Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: chirikamo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Nguyễn Thảo
Số chương: 61 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
gày chủ nhật…
Đáng lẽ nó phải “ngủ nướng” để bù mấy hôm đi học phải dậy sớm nhưng mà chẳng hiểu sao nó lại dậy từ sớm và đi dạo một vòng quanh hoa viên.
Những tia nắng hồng ban mai khiến bất kì ai cũng có thể cảm thấy ấm lòng trước bao nhiêu sóng gió đã xảy ra. Tuy nhiên, nó vẫn chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn là mấy. Chuyện Minh Hoàng nói trước lúc lên máy bay khiến nó suy nghĩ nhiều. Rõ ràng nó không muốn nghĩ đến nhưng càng như thế thì đầu óc nó lại văng vẳng từng câu, từng chữ mà anh nói.
“ ai ya!!!!!!!!!!!!!!!!” – Bỗng dưng lên cơn “khìn khìn”, nó hét toáng lên. Nào giờ đâu Thiên Vũ lại đang ở ngay đằng sau lưng nó:
-Trời đất ơi! Cô hét muốn bể nhà rồi kìa!
Nó quay người lại, thấy Thiên Vũ bèn cười ái ngại rồi nói:
-Hờ hờ… hôm nay anh cũng dậy sớm quá hén?
Vũ trề môi đáp:
-Nói thừa ghê! Tôi có bao giờ dậy muộn đâu mà cô bảo tôi thế?
Nó lè lưỡi, không biết nói sao nữa nên liền đi vào trong nhà mà không thèm nói với hắn.
-Ê! Ê! Lát nữa cô rảnh không đó, Thoại My?
Nó được dịp quay lại nhìn Thiên Vũ mà cười toe toét:
-Nói thừa ghê! Tôi có bao giờ bận gì đâu mà anh bảo tôi thế?
Thiên Vũ khẽ nghiến răng dù ngoài mặt vẫn ráng nhếch mép cười đáp lại. Rõ ràng nó muốn “chơi” hắn đây mà.Qủa là không phải vừa đâu nhá, Thoại My đúng là Thoại My.
- Hừ, định rủ cô đi chơi nhưng mà… ghét cái thái độ!
- Làm như tôi thích đi chơi với anh lắm không bằng ý! Xì …
-Vào thay đồ, xuống nhà tôi dẫn đi ăn sáng sau đó đi đâu thì khắc biết. Đây là mệnh lệnh!!! Nghe rõ chưa đồ ngốc!!!
-Rõ rồi, khổ quá đi mất! – Nói rồi nó vùng vằng bước vào trong nhà thay đồ. Thiên Vũ chỉ biết trông theo mà lầm bầm:“ Đi chơi mà cũng khổ nữa, xạo!”
_______________________________
Vẫn giản dị, vẫn đời thường. Quần jean, áo pull.Nó đấy!
Tung tăng bước đến phía chiếc audi mui trần mà Thiên Vũ đã đứng chờ sẵn ở đó.“ Hôm nay trông hắn đẹp trai ghê!” Nó cười khúc khích thầm nghĩ sau nó nhảy vọt lên xe.
-Hi za! Đi thôi! Mà nè quên mất, Nhất Bảo có đi không vậy?
Thiên Vũ quay qua nhìn nhìn nó, tay đẩy nhẹ gọng kính lên đáp:
-Không! Sáng nay chắc hắn lại hú hí với em Châu rồi!
-Hihi! Thế cũng tốt! giờ đi ăn sáng đã nha, tui đói rồi! – Nó lắc lắc vai Thiên Vũ nói. Hắn khẽ gật đầu sau đó rồ ga phóng đi.
Trên đường đi….
-Này, Thoại My! Tôi nói cái này nè! – Thiên Vũ chợt hỏi, trông vẻ mặt hắn ta có vẻ đang “khó xử”.
Nó vừa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, vừa đáp:
-Sao? Cứ nói đi! Từ bao giờ anh biết xin ý kiến người khác để được phép phát ngôn thế?
Mặc kệ lời chế giễu của nó, Thiên Vũ vẫn đi thẳng vào vấn đề mà hắn cần nói:
-Cô sẽ xưng với tôi là “em” – giống như Minh Hoàng vậy. Được chứ?
-Trời!Vậy mà tưởng chuyện gì! – Nó thở hắt đáp bằng giọng bất cần.
Nhung nó nào biết, cái “chuyện gì” của nó lại khiến hắn phải suy đi tính lại, ngẫm đi nghĩ lại đến biết bao nhiêu là lần. Và, cái “chuyện gì” đó của Thiên Vũ lại không được nó chấp nhận. Nó không thích. Điều đó ắt hẳn khiến hắn cảm thấy buồn và thất vọng. Thậm chí cũng có thể ảnh hưởng phần nào đến lòng tự tôn.
……………
Chiếc xe dừng chân tại nhà hàng Mara. Ở đây, không đơn thuần là đồ ăn ngon, cảnh quan đẹp hay phục vụ nhiệt tình. Nếu chỉ như thế thì chưa thể trở thành một nhà hàng nổi tiếng ở giữa trung tâm thành phố được. Mà là vì, kiến trúc của Mara được xây theo lối cung điện cổ xưa. Trông rất độc đáo và lạ mắt.
Nó cũng thích thú với điều đó lắm. Đây là lần đầu tiên nó đến đây cơ đấy. Vui thật!
Cả nó và Thiên Vũ đều gọi “Mì Cung đình truyền thống”. Từng sợi mì dai dai, thơm ngon đặc biệt hòa quyện với nước dùng đầy đủ bốn vị: chua, ngọt, mặn và cay. Chắc chắn là phải ngon hơn Mi-xi-xup của nó rồi nhưng sao Thiên Vũ vẫn cảm thấy thích Mi-xi-xup hơn. Có lẽ con đường đến dạ dày phải đi qua trái tim chăng?
………….......
Ăn xong, nó rủ Thiên Vũ tới công viên cùng đi dạo.
Không khí ở đây lúc nào cũng vậy, rất mát mẻ và thoải mái.
-A! Kem! – Nó khẽ reo lên. Nó mà, tiệm kem lúc nào cũng là điểm thu hút nó đầu tiên dù bây giờ là buổi sáng. Y như rằng, Thiên Vũ há hốc miệng nhìn nó:
-Trời đất! Mới sáng sớm mà đã ăn kem rồi cơ à?
Nó nheo mắt trả lời, lúc này trông nó rất dễ thương:
-Kệ anh chứ! Để tôi đi mua 2 que. Anh dùng bạc hà nhá? Nhớ là đứng ở đây mà đợi tôi đó!
Nó dặn dò kĩ lưỡng như thể sợ hắn chạy đi mất hút khiến nó phải cuốc bộ về nhà không bằng ý.
-Bác ơi lấy cháu 2 ốc quế, 1 sô-cô-la, 1 bạc hà nha bác!
………………………
Tại chỗ Thiên Vũ.
“Phập” Một cánh tay bỗng dưng đặt lên vai hắn. Khi hắn quay người lại thì đã không thấy ai nữa rồi, chỉ thấy một phong thư…màu đen – đặc trưng của Black Rose.
Thiên Vũ nghiến răng, bóc bì thư ra một cách nặng nề. Hắn có một linh cảm xấu.
“ Thiên Vũ, tôi đợi cậu ở đây.
Đi thẳng, rẽ trái, rẽ trái và đi thẳng.
Cuối cùng thì thấy một chiếc Mercedes màu đen có hai chữ “BR”.
Nếu có đủ can đảm thì hãy lên xe để khám phá bí mật về tôi.
Còn nếu không hoặc đi cùng với bất kì một ai thì…anh là kẻ hèn nhát!
Black Rose”
Với một lời thách thức như vậy, thử hỏi Thiên Vũ có chối từ không? Không thể nào khác, Thiên Vũ – hắn sẽ không bao giờ như thế. Thở một hơi mạnh, hắn tiến bước về phía trước và đi theo chỉ dẫn của Black Rose.
“ Black Rose! Để xem tôi và cô, ai là người thẳng cuộc?”
……………
Nó mua xong kem hí hửng chạy lại thì bỗng dưng, một que kem ốc quế bỗng rơi xuống đất. Là bạc hà – kem của Thiên Vũ. Tim nó đập nhanh hơn, dường như có điều gì đó chẳng lành? Rồi nó nhanh chóng chạy vù đi tới chỗ đợi. Trời đất, Thiên Vũ không có ở đây nữa.Vậy, hắn ta ở đâu?
Nó đưa mắt liên láo nhìn xung quanh, một nỗi lo lắng bỗng tràn dâng trong nó.
“A! Thiên Vũ kia rồi!” – Nó cười tươi rói sau đó đuổi theo hắn hết sức mình, vừa chạy, nó vừa gọi hắn nhưng... hắn lại không nghe thấy gì. Mà nếu có nghe thấy, chắc chắn hắn sẽ tìm cách đánh lạc hướng nó. Hắn làm vậy để làm gì chứ? Là để… nó được an toàn.
Nó mệt muốn lả người. Toàn thân như muốn rụng rời ra vì vốn dĩ nó đã ít vận động rồi.Nay lại vừa chạy, vừa hét, vừa suy nghĩ lo âu thì lấy đâu ra không mệt?
Chợt…
Thiên Vũ bước lên một chiếc xe ô tô màu đen. Từ xa nhưng nó cũng nhìn thấy 2 chữ “BR” trên xe. Chắc chắn đó là Black Rose.
Không được! Nghĩ rồi nó lấy lao tới đó nhưng chiếc xe đã lăn bánh.
Không kịp nữa rồi nhưng cũng không thể chịu thua, bằng mọi cách nó phải cứu hắn. Nó cắn răng vẫy một chiếc taxi và dặn phải đuổi theo chiếc xe đó.
Nó cảm thấy trong người nôn nao, đầu óc choáng váng. Nói chung là khó chịu, khó chịu vô cùng. Ai cũng biết, nó rất căm thù việc đi ô tô kín mít như thế này. Nó tự nhủ mình rằng phải cố gắng, lần này là vì Thiên Vũ. Nhất định nó phải vượt qua!
Biệt Thự Hoàng Tử Biệt Thự Hoàng Tử - chirikamo