻ ấm ức, ăn một miếng cơm trứng chiên, lại lúng túng liếc trôm anh một cái.
Trần Ngộ Bạch lại im lặng, sau đó bất ngờ bùng nổ, kéo mạnh ngăn kéo bàn làm việc, rút một tờ giấy đập xuống trước mặt cô, hậm hực nhìn cô một cái rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
Tiểu Ly liếc nhìn, là một tờ đơn chỉ thiếu mỗi chữ ký của cô, An Tiểu Ly- xin điều sang tổng bộ Lương Thị, chức vụ là – thư ký riêng của tổng giám đốc Trần.
Tờ đơn giọng điệu hống hách ngang ngược, toát lên vẻ kiêu căng thường có của Trần Ngộ Bạch. Tiểu Ly đọc mà nụ cười dần nở rộng.
Mấy hôm sau đó, Trần Ngộ Bạch phớt lờ cô, ngoài trao đổi việc công ra, anh không thèm nhìn cô lấy một cài. Bữa tối cũng không gọi cô đến nấu, bữa trưa thì một mình chạy đến nhà ăn công ty.
Mà một loạt hành động gần như trẻ con này của anh, Tiểu Ly lại cảm thấy thật sự là đáng yêu một cách kỳ cục.
Lão Nghiêm cuối cùng đã giải quyết xong đơn xin vào ký túc xá của cô, hôm đó vừa tan sở, Tiểu Ly đã theo anh ta hào hứng đi dọn nhà.
Tần Tang không ở nhà, chắc đi hẹn hò rồi. Hành lý mấy hôm trước đã dọn dẹp gần xong, chỉ cần thu dọn đồ dùng trong nhà tắm là được.
Trên đường đến ký túc, Tiểu Ly hào hứng hỏi Lão Nghiêm, cô ở đâu, bạn cùng phòng là ai.
“Không phải Lisa hả?”.
Lão Nghiêm đang lái xe lắc đầu, nhìn cô vẻ ý tứ sâu xa, cười hì hì, “Cô yên tâm, là phòng rất sang trọng, bạn cùng phòng cũng là hàng cao cấp”. Nói xong anh ta cảm thấy hình như mình hình dung không đúng lắm nên cười khan mấy tiếng để khỏa lấp.
Con đường trước mặt càng lúc càng quen thuộc, An Tiểu Ly ôm tia hy vọng cuối cùng: Có lẽ công ty phúc lợi tốt, tiểu khu này là một trong những khu ký túc xá?
Đến khi Lão Nghiêm dừng lại trước tòa nhà quen thuộc, bảng số nhà quen thuộc, Tiểu Ly đã hoàn toàn tỉnh ngộ: “Lão Nghiêm?”.
Lão Nghiêm giữ chặt hành lý của cô, nói gì cũng không chịu buông tay.
Cửa mở. Trần Ngộ Bạch mặc đồ ở nhà, vẻ mặt lạnh lùng, “Vào đi”. Anh nói vắn tắt.
Lão Nghiêm giao hành lý mà anh ta giữ chặt cho Trần Ngộ Bạch, “Tôi không vào, tổng giám đốc, ngài đón tiếp bạn cùng phòng nhé! À… ha ha…”. Anh ta cười mấy tiếng tự đắc nhưng bị hơi lạnh trong mắt Trần Ngộ Bạch làm đông cứng, gãi gãi đầu rồi lặng lẽ lùi ra.
Trần Ngộ Bạch dửng dưng nhìn theo bóng anh ta, đến khi không còn nhìn thấy. Anh rất tự nhiên quay sang nhìn An Tiểu Ly, cô đang học theo vẻ kiêu ngạo của Tần Tang, khoanh tay lạnh lùng, vẻ mặt lý trí và bình tĩnh, đợi Trần Ngộ Bạch đến cầu xin.
Nhưng anh chỉ lặng lẽ quay đi, mang theo hành lý của cô vào trong nhà.
Tiểu Ly đứng đợi tới mấy phút rồi bỏ cuộc, Tang Tang, thật không phải kiểu mà cô có thể học được.
Cô xoa xoa gương mặt căng cứng, tiu nghỉu vào trong.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook
Tần Tang ngồi cả buổi chiều trong quán cà phê gần Lương Thị, trò chuyện với Lý Vi Nhiên qua MSN. Gần tan sở, anh hỏi vu vơ một câu mới biết cô đợi rất lâu ở một nơi rất gần anh.
Anh dọn dẹp đồ đạc rồi vội vàng ra về, thấy Tần Tang thì bất chấp vẫn còn đang ở ngoài đường, ôm siết cô vào lòng hôn đắm đuối.
Tần Tang kiễng chân lên hôn anh, “Buổi tối nấu món ngon cho anh ăn nhé?”.
Lý Vi Nhiên nhướng mày, cúi xuống thì thầm chọc cô: “Ăn gì nào?” Anh phà hơi nóng vào vành tay nhạy cảm của cô, Tần Tang né tránh, đôi mắt lóe lên nụ cười, “Ăn gì cũng được…”
Lý Vi Nhiên thề rằng anh thật sự tưởng là Tần Tang đang đùa anh. Nhưng lúc anh thề thì hai người đã bán khỏa thân, Tần Tang bên dưới bị anh đè xuống, hô hấp khó khăn, gò má đỏ hồng, đôi mắt mơ màng, lấp lánh ánh sáng cám dỗ dưới ánh đèn.
Tiểu Ly dọn đi quá gấp, trong nhà hơi bày bừa, Lý Vi Nhiên giúp dọn dẹp, cứ làm và đùa giỡn với nhau, không biết vì sao rồi quấn lại với nhau: “Tang Tang…”, anh chậm lại, khó nhọc rời cô ra, khép vạt áo cô lại, đứng lên định ra ngoài để bình tĩnh lại.
Anh quay đi nhưng tay bị kéo lại. Tần Tang giữ chặt cánh tay anh, cơ thể mềm mại như con rắn bám riết lấy anh.
Lý Vi Nhiên vô thức cúi xuống hôn cô, cô cởi từng nút áo sơ mi của anh, rồi dịch xuống, cởi thắt lưng của anh. Sau đó tay cô bị giữ chặt, “Tang Tang”, anh khàn giọng, “Em nghiêm túc thật chứ?”.
Tần Tang cười quyến rũ, chậm rãi gật đầu.
Lý Vi Nhiên thở gấp gáp, anh trân trọng cô, lúc nào cũng sợ làm cô đau, nên đến bước cuối cùng lúc nào cũng dừng lại. Nhưng cô hôm nay, khiến anh khó mà kháng cự.
Trần Ngộ Bạch nhốt mình trong thư phòng, không chút động tĩnh. An Tiểu Ly sau khi dọn dẹp đồ đạc xong mệt đến không muốn nấu cơm, gọi điện kêu thức ăn bên ngoài. Cô pha hai ly Cola Cao (một lại thức uống bổ sung năng lượng), rồi đến gõ cửa phòng anh.
Trần Ngộ Bạch rất trẻ con, giả bộ không có trong đó.
Tiểu Ly xông vào, làm mặt hề với anh, “Anh chàng hờn dỗi, ăn cơm thôi!”.
Thứ gì đó trong tay Trần Ngộ Bạch bị ném vào ngăn tủ bàn giấy, làm mặt lạnh đi ra, lúc đi ngang qua cô cũng chẳng buồn nhìn, đi thẳng ra ngoài phòng ăn.
Hai người thực ra đã quá quen thuộc việc ngồi ăn đối diện nhau, cứ thế lặng lẽ dùng bữa, chẳng nói gì cũng không thấy ngượng ngùng. Tiểu Ly thấy anh ăn chậm, sắc mặt càng lúc càng xấu thì hỏi anh: “Có phải cứng quá không?”.
Trần Ngộ Bạch trừng cô.
“Tiểu Bạch, anh không muốn ăn thì có thể nói em biết mà, nếu anh nói anh không muốn ăn, em có thể nấu cho anh ăn, nhưng anh không nói làm sao em biết, em không biết thì anh chỉ có thể tiếp tục ăn pizza cứng ngắt này thôi, nên nếu anh muốn ăn thì nói với em, anh không nói sao em biết được, anh nói rồi…”.
“… Im đi!”, Trần Ngộ Bạch nghiến răng kèn kẹt nói ra hai chữ.
An Tiểu Ly đúng là im thật, cúi đầu cắn một miếng pizza, khi Trần Ngộ Bạch hưởng thụ không khí yên tĩnh, cô bỗng làu bàu một câu: “Anh không nói thì em thật sự không biết mà…”
Giọng nói nho nhỏ ấy hình thành sự đối lập mạnh mẽ với những lời cằn nhằn trước đó, toát lên vẻ ấm ức đặc biệt. Dùng thủ pháp tu từ mà nói, đó là “vẽ mây nẩy trăng”, cũng có thể nói là, “dục dương tiên ức”[1]
[1] Một trong những phương pháp hành văn, muốn nhấn mạnh, mở rộng, thì đầu tiên phải kìm nén, dồn ép lại.
Đó là một trong những cách mà Tần Tang lúc nhỏ dùng để đối phó với cô Trần ngoài cứng trong mềm.
Trần Ngộ Bạch quả nhiên cũng mắc bẫy, sắc mặt hòa hoãn lại, tiếp đó đối xử với cô không còn lạnh nhạt như ban ngày nữa.
Phòng của Tiểu Ly là phòng cho khách mà trước kia cô từng ở, tuy Trần Ngộ Bạch nói căn nhà này là của công ty, cũng có thể xem là một trong những ký túc xá, nhưng An Tiểu Ly đẩy cửa vào, nhìn thấy rèm cửa màu hồng và bộ drap trải giường màu xanh nhạt điểm hoa li ti đã được thay cho cô, trong lòng vẫn rất cảm động, ôi anh chàng Tiểu Bạch kỳ cục này.
Cứ tưởng anh chàng hời dỗi đó vẫn còn dỗi hơn một thời gian nữa, ai ngờ tối đó trước khi ngủ, anh nghênh ngang đi vào, kéo chăn cô ra rồi chui vào, thả nhiên xem cô là gối ôm kẹp giữa hai chân, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nhưng Trần Ngộ Bạch không biết là, Tần Tang còn dạy An Tiểu Ly một chiêu nữa, gọi là “dĩ bí chi đạo, hoàn thi bi thân”[2].Nên Tiểu Ly cũng bất động, không nói gì, cứ để mặc cho anh ôm.
[2] Có nghĩa là dùng cách của người đó đối xử lại với người đó, Việt Nam có thành ngữ tương ứng là “gậy ông đập lưng ông”.
Lát sau anh không giả vờ được nữa, lật người cô lại, hung hãn trừng mắt nhìn cô.
Tiểu Ly cười hì hì, “Tiểu Bạch, anh thật là vừa trẻ con vừa kỳ quặc”.
Trần Ngộ Bạch bực bội đẩy tay cô đang nhéo má anh ra, không nói gì, trở mình đè cô xuống dưới.
An Tiểu Ly dịu dàng phối hợp, lát sau áo ngủ của hai người đã bị ném ra khỏi gường.
“Trần Ngộ Bạch, em yêu anh”, anh hít thở càng lúc càng nặng nề, động tác tay cũng mạnh dần, Tiểu Ly hai tay hai chân bám riết lấy anh, bỗng nhẹ nhàng nói một câu vào tai anh.
Trần Ngộ Bạch ngừng lại, hai tay đặt hai bên người cô, chống lên phía trên cô, nhìn vào mắt cô, không biết vì sao mà hình như có chút hoảng loạn.
Trong ánh đèn tường mở ảo, gương mặt yên tĩnh xinh đẹp của cô trên mái tóc đen xõa tung gối, có một vẻ đẹp tĩnh lặng rung động đến kỳ lạ.
“Em yêu anh, nhưng lại không yêu đến độ bất chấp tất cả vì anh, nên anh phải đối xử với em tốt một chút, nếu không em thực sự sẽ thay lòng đó”,Tiểu Ly khẽ nói, “Em có thể miễn cưỡng chấp nhận anh suốt ngày lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng anh cũng phải dịu dàng một chút, biết chứ?”.
Em có thể hiểu ý nghĩa sau mọi việc làm của anh, em chắc chắn em yêu anh, nên em muốn ở cạnh anh, nhưng Tiểu Bạch thân yêu, hình như em không đến mức yêu sâu sắc, nên anh phải đối xử tốt với em, cho em một lý do để em chung thủy đến cùng, biết chưa?
Nhưng, Trần Ngộ Bạch hình như “không biết”, vẫn nhìn cô lạnh lùng. Một giây, hai giây, ba giây… Tình cảm ấm áp của An Tiểu Ly sắp dùng cạn mà anh vẫn cứ nhìn cô chằm chằm.
“Tiểu Bạch…”, cô kéo dài giọng gọi anh.
Trần Ngộ Bạch lại hít một hơi thật sâu, từ trên người cô lật mình xuống, vẫn với tư thế ban đầu, ôm lấy cô vào lòng từ phía sau.
“Sao vậy?”, cô nhích ra sau dụi dụi vào người anh.
Mặt Trần Ngộ Bạch vùi vào gáy cô, giọng nói có vẻ buồn bực, “Quên mua bao, hôm nay không phải ngày an toàn của em”.
Tiểu Ly có vẻ tức tối lẫn xấu hổ, nhưng vẫn thấy chút ngọt ngào.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook
Đêm rất yên tĩnh. Trên sàn nhà dưới gầm giường, trong túi quần ai đó, mấy cái bao rất ấm ức: Có ai xấu bụng như anh không! Mấy cái lỗ trên người chúng tôi là do anh tự đâm thủng đấy chứ!
Thế gian này còn có việc nào mất mặt hơn là sau một đêm xuân hoan lạc lại phát sốt hay không?
Lý Vi Nhiên sốt đến mơ mơ màng màng đã cho rằng: Tuyệt đối không có!
Tần Tang bê mâm đồ ăn cười hì hì bước vào, Lý Vi Nhiên nằm ngoẹo trên gối đã thở dài, kéo chăn lên đắp kín mặt.
Thật là mất mặt…
Tần Tang đặt mâm lên tủ đầu giường, nhảy lên giường, kéo chăn của anh ra.
“Được rồi được rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh! Đừng mắc cỡ nữa, nhé”, Tần Tang vuốt mái tóc của anh lộ ra ngoài chăn, cười nói.
Lý Vi Nhiên chợt tung chăn ra, chộp lấy cô đè xuống giường, nghiến răng hậm hực nhìn cô, nhìn cô vẫn cười hí hí vẻ không sợ chết, anh nheo mắt đầy nguy hiểm: “Thế, lại chịu trách nhiệm với anh lần nữa nhé?”.
Tần Tang không sợ chút nào: “Em còn muốn thế nữa kìa! Chỉ sợ anh làm một lần lại sốt một lần, lỗ lắm…”
Lý Vi Nhiên hận đến ngứa răng, kéo áo ngủ cô lên cao, “Để anh cho em thử xem có lỗ không…”
“Em xin mà!”, Tần Tang cười, né tránh, “Được rồi, em biết anh không lỗ mà, oan uổng quá oan uổng quá”. Cô cười nịnh nọt, “Em vẫn còn hơi đau, xin Ngũ thiếu gia cao quý nương tay tha cho tiểu nữ được không?”.
Lý Vi Nhiên thích nhất là nghe cô dịu dàng van xin như vậy, ôm chặt lấy cô rồi xoay người nằm lại xuống giường.
Bên Trần Ngộ Bạch, bữa sáng là Cola Cao và bánh nhân kem trứng
Tối qua anh nói chưa “ăn no”, nhưng vẫn hành hạ cô đến khuya. Tiểu Ly không dậy sớm nổi, đành làm qua loa.
Nếu nói bữa tối qua vẫn còn trong phạm vi Trần Ngộ Bạch nhẫn nhịn được, thì bữa sáng nay đã vượt quá sức chịu đựng.
“Anh không muốn uống cái này”, anh bực bội đẩy thức uống nóng hổi ngọt lừ ra, “Gọi điện cho quán ăn, anh muốn ăn cháo thịt gà nấm hương”.
“Anh lớn thế này rồi, không biết gọi điện à?”, Tiểu Ly giả vờ tỏ ra nghi hoặc.
Sắc mặt Trần Ngộ Bạch lạnh lùng: “An Tiểu Ly! Da em ngứa rồi hả?!”
“Ôi chao! Cái này ngon lắm mà! Tiểu Bạch anh càng lúc càng trẻ con, ăn bữa sáng mà cũng bắt em đút sao?”, cô đứng lên, cầm ly Cola Cao của anh, đưa thìa làm động tác đút. Trần Ngộ Bạch đưa tay ngăn lại, cầm ly lên uống cạn, lạnh lùng nhìn cô rồi đứng dậy vào phòng ngủ thay đồ.
Tiểu Ly nhìn theo bóng anh, lắc đầu bất lực. Thật là… đứa bé này càng lúc càng khó dạy.
Đây là mùa thề thốt, Tiểu Ly thề là cô thực sự chỉ nói chơi vậy thôi, ai ngờ đã gọi cả mẹ của “đứa trẻ khó dạy” đó tới.
Trần phu nhân chăm sóc bản thân rất kỹ, trông chỉ như hơn bốn mươi, Tóc chải không rối sợi nào, ăn mặc rất hợp thời trang.
An Tiểu Ly cảm thấy mình càng lúc càng thông minh, vừa nhìn thấy một phụ nữ trung niên xinh đẹp như vậy bước vào, tay cầm chìa khóa là cô lập tức nhận ra đó là mẹ Tiểu Bạch.
Quả nhiên, người phụ nữ xinh đẹp đó lên tiếng rất lịch sự: “Chào cô, tôi là mẹ của Trần Ngộ Bạch. Cô là?”.
Tiểu Ly cố gắng nuốt miếng bánh kem xuống. “Chào bác… cháu là An Tiểu Ly”.
Bà Trần mỉn cười gật đầu, trong lòng lại không vui mấy: con gái con đứa, răng còn dính đồ ăn, mà cười to như thế làm gì?
Trần Ngộ Bạch nhìn thấy bà thì không phản ứng gì nhiều, chỉ gọi “mẹ” một tiếng, sau đó hỏi vu vơ: “Sao mẹ tới đây?”.
“Lâu lắm con không về nhà, mẹ đến thăm thôi”, bà Trần nhìn con trai, nụ cười phát ra tự đáy lòng, “Hôm nay bận không?”
“Rất bận”, Trần Ngộ Bạch dịu sắc mặt, vỗ vỗ vai mẹ tỏ ra thân mật, “Con phải chuyển về tổng bộ, mấy hôm nay bận bàn giao, hôm nay thực sự không có thời gian, buổi tối con về sớm, mẹ nấu canh cho con ăn nhé?”
Con trai nói muốn ăn canh bà nấu, bà Trần đương nhiên rất vui, gật đầu rồi dịu dàng nói: “Vậy mẹ ở đây chờ con, con về sớm nhé!”.
“Em khỏi phải lên công ty, hôm nay cho em nghỉ, ở nhà với mẹ anh”. Trần Ngộ Bạch vỗ vỗ mặt cô, bỗng cúi xuống ôm lấy cô, “Lấy túi công văn cho anh, anh đi làm đây. Mẹ, con đi”.
Lý Vi Nhiên nói bị sốt chết cũng còn hơn mất mặt, quyết không đi bệnh viện. Tần Tang đành mang thêm chăn gối ra, đè lên anh cho toát mồ hôi.
Lúc An Tiểu Ly gọi tới, Lý Vi Nhiên đã ngủ say, nhưng Tần Tang sợ làm anh thức giấc nên cầm điện thoại ra ngoài ban công.
“Cấp cứu đây!”.
“Nói!”, ngoài ban công gió thổi vù vù, Tần Tang run cầm cập, thốt ra một chữ từ kẽ răng.
“Mẹ Tiểu Bạch tới, bây giờ đang ở trong nhà bếp cách tớ mười mét, Tiểu Bạch đi làm rồi, bảo tớ ở cạnh… mẹ anh ấy!”.
“Đồ nhát gan”, Tần Tang làu bàu. Tiểu Ly không nghe rõ, hỏi lại: “Gì cơ?”
“Không có gì. Cậu nghĩ sao?”.
“Ưm… tớ vẫn thích kiểu bà mẹ thô lỗ như cô Trần nhà tớ hơn, dạng quý phụ phu nhân thế này tớ không thích…”
“…Nói trọng tâm đi! Tớ đang ở ngoài ban công, lạnh chết đây!”.
“Hả? Vậy sao cậu không vào trong?”
“Vi Nhiên đang ngủ”.
“Tần Tiểu Tang! Hai người! Hai người! Hai người…”
“…Phải! phải! phải! Bọn này ‘ấy’ rồi. Cậu nhanh lên, còn chuyện gì không?”, Tần Tang tỉnh bơ, ngược lại An Tiểu Ly nghẹn đến không nói được gì.
“An Tiểu Ly!”.
“A…a! Tớ đây!”, An Tiểu Ly khó khăn lắm mới hoàn hồn, từ phòng tắm thò đầu ra nhìn nhà bếp, bà Trần vẫn đang vui vẻ làm việc, “Tang Tang, Tiểu Bạch tối mới về! Bây giờ bà ấy đang chuẩn bị, cậu nói xem bà ấy có phải dạng bà mẹ xem tớ là kẻ xâm lược không? Giống kiểu ‘khổng tước đông nam phi lý’[2] ấy”
[2] Khổng tước đông nam phi: là bài trường thi đầu tiên của Trunng Quốc, ý chỉ sự bồi hồi, lưu luyến khi xa cách.
Tần Tang một tay ôm vai, lạnh đến rụt cổ, “Làm mẹ thì ai cũng thế thôi, cậu đó, mạnh mẽ lên, làm một cú ngoạn mục cho bà ấy xem!”.
“Tại sao?! Chẳng phải đầu tiên là giả vờ ngoan hiền nhu mì, đợi gả vào nhà ấy rồi mới dữ dằn hay sao?”.
“Cậu chắc chắn cậu gả được vào đó?”.
“Phì! Tớ thèm vào ấy!”.
“Nói thật”, Tần Tang ngừng đùa cợt, “An Tiểu Ly, nhớ lấy, tám chữ vàng” bất ti bất kháng, hữu tiến hữu thoái[3]. Rõ chưa?”.
[3] Có nghĩa là không tỏ ra tự ti, cũng không chống đối, có tiến có lùi.
Tiểu Ly lại thò đầu ra nhìn vào nhà bếp, rồi rụt cổ lại, cô lắc đầu.
Tần Tang đương nhiên không nhìn thấy nhưng cô có thể đoán ra. Đang định tiếp tục giải thích thì cô bỗng nhớ lại lần trước ở quán bar, kẻ xấu bụng nào đó đã vô tình vô nghĩa nhìn người yêu của cô bị đánh.
Tần Tang cười khì khì, giọng trở nên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, “Thực ra, An Tiểu Ly, so với chuyện bà ấy từ từ phát hiện ra những điểm không tốt của cậu, thì chi bằng cứ để bà ấy từ từ nhận ra cậu không tệ lắm. Cứ phát huy đủ sự thông minh tài trí của cậu, tin vào bản thân, Tiểu Ly, cậu khiến người ta yêu mến như vậy, mẹ Tiểu Bạch chắc rằng sẽ thích cậu đó”.
Tần Tang hiếm khi nói thuận theo cô, An Tiểu Ly cảm thấy rất vui tai, cười hí hửng rồi cúp máy.
Bà Trần dọn dẹp xong thức ăn cần nấu cho bữa tối, rồi bật bếp nấu vài món đơn giản, thêm một món canh, rồi hai người ngồi đối diện nhau ăn trưa.
Tài bếp núc của An Tiểu Ly chỉ hạn chế ở mức làm chín thức ăn, nên ngoài việc rửa rau và giúp lặt vặt ra thì cô chẳng giúp được gì. Đó lại là điểm trừ đối với bà Trần.
“Cô An”, lúc ăn cơm, bà Trần cười nói.
An Tiểu Ly cười thân thiết, “Bác gọi con là Tiểu Ly được rồi ạ!”.
Bà Trần tao nhã hớp một ngụm nước, “Nhà cô An đây còn có những ai?”.
Tiểu Ly thầm thở dài, bao nhiêu mỹ phẩm cũng không chống nổi thời gian, trên mặt nếp nhăn không bao nhiêu, nhưng trí nhớ thì lại kém quá, đã nói là gọi tên Tiểu Ly, chớp mắt đã quên.
“Nhà con còn có bố và mẹ, con là con một”, cô thành thực trả lời.
“Ồ”, bà Trần gật đầu, lại không tỏ vẻ gì, “Lệnh tôn hiện đang làm gì?”.
“Bác quá khen, bố mẹ con đều là giáo viên”.
“Thư hương gia thế à”. Bà Trần cười, giọng tỏ vẻ ẩn ý, “Chẳng trách cô An đây có khí chất như vậy! Nào giống nhà chúng tôi, mấy đời đều làm ăn buôn bán, Ngộ Bạch từ nhỏ học hành cũng không ra sao, ha, lần này xem như là trèo cao rồi”.
Tiểu Ly vội lắc đầu, vô cùng thành thật: “Bác gái hãy yên tâm, bố mẹ con rất tốt, không chê bai gì anh ấy đâu ạ”.
Bà Trần đang hếch khuôn cằm cao quý lên mỉn cười, nghe An Tiểu Ly trả lời thì ngón tay thon mảnh đang cầm ly nước chợt run lên, nụ cười có phần gượng gạo.
Buổi tối Trần Ngộ Bạch trở về thì bà Trần đang ở trong nhà bếp, Tiểu Ly đứng cạnh phụ giúp. Trong tiếng máy hút khói rì rì và nồi cháo va chạm nhau, có một mùi vị ấm áp khó tả.
Trần Ngộ Bạch đứng cạnh cửa một lúc, từ từ gọi tiếng “mẹ”. Bà Trần thấy anh về rồi thì rất vui vẻ giao lại cho Tiểu Ly, còn bà kéo con trai ra ngoài nói chuyện.
Trần Ngộ Bạch nói chuyện với bà mấy câu, cuối cùng đã đến việc mà anh muốn nghe.
“Cô gái này, con nghiêm túc thật à?”, bà Trần nhỏ giọng hỏi con trai.
Trần Ngộ Bạch nhìn vào nhà bếp, cười cười rồi chậm rãi gật đầu. Anh ngước lên nhìn mẹ, lại nhận ra ánh mắt của bà không vui vẻ như annh nghĩ.
“Mẹ không thích cô ta”, bà Trần thở dài, “Con cứ suy nghĩ thận trọng đi. Chúng ta không nói phải tìm con nhà quyền quý để trèo cao, nhưng dù sao cũng phải xứng đáng một chút. Chuyện này mẹ tạm thời không nói với bố con”.
Trần Ngộ Bạch nghe mẹ nói, im lặng một chút rồi lạnh lùng thốt ra một câu xong đứng lên vào nhà bếp.
“Tự con sẽ thông báo với bố”.
Ăn tối xong một lúc thì bà Trần về, sắc mặt Trần Ngộ Bạch sa sầm, An Tiểu Ly nhận ra nên dọn chén đũa xong là ngoan ngoãn trốn anh vào phòng xem tivi.
Nhưng Trần Ngộ Bạch cũng theo vào, im lặng một lúc rồi lạnh lùng hỏi cô: “Hôm nay ở cạnh mẹ anh có vui không?”.
“Cũng được”, cô nghĩ ngợi, “Mẹ anh rất tốt, luôn cười với em”.
Trần Ngộ Bạch “ờ” một tiếng, “Còn không?”.
Cô thắc mắc, nghĩ lại, “Còn… không có gì nữa. Buổi sáng anh đi rồi, bác mua đồ ăn về chuẩn bị… Buổi trưa cùng ăn cơm… buổi chiều bác ngủ, em lên mạng…. Ồ, bác có hỏi về nhà em, có mấy người, bố mẹ em làm gì. Mẹ anh khiêm tốn quá, còn nói anh trèo cao em nữa”.
Cô cười hí hí, nhưng Trần Ngộ Bạch lại không mấy vui vẻ.
“Mẹ anh nói anh học không giỏi, nhà em là thư hương môn đệ”, Tiểu Ly có vẻ đắc ý, “Nhưng em đã nói, em không chê anh đâu”.
Trần Ngộ Bạch hoàn toàn không còn gì để nói.
Tiểu Ly kéo kéo ống quần anh, anh cũng ngồi xuống sàn nhà, sánh vai cô đối diện với tivi.
“Có xem là gặp phụ huynh chưa?”, Tiểu Ly dựa vào vai anh, ngọt ngào hỏi.
Trần Ngộ Bạch lại cười lạnh lùng một tiếng, khiến Tiểu Ly nhéo mạnh một cái. Cô nhéo có hơi đau nên anh túm lấy tay cô, ra sức một chút, lạnh lùng nói: “Từ khi anh miễn cho em phải trả nợ, hình như em càng lúc càng không biết sợ là gì”.
Cả người cô lao vào lòng anh, “Không phải từ lúc anh không cần em trả tiền, mà là từ khi phát hiện ra anh thật lòng thích em, em mới càng lúc càng không biết sợ là gì”.
Trần Ngộ Bạch đờ người rồi thở dài, “An Tiểu Ly…”, anh ôm cô vào lòng, “Có lúc anh thật sự nghi ngờ rằng thực ra em có phải là tuyệt đỉnh thông minh hay không”.
“Hử?”.
“Thông minh quá hóa ngốc”, anh giải thích đơn giản.
An Tiểu Ly chật vật lắm mới cảm thấy hình như là anh đang mắng cô ngốc, Nhưng đến khi cô phản ứng ra thì đã bị anh đè xuống. Trần Ngộ Bạch ngậm lấy môi cô, ậm ừ thở dài: “Không sao, cô ngốc… Có anh đây…”
Đêm đó anh hưng phấn lạ thường, suốt đêm quấn lấy cô.
Cuối cùng An Tiểu Ly không chịu nổi nữa, bất chấp sức nặng trên người mình, ngủ thiếp đi.
Trong màn đêm mờ tối, Trần Ngộ Bạch mút lấy phần cổ trắng nõn của cô, ánh mắt lấp lánh thứ ánh sáng dịu dàng vô cùng.
Tuy đấu tranh với ông già cổ hủ cứng đầu ở nhà là chuyện rất nhàm chán, nhưng vì cô ngốc có “mùi vị mới mẻ” kia, cũng …xem như là xứng đáng.
Nhớ đến bà mẹ luôn tỏ ra kiêu hãnh, bị cô ngốc này làm cho nghẹn lời không nói nổi, anh lại phì cười. Từ trên người cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng trèo xuống, ôm cô vào lòng, cứ thế mỉn cười mà ôm nhau ngủ ngon.
Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau - Sói Xám Mọc Cánh