If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 38
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Carter Làm Việc Ngớ Ngẩn Khó Tin (Và Có Ai Ngạc Nhiên Đâu)
m hiểu, carter. em hiểu mà.
Muốn em thuật lại phần đau đớn nhất. Tất nhiên, em không thể đổ lỗi cho anh. Những gì xảy ra đã đủ khủng khiếp đối với em, nhưng với anh – thôi, em cũng không muốn nói về chuyện đó.
Trong Cung điện mùa Đông, chúng tôi lao nhanh xuống hành lang đá cẩm thạch sáng bóng được thiết kế không phải để chạy. Phía sau chúng tôi, rắn hai đầu bị trượt và đâm sầm vào các bức tường khi nó có quẹo ở các góc, y Muffin thường bị mỗi khi bà lau sàn nhà. Đó là lý do duy nhất khiến con quái vật không bắt kịp chúng tôi tức thì.
Từ lúc chúng tôi xâm nhập vào căn phòng Malachite, tôi không còn khái niệm đâu là lối thoát gần nhất. Thậm chí tôi còn không chắc chúng tôi có đang ở trong Cung điện mùa đông hay không, hay văn phòng của Menshikov là bản sao tài tình nào đó chỉ tồn tại ở Duat. Tôi bắt đầu nghĩ về việc chúng tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này khi chúng tôi tới một góc quanh, bò xuống cầu thang, và nhìn thấy các cánh cửa bằng kính và sắt dẫn tới Quảng trường của Cung điện.
Con rắn hai đầu ở ngay sau chúng tôi. Nó trườn và cuộn mình xuống cầu thang, làm đổ một bức tượng Nga hoàng bằng thạch cao không may nào đó.
Chúng tôi chỉ cách lối ra mười mét khi tôi nhìn thấy chiếc dây xích chắn ngang qua cửa.
“Carter,” tôi thở hổn hển, vẫy tay một cách bất lực về phía cái ổ khóa.
Tôi ghét phải thú nhận việc mình cảm thấy yếu đuối như thế nào. Tôi không còn đủ sức cho một câu thần chú khác. Làm vỡ chiếc bình của Set trong Căn phòng Malachite là nỗ lực cuối cùng của tôi, một ví dụ điển hình lý giải tại sao ta không nên sử dụng phép thuật để giải quyết mọi rắc rối của mình. Việc gọi ra một Từ Thiêng để phá vỡ chiếc bình đã lấy của tôi quá nhiều năng lượng, tôi cảm thấy như tôi đã đào những chiếc hố dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Chắc hẳn ném một hòn đá làm vỡ chiếc bình sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu tôi sống được qua đêm, tôi quyết định bỏ vài viên đá trong túi đồ nghề của mình.
Chúng tôi còn cách ba mét khi Carter đẩy mạnh nắm tay về phía các cánh cửa. Con Mắt của Horus đốt cháy ổ khóa và cánh cửa bật mở như thể nó bị đẩy mạnh bằng một bàn tay khổng lồ. Tôi chưa bao giờ thấy Carter làm gì như thế kể từ sau trận đánh của chúng tôi ở Kim Tự Tháp Đỏ, nhưng tôi không có thời gian để kinh ngạc. Chúng tôi lao nhanh vào màn đêm lạnh lẽo, con rắn hai đầu gầm rú phía sau chúng tôi.
Bạn sẽ nghĩ tôi điên rồ, nhưng ý nghĩ đầu tiên của tôi là: Việc đó dễ quá.
Mặc dù con quái vật đang đuổi theo chúng tôi và chuyện với Set (người mà tôi sẽ bóp cổ ngay khi có cơ hội đầu tiên – đồ phản trắc đâm lén sau lưng! ), tôi không thể không cảm thấy chúng tôi đã xâm nhập chốn linh thiêng của Menshikov và chụp lấy cuộn giấy phép thuật mà không gặp bao nhiêu rắc rối. Những chiếc bẫy đâu rồi? Các loại báo động nữa? Những lời nguyền rủa trên con lừa nổ tung? Tôi chắc chắn chúng tôi đã lấy được cuộn giấy phép thuật thật.
Các ngón tay tôi có cùng cái cảm giác tê dại như lần lấy cuộn giấy phép thuật ở Bảo tàng Brooklyn (dù không có lửa, may sao). Vậy tại sao cuộn giấy phép thuật không được bảo vệ tốt hơn?
Tôi quá mệt mỏi, tôi tụt lại vài bước sau Carter, có lẽ vì thế mà tôi thoát được. Tôi có cảm giác buồn buồn trên da đầu. Tôi cảm thấy bóng tối ở phía trên – cảm giác gợi cho tôi quá nhiều về bóng đôi cánh của Neckbet. Tôi nhìn lên và thấy rắn hai đầu đang lướt trên đầu chúng tôi giống như một con ếch ương khổng lồ, chọn thời điểm để bổ nhào để hạ cánh-
“Carter, dừng lại!” tôi hét lên.
Nói dễ hơn là làm trên vỉa hè đóng băng. Tôi trượt chân để dừng lại, nhưng Carter đang đi quá nhanh. Anh ấy ngã đập mông xuống băng và trượt đi, thanh kiếm văng ra một bên.
Rắn hai đầu hạ xuống ngay trên người anh ấy. Nếu không phải vì con rắn có cơ thể hình chữ U, hẳn Carter đã có thể bị đè bẹp dí; nhưng nó uốn cong quanh anh ấy giống như bộ tai nghe khổng lồ, mỗi cái đầu trừng trừng nhìn anh ấy một bên.
Làm thế nào mà một vật to lớn như thế có thể nhảy vọt xa đến vậy. Quá muộn rồi, tôi nhận thấy đáng lẽ chúng tôi phải ở bên trong, nơi mà con quái vật khó di chuyển hơn. Ở đây bên ngoài, chúng tôi không có cơ hội để chạy thoát nó.
“Carter,” tôi nói, “Ở yên một chỗ.”
Anh ấy đứng đờ ra trong tư thế cua bò. Con quái vật hai đầu nhả nọc độc, kêu xèo xèo và bốc hơi trên những tảng đá lạnh băng.
“Ôi!” tôi hét lên. Không còn hòn đá nào, tôi nhặt lên một mảng băng vỡ và ném vào con rắn hai đầu. Dĩ nhiên, tôi ném trúng vào lưng Carter. Dù sao, tôi cũng khiến rắn hai đầu chú ý.
Cả hai chiếc đầu hướng về tôi với cặp lưỡi đôi thè lè. Xong bước đầu tiên: làm con quái vật xao nhãng.
Bước thứ hai: tìm cách nào đó khôn ngoan để kéo nó ra khỏi Carter. Việc đó sẽ tạo nên ít rắc rối cho tôi.
Tôi sử dụng chất lỏng phép thuật duy nhất còn lại. Phần lớn vật dụng phép thuật của tôi đã hết. Chiếc gậy và cây đũa phép thuật của tôi không còn mấy hiệu nghiệm khi nguồn dự trữ phép thuật của tôi cạn kiệt. Con dao của Anubis? Vì lý do nào đó, tôi không chắc đây là tình huống thích hợp để mở miệng ai cả.
Bùa hộ mạng của Walt? Tôi còn không có khái niệm phải sử dụng nó như thế nào.
Lần thứ một triệu tôi hối tiếc đã từ bỏ linh hồn Isis. Tôi đã có thể sử dụng toàn bộ kho phép thuật của nữ thần. Nhưng, tất nhiên, đó chính là lý do vì sao tại sao tôi phải tách khỏi bà. Thứ sức mạnh đó thật nguy hiểm khiến ta có thể say và nghiện. Nó có thể nhanh chóng hủy hoại cuộc sống của ta.
Nhưng chuyện gì có thể xảy ra nếu tôi có thể tạo ra một chút liên kết? Ở phòng Malachite, lần đầu tiên sau nhiều tháng tôi sử dụng được câu thần chú ha-di. Và đúng là khó, nhưng không phải là không làm nổi.
Đúng rồi, Isis, tôi nghĩ. Đây là thứ mà tôi cần-
Đừng nghĩ ngợi, Sadie, giọng nữ thần thì thầm đáp lại gần như tức thì, thật ngạc nhiên. Phép thuật thiêng liêng phải thật tự nhiên, như thở vậy.
Ý của bà là… tôi tự mình ngừng lại. Đừng nghĩ ngợi. Nào, việc đó không quá khó. Tôi giơ chiếc gậy lên, và một ký tự tượng hình vàng kim cháy sáng trong không khí.
Rắn hai đầu gầm gừ, những con mắt vàng của nó dán vào ký tự tượng hình.
“Không thích thế hả?” tôi hỏi. “Biểu tượng của Isis đó, đồ đần độn, to xác, xấu xí. Bây giờ, hãy tránh xa anh trai của ta!”
Tất nhiên tôi hoàn toàn nói bừa. Tôi ngờ là ký tự phát sáng có thể làm được điều gì đó hữu ích. Nhưng tôi hy vọng con rắn kia không đủ thông minh để biết điều đó.
Chẫm rãi, Carter nhích lại phía sau. Anh ấy tìm thanh kiếm của mình, nhưng nó ở cách anh ấy mười mét – quá xa để với tới.
Tôi không rời mắt khỏi con quái vật. Tôi dùng cán gậy để khoanh một vòng tròn phép thuật quanh mình. Nó sẽ chắc có tác dụng bảo vệ nhiều lắm, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
“Carter,” tôi gọi, “Khi em nói chạy đi, anh hãy chạy lại đây.”
“Con quái vật này quá nhanh!” anh ấy nói.
“Em sẽ cố cho nổ chữ tượng hình này và làm mù mắt nó.”
Tôi vẫn cho rằng kế hoạch đó sẽ thành công, nhưng tôi không có cơ hội để thử nó, Ở đâu đó phía bên trái tôi, tiếng ủng đi kêu răng rắc trên băng. Con quái vật hướng về phía âm thanh đó.
Một thanh niên trẻ chạy vào quầng sáng của chữ ký tượng hình. Anh ta khoác chiếc áo lên dầy và đội chiếc mũ của cảnh sát, hai tay cầm súng trường, nhưng anh ta không thể hơn tôi nhiều tuổi. Anh ta gần như chìm trong bộ trang phục. Khi nhìn thấy con quái vật, cặp mắt anh ta mở rộng. Anh ta lảo đảo lùi lại, gần như đáng rơi vũ khí của mình.
Anh ta hét lên câu gì đó bằng tiếng Nga với tôi, có lẽ là. “Sao ở đó lại có con quái vật rắn hai đầu mà lại không có mông?”
Con quái vật rít lên với cả hai chúng tôi – nó có thể làm điều đó với hai cái đầu.
“Đó là con quái vật,” tôi nói với người gác. Tôi đoán chắc là anh ta không hiểu, nhưng tôi có giữ giọng đều đều. “Hãy bình tĩnh và đừng bắn. Tôi đang cố gắng cứu anh trai.”
Người vệ binh nuốt mạnh. Hai cái tai to là thứ duy nhất giữ chiếc mũ của anh ta. Anh ta hết liếc nhìn con quái vật lại liếc Carter rồi đến biểu tượng tyet đang phát sáng trên đầu tôi. Sau đó thì anh ta làm một việc mà tôi không hề chờ đợi.
Anh ta nói một từ bằng tiếng Ai Cập Cổ đại: “Hequat” – câu lệnh tôi luôn sử dụng để triệu hồi cây gậy của mình. Khẩu súng trường của anh ta biến thành thanh gỗ sồi dài hai mét được chạm khắc hình đầu chim ưng.
Tuyệt vời, tôi nghĩ. Những người bảo vệ an ninh là các pháp sư bí mật.
Anh ta đã nói chuyện với tôi bằng tiếng Nga – cảnh báo gì đó. Tôi nhận ra cái tên Menshikov.
“Để tôi đoán,” tôi nói. “Anh muốn đưa tôi tới chỗ người chỉ huy của mình.”
Rắn hai đầu táp hai hàm. Nó nhanh chóng bỏ qua nỗi sợ biểu tượng tyet đang phát sáng của tôi. Carter không cách xa nó đủ để bỏ chạy.
“Nhìn kìa,” tôi nói với người vệ binh, “ông chủ của anh là một kẻ phản bội. Ông ta triệu hồi thứ này để giết chúng tôi vì vậy chúng tôi sẽ không tiết lộ kế hoạch giải thoát Apophis của ông ta. Hiểu từ Apophis chứ?. Con rắn xấu xa. Con rắn rất xấu xa! Bây giờ, hoặc giúp chúng tôi tiêu diệt con quái vật này hoặc là tránh đường!”
Người vệ binh – pháp sư lưỡng lữ. Anh ta căng thẳng chỉ vào tôi. “Kane”. Đó không phải là câu hỏi.
“Đúng,” tôi đồng ý. “Kane.”
Vẻ mặt anh ta trải qua nhiều cảm xúc – sợ hãi, hoài nghi, thậm chí có thể là nể phục. Tôi không biết anh ta đã nghe kể gì về chúng tôi, nhưng trước khi anh ta có thể quyết định sẽ giúp hay đánh nhau với chúng tôi, tình hình đã vượt ra khỏi sự kiểm soát.
Rắn hai đầu tấn công. Người anh trai nực cười của tôi – thay vì tránh ra – đã nhằm vào con quái vật.
Anh ấy dùng hai cánh tay kẹp chặt chiếc cổ bên phải của con quái vật và cố trèo lên lưng nó, nhưng Rắn hai đầu dễ dàng quay chiếc đầu còn lại và tấn công.
Anh trai tôi đang nghĩ gì thế không biết? Có lẽ anh ấy nghĩ có thể cưỡi trên con quái thú. Có lẽ anh ấy đang cố gắng kéo dài thêm vài dây để tôi thực hiện bùa phép. Nếu bây giờ bạn hỏi anh ấy, anh ấy sẽ nói rằng chẳng nhớ được một tí nào. Nhưng nếu bạn hỏi tôi, thì cái đồ đầu mít đặc ngốc nghếch kia đang cố cứu tôi, cho dù điều đó có nghĩa phải hy sinh bản thân. Khí phách quá!
[Ồ, đúng rồi, bây giờ anh muốn tự mình giải thích, Carter. Em nghĩ anh không nhớ đoạn này! Hãy im lặng và để em kể chuyện. ]
Như tôi đã nói, con rắn hai đầu tấn công Carter, và mọi thứ dường như chậm lại. Tôi nhớ tiếng la hét, hạ thấp chiếc gậy nhằm vào con quái vật. Anh chàng lính pháp sư hét lên cái gì đó bằng tiếng Nga. Con quái vật cắn ngập răng nanh vào vai trái của Carter, và anh ấy ngã xuống đất.
Tôi quên mất chiếc vòng tròn tạm thời của mình. Tôi chạy đến chỗ anh ấy, và chiếc gậy của tôi phát sáng. Tôi không biết mình kiếm đâu ra sức mạnh. Như Isis nói, tôi không hề nghĩ. Tôi chỉ đơn giản truyền mọi cơn giận dữ và kinh ngạc vào chiếc gậy của mình.
Chứng kiến Carter bị thương là sự xúc phạm cuối cùng. Ông bà tôi bị ám. Bạn của tôi bị tấn công, và ngày sinh nhật của tôi bị phá đám. Nhưng anh trai tôi thì quả thực là ngoại lệ. Không ai được phép làm anh ấy đau.
Tôi tung ra một chùm ánh sáng vàng trung con quái vật với lực mạnh như súng thổi cát. Rắn hai đầu vỡ vụn thành từng mảnh cho tới khi không còn gì ngoại trừ những hạt cát bay lên trong tuyết và một vài mảnh gỗ dăm từ cây gậy tan tành của Menshikov.
Tôi chạy về phía Carter. Anh ấy đang run rẩy, hai mắt trợn ngược. Hai vết thương đâm thủng áo của anh ấy đang bốc khói.
“Kane,” chàng trai trẻ người Nga nói với giọng sợ hãi.
Tôi chộp lấy mảnh gỗ và giơ lên cho anh ta xem. “Ông chủ Menshikov của anh đã làm việc này. Ông ta đang làm việc cho Apophis. Menshikov: Apophis. Bây giờ. ĐI ĐI!”
Chàng pháp sư có thể không hiểu lời nói của tôi, nhưng anh ta nhận ra được thông điệp. Anh ta quay đầu và chạy.
Tôi đỡ đầu Carter. Tôi không thể tự mình khiêng anh ấy, nhưng tôi phải đưa anh ấy ra khỏi đây. Chúng tôi đang ở trong lãnh địa của kẻ thù. Tôi cần tìm Bes.
Tôi cật lộn để nâng anh ấy đứng lên. Rồi, có người cầm lấy cánh tay khác của Cartr và đỡ chúng tôi dậy. Tôi thấy Set đang nhe răng cười với chúng tôi, vẫn trong bộ trang phục disco màu đỏ lố bịch, đám đầy những mảnh vụn malachite. Chiếc kính râm màu trắng bị vỡ của Menshikov được cài trên đầu của ông ta.
“Là ông,” tôi nói, quá ghét để nói lời đe dọa chết chóc đúng mức.
“Ta đấy,” Set đồng ý một cách vui vẻ. “Chúng ta hãy đưa anh trai của cô ra khỏi đây, được chứ? Vladimir không được vui vẻ lắm đâu.”
Nevsky Prospekt sẽ là nơi mua sắm tuyệt vời nếu như không phải là lúc sau nửa đêm trong bão tuyết, và giá như tôi không phải khiêng người anh trai bị trúng độc, hôn mê. Con phố có vỉa hè rộng, hoàn hảo để đi bộ, san sát các cửa hàng cao cấp, quán café, nhà thờ và những căn nhà lớn dọc hai bên. Do tất cả các biển hiệu bằng tiếng Nga, nên tôi không biết làm thế nào để tìm được cửa hàng sô cô la. Tôi không nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen của Bes ở chỗ nào.
Set tình nguyện khiêng Carter, nhưng tôi sẽ không để vị thần của hỗn loạn lo lắng hoàn toàn cho anh tôi, vì vậy chúng tôi mỗi người một bên kéo lê anh ấy. Set nói chuyện một cách thân mật về chất độc của rắn hai đầu: “Hoàn toàn không thể chữa trị! Chết người trong vòng mười hai giờ đồng hồ. Thứ nọc độc đáng kinh ngạc!” Và về cuộc đánh nhau của ông ta với Menshikov: “Nện vỡ sáu chiếc bình vỡ trên đầu ông ta mà ông ta vẫn sống! Ta ghen tị với cái sọ dày của ông ta.” Và viễn cảnh về việc tôi sống đủ lâu để tìm Bes: “Ồ, ngươi đang gặp rắc rối lớn, cô bé thân mến. Một tá các pháp sư tiền bối tập hợp lại để giúp Menshikov khi ta thực hiện, ờ, cuộc rút lui chiến thuật. Họ sẽ đuổi kịp ngươi nhanh thôi. Tất nhiên ta có thể tiêu diệt tất cả bọn họ, nhưng ta không thể mạo hiểm để Vladimir sử dụng bí danh của mình lần nữa. Có thể ông ta sẽ mắc chúng mất trí nhớ và quên cái tên ấy. Sau đó, nếu ngươi chết – thì ta giải quyết được cả hai rắc rối. Ồ, xin lỗi, ta nghĩ là nói vậy xem chừng vô tâm quá. Đi nào!”
Đầu của Carter thõng xuống. Hơi thở của anh ấy tệ gần bằng hơi thở của Vlad Kẻ Hít Vào.
Lúc này, làm ơn đừng nghĩ tôi đần độn. Tất nhiên, tôi nhớ bức tượng Carter bằng sáp nhỏ mà Jaz đã đưa cho tôi. Tôi nhận ra đây chính là trường hợp khẩn cấp mà bức tượng sáp có thể hữu ích. Làm thế nào mà Jaz đoán được Carter sẽ cần làm lành vết thương, tôi không biết. Nhưng có thể bức tượng sẽ rút chất độc ra khỏi cơ thể anh ấy, mặc dù Set nói là không thể chữa trị được. Dù sao, một vị ác thần thì biết gì về cách chữa trị nhỉ?
Tuy nhiên có nhiều vấn đề. Trước tiên, tôi biết rất ít về phép thuật chữa trị. Tôi cần thời gian để tìm ra bùa phép phù hợp, và vì tôi chỉ còn một bức tượng sáp, tôi không thể làm hỏng được. Thứ nữa, tôi không thể làm tốt được việc đó trong lúc bị truy đuổi bởi Menshikov và đội quân pháp sư đánh thuê người Nga của ông ta, mà tôi cũng không muốn mất cảnh giác với Set ở bất kỳ nơi nào gần tôi. Tôi không biết tại sao ông ta lại quyết định giúp đỡ một cách đột ngột đến thế, nhưng càng thoát khỏi ông ta sớm chừng nào thì càng tốt chừng đó. Tôi cần tìm Bes và rút vào nơi nào đó an toàn - nếu có nơi nào như thế.
Set vẫn tiếp tục nói về những phương thức thú vị mà các pháp sư có thể giết tôi một khi họ đuổi kịp. Cuối cùng tôi nhìn thấy một cây cầu ở phía trước bác qua một con kênh đóng băng. Đỗ ở giữa cầu là chiếc Mercedes màu đen. Bes dựa người vào mui xe, đang ăn từng miếng sôcôla hình bàn cờ. Cạnh ông ấy là một chiếc túi nhựa lớn—hi vọng có nhiều sôcôla cho tôi.
Tôi hét lên gọi ông ấy, nhưng ông ấy đang quá mải mê ăn sôcôla (tôi nghĩ mình có thể hiểu điều đó) đến nỗi không để ý thấy chúng tôi cho đến khi chúng tôi tiến đến chỉ còn cách vài mét. Khi ấy, ông ta ngẩng lên và thấy Set.
Tôi bắt đầu nói, "Bes, đừng Quá muộn rồi. Giống như con chồn hôi, vị thần lùn kích hoạt sự phòng thủ mặc định của mình. Hai mắt của ông ấy lồi ra. Miệng ông ấy há to như thể không thể rộng hơn được nữa.ông ấy hét "BOO!" to đến mức tóc của tôi rẽ ra làm đôi, và những mẩu băng nhọn ào ào trút xuống từ những cột đèn điện trên cầu.
Set trông không hề bối rối chút nào.
"Xin chào, Bes," ông ta nói. 'Thật sự, trông ông không quá đáng sợ với sôcôla dính trên mặt."
Bes nhìn tôi giận giữ. "ông ta đang làm gì ở đây thế?”
"Không phải ý của cháu!” tôi thề thốt. Tôi kể lại cho ông ấy ngắn gọn câu chuyện về cuộc chạm trán của chúng tôi với Menshikov.
"Và vì thế Carter bị thương," tôi kết luận, một cách hiển nhiên. "Chúng ta phải đưa anh ấy ra khỏi đây.”
"Nhưng trước hết,” Set ngắt lời, chỉ vào chiếc túi Bảo tàng Sôcôla cạnh Bes, "Ta không thể chịu được sự bất ngờ. Cái gì ở trong đó thế? Một món quà dành cho ta chăng? *
Bes cau mày. "Sadie muốn quà lưu niệm. Ta mua cho cô ấy cái đầu của Lenin.”
Set vỗ đùi với vẻ thích thú. "Bes, thật ác độc làm sao! vẫn còn hy vọng cho ngươi đấy.”
"Không phải là cái đầu thật,” Bes nói. "Nó làm bằng sôcôla."
"ồ... xấu hổ thay. Vậy thì, ta có thể ăn một phần chiếc bàn cờ của ngươi được chứ? Ta đơn giản chỉ thích ăn những con tốt.”
"Hãy biến khỏi đây, Set!" Bes nói.
"Thôi nào, ta có thể làm được điều đó, nhưng vì những người bạn của chúng ta đang trên đường đến, ta nghĩ có lẽ chúng ta nên thỏa thuận.”
Set búng ngón tay, và một ánh sáng hình cầu đỏ xuất hiện trước mặt ông ta. Ở trong đó, là hình ảnh ba chiều của sáu người đàn ông trong đồng phục an ninh leo lên hai chiếc xe thể thao màu trắng. Đèn pha bật sáng. Hai chiếc xe vòng ra khỏi một bãi đậu xe, sau đó tiến thẳng qua một bức tường đá như thể nó được làm từ khói.
"Ta đoán các ngươi còn khoảng hai phút." Set mỉm cười, và ánh sáng hình cầu dần biến mất. "Ngươi nhớ bọn lâu la của Menshikov chứ, Bes. Ngươi có chác là muốn gặp lại chúng không?"
Khuôn mặt của thần lùn tối sầm.ông ấy nghiền nát một quân cờ sôcôla trắng trong tay. "Ngươi đang dối trá, mưu mô, ám sát "Thôi ngay!” tôi nói.
Carter rên rỉ trong mê sảng bởi chất độc trong cơ thể anh ấy. Hoặc là anh ấy đang trở nên nặng hơn, hoặc tôi đang mệt mỏi vì dìu anh ấy.
"Chúng ta không còn thời gian để tranh cãi," tôi nói. "Set, ông đang đề nghị chặn các pháp sư lại phải không?”
Ông ta cười. "Không, không. Ta vẫn đang hy vọng họ sẽ giết ngươi, ngươi biết đấy. Nhưng ta sẽ cho ngươi biết vị trí cuộn giấy phép thuật cuối cùng thuộc về Cuốn sách của Ra. Đó là thứ mà ngươi đang tìm, đúng không?”
Tôi cho rằng ông ta đang nói dối.ông ta thường nói dối - nhưng nếu ông ta nghiêm túc...
Tôi nhìn Bes. "Liệu có khả năng ông ta biết vị trí không nhỉ?”
Bes cằn nhằn. "Hơn thế là khác. Các giáo sĩ của Ra đã đưa cuộn giấy phép thuật cho ông ta giữ."
"Việc quái gì mà họ phải làm như thế?"
Set cố tỏ ra khiêm tốn. "Nào, Sadie. Ta là phó tướng trung thành của RA. Nếu ngươi là Ra, và ngươi không muốn bị quấy rầy bởi bất kỳ pháp sư già nào đang cố đánh thức ngươi, chẳng phải ngươi sẽ giao chìa khóa vào nơi ở của mình cho người hầu cận tận tụy nhất của mình sao? ”
Ông ta đã có lý. "Vậy thì cuộn giấy phép thuật ở đâu?"
"Đừng vội thế. Ta sẽ cho ngươi biết vị trí nếu ngươi trả lại bí danh cho ta.”
"Không đời nào!”
"Việc khá đơn giản. Chỉ cần nói 'Tôi trả lại tên cho ông. ' Ngươi sẽ quên cách thích hợp để nói "Sau đó tôi sẽ chẳng còn quyền lực gì đối với ông. Ông sẽ giết tôi!"
"Ta thề rằng ta sẽ không làm thế."
"Phải. Lời thề của ông giá trị lắm đấy. Thế nếu tôi sử dụng bí danh của ông để bắt ông nói cho tôi?"
Set nhún vai. "Mất vài ngày để tìm tòi đúng bùa mê, ngươi có thể làm được việc đó. Không may..." ông ta cụp tay lên tai. Ở đằng xa, có tiếng lốp xe rít trên mặt đường - hai chiếc xe, đang lao nhanh và tiến gần hơn. "Ngươi không có vài ngày."
Bes rủa bằng tiếng Ai Cập. "Đừng làm thế, cô gái. Không thể tin ông ta được.”
"Chúng ta có thể tìm cuộn giấy phép thuật mà không cần ông ta chứ?"
"Ờ... CÓ lẽ. Có lẽ là không. Không!"
Những chiếc đèn pha của hai chiếc xe rẽ ngoặt vào phố Nevsky Prospekt, còn cách đây khoảng nửa dặm nữa. Chúng tôi đã hết thời gian. Tôi phải đưa Carter ra khỏi đây, nhưng nếu Set thật sự là cách duy nhất để chúng tôi tìm ra cuộn giấy phép thuật, tôi không thể để ông ta đi.
"Được rồi, Set. Nhưng tôi sẽ ra lệnh cho ông một lần cuối.”
Bes thở dài. 'Ta không thể chịu đứng đây mà nhìn. Để anh trai của cháu cho ta. Ta sẽ đưa cậu ấy vào trong xe."
Người lùn đỡ lấy Carter và đặt anh ấy vào hàng ghế sau của chiếc Mercedes.
Tôi không rời mắt khỏi Set, cố gắng nghĩ ra phương án ít khủng khiếp nhất để thực hiện thỏa thuận này. Tôi không thể đơn giản bảo ông ta không bao giờ được làm tổn thương gia đình tôi. Một thỏa thuận phép thuật cần phải được diễn đạt cẩn thận, với những giới hạn rõ ràng và ngày hết hiệu lực, nếu không thì toàn bộ bùa mê sẽ thất bại. "Ngày Đen Tối, ông sẽ không làm hại gia đình Kane.ông phải duy trì hòa bình với chúng ta ít nhất cho tới khi - cho tới khi Ra được đánh thức."
"Hay cho tới khi ngươi cố gắng và không đánh thức được Ra?” Set hỏi một cách ngây thơ.
"Nếu điều đó xảy ra,” tôi nói, "sẽ là ngày tận thế. Vậy tại sao lại không nhỉ? Tôi sẽ làm điều ông yêu cầu liên quan đến tên của ông. Để đổi lại, ông sẽ phải nói cho tôi biết vị trí của phần cuối cùng trong cuốn Sách của Ra mà không giở thủ đoạn hay lừa gạt. Sau đó ông sẽ lên đường tới Duat."
Set cân nhắc lời đề nghị. Hai chiếc xe thể thao màu trắng lúc này chỉ còn cách vài khối nhà. Bes đóng cánh cửa chỗ Carter và quay lại.
"Thỏa thuận," Set đồng ý. "Ngươi sẽ tìm thấy cuộn giấy phép thuật ở Bahariya. Bes biết nơi mà ta nói đó."
Bes trông không vui vẻ gì. "Nơi đó được bảo vệ nghiêm ngặt. Chúng ta sẽ phải sử dụng cánh cổng Alexandria.”
"Đúng vậy.” Set cười toe toét. "Sẽ thú vị đây! Ngươi có thể nín thở được bao lâu, Sadie Kane?”
"Ông muốn nói sao?”
"Không có gì, không có gì. Bây giờ, ta tin ngươi nợ ta cái bí danh."
'Tôi trả lại tên cho ông," tôi nói. Mới chỉ có thế, tôi đã cảm thấy phép thuật đã rời khỏi tôi. Tôi vẫn biết tên của Set: Ngày Đen Tối. Nhưng vì lý do nào đó, tôi không thể nhớ được chính xác mình đã nói cái tên đó như thế nào, hay nó tác động như thế nào trong bùa mê. Trí nhớ đã bị xóa sạch.
Thật ngạc nhiên, Set không giết tôi ngay tại chỗ. Ông ta chỉ mỉm cười và ném cho tôi chiếc kính râm của Vlad Menshikov. "Ta hy vọng ngươi sẽ sống sót, sau tất cả mọi chuyện, Sadie Kane. Ngươi khá là buồn cười. Nhưng nếu chúng giết ngươi, ít ra hãy tận hưởng cảm giác!”
'Trời, cảm ơn.”
"Và bởi vì ta quá thích ngươi, ta có một ít thông tin miễn phí cho anh trai của ngươi. Nói cho cậu ấy biết tên ngôi làng của Zia Rashid là al-Hamrah Makan."
'Tại sao lại "Chúc chuyến đi vui vẻ!” Set biến mất trong màn sương màu huyết dụ. Cách đó một khối nhà, hai chiếc xe thể thao màu trắng lao như điên về phía chúng tôi. Một tên pháp sư thò đầu ra khỏi chiếc ô kính che nắng trên nóc của chiếc xe dẫn đầu và chĩa chiếc gậy của ông ta về hướng chúng tôi.
"Đến lúc đi rồi” Bes nói. "Lên xe!"
Tôi sẽ nói điều này về Bes: ông ấy lái xe như một kẻ điên cuồng. Và đó là cách nói tử tế nhất rồi đấy. Những con phố đóng băng những con kênh mà ông ấy đã hai lần nhảy vọt qua chứ không bận tâm tìm một cây cầu. May là, thành phố gần như không người vào thời điểm này, nếu không tôi chắc chắn rằng chúng tôi sẽ hạ gục vô số người Nga.
Chúng tôi len lỏi qua trung tâm St. Perterburg trong khi hai chiếc xe thể thao màu trắng bám sát chúng tôi. Tôi cố giữ Carter chắc chắn ở kế bên tôi trong hàng ghế sau. Mắt anh ấy hé mở, giác mạc có màu xanh lục đáng sợ. Mặc dù trời giá lạnh, anh ấy đang nóng hừng hực vì sốt. Tôi cố kéo chiếc áo khoác mùa đông của anh ấy ra và thấy chiếc áo sơ mi ướt sũng mồ hôi. Trên vai anh ấy, những vết rắn cắn đang rỉ nước như... Thôi nào, có lẽ tốt nhất tôi không miêu tả phần này.
Tôi liếc nhìn phía sau. Tên pháp sư thò đầu ra đang nhắm chiếc gậy của ông ta - một việc không dễ dàng khi đang ở trong chiếc xe rượt đuổi với tốc độ cao - và một cây lao trắng sáng rực bắn ra từ đầu chiếc gậy, rít lên lao về phía chúng tôi giống như quả tên lửa.
"Cúi xuống!” tôi hét lên, và đẩy Carter vào chiếc ghế.
Cây lao làm vỡ tấm kính phía sau và xuyên qua tấm kính chắn gió. Nếu Bes có chiều cao thông thường, thì chắc hẳn ông ấy đã bị xiên một lỗ miễn phí ở trên đầu. Thực tế, thứ vũ khí đó đã bắn trượt ông ta hoàn toàn.
"Ta là người lùn” ông ấy cằn nhằn. "Ta không cần phải cúi!"
Ông ấy quẹo xe sang bên phải. Phía sau chúng tôi, một cửa hàng mặt tiền nổ tung. Ngoái lại, tôi thấy toàn bộ bức tường biến thành một đống rắn sống. Những kẻ theo đuổi vẫn bám sát chúng tối.
"Bes, đưa chúng tôi ra khỏi đây!" tôi hét lên.
"Ta đang cố, nhóc, sáp tới cầu Ai Cập rồi. Nó được xây lần đầu vào năm 1800, nhưng "Tôi không quan tâm! Cứ lái đi!"
Thực sự, thật ngạc nhiên ở st.
Petersburg có biết bao nhiêu đồ vật lặt vặt từ Ai Cập, và tôi ít để ý đến chúng tới mức nào. Bị rượt đuổi bởi lũ pháp sư xấu xa phóng lao và thả bom rắn ảnh hưởng đến việc chọn lựa rõ ràng ưu tiên của ta.
Chỉ cần nói rằng: Đúng, thật sự là có Cây cầu Ai Cập bắc qua Sông Fontanka, dẫn đến khu vực phía Nam nằm ngoài trung tâm st. Peterburg. Tại sao? Không biết. Không quan tâm. Khi chúng tôi lao về hướng đó, tôi nhìn thấy những bức tượng nhân sư bằng đá đen ở cả hai bên - những con nhân sư đội vương miện pharaoh mạ vàng - nhưng việc duy nhất quan trọng đối với tôi là chúng có thể triệu hồi cánh cổng.
Bes quát tháo cái gì đó bằng tiếng Ai Cập. Trên đỉnh cây cầu, ánh sáng xanh lấp lóe. Một cột cát đang xoay tròn xuất hiện.
"Set muốn nói gì,” tôi hỏi, Vê việc tôi cần nín thở?"
"Hy vọng là không lâu,” Bes nói. "Chúng ta sẽ chỉ xuống ở độ sâu ba mươi bộ."
"Ba mươi bộ ở dưới nước?"
BANG! Chiếc Mercedes lật nghiêng về một bên. Sau này tôi mới nhận ra một cây lao khác chắn chắn đã đâm trúng chiếc lốp xe sau. Chúng tôi xoay quanh tảng băng và lộn nhào, trượt lộn ngược vào xoáy cát.
Đầu tôi đập mạnh vào vật gì đó. Tôi mở mắt, cố nhận thức, nhưng hoặc là tôi bị mù hoặc tôi đang ở trong bóng tối hoàn toàn. Tôi nghe thấy tiếng nước chảy tí tách qua ô kính bị mũi lao đâm vỡ, và nóc chiếc Mercedes bị bẹp dúm như chiếc lon bằng vỏ nhôm.
Tôi có thời gian để nghĩ: Mới thành thiếu niên chưa đến một ngày, và tôi sẽ chết chìm.
Sau đó, tôi bất tỉnh.
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa