Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 127 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 710 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:45:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44: Thẩm Vấn Hãm Hại
ẫn chưa điều tra ra là ai hạ độc sao?” Gương mặt Thái hậu hốc hác, như già đi mười tuổi chỉ trong một ngày.
“Hồi chủ tử, ngày hôm đó thỉnh an về có Hách Xá Lí Quý nhân đã bị Hoàng thượng giam lỏng trong Thừa Càn Cung, không biết nguyên nhân.” Tô Mạt Nhĩ cũng không biết phải trả lời thế nào, Từ Ninh Cung cũng coi là khó lòng xâm phạm, vậy mà lại không tra ra được là ai hạ độc, hạ độc bằng phương pháp nào. Vì thế bà ấy cũng chỉ có thể đánh lạc hướng chú ý của Thái hậu.
“Hách Xá Lí sao?” Thái hậu che miệng ho khan vài tiếng, “Dù cô ta có dã tâm, cũng chẳng có được bản lĩnh đấy.” Đối với Hách Xá Lí, ấn tượng của Thái hậu là con người tự cho bản thân thông minh, vì vậy bà cụ không nghĩ rằng Hách Xá Lí có bản lĩnh làm ra chuyện kín kẽ không sơ hở thế này.
“Đã điều tra Đông Quý phi chưa?” Thật ra người mà Thái hậu nghi ngờ nhất là Đông thị, nếu bà cụ quy tiên, Đông thị chính là người quyền lực nhất hậu cung, Hoàng hậu “người vô hình” kia căn bản không có cách nào khống chế Đông thị.
“Đông Quý phi không có vấn đề gì.” Tô Mạt Nhĩ cũng hoài nghi Đông Quý phi, nhưng không tìm được chứng cớ nào, Đông Quý phi lại đang chiếm được thánh sủng, bà ấy không dám nói bừa.
“Ai gia biết cô ta là người thông minh, nếu không năm đó đã chẳng dứt khoát xin đi chăm bệnh.” Thái hậu đã thầm nhận định người hạ độc là Đông Quý phi, trong suy nghĩ của bà, không vấn đề mới là đáng nghi nhất, cả hậu cung này chỉ mình Đông thị có bản lĩnh đối đầu với bà, những người khác đều là một lũ vô dụng đần độn.
Dứt lời Thái hậu lại ho dữ dội, Tô Mạt Nhĩ hoảng hốt, vội vàng đi tới vỗ nhẹ lên lưng Thái hậu.
Thái hậu nhìn vết máu trên khăn, lòng trùng xuống, từng vượt qua biết bao chông gai, sao có thể thua dưới tay nữ nhân kia, bà cụ nhất định phải khiến Phúc Lâm thấy rõ bản chất thật của nữ nhân kia.
“Ngươi đi thỉnh Hoàng đế đến đây, nói ai gia có việc muốn nói với hắn.” Tô Mạt Nhĩ nhìn vẻ tàn nhẫn của Thái hậu, giật thót tim, không biết Thái hậu chuẩn bị chĩa mũi dùi vào người nào.
“Cô ta vẫn chưa chịu khai gì sao?” Thuận Trị cảm thấy gần đây thật là làm gì cũng không thuận, đầu tiên là thẩm vấn không ra, sau lại đến mẫu thân ngã bệnh. Mấu chốt là cả Thái y viện không thể đưa ra chút phán đoán nào, cứ thế này thì chỉ còn nước chuẩn bị hậu sự.
“Hồi Hoàng thượng, Hách Xá Lí quý nhân một mực nói là không biết gì.”
“Trẫm đích thân qua đó.” Thuận Trị nghĩ đến bệnh tình của Thái hậu, càng sốt ruột muốn đến chỗ Hách Xá Lí thị, nhất định cô ta có linh đơn diệu dược, nếu không đã chẳng nhiều lần thoát chết.
Thiên điện Thừa Càn Cung, Hách Xá Lí nằm trên giường, dù Thuận Trị hạ lệnh giam lỏng, nhưng những nhu cầu cuộc sống không hề khắc nghiệt, đồ ăn hàng ngày vẫn theo tiêu chuẩn cũ, nhưng cô ta vẫn gầy mòn trong thấy.
Mấy ngày nay Hách Xá Lí đều bị còng cùng thị vệ, không có cách nào đi vào không gian, hơn nữa còn bị ép uống thuốc mỗi ngày, vốn quen ăn sung mặc sướng, cô ta làm sao chịu nổi khổ sở như thế.
“Các ngươi đi nhắn với Hoàng thượng hộ ta, ta đồng ý nói ra chân tướng.” Một thị vệ canh cửa nghe Hách Xá Lí nói thế liền sáng cả hai mắt, rốt cục có thể thôi làm việc canh cửa. Hắn đang định đi tìm Hoàng thượng, đã thấy Thuận Trị mặc thường phục màu vàng đi tới.
“Trẫm đã đến, có gì thì nói nhanh đi.” Tiểu thái giám vén rèm, Thuận Trị đi vào ngồi xuống ghế, đối diện với Hách Xá Lí thị, quan sát xem liệu cô ta có ý định nói chân tướng hay không.
“Thứ cho thần thiếp vô lễ, không thể thỉnh an Hoàng thượng.” Hách Xá Lí lại nhìn Thuận Trị bằng ánh mắt đầy tình cảm, như thể đã quên rằng đau đớn thể xác cô ta phải chịu là do Thuận Trị ban cho.
“Không phải là thần thiếp không muốn nói với Hoàng thượng, chỉ là thần thiếp đã hứa với sư phụ, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì quyết không nói với người khác. Mấy ngày nay thần thiếp đã suy nghĩ rất nhiều, Hoàng thượng là phu quân của thần thiếp, là người thân thiết đáng tin cậy nhất của thần thiếp, vì thế chắc sư phụ cũng không trách thần thiếp.” Hách Xá Lí nói với giọng chân thành tha thiết, không có chút dấu hiệu dối trá nào.
“Nói tiếp.” Thuận Trị nhấp một ngụm trà, nhìn Hách Xá Lí soi mói.
“Lúc nhỏ, thần thiếp gặp một tiên nhân trong mộng, cho vì thế thần thiếp biết thuật ẩn thân. Chỉ có điều là sư phụ từng dặn dò thần thiếp, chuyện này không thể để lộ cho người ngoài, vì thế thần thiếp mới không dám nói rõ với Hoàng thượng, sợ là sư phụ sẽ trách tội Hoàng thượng.” Hách Xá Lí cũng không biết bản thân lộ chân tướng lúc nào, cô ta đoán là lúc cô ta vào không gian bị người khác nhìn thấy, vì thế bịa ra một câu truyện thần tiên lừa Thuận Trị, cổ nhân hẳn là đều kính sợ thần phật, chắc sẽ không hành hạ cô ta nữa.
“Ah?” Thuận Trị vốn đang có chút tin tưởng, nhưng rõ ràng là Hách Xá Lí thị không thật thà lắm, phần quan trọng nhất vẫn chưa chịu nói ra. “Chỉ có thế thôi sao?”
“Hoàng thượng thánh minh, thần thiếp đã nói tất cả những điều mình biết, tâm ý của thần thiếp với Hoàng thượng có trời đất chứng giám!” Hách Xá Lí biết phải làm thế nào mới có thể tác động được một người đàn ông, đơn giản là biểu hiện tình yêu đối với hắn thôi.
“Vậy ngươi nói xem ngươi làm thế nào tránh được một kiếp lúc trước kỳ tuyển tú?”
“Ý của Hoàng thượng là?” Hách Xá Lí nghe đến đó liền lúng túng, tức là Hoàng thượng đã hoài nghi cô ta từ trước kỳ tuyển tú, vậy chuyện triệu cô ta vào hậu cung phải chăng cũng là một âm mưu. Hách Xá Lí không ngu ngốc, trước đây cô ta chỉ là hơi tham vọng, nhưng sau khi thấy thái độ của Thuận Trị thì cũng lờ mờ nhận ra là ông ấy phong cô ta làm Quý nhân chỉ để giám thị.
Mấy ngày trước Hách Xá Lí còn có lòng muốn cứu vãn, nhưng lúc này đã hoàn toàn lạnh ngắt tâm tư, lúc trước, cô ta muốn chiếm lấy tình yêu của Thuận Trị, để bản thân có một cuộc sống tốt, có tôn nghiêm trong chốn hậu cung. Không ngờ Thuận Trị đã phán cô ta vào tội tử hình từ lâu, ở cổ đại, không có người nào có thể có tình cảm với yêu quái hoặc thứ gì đó tương tự thế, huống chi Hoàng đế.
“Trẫm có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi giao ra thứ thuốc năm đó đã cứu mạng ngươi.”
Hách Xá Lí nghe xong im lặng, cô ta đoán được Thuận Trị muốn sử dụng vào việc gì, mấy ngày trước cô ta đã lén hạ độc Thái hậu, giờ chắc gần đất xa trời rồi, vì thế Thuận Trị mới đến tìm cô ta. Nhưng cô ta không thể giao nước linh tuyền cho Thái hậu, có lần một rồi sẽ có lần hai, Thái hậu và Hoàng thượng sẽ không vì thế mà cảm kích cô ta, ngược lại sẽ càng thêm đề phòng cô ta, thậm chí có thể dùng trăm phương ngàn kế bắt cô ta cung cấp nước linh tuyền.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp có thể đưa cho ngài, ngài có thể cởi trói cho thần thiếp không?” Hách Xá Lí nhìn Thuận Trị bằng vẻ đáng thương, hy vọng ông ấy có thể thương hương tiếc ngọc mà buông tha.
Có thể làm Hoàng đế tất nhiên không phải kẻ ngốc, đương nhiên không thể tháo còng cho Hách Xá Lí, cô ta ẩn thân đi thì làm sao tìm về được.
“Ngươi chịu khó đi, không thể tháo còng được.”
“Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài không tin thần thiếp sao?” Hách Xá Lí thị dừng một chút, “Nơi cất thuốc chỉ có thần thiếp biết, cũng chỉ một mình thần thiếp vào được.”
“Chỗ đấy chỉ một mình ngươi vào được?” Lời đó của Hách Xá Lí nhắc nhở Thuận Trị không nên để người khác biết địa điểm quan trọng như thế, Thuận Trị cũng rõ ràng đạo lý này, nhưng giác quan thứ sáu mach bảo ông ấy là con người này đang dối trá.
“Đúng vậy.” Hách Xá Lí biết nói nhiều sẽ lộ tẩy, cô ta không thể tiết lộ bí mật, càng không muốn kéo theo mấy thị vệ vào không gian.
Thuận Trị nhìn Hách Xá Lí biết chèn ép thêm chỉ phản tác dụng, chó cùng rứt giậu, vì thế từ bi nói, “Vậy cứ để lại một thị vệ đi, bọn họ đều là người tin tưởng của trẫm, ngươi yên tâm.”
Hách Xá Lí cắn môi, một người thì một người, vào không gian rồi chẳng phải là tùy cô ta xử lý tên thị vệ đó, từ nhỏ tới giờ cô ta chưa từng phải chịu ấm ức thế này, cùng lắm là trốn trong không gian cả đời. Cô ta chợt hối hận trước kia vì lười mà không trồng rau dưa trong không gian, may mắn cô ta hay cất ít đồ ăn vào không gian, dù không duy trì được lâu nhưng lúc này cũng chẳng còn biện pháp nào khác.
Trước mắt chỉ có hai khả năng, bại lộ bí mật của không gian tất không phải kết quả tốt, cô ta không muốn cung cấp linh tuyền cho kẻ thù, vì thế chỉ còn cách trốn vào không gian.
Chờ các thị vệ tháo còng xong, Hách Xá Lí liếc mắt nhìn Thuận Trị, nỗi căm hận trong ánh mắt khiến Thuận Trị cả kinh, muốn gọi người trói Hách Xá Lí lại thì cô ta đã biến mất cùng với thị vệ duy nhất còn còng.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?!” Thuận Trị ném tách trà xuống đất, lúc đầu ông ấy chỉ tưởng là Hách Xá Lí biết thuật ẩn thân, vậy thì chỉ cần còng cô ta với người khác sẽ không bị mất tung tích, nhưng giờ hai người sống sờ sờ đột ngột biến mất trước mắt, mặc dù có hơn ba chục năm rèn luyện trên cương vị Hoàng đế, ông ấy vẫn sợ hãi và tức giận.
Chuyện này không thể trách Thuận Trị, bởi vì cổ nhân không biết đến không gian tùy thân, cho nên để Hách Xá Lí chạy thoát là tất nhiên, nhưng nếu cô ta xuất hiện trở lại thì tất là không chạy thoát.
“Phái người bảo vệ phòng này thật chặt cho trẫm, toàn bộ Thừa Càn Cung nội bất xuất ngoại bất nhập, bãi giá!” Thuận Trị không tin Hách Xá Lí có thể chạy thoát dưới tầm mắt của ông ấy, chuyện này khiến tôn nghiêm Hoàng đế tổn thương sâu sắc.
“Hoàng thượng, Thái hậu tìm ngài, hy vọng ngài đến Từ Ninh Cung một chuyến.” Tiểu thái giám bên cạnh Thuận Trị nơm nớp lo sợ nhỏ giọng nói.
“Được, đi hồi bẩm Thái hậu, trẫm đến ngay.” Thuận Trị cố gắng đè nén lửa giận, mới nhấc chân đi tới Từ Ninh Cung.
“Hoàng ngạch nương có thấy khỏe hơn không?” Thuận Trị lo lắng hỏi, dù một phút trước ông ấy từng rất giận dữ, nhưng giờ nhìn thấy Thái hậu tiều tụy xanh xao, tức giận gì cũng bị thay thế bằng sự lo lắng cho Thái hậu.
“Hoàng đế không cần lo lắng, bệnh của ai gia không khỏe được.” Thái hậu nói với vẻ chán nản, từ ngày đăng cơ Thuận Trị chưa từng thấy dáng vẻ này của Thái hậu, Thuận Trị cả kinh, không biết Thái hậu chịu ức hiếp gì.
“Hoàng ngạch nương làm sao vậy? Chẳng lẽ đã tra ra kẻ nào hạ độc sao?”
“Haizzz.” Thái hậu không nói gì, chỉ thở dài.
“Tô mama nhất định biết, mama nói xem rốt cục tra được gì.” Thuận Trị nhìn Thái hậu có vẻ không muốn nói tên kẻ đầu sỏ, lòng cảm thấy bất an.
Tô Mạt Nhĩ nhìn Thái hậu, suy nghĩ một chút rồi hạ quyết tâm nói, “Thuốc độc hạ trong đồ ăn của Thái hậu, mấy hôm trước Tiểu Lý Tử thấy một cung nữ nhị đẳng trong cung Quý phi nương nương lén lút đến phòng bếp Từ Ninh Cung.”
“Hoang đường!” Thuận Trị phá hủy tách trà thứ hai trong ngày.
Tô Mạt Nhĩ nghe Hoàng thượng nói thế không thể nhận ra là hắn tin hay không, dù sao bọn họ đã chuẩn bị chứng cớ, chỉ cần điều tra nhất định sẽ tra tới Đông Quý phi.
“Trẫm đã biết, Hoàng ngạch nương nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này trẫm nhất định sẽ tra rõ trắng đen.” Vẻ mặt Thuận Trị không nhìn ra tâm trạng, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh, Thái hậu cũng không thể nhận ra là con trai mình đang suy nghĩ gì.
Chẳng mấy chốc Đông Quý phi ở Cảnh Nhân Cung cũng nhận được tin tức.
“Thái hậu muốn hãm hại ta sao?” Đông thị vuốt ve đồ bịt móng, nói chậm rãi.
“Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ?” Lý mama có chút lo lắng.
“Con nha hoàn nhị đẳng trong lời của Thái hậu là ai?”
“Là Thu Hương, nhưng Thu Hương sao có thể làm thế?” Lý mama biết rất rõ về Thu Hương, là một cô con gái dòng thứ bị hắt hủi, mẹ đẻ đã mất, bị đưa vào cung trong kỳ tiểu tuyển, Quý phi nương nương đối đãi với Thu Hương rất tốt, không có lý do nào lại phản bội Quý phi nương nương.
“Đừng nói vậy, chờ ngày mai xem kịch vui đi, Thái hậu đúng là già thật rồi.” Đông thị thở dài nhìn tịch dương ngoài cửa sổ.
Biểu Ca Đừng Chạy Biểu Ca Đừng Chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội