Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 37
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Bát Nước Tắm Của Chim Suýt Giết Chết Tôi
hú amos xoay xoay xác của con bọ hung trên các ngón tay. “Cháu nói, con rắn ba đầu.”
Tôi cảm thấy có lỗi khi mang chuyện này kể cho chú ấy. Chú ấy đã trải qua bao điều kể từ sau lễ Giáng sinh. Thế rồi cuối cùng khi chú ấy khỏi bệnh và trở về nhà, bùm – một con quái vật xâm nhập phòng luyện tập của chúng tôi. Nhưng tôi không biết nói chuyện với ai khác. Tôi hơi lấy làm tiếc là Sadie không có ở đây.
[Được rồi, Sadie, đừng có hả hê. Anh không tiếc đến thế đâu. ]
“Đúng vậy ạ,” tôi nói. “có cánh và thở ra lửa. Trước đây chú đã bao giờ nhìn thấy con vật nào thế chưa?”
Chú Amos đặt xác con bọ hung lên bàn. Chú ấy đẩy nhẹ nó, như thể hy vọng nó sống lại.chỉ có hai chúng tôi trong thư viện, một điều không bình thường chút nào. Thông thường, căn phòng lớn hình tròn chật kín các học viên lùng sục các hộc tủ để tìm các cuộn giấy phép thuật, hoặc gửi các shabti triệu hồi đến các nơi trên thế giới để lấy các đồ trưng bày, sách, hoặc bánh pizza. Trên sàn nhà là hình vẽ chân dung của Geb, vị thần trái đất, cơ thể thần được điểm trang bằng cây cỏ và các dòng sông.
Phía trên chúng tôi, nữ thần bầu trời Nut với làn da điểm những chòm sao lấp lánh trải rộng trên trần nhà. Tôi thường cảm thấy an toàn trong căn phòng này, được che chở bởi hai vị thần vốn trước đây rất thân thiện với chúng tôi. Nhưng lúc này tôi không ngừng liếc nhìn những bức tượng triệu hồi shabti đứng quanh thư viện và phân vân không biết chúng có biến thàn những đám vỏ của bọ hung hay quyết định tấn công chúng tôi hay không.
Cuối cùng chú Amos ra lệnh: “A’max.”
Cháy.
Một chữ ký tự nhỏ màu đỏ bén lửa trùm lên con bọ hung.
Cái xác bọ hung bùng cháy thành ngọn lửa và biến thành một nhúm tro tàn.
“Có vẻ như chú nhớ ra một bức tranh,” chú Amos nói, “ở trong lăng mộ của Thuthmose III. Bức tranh thể hiện con rắn ba đầu và có cánh như cháu mô tả. nhưng điều đó có nghĩa gì...” chú ấy lắc đầu. “Loài rắn có thể tốt hoặc xấu trong huyền thoại Ai Cập. Chúng có thể là kẻ thù của Ra, hoặc là hộ vệ của ông ấy.”
“Đây không phải là hộ vệ,” tôi nói. “Nó muốn cuộn giấy phép thuật.”
“Tuy thế nó có tới ba đầu và có thể tượng trưng cho ba khía cạnh của Ra. Và nó được sinh ra từ những mảnh vụn bức tượng của Ra.”
“Nó không sinh ra từ Ra,” tôi quả quyết. “Tại sao Ra muốn ngăn chúng ta tìm ông ấy? Hơn nữa, cháu nhận ra giọng nói của con rắn. Nó là giọng của chú -” Tôi cắn môi. “Cháu muốn nói, là giọng lâu la của Set ở Kim Tự Tháp Đỏ - kẻ đã bị Apophis ám.”
Mắt chú Amos trở nên thiếu tập trung.
“Khuôn mặt Ghê Rợn,” chú ấy nhớ lại. “Cháu nghĩ Apophis nói chuyện với cháu qua con rắn này?”
Tôi gật đầu. “Cháu nghĩ nó đặt những chiếc bẫy đó ở Bảo tàng Brooklyn. Nó nói với cháu thông qua bau đó. Nếu nó mạnh đến mức có thể thâm nhập vào căn biệt thự này -”
“Không, Carter. Cho dù cháu đúng, đó không phải là Apophis. Nếu nó vượt ngục, sẽ tạo chấn động qua Duat mạnh đến mức mọi pháp sư đều có thể cảm nhận được. Nhưng kiểm soát trí óc của kẻ tôi tớ, thậm chí đưa chúng tới các khu vực được canh phòng để truyền thông điệp – việc đó dễ dàng hơn nhiều.chú ko nghĩ con rắn đó có thể gây hại nhiều cho cháu. Nó có lẽ đã hoàn toàn suy yếu sau khi vượt qua hàng phòng thủ của chúng ta. Nó được cử tới chủ yếu là để cảnh báo cháu, và làm cháu sợ.”
“nó đã làm được đấy,” tôi nói.
Tôi không hỏi chú Amos làm thế nào mà chú ấy biết nhiều về phương thức hành động và ám hồn của Sự Hỗn Mang. Việc bị Set, vị thần Ác, nắm quyền kiểm soát thể xác, đã khiến chú học được rất nhiều về những chuyện như vậy. Giờ đây, chú đã trở lại hình dáng bình thường, nhưng từ kinh nghiệm của bản thân tôi trong lần chia sẻ trí óc với Horus: khi một vị thần trú ngụ trong bạn – dù bạn tự nguyện hay không – bạn sẽ không bao giờ còn hoàn toàn như trước nữa. Bạn giữ lại kí ức, thậm chí là một vài vết tích sức mạnh của vị thần. Tôi không thế không thấy phép thuật của chú Amos đã chuyển màu. Nó từng có màu xanh lam. Nhưng bây giờ khi chú ấy triệu hồi các chữ tượng hình, chúng tỏa ánh sáng đỏ - màu của Set.
“Chú sẽ tăng cường bùa phép xung quanh ngôi nhà,” chú ấy hứa. “Đã đến lúc chú phải nâng cao an ninh của chúng ta. Chú phải chắc chắn Apophis không thể phái người đưa tin lọt qua trần ngôi nhà lần nữa.”
Tôi gật đầu, nhưng lời hứa của chú ấy không làm tôi thấy khá hơn.
Ngày mai, nếu Sadie trở về an toàn, chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc tìm kiếm hai cuộn giấy phép thuật khác cho Cuốn sách của Ra. Đúng là, chúng tôi đã sống sót trong cuộc phiêu lưu để chiến đấu với Set lần trước, nhưng Apophis ở một tầm hoàn toàn khác. Và không có vị thần nào trú ngụ trong chúng tôi nữa. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, đối mặt với các pháp sư độc ác, quỷ dữ, quái vật, các tinh linh và Chúa tể bất diệt của Sự Hỗn Mang. Những gì mà tôi có là đứa em gái cáu kỉnh, một thanh kiếm, một con khỉ đầu chó, và quái vật đầu chim rối loạn nhân cách. Tôi không thích những thứ khác thường ấy.
“Chú Amos,” tôi nói. “Nếu như chúng ta sai thì sao? Sẽ thế nào nếu như việc đánh thức Ra dậy không có tác dụng?”
Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy nụ cười của chú tôi. Chú không giống cha tôi lắm, nhưng khi chú mỉm cười, chú ấy cũng có những nếp nhăn y như cha quanh khóe mắt.
“Cậu bé của ta, hãy xem những gì cháu đã hoàn thành. Cháu và Sadie tìm lại một phép thuật đã không còn được sử dụng trong hàng thiên niên kỉ. Các cháu đã đưa các học viên của mình tiến xa hơn chỉ trong thời gian hai tháng so với những gì những người nhập môn của Vùng Một học được trong hai năm. Cháu đã từng chiến đấu với các vị thần. Cháu đã làm được nhiều việc hơn so với bất kỳ pháp sư nào đang sống trên đời này đã làm – kể cả chú, kể cả Michel Desjardins. Hãy tin vào bản năng của mình. Nếu chú là dân cá cược, lần nào chú cũng sẽ đặt tiền vào cháu và em gái cháu.”
Họng tôi nghẹn lại.tôi chưa từng có cuộc trò chuyện khích lệ nào như thế này kể cả khi cha tôi còn sống, và tôi nghĩ rằng tôi đã không nhận ra mình cần phải có một cuộc chuyện trò như vậy đến thế.
Thật không may, cái tên của Desjardins đã khiến tôi nhớ ra là chúng tôi có những vấn đề khác bên cạnh Apophis. Ngay khi chúng tôi bắt đầu cuộc tìm kiếm, gã bán kem người Nga có phép thuật với cái tên Vlad Kẻ Hít Vào là pháp sư có sức mạnh thứ ba trên thế giới...
“Ai là người thứ hai?” tôi hỏi.
Chú Amos cau mày. “ý cháu là gì?”
“Chú nói rằng người đàn ông người Nga này, Vlad Menshikov, là pháp sư có sức mạnh thứ ba trên thế giới còn sống. Desjardins là kẻ mạnh nhất.vậy ai là người thứ hai? Cháu muốn biết liệu chúng ta còn phải cẩn thận với kẻ thù nào khác.”
Ý nghĩ này có vẻ làm chú Amos thích thú. “Đừng lo lắng về chuyện đó. Và mặc dù cháu từng phải đối phó với Desjardins trước đây, chú không cho rằng ông ta thực sự là một kẻ thù.”
“Chú nói với ông ta thế xem,” tôi lẩm bẩm.
“Chú đã nói rồi, Carter. Chú và ông ta đã một vài lần trò chuyện trong khi chú ở Vùng Một.chú nghĩ những gì cháu và Sadie đã làm được ở Kim Tự Tháp Đỏ đã khiến ông ta bàng hoàng sâu sắc. Ông ta biết ông ta đã không thể đánh bại Set nếu không có các cháu. Ông ta vẫn chống lại các cháu, nhưng chúng ta có thêm thời gian, chú có thể sẽ thuyết phục được ông ta...”
Điều đó chẳng khác gì bảo Apophis và Ra kết bạn với nhau ở trên Facebook, nhưng tôi quyết định không nói thêm điều gì.
Chú Amos đưa tay qua mặt bàn và niệm một câu thần chú. Một mảnh giấy viết tay màu đỏ của Ra xuất hiện – bản sao của bức tượng nhỏ trong phòng thực hành. Vị thần mặt trời trông giống Horus: người đầu chim ưng. Nhưng không giống với Horus, Ra đội một chiếc đĩa mặt trời như vương miện và cầm cây gậy móc của người chăn cứu và cây côn xích gắn cầu gai kim loại – hai biểu tượng của pharaoh. Ông ấy vận áo choàng thay vì áo giáp, ngồi bình thản và vương giả trên ngai vàng, như thể ông ấy hứng thú xem người khác giao chiến.hình ảnh của vị thần trông khác lạ trong gam màu đỏ, ánh lên với màu sắc của Sự Hỗn Mang.
“Còn một điều nữa cháu phải cân nhắc,” chú Amos cảnh báo. “Chú không muốn nói điều này để làm cháu nhụt chí, nhưng cháu đã hỏi tại sao Ra có thể muốn ngăn cháu đánh thức ông ấy. Cuốn sách của Ra được chia ra vì một lý do. Việc làm đó để gây khó khăn có chủ ý cho người tìm kiếm, vì thế chỉ có những người xứng đáng mới tìm thấy. Cháu nên trông chờ những thách thức và những trở ngại xuất hiện trên đường tìm kiếm. Hai cuộn giấy phép thuật khác sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt ít nhất là như cuộn giấy phép thuật thứ nhất.và cháu nên tự hỏi: chuyện gì sẽ xảy ra nếu cháu đánh thức một vị thần mà vị thần đó lại không muốn bị đánh thức?”
Cánh cửa thư viện bật mở, và tôi gần như bắn ra khỏi chiếc ghế. Cleo và ba cô gái khác bước vào với các cuộn giấy phép thuật trên tay nói chuyện cười đùa rôm rả.
“Đây là lớp nghiên cứu của chú.” Chú Amos búng tay, và mảnh giấy viết tay của Ra biến mất. “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau, Carter, có lẽ sau bữa ăn trưa.”
Tôi gật đầu, mặc dù ngay lúc ấy tôi đã ngờ rằng có khả năng chúng tôi sẽ không bao giờ kết thúc được cuộc nói chuyện của mình. Khi tôi quay lại nhìn qua cánh cửa thư viện, chú Amos đang chào hỏi các học viên, trong khi thản nhiên lau sạch tro của xác bọ hung trên bàn.
Tôi đi về phòng và thấy Khufu đang ở trên giường, dò tìm các kênh thể thao. Nó mặc chiếc áo của đội Lakers ưa thích và đã ních đầy một bát Cheetos vào bụng. Kể từ khi các học viên của chúng tôi tới đây, Phòng Lớn trở nên quá ồn ào để Khufu yên thân xem tivi, vì thế nó quyết định trở thành bạn cùng phòng với tôi.
Tôi cho là điều đó có hàm ý sự tán tụng tôi, nhưng chia sẻ không gian với một con khỉ đầu chó thật không dễ chút nào. Bạn nghĩ chó và mèo rụng lông? Hãy sở hữu một con khỉ và nghĩ lại về điều đó.
“Chuyện gì thế?” tôi nói.
“Agh!”
Lúc nào nó cũng chỉ nói có mỗi thế.
“Tốt,” tôi nói với nó. “Ta sẽ ở trên ban công.”
Bên ngoài trời vẫn lạnh và mưa. Gió thổi trên sông Đông hẳn làm những con chim cánh cụt của Felix cũng phải run rẩy, nhưng tôi không bận tâm. Lần đầu tiên trong ngày, cuối cùng tôi có thể ở một mình.
Kể từ khi các học viên đến Nhà Brooklyn, tôi cảm thấy như lúc nào cũng ở trên sàn diễn.tôi phải thể hiện sự tin tự tin ngay cả khi tôi hoài nghi, tôi không thể nổi cáu với bất cứ ai (ồ, ngoại trừ thỉnh thoảng với Sadie), và khi mọi thứ trở nên tồi tệ, tôi cũng không thể phàn nàn ầm ĩ. Những đứa trẻ khác đã đi những chặng đường dài để đến tập luyện cùng chúng tôi. Nhiều đứa trong số chúng đã chiến đấu với các con quái vật hoặc các pháp sư trên đường đi. Tôi không thể thú nhận là không biết mình đang làm gì, hoặc hỏi tướng lên liệu con – đường – của – các – vị - thần có thể khiến tất cả chúng tôi bị tiêu diệt hay không. Tôi không thể nói, giờ các bạn đã tới đây, có lẽ đó không phải là một sáng kiến hay.
Nhưng đã rất nhiều lần tôi cảm thấy như thế. Với việc Khufu chiếm căn phòng của tôi, ban công là nơi duy nhất tôi có thể đơn độc buồn phiền.
Tôi nhìn qua con sông về phía Manhattan. Đó là một khung cảnh đẹp. Khi lần đầu tiên Sadie và tôi đến Nhà Brooklyn, chú Amos nói với chúng tôi rằng các pháp sư cố tránh xa Manhattan. Chú ấy nói Manhattan có nhiều vấn đề khác – chẳng biết điều đó có nghĩa là gì. Và đôi khi nhìn qua dòng nước, tôi có thể thề là mình đang nhìn thấy thứ gì đó. Sadie cười giễu tôi về chuyện đó, nhưng một lần tôi nghĩ mình nhìn thấy một con ngựa đang bay. Có lẽ chỉ là hàng rào phép thuật của ngôi nhà gây ra chứng ảo giác, nhưng dù thế nào, nó rất kỳ lạ.
Tôi quay về phía đồ vật duy nhất trên ban công: chiếc bát đoán điềm. Nó trông giống những chiếc bát đựng nước tắm cho chim khác – chỉ là một chiếc đĩa nhỏ, nông bằng đồng đặt trên cái bệ đá – nhưng đó là vật dụng phép thuật ưa thích của tôi. Walt đã làm nó cho tôi ngay sau khi cậu ấy đến đây.
Một hôm, khi tôi nói với cậu ấy rằng, sẽ thú vị biết bao nếu biết được những gì đang diễn ra ở các Vùng khác, và cậu ấy làm cho tôi cái bát này.
Tôi đã nhìn thấy các môn sinh sử dụng chúng ở Vùng Một, nhưng dường như làm chủ được chúng rất khó khăn. Thật may, Walt là chuyên gia về bùa mê. Nếu chiếc bát đoán điềm của tôi mà là một chiếc xe hơi, thì đó hẳn sẽ là chiếc Cadillac, với vô lăng mạnh mẽ, hộp số tự động, và chỗ ngồi được sưởi ấm.việc duy nhất tôi phải làm là đổ đầy dầu ô liu sạch vào bát và đọc câu thần chú. Chiếc bát sẽ hiện ra bất kỳ điều gì, miễn là tôi có thể hình dung ra và điều đó không bị che chắn bởi phép thuật.những nơi tôi chưa bao giờ đến rất khó nhìn thấy. Người hoặc địa danh chính tôi đã thấy hoặc có nhiều ý nghĩa đối với tôi – thường thì dễ dàng hơn.
Tôi đã tìm kiếm Zia hàng trăm lần mà không gặp may. Tất cả những gì tôi biết là người thầy thông thái của cô ấy, ông già Iskandar, đã đưa cô ấy vào giấc ngủ ma thuật, và giấu cô ấy ở một nơi nào đó, thay thế cô ấy bằng một shabti để duy trì sự an toàn cho cô ấy; nhưng tôi không biết Zia thật sự đang ngủ ở chỗ nào.
Tôi cố thử một cái gì đó mới mẻ. Tôi đưa tay qua chiếc bát và tưởng tượng ra Cung điện Cát Đỏ. Chẳng có gì xảy ra. Tôi đã chưa bao giờ tới đó, không biết chỗ đó trong như thế nào ngoại trừ việc có thể đó là một nơi đỏ và đầy cát. Lớp đầu chỉ hiện ra chiếc bóng của chính tôi phản chiếu trên đó.
Được rồi, vậy là tôi không thể thấy Zia. Tôi sẽ thử cách thứ hai vậy. Tôi tập trung vào căn phòng bí mật của cô ấy ở Vùng Một. Tôi mới chỉ đến đó một lần, nhưng tôi nhớ từng chi tiết. Đó là nơi lần đầu tiên tôi cảm thấy gần gũi với Zia. Lớp dầu gợn sóng và biến thành đoạn video thần diệu.
Không có gì thay đổi trong căn phòng. Những ngọn nến huyền ảo vẫn cháy trên chiếc bàn nhỏ. Các bức tường treo đầy ảnh của Zia – các bức ảnh về ngôi làng của cô ấy bên sông Nile, bố mẹ cô ấy và Zia khi còn nhỏ.
Zia đã kể cho tôi câu chuyện bố của cô ấy đã khai quật được một thánh tích Ai Cập và tình cờ thả một con quái vật vào ngôi làng của họ. Các pháp sư đã đến tiêu diệt con quái vật, nhưng trước đó toàn bộ ngôi làng đã bị phá hủy. Duy nhất Zia, được bố mẹ giấu đi, đã sống sót. Iskandar, Cựu Đại Pháp Sư, đã đưa cô ấy đến Vùng Một và huấn luyện cô ấy. Ông như một người cha của cô ấy.
Thế rồi vào mùa Giáng sinh trước, các vị thần được giải thoát khỏi Bảo tàng Anh. Một trong số họ - Nephthys – đã chọn Zia làm nơi trú ngụ. Việc trở thành một “vị thần nhở” có thể bị trừng phạt bằng cái chết ở Vùng Một, cho dù bạn cố ý làm nơi trú ngụ của linh hồn vị thần hay không, vì thế Iskandar đã đưa Zia đi giấu thật xa. Ông ấy có lẽ dự định đưa cô ấy trở về sau khi ông giải quyết xong mọi chuyện, nhưng ông ấy chết trước khi điều đó xảy ra.
Vì thế Zia mà tôi biết là một bản sao, nhưng tôi phải tin rằng shabti và Zia thật có chung ý nghĩ. Dù Zia thật ở bất cứ nơi nào, cô ấy sẽ nhớ tôi khi thức giấc. Cô ấy biết chúng tôi có một mối liên hệ - có thể là một sự khởi đầu tốt cho mối quan hệ tốt. Tôi không thể chấp nhận việc tôi đã phải lòng mảnh gốm. Và tôi hoàn toàn không thể chấp nhận việc Zia nằm ngoài khả năng giải cứu của tôi.
Tôi tập trung vào hình ảnh trên lớp dầu. Tôi phóng to bức ảnh Zia ngồi trên đôi vai của bố. Trong tấm ảnh cô ấy còn nhỏ, nhưng bạn có thể đoán rằng cô ấy sẽ xinh đẹp khi lớn lên. Vẫn mái tóc đen nhánh được cắt ngắn như lúc tôi mới quen cô ấy. Đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh. Người thợ ảnh đã chụp được cô ấy đang cười và cố lấy tay che mắt cha mình. Nụ cười của cô ấy để lộ ra sự hóm hỉnh tinh nghịch.
Ta sẽ tiêu diệt đứa con gái mà ngươi đang tìm, con rắn ba đầu đã nói, như ta đã phá hủy ngôi làng của nó.
Tôi chắc chắn nó muốn nói đến ngôi làng của Zia. Nhưng cuộc tấn công cách đây sáu năm có liên quan gì đến sự trỗi dậy của Apophis lúc này?. Nếu đó không phải là một tai nạn ngẫu nhiên - nếu Apophis có ý định tiêu diệt nơi trú ngụ của Zia – thì tại sao vậy?
Tôi phải tìm Zia. Đây không còn là chuyện cá nhân. Cô ấy vì một lý do nào đó có mối liên hệ với cuộc chiến sắp tới với Apophis. Và nếu lời cảnh báo của con rắn là đúng – nếu tôi phải lựa chọn giữa việc tìm cuốn sách của Ra và cứu Zia?. Ồ, tôi đã mất mẹ, cha và cuộc sống của riêng mình để ngăn chặn Apophis. Tôi sẽ không để mất Zia.
Trong khi tôi đang cân nhắc xem Sadie sẽ tặng tôi một cú đá mạnh đến nhường nào nếu con bé nghe tôi nói chuyện đó, thì ai đó gõ vào cửa kính trên ban công.
“Này” Walt đứng ở lối của ra vào, ôm Khufu trên tay. “Ừm, hy vọng là không làm phiền cậu. Khufu để mình vào.”
“Agh” Khufu xác nhận. Nó dẫn Walt ra ngoài, sau đó nhảy lên thành lan can mà không để ý đến chuyện phía ngoài lan can hun hút sâu một trăm bộ về phía con sông.
“Không sao”, tôi nói. Tôi nào có được lựa chọn. Khufu yêu quý Walt, có lẽ bởi vì cậu ấy chơi bóng rổ tốt hơn tôi.
Walt nghiêng đầu trước cái bát đoán điềm. “Bát có hiệu nghiệm với cậu không?”.
Hình ảnh căn phong của Zia vẫn lờ mờ trong lớp dầu. Tôi vẫy tay trên chiếc bát và chuyển nó sang hình khác. Kể từ lúc tôi nghĩ về Sadie, tôi đã chọn phòng khách của ông bà.
“Hiệu nghiệm lắm”. Tôi quay lại chỗ Walt. “Cậu cảm thấy thế nào”.
Không hiểu sao toàn bộ cơ thể cậu ấy căng lên. Cậu ấy nhìn tôi như thể tôi đang dồn cậu ấy vào chân tường. “Ý cậu là gì?”
“Sự cố bất ngờ ở phòng huấn luyện. Con rắn ba đầu. Cậu nghĩ ý của mình là gì nữa nào?”
Gân cổ cậu ấy chùng xuống. “Đúng đấy…xin lỗi, chỉ là một buổi sáng kì lạ. Chú Amos có giải thích gì không?”
Tôi tự hỏi không biết mình có nói gì làm cậu ấy bực bội hay không, nhưng tôi quyết định bỏ qua chuyện này. Tôi kể cậu ấy nghe về cuộc trò chuyện của tôi với chú Amos, Walt thường bình tĩnh về mọi chuyện. Cậu ấy biết lắng nghe. Nhưng cậu ấy có vẻ vẫn đề phòng và dễ nổi cáu.
Khi tôi nói xong, cậu ấy bước về phía thành lan can nơi Khufu đang ngồi chênh vênh. “Apophis thả con vật đó vào trong ngôi nhà? Nếu chúng ta không ngăn chặn được nó..”
Chú Amos nghĩ con rắn không có nhiều sức mạnh. Nó chỉ đến để chuyển thông điệp và dọa chúng ta.
Walt lắc đầu với vẻ mặt lo lắng. “Ừ…mình đoán là bây giờ nó biết khả năng của chúng ta. Nó biết là Felix biết quăng một chiếc giày cũ”.
Tôi không thể không mỉm cười. “Đúng rồi. Ngoại trừ đó không phải khả năng mà mình đang nghĩ. Thứ ánh sáng xám mà cậu dùng để nổ tung con rắn …và cách cậu xử lý hình nhân shati, biến nó thành tro bụi.”
“Mình đã làm vậy như thế nào?” Walt nhún vai bất lực. “Thành thật mà nói, Carter, mình không biết. Mình đã suy nghĩ về việc đó kể từ lúc ấy, và…hành động đó chỉ là bản năng. Lúc đầu mình nghĩ shati chứa sẵn từ trước một loại bùa tự phá hủy nào đó, và tình cờ mình đá kích hoạt nó. Đôi khi mình có thể làm được điều này với các vật có phép thuật – kích hoạt hoặc vô hiệu chúng.”
“Nhưng điều đó không giải thích cậu đã làm như thế nào với con rắn”
“Không”, cậu ấy đồng ý. Thậm chí trông cậu còn bối rối bởi sự cố ấy hơn cả tôi. Khufu bắt đầu bới tóc Walt để tìm chấy, và Walt cũng không buồn ngăn nó.
“Walt, …tôi do dự, không muốn thúc ép cậu ấy. “Khả năng mới này, biến mọi thứ thành tro bụi – việc ấy chẳng có liên quan gì tới…cậu biết đấy, bất kể điều cậu nói gì với Jaz?”
Lại thế, vẻ mặt của con thú cùng đường.
“Mình biết” tôi vội nói, “đó không phải là việc của mình, nhưng gần đây cậu có vẻ phiền lòng. Liệu mình có thể giúp gì được không…”
Walt nhìn xuống dòng sông. Trông cậu ấy chán nản, Khufu càu nhàu và vồ lên vai cậu ấy.
“Đôi khi mình tự hỏi tại sao mình đến đây”, Walt nói.
“Cậu có đùa không?” tôi hỏi. “Cậu là một pháp sư tuyệt vời. Một trong những người giỏi nhất! Cậu có tương lai ở đây.”
Cậu ấy lấy trong túi ra một thứ gì đó – một trong những con bọ hung khô cong ở phòng luyện tập. “Cảm ơn, nhưng thời gian…như là trò đùa tồi tệ. Mọi thứ phức tạp đối với mình, Carter. Và tương lai…mình không biết.”
Tôi có cảm giác cậu ấy đang nói về điều gì đó hơn là hạn chót bốn ngày cứu thế giới của chúng tôi.
“Này nhé, nếu có vấn đề gì…” tôi nói. “Nếu có vấn đề gì về cách dạy của Sadie và mình.”
“Tất nhiên là không. Cậu đã rất cừ. Và Sadie.”
“Con bé rất thích cậu,” tôi nói. “Mình biết đôi khi con bé khá lộ liễu. Nếu cậu muốn con bé tránh ra…”
[Được rồi, Sadie. Có lẽ anh không nên nói thế. Nhưng em không thật sự kín đáo khi thích ai. Anh đoán việc đó có thể khiến người em thích cảm thấy không thoải mái. ]
Walt bật cười. “Không, không có liên quan gì đến Sadie hết. Mình cũng thích em cậu. Chỉ là mình.” |
“Agh!” Khufu kêu lên ầm ĩ khiến tôi giật mình. Nó nhe bộ răng nanh. Tôi quay sang và thấy nó đang gầm gừ với cái bát nước cho chim tắm.
Vẫn là cảnh tượng phòng khách của ông bà tôi. Nhưng khi nhìn gần hơn, tôi nhận ra có cái gì đó không ổn. Các bóng đèn và TV không bật. Chiếc ghế so pha bị lật ngược.
Tôi cảm giác trong miệng có vị tanh của kim loại.
Tôi tập trung vào việc chuyển hình ảnh cho tới khi tôi có thể thấy cánh cửa trước. Nó đã bị đập vỡ thành từng mảnh.
“Chuyện gì thế?” Walt đến gần tôi. “Cái gì vậy?”
“Sadie…” Tôi tập trung mọi ý nghĩ vào việc tìm con bé. Tôi biết con bé quá rõ đến mức thường thì tôi có thể xác định vị trí của con bé tức thì, nhưng lần này lớp dầu chuyển màu đen. Mắt tôi đau nhói như bị đâm từ phía sau, và lớp dầu bùng cháy thành lửa.
Walt kéo tôi lại trước mặt khi mặt tôi có thể bị cháy xém. Khufukeeu inh ỏi báo động và lật úp chiếc đĩa nhỏ qua thành lan can, quăng mạnh nó xuống sông Đông.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Walt hỏi. Tôi chưa bao giờ thấy chiếc bát.”
“Cổng đến London” Tôi ho, mũi của tôi cay xè do khói dầu ô liu cháy. “Cánh cửa gần nhất. Ngay bây giờ.”
Walt dường như đã hiểu. Nét mặt của cậu ấy đầy sự quyết tâm. “Cánh cổng của chúng ta vẫn đang cần nguội. Chúng ta cần quay lại Bảo tàng Brooklyn.”
“Quái vật sư tử đầu chim” Tôi nói.
“Đúng rồi. Mình cũng sẽ đi cùng.”
Tôi quay sang Khufu. “Chạy đi và báo với chú Amos rằng bọn ta đi đây. Sadie đang gặp rắc rối. Không còn thời gian để giải thích nữa.”
Khufu kêu lên và nhảy qua bên kia ban công – đi cầu thang máy tốc hành xuống dưới.
Walt và tôi chốt cửa phòng, lao về phía cầu thang lên mái nhà.
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa