The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 743 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ạn Tuế trải thảm ra lót dưới sàn, lại đi đến phòng khách đóng cánh cửa lại, cầm máy hút bụi điều chỉnh âm lượng nhỏ nhất, từ trên xuống dưới hút mấy lần.
Sau đó gom lại mấy cái thùng đóng gói linh tinh, đem thả xuống chỗ để rác ở dưới lầu, lại vội vàng trở về, đi đến phòng khách chậm rãi di chuyển bàn trà.
Hoa văn bò sữa trên tấm thảm càng nhìn càng giống một khối da, ánh sáng màu vàng nhạt cũng không sai biệt gì lắm, làm cho phòng khách thoạt nhìn rất thú vị, hắn đối với điều này rất là vừa lòng.
Tẩy sạch sẽ xung quanh, lại lấy một cái khăn lau ẩm ướt, hắn cởi giầy cẩn thận chà lau thảm.
Lúc này ở trên sô pha trong túi xách, di động của nàng vang lên, hắn nhìn quanh xem xác định phương hướng nó ở đâu, sợ đánh thức nàng, tự mở ra túi xách của nàng, tay cầm di động nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi. Ai ngờ người ta lại kiên trì gọi tới, Vạn Tuế lại ấn phím màu đỏ. Vừa mới buông di động, nhạc chuông lại vang.
Bất đắc dĩ, Vạn Tuế đành phải giúp nàng nghe.”Chuyện gì?”
“A? Không phải Đạm tiểu thư sao?”
“Nàng ra ngoài.”
“À, tôi là chủ cho thuê cao ốc, Đạm tiểu thư không phải nói muốn tới đây xem phòng ở sao? Như thế nào tôi chờ nửa giờ rồi còn chưa tới?”
“Cho thuê?”
“Đúng rồi, Đạm tiểu thư còn nói thực gấp, muốn hôm nay liền chứng thực. Nói thật, vừa rồi có một cái người đến xem qua nói thực vừa lòng, nếu Đạm tiểu thư không có ý muốn thuê, tôi sẽ đem phòng ở cho người khác.” “
“Nàng hiện tại không có tiện nghe điện thoại.” Bị bệnh bất tỉnh nhân sự, còn xem phòng ở cái gì?
“Có lầm hay không? Hẹn rồi sao có thể lỡ hẹn! Không có thành ý, bệnh thần kinh!” Đối phương mắng hai câu sau đó đột nhiên treo máy.
Vạn Tuế nhìn di động, nghĩ rằng người này thật sự là mạc danh kỳ diệu*. Đem điện thoại để lại chỗ cũ, tiếp tục làm việc bỏ dở vừa rồi.
Sau khi lau qua hai lần, hắn cảm thấy hẳn là hoàn toàn sạch sẽ mới đứng lên. Thở phào nhẹ nhõm, lần này thế nhưng đến phiên chuông cửa kêu lên, hắn mang dép lê chạy đi mở cửa.
“Surprise!” Ngoài cửa một nữ tử tuổi còn trẻ thình lình thả cái cây pháo mừng.”Bùm” một tiếng, giấy vụn màu sắc rực rỡ bay ở trên đầu, cùng với hô to khoa trương, khiến Vạn Tuế trầm mặt.
“Làm cái quỷ gì? Ngươi như thế nào đã trở lại?” Làm dưới đất đầy rác, hắn hận nghiến răng nghiến lợi.
“Nha đầu kia, ta đều đã bảo qua nàng đừng xằng bậy.” Đứng ở phía sau nữ tử tuổi trẻ là một nữ nhân đại khái năm mươi tuổi cười nói, thế nhưng lời nói lại hoàn toàn không nửa điểm trách cứ.
“Ai nha, hôm nay không phải tân gia sao? Không thể đốt pháo, em mới làm cái này, có thể khiến không khí vui nhộn nha. Người ta vì thế đặc biệt trở về, anh như thế nào ghét bỏ?” Nữ tử nói xong đã đẩy Vạn Tuế ra, đi thẳng vào trong.
“Ta dọn nhà cần ngươi tới vui cái gì? Này! Cởi giày!” Vạn Tuế giọng rét lạnh khiển trách cô em gái này. Ở nhà, nữ nhân này là khiến hắn đau đầu nhất.
Vạn tiểu muội bị tiếng rống giận dữ của hắn co rúm lại một chút, sau đó nhanh chóng ngoan ngoãn đem giầy cởi ra.
“Được rồi được rồi, đừng cãi nhau, chúng ta còn phải đi lên, đi thăm thú, đi thăm? Ngươi lại không chào đón như vậy?” Một lão nhân gia khác tóc hoa râm mở miệng nói.
Ba người là quý bảo của nhà họ Vạn, Vạn bà nội, Vạn mẹ, còn có Vạn tiểu muội, cũng là ba người khiến Vạn Tuế cảm thấy phiền muốn chết.
“Đều vào đi thôi, đừng đứng ở cửa.” Lão mẹ ôn nhu, dịu dàng uyển chuyển lên tiếng, Vạn Tuế đành phải rộng mở cửa cho các nàng tiến vào.
Lúc này, trong phòng Vạn tiểu muội lớn tiếng sợ hãi than: “Oa, ca, nhà anh trang hoàng rất được. Oa oa, em thích bài trí này! Mẹ, con thích nơi này, con muốn ở nơi này!”
Thanh âm cực lớn, làm cho Vạn Tuế trên trán gân xanh đều hiện ra. Đột nhiên nhớ tới Đạm Dung ở trong phòng ngủ, hắn cả kinh, vội vàng chạy vào.
Nhưng cũng đã muộn rồi, Vạn tiểu muội đã mở cánh cửa kia ra, ngay sau đó truyền ra tiếng thét chói tai.
“A a, má ơi! Anh hai trong nhà cư nhiên cất giấu một nữ nhân!”
Kỳ thật khi chuông cửa vang, Đạm Dung đã tỉnh lại, nàng mở mắt ra, nhìn đến bốn phía âm u, rùng mình, không khí lạnh lạnh tiến vào tấm chăn nhung dày, làm cho nàng tỉnh hơn phân nửa.
Sau đó có thanh âm như pháo thanh, làm nàng sợ tới mức cả người bắn lên, ngay cả hai phần hồn cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đầu không còn đau, cái mũi cũng thông không ít, nàng nhớ rõ uống xong bát thuốc Đông y sau đó liền ngủ bất tỉnh nhân sự.
Gãi gãi đầu, đối với hành vi tùy tiện của mình ảo não không thôi, mặc áo khoác, xếp lại chăn, liền nghe được một giọng nữ tuổi trẻ nói thì thầm cái gì đó không ngừng, xem ra nhà hắn có khách.
Cầm lấy máy chụp ảnh đặt ở trên ghế nằm bên cạnh vài thứ linh tinh, nàng thu thập mọi thứ xong xuôi, chính là do dự phải đi ra ngoài như thế nào, cửa phòng đã bị “Bá” một tiếng rồi mở ra.
Một người nữ tử nghênh diện tiến đến, tuổi còn trẻ chắc tuổi tương đương nàng, hai người nhìn nhau vài giây, vẫn là đối phương trầm ngâm không được, lớn tiếng kêu lên: “A a, má ơi! Anh hai trong nhà cư nhiên cất giấu một nữ nhân!”
Đạm Dung một tay ôm lỗ tai bên trái, loại tiếng kêu này đinh tai nhức óc, bị nàng tự động phân chia vào loại tạp âm, sau đó nhanh chóng có hai nữ nhân khác đi lại đây, ba người sáu con mắt như muốn rớt ra ngoài, trừng mắt nhìn nàng.
“Các ngươi đừng thất lễ như vậy được không?” Vạn Tuế thong thả bước tới đứng ở phía sau nàng, so ra cao hơn đến nữa cái đầu, đem biểu tình trên mặt Đạm Dung nhìn không sót cái gì.
Kỳ thật hắn có chút tò mò, đối mặt sáu con mắt như mắt ngưu thấy mồi, nàng sẽ ứng phó như thế nào?
“Tiểu cô nương? Ngươi là bạn gái A Tuế?” Vạn bà nội là người thắc mắc đầu tiên. Nàng vẻ mặt hưng phấn, nắm quyền, đầu run nhè nhẹ. Thật tốt quá, A Tuế rốt cục có bạn gái.[TNN: Tuế ca, anh ăn ở thế nào mà...]
“Mẹ, ngươi đừng làm người ta sợ, tiểu cô nương, chúng ta gây trở ngại cho các ngươi sao?” Vạn mẹ cũng có chút kích động, giọng run run.
“Má ơi! Mẹ, vừa rồi cửa đóng, vị tỷ tỷ này sẽ không là ở trong này mặc quần áo đi?” Vạn tiểu muội kề bên tai mẹ mình thì thầm, thanh âm lại rất lớn làm cho Vạn Tuế đứng ở phía sau mắt trợn trắng.
Đối mặt với ba nữ nhân sức tò mò có thể công phá, Đạm Dung hoàn toàn có thể lý giải sự kích động của các nàng.
Nàng liếc bác sĩ Vạn một cái, không tiếng động trách cứ. Nam nhân tốt không làm, lại muốn làm g-a-y, khó trách người nhà như vậy lo lắng. Nhưng, nàng cũng không tính thỏa mãn trí tưởng tượng của các nàng.
“Mọi người khỏe, tôi là thiết kế sư gian phòng này, Đạm Dung, vừa rồi tới đây chụp ảnh hoàn công.” Đạm Dung dương dương tự đắc lắc lắc máy chụp ảnh trong tay, có thể gia tăng độ tin cậy.
“Chụp ảnh muốn đóng khung sao?” Vạn tiểu muội hướng về phía nàng hô lên.
“Tôi chụp để trưng bày.” Nói mà mặt không đỏ khí không suyễn.
“Mẹ ngươi tin sao? Bà nội ngươi tin sao?” Vạn tiểu muội nhìn mẹ lại nhìn bà nội, hai lão nhân gia hai mặt nhìn nhau, không biết phải phán đoán như thế nào.
Vạn Tuế thô lỗ đẩy em gái ra, rét lạnh nói: “Ngươi đã ồn ào lại nghĩ vớ vẫn, người ta hôm nay hảo tâm giúp ta đem thảm đến, thuận tiện chụp ảnh hoàn công, này tò mò cái quái gì?”
Vạn tiểu muội lui về sau hai bước, xoa xoa cánh tay, ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn: “Còn không phải là lỗi của anh sao? Ai kêu anh bình thường đối với nữ nhân đều tránh né như rắn rết? Khó được hôm nay cùng vị tỷ tỷ thiết kế sư này chung sống, bình thường mà nói nữ hài tử nhất định là có tổn thất.”
“Ta không tiếp thu vì, một mình một người cùng một nữ nhân ở trong phòng sẽ phát sinh chuyện gì, là ngươi tư tưởng rất đáng khinh đi.” Vạn Tuế ôm ngực, đầu ngẩng thật cao.
Vạn tiểu muội chán nản, đã sớm đoán ca ca có thể là nam nhân ngốc, hiện tại hắn thế nhưng ở trưởng bối trước mặt cũng không kiêng kỵ nói chuyện ái muội như thế.
Ở trên miệng chiếm không được tiện nghi, nàng đôi mắt lưu động, đi đến trước mặt Đạm Dung, hai tay nắm tay nàng, thái độ lấy lòng nói: “Thiết kế sư tỷ tỷ, nơi này thật là ngươi thiết kế?”
Đạm Dung gật gật đầu. Vạn tiểu muội mắt lấp lóe ánh sao khoa trương khẽ gọi: “Oa! Ngươi rất lợi hại! Mẹ, ta lúc trước đã nói muốn học thiết kế, không cần học y!” Nàng lập tức lại quay đầu nhìn Vạn mẹ phía sau làm nũng, Vạn bà nội mắt liếc nàng một cái.
“Học y có cái gì không tốt? Xú nha đầu.”
Người trong nhà này có phương thức ở chung rất quái lạ, cãi nhau, lại có loại thân mật nói không nên lời.
Trước mặt tiểu cô nương hẳn là thực được sủng ái, trên người nàng toát ra một loại yếu ớt, không làm cho người ghét, cũng là biểu hiện này nàng cảm thấy thật xa lạ với mình.
” Bác sĩ Vạn, ảnh cũng đã chụp xong, không có việc gì tôi đi trước.” Đạm Dung trong đầu còn nhớ chuyện đi xem phòng ở, đồng thời biết rõ nơi này không nên ở lâu.
“A? Tiểu cô nương, ngươi bị cảm?” Vạn bà nội một phen nhéo tay nàng, không nói hai lời liền lấy tay bắt mạch.
“Ai nha, khí huyết không thông, trong người phát sốt nha.”
Như thế nào người nhà hắn mọi người đều như vậy, nói cũng không nói sẽ giúp người ta bắt mạch? Đạm Dung thân thể cứng ngắt, thực không có thói quen cùng người xa lạ tứ chi tiếp xúc.
“A Tuế, ngươi có xem qua bệnh cho nàng sao? Phải uống vài thang Đông y mới được.” Vạn bà nội buông tay Đạm Dung, quay đầu nói với Vạn Tuế.
Vạn Tuế nhếch miệng, “Đã uống, lại ngủ rồi ạ, nàng hiện tại hẳn là khỏe nhiều rồi?”
Vạn bà nội dùng cái mũi ngửi ngửi, nhìn chằm chằm tôn tử.
“Ngươi còn nhiệt tâm đun thuốc cho người ta?” Thật! Chuyện này làm cho nàng lộ vẻ mỉm cười.
Bị bà lão khôn khéo này nhìn thấu, Vạn Tuế trên mặt hiện lên vẻ túng quẫn, kéo Đạm Dung đi vòng qua các nàng, một đường đi đến phòng khách, khe khẽ nói nhỏ nhẹ: “Điện thoại của cô vừa rồi vang rất nhiều lần, tôi sợ ầm ỹ cô cho nên giúp cô nghe.
Chủ phòng cho thuê kia người ta nói phòng đó muốn cho thuê, cho nên cô không cần đi.” [TNN: chiêu 1 - gắp lửa bỏ tay người ]
“Không thể nào?” Đạm Dung thống hận nhất là người không tuân thủ lời, bởi vậy cũng không trách hắn nhiều chuyện.
“Cô vội vàng muốn chuyển nhà?”
“Vâng, ngày mai muốn chuyển ra.”
“Tôi có cái ý tưởng, không biết cô có đồng ý không…” Vạn Tuế chần chờ một hồi, ý niệm này trong đầu mới từ trong não đi ra, hắn không biết quyết định này có thỏa đáng hay không. Nhưng là vừa rồi tiểu muội quát to một câu kia, làm cho hắn run như cầy sấy.
“Nghĩ cái gì?”
“Tôi…”
“Ai nha! Các ngươi đang thầm thì nói cái gì?” Vạn tiểu muội đột nhiên vươn đầu ra nhìn hai người bọn họ, bộ dạng bà tám nhiều chuyện xem bọn hắn.
Vạn Tuế xoa xoa huyệt thái dương, thật sự rất khó lý giải, hai nữ nhân không sai biệt tuổi lắm, như thế nào người ta bình tĩnh như nước, mà nàng lại huyên náo như vậy. Người có tính cách như thế, làm bác sĩ tương lai như thế nào.
Đạm Dung cũng cảm giác được mặt run rẩy, bên người nàng thiếu loại người này, trời không sợ, chỉ ngại kiểu người này. Cố tình, ngươi lại không có biện pháp chán ghét nàng.
“Anh, em vừa rồi cùng mẹ nói qua, nàng đồng ý cho em ở nơi này!”
Đây là chuyện Vạn Tuế cảm thấy khủng bố nhất, hắn bản phác khắc mặt: “Ta không đồng ý!”
“Vì sao? Nơi này rất lớn, anh một mình ở không cô đơn sao?”
Đời này hắn không sợ nhất chính là cô đơn! “Không còn phòng!”
“Không phải có hai cái phòng trống sao?” Ở phòng khách bên kia, Vạn mẹ bách chiến bách thắng quăng đến một câu.
Vạn Tuế ánh mắt chớp động, gắt gao nhìn Đạm Dung, một chữ lại một chữ chậm rãi theo miệng nhổ ra: “Có một gian là thư phòng, không giường. Mặt khác cái phòng khách kia, giữa trưa anh đã chính thức cho Đạm tiểu thư thuê!”
Bình Tĩnh Tiểu Thư Bình Tĩnh Tiểu Thư - Nhạc Tiểu Thất