Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 127 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 710 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:45:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Gặp Mã Giai Thị
hỉ Lan rất có hứng thú với việc lên chùa dâng hương, trong số những cuốn tiểu thuyết không nhiều lắm mà nàng từng đọc, bao giờ chùa miếu cũng có một hòa thượng đức cao vọng trọng mà thần bí phi thường. Vị hòa thượng đấy có thể chỉ liếc mắt là nhìn ra Hoàng đế hoặc Vương gia đi du ngoạn, sau đó lại phê cho nữ chính một lá số cực kỳ tốt hoặc là cực kỳ xấu. Sau đó câu truyện sẽ đi theo lá số của vị hòa thượng kia đưa ra, là truyện ngược hay truyện sủng cũng chỉ phụ thuộc vào chi tiết đấy thôi.
Đáng tiếc là nàng và Huyền Diệp dâng hương xong, lại đi dạo một hồi lâu mà không gặp được vị hòa thượng trong truyền thuyết đấy.
“Sao cứ ngó nghiêng mãi thế?” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan cứ lơ đãng đâu đâu, quan tâm hỏi thăm.
“Long Phúc Tự không có hòa thượng xem lá số tử vi cho người ta sao?”
“Thì ra từ nãy đến giờ em chỉ nghĩ chuyện hòa thượng?” Huyền Diệp cảm thấy bản thân thật quá lo xa, đánh giá cô biểu muội lơ đễnh này quá cao.
“Hòa thượng mà xem lá số tử vi cho người khác là trái với giáo lý nhà Phật, Phật giáo chú ý nhân quả tuần hoàn, mệnh do bản thân. Không tìm thầy tướng số sửa mệnh, cho dù gặp cũng không thể tin, nhớ chưa?” Huyền Diệp thật sự không kiềm chế được gõ lên đầu Chỉ Lan một cái, tiểu biểu muội có lúc rất thông minh, nhưng có lúc lại khiến hắn chẳng thể hiểu nổi nghĩ cái gì trong đầu, thứ cảm giác không thể nắm bắt này thật không ổn.
“A, vậy phải tìm thầy tướng số ở đâu?”
“Em nói xem em muốn xem cái gì, tôi xem hộ em.” Huyền Diệp cảm thấy Chỉ Lan căn bản không cần đi tìm thầy tướng số, hắn rất tự tin là ở bên hắn, số mệnh Chỉ Lan nhất định sẽ rất tốt.
“Không có gì.” Làm sao Chỉ Lan có thể nói là muốn xem xem đời nàng là một câu truyện sủng hay một câu truyện ngược.
“Không có gì thì đừng rầu rĩ nữa.”
“Được rồi, biểu ca chúng ta đi ăn vặt đi?” Nói đến ăn, Chỉ Lan lại có tinh thần.
“Nào thì đi.” Huyền Diệp thật sự không muốn thừa nhận biểu muội của mình là mỏ khoét.
Chỉ Lan vừa đi vừa mua, có bánh nướng thịt bò, bánh tiêu, sữa đậu nành, chè bột gạo, lạp sườn, … tóm lại là thấy gì mua nấy. Huyền Diệp không ý kiến gì, chỉ khổ các thị vệ theo sau, ai cũng tay xách nách mang một đống đồ ăn vặt.
“Được rồi, vào Thái Bạch Lâu trước mặt nghỉ một chút.” Huyền Diệp nhìn mặt trời dần lên tới đỉnh đầu, hắn không thích trời nóng, thế nên không muốn đi dạo nữa.
“Thái Bạch Lâu có món gì ngon?” Chỉ Lan ngẩng đầu hỏi Huyền Diệp.
“Em liệu có ăn hết được đống đồ ăn vặt kia không, lát nữa không được ăn nhiều.” Huyền Diệp rất nghiêm khắc.
“Em biết rồi, biểu ca sao anh thích ca cẩm thế, em nghe phát chán.” Chỉ Lan vỗ vỗ lên trán, như thể rất bất đắc dĩ.
“Nếu không phải em ngày nào cũng ăn vụng, thì tôi có phải dặn dò hàng ngày không?” Nhìn điệu bộ của Chỉ Lan, Huyền Diệp thật sự muốn giữ vai nàng rồi lay mạnh, học theo “giáo chủ gào thét” mà hỏi nàng, sao có thể ăn nhiều như thế.
“Biểu ca anh giận rồi, chúng ta đừng thảo luận vấn đề đấy nữa, tức giận không tốt cho thân thể.” Nhìn sắc mặt Huyền Diệp càng lúc càng kém, Chỉ Lan cũng không dám chọc tức hắn, vội vàng đổi đề tài.
Đi vào Thái Bạch Lâu liền có tiểu nhị chào đón.
“Các vị khách quan muốn ăn món gì?” Tiểu nhị dẫn nhóm bọn họ lên tầng trên, tầng trên trang hoàng đẹp hơn nhiều, ăn uống trên tầng này cũng toàn những người phú quý có thể diện.
“Cho chúng ta một phòng riêng có cửa sổ.” Huyền Diệp nói với tiểu nhị, lại quay đầu phân công các thị vệ, “Các ngươi canh giữ ở bên ngoài, muốn ăn gì thì gọi, nhưng chú ý bảo vệ cho Gia.”
Huyền Diệp đưa Chỉ Lan vào phòng riêng, bọn thị vệ để đống đồ ăn vặt đã mua xuống bàn, sau đó lui ra ngoài.
“Mang một bình trà loại ngon nhất đã ngâm nước át, có món gì ngon bê hết lên đây.” Huyền Diệp nói xong liền nhìn Chỉ Lan đang có ý định lén lút lấy một cái bánh. Chỉ Lan cảm nhận được ánh mắt Huyền Diệp, lập tức rút tay về làm như không có chuyện gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi bảo tiểu nhị chuẩn bị nước sạch rửa tay.” Huyền Diệp có bệnh sạch sẽ, thị vệ đều đã quen.
Huyền Diệp và Chỉ Lan rửa tay xong, lại cho các thị vệ lần lượt ăn thử các món ăn vặt, xác nhận không có vấn đề gì, Huyền Diệp mới cho phép Chỉ Lan ăn.
“Biểu ca, anh nhìn kìa!” Chỉ Lan cảm thấy rốt cục cũng được ông trời bồi thường sau vụ thất vọng ở chùa, bởi vì nàng phát hiện tình tiết kinh điển, anh hùng cứu mỹ nhân.
Huyền Diệp cũng nhìn xuống dưới, thấy một cô gái bị mấy tên lưu manh đùa giỡn, sau đó là một màn rất cẩu huyết là một công tử bước ra rút đao tương trợ. Vì thế hắn không thèm xem nữa, vốn muốn bảo Chỉ Lan không được nhìn nữa, nhưng thấy nàng rất hứng thú, lại thôi không ngăn cản.
“Biểu ca, anh nhìn vị công tử kia đi, thật là tuấn tú!”
Đây là lần đầu tiên Huyền Diệp nghe thấy Chỉ Lan khen ngợi một người khác phái khác, lòng rất không thoải mái, dẫn tới chuyện không có thiện cảm với công tử kia. Công tử kia mặc trang phục Bát Kỳ, không cao lắm, nhưng có chút phong lưu ý vị riêng.
“Không ngờ vừa xuất cung lại gặp được màn anh hùng cứu mỹ nhân.” Chỉ Lan rất hưng phấn.
“Có gì hay đâu, mau ăn đi, ăn xong còn về.” Huyền Diệp cầm lấy một miếng bánh táo rất hấp dẫn, trực tiếp đút cho Chỉ Lan.
Chỉ Lan mở to mắt nhìn Huyền Diệp căm tức, nhưng vẫn nghe lời cố gắng nuốt miếng bánh táo.
Nhưng thần may mắn vẫn chưa từ biệt Chỉ Lan, nàng mới uống một ngụm trà, đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào ngoài cửa.
“Vị cô nương này, tại hạ cứu cô cũng chỉ là tiện tay làm phúc, cô đừng như thế nữa.” Thanh âm này không giống giọng nam giới, mà rất giống giọng một cô gái giả giọng đàn ông.
“Nhưng mà… công tử đã cứu ta, ta không có cách nào báo đáp công tử, chỉ có làm nô tỳ mới không phụ đại ân của công tử.” Giọng nữ này nghẹn ngào thổn thức, như thể sắp phát khóc tới nơi.
Chỉ Lan nghe xong thiếu chút nữa phun hết trà trong mồm, lại gặp cả màn này nữa sao. Thính giác của nàng không tồi, vừa nghe liền nhận ra là nữ giả nam, mà còn là một thiếu nữ trẻ, nghe đối thoại liền nhận ra đây chính là hai nhân vật chính của màn anh hùng cứu mỹ nhân ở dưới lầu.
Huyền Diệp lắc đầu ngao ngán, cũng không sai thị vệ đi đuổi hai người ngoài cửa.
“Ta nói rồi, không cần cô làm nô tỳ, nhà của ta không thiếu người hầu kẻ hạ, không cần thêm cô.” Giọng của công tử giả kia đã có chút tức giận.
“Nhưng mà… công tử.” Mỹ nhân đã bắt đầu thút thít.
Chỉ Lan đã bắt đầu tưởng tượng ra tình cảnh ở bên ngoài, nhất định là anh hùng nữ phẫn nam trang bị làm phiền, chuẩn bị trở mặt, nhưng mỹ nhân vẫn bám riết không buông, hy vọng tiếp tục vở kịch “anh hùng nan quá mỹ nhân quan”, đáng tiếc cô ấy tìm phải đồ giả, nếu là đàn ông thật có lẽ còn có lòng thương hương tiếc ngọc, có thể cùng cô ấy diễn cho trọn vở.
Huyền Diệp vốn thấy Chỉ Lan có hứng thú nghe, hắn cũng để cho nàng nghe, nhưng màn này càng lúc càng quá đáng. Hắn là nam, tất nhiên biết cái cô “mỹ nhân” ngoài kia luôn mồm báo ân, kỳ thật chỉ là muốn quyến rũ mong đổi đời. Chỉ Lan mới chín tuổi, không thể để mấy kẻ đó ảnh hưởng xấu tới đầu óc trẻ con.
“Hai người các ngươi ra ngoài đuổi bọn họ đi, bảo bọn họ tìm chỗ khác mà nói chuyện.”
“Nô tài tuân mệnh.” Hai thị vệ vừa ra quả nhiên liền hoàn thành nhiệm vụ, “mỹ nhân” kia đi không ngoái lại, “công tử giả” thì lại theo thị vệ đi vào.
“Hôm nay thật sự cám ơn hai vị, nếu không…” “Công tử giả” này mặc trường bào màu trắng ngà, áo khoác màu xanh đậm. Cao khoảng 1m6, làn da trắng nõn, hai mắt long lanh, mũi thẳng, môi đầy, đáng tiếc lỗ tai trên dái tai tố cáo thân phận nữ nhi của cô ấy.
Cô ấy không nói nữa, thấy Chỉ Lan nhìn chằm chằm vào tai mình, cũng biết bản thân đã bại lộ, vì thế sau khi cảm ơn liền giải thích thân phận bản thân.
“Hôm nay ta vốn là muốn ra ngoài đi dạo, nhưng phận gái nhiều bất tiện, thế nên mới dùng hạ sách này, có điều không ngờ…” Nói xong cô ấy cười khổ một chút, suýt nữa bị một cô gái khác bám riết, nói ra thật cũng dọa người.”Hôm nay vô cùng đa tạ nhị vị, nếu không không biết phải giải quyết thế nào.” Hôm nay cô ấy chỉ dẫn theo hai hầu gái ra ngoài, thật quá sơ suất.
Huyền Diệp không nói gì, Chỉ Lan thấy đối phương cảm ơn rất chân thành, thế nên mời cô ấy ngồi, sau đó bắt đầu trò chuyện.
“Chị thật thông minh, có thể nghĩ ra biện pháp nữ phẫn nam trang, em không thể nghĩ ra.” Chỉ Lan có chút tiếc nuối, kỳ thật không phải nàng không nghĩ ra, mà là nàng không dám thôi, nói xong lại vụng trộm nhìn Huyền Diệp, thấy hắn không có phản ứng mới dám nói tiếp.
“Chị nói dối ama ngạch nương ra ngoài sao?” Chỉ Lan cảm thấy cô nương này thật sự là rất to gan, nàng sẽ không dám ra ngoài phố xá một thân một mình, giai đoạn Thanh sơ thời cuộc vẫn chưa ổn định, cho dù là dưới chân thiên tử thì trị an cũng không bảo đảm.
“Đúng vậy, thế nên chỉ dẫn theo hai nha hoàn.”
“Đúng rồi, nên xưng hô với chị thế nào?” Không giống Huyền Diệp, Chỉ Lan lại có thiện cảm với cô gái này.
“Ta họ Mã Giai, ta lớn hơn em, em có thể gọi ta tỷ tỷ được không.” Mã Giai thị thấy còn có người khác, không muốn xưng tên, chỉ nói họ.
“Dạ, em họ Đông, tỷ tỷ lén ra khỏi nhà như thế nào vậy?”
Sau khi Chỉ Lan nói ra những lời này, Mã Giai thị cảm nhận được một cách rất rõ ràng rằng thiếu niên bên kia nhíu mày, sức ép nặng nề hơn. Cô ấy vốn định kể chút sự tích anh hùng của bản thân, thấy thế không dám nữa.
Chỉ Lan cũng phát hiện Huyền Diệp đang sầm mặt, thế nên nàng sửa lại dáng ngồi cho đoan chính, nhanh chóng đổi sang một đề tài an toàn nhanh như chớp.
“Bình thường tỷ tỷ hay làm gì?” Chỉ Lan lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một thiếu nữ Bát Kỳ, thế nên rất muốn tìm hiểu xem người khác có giống nàng không, ngày ngày vất vả học tập.
“Cũng chỉ có trong phòng thêu hoa, rất nhàm chán, nếu không ta đã chẳng lén ra khỏi nhà.” Nói xong thè lưỡi, cười khẽ. Mã Giai thị lại nhìn Huyền Diệp, chỉ cảm thấy tuy hắn không nói gì, nhưng có khí chất khiến người ta không thể không chú ý, ngũ quan cũng rất được, có thể nói là tuấn tú hơn tất cả đàn ông tộc Mãn cô ấy từng gặp.
“Không biết phải xưng hô với vị công tử này như thế nào?” Thật ra vấn đề giao tiếp giữa nam và nữ không nghiêm trọng như hiện đại vẫn tưởng tượng, hơn nữa trong phòng còn hai thị vệ hai nha hoàn, thế nên Mã Giai thị rất bạo gan bắt chuyện với Huyền Diệp.
“Ở trong nhà Gia là con thứ ba, cô gọi ta là Tam Gia là được.” Huyền Diệp rất muốn lơ luôn cái cô này, nhưng nghĩ đến chuyện tiểu biểu muội sống trong cung, khó khăn lắm mới gặp được một tiểu cô nương tộc Mãn có thể cùng nói chuyện, thế nên nhẫn nại trả lời.
Chỉ Lan rõ ràng nhìn thấy Mã Giai thị nghe hai chữ Tam Gia xong thì ngây người, ánh mắt nhìn Huyền Diệp bắt đầu lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu, biểu tình cũng bắt đầu trở nên hưng phấn.
Huyền Diệp đương nhiên cũng phát hiện ra điều đấy, nhưng hắn không hiểu tại sao đối phương lại có phản ứng thế, thế nên hắn cũng không để ý, tiếp tục uống trà.
Mã Giai thị đúng là đang rất hưng phấn, cô ta cảm thấy bản thân thật quá may mắn, vừa ra ngoài đã gặp được nhân vật chính. Hơn nữa liên tưởng với tiểu cô nương họ Đông bên cạnh, suy đoán trong lòng càng được khẳng định. Cô ấy nhìn lại quần áo bản thân, không thành vấn đề, lại nhìn xuống cốc trà xem hình phản chiếu của mình, cũng không thành vấn đề, thế nên cô ấy nở nụ cười luyện tập đã lâu, chuẩn bị trò chuyện với Chỉ Lan tiếp.
Biểu Ca Đừng Chạy Biểu Ca Đừng Chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội