One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 38
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Chúng Tôi Thuần Hóa Một Chú Chim Ruồi Nặng Hơn Ba Tấn
ài tháng trước, mọi sự lẽ ra đã khác. Sadie có thể nói một từ và tạo ra cả một vụ nổ quân sự. Tôi có thể tạo cho mình một hóa thân chiến đấu, và gần như bất khả chiến bại.
Nhưng đó là khi các vị thần hoàn toàn nhập vào cơ thể chúng tôi – tôi và Horus, Sadie và Isis. Chúng tôi đã từ bỏ quyền lực đó bởi đơn giản là nó quá nguy hiểm. Cho tới khi chúng tôi có thể kiểm soát tốt hơn khả năng của bản thân, hóa thành các vị thần Ai Cập có thể khiến chúng tôi phát điên hoặc thiêu cháy chúng tôi theo đúng nghĩa đen.
Giờ thì tất cả những gì chúng tôi có là vài phép thuật hạn chế. Điều đó khiến cho chúng tôi khó làm được các việc quan trọng – ví dụ như sống sót khi một quái vật hiện ra và muốn giết chúng tôi.
Sư tử đầu chim đã lọt hoàn toàn và tầm mắt chúng tôi. Nó to gấp đôi một con sư tử thông thường, bộ lông vàng hun đó của nó phủ một lớp bụi đá vôi. Cái đuôi của nó gắn những sợi lông vũ nhọn hoắt trông cứng và sắc như dao găm. Chỉ búng một cái, nó khiến phiến đã mà nó vừa từ đó bước ra tan thành bụi.đôi cánh tua tủa của nó giờ đây dựng đứng trên lưng. Khi sư tử đầu chim di chuyển, đôi cánh vỗ nhanh đến nỗi chúng mờ đi và kêu vo vo như đôi cánh của một con chim ruồi lớn nhất và độc ác nhất thế giới.
Sư tử đầu chim không rời đôi mắt đói khát khỏi Sadie. Ngọn lửa trắng vẫn trùm lên tay con bé và cuộn giấy, và sư tử đầu chim có vẻ coi đó là một sự thách thức. Tôi nghe thấy nhiều tiếng kêu của chim ưng – này, tôi đã từng một đôi lần là chim ưng rồi mà – nhưng khi cái sinh vật này mở mỏ ra, nó phát ra một tiếng kêu làm rung rinh các cửa sổ và khiến tóc tôi dựng đứng cả lên.
“Sadie,” tôi nói. “thả cuộn giấy ra đi.”
“Này anh? Nó cứ dính chặt vào tay em!” con bé phản đối. “Và em đang bị cháy đấy nhé! Em đã bảo anh chưa nhỉ?”
Từng đám lửa ma quái cháy lên trên toàn bộ các cửa sổ và các đồ trưng bày. Cuộn giấy có vẻ đã đánh thức mọi nguồn dự trữ phép thuật Ai Cập trong căn phòng và tôi chắc rằng như thế rất tệ. Walt và Jaz đứng lặng vì sốc. Tôi nghĩ cũng không thể trách họ được. Đây là quái vật thực sự đầu tiên của họ.
Sư tử đầu chim bước một bước về phía em gái tôi.
Tôi đứng sát cạnh bên con bé và thực hiện một phép thuật vẫn còn nhớ được. Tôi với tới tận Duat và rút từ trong không khí ra thanh kiếm của tôi – một thanh kiếm khopesh [4] Ai Cập với lưỡi kiếm vô cùng sắc, mũi kiếm cong cong hình cái móc.
[4] Kiếm cong mũi kiểu Ai Cập
Sadie trông khá ngốc nghếch, như một bức tượng Thần Tự Do nhiệt tình quá mức với cuộn giấy và bàn tay bốc cháy, nhưng với bàn tay còn rảnh, con bé cũng cố triệu hồi được vũ khí phòng vệ chính – một cây gậy dài năm bộ chạm trổ chữ tượng hình.
Sadie hỏi, “Anh có gợi ý gì về cách đánh nhau với sư tử đầu chim không?”
“Chắc là nên tránh những phần sắc nhọn ra nhỉ?” tôi đoán.
“Tuyệt thật. Cám ơn nhé.”
“Walt,” tôi gọi. “Kiểm tra mấy cái cửa sổ đi. Xem có mở chúng được không.”
“Nh... nhưng chúng bị nguyền rủa rồi.”
“Đúng,” tôi đáp. “Và nếu chúng ta cố gắng thoát ra qua phòng khiêu vũ, sư tử đầu chim sẽ ăn thịt chúng ta trước khi tới được đó.”
“Tớ sẽ kiểm tra các cửa sổ.”
“Jaz,” tôi nói. “giúp Walt đi.”
“Những cái dấu hiện trên kính đó,” Jaz lầm bầm. “Tớ - trước đây từng thấy chúng -”
“Làm đi nào!” tôi nói.
Sư tử đầu chim ưng lao tới, đôi cánh nó kêu ù ù như lưỡi cưa. Sadie quăng cây gậy, nửa đường cây gậy biến thành một con hổ, lao thẳng vào sư tử đầu chim ưng với bộ vuốt xòe ra.
Sư tử đầu chim không mấy bị ấn tượng. Nó gạt con hổ sang một bên, rồi lao tới với một tốc độ siêu nhiên, mở cái mỏ rộng không thể tả. TÁP. Sư tử đầu chim ưng nuốt và ợ, thế là con hổ đi đời.
“Đó là cây gậy ưa thích của ta!” Sadie kêu lên.
Sư tử đầu chim ngoảnh sang nhìn tôi.
Tôi nắm chặt thanh kiếm. Lưỡi kiếm bắt đầu ánh lên. Tôi ước gì mình vẫn còn giọng nói của Horus trong đầu, thúc tôi tiến lên. Có một vị thần chiến tranh của riêng mình khiến việc thực hiện những điều dũng cảm ngốc nghếch trở nên dễ dàng hơn.
“Walt!” tôi gọi. “Cửa sổ thế nào rồi?”
“Đang cố đây,” cậu ta đáp.
“Từ từ đã,” Jaz nói căng thẳng. “Đó là những biểu tượng của Sekhmet, Walt, dừng lại!”
Thế rồi, đồng thời rất nhiều thứ cùng diễn ra một lúc. Walt mở cửa sổ, và một làn sóng lửa trắng toát chồm lên cậu ta, làm cậu ngã vật ra sàn.
Jaz chạy đến bên cậu. Sư tử đầu chim ngay lập tức thôi quan tâm đến tôi. Như bất kỳ loài thú ăn thịt nào, nó tập trung ngay vào mục tiêu di động – Jaz – và lao thẳng vào cô ấy.
Tôi đuổi theo nó. Nhưng thay vì tợp hai người bạn của tôi, sư tử đầu chim chồm qua Walt và Jaz để lao vào cửa sổ. Jaz kéo Walt sang một bên trong khi sư tử đầu chim trở nên điên rồ, đấm đá và mổ những ngọn lửa trắng.
Nó cố gắng tấn công ngọn lửa. Sư tử đầu chim tợp vào không khí. Nó nhảy lên, làm đổ bệ trưng bày shabti. Đuôi nó quật vỡ tan tành chiếc quan tài đá.
Tôi chẳng biết cái gì đã ám vào mình, nhưng tôi gào lên. “Dừng lại đi!”
Sư tử đầu chim dừng phắt lại. Nó quay về phía tôi, quàng quạc khó chịu. Một tấm rèm lửa trắng lan ra xa và cháy ở một góc căn phòng, như thể đang tập hợp lại. Thế rồi tôi nhận thấy những ngọn lửa khác cũng tiến lại với nhau, tạo nên những hình dạng cháy bừng bừng hơi giống hình người. Một trong số đó nhìn thẳng vào tôi, và tôi cảm thấy nó tỏa ra sự ác độc không thể lẫn vào đâu được.
“Carter, cứ thu hút sự chú ý của nó nhé.” Sadie dường như chưa để ý tới những hình dạng đang cháy kia. Con bé chăm chú nhìn vào sư tử đầu chim trong khi tay lôi từ trong túi ra một đoạn dây phép thuật. “Nếu như em đến được đủ gần -”
“Sadie, đợi đã.” Tôi cố gắng xử lý những gì đang diễn ra. Walt nằm thẳng cẳng trên sàn, run rẩy. Mắt cậu ta sáng trắng, như thể ngọn lửa đã xâm nhập vào bên trong cậu. Jaz quỳ bên cậu tạ, đang lẩm nhẩm niệm thần chú chữa trị.
“RAAAWK!” sư tử đầu chim rền rĩ ai oán như thể xin phép – như thể nó tuân theo mệnh lệnh của tôi nên dừng lại, nhưng chẳng thích thú gì.
Những hình dạng đang cháy kia đang trở nên sáng hơn, đậm đặc hơn. Tôi đếm được bảy hình như thế, chân tay đang chậm rãi hình thành.
Bảy hình... Jaz đã nói gì đó về những biểu tượng của Sekhmet. Sự khiếp đảm bao trùm lấy tôi khi tôi nhận ra lời nguyền nào đã thực sự bảo vệ bảo tàng. Sư tử đầu chim thoát ra chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên. Đó chưa phải là vấn đề thực sự.
Sadie quăng đoạn dây của nó.
“Đợi đã!” tôi kêu lên, nhưng đã quá muộn. Đoạn dây phép thuật đã vút vào không trung, dài ra thành một sợi dây trong khi đuổi theo sư tử đầu chim.
Sư tử đầu chim quàng quạc kêu bất bình và nhảy theo những hình dạng cháy sáng. Những sinh vật lửa tản ra, và một trò chơi đuổi bắt tàn phá hoàn toàn đã bắt đầu.
Sư tử đầu chim vù vù quanh căn phòng, cánh kêu o o. Những kệ trưng bày vỡ tan. Chuông báo động của người trần vang lên. Tôi gà lên buộc sư tử đầu chim dừng lại, nhưng lần này chẳng ích gì.
Qua khóe mắt, tôi thấy Jaz gục xuống, có lẽ do kiệt sức vì những câu thần chú chữa bệnh của mình.
“Sadie!” tôi quát. “Giúp cô ấy đi!”
Sadie chạy đến chỗ Jaz. Tôi đuổi theo sư tử đầu chim. Có lẽ trông tôi giống hệt một thằng ngốc trong bộ pyjama màu đen với lưỡi kiếm sáng rực, trượt chân trên những cổ vật vỡ nát và hét lên ra lệnh cho quái vật miên điểu khổng lồ.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng chẳng còn gì có thể tệ hơn được nữa, chừng một nửa tá khách dự tiệc hiện ra từ sau góc tường để xem có gì ồn ã thế. Miệng họ há hốc. Một phụ nữ trong chiếc váy màu hồng đào gào lên.
Bảy sinh vật lửa trắng lao thẳng qua chỗ các khách dự tiệc, khiến họ ngã xuống ngay lập tức. Những ngọn lửa tiếp tục di chuyển, lượn qua chỗ ngoặt tiến thẳng về phòng khiêu vũ. Sư tử đầu chim phóng như bay theo chúng.
Tôi liếc nhìn Sadie, đang quỳ gối bên Jaz và Walt. “Họ thế nào rồi?”
“Walt đang tỉnh dần,” con bé đáp, “nhưng Jaz thì bất tỉnh lạnh ngắt.”
“Theo anh khi có thể nhé, anh nghĩ mình có thể điều khiển sư tử đầu chim.”
“Carter, anh có điên không? Các bạn ta đang bị thương và em thì bị cuộn giấy bốc lửa dính vào tay. Cửa sổ đang mở. Giúp em đưa Jaz và Walt ra khỏi đây!”
Con bé có lý. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất chúng tôi có thể đưa các bạn mình sống sót ra khỏi đây. Nhưng bây giờ tôi cũng biết được bảy ngọn lửa kia là gì, và tôi biết nếu mình không đuổi theo chúng, rất nhiều người vô tội sẽ bị thương.
Tôi lầm bầm rủa một câu bằng tiếng Ai Cập – một câu chửi rủa thông thường chứ không phải lời nguyền rủa có phép lạ - rồi chạy tới tham gia vào tiệc cưới.
Căn phòng khiêu vũ đang hỗn loạn. Những người khách chạy khắp nơi, hò hét và va vào những chiếc bàn. Một người đàn ông mặc bộ tuxedo ngã vào chiếc bánh cưới và bò lồm cồm trong khi hình trang trí cô dâu chú rể bằng nhựa dính trên mông ông ta. Một nhạc công đang cố gắng tháo chạy với một cái trống mắc vào bàn chân.
Những ngọn lửa trắng đã định hình khá đủ để tôi có thể nhận ra hình dạng của chúng, một thứ gì đó lai giữa chó và người với những cánh tay vươn dài và những đôi chân vòng kiềng. Chúng chạy vòng quanh phòng khiêu vũ, sáng rực như khí ga siêu nhiệt, quanh những cây cột chống sàn nhảy. Một sinh vật chạy xuyên qua người một cô phù dâu. Đôi mắt cô gái trở nên trắng như sữa, cô ta sụp xuống sàn, run rẩn và ho.
Tôi cảm thấy chính tôi cũng muốn co lại như quả bóng. Tôi không biết câu thần chú nào có thể đấu lại được những thứ này, và nếu một trong số chúng chạm vào tôi...
Bỗng dưng sư tử đầu chim từ đâu liệng xuống, bị đuổi sát nút bởi sợi dây thần kỳ của Sadie, vẫn đang cố gắng trói cho được quái vật. Sư tử đầu chim đớp gọn một sinh vật lửa và tiếp tục bay. Khói bốc ra từ mũi nó nhưng ngoài ra, ăn một ngọn lửa trắng có vẻ như không làm nó hề hấn gì.
“Này!” tôi kêu lên.
Quá muộn, tôi đã nhận ra sai lầm của mình.
Sư tử đầu chim quay về phía tôi, bay đủ chậm lại để sợi dây thần kỳ của Sadie choàng quanh hai chân nó.
“SQUAWWWWK!” Sư tử đầu chim lao vào chiếc bàn bày đồ ăn. Sợi dây dài hơn ra, quấn quanh thân hình của quái vật trong khi đôi cánh tốc độ cao của nó chém nát chiếc bàn, sàn nhà và những đĩa bánh mỳ kẹp y như một chiếc máy băm gỗ mất kiểm soát.
Khách khứa của đám cưới bắt đầu ra khỏi phòng khiêu vũ. Đa số họ chạy về phía những chiếc thang máy, nhưng khoảng hơn chục người bất tỉnh hoặc run rẩy từng đợt, mắt họ sáng trắng. Những người khác bị kẹt dưới những đống đổ nát. Chuông báo động reo vang, và những ngọn lửa trắng – giờ còn sáu ngọn – vẫn hoàn toàn không bị kiểm soát.
Tôi chạy về phía sư tử đầu chim, đang lăn lộn, cố gắng tuyệt vọng để mổ vào sợi dây. “Bình tĩnh nào!” tôi gào. “Để tao giúp mày, đồ ngốc!”
“FREEEEK!” Cái đuôi của sư tử đầu chim quật qua đầu tôi và suýt nữa chặt phăng nó đi.
Tôi hít một hơi sâu. Tôi chính ra là một pháp sư chiến đấu. Tôi chưa bao giờ giỏi những câu thần chú tượng hình, nhưng tôi chỉ thanh kiếm của mình vào quái vật và nói “Ha – tep.”
Một chữ tượng hình màu xanh – biểu tượng của Hòa bình – cháy lên trong không khí, ngay trên đầu lưỡi kiếm.
Sư tử đầu chim thôi không vùng vẫy nữa.tiếng đập cánh vù vù từ đôi cánh nó cũng chậm dần. Sự hỗn loạn và những tiếng la hét vẫn tràn ngập phòng khiêu vũ. Nhưng tôi cố gắng bình tĩnh và tiếp cận quái vật.
“Ngươi nhận ra ta, phải không nào?” Tôi chìa tay ra, và một biểu tượng khác sáng lên trong lòng bàn tay tôi – một biểu tượng tôi luôn luôn có thể triệu hồi, Con Mắt của Horus.
“Người là thú thiêng của Horus, phải không? Vì vậy mà người phục tùng ta.”
Sư tử đầu chim chớp mắt nhìn dấu hiệu của thần chiến tranh. Nó xù những chiếc lông vũ ở cổ ra và quàng quạc phàn nàn, quằn quại dưới sợi dây đang từ từ quấn quanh thân thể nó.
“Ừ, ta biết,” tôi nói. “Em gái ta là đồ vô tích sự. Chịu khó nhé. Ta sẽ cởi trói cho ngươi.”
Đâu đó phía sau tôi, Sadie gào, “Carter!”
Tôi quay lại và thấy con bé cùng với Walt đang lảo đảo đi lại phía tôi, hai người cùng khiêng Jaz. Sadie vẫn tiếp tục màn trình diễn Nữ Thần Tự Do, một tay cầm cuộn giấy bốc cháy.
Walt đã đứng lên được và mắt cậu ta không còn sáng rực lên nữa, nhưng Jaz thì thượt ra như thể tất cả xương cốt trong người cô ấy đã hóa thành thạch dẻo hết rồi.
Họ né tránh những tinh linh bốc cháy, một vài người khách dự cưới điên rồi, và rồi cũng đi qua được phòng khiêu vũ.
Walt nhìn sư tử đầu chim chăm chăm. “Làm sau cậu bắt nó bình tĩnh được thế?”
“Sư tử đầu chim là hầu cận của Horus,” tôi đáp. “Chúng kéo những cỗ xe trong các trận chiến. Mình nghĩ là nó nhận ra mối liên hệ giữa mình với thần chiến tranh.”
Sư tử đầu chim rít lên nóng nảy và quật đuôi, làm đổ một cây cột đá.
“Không bình tĩnh lắm đấu,” Sadie lưu ý. Con bé ngước lên nhìn vòm kính, bốn mươi bộ trên cao, nơi bóng dáng nhỏ xiu của Khufu đang rối rít vẫy chúng tôi. “Chúng ta phải đưa Jaz ra khỏi đây ngay bây giờ,” con bé bảo.
“Mình không sao,” Jaz thì thầm.
“Không, cậu không ổn,” Walt nói. “Carter, cô ấy đã trục được tinh linh ra khỏi mình, nhưng điều đó suýt giết chết cô ấy. Đó là một thứ yêu ma bệnh tật gì đó -”
“Một bau [5],” tôi nói. “Tinh linh ma quỷ. Bảy sinh vật này có tên gọi là -”
[5] Tiếng Ai Cập, số nhiều của từ "ba" - phần tính cách cấu thành linh hồn
“Những mũi tên của Sekhmet,” Jaz tiếp lời, khẳng định nỗi sợ hãi của tôi. “Chúng là những tinh linh bệnh dịch hạch, đươc sinh ra từ nữ thần. Mình có thể chặn được chúng.”
“Chị cần nghỉ ngơi,” Sadie nói.
“Đúng vậy,” tôi đáp. “Sadie, hãy gỡ sọi dây ra khỏi sư tử đầu chim và -”
“Không có thời gian đâu.” Jaz nhận xét. Bọn bau đang lớn dần và sáng dần lên. Có thêm nhiều khách dự đám cưới ngã xuống trong khi các tinh linh lượn xung quanh căn phòng không gặp trở ngại gì.
“Chúng ta sẽ chết hết nếu mình không chặn bau lại.” Jaz nói. “Mình có thể định hướng sức mạnh của Sekhmet và buộc chúng quay trở lại Duat. Mình được huấn luyện để làm vậy mà.”
Tôi lưỡng lự. Jaz chưa từng thử một câu thần chú quan trọng đến thế. Cô ấy đã yếu đi vì chạy chữa cho Walt. Nhưng cô ấy đã được huấn luyện để làm việc này. Có vẻ kỳ lạ là những người chuyên trị bệnh lại nghiên cứu đường đi của Sekhmet, nhưng chính vì Sekhmet là nữ thần của sự hủy diệt, bệnh dịch hạch và nạn đói, cũng có nghĩa là những người chữa bệnh học cách kiểm soát năng lượng của bà ta – kể cả bau.
Ngoài ra, thậm chí nếu tôi thả sư tử đầu chim ra, tôi không chắc chắn một trăm phần trăm là tôi có thể kiểm soát được nó. Rất có khả năng là sư tử đầu chim sẽ trở nên phấn khích và nuốt chúng tôi thay vì các tinh lình.
Bên ngoài, tiếng còi hụ của xe cảnh sát đang to dần lên. Chúng tôi sắp hết thời gian.
“Chúng ta không có sự lựa chọn,” Jaz khăng khăng. Cô ấy rút cây đũa thần của mình ra và rồi – hôn lên má Walt – khiến cô em tôi bị sốc. “Sẽ ổn cả thôi Walt. Đừng bỏ cuộc.”
Jaz lấy thêm một thứ gì đó từ trong chiếc túi xách ra – một bức tượng nhỏ bằng sáp – và ấn nó và bàn tay rảnh rỗi của em tôi. “Em sẽ cần đến thứ này Sadie à. Xin lỗi vì chị không thể giúp em hơn nữa. Em sẽ phải làm gì khi đến lúc.”
Tôi không nghĩ mình đã từng nhìn thấy Sadie không thốt nên lời như vậy bao giờ chưa.
Jaz chạy tới chính giữa phòng khiêu vũ và chạm cây đũa xuống sàn nhà, vẽ một vòng tròn bảo vệ quanh hai bàn chân. Cô lấy từ trong túi ra hai bức tượng nhỏ của Sekhmet, nữ thần chủ của cô, và giương cao lên.
Cô bắt đầu niệm chú. Ánh sáng đỏ rực lên quanh cô. Những vòi năng lượng tuôn ra từ vòng tròn, như những nhánh cây lấp đầy căn phòng. Những vòi này bắt đầu uốn lượn, ban đầu chậm rãi, sau đó tăng dần tốc độ cho tới khi dòng năng lượng thần kỳ cuốn theo các bau, buộc chúng phải bay theo cùng một hướng, lôi chúng về phía trung tâm. Các tinh linh gầm rú lên, cố gắng chống trả lại bùa chú. Jaz loạng choạng nhưng cô tiếp tục niệm chú, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
“Chúng ta không thể giúp cô ấy sao?” Walt hỏi.
“RAWWWK!” sư tử đầu chim kêu lên, có lẽ ý muốn nói, Này! Vẫn có tôi đây!
Có vẻ như tiếng còi xe cảnh sát giờ đây vang lên ở ngay trước ngoài tòa nhà. Phía sảnh gần chỗ thang máy, ai đó đang gào lên trong loa phóng thanh, ra lệnh cho làn sóng khách dự đám cưới cuối cùng ra khỏi tòa nhà – làm như họ cần được thúc giúc không bằng. Cảnh sát đã có mặt, và nếu chúng tôi bị bắt, đây sẽ là một tình huống khó giải thích.
“Sadie,” tôi nói. “hãy sẵn sàng hóa giải sợi dây bị phù phép trên mình sư tử đầu chim. Walt, cậu vẫn còn chiếc bùa thuyền hộ mạng chứ?”
“Thuyền à -? Còn. Nhưng không có nước.”
“Chỉ cần triệu hồi chiếc thuyền!” Tôi lục lọi trong túi và tìm thấy đoạn dây thần kỳ của chính mình. Tôi đọc một câu thần chú và bỗng dưng trên tay tôi xuất hiện sợi dây dài hai mươi bộ. Tôi thắt một nút lỏng ở giữa, giống như một chiếc cà vạt khổng lồ, và thận trọng tiến tới chỗ sư từ đầu chim.
“Ta sẽ chỉ choàng sợi dây này qua cổ ngươi thôi,” tôi nói. “Đừng có sợ.”
“FREEEEK!” sư tử đầu chim kêu lên.
Tôi tiến lại gần hơn, hoàn toàn nhận thức được cái mỏ kia có thể tợp cho tôi một phát nếu nó muốn, nhưng tôi đã choàng được sợi dây vào cổ sư tử đầu chim.
Rồi thì có điều gì đó không ổn. Thời gian như trôi chậm lại. Những chiếc vòi đỏ uốn lượn trong bùa phép của Jaz chuyển động một cách lờ đờ, như thể không khí đã chuyển thành siro vậy. Những tiếng thét và tiếng còi xe mờ đi trong tiếng gầm gào xa xôi.
Ngươi sẽ không thành công, một giọng nói rít lên.
Tôi quay lại và thấy mình đối mặt với một bau.
Nó lơ lửng trong không khí cách tôi vài cm, những đường nét trắng rực cháy của nó gần như lọt và tiêu cự. Dường như nó mỉm cười, và tôi có thể thề rằng trước đây đã từng nhìn thấy khuôn mặt đó.
Sự Hỗn Mang quá mạnh, thằng nhóc, nó nói. Thế giới vuột ra ngoài tầm kiểm soát của ngươi. Hãy từ bỏ cuộc tìm kiếm của mình đi!
“Im đi,” tôi lẩm bẩm, nhưng tim thì đập thình thịch.
Ngươi sẽ không bao giờ tìm ra cô ta, tinh linh chế nhạo. Cô ta chủ yếu ở chỗ Cát Đỏ, nhưng cô ta sẽ chết nếu người theo đuổi cuộc tìm kiếm vô nghĩa của ngươi.
Tôi cảm thấy như có một con nhện Nam Mỹ lông lá đang bò dưới da. Tinh linh đang nói ra Zia Rashid – Zia thực sự, người tôi đã tìm kiếm từ hồi Giáng Sinh.
“Không,” tôi nói. “Ngươi là đồ yêu mà, đồ lừa dối.”
Ngươi biết rõ hơn đấy, thằng nhóc. Chúng ta đã gặp nhau trước đây.
“Im đi!” tôi triệu hồi Con Mắt của Horus, và tinh linh rít lên. Thời gian lại tăng tốc, những chiếc vòi đỏ trong bùa chú của Jaz quấn xung quanh các bau đang la hét và kéo chúng vào vòng xoáy.
Sadie đang tự vệ, đập mạnh vào bau bằng cuộn giấy bốc lửa mỗi khi chúng tiến lại gần con bé. Walt đặt chiếc bùa hộ mạng hình thuyền lên mặt đất và đọc mệnh lệnh. Chỉ trong giây lát, giống như những thứ đồ chơi điên rồ bằng mút nở ra trong nước, biến bùa lớn lên thành một chiếc thuyền mũi cong đan bằng sậy, nằm vắt ngang đống đổ nát của chiếc bàn đựng đồ ăn.
Với đôi tay run rẩy, tôi cầm lấy hai đầu chiếc cà vạt mới của sư tử đầu chim và buộc một đầu dây vào mũi thuyền còn đầu kia vào đuôi thuyền.
“Carter, nhìn này!” Sadie gọi, Tôi quay lại đúng lúc để nhìn thấy ánh sáng đỏ chói lòa lóe lên. Toàn bộ vòng xoáy đã đổ sập và trong, hút cả sáu bau vào vòng tròn của Jaz. Ánh sáng tắt lim, Jaz ngất đi, cây đũa thần và bức tượng Sekhmet nát vụn thành bụi trong tay cô.
Chúng tôi chạy tới chỗ cô. Quần áo cô bốc khỏi. Tôi không thể nói được là cô còn thở hay không.
“Đưa cô ấy lên thuyền,” tôi nói. “Chúng ta phải ra khỏi đây.”
Tôi nghe một tiếng làu bàu khẽ ở tít phía trên. Khufu đã mở vòm kính ra. Nó ra hiệu khẩn trương trong khi ánh đèn tìm kiếm đang quét lên bầu trời phía trên nó. Có lẽ bảo tàng đã bị bao vây bởi các loại xe của cảnh sát.
Khắp nơi trong phòng khiêu vũ, các khách khứa bị lây nhiễm đã bắt đầu tỉnh táo trở lại. Jaz đã cứu họ, nhưng với giá nào kia chứ? Chúng tôi khiêng cô ấy lên thuyền và trèo lên.
“Giữ chặt nhé,” tôi cảnh báo. “Cái này không thăng bằng lắm đâu. Nếu nó lật -”
“Này!” một giọng đàn ông trầm trầm hét lên phía sau chúng tôi. “Các cô cậu làm cái gì – này! Dừng lại!”
“Sadie, sợi dây, ngay bây giờ!” tôi nói.
Con bé búng ngón tay và sợi dây trói sư tử đầu chim tan biến.
“Đi!” Tôi quát. “Lên trên!”
“FREEEEK!” Sư tử đầu chim đập cánh nhanh hơn. Chúng tôi băng vào không trung, con thuyền chao đảo kinh khủng, và vọt thẳng qua mái vòm đã mở. Sư tử đầu chim gần như không để ý tới trọng lượng của chúng tôi. Nó bay lên thật nhanh, Khufu phải nhảy vọt theo để lên được thuyền. Tôi kéo nó vào thuyền, và chúng tôi bám chặt một cách tuyệt vọng, cố gắng để không bị lật.
“Agh!” Khufu phàn nàn.
“Phải,” Tôi nhất trí. “Công việc dễ dàng là thế đấy.”
Thế nhưng, xét cho cùng chúng tôi là gia tộc nhà Kane. Đã lâu rồi chúng tôi mới lại có một ngày dễ dàng nhất thế này.
Chẳng hiểu sao, sư tử đầu chim của chúng tôi biết đúng đường phải đi. Nó hét lên chiến thắng, và lao vào đêm mưa lạnh. Trong khi chúng tôi bay về hướng nhà mình, cuộn giấy của Sadie cháy lên sáng hơn. Khi tôi nhìn xuống. Những ngọn lửa trắng ma quái đang cháy lên trên khắp các mái nhà ở Brooklyn.
Tôi bắt đầu tự hỏi chính xác thì chúng tôi đã ăn trộm cái gì – thậm chí liệu đó có phải là vật chúng tôi cần không, hay là nó sẽ khiến các vấn đề của chúng tôi trở nên tệ hại hơn. Dù thế nào, tôi cũng có cảm giác là rút cuộc chúng tôi đã tận dụng quá nhiều may mắn của mình.
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa