Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 37
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Một Món Quà Của Chàng Trai Đầu Chó
i, anh nói lâu rồi đó, anh trai yêu quý.
Anh nói lảm nhảm, làm mọi người hình dung em bị đóng băng ở chỗ cửa ra vào căn hộ của ông bà, la hét “AAHHHH!”
Thực tế, anh và Walt đã lao đi London, cho rằng em cần được giải thoát – đúng là mấy ông con trai!
Đúng, phải công bằng. Em đã cần trợ giúp. Nhưng đó không phải là mấu chốt vấn đề.
Trở lại câu chuyện của chúng ta nhé: Tôi đã nghe thấy một giọng nói xì xì ở trên gác: “Chào mừng trở về nhà, Sadie Kane”.
Tất nhiên, tôi biết là có chuyện không hay. Hai bàn tay tôi tê nhói như thế tôi thọc các ngón tay vào ổ cắm điện. Tôi cố triệu hồi cây gậy của tôi và chiếc đũa thần, nhưng như tôi đã nói, tôi là kẻ vô dụng trong việc gọi các đồ vật ở Duat trong khoảng thời gian ngắn. Tôi nguyền rủa bản thân vì đến đây mà không chuẩn bị - nhưng thực sự - chẳng nhẽ mọi người trông chờ là tôi sẽ mặc bộ pyjamas bằng vải lanh và khệ nệ xách chiếc túi vải len thô để đi chơi tối với các bạn mình.
Tôi tính tới việc chạy trốn, nhưng ông bà tôi có thể đang gặp nguy hiểm. Tôi không thể đi mà không biết họ có an toàn không.
Cầu thang kêu cọt kẹt. Ở phía trên cùng của cầu thang xuất hiện gấu chiếc váy màu đen, cùng với đôi chân xỏ dép xăng đan trông không hoàn toàn giống chân người. Các ngón chân xương xẩu và toàn da, thò ra những chiếc móng quá dài trông như móng vuốt chim. Khi người phụ nữ bước xuống cầu thang và hiện nguyên hình, tôi rên lên một cách ngớ ngẩn.
Bà ta trông như trăm tuổi, lưng còng và gầy hốc hác. Khuôn mặt, dái tai và cổ của bà ta chùng xuống với các nếp da nhăn nheo màu hồng, như thế bà ta vừa bị tan chảy dưới chiếc đèn cực tím. Cái mũi của bà ta như chiếc mỏ quặp xuống. Mắt bà ta ánh lên yếu ớt trong hai hốc mắt, và bà ta gần như hói đầu – chỉ còn một vài túm tóc màu đen bóng nhầy như đám cỏ mọc xuyên qua lớp da đầu lởm chởm.
Chiếc váy của bà ta, tuy nhiên, rất sang trọng. Nó đen tuyền, mịn như băng lông, và rộng thùng thình trông giống như chiếc áo lông to hơn bà ta sáu cỡ. Khi bà ta bước lại gần tôi, chiếc váy chuyển động, và tôi nhận ra đó không phải băng lông. Chiếc váy đó được làm bằng lông vũ đen.
Hai bàn tay bà ta thò ra từ ống tay áo – những ngón tay có móng như những chiếc vuốt vẫy vẫy ra hiệu tôi tiến lên phía trước. Bà ta nở nụ cười để hở những chiếc răng lởm chởm như những miếng thủy tinh vỡ. Và tôi đã nhắc đến mùi của bà ta như thế nào nhỉ?. Đó không chỉ là mùi của người già - mà còn là mùi của người già đã chết nữa.
“Ta đã đợi ngươi từ lâu”, mụ già xấu xa nói. “Thật may, ta rất kiên nhẫn.”
Tôi chộp vào không khí để lấy chiếc đũa thần của mình. Tất nhiên, tôi không gặp may. Không có Isis ở trong tâm trí, tôi không thể nói ra được những từ quyền năng được nữa. Tôi phải có dụng cụ của mình. Cơ hội duy nhất của tôi là trì hoãn thời gian và hy vọng tôi có thể tập hợp đủ ý nghĩ để tiếp cận Duat.
“Bà là ai?” tôi hỏi. “Ông bà của tôi ở đâu?”
Mụ phù thủy xuống tới chân cầu thang. Từ khoảng cách hai mét, chiếc váy lông vũ của bà ta trông như được phù những miếng…eo ơi, có phải là thịt không?
“Ngươi không nhận ra ta ư, nhóc con?”. Hình ảnh của bà ta cứ chập chờn. Chiếc váy của bà ta biến thành chiếc áo hoa xuềnh xoàng. Đôi dép xăng đan của bà ta biến thành đôi dép lê đi trong nhà màu xanh đã nhạt màu. Bà ta có mái tóc xoăn xám, cặp mắt xanh lam ướt át và nét mặt của một con thỏ giật mình. Đó là khuôn mặt của bà tôi.
“Sadie?” Giọng bà yếu ớt và bối rối.
“Bà!”
Hình dạng của bà lại biến thành mụ phù thủy khoác chiếc váy lông vũ màu đen, khuôn mặt chảy xệ ghê tởm của bà ta đang nhăn nhở một cách hiểm độc. “Đúng rồi, nhóc con. Rốt cuộc gia đình ngươi là dòng dõi pharaoh – xét cho cùng, là những vật chủ hoàn hảo của các vị thần. Dù vậy, đừng làm ta căng thẳng. Trái tim của bà ngươi không còn được như trước đâu”.
Cả người tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Tôi đã từng thấy chuyện ám hồn trước đây, và nó luôn gớm giếc. Nhưng lần này – ý nghĩ một mụ phù thủy Ai Cập nào đó kiểm soát người bà tội nghiệp của tôi – thật là khủng khiếp. Nếu tôi có chút máu Pharaoh nào, thì nói cũng đang biến thành đá lạnh.
“Hãy để bà tôi yên!” Tôi muốn hét lên, nhưng tôi e rằng giọng của mình chỉ là tiếng rít the thé sợ hãi. “Hãy rời khỏi bà tôi!”.
Mụ phù thủy cười khúc khích. “Ồ, ta không thể làm thế được. Ngươi biết đấy, Sadie Kane, một vài người trong số chúng ta nghi ngờ sức mạng của ngươi.”
“Một vài người là ai – các vị thần?”
Khuôn mặt bà ta thoáng gợn, trong giây lát biến thành cái đầu chim kinh khủng, trụi lông và có lớp vảy hồng với cái mỏ sắc dài. Sau đó, bà ta biến hình trở lại nguyên trạng của một mụ phù thủy đang cười nhăn nhở. Tôi thật sự mong bà ta quyết định chọn lựa hình dạng cho xong đi.
“Ta không quan tâm đến những kẻ có sức mạnh, Sadie Kane. Hồi trước, ta thậm chí còn bảo vệ pharaoh nếu họ tỏ ra là người xứng đáng. Nhưng những kẻ yếu…À, một khi họ nằm duwois bóng đôi cánh của ta, ta không bao giờ để họ thoát. Ta đợi cho tới khi họ chết. Ta đợi để ăn. Và ta nghĩ, nhóc con, ngươi sẽ là bữa ăn tiếp theo của ta.”
Tôi dựa lưng vào cánh cửa.
“Tôi biết bà”, tôi nói dối. Điên cuồng, tôi lục soát danh sách các vị thần Ai Cập trong đầu, cố nhớ tên mụ phù thủy già. Tôi không giỏi bằng nửa Carter trong việc ghi nhớ tất cả những cái tên kì quặc đó. [Và không, Carter. Đó không phải là lời khen. Chỉ đơn giản rằng anh là kẻ buồn tẻ hơn thôi]. Nhưng sau nhiều tuần huấn luyện các học viên của tôi, tôi đã nhớ tốt hơn.
Những cái tên nắm giữ sức mạnh. Nếu tôi có thể tìm ra tên của kẻ thù thì đó là lợi thế đầu tiên để đánh bại kẻ đó. Một con chim đen ghê rợn…Con chim ăn xác chết…
Quá đỗi ngạc nhiên, cuối cùng tôi đã nhớ được cái gì đó.
“Bà là nữ thần chim kền kền.” tôi nói đắc thắng. “Neckbutt, đúng không?”
Phù thủy già gầm gừ. “Nekhbet!”
Được rồi, vậy là tôi đã gần đúng.
“Nhưng lẽ ra bà là nữ thần thiện mới phải!” Tôi phản đối.
Nữ thần giang hai cánh tay. Chúng biến thành đôi cánh – bộ lông đen và bết lại với những con ruồi bay vo ve, bốc mùi xác chết.
“Kền kền rất tốt, Sadie Kane. Chúng ta loại bỏ những kẻ ốm yếu. Chúng ta vây quanh họ cho đến khi họ chết, sau đó ăn thân xác họ, làm sạch mùi hôi thối trên thế giới. Ngươi, tuy thế muốn đưa Ra, vị thần mặt trời với thân xác già nua, trở lại. Ngươi sẽ đặt một pharaoh ốm yếu lên ngai vàng của các vị thần. Việc đó trái với tự nhiên! Chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại. Người chết thì phải bị ăn thịt.”
Hơi thở của bà ta có mùi hôi thối như những con vật bị xe cán chết trên đường.
Một sinh vật hèn hạ, những con kền kền: không còn nghi ngờ gì, mãi mãi là loại chim đang kinh tởm nhất. Tôi đoán chúng làm việc chúng phải làm, nhưng chúng có cần phải quá bết mỡ và xấu đến thế không? Chẳng nhẽ chúng ta không thể thay chúng bằng những con thỏ lông xù đáng yêu dọn dẹp sạch sẽ những con thú bị xe cán chết trên đường?
“Đúng”, tôi nói. Trước hết, hãy ra khỏi thân xác bà tôi. Sau đó, nếu bà là một con kền kền tử tế, tôi sẽ mua cho bà một vài viên kẹo bạc hà để giữ hơi thở thơm tho”.
Điều đó chắc hẳn đã khiến Nekhbet tự ái. Bà ta nhào tới tôi. Tôi né sang bên, trèo qua chiếc ghế đi văng và ngã nhào trong khi di chuyển. Nekhbet hất sạch bộ sưu tập đồ sứ của ông bà trên chiếc tủ kệ xuống.
“Ngươi sẽ chết, Sadie Kane!” bà ta nói. “Ta sẽ rỉa thịt ngươi đến tận xương. Sau đó thì các vị thần sẽ thấy ngươi chẳng đáng gì.”
Tôi chờ một đợt tấn công khác, nhưng bà ta chỉ nhìn tôi chằm chằm từ bên kia chiếc ghế sô pha. Một ý nghĩ lóe lên trong tôi rằng kền kền thường không giết con mồi. Chúng đợi cho đến khi con mồi chết.
Cặp cánh của Nekhbet choán hết căn phòng. Bóng của bà ta đổ lên người tôi, che phủ tôi trong bóng tối. Tôi bắt đầu cảm thấy mắc kẹt, bất lực, giống như một con vật ốm yếu, nhỏ bé.
Nếu tôi chưa từng thử thách ý chí của mình với các vị thần trước đây, có lẽ tôi đã không nhận ra đây là phép thuật – nó cứ không thôi giằng xé trong ý nghĩ của tôi, hối thúc tôi từ bỏ trong tuyệt vọng. Nhưng tôi đã chống cự lại bất kì vị thần xấu xa nào ở địa ngục. Tôi có thể xử lý một con chim già béo nhảy.
“Được đấy”, tôi nói. “Nhưng tôi sẽ chịu chết dễ dàng thế đâu.”
Cặp mắt của Nekhbet lóe lên. “Có lẽ sẽ mất chút thời gian, con nhóc, nhưng như ta đã nói, ta rất kiên nhẫn. Nếu ngươi không chịu đầu hàng, những người bạn trần tùng của ngươi sắp tới đây thôi. Tên của chúng là gì nhỉ - Liz và Emma?”
“Đừng có lôi họ vào chuyện này!”
“À, bọn chúng sẽ là món khai vị tuyệt vời đấy. Và ngươi vẫn chưa chào hỏi người ông yêu quý của mình.”
Tai tôi lùng bùng. “Ông tôi đâu?” tôi gặng hỏi.
Nekhbet liếc nhìn lên trần nhà. “Ồ, ông ta sắp sửa sẽ đến đây với ngươi thôi. Những con kền kền như chúng ta thích theo sau con thú ăn thịt to lớn, ngươi biết đấy, và đợi nó giết chết con mồi.”
Ở phía trên cầu thang có tiếng đổ vỡ - như thể một đồ đạc lớn ở trong phòng bị ném qua cửa sổ.
Ông tôi thét lên. “Không! Khô-ô- ông!” Sau đó giọng ông chuyển thành tiếng gầm rú của một con vật điên loạn. “NOOOOOAHHH!”
Sự can đảm cuối cùng của tôi tan biến vào đôi giày chiến binh. “C-cái gì thế-”
“Đúng rồi,” Nekhbet nói. “Babi đang thức dậy.”
“B-bobby? Có vị thần nào tên Bobby ư?”
“B-A- B-I”, nữ thần kền kền cằn nhằn. “Ngươi thật sự đần độn, phải không nào, con nhóc?”
Lớp vữa trần nhà rạn nứt dưới sức nặng của những bước chân. Có cái gì đó đang bước nặng nề về phía cầu thang.
“Babi sẽ chăm sóc ngươi chu đáo”, Nekhbet hứa hẹn. “Và sẽ thừa thãi khối thứ để dành cho ta.”
“Tạm biệt”, tôi nói và lao ra cửa.
Nekhbet không cố chặn tôi. Bà ta rít lên phía sau tôi, “Một cuộc săn đuổi! Tuyệt vời!”
Tôi chạy ngang qua phố trong khi cánh cửa trước của căn hộ nổ tung. Ngoái nhìn lại, tôi thấy một thứ gì đó hiện lên từ đống đổ nát và khói bụi – một thân hình lông lá đen kịt quá lớn để có thể là ông tôi.
Tôi không đợi để nhìn thấy rõ hơn.
Tôi lao nhanh qua góc phố South Colonnade và chạy thẳng đến chỗ Liz và Emma.
“Sadie!” Liz gọi to, làm rơi chiếc bánh sinh nhật. “Có chuyện gì vậy?”
“Không có thời gian lắc đầu!” tôi nói. “Đi nào!”
“Tớ cũng rất vui được gặp cậu”, Emma lầm bầm. “Cậu đang chạy đi đâu vậy.”
Sinh vật phía sau tôi gầm rú, bây giờ rất gần.
“Giải thích sau nhé”, tôi nói. “Trừ phi cậu muốn bị xé làm đôi bởi một vị thần mang tên Bobby, hãy theo tớ!”
Nhớ lại, tôi chỉ có thể đánh giá rằng đó một ngày sinh nhật khốn khổ của mình, nhưng ngay lúc ấy tôi quá hoảng loạn để có thể thương hại bản thân.
Chúng tôi chạy xuống South Colonnade, tiếng gầm rú phía sau chúng tôi gần như chìm giữa những lời kêu ca của Liz và Emma.
“Sadie”, Emma nói. “Đây có phải một trong những trò đùa của cậu?”
Emma đã cao hơn chút ít nhưng gần như trông vẫn thế, với cặp kính quá khổ lấp lánh và mái tóc ngắn dựng đứng. Cô ấy mặc chiếc váy ngắn bảng da màu đen, chiếc áo chui đầu màu hồng đà sờn, và đôi giày đế xuồng nực cười khiến cô ấy gần như không thể bước được, chứ đùng nói đến chạy. Ai là tay chơi nhạc rock‘n’roll ăn mặc lòa loẹt hồi thập niên 70 – Elton Jonh? Nếu ông ta có cô con gái người Ấn, thì cô bé có thể trông giống Emma.
“Không phải trò đùa đâu,” tôi cam đoan. “Và vì Chúa, hãy quẳng mấy chiếc giày này đi!”
Trông Emma thật hoảng hốt “Các cậu có biết đôi giày này bao tiền không?”
“Nói thật đi, Sadie”, Liz ngắt lời. “Cậu đang kéo chúng tớ đi đâu vậy?”
Liz ăn mặc hợp lý hơn trong chiếc quần bò và đôi giày thể thao, áo trắng và áo khoác denim, nhưng cô ấy trông cũng như sắp hết hơi giống Emma vậy. Kẹp dưới cánh tay cô ấy, món quà sinh nhật của tôi đã bị bẹp đôi chút. Liz có bộ tóc đỏ hoe và có nhiều tàn nhang trên mặt, và khi cô ấy ngượng ngùng hoặc gắng sức quá, khuôn mặt trắng trẻo của cô ấy trở nên đỏ ửng và các nốt tàn nhang biến mất. Những lúc bình thường, Emma và tôi hẳn đã tròng ghẹo cô ấy về chuyện này, nhưng hôm nay thì không.
Phía sau chúng tôi, sinh vật lại gầm lên. Thật sai lầm vì tôi ngoái lại. Tôi vấp ngã và những người bạn lao vào tôi.
Trong giây lát, tôi nghĩ, thánh thần, đó là Khufu.
Nhưng Khufu không có thân hình to lớn như gấu xám Bắc Mỹ. Nó không có bộ lông ánh bạc, răng nanh sắc nhọn như đại đao, hoặc cặp mắt khát máu. Khỉ đầu chó – kẻ hủy diệt – có vẻ như nó sẽ ăn bất cứ thứ gì, chứ không chỉ các loại thực phẩm có chữ - o ở cuối từ và không có khó khăn gì trong việc xé xác tôi.
Tin tốt lành duy nhất: hoạt động tấp nấp trên đường phố đã khiến nó mất tập trung trong giây lát. Những chiếc xe hơi đổi hướng bất thình lình để tránh con quái thú. Người đi bộ la hét và chạy toán loạn. Con khỉ đầu chó bắt đầu lật đổ một chiếc taxi, ném vỡ choang cửa kính của một cửa hàng, và gây ra vụ đại náo loạn. Khi nó tiến gần tới chúng tôi, tôi nhìn thấy một miếng vải đỏ mắc trên tay trái của nó – phần sót lại của chiếc áo len ưa thích của ông tôi. Cài trên trán nó là chiếc kính của ông.
Cho tới giây phút đó, tôi còn chưa bị choáng hoàn toàn. Thứ đó là ông của tôi, người chưa bao giờ sử dụng phép thuật, chưa bao giờ làm việc gì chọc tức các vị thần Ai Cập.
Có những lúc tôi không thích ông bà của mình, nhất là khi họ nói xấu về Cha, hay phớt lờ Carter, hay khi họ để chú Amos đưa tôi đi vào lễ Giáng sinh trước mà không làm khó dễ. Dù gì, họ cũng từng nuôi nấng tôi sáu năm trời. Ông bế tôi trên đùi và đọc cho tôi nghe những câu chuyện cũ của Enid Blyton phủ đầy bụi bặm khi tôi còn nhỏ. Ông chăm chú dõi theo tôi ở công viên và đưa tôi đến vườn thú không biết bao nhiêu lần. Ông mua cho tôi kẹo cho dù bà tôi phản đối. Ông có thể nóng tính, nhưng ông là một ông già hưu trí vô hại. Chắc chắn ông không đáng bị ám vào người như thế này.
Con khỉ đầu chó xé toạc cánh cửa của một quán rượu và khụt khịt ngửi bên trong.
Những vị khách quen trong quán hoảng sợ lao qua cửa sổ và chạy xuống phố trong khi tay vẫn cầm cốc bia. Một nhân viên cảnh sát lao tới khu vực náo động, nhìn thấy con khỉ đầu chó, quay đầu chuyển hướng chạy, hét vào radio để gọi lực lượng hỗ trợ.
Khi gặp phải các tình huống ma thuật, cặp mắt người trần có xu hướng bị chập, chỉ truyền về não các hình ảnh mà nó có thể hiểu. Tôi không biết những người này nghĩ họ đang nhìn thấy cái gì – có lẽ một con vật ở vườn thú bị xổng chuồng hay một tay súng nổi khùng – nhưng họ đủ nhận thức để tháo chạy. Tôi tự hỏi các camera an ninh ở London đã ghi lại quang cảnh đó như thế nào sau này.
“Sadie”, Liz nói khẽ, “Kia là cái gì?”
“Babi”, tôi trả lời, “Vị thần khỉ đầu chó khát máu. Gã đã ám vào cơ thể của ông mình. Và gã muốn giết chúng ta.”
“Xin lỗi”, Emma nói. “Cậu vừa nói một vị thần khỉ đầu chó muốn giết chúng ta à?”
Con khỉ gầm lên, chớp chớp mắt và liếc nhìn như thể nó đã quên việc nó đang làm. Có lẽ nó thừa hưởng tính lơ đãng của ông và thị lực kém. Có lẽ nó không nhận ra chiếc kính đang đeo ở trên trán. Nó ngửi ngửi mặt đất, sau đó gầm vang trong nỗi thất vọng và đập vỡ cửa sổ của một hiệu bánh.
Tôi gần như tin rằng chúng tôi đã có chút may mắn. Có lẽ chúng tôi có thể bỏ trốn. Thế rồi một hình bóng tối tăm lượn qua đầu chúng tôi, sải dài, đôi cánh đen ngòm và gào lên “Ở đây! Ở đây!”
Thật tuyệt vời, con khỉ có viện trợ trên không.
“Thực ra, có hai vị thần đấy”, tôi nói với các bạn của mình. “Bây giờ, nếu không có bất kỳ câu hỏi nào – chạy thôi!”
Lần này Liz và Emma không cần sự động viên. Emma đá phăng đôi giày của mình, Liz quăng đi món quà của tôi – thật tiếc, và chúng tôi nối nhau chạy nhanh xuống phố.
Chúng tôi chạy ngoằn ngoèo qua các ngõ phố, nép vào tường để ẩn nấp mỗi khi nữ thần kền kền lượn qua phía trên đầu. Tôi nge thấy tiềng Babi gầm rú phía sau, làm hỏng buổi tối của mọi người và đạp phá khu phố; nhưng có vẻ nó đã mất mùi hơi của chúng tôi trong lúc này.
Chúng tôi dừng lại ở một ngã ba trong khi tôi cân nhắc nên chạy hướng nào. Phía trước chúng tôi là một nhà thờ nhỏ, một kiến trúc cổ kính, thường gặp ở London – đá sẫm màu thời trung cổ nằm giữa Café Nero và cửa hàng dược phẩm với biển hiệu neon mời chào các sản phẩm tóc với giá một bảng ba món đồ. Nhà thờ có một nghĩa địa nhỏ được bao quanh bởi hàng rào han rỉ, nhưng có lẽ tôi đã không để ý nhiều lắm nếu không có giọng nói phía trong sân khe khẽ cất lên, “Sadie”.
Hẳn là có phép màu vì trái tim tôi đã không bắn ra khỏi lồng ngực. Tôi quay lại và nhận thấy mình đang đứng đối diện Anubis. Vị thần đang ở dưới lốt trần trong vai một thiếu niên với mái tóc đen rối bù trong gió và đôi mắt nâu ấm áp. Anh ấy mặc chiếc áo phông Death Weather đen và quần bò đen, trông cực hợp với anh ấy.
Liz và Emma không phải là loại con gái có thể hành động bình thường trước mặt các anh chàng điển trai. Thực tế, não của họ ít nhiều đã ngừng hoạt động.
Liz hổn hết thốt ra các tự đơn âm tiết như cách thở Lamaze [11], “Ồ- à-chào-ai-cái-gì-?”
[11] Kỹ thuật thở phổ biến trong các lớp học tiền sản của phụ nữ mang thai, do bác sĩ sản khoa người Pháp cùng tên phát minh từ những năm 1940
Emma đã không kiểm soát được đôi chân và ngã vào tôi.
Tôi đưa mắt liếc nhìn họ một cách nghiêm khắc, sau đó quay về phía Anubis.
“Cũng đến lúc ai đó thân thiện cần hiện diện rồi”, tôi phàn nàn. “Có một con khỉ đầu chó và con kền kền đang cố giết bọn tôi. Anh làm ơn có thể giải quyết chúng được không?”
Anubis trề môi, và tôi có cảm giác thần không đến để mang tin tốt lành cho chúng tôi. “Hãy vào lãnh địa của tôi”, thần nói và mở cánh cổng nghĩa địa. “Chúng ta cần nói chuyện, và không còn nhiều thời gian đâu”.
Emma lại vấp vào tôi. “Lãnh địa, ừm, của anh á?”
Liz ngạc nhiên, “Ai-à-?”
“Suỵt”, tôi nói với họ, và tỏ vẻ bình tĩnh, như thế tôi gặp các anh chàng nóng bỏng ở nghĩa địa mỗi ngày. Tôi liếc nhìn con phố và không còn thấy bóng dáng của Babi và Nekhbet, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng của chúng – thần khỉ đầu chó gầm gào, nữ thần kền kền la hét inh tai bằng giọng của bà tôi (nếu bà đã ăn sỏi đá và tiêm steroids) “Lối này! Lối này!”
“Đợi ở đây”, tôi nói với bạn mình và bước qua cánh cổng.
Ngay lập tức, không khí trở nên lạnh hơn. Sương mù bốc lên từ nền đấy sũng nước. Nghĩa địa sáng lờ mờ, và mọi thứ nằm ngoài hàng rào trở nên mờ ảo. Anubis làm tôi có cảm giác bị mất thăng bằng theo nhiều cách, tất nhiên, nhưng tôi nhận ra tác dụng này. Chúng tôi đang trượt vào trong Duat – cùng một lúc trải qua hai tầng của nghĩa địa: thế giới của Anubis và của tôi.
Vị thần đưa tôi đến một chiếc quan tài đá nứt nẻ và kính cẩn cúi chào. “Beatrice, bà không phiền nếu chúng tôi ngồi xuống chứ?”
Không có chuyện gì xảy ra. Chữ khắc trên chiếc quan tài đã phai mờ cách đây hàng thế kỉ, nhưng tôi đoán đây là nơi an nghỉ cuối cùng Beatrice.
“Cảm ơn”, Anubis ra hiệu cho tôi ngồi xuống. “Bà ấy không phản đối”.
“Chuyện gì xảy ra nếu bà ấy phản đối?” tôi ngồi xuống và cảm giác hơi lo lắng.
“Vùng mười tám”, Anubis nói.
“Xin lỗi?”
“Các cô phải tới đó. Vlad Menshicov cất phần thứ hai của cuốn sách của Ra trong ngăn kéo đầu tiên của chiếc bàn làm việc tại trụ sở của ông ta ở St. Peterburg. Tất nhiên, đó là cái bẫy. Ông ta đang hy vọng cô cắn câu. Nhưng nếu muốn cuộn giấy phép thuật, cô không có lựa chọn nào khác. Cô nên đi vào đêm nay, trước khi ông ta có thời gian để tăng cường các tuyến phòng thủ của mình. Và Sadie, nếu các vị thần khác phát hiện tôi kể cho cô nghe chuyện này, tôi sẽ gặp rắc rối lớn.”
Tôi nhìn vị thần. Đôi khi thần hành động như một thiếu niên, thật khó tin thần đã hàng nghìn năm tuổi. Tôi cho rằng đó là do cuộc sống được che chở, bảo vệ ở vùng đất của cái Chết, không bị ảnh hưởng bởi sự dịch chuyển của thời gian. Thần thật sự cần được ra ngoài nhiều hơn.
“Anh lo sẽ gặp rắc rối à?” tôi hỏi. “Anubis, không phải là tôi vô ơn, nhưng lúc này tôi đang có nhiều rắc rối lớn hơn. Hai vị thần đã kiểm soát ông bà tôi. Nếu anh muốn giúp một tay.”
“Sadie, tôi không thể can thiệp. Vị thần chìa lòng bàn tay thất vọng. “Tôi đã nói với cô từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đây không thực sự là một cơ thể bằng xương thịt.”
“Thật hổ thẹn” tôi lẩm bẩm.
“Cái gì?”
“Không có gì. Tiếp tục đi.”
“Tôi có thể hiện ra ở những nơi chết chóc, như sân nhà thờ này, nhưng ngoài lãnh địa của tôi thì tôi khó có thể làm được gì. Bây giờ, giả sử cô đã chết và cô muốn có một lễ tang chu đáo, tôi có thể giúp cô, nhưng- ”
“Ồ, cảm ơn!”
Đâu đó quanh đây, vị thần khỉ đầu chó vẫn gầm rú. Các ô cửa kính vỡ tan, những viên gạch vỡ vụn. Các bạn gọi tôi, nhưng âm thanh méo mó và nghẹt lại, như thể tôi đang nghe tiếng họ ở dưới nước.
“ Nếu tôi tiếp tục mà không có những người bạn của mình,” tôi hỏi Anubis, “các vị thần sẽ để họ được yên chứ?”
Anubis lắc đầu. “Nekhbet săn con mồi ốm yếu. Bà ta biết làm tổn hại bạn cô sẽ làm cô suy yếu. Đó là lý do bà ta nhằm vào ông bà của cô. Cách duy nhất để ngăn bà ta là đối đầu trực diện. Còn với Babi, nó biểu tượng cho những phẩm chất xấu xa nhất của giống khỉ các người: cuồng bạo chết người, sức mạnh không kiểm soát-”
“Giống khỉ các người?” tôi nói. “Xin lỗi, anh vừa gọi tôi là giống khỉ đầu chó à?”
Anubis nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên đầy bối rối hiền từ. “Tôi quên mất là cô dễ bực tức như thế nào. Ý của tôi là nó sẽ giết cô chỉ để giết.”
“Và anh không thể giúp tôi.”
Đôi mắt nâu long lanh của Anubis nhìn tôi với vẻ rầu rĩ. “Tôi đã kể cho cô về St. Peterburg.”
Chúa ơi, anh ta đẹp trai và rất phiền phức.
“Thôi được rồi, vị thần khá vô tích sự à,” tôi nói, “còn điều gì nữa không trước khi tôi tự mình đi vào chỗ chết?”
Vị thần giơ tay lên. Một con dao kì lạ hiện ra trong tay của Anubis. Nó có hình dáng như chiếc dao cạo Sweeney Todd: dài, cong và sắc ở một cạnh, được làm từ kim loại đen.
“Cầm lấy cái này”, Anubis nói. “Nó sẽ có ích đấy”
“Anh đã bao giờ nhìn thấy kích cỡ của con khỉ đầu chó chưa?” Chẳng lẽ tôi sẽ cạo lông cho nó?”.
“Đây không phải là chuyện chiến đấu với Babi hay Nekhbet”, anh ta nói, “nhưng cô sẽ sớm cần đến nó cho một thứ thậm chí còn quan trọng hơn. Đó là lưỡi dao netjeri, được chế tác từ quặng sao băng. Nó được dùng cho dịp lễ mà một lần tôi đã kể với tôi – lễ mở miệng.”
“Đúng, vậy thì, nếu tôi sống sót qua đêm nay, tôi chắc chắn phải mang con dao cạo này để mở miệng ai đó. Cảm ơn nhiều.”
Liz hét lên, “Sadie!”, qua màn sương của nghĩa địa tôi nhìn thấy Babi cách xa vài khối nhà, hì hục tiến về phía nhà thờ. Nó đã phát hiện ra chúng tôi.
“Đi tàu điện ngầm ấy,” Anubis gợi ý, kéo tôi đứng dậy. “Có một nhà ga cách đây nửa khối nhà về phía Nam. Chúng sẽ không thể lần theo dấu vết của các cô ở dưới lòng đất. Nước cũng tốt. Các sinh vật ở Duat bị suy yếu khi đi ngang qua sông. Nếu cô phải chiến đấu với chúng, hãy tìm một cây cầu bắc qua sông Thames. Ồ, và tôi đã bảo người lái xe của cô đến đón tôi.”
“Người lái xe của tôi?”
“Đúng, ông ấy định mai gặp cô, nhưng-”
Một hòm thư Hoàng gia màu đỏ văng mạnh lên không và đập đánh rầm vào tòa nhà kế bên. Các bạn tôi la hét, bảo tôi nhanh lên.
“Đi đi”, Anubis. “Tôi xin lỗi vì không thể làm gì hơn được nữa. Nhưng chúc mừng sinh nhật, Sadie.”
Anubis cúi xuống và hôn lên đôi môi của tôi. Sau đó, vị thần tan vào màn sương và biến mất. Nghĩa trang trở lại bình thường – một phần thế giới thường nhật, không mờ ảo.
“Lẽ ra tôi đã phải rất bực mình với Anubis. Hôn tôi mà chưa được phép – anh ta dám to gan! Nhưng tôi đứng ở đó, đờ đẫn và nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài nứt nẻ của Beatrice cho tới khi Emma hét lên, “Sadie, đi nào!”
Bạn tôi chộp lấy cánh tay tôi, và tôi sực nhớ là phải chạy thế nào.
Chúng tôi đến nhà ga Canary Wharf. Con khỉ đầu chó gầm rú và đập phá trên đường đi ở phía sau chúng tôi. Phía trước, Nekhbet đang rít lên, “Chúng kia rồi! Giết chúng!”
“Anh chàng đó là ai?” Emma gặng hỏi khi chúng tôi lao vào nhà ga. “Lạy các thần, anh ta thật nóng bỏng.”
“Một vị thần,” tôi lẩm bẩm. “Đúng”
Tôi nhét con dao màu đen vào túi quần và chạy xuống cầu thang, đôi môi tôi vẫn còn râm ran vì nụ hôn đầu tiên.
Và nếu như tôi ngân nga giai điệu “Chúc mừng Sinh nhật” và mỉm cười một cách ngớ ngẩn trong khi tháo chạy - ồ, việc đó chẳng liên quan đến ai, đúng không?
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa