Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: ねじまき鳥クロニクル Nejimaki-dori Kuronikuru - The Wind-Up Bird Chronicle
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 69
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16175 / 1124
Cập nhật: 2018-03-18 01:34:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Chuyện Kano Creta - phần tiếp
ano Creta hoàn toàn khỏa thân. Cô nằm quay mặt về phía tôi mà ngủ ngon lành, không mảnh vải che thân, lồ lộ cặp nhũ hoa đẹp đẽ, đôi núm vú nhỏ hồng hồng, dưới cái bụng phẳng lì là màng lông âm hộ hình tam giác đen nhánh trông như khoảng tối trên một bức tranh. Da cô trắng phau, ánh lên như thể vừa mới đúc. Dù băn khoăn không hiểu làm cách nào cô có mặt ở đây được, tôi vẫn không sao rời mắt khỏi tấm thân tuyệt đẹp của cô. Hai đầu gối cô khép chặt vào nhau, hơi gập lại, hai chân xếp đều tăm tắp. Tóc cô xõa về phía trước che nửa mặt khiến tôi không nhìn thấy mắt cô, nhưng rõ là cô đang ngủ rất say: tôi bật đèn ngủ cũng không hề làm cô cục cựa, hơi thở của cô nhẹ và đều. Tuy nhiên, lúc này thì tôi đã tỉnh như sáo. Tôi lấy trong tủ ra một chiếc chăn mỏng nhẹ mùa hè đắp lên người cô. Rồi tôi tắt đèn, vẫn mặc nguyên pijama mà xuống bếp ngồi một lát trên bàn.
Tôi lại nhớ ra vết bầm. Lấy tay sờ lên, thấy vết nám trên má vẫn âm ấm. Thôi được rồi, vết bầm vẫn ở đó - không phải soi gương làm gì. Đây không phải là loại chuyện vặt qua một đêm là tự biến đi. Tôi nghĩ đến chuyện sáng ra sẽ tìm trong danh bạ điện thoại xem có bác sĩ da liễu nào gần nhà, nhưng nếu bác sĩ hỏi theo tôi nguyên nhân là gì thì tôi biết nói thế nào? Tôi đã ở dưới giếng hai, ba ngày liền. Không, chuyện đó chẳng liên quan gì đến công việc hết. Tôi xuống dưới đó chỉ là để suy nghĩ một chút. Tôi cho rằng đáy giếng là chỗ tốt nhất để mình ngồi suy nghĩ. Không, tôi không mang thức ăn gì theo cả. Không, cái giếng ấy không phải trong cơ ngơi của tôi, nó thuộc về nhà khác. Một căn nhà bỏ không gần nhà tôi. Tôi đã vào mà không xin phép.
Tôi thở dài. Tôi không thể nói những điều đó với bất cứ ai, dĩ nhiên.
Tôi chống cùi chỏ lên bàn, rồi tuy không định mà bỗng dưng lại hình dung thân thể trần truồng của Kano Creta một cách thật chi tiết và sống động. Cô vẫn ngủ say trên giường tôi. Tôi nghĩ đến lúc làm tình với cô trong giấc mơ khi cô mặc áo váy của Kumiko. Tôi vẫn còn nguyên ấn tượng rõ rệt về làn da cô, sức nặng của thể xác cô. Nếu không suy xét từng bước một cái sự kiện đó, tôi sẽ không thể phân biệt đâu là thời điểm mà thực tại kết thúc và phi thực tại bắt đầu. Bức tường ngăn giữa hai cõi đó đã bắt đầu tan chảy. Ít nhất là trong ký ức tôi, thực tại và phi thực tại thường trụ ở bên nhau, cùng một sức nặng và cùng sắc nét như nhau. Tôi đã nhập mình vào thân thể Kano Creta, nhưng đồng thời tôi cũng chưa làm vậy bao giờ.
Để xua khỏi đầu mình những hình ảnh tình dục hỗn độn không đầu không đuôi đó, tôi phải xuống buồng tắm dấp nước lạnh vào mặt. Một chút sau tôi ghé nhìn Kano Creta. Cô vẫn ngủ say. Cô đã đẩy tấm chăn xuống tận thắt lưng. Từ chỗ đang đứng, tôi chỉ nhìn thấy lưng cô. Nó làm tôi nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy lưng Kumiko. Giờ nghĩ lại, tôi thấy lưng Kano Creta giống lưng Kumiko đến kỳ lạ. Mãi đến giờ