Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 38
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Tôi Phát Hiện Mình Thật Sự Ghét Những Con Bọ Hung
ảm ơn lắm nhé, sadie.
Chuyển ngay cho anh cái micro khi đến đoạn hay.
Vậy là, Sadie đã đi London vào ngày sinh nhật của con bé. Thế giới sẽ kết thúc trong bốn ngày nữa, chúng tôi phải hoàn thành cuộc tìm kiếm, và con bé bỏ đi dự bữa tiệc sinh nhật với bạn bè của mình. Thật biết cách thu xếp ưu tiên, há? Không phải là tôi cay cú hay gì đâu.
Về mặt tích cực, Nhà Brooklyn trở nên khá là yên tĩnh khi con bé đi rồi, chí ít cho tới khi rắn ba đầu xuất hiện. Nhưng trước tiên tôi nên kể với các bạn về cảnh mộng cuẩ tôi.
Sadie nghĩ tôi đang giấu giếm điều gì đó trong bữa sáng, đúng không nào? Ờ, đại loại là đúng thế. Thành thật mà nói, những gì tôi nhìn thấy trong đêm đã làm tôi khiếp sợ đến nỗi tôi không muốn nói lại về việc đó, đặc biệt là trong ngày sinh nhật của Sadie. Tôi đã trải qua vài việc kỳ quái kể từ khi tôi bắt đầu học phép thuật, nhưng việc này xứng đáng giành giải Nobel Kỳ Quái.
o O o
Sau chuyến phiêu lưu của chúng tôi đến Bảo tàng Brooklyn, tôi rất khó ngủ. Khi cuối cùng tôi thành công, tôi thức giấc trong một cơ thể khác.
Đó không phải là mộng du hay một giấc mơ. Tôi là Horus Kẻ Báo Thù.
Tôi đã chia sẻ cơ thể với Horus trước đây. Ông ấy ở trong đầu tôi gần một tuần trong mùa Giáng sinh, hoặc thì thầm gợi ý hoặc làm phiền. Trong cuộc chiến tại Kim Tự Tháp Đỏ, tôi thậm chí còn trải qua trạng thái hòa quyện ý nghĩ hoàn hảo giữa ông ấy và tôi. Tôi trở thành “Mắt” của thần, theo cách gọi của người Ai Cập – tất cả sức mạnh của ông ấy theo mệnh lệnh của tôi, ký ức của chúng tôi hòa trộn vào nhau, người trần và thần thánh hoạt động như một. Nhưng tôi vẫn ở trong cơ thể của mình.
Lần này, mọi thứ bị đảo lộn. Tôi là khách trong cơ thể của Horus, đứng trước mũi thuyền trên dòng sông ma thuật uốn lượn qua Dual. Tôi có đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng. Qua màn sương mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy các hình dạng di chuyển dưới nước – những chiếc vây kỳ dị và lưng của các loài bò sát có vẩy. Tôi thấy các hồn ma trôi dọc theo hai bờ sông. ở phía xa trên kia là trần của một hang động lớn lấp lánh ánh đỏ, như thể chúng tôi đang xuôi thuyền vào cuống họng của một con quái thú.
Hai cánh tay tôi vàng au và cơ bắp, được quấn bằng các dải băng bằng vàng và đá Lapis Lazuli. Tôi mặc áo giáp da, một tay cầm lao, tay khác cầm khopesh để chiến đấu.tôi thấy mình mạnh mẽ và đầy sức mạnh... ôi, như một vị thần.
Xin chào, Carter. Horus nói, như thể tôi đang nói đang với chính mình vậy.
“Horus, chuyện gì thế?” Tôi không nói với ông ấy là tôi khó chịu vì sự xuất hiện của ông ấy trong giấc ngủ của tôi. Tôi không cần phải làm thế. Tôi đang chung bộ não với ông ấy.
Ta đã trả lời các câu hỏi của cậu, Horus nói. Ta chỉ cho cậu chỗ tìm cuộn giấy phép thuật đầu tiên. Bây giờ cậu phải làm một việc cho ta. Có một thứ ta muốn cho cậu xem.
Chiếc thuyền tròng trành tiến về phía trước. Tôi nắm lấy lan can của bục hoa tiêu. Nhìn lại phía sau, tôi thấy chiếc thuyền là loại thuyền ba cánh buồm của pharaoh, dài khoảng sáu mươi bộ và có hình dạng giống như một chiếc cano khổng lồ. ở giữa là một tạ đình rách nát che cái bệ trống trơn nơi có lẽ có thời từng đặt ngai vang. Trên một cột buồm là cánh buồm hình vuông từng có trang trí họa tiết, nhưng giờ đây nó đã phai màu và ránh thành từng mảng. ở mạn trái và mạn phải của thuyền, các mái chèo bị vỡ đung đưa vô ích.
Chiếc thuyền chắc hẳn đã bị bỏ hoang từ nhiều thế kỷ. Bộ dây căng buồm phủ đầy mạng nhện. Những sợi dây buồm bị mục nát. Những tấm ván ốp vỏ chiếc thuyền phát ra tiếng kêu cọt kẹt khi nó tăng tốc.
Nó già nua, giống như thần Ra vậy, Horus nói. Cậu có thật sự muốn đưa con thuyền này trở lại hoạt động bình thường không? Để ta cho cậu thấy mối đe dọa mà cậu sẽ đương đầu.
Bánh lái con thuyền đưa chúng tôi vào dòng nước. Đột nhiên chúng tôi lao nhanh xuống hạ nguồn dòng sông. Tôi đã từng đi thuyền trên Dòng Sông Đêm trước đây, nhưng lần này chúng tôi dường như vào sâu hơn nhiều trong Duat. Không khí càng lạnh, ghềnh nước càng chảy xiết hơn. Chúng tôi vượt qua thác nước và bay trên không. Khi chúng tôi rơi xuống mặt nước, các con quái vật bắt đầu tấn công. Những khuôn mặt ghê gớm nhô lên – một con rồng biển có cặp mắt hung tợn, con cá sấu có những chiếc lông cứng như lông nhím, con rắn có chiếc đầu của một xác ước. Mỗi khi một con vật lao lên, tôi vung kiếm và chém rơi đầu nó hoặc dùng lao đâm để đuổi nó khỏi con thuyền. Nhưng chúng liên tiếp đến, thay đổi hình dạng, và tôi nhận ra rằng nếu tôi không phải là Horus Kẻ Báo Thù – nếu tôi chỉ là Carter Kane đang cố đương đầu với nỗi khiếp sợ này – tôi sẽ phát điên, hoặc chết, hoặc cả hai.
Đây là hành trình, hàng đêm, Horus nói. Ra không phải là người xua đuổi các tạo vật của Sự Hỗn Mang. Chúng ta, những vị thần khác bảo vệ ông ấy an toàn. Chúng ta đẩy lùi Apophis và các thuộc hạ của ông ta.
Chúng tôi lao xuống một thác nước khác và lao đầu vào một xoáy nước. Bằng mọi cách, chúng tôi cố giữ cho thuyền không bị lật úp. Chiếc thuyền thoát khỏi dòng nước và trôi vào bờ.
Bờ sông ở đây là một cánh đồng đá đen sáng lấp lánh – ít ra là tôi nghĩ thế. Khi chúng tôi tiến vào gần bờ, tôi nhận ra chúng là xác bọ hung – hàng triệu triệu xác của bọ cánh cứng khô cong, trải dài vào tối đen xa hết mức tôi có thể thấy. Một số con bọ hung di chuyển chậm chạp giữa những vỏ rỗng, khiến cho quang cảnh có vẻ như đang nhúc nhích vậy. Tôi sẽ không cố miêu ta mùi của hàng triệu con bọ hung đã chết.
Nhà tù của Rắn, Horus nói.
Tôi rà quét trong bóng đêm để tìm căn xà lim, dây xích, hoặc một cái hố nào đó. Những gì mà tôi thấy chỉ là bạt ngàn bất tận của các con bọ chết.
“Ở đâu?” tôi hỏi.
Ta đang cho cậu thấy nơi đây theo cách mà cậu có thể hiểu. Horus nói. Nếu cậu ở đây trong nhà tù, cậu sẽ cháy thành tro. Nếu cậu nhìn thấy nơi này như nó vốn thế, các giác quan trần tục của cậu sẽ tan chảy.
“Tuyệt vời,” tôi lẩm bẩm. “Tôi rất thích các giác quan của mình bị tan chảy.”
Chiếc thuyền và vào bờ, khuấy động một vài con bọ hung còn sống. Cả bãi cạn dường như đang uốn éo quằn quại.
Đã có thời, tất cả những con bọ hung này còn sống, Horus nói, tượng trung cho sự tái sinh hàng ngày của Ra, đã chặn đứng kẻ thù. Giờ đây chỉ có một vài con còn sống. Con rắn sẽ chén dần bọ để tạo lối thoát ra.
“Đợi đã,” tôi nói. “Ý ông là...”
Trước mặt tôi, bãi cạn phình to như thể bị thứ gì đó thúc từ dưới lên – một hình thù khổng lồ đang biến dạng để vỡ tung.
Tôi nắm chặt thanh kiếm và chiếc lao; nhưng thậm chí với tất cả sức mạnh và lòng can đảm của Horus, tôi vẫn thấy mình đang run lên cầm cập. Ánh sáng đỏ phát sáng bên dưới những xác của những con bọ hung. Chúng kêu lách tách và di chuyển như thể vật ở bên dưới đang trồi lên bề mặt. Qua lớp vỏ mỏng của một con bọ chết, một vòng tròn đỏ rộng khoảng mười bộ đang nhìn tôi chằm chằm – một con mắt của rắn, đầy căm thù và đói khát. Thậm chí dưới hình dạng vàng kim của mình, tôi cảm thấy sức mạnh của Sự Hỗn Mang đang tràn qua người tôi như sự bức xạ chết người, làm chín cơ thể tôi từ trong ra ngoài, ăn mòn tâm trí tôi – và tôi tin những gì Horus đã nói. Nếu tôi ở đây bằng xương bằng thịt, tôi sẽ bị thiêu cháy thành tro.
“Nó sắp vỡ tung,” Cổ họng tôi bắt đầu thắt lại vì sợ hãi. “Horus, nó đang thoát ra -”
Đúng vậy, ông ta nói. Sớm thôi...
Horus hướng dẫn tay tôi. Tôi vung ngọn giáo và chọc vào mắt của Rắn. Apophis rít lên vì giận dữ. Bờ sông rung lên. Sau đó Apophis chìm xuống bên dưới lớp vỏ của những con bọ hung đã chết, và ánh sáng đỏ mờ đi.
Nhưng không phải hôm nay, Horus nói.vào thời điểm xuân phân, gông cùm sẽ đủ yếu để cuối cùng Rắn có thể thoát ra. Hãy hóa thân và ta một lần nữa, Carter. Giúp ta dẫn đường các vị thần đến cuộc chiến. Cùng với nhau chúng ta có thể ngăn chặn sự trỗi dậy của Apophis. Nhưng nếu cậu đánh thức Ra và ông ấy chiếm lại ngai vàng, liệu ông ta sẽ có đủ sức mạnh để thống trị? Con thuyền này có đủ mạnh để bơi qua Duat lần nữa không?
“Vậy tại sao ông giúp tôi tìm cuộn giấy phép thuật?” tôi hỏi. “Nếu ông không muốn đánh thức Ra -”
Cậu phải lựa chọn, Horus nói. Ta tin cậu, Carter Kane. Dù cậu quyết định thế nào, ta sẽ luôn ủng hộ cậu.nhưng rất nhiều những vị thần khác không cảm nhận như thế. Họ nghĩ chúng ta sẽ có nhiều cơ hội nếu ta là vua và tướng của họ, dẫn dắt họ trong cuộc chiến chống lại Rắn. Họ thấy kế hoạch đánh thức Ra của cậu là ngu ngốc và nguy hiểm. Đó là những gì ta có thể làm để ngăn cản sự chống đối công khai. Ta có thể không có khả năng để ngăn chặn họ tấn công và cản trở cậu.
“Đó là những gì tôi cần đấy,” tôi nói. “Có thêm nhiều kẻ thù.”
Không nhất thiết phải như thế, Horus nói.giờ đây cậu đã nhìn thấy kẻ thù. Cậu nghĩ ai là người có cơ hội tốt nhất để chống lại Chúa tể Hỗn loạn – Ra hay Horus?
Con thuyền dạt ra xa khỏi bờ biển tối đen, Horus thoát khỏi ba của tôi, và ý thức của tôi trở lại với thế giới trần tục như quả khinh khí cầu bơm khi helium. Phần còn lại của đêm, tôi mơ thấy một quang cảnh toàn các con bọ hung chết, và một con mắt đỏ đang chằm chằm nhìn từ sâu thẳm của nhà tù yếu ớt.
Giờ thì bạn biết tại sao tôi cư xử hơi run rẩy vào sáng hôm sau.
Tôi mất khá nhiều thời gian để tự hỏi tại sao Horus lại cho tôi thấy cảnh tượng đó. Câu trả lời đương nhiên là: Horus bây giờ là vua của các vị thần. Ông ta không muốn Ra quay trở lại để thách thức quyền lực của mình. Các vị thần thường có xu hướng ích kỷ. Thậm chí khi họ giúp đỡ, họ luôn có động cơ riêng của mình. Đó là lý do tại sao bạn phải cẩn thận khi tin tưởng họ.
Mặt khác, Horus có một điểm mạnh. Ra đã già nua từ năm nghìn năm trước đây. Không ai biết giờ đây ông ấy thế nào. Cho dù chúng tôi có đánh thức được ông ấy dậy, thì cũng chẳng có gì bảo đảm là ông ấy sẽ giúp đỡ. Nếu trông ông ấy cũng thảm hại như chiếc thuyền của mình, tôi không biết làm thế nào ông ấy có thể đánh bại Apophis.
Horus đã hỏi tôi là ai có cơ hội tốt nhất để chống lại Chúa tể của Sự Hỗn Mang. Sự thật kinh hoàng là: khi tôi vắt óc nghĩ, thì câu trả lời là không ai trong số chúng tôi. Không phải các vị thần. Không phải các pháp sư. Thậm chí kể cả khi tất cả chúng tôi cùng sát cánh bên nhau. Horus muốn trở thành vua và lãnh đạo các vịt hần ra chiến đấu, nhưng kẻ thù này mạnh mẽ hơn nhiều so với tất cả những gì ông ta từng đương đầu. Apophis cũng cổ xưa như vũ trụ, và ông ta chỉ sợ một kẻ thù: Ra.
Đưa Ra trở lại có thể không có tác dụng, nhưng bản năng cho tôi biết đó là cơ hội duy nhất mà chúng tôi có. Và nói thực, việc mọi người, Bast, Horus, thậm chí Sadie, luôn nói với tôi rằng đó là ý định tồi – khiến tôi càng chắc chắn hơn rằng lựa chọn của mình là đúng. Tôi là người bướng bỉnh kiểu đó đấy.
Lựa chọn đúng chưa bao giờ là lựa chọn dễ, bố thường nói với tôi như thế.
Cha đã bảo vệ được Ngôi Nhà Sự Sống. Ông đã hy sinh cuộc sống của mình để giải thoát các vị thần bởi lẽ Cha chắc chắn rằng đó là cách duy nhất để cứu thế giới. Bây giờ là lúc tôi phải quyết định lựa chọn khó khăn.
Tua nhanh qua bữa sáng và cuộc tranh luộn với Sadie nhé. Sau khi con bé nhảy qua cánh cửa, tôi còn lại một mình trên mái nhà với người bạn mới của tôi là quái vật đầu chim rối loạn tâm thần.
Nó rít lên “FREEEEK!” liên tục nên tôi quyết định gọi nó là Freak; hơn nữa, cái tên này phù hợp với tính cách của nó. Tôi đã hy vọng qua một đêm nó biến mất – hoặc là bay đi hoặc quay trở lại Duat – nhưng xem ra nó hài lòng với nơi trú ngụ mới của mình. Tôi phủ lên bộ lông của nó một đống báo, tất cả đều giật tít về vụ nổ khí gas trong hệ thống cống kinh hoàng, lan tỏa khắp cả Brooklyn vào đêm trước. Theo các báo cáo, khí gas bốc cháy thành các đám lửa ma quái lan khắp thành phố, gây thiệt hại nặng nề cho khu vực bảo tàng, và khiến một số người nôn ói, chóng mặt và thậm chí bị ảo giác nhìn thấy con chim ruồi to bằng con tê giác. Thứ khí gas ngu xuẩn.
Bast xuất hiện cạnh tôi trong khi tôi ném cho Freak nhiều gà tây quay hơn (giời ạ, nó xơi ngon lành).
“Thường thì ta thích chim,” nữ thần nói. “Nhưng con vật này thật gớm.”
“FREEEK!” Freak kêu. Nó và Bast nhìn nhau như thể mỗi bên đang phân vân không biết bên kia có hương vị như thế nào nếu dùng cho bữa trưa?
Bast khịt khịt mũi. “Cháu sẽ không giữ nó lại, đúng không?”
“Ồ, nó không bị trói hay buộc gì cả,” tôi nói. “Nó có thể đi nếu nó muốn. Cháu nghĩ nó thích ở đây.”
“Tuyệt quá.” Bast nói khẽ. “Thêm một thứ nữa có thể giết cháu khi ta đi vắng.”
Riêng tôi, tôi nghĩ Freak và tôi đang trở thành bạn bè khá tốt của nhau, nhưng tôi nhận ra dù có nói gì tôi cũng thể làm an lòng Bast.
Nữ thần đã mặc sẵn quần áo cho chuyến đi. Bên ngoài bộ quần áo liền quần da báo thông thường, có mặc chiếc áo choàng dài màu đen có hình thêu các ký tự tượng hình bảo vệ. Khi Bast di chuyển, lớp vải sáng lấp lánh, khiến cô cứ lúc ẩn lúc hiện.
“Bảo trọng,” tôi nói với Bast.
Bast mỉm cười. “Ta là mèo mà, Carter. Ta có thể tự lo cho bản thân. Ta thấy lo lắng cho cháu và Sadie hơn khi ta đi rồi.nếu cảnh mộng của cháu là đúng, và nhà tù của Apophis sắp sửa bị phá tung...? ồ, ta sẽ trở lại một cách sớm nhất có thể.”
Tôi có thể nói được gì hơn nữa. Nếu cảnh mộng của tôi là đúng, tất cả chúng tôi sẽ gặp rắc rối to.
“Ta có thể vắng mặt trong vài ngày,” Bast tiếp tục. “Bạn ta sẽ đến đây trước khi cháu và Sadie lên đường bắt đầu cuộc tìm kiếm vào ngày mai. Ông ấy muốn đảm bảo chắc chắn là hai cháu sẽ sống sót.”
“Ít ra có thể nói cho cháu biết tên của ông ấy được không?”
Bast nhìn tôi với ánh mắt vừa thích thú vừa căng thẳng – có lẽ là cả hai. “Hơi khó giải thích. Tốt nhất ta để ông ấy tự giới thiệu về mình.”
Nói xong, Bast hôn lên trán tôi. “Cẩn thận, mèo cưng của ta.”
Tôi quá sững sờ để có thể phản ứng. Tôi nghĩ Bast là người bảo vệ của Sadie. Tôi chỉ là phụ. Nhưng giọng cô ta chan chứa yêu thương, có lẽ tôi đã đỏ mặt. Nữ thần chạy đến rìa mái nhà và nhảy xuống.
Tuy thế, tôi không lo lắng cho Bast. Tôi khá chắc chắn là nữ thần sẽ tiếp đất trên đôi chân của mình.
Tôi muốn duy trì mọi thứ bình thường hết mức có thể với các học viên, vì thế tôi lên lớp và buổi sáng như thường lệ. Tôi gọi lớp học là 101 Cách Giải Quyết Vấn Đề Phép Thuật. Còn các học viên gọi là là Bất Kể Điều Gì Hiệu Nghiệm.
Tôi đưa ra một tình huống cho các học viên. Họ có thể giải quyết nó bằng bất cứ cách nào. Ngay khi giải quyết xong, họ có thể đi.
Tôi đoán cách học này không thật sự giống như ở trường, nơi bạn phải ở lại cho đến cuối ngày cho dù bạn đang làm một công việc bận rộn, nhưng tôi chưa bao giờ đến trường học thực sự. Trong tất cả những năm tự học ở nhà với bố, tôi đã học theo nhịp điệu của riêng mình. Khi tôi hoàn thành bài tập được giao với sự hài lòng của bố, ngày học kết thúc. Cách học đó phù hợp với tôi, và các học viên có vẻ cũng thích thú.
Tôi cũng đã nghĩ là Zia Rashid sẽ chấp nhận. Lần đầu tiên Sadie và tôi luyện cùng Zia, cô ấy nói với chúng tôi rằng phép thuật không thể học ở trong lớp hoặc trong sách vở. Phải học bằng cách làm. Vì thế với lớp học 101 Cách Giải Quyết Vấn Đề Phép Thuật, chúng tôi đi thẳng đến phòng luyện tập và thổi tung mọi vật.
Hôm nay tôi có bốn học viên. Số học viên còn lại sẽ nghỉ để tự tìm cách sử dụng phép thuật, luyện các cách gieo bùa, hoặc làm các bài tập ở trường theo thường lệ dưới sự giám sát của các học viên tầm tuổi học đại học. Là người bảo vệ chính của chúng tôi trong lúc chú Amos vắng mặt, Bast yêu cầu chúng tôi phải duy trì tiến độ của các môn học thông thường như toán và tập đọc, mặc dù đôi lúc nữ thần đưa ra các môn học theo lựa chọn cá nhân, như Chải lông mèo trình độ cao cấp, hoặc Ngủ chợp mắt. Có một danh sách các học viên đã đăng ký chờ tham gia khóa học Ngủ chợp mắt.
Phòng tập luyện chiếm phần lớn diện tích của tầng hai. Nó rộng cỡ một sân bóng rổ và được chúng tôi sử dụng vào mục đích đó trong các buổi tối.sàn nhà được lát gỗ cững, các bức tượng thần đứng dọc theo tường, trần nhà mái vòm có các bức họa người Ai Cập cổ đại đang nhún nhảy đi ngang như họ vẫn thường đi. Trên các bức tường, chúng tôi gắn các bức tượng đầu chim ưng của Ra vuông góc với sàn nhà, cao 10 độ, và làm rỗng chiến vương miện mặt trời vì thế chúng tôi có thể dùng chúng như những chiến rổ bóng. Có lẽ thế thật báng bổ - nhưng này, nếu Ra không có óc hài hước, thì đó là lỗi của ông ấy thôi.
Walt đang đội tôi cùng với Julian, Felix và Alyssa. Jaz gần như luôn có mặt vào các buổi tập như thế này, nhưng đương nhiên cô ấy vấn đang trong trạng thái hôn mê... và đó là vấn đề mà không ai trong chúng tôi biết phải giải quyết như thế nào.
Tôi cố gắng lấy lại vẻ tự tin của người thầy giáo. “Được rồi, các bạn. Hôm nay chúng ta sẽ thử thực hiện một cuộc chiến mô phỏng. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đơn giản.”
Tôi lấy trong túi ra bốn bức tượng nhỏ shabti và đặt chúng ở các góc khác nhau của căn phòng. Tôi đưa mỗi học viên vào vị trí ở trước từng bức tượng. Sau đó tôi nói một mệnh lệnh. Bốn bức tượng to lớn lên bằng kích cỡ thực của các chiến binh Ai Cập, được trang bị kiếm và khiên. Trông họ không hoàn toàn siêu thực. Da họ trông như lớp gốm tráng men bóng, và họ di chuyển chậm chạp hơn so với người thực; nhưng đối với các học viên mới bắt đầu thì thế là được rồi.
“Felix?” tôi gọi. “Không dùng chim cánh cụt nhé.”
“Ồ, thôi đi nào!”
Felix tin rằng lời giải đáp cho mọi vấn đề đều liên quan đến chim cánh cụt, nhưng như thế không công bằng đối với loài chim này, và tôi bắt đầu mệt mỏi vì phải đưa chúng về nhà bằng phương thức viễn tải. ở đâu đó trên Bắc cực, toàn bộ đàn chim cánh cụt Magellanic đang phải trải quá các biện pháp trị liệu tâm lý.
“Bắt đầu! tôi hét lên, và các shabti tấn công.
Julian, một học sinh lớp 7 to lớn vốn đã quyết định chọn con đường của thần Horus, tiến thẳng vào cuộc chiến. Cậu ấy chưa thật sự thành thạo trong việc gọi ra một hóa thân chiến đấu, nhưng cậu ấy bọc nắm tay bằng nguồn năng lượng vàng giống như quả tạ và đấm thẳng vào shabti. Nó bay ngược vào bức tường, vỡ vụn. Một chiến binh đã bị hạ gục.
Alyssa đã nghiên cứu con đường của Geb, vị thần đất.không một ai ở Nhà Brooklyn là chuyên gia về phép thuật đất, nhưng Alyssa hiếm khi cần sự trợ giúp. Cô ấy lớn lên trong một gia đình làm gốn ở Bắc Carolina, và đã nặn đất sét từ khi còn là một đứa bé.
Cô ấy di chuyển mau lẹ trước sự chuyển động vụng về của shabti và chạm vào lưng nó. Một chữ tượng hình phát sáng trên chiếc áo giáp bằng đất sét của nó.
Dường như không có chuyện gì xảy ra với chiến binh, nhưng khi nó quay sang tấn công, Alyssa cứ đứng yên ở đó. Tôi định hét lên bảo cô ấy cúi nhanh người xuống, nhưng shabti đã đánh trượt cô ấy hoàn toàn. Lưỡi đao rơi xuống sàn nhà, và chiến binh loạng choạng. Nó tấn công tiếp, chém qua lại hàng chục lần, nhưng lưỡi đao của nó chưa lần nào chạm vào gần Alyssa. Cuối cùng chiến binh trở nên bối rối và loạng choạng lao vào góc phòng, đập đầu vào tường, rùng mình rồi đứng lại.
Alyssa cười toét miệng với tôi. “Sa-per”, cô ấy giải thích. “Từ tượng hình có nghĩa là Lỡ.”
“Được đấy.” Tôi nói.
Trong khi đó, Felix tìm ra một giải pháp không liên quan đến chim cánh cụt.tôi không biết cậu ấy chuyên về loại phép thuật nào, nhưng hôm nay cậu ấy chọn cách đơn giản và bạo lực. Cậu ấy cầm lấy quả bóng rổ trên chiếc ghế băng, đợi cho đến khi shabti chuyển động, sau đó ném quả bóng bật vào đầu nó. Cậu ấy chọn thời điểm quá hoàn hảo. Shabti mất thăng bằng và ngã lộn nhào, cánh tay cầm kiếm của nó rời ra. Felix tiến lại gần và dậm mạnh lên người nó cho tới khi nó vỡ ra từng mảnh.
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt mãn nguyện. “Anh đã ko nói là chúng ta phải sử dụng phép thuật.”
“Có lý đấy.” Tôi thầm ghi nhớ là sẽ không bao giờ chơi bóng rổ với Felix.
Thú vị nhất là xem Walt. Cậu ấy là một sau, người làm bùa, vì thế cậu ấy có xu hướng chiến đấu bằng bất cứ vật dụng phép thuật nào có trong tay. Tôi không bao giờ biết được cậu ấy sẽ làm gì.
Về định hướng của mình, Walt chưa quyết định sẽ học phép thuật của vị thần nào. Cậu ấy là người nghiên cứu tốt giống như Thoth, vị thần tri thức. Cậu ấy có thể sử dụng cuộn giấy phép thuật hoặc các dung dịch bùa ngải tốt gần bằng Sadie, vì thế có thể cậu ấy đã chọn con đường của Isis. Cậu ấy thậm chí có thể đã chọn Osiris, bởi vì Walt là người có khả năng bẩm sinh mang lại cuộc sống cho những vật vô tri giác.
Hôm nay cậu ấy mất kha khá thời gian chọn lựa đám bùa hộ mệnh và cân nhắc các phương án. Khi shabti tiến lại gần, Walt lùi lại.nếu Walt có điểm yếu, thì đó chính là tính thận trọng của cậu ấy. Cậu ấy thích suy nghĩ lâu trước khi hành động. Nói theo cách khác, thì cậu ấy và Sadie hoàn toàn trái ngược nhau.
[Đừng đấm anh, Sadie. Đó là sự thật mà! ]
“Nào, Walt,” Julian gọi. “Giết nó đi nào.”
“Anh làm được mà,” Alyssa nói.
Walt với lấy một trong những chiếc nhẫn của mình. Sau đó cậu ấy lùi lại và vấp phải các mảnh vỡ shabti của Felix.
Tôi hét lên, “Cẩn thận chứ!”
Nhưng Walt trượt chân và ngã mạnh xuống. Đối thủ shabti của cậu ấy vội lao tới, và bổ kiếm xuống.
Tôi chạy lại để giúp nhưng tôi đang ở quá xa. Walt đã giơ tay theo bản năng để chặn đường kiếm. Lưỡi kiếm bằng gốm được phù phép sắc gần bằng kim loại thật.lưỡi kiếm đó có thể đã làm Walt bị thương nặng, nhưng cậu ấy nắm lấy nó, và shabti đóng bang. Dưới các ngón tay của Walt, lưỡi kiếm chuyển sang màu xám và rạn nứt chằng chịt.màu xám lan ra như lớp băng lạnh phủ lên toàn bộ chiến binh, và shabti tan vụn thành đống tro.
Walt có vẻ hoàn toàn sững sờ. Cậu ấy mở bàn tay, thấy nó hoàn toàn vẫn ổn.
“Thật tuyệt!” Felix nói. “Đó là bùa hộ mạng gì vậy?”
Walt nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, và tôi biết câu trả lời.đó không phải là bùa hộ mạng. Walt không biết mình đã thực hiện nó như thế nào.
Ngày hôm nay như thế đã là quá đủ. Nghiêm túc đấy. Nhưng sự huyền bí mới chỉ bắt đầu.
Trước khi ai đó trong số chúng tôi có thể nói điều gì, sàn nhà rung chuyển. Tôi nghĩ phép thuật của Walt có lẽ đã lan ra cả tòa nhà, điều đó không hay ho chút nào. Hoặc có lẽ ai đó ở tầng dưới đang thử nghiệm cho lời nguyền con lừa nổ tung lần nữa.
Alyssa kêu lên. “Các anh...”
Cô ấy chỉ vào bức tượng của Ra nhô ra từ bức tường, phía trên chúng tôi mười bộ. Cái rổ bóng thần thánh của chúng tôi đang vỡ vụn.
Lúc đầu tôi không chắc minh đang thấy những gì. Bức tượng Ra không biến thành bụi như shabti. Nó vỡ ra và rơi xuống sàn nhà thành từng mảnh. Sau đó bụng tôi quặn lại.các mảnh vỡ không phải là đá. Bức tượng đang hóa thành những xác bọ hung.
Phần cuối cùng của bức tượng đang vỡ ra và đám xác bọ hung bắt đầu chuyển động. Ba cái đầu rắn mọc ra từ chính giữa.
Tôi không ngại nói ra với các bạn: tôi hoảng sợ. Tôi nghĩ là cảnh mộng của mình về Apophis đang trở thành hiện thực ngay tại đây lúc này. Tôi loạng choạng lùi nhanh về phía sau và chạy đến chỗ Alyssa. Lý do duy nhất tôi chưa lao ra khỏi căn phòng là vì bốn học viên đang trông chờ sự trấn an của tôi.
Không thể là Apophis, tôi tự nhủ.
Lũ rắn nhô lên, và tôi nhận thấy chúng ko phải là ba con vật riêng rẽ. Đó là một con rắn hổ mang bành to với ba cái đầu.
Kỳ lạ hơn, nó xòe đôi cánh như cánh của diều hâu. Thân của nó to như đùi của tôi. Nó đứng cao bằng tôi, nhưng chưa đủ to lớn để có thể là Apophis. Mắt của nó không đỏ rực. Chúng có màu xanh sởn gáy thông thường của mắt rắn.
Không cử động... với cả ba chiếc đầu nhìn tôi chằm chằm, tôi không thể nói là mình cảm thấy thoải mái.
“Carter?” Felix hỏi một cách khó khăn. “Đây là một phần của bài học à?”
Con rắn kêu xì xì nhịp nhàng giữa ba cái đầu.tiếng kêu của nó như đang vang lên thành tiếng trong đầu tôi – và nghe y như tiếng của bau ở Bảo tàng Brooklyn.
Lời cảnh báo cuối cùng nhé, Carter Kane, con rắn nói.đưa cho ta cuộn giấy phép thuật.
Tim tôi ngừng đập trong giây lát. Cuộn giấy phép thuật – Sadie đã đưa nó cho tôi sau bữa ăn sáng. Tôi thật ngu ngốc – lẽ ra phải giấu nó cẩn thận, để vào một trong những ngăn đựng đồ an toàn của chúng tôi trong thư viện; nhưng nó đang nằm trong chiếc túi mà tôi đeo trên vai.
Ngươi là ai? tôi hỏi con rắn.
“Carter.” Julian rút kiếm ra. “Chúng ta tấn công chứ?”
Các học viên của tôi không ai tỏ ra nghe thấy con rắn hay nghe tôi nói.
Alyssa giơ tay lên như thể đã sẵn sàng bắt quả bóng ném. Walt đứng vị trí ở giữa con rắn và Felix nghiêng sang bên để nhìn rõ hơn.
Đưa nó cho ta. Con rắn cuộn mình để tấn công, nghiền nát xác của những con bọ dưới thân nó. Cánh nó giang rộng đến mức có thể bao lấy tất cả chúng tôi. Hãy từ bỏ cuộc tìm kiếm, hoặc là ta sẽ tiêu diệt con bé mà các ngươi đang tìm kiếm, giống như ta phá hủy ngôi làng của nó vậy.
Tôi cố rút kiếm ra, nhưng tay tôi không thể cử động. Tôi cảm thấy bị tê liệt, như thể ba cặp mắt đó đã thôi miên tôi.
Ngôi làng của cô ấy, tôi nghĩ. Ngôi làng của Zia.
Rắn không biết cười, nhưng tiếng xì xì xem ra rất thích thú. Ngươi sẽ phải lựa chọn, Carter Kane – cô gái hay vị thần. Hãy từ bỏ cuộc tìm kiếm ngớ ngẩn của ngươi, nếu không ngươi sẽ sớm biến thành cái xác khô giống như các con bọ hung của Ra.
Sự giận dữ đã cứu tôi. Tôi lắc đầu trút bỏ trạng thái tê liệt và hét lên, “Giết nó!” đúng lúc con rắn há cái miệng, phì ra ba cột lửa.
Tôi giương chiến khiên phép thuật màu xanh của mình để cản ngọn lửa. Julian liệng thanh kiếm như đang ném chiến rìu. Alyssa dùng tay ra hiệu và ba bức tượng đá bật ra khỏi chân đế, bay thẳng vào con rắn. Một ngọn lửa xám bừng lên từ cây gậy phép thuật của Walt. Và Felix tháo chiếc giầy bên trái của mình và ném vào con quái vật.
Ngay sau đó, thật đáng thương cho con rắn. Lưỡi kiếm của Julian chém đứt một cái đầu của nó. Chiếc giầy của Felix bật lại trúng vào cái đầu khác. Tiếng nổ phát ra từ chiếc đũa thần của Walt biến cái đầu thứ ba thành bụi.sau đó, các bức tượng của Alyssa lao sầm vào nó và nghiền nát con quái vật dưới sức nặng của hàng tấn đá.
Những gì còn sót lại của con rắn tan ra thành cát.
Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Bốn học viên nhìn tôi. Tôi cúi xuống nhặt lên một xác con bọ hung.
“Carter, đó là một phần của bài học, đúng ko?” Felix lại hỏi. “Hãy nói rằng đó là một phần của bài học đi.”
Tôi nghĩ về giọng nói của con rắn – cùng một giọng như của bau ở trong Bảo tàng Brooklyn. Trước đây tôi đã nghe thấy giọng này trong trận đánh ở Kim Tự Tháp Đỏ.
“Carter?” Felix trông như đang muốn khóc. Cậu nhóc đúng là rắc rối, đôi khi tôi quên mất cậu ta mới có chín tuổi.
“Đúng vậy, chỉ là bài kiểm tra.” Tôi nói dối.tôi nhìn Walt, và chúng tôi thỏa thuận trong im lặng: chúng ta phải nói chuyện này sau. Nhưng trước hết, tôi cần hỏi một ai đó. “Lớp học giải tán.”
Tôi chạy đi tìm chú Amos.
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa