Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Chronicles Of Narnia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 283 / 19
Cập nhật: 2019-12-06 09:04:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Sự Việc Diễn Ra Nhanh Hơn
hanh như chớp, Rishda nhảy phắt lại đọ kiếm với nhà vua. Hắn không phải là một kẻ nhát gan và có thể đấu tay đôi với nhà vua và chú lùn nếu cần. Nhưng hắn không thể đấu lại với cả đại bàng và kì lân. Hắn biết đại bàng có thể phóng vào mặt hắn, mổ vào mắt hắn và làm hắn mù mắt với đôi cánh của nó. Hắn từng nghe cha mình (ông này đã từng đánh nhau với người Narnia) nói rằng không thể so tài với kì lân bởi vì nó có thể đá hậu khi nó nhảy xổ vào đối phương, sau đó thì cả móng, cả sừng, cả răng nó đều tấn công cùng một lúc. Vì thế mà trong ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn, hắn lao về phía đám thú vật kêu to:
- Theo ta, theo ta các chiến binh của Tisroc (Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế). Theo ta, tất cả thần dân Narnia, nếu không cơn giận của thần Tash sẽ bổ xuống đầu các ngươi.
Trong khi đó, có hai sự việc xảy ra cùng một lúc. Vượn không nhận ra mối nguy hiểm của nó nhanh như Tarkaan. Trong vòng một hoặc hai giây nó còn đứng thộn mặt ra bên đống lửa nhìn những người mới đến.
Thế là Tirian lao đến bên con vật đáng nguyền rủa, thộp vào gáy nó lôi đến trước cửa lều, miệng thét lớn:
- Mở cửa ra! - Poggin mở cửa. - vào mà uống liều thuốc của mày, Shift!
Tirian đẩy mạnh vượn qua cái cửa tối om. Nhưng khi chú lùn sập cánh cửa lại, một ngọn lửa xanh sáng rực đến lóa mắt bốc lên từ trong lều, mặt đất rung chuyển và một tiếng động lạ lùng - nghe như tiếng kêu và tiếng cục cục ghê tởm của một con chim ghê rợn nào đó. Muông thú rên rỉ, hú vang và kêu lên thảm thiết.
- Tashlan! Tránh cho chúng tôi khỏi gặp hắn! Nhiều con ngã gục, nhiều con giấu mặt trong đôi cánh hoặc sau những cái móng, không có ai ngoài đại bàng Thiên lý nhãn - có đôi mắt tinh tường hơn bất cứ loài vật nào - có thể nhìn thấy khuôn mặt Rishda vào lúc ấy. Và từ cái nhìn ấy, Thiên lý nhãn hiểu làRishda cũng kinh ngạc và hoảng sợ không kém bất cứ ai. “Đó là kết quả của việc gọi tên vị ác thần mà hắn không tin. ” - Đại bàng nghĩ. – “Sao, chuyện này có thể xảy ra với hắn, chuyện gì phải đến đã đến chăng?”
- Việc thứ ba - xảy ra cùng một lúc và là việc tốt đẹp duy nhất xảy ra trong đêm ấy - tất cả những con chó biết nói (có chừng 15 con) nhảy lên vui mừng chạy về phía nhà vua. Đó là những con chó rất to với đôi vai vạm vỡ và những hàm răng cực khỏe. Chúng phóng đến như một con sóng lớn ùa vào bờ, gần như có thể quật ngã bạn. Mặc dù là những con chó biết nói, chúng vẫn có thói quen của loài chó. Tất cả bọn chúng đứng trên hai chân sau, hai chân trước đặt lên vai mọi người trong bọn, liếm mặt họ và tất cả cùng nói:
-Chàomừng! Chàomừng! Chúngtôi sẽ giúp,giúp,giúp. Cho chúng tôi biết cần phải giúp như thế nào đi. Nhanh, nhanh, nhanh.
Mọi chuyện xem ra tốt đẹp đến mức khiến bạn phát khóc. Cuối cùng, đó chính là điều ai nấy đều mong đợi. Và (sau đó một chút) những con vật nhỏ hơn (như chuột, chuột chũi, sóc. v. v…) cùng chạy đến, nhảy cẫng lên vì vui mừng mà nói: “Thấy chưa, thấy chưa. Chúng tôi cũng đến đây!”. Kế đến là heo rừng, gấu. Eustace cảm thấy, cuối cùng thì mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Nhưng Tirian nhìn quanh thấy một số con thú vẫn không nhúc nhích.
- Theo tôi! Theo tôi! - Chàng hô vang. - Có phải các bạn trở nên hèn nhát chỉ vì tôi là vua của các bạn không?
- Chúng tôi không dám. – Một số con vật cùng rên lên thiểu não. - Tashlan sẽ nổi trận lôi đình. Hãy che chở chúng tôi khỏi cơn thịnh nộ của chúa tể.
- Thế những con ngựa biết nói đâu? - Tirian hỏi.
- Chúng tôi biết, chúng tôi biết. - Chuột chin chít kêu lên. - Vượn bắt họ phải làm việc, tất cả đều bị cột lại ở dưới chân đồi kia kìa.
- Vậy thì tất cả những loài vật bé nhỏ, - Tirian nói, - những con vật gặm nhấm, ăn hạt dẻ hãy chạy đi thật nhanh, chạy hết sức mình, tìm hiểu xem ngựa có đứng về phe ta không. Nếu họ theo ta, hãy dùng răng cắn đứt dây buộc ngựa, giải phóng và đưa họ về đây cho tôi.
- Xin tuân lệnh bệ hạ. - Những giọng nói chin chít vang lên rồi với những cái vẫy đuôi, những con vật tinh mắt, răng dài ấy biến mất. Với một nụ cười chan chứa tình yêu thương, Tirian nhìn theo chúng. Nhưng đã đến lúc nghĩ đến những việc khác. Rishda đang ra lệnh cho đám lính của hắn:
- Xông lên. Bắt sống tất cả bọn chúng nếu có thể, dồn chúng vào lều, hoặc quẳng chúng vào lều. Khi chúng đã nằm gọn trong đó hãy phóng hỏa biến chúng thành lễ vật để tế sống thần Tash thiêng liêng của chúng ta.
- A ha! - Thiên lý nhãn tự nhủ. - Đó là cách hắn đền bù với hi vọng Tash sẽ tha thứ cho hắn về tội báng bổ thần linh.
Một đám lính, vào khoảng một nửa đạo quân của Rishda bây giờ đang lao đến gần họ và Tirian chỉ còn vừa đủ thời gian ra lệnh.
- Jill, nhắm vào cánh trái, cố bắn thật rát trước khi chúng đến chỗ ta. Heo rừng và gấu, yểm trợ sau lưng cô bé. Poggin đứng bên trái tôi, còn Eustace thì đứng bên phải, Jewel lo bên cánh phải. Puzzle hãy đứng sau lưng Jewel, cố sử dụng móng của mình. Bay lên tấn công đi Thiên lý nhãn. Các bạn chó đứngsau lưng chúng tôi. Cùng nhau xông vào khi cuộc chiến bắt đầu. Aslan sẽ phù hộ cho chúng ta!
Eustace đứng đó, trái tim lồng lên như điên dại, cậu chỉ còn biết hi vọng là mình sẽ có đủ can đảm. Cậu chưa bao giờ gặp bất cứ cái gì (dầu đã đối mặt với rồng và rắn biển) lại làm cho máu cậu đông lại như khi những người đàn ông mặt ngăm đen, mắt sáng quắc lao về phía mình.
Đó là 15 người lính Calormen, một con bò mộng biết nói, con cáo Slinkey và đười ươi Wraggle. Cậu nghe choang choang bên trái, một tên Calormen gục xuống, rồi vèo vèo một cái nữa thì đười ươi nằm thẳng cẳng.
- Bắn giỏi lắm, em gái! - Giọng Tirian vang lên và quân thù xông đến.
Eustace không bao giờ nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trong vòng hai phút sau. Nó giống như một cơn ác mộng (vào lúc bạn bị sốt đến trên 40 độ C) cho đến lúc nó vẫn nghe thấy giọng Rishda vang lên từ đằng xa:
- Dừng tay! Lùi lại, chấn chỉnh đội hình!
Đến đây thì đầu óc Eustace có thể làm việc bình thường, cậu thấy bọn Calormen túm tụm quay lại chỗ đồng bọn. Nhưng không phải tất cả. Có hai xác chết nằm lại. Một tên đã chết vì lòi ruột do cái sừng của Jewel, một vì nhát kiếm của vua Tirian. Con cáo nằm chết dưới chân cậu và cậu tự hỏi không biết có phải mình đã giết chết nó hay không. Bò mộng cũng nằm đó, bị một mũi tên của Jill cắm vào mắt và một vết thương bên sườn bởi răng của heorừng. Nhưng quân ta cũng có tổn thất. ba con chó bị giết, con thứ tư đang bị tập tễnh trên ba chân ở phía sau và rên rỉ vì đau. Gấu nằm dưới đất, cử động một cách yếu ớt. Đoạn nó kêu òng ọc trong cổ rồi kêu to hơn vào phút cuối. “Tôi… tôi… không… hiểu,” nhưng nó lại ngả cái đầu to xuống cỏ, nhẹnhàng như một em bé đặt đầu xuống gối và không bao giờ cử động nữa.
Thực ra cuộc tấn công đầu tiên của quân địch đã bị đẩy lùi. Eustace dường như không có khả năng vui mừng về điều đó. Cậu khát khô cả cổ và cả hai cánh tay đều đau nhức. Khi đội quân Calormen thất trận rút về chỗ tên chỉ huy, những người lùn bắt đầu chế diễu bọn chúng:
- Thế đã đủ chưa hỡi bọn mặt đen kia? - Họ gào lên. - Không thích thế à? Tại sao đại nhân của các người không xông trận mà lại để cho các người bị giết. Tội nghiệp quá đi.
- Những người lùn kia, - Tirian kêu lên, - hãy đến đây, dùng lưỡi kiếm của các ngươi chứ không phải cái lưỡi. Vẫn còn kịp đấy hỡi những người lùn Narnia. Tôi biết các bạn chiến đấu rất cừ. Hãy quay lưng lại với quân thù.
- Thế hả? - Đám người lùn chế nhạo. - Không dễ thế đâu. Ngươi cũng chỉ là một tên đại bịp như những kẻ khác thôi. Chúng tôi không cần bất cứ một ông vua nào, người lùn vẫn là người lùn. Thế thôi!
Chợt có tiếng trống vang lên nhưng lần này không phải là tiếng trống của người lùn mà là kiểu trống da bò to của người Calormen. Ngay từ đầu mấy bạn trẻ đã ghét tiếng trống này: Bum - bum - bập - bập
- bập. Nhưng họ sẽ còn ghét hơn nếu biết rõ nó có ý nghĩa gì. Tirian thì biết. Nó có nghĩa là có những đội quân Calormen ở gần đâu đây và Rishda Tarkaan đang gọi quân đến cứu viện. Chàng và Jewel đưa mắt nhìn nhau, buồn bã. Họ vừa mới le lói một tia hi vọng sẽ chiến thắng đêm nay. Nhưng thế là hết nếu quân địch có tiếp viện.
Tirian tuyệt vọng đưa mắt nhìn quanh. Một số cư dân Narnia lại trở về bên kia chiến tuyến, đứng với người Calormen, đó là những kẻ ăn ở hai lòng hay chỉ thuần túy vì sợ “Tashlan”? Những con khác vẫn ngồi, hoang mang nhìn quanh không biết nên đi theo ai. Nhưng bây giờ chỉ còn lại một ít con thú, đám đông đã teo lại nhiều. Rõ ràng một vài con trong bọn đã lặng lẽ lẻn đi lúc cuộc giao tranh bắt đầu.
Tiếng trống dễ sợ của bọn Calormen vẫn vang lên liên hồi. Nhưng đã có âm thanh khác bắt đầu hòa lẫn với nó.
- Nghe kìa! - Jewel nói.
- Nhìn kìa! - Đại bàng tiếp lời. Sau đó thì không còn ai nghi ngờ gì về tiếng động ấy nữa. Với tiếng vó ngựa dồn dập, với những cái đầu ngẩng cao, lỗmũi nở rộng và những cái bờm tung bay, đội quân ngựa biết nói tràn lên ngọn đồi. Những con vật gặm nhấm, răng dài đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Poggin và mấy người bạn trẻ há miệng định reo lên nhưng tiếng reo không bao giờ được thoát ra. Trong không trung vang lên tiếng căng dây cung rồi tên bay vèo vèo. Người lùn ra tay - trong một khoảnh khắc nào đó, Jill không thể tin vào mắt mình - họ đang bắn những con ngựa biết nói. Bọn người lùn thảy đều là thiện xạ. Hết con ngựa này đến con ngựa khác khuỵu xuống. Không có một con tuấn mã nào tới được chỗ nhà vua.
- Đồ súc sinh! - Eustace rít lên, cậu muốn điên lên vì cơn giận. - Đồ bẩn thỉu, đồ xấu xa, đồ phản trắc… những con quỷ lùn kia.
Cả Jewel cũng nói:
- Thưa bệ hạ, để tôi đuổi theo bọn lùn kia đâm một lượt tất cả bọn chúng.
Nhưng Tirian với khuôn mặt vô cảm như hóa đá đã nói:
- Đứng ra xa Jewel. Nếu em muốn khóc cô bé ạ (câu này chàng nói với Jill) em hãy quay mặt đi mà gạt lệ, đừng làm ướt dây cung của em. Eustace, em hãy bình tâm, đừng chửi bới như một cô gái quê như thế, không có một chiến binh nào chửi thề cả. Những lời lẽ lịch thiệp hoặc những cú đánh rắn như đá đó là thứ ngôn ngữ duy nhất của chúng ta.
Những người lùn đã quay lại chế nhạo Eustace.
- Ngạc nhiên hả, thằng oắt kia? Nghĩ chúng tao về phe mày hả? Đừng sợ. Chúng tao không cần bất cứ con ngựa biết nói nào. Chúng tao không muốn bên nào thắng. Chúng bay không thể lôi bọn tao vào cuộc. Người lùn vẫn là người lùn.
Rishda Tarkaan vẫn nói chuyện với người của hắn, không nghi ngờ gì, chúng đang bàn định kế hoạch tấn công sắp tới, có lẽ tên chỉ huy đang thầm tiếc nuối là phải chi hắn phái tất cả đội của mình vào cuộc tấn công đầu tiên. Tiếng trống vẫn dồn dập. Rồi, trước sự kinh hoàng tột độ, Tirian và các bạn chàng nghe thấy từ đằng xa vọng lại một hồi trống khác trả lời. Một phân đội Calormen khác đã nghe thấy tiếng trống xin tiếp viện của Rishda và đang kéo đến yểm trợ hắn. Chẳng cần phải nhìn vào mặt Tirian bạn cũng có thể thấy rõ là chàng đã từ bỏ tất cả mọi hy vọng.
- Nghe đây. - Chàng thì thầm giọng thản nhiên. - Chúng ta phải tấn công ngay trước khi bọn tà giáo kia có thêm quân tiếp viện.
- Xin hãy nghĩ cho kín kẻ thưa bệ hạ. - Poggin nói. - Ở đây chúng ta có bức tường gỗ án ngữ sau lưng. Nếu tiến lên, chúng ta sẽ có thể phá vỡ vòng vây được không?
- Tôi cũng nghĩ như ông đó, - Tirian đáp, - thế không phải bọn chúng có kế hoạch đẩy ta chui vào lều sao? Chúng ta tránh xa cái cửa lều đáng sợ kia bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
- Bệ hạ nói rất phải. - Thiên lý nhãn đáp. - Hãy tránh xa cái lều đáng nguyền rủa và bất cứ con yêu tinh nào sống trong đó bằng mọi giá.
- Đúng, cứ làm như thế, tôi chán cái cảnh này lắm rồi! - Eustace nói.
- Tốt. - Tirian nói. - Em hãy quan tâm đến cánh bên trái. Em hãy nhìn tảng đá lớn trắng như đá hoa cương dưới ánh lửa kia. Đầu tiên chúng ta hãyxông vào đánh bọn Calormen. Còn em, Jill, em hãy rời khỏi cánh tay trái, bắn thật nhanh như em có thể làm được. Đại bàng, bạn hãy bay trên đầu chúng ở bên phải, trong khi đó những người còn lại sẽ chiến đấu với bọn chúng. Khi chúng tôi tiến đến quá gần, Jill à, em hãy tạm dừng bắn vì có thể sẽ bắn nhầm chúng tôi, và em hãy trở lại tảng đá kia đứng đợi chúng tôi. Tất cả những người khác hãy chú ý lắng tai nghe ngay cả lúc đang đánh nhau. Ta chỉ lôi chúngvào giao chiến trong vài phút thôi không hơn, bởi vì lực lượng của chúng ta mỏng hơn chúng. Ngay khi tôi kêu lên “Rút” thì mọi người hãy quay lại chỗ Jill đứng đợi. Ở đấy chúng ta có sự bảo vệ từ phía sau và có thể nghỉ được một lát. Nào đi đi em, Jill!
Cảm giác cô đơn thật kinh khủng, Jill chạy đi một quãng khoảng sáu, bảy mét rồi rút chân phải và bước chân trái lên phía trước, lắp một mũi tên vàodây cung. Cô bé ước tay mình đừng run bắn lên như thế. “Mũi tên chết tiệt,” cô nói khi mũi tên đầu tiên bay bổng qua đầu quân địch. Nhưng cô lại lắp một mũi tên khác và hiểu rằng tốc độ là điều tối quan trọng. Cô bé thấy một cái gì to và đen lao thẳng về phía bọn Calormen, đó là Thiên lý nhãn. Đầu tiên là một tên sau đó là hai tên lính vứt gươm đi đưa cả hai tay lên bảo vệ đôi mắt. Một mũi tên của cô bắn trúng một tên lính, một mũi tên khác bắn trúng chó sói Narnia hình như vừa gia nhập vào hàng ngũ quân địch.
Nhưng Jill chỉ bắn thêm được một vài phút thì phải dừng lại. Những lưỡi kiếm vung lên loa lóa, nanh của heo rừng, sừng của Jewel, tiếng chó sủa, Tirian và đồng đội lăn xả vào quân địch. Trông toàn cảnh họ như các vận động viên trong cuộc chạy thi 100 mét. Jill kinh ngạc khi thấy đội quân Calormen trởnên rối loạn như thế nào. Cô không xác định được đó là do những mũi tên của cô hay là cú mổ của đại bàng. Chỉ có một vài tên lính còn trụ lại ở hàng trước, số còn lại bị những mũi tên bay vèo vèo và cái mỏ của đại bàng làm dạt sang hai bên.
- Cừ lắm! Cừ lắm!
Jill reo lên. Đội quân ít ỏi của nhà vua đã cắt một đường qua cánh phải quân địch. Kì lân tung mấy tên lính lên như bạn bới rạ bằng một cái chĩa. Trước mắt của Jill, cả đến Eustace cũng đánh nhau với những đường kiếm rất tài tình (thực ra cô chẳng biết nhiều về kiếm thuật). Bầy chó nhảy lên cắn cổ lính Calormen. Mọi việc xem ra rất thuận lợi. Chiến thắng gần như đã cận kề. Nhưng với một cú sốc lạnh cả người, Jill nhận ra một việc rất kì lạ. Mặc dầu quân Calormen ngã xuống dưới mỗi nhát kiếm Narnia, dường như đội quân ấy không hề ít đi, trái lại còn đông hơn trước khi trận đánh bắt đầu. Vài phút sau bọn chúng chạy đến từ tứ phía, đông đến nỗi cô bé khó nhìn ra quân mình nữa. Chợt cô nghe giọng Tirian kêu lên:
Rút!
Quân địch đã được tăng cường. Tiếng trống đã có tác dụng.
Biên Niên Sử Narnia 7 - Trận Chiến Cuối Cùng Biên Niên Sử Narnia 7 - Trận Chiến Cuối Cùng - Clive Staples Lewis Biên Niên Sử Narnia 7 - Trận Chiến Cuối Cùng