If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 38
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Menshikov Thuê Đội Cảm Tử Quân
nh đoán chúng ta hòa nhé, saide. trước tiên, walt và anh vội vã đến cứu em ở London. Sau đó, Walt và em vội vã đến cứu anh. Người duy nhất bị đối xử bất công trong cả hai lần là Walt. Anh chàng tội nghiệp bị kéo đi khắp thế giới để đưa chúng ta ra khỏi rắc rối. Nhưng anh sẽ thú nhận anh cần sự giúp đỡ.
Bes bị nhốt bên trong chiếc lồng huỳnh quang phát sáng. Zia bị thuyết phục rằng bọn tôi là kẻ thù. Kiếm và đũa thần của tôi bị mất. Tôi đang cầm chiếc gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại rõ ràng là tài sản bị đánh cắp, và hai trong số các pháp sư mạnh nhất trên thế giới, Michel Desjardin và Vlad Kẻ Hít Vào, đã sẵn sàng bắt tôi, xét xử tôi và hành quyết tôi - không nhất thiết theo trình tự.
Tôi lùi lại bậc thang của lăng mộ Zia, nhưng không còn chỗ nào để đi. Bùn đỏ trải dài mọi nơi, điểm những vật đổ nát và cá chết. Tôi không thể chạy hay lẩn trốn, nên chỉ có một trong hai lựa chọn: đầu hàng hoặc chiến đấu.
Cặp mắt sẹo của Vlad sáng rực. "Hãy thoải mái chống cự, Kane.sử dụng sức mạnh chết chóc sẽ giúp nhiệm vụ của ta trở nên dễ dàng hơn."
"Vladimir, thôi đi," Desjardins mệt mỏi nói, đứng dựa vào chiếc gậy của ông ta. "Carter, đừng ngốc ghếch thế. Đầu hàng đi."
Cách đây ba tháng, Desjardins hẳn đã rất mừng nếu có thể cho nổ tung tôi thành từng mảnh. Nhưng bây giờ ông ta trông buồn bã và mệt mỏi, giống như việc thi hành quyết tôi là sự cần thiết không dễ chịu. Zia đứng cạnh ông ta. Cô ấy liếc nhìn Menshikov một cách thận trọng, như thể cô ấy cảm nhận được điều gì đó xấu xa về người đàn ông này.
Nếu tôi có thể tận dụng được chuyện đó, có lẽ kéo dài thêm ít thời gian...
"Kế hoạch của ông là gì, Vlad?" tôi hỏi. "Ông để chúng tôi thoát khỏi St. Petersburg quá dễ dàng. Gần như thể ông muốn chúng tôi đánh thức Ra."
Người Nga cười to. "Đó có phải là lý do ta theo ngươi nửa vòng thế giới để chặn ngươi lại?"
Ông ta cố hết sức để tỏ ra miệt thị, nhưng nụ cười nở trên môi như thể chúng tôi đang chia sẻ chuyện đùa riêng tư.
"Ông không đến để ngăn chặn tôi," tôi đoán. "Ông đang dựa vào chúng tôi để tìm các cuộn giấy phép thuật và tập hợp chúng lại. ông có cần đánh thức Ra để giải thoát cho Apophis?"
"Đủ rồi, Carter." Desjardins nói với giọng đều đều, giống như một bệnh nhân mổ đang đếm ngược để đợi thuốc gây mê ngấm vào. Tôi không hiểu vì sao ông ta thờ ơ đến thế, nhưng Menshikov trông đủ giận dữ cho cả hai người. Qua đôi mắt căm thù của người Nga, tôi có thể thấy mình điểm trúng huyệt.
"Đúng thế, phải không?" tôi nói. "Ma'at và Chaos được liên kết với nhau. Để giải thoát Apophis, ông phải đánh thức Ra, nhưng nếu ông muốn kiểm soát việc triệu hồi, cần phải chắc chắn rằng Ra trở lại trong trạng thái già nua và ốm yếu."
Cây gậy mới bằng gỗ sồi của Menshikov bùng lên ngọn lửa xanh. "Nhóc con, ngươi không biết mình đang nói gì."
"Set giễu cợt ông về sai lầm trước đây," tôi nhớ lại. "Trước đây đã có lần ông cố đánh thức Ra, đúng không? Dùng cái gì - chỉ với một cuộn giấy phép thuật duy nhất mà ông có? Có phải vì thế mà ông đã làm bỏng khuôn mặt của mình?"
"Carter!" Desjardins ngắt lời. "Vlad Menshikov là người hùng của Ngôi Nhà Sự Sống. ông ta muốn phá hủy cuộn giấy phép thuật đó để không một ai khác có thể sử dụng nó. Đó là lí do vì sao ông ta bị thương."
Lúc này tôi quá bất ngờ để nói lên lời. "Điều đó... không thể đúng."
"Ngươi nên làm bài tập ở nhà, nhóc ạ." Menshikov chiếu cặp mắt dị tật vào tôi. "Gia đình Menshikov là hậu duệ của những giáo sĩ Amun-Ra. Ngươi nghe nói đến ngôi đền đó chứ?"
Tôi cố nhớ lại những câu chuyện mà Cha đã kể lại cho tôi nghe. Tôi biết Amun-Ra là cái tên khác của Ra, thần mặt trời. Và ngôi đền của ông ấy...
"Họ kiểm soát phần lớn Ai Cập trong hàng thế kỉ," tôi nhớ lại. "Họ chống đối Akhenaton khi ông ta cấm các vị thần già, thậm chí có thể đã ám sát ông ta."
"Quả có thê'," Menshikov nói. "Tổ tiên của ta những nhà vô địch của các vị thần! Họ là những người đã tạo ra Cuốn sách của Ra và giấu ba phần của cuốn sách, hi vọng một ngày nào đó, một pháp sư xứng đáng sẽ đánh thức vị thần mặt trời của họ."
Tôi cố tập trung vào chuyện đó. Tôi chỉ toàn thấy Vlad Menshikov như là một giáo sĩ khát máu thời xưa. "Nhưng nếu ông là hậu duệ của các thầy tu của Ra "Tại sao ta lại phản đối các vị thần?" Menshikov liếc nhìn Đại pháp sư như thể tôi vừa hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như dự kiến. "Bởi vì các vị thần phá hủy nền văn minh của chúng ta! Vào lúc Ai Cập sụp đổ và Chúa tể Iskandar cấm con đường của các vị thần, cả gia đình ta đã nhận ra sự thật. Các con đường cũ phải bị cấm. Đúng rồi, ta cố phá hủy cuộn giấy phép thuật, để đền bù cho tội lỗi của tổ tiên ta. Những ai triệu hồi các vị thần phải bị quét sạch."
Tôi lắc đầu. "Tôi đã nhìn thấy ông triệu hồi Set. Tôi nghe thấy ông nói về việc giải thoát Apophis. Desjardins, Zia - kẻ này đang nói dối. ông ta sẽ giết cả hai người."
Desjardins ngạc nhiên nhìn tôi. Chú Amos đã nhấn mạnh rằng Đại pháp sư là người khôn ngoan, vậy thì tại sao ông ta không hiểu được mối đe dọa?
"Không nói thêm nữa," Desjardins nói. "Hãy yên lặng tới đây nào, Carter Kane, hoặc bị tiêu diệt."
Tôi nhìn Zia vẻ van xin một lần nữa. Tôi có thể thấy sự hoài nghi trong đôi mắt của cô ấy, nhưng cô ấy không ở trong trạng thái thích hợp để giúp tôi. Cô ấy vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng kéo dài ba tháng. Cô ấy muốn tin rằng Ngôi Nhà Sự Sống vẫn là nhà của cô ấy và Desjardins và Menshikov là những gã tốt bụng. Cô ấy không muốn nghe thêm bất cứ điều gì về Apophis.
Tôi giơ chiếc gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại. "Tôi sẽ không lặng lẽ đi."
