Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 743 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ừ khi chuyển vào nhà bác sĩ Vạn, Đạm Dung phát hiện cuộc sống yên tĩnh của nàng bị nhiễu loạn. Ví dụ như, buổi sáng chủ nhật nàng đang ngủ ngon lành, đến hơn chín giờ, bác sĩ Vạn liền đến cửa phòng của nàng, kêu nàng thức dậy ăn bữa sáng.
Nàng không để ý tới, hắn liền sai Vạn Quý Phi đến gọi. Hai huynh muội tiếp sức, nhẫn nại mười phần, cho đến khi đem nàng ầm ỹ rời giường mới thôi. Bữa tối nàng đều theo chân bọn họ cùng nhau ăn, thứ bảy đêm đó xiêm áo chỉnh tề, bác sĩ Vạn ngay cả phòng bếp cũng không cho nàng vào, Đạm Dung nhận thấy được chính mình đối với việc nhà thật sự thực vô năng.
Ăn cơm có người làm, ngày nghỉ cũng không cho ngủ lười, Đạm Dung lần đầu thưởng thức tư vị đến bị người quản thúc.
Nàng biết bọn họ là xuất phát từ ý tốt, bất quá trước kia sống cùng với Linh Lung, mọi người đều sinh hoạt riêng, không can thiệp vào chuyện của đối phương, liền ngay cả mẫu thân khi cách hai ngày gọi điện thoại đến cũng chỉ nói vài câu đơn giản, dặn dò nàng cẩn thận một chút, qua năm mới về nhà hay không cũng chưa hỏi, phần lớn là có ý muốn nàng ở lại bên ngoài, không nên quay về.
Ngay cả người nhà đối với nàng đều lạnh nhạt như thế, Đạm Dung nghĩ không ra nguyên nhân hai huynh muội nhà họ Vạn đối với nàng nhiệt tình như vậy.
Có người quan tâm mình dĩ nhiên là một chuyện tốt, nàng mặc dù không có thói quen, nhưng cũng dần dần thích ứng.
Gần đến tết âm lịch, mọi người trong công ty đều trở nên cực kỳ nhàn rỗi, ban ngày đi làm hoặc là nghe một chút âm nhạc, hoặc là uống nhấm nhá chút trà.
Trước khi tan tầm, Đạm Dung nhận được một cuộc điện thoại, là người quen gọi tới, nói muốn giới thiệu cho nàng công việc thiết kế tư ột vị khách, hỏi nàng có muốn tiếp hay không.
Có khách hàng, ai sẽ đi cự tuyệt? Huống hồ hiện tại cũng rảnh rỗi, đúng lúc có thể kiếm thêm một khoản thu nhập, cho nên Đạm Dung không nói hai lời liền đáp ứng.
“Cụ thể yêu cầu cùng chi phí thiết kế, chính ngươi cùng hắn nói đi, ta chỉ phụ trách giám sát. 139XXXXXXXX, đây là số điện thoại của hắn, ngươi có thể gọi hắn là Hoắc tổng.
Vừa rồi ta cùng hắn trò chuyện qua điện thoại, nói ngươi sau khi tan tầm trực tiếp đến công ty hắn bàn bạc, địa điểm ngay tại đường X, số 18, công ty đó chuyên làm đèn LED.”
Đạm Dung đem số điện thoại cùng địa chỉ lại gọi qua một lần, đối phương liền treo tuyến. Nhìn mảnh giấy kia với địa chỉ xa lạ, nàng ngu ngơ không biết làm sao.
Thời gian tan tầm, nàng liền vội chạy về gia uyển. Trong phòng không có người, mới nhớ tới buổi sáng Vạn Quý Phi nói đêm nay hẹn đồng học ăn cơm, trách không được im ắng như vậy. Cầm laptop, vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy bác sĩ Vạn.
“Cô muốn đi ra ngoài?” Vừa trở về, Vạn Tuế thấy nàng cầm máy tính vội vàng đi ra, vì thế liền tò mò hỏi.
“Ừm, cùng người ta bàn bạc công việc.”
“Hiện tại phải đi? Cùng Xà Thái Quân?” Nhắc tới đến người này, Vạn Tuế cả người liền không thoải mái.
“Không phải, ta tự mình tiếp riêng.”
” Liều mạng như vậy.” Nghe được hai chữ ‘làm ngoài’, Vạn Tuế tức thời lắc đầu. Người này công tác cuồng, sẽ không ình một chút thời gian nghỉ ngơi sao?
“Cơm nước xong rồi hãy đi.”
“Không được rồi, đã hẹn trước. A, muốn hỏi một câu, bác sĩ Vạn có biết địa chỉ này sao?” Đạm Dung từ trong túi tiền lấy ra mảnh giấy trắng đưa tới trước mặt hắn.
Vạn Tuế cầm lấy nhìn nhìn, “Rất xa nha, không ở khu này với chúng ta, phải đi theo đường quốc lộ, lái xe ít nhất mất nửa giờ.”
“À.” Đạm Dung cầm lại mảnh giấy, thả lại trong túi tiền. Mặc dù ở thành thị này sinh hoạt đã nhiều năm, nhưng địa phương quá xa nàng không biết, ngồi xe taxi hẳn là có thể đến đi.
Đạm Dung vừa nghĩ vừa hướng cửa đi đến, Vạn Tuế đứng một bên, mắt lạnh nhìn chằm chằm lưng của nàng, nghĩ vì sao lại không mở miệng nhờ tôi đưa cô đi?
Đạm Dung vẫn chưa tiếp thu sóng điện não của bác sĩ Vạn chuyển tới, nàng vẫn luôn nghĩ sẽ không nhờ bất kỳ ai, cho tới bây giờ gặp cái gì khó khăn, nàng đều trước tự mình nghĩ biện pháp giải quyết. Làm một cái nữ nhân độc lập, không biết đây là hạnh phúc hay vẫn là bất hạnh.
Buổi chiều 6 giờ hơn, đúng là thời gian xe taxi chuyên chở khách, nàng ở ven đường đợi hơn nửa giờ mới tìm được một chiếc xe không có khách.
Đi địa phương xa, xe tư khẳng định không ít, nhìn thấy tiểu tài không thấy khó chịu gì, nàng mới quyết định lên xe.
Đem địa chỉ giao cho lái xe sau, xe liền chạy như bay. Radio trong xe đang truyền phát tin phát sóng mãi tiết mục chuyện xưa, một cái lão nam nhân đơn độc lập nghiệp, khi thì nam khi thì nữ, khi thì tuổi trẻ khi thì lão thành, rất có nhiều dạng.
Đạm Dung nhìn ngoài cửa sổ, cảnh vật nhanh chóng thay đổi, trời đã nhấn nhá tối, đột nhiên có loại cảm giác tứ cố vô thân.
Như vậy liều mạng làm chi? Mà sống sống? Vì tiền? Vẫn là… Vì có thể chứng minh giá trị tồn tại của mình đi?
Năm đó cha mẹ ly dị khi bị trở thành gánh nặng, bị đá tới đá lui, kỳ thật là như vậy. Nàng là vì chứng minh cái này sao?
Đừng miên man suy nghĩ nữa, nàng quyết định nhanh chóng chặt đứt cảm xúc mạnh mẽ vừa mới xuất hiện kia, lấy di động ra gọi cho vị Hoắc tổng kia. Nam âm mềm nhẹ, thực dễ nghe, hơn nữa hắn rất lễ phép, nàng đoán vị khách hàng này hẳn là người rất nho nhã.
Khi gặp mặt, Đạm Dung thật ngoài ý muốn, hình tượng Hoắc tổng này cùng vị trong tưởng tượng của nàng có chút sai biệt đi.
Hoắc tổng tên đầy đủ là Hoắc Duẫn Đình, một nam nhân trẻ tuổi. Mái tóc của hắn dưới ánh đèn thật nổi bật, màu nâu nhạt tự nhiên.
Tóc mái quá dài, cơ hồ đem ánh mắt của hắn che đi, hơn nữa cặp kính đen che khuất, làm cho người ta rất khó đoán được ý nghĩ của hắn.
Hắn bộ dạng rất điển trai, cùng bác sĩ Vạn tuấn mỹ có điểm bất đồng, trên người mặc áo khoác da phối hợp cùng quần bò màu lam, đi với giày da, xem ra trang phục đi theo thời đại nha, cùng thế hệ người trẻ tuổi không khác biệt lắm, lại một thân tây trang đeo caravat rất ra dáng lão bản.
Đạm Dung đoán, người như vậy, hẳn là đại hoặc nhị phú hào đi.
“Tôi ngay từ đầu nghĩ vị thiết kế sư mà lão Lý nói rất lợi hại kia, hẳn là nam sinh.” Trong thanh âm của hắn mang điểm trêu ghẹo, Đạm Dung cũng thoải mái mà đáp trở về một câu: “Tôi ngay từ đầu cũng nghĩ đến Hoắc tổng là một người có tuổi, một vị trưởng bối.”
Hoắc Duẫn Đình không dấu vết đánh giá nàng một phen, sau đó cười cười, bảo nàng ngồi xuống.
Đạm Dung khởi động laptop, khôi phục thái độ công tác: “Hoắc tổng trước có cần xem qua mấy mẫu thiết kế mà tôi đã tiến hành sao?”
Khách nhân bình thường đều sẽ có yêu cầu này, giống nhau muốn thông qua phương thức này, có thể nhận thấy rõ ràng năng lực của thiết kế sư.
Kỳ thật rất nhiều cách khác, nhưng chính là hơi phức tạp, cho nên dùng phương thức này tiện lợi hơn rất nhiều.
Hoắc Duẫn Đình ánh mắt chợt lóe, không đoán trước được nàng nói chuyện thẳng thắn như vậy, bình thường yêu cầu này, không phải từ khách hàng đưa ra sao?
“Tôi hy vọng cô có thể sử dụng sự chuyên nghiệp của mình thuyết phục tôi.” Nói xong hắn xoay người, đem tư liệu một bên, rút ra một tờ giấy A3 đưa cho nàng.
“Đây là bản thiết kế ngôi nhà của tôi, tôi nghĩ đem tầng hầm đổi thành phòng sưu tầm đồ cổ.”
Đồ cổ? Cái này đối với Đạm Dung mà nói có vẻ xa lạ. Mở bản vẽ ra xem xét, xem ra căn phòng này rất lớn.
“Cụ thể là muốn dạng gì?”
“Hoàn cảnh xung quanh muốn phối hợp một cách hài hòa, có vị cổ điển, có thể mang vẻ cổ kính được nữa thì rất tốt.” Hoắc Duẫn Đình thời điểm nói chuyện, trên khuôn mặt biểu tình lộ ra không nhiều lắm, âm lượng trầm thấp, giống như thanh âm làn gió nhẹ phất nhẹ qua tản lá, ấm áp dễ nghe, điểm này cùng hình tượng của hắn không tương xứng cho lắm a, Đạm Dung không khỏi chăm chú nhìn hắn.
“Có vấn đề?” Hắn hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng, nàng lập tức dời tầm mắt.
Cổ điển, đó là phong cách thiết kế hơi khó. Đối với loại phong cách này, nàng lúc trước tiếp xúc cực ít, vừa tốt nghiệp chỉ làm qua thiết kế ột nhà. Hơi khó khăn, phải cân nhắc thật kĩ.
“Phải nhìn xem hiện trường, hơn nữa, nếu có thể, nét cổ điển như thế này, tôi cũng muốn trước tìm hiểu một chút.”
“Được.” Hoắc Duẫn Đình nhẹ gật đầu. Nữ sinh thoạt nhìn tuổi trẻ, nhưng thực tế. Trước đó đã có vài thiết kế sư, kinh nghiệm thực tế không có, hiểu biết thì ít lại nói cho hắn một đống đề nghị không đâu, cho rằng hắn dễ lừa gạt. Xem ra, vẫn là nàng có vẻ thực tế.
“Nhà của tôi cách nơi này không xa, bất quá…” Hoắc Duẫn Đình chần chờ hai giây.
“Cô một nữ hài tử, có thuận tiện không?”
Thuận tiện sao? Đạm Dung ngẩn người, lúc này mới hiểu được ý tứ của hắn, hắn là đang thay nàng lo lắng.
Vừa rồi thời điểm đến công ty này, bên trong không có một bóng người, nàng còn có chút cố kỵ. Dù sao cũng là nữ tử tuổi trẻ, nói không cảnh giác là giả. Bất quá nhìn đến trong phòng mỗi chỗ đều sáng đèn, nàng mới lấy lại bình tĩnh.
“Tôi…” Nàng do dự một lát, đối phương có thể nói ra lời này, kia hẳn là cái quân tử.
“Không có gì là không tiện, buổi chiều ngày mai 6 giờ, tôi sẽ đến nơi đây tìm Hoắc tổng đi.”
Tiếp xúc khách hàng, dáng vẻ nào cũng đều có, có người tốt cũng người xấu, kỳ thật nàng còn có thể biện bạch.
Nam nhân trước mắt, nói chuyện không nhanh không chậm, nhìn không giống trứng thối. Đương nhiên, nam nhân hiện tại phần nhiều đều là sói đội lốt cừu, bất quá nàng bên người không có mang vật gì quý giá, không có gì để mà lừa gạt.
“Được.” Hoắc Duẫn Đình lại cười cười, có vẻ thưởng thức sự sảng khoái của nàng.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Đạm Dung rời đi. Đi xuống lầu ra đến đường lớn, bên trên trần nhà đèn LED lóe sáng chói mắt.
Công ty này rất lớn, xem ra có mấy tầng, trang hoàng thiết kế đều làm rất chuẩn. Nên chắc chắn có quen biết với nhiều thiết kế sư đi, vì sao còn muốn mặt khác tìm nàng đâu?
Đạm Dung nghĩ, trước mặt đột nhiên có bảo an mặc đồng phục đứng lên, dọa nàng nhảy dựng. Nguyên lai tới nơi này còn có những người khác, vừa rồi là nàng đi đường vội vàng không có nhìn thấy mà thôi.
Cùng đối phương gật gật đầu chào hỏi, nàng trực tiếp đi đến cửa lớn, mới ra đi liền nghe được chuông di động vang, lấy điện thoại ra liền thấy, dĩ nhiên là bác sĩ Vạn. Công ty nằm ở bên đường quốc lộ, xe lui tới đều chạy như bay, khiến cho nàng không có cách nào khác nghe rõ lời của hắn nói.
“Anh nói cái gì?” Nàng đề cao âm điệu, bác sĩ Vạn tựa hồ rống lên hai câu, bên tai nàng chỉ nghe đến gào thét của xe cộ ngoài phố.
“Anh chờ một chút.” Nàng chạy về công ty, cùng kia bảo an chỉ chỉ điện thoại trong tay, trốn ra tấm cửa thủy tinh nghe.
“Vừa rồi rất ầm ỹ, anh nói cái gì?”
Giờ phút này ngồi gọi phone, Vạn Tuế đang ở trong xe không tiếng động tức giận.
Hắn làm cái gì vậy? Rõ ràng thời gian này nên nghỉ ngơi ở nhà cho tốt, lại vụng trộm đi theo xe taxi của nàng tới đây, liền bởi vì lo lắng nàng một thân một mình đi nơi xa như vậy?
Dọc theo đường đi, hắn còn không ngừng giãy dụa, cùng chính mình lý giải, hắn chính là đang quan tâm tiểu muội muội mà thôi.
Khổ nỗi đợi hơn nửa giờ, lại giãy dụa gọi điện thoại cho nàng, thủy chung cảm thấy không thích hợp.
Vạn nhất nàng bởi vậy có ý nghĩ khác? Rốt cục không thấy nàng xuất hiện, vội vàng gọi điện thoại cho nàng, mở miệng nói chính mình đang ở gần đây, có thể thuận đường đón nàng về nhà. Kết quả, hắn đều nói ba lần, nàng vẫn là không có nghe rõ ràng.
Nhất thời tìm một cái cớ, hắn không nghĩ sẽ nói lần thứ tư, một chút dũng khí kia, đã cùng với oán khí vừa mới nảy lên trong lòng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Không có gì, chính là hỏi cô có về ăn cơm hay không!” Hắn nhất thời bịa ra lý do, mang theo vài phần khó chịu, ánh mắt lại nhìn qua tấm cửa sổ thủy tinh, tìm kiếm một thân ảnh tránh ở góc xa xa.
“Trễ như vậy anh còn không có ăn cơm? Sẽ không là đang chờ tôi đi?” Đã tám giờ, nếu thực như vậy, nàng sẽ thấy áy náy.
Tùy tiện bịa đặt một lý do bị nàng lý giải thành như vậy, Vạn Tuế nhất thời cảm thấy chán nản, hắn cao giọng trả lời: “Ai muốn chờ cô! Đêm nay tôi nấu canh, còn cánh gà nướng, cho nên mới chậm thời gian ăn cơm.”
“Ừ.” Hai người ăn cơm, làm phong phú như vậy sao? Nghĩ vậy, nàng làm như nhận thấy được cái gì. Bác sĩ Vạn, anh luôn mạnh miệng như vậy từ tâm sao?
Khóe miệng gợi lên nụ cười, nàng ôn nhu nói: “Tôi hiện tại mới trở về, bất quá đang đón xe xe, có khả năng đến tối mới tới nhà. Nếu đồ ăn ăn không hết, bác sĩ Vạn liền chừa cho tôi một chút đi.”
“Ách?” Lần này đến phiên Vạn Tuế kinh ngốc, đồ ăn thừa sao? Hắn chính là tùy tiện bịa ra mà.
“Bất quá nếu anh một người có thể ăn xong, vậy thì thôi đi, sau khi trở về tôi ăn mỳ ăn liền cũng tốt rồi. Ai, bụng rất đói nha.”
Vạn Tuế nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, trái tim lại kinh hoàng. Nàng mấy câu nói đó, nói ra rất dễ dàng, cuối cùng còn mang theo vài phần làm nũng, giống như thật đáng thương, nhẹ nhàng đi vào tâm can hắn, nhất thời liền cảm thấy thương tiếc không thôi.
Hắn không có nghĩ lại, miệng thì thào nói: “Vậy cô nhanh chút trở về đi, tôi chờ cô…”
Bình Tĩnh Tiểu Thư Bình Tĩnh Tiểu Thư - Nhạc Tiểu Thất