Menshikov gật đầu. "Thế thì tiêu diệt vậy.
Ông ta chĩa chiếc gậy vào tôi, và bản năng của tôi trỗi dậy. Tôi quất cây côn xích gắn cầu gai kim loại.
Tôi ở quá xa để với tới ông ta, nhưng một thế lực vô hình đã giật lấy chiếc gậy khỏi tay Menshikov và quẳng nó xuống sông Nile.
Ông ta giơ ra chiếc đũa thần, nhưng lần nữa tôi quất mạnh cây côn xích gắn cầu gai kim loại, và Menshikov bị hất văng lên. Ông ta rơi đập lưng xuống quá mạnh, biến thành một thiên thần bùn.
"Carter!" Desjardins đẩy Zia lại phía sau ông ta. Chiếc gậy của ông ta cháy sáng với ngọn lửa màu tím. "Ngươi dám sử dụng vũ khí của Ra sao?"
Tôi nhìn vào hai bàn tay mình ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ cảm thấy sức mạnh đến với mình một cách dễ dàng thế - như thể tôi xứng đáng trở thành vua. Trong trí nhớ lờ mờ của mình, tôi nghe thấy giọng nói của Horus cứ hối thúc tôi:
Đây là con đường của cậu. Đây là quyền thừa kế của cậu.
"Dù sao thì ông cũng sẽ giết tôi," tôi nói với Desjardins.
Cơ thể tôi bắt đầu phát sáng. Tôi bay lên khỏi mặt đất. Lần đầu tiên kể từ đầu năm mới, tôi sử dụng hóa thân thần chim ưng - chiến binh có cái đầu chim ưng to lớn gấp ba lần cơ thể bình thường của tôi. Trong đôi tay của nó là bản sao ba chiều của chiếc gậy móc "Em làm cái gì thế? Carter hỏi. "Viết di chúc chắc?"
Tôi hít một hơi thật sâu và nhúng cây bút stylus vào chỗ mực đen. Tôi mường tượng ra ký tự tượng hình mình cần có. Tôi ước gì Zia có mặt ở đây với chúng tôi. Không chỉ bởi chúng tôi thấy hợp với nhau ở Cairo - [ồ, đừng có bĩu môi nữa Carter. Đó đâu phải là lỗi của em nếu chị ấy nhận thấy em là người tài giỏi trong gia đình] - mà còn vì Zia là một chuyên gia về các ký tự tượng hình liên quan đến lửa, và đó chính là điều chúng tôi cần.
"Vén tóc lên nào," tôi nói với Carter. "Em cần phải vẽ lên trán anh."
"Anh sẽ không ngã vào cái chết với dòng chữ KẺ THẤT BẠI vẽ trên trán đâu!"
"Em đang cố gắng cứu anh đấy. Nhanh lên nào!"
Anh ấy vén tóc lên. Tôi vẽ ký tự lửa và khiên lên trán anh ấy, và ngay lập tức anh trai tôi bùng lên thành ngọn lửa.
Tôi biết - điều đó giống y như một giấc mơ trở thành hiện thực và một cơn ác mộng đến đồng thời. Anh ấy nhảy vòng quanh, thốt ra vài từ nguyền rủa trước khi nhận thấy rằng lửa không làm anh ấy đau đớn. Anh ấy đơn giản chỉ được bọc trong một tấm chăn lửa bảo vệ.
"Cái gì, chính xác -" Mắt anh ấy mở to. "Túm lấy cái gì đi!"
Con thuyền mớm nhẹ một cách kinh tởm lên mép thác nước. Tôi nguệch ngoạc ký tự tượng hình lên mu bàn tay, nhưng ký tự đó vẽ không được giống lắm. Ngọn lửa trùm lên yếu ớt quanh tôi. Ấy đấy, tôi không có thời gian để làm gì tử tế hơn. Tôi quàng cánh tay vào lan can thuyền, và chúng tôi nhào thẳng xuống dưới.
Thật lạ là có bao nhiêu điều thoáng qua trong óc ta trong khi ta rơi vào sự tận thế đích thực. Từ trên cao, Hồ Lửa trông khá đẹp, như bề mặt của mặt trời. Tôi tự hỏi liệu tôi có cảm thấy chút đau đớn hay tác động nào không, hoặc chúng tôi chỉ đơn giản là bốc hơi. Khó nhìn thấy được gì bởi chúng tôi lao qua tro bụi và khói, nhưng tôi nghĩ tôi nhìn thấy một hòn đảo quen thuộc cách đó chừng một dặm - ngôi đền màu đen nơi tôi từng gặp Anubis lần đầu. Tôi tự hỏi không biết vị thần có nhìn thấy tôi từ nơi đó, và liệu Anubis có lao tới để cứu tôi không. Tôi tự hỏi liệu cơ hội sống sót của tôi có cao hơn nếu như tôi đấy con thuyền ra và rơi tự do như vận động viên chuyên nhảy từ vách đá, nhưng tôi không thể buộc được mình làm điều đó. Tôi túm lấy lan can với tất cả sức mạnh của mình. Tôi không dám chắc liệu khiên lửa thần kỳ có bảo vệ tôi, nhưng tôi toát mồ hôi đầm đìa, và tôi khá chắc chắn là tôi đã để cổ họng mình cùng với phần lớn các cơ quan nội tạng khác của tôi ở đỉnh thác rồi.
Cuối cùng chúng tôi chạm đáy với một tiếng động dè dặt.
Làm sao mô tả được cảm giác khi lao vào hồ lửa lỏng? À... nó bỏng rát. Ấy thế nhưng nó cũng hơi ướt nữa cơ. Tôi không dám thở. Sau giây lát lưỡng lự, tôi mở mắt ra. Những ngọn lửa cuồn cuộn màu vàng và màu đỏ là tất cả những gì tôi có thể thấy. Chúng tôi vẫn còn ở dưới nước... hay ở dưới lửa? Tôi nhận ra hai điều: Tôi không bị thiêu cháy đến chết và con thuyền đang tiến về phía trước.
Tôi không thể tin được là nét vẽ bảo vệ điên rồ của tôi lại có tác dụng thực sự. Trong khi con thuyền lướt giữa những dòng nhiệt cuồn cuộn, những giọng nói của đội chèo thuyền thì thầm trong óc tôi - giờ đây vui vẻ hơn là tức giận.
Tái sinh, chúng nói. Cuộc sống mới. Ánh sáng mới.
Nghe thật đầy hứa hẹn, cho tới lúc tôi nhận thức được vài thực tế kém thú vị hơn. Tôi vẫn không thể thở. Thân thể tôi thích thở. Lại nữa, nó đang nóng hơn nhiều. Tôi có thể cảm thấy nét vẽ bảo vệ của tôi suy yếu, mực cháy trên mu bàn tay tôi. Tôi quờ quạng đưa tay ra và túm được một cánh tay - của Carter, tôi đoán vậy. Chúng tôi nắm tay nhau, và mặc dù tôi không thể nhìn thấy anh ấy, cảm giác thật dễ chịu khi biết là anh ấy ở đó. Có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng nhiệt năng có vẻ giảm dần.
Đã từ lâu rồi, Amos từng nói với chúng tôi rằng chúng tôi mạnh hơn khi đi cùng nhau. Chúng tôi làm tăng phép thuật của nhau chỉ đơn giản bằng cách ở gần nhau. Tôi hi vọng là điều ấy giờ đây đúng. Tôi cố gắng truyền đạt ý nghĩ của mình tới Carter, thúc giục anh ấy giúp tôi duy trì khiên lửa.
Con thuyền tiếp tục đi qua những ngọn lửa. Tôi nghĩ là chúng tôi bắt đầu đi xuống, nhưng đó có thể chỉ là ao ước. Thị giác của tôi đang tối sầm lại. Phổi tôi đang kêu gào. Nếu hít lửa vào, tôi tự hỏi liệu mình có kết 9
cục giống Vlad Menshikov không.
Đúng vào lúc tôi nghĩ mình sẽ ngất đi, con thuyền trồi lên và chúng tôi ngoi lên bề mặt.
Tôi thở hổn hển - và không phải chỉ vì tôi cần không khí. Chúng tôi đậu lại trên bờ của một cái hồ sôi sục, ở trước một cánh cổng bằng đá vôi, giống như lối vào của một ngôi đền cổ mà tôi đã thấy ở Luxor. Tôi vẫn còn cầm tay Carter. Theo những gì tôi có thể thấy, cả hai chúng tôi đều ổn.
Con thuyền mặt trời còn hơn cả ổn nữa. Nó đã được tái sinh. Buồm của nó ánh lên trắng toát, biểu tượng của mặt trời lấp lánh vàng kim ở giữa thuyền. Các mái chèo được sửa chữa và mới đánh bóng lại. Sơn thuyền tươi mới màu đen bóng, vàng kim và xanh lục. Vỏ thuyền không còn bị rò nước nữa và túp lều lại một lần nữa trở thành gian tạ đình đẹp đẽ. Không có ngai vàng, và không có Ra, nhưng các tay chèo sáng ánh lên và vui vẻ trong khi chúng buộc các dây neo vào cầu tàu.
Tôi không thể kìm nén được. Tôi quàng tay quanh người Carter và nức nở. "Anh không sao chứ?"
Anh ấy vụng về lùi xa ra và gật đầu. Nét vẽ trên trán anh ấy đã cháy mất.
"Nhờ em đấy," anh ấy nói. "ở đâu mà "Cánh đồng Mặt Trời," một giọng nói quen thuộc cất lên.
Bes đang đi theo các bậc thang dẫn tới cầu tàu. ông ấy mặc một chiếc áo kiểu Hawaii mới, còn sặc sỡ hơn nữa và một chiếc quần bơi Speedo, nên tôi không thể nói rằng ông ấy là hình ảnh đáng nhìn cho những đôi mắt đang nhức nhối. Giờ đây ông ấy đã ở trong Duat, ông ấy tỏa sáng với quyền năng. Tóc ông ấy sẫm màu hơn và xoăn hơn, còn khuôn mặt ông ấy thì trẻ ra hàng thập kỉ.
"Bes!" tôi nói. "ông làm gì mà lâu thế? Walt và Zia "Họ ổn cả," ông ấy đáp. "Và tôi đã nói với hai người là ta sẽ gặp lại nhau ở Nhà Bốn." ông ấy chỉ ngón tay cái vào tấm biển khắc vào cổng vòm đá vôi. "Trước đây được gọi là Nhà Nghỉ. Có vẻ như họ đã đổi tên."
Tấm biển bằng chữ tượng hình, nhưng tôi đọc nói chẳng khó khăn gì.
"Cộng Đồng Hỗ Trợ Đời Sống Cánh Đồng Mặt Trời," tôi đọc to. "Nhà Nghỉ Cũ. Ban Quản Lý Mới" Chính xác là cái gì "Chúng ta nên đi thôi," Bes nói. "Trước khi kẻ cản đường của hai người đến."
"Kẻ Cản Đường ư?" Carter hỏi.
Bes chỉ vào đỉnh ngọn thác đang cuồn cuộn đổ, cách chúng tôi chừng nửa dặm. Ban đầu tôi chẳng nhìn thấy gì. Thế rồi xuất hiện một vệt màu trắng trên nền lửa đỏ - như thể người đàn ông mặc bộ đồ bán kem vừa lao xuống hồ. Dường như tôi đã không tưởng tượng ra cái hình thù màu trắng trong bóng tối. Chúng tôi đã bị bám đuôi.
"Menshikov à?" Tôi nói. "Điều đó - điều đó-"
"Là tin xấu," Bes đáp. "Giờ thì, đi thôi. Chúng ta phải tìm thần mặt trời."
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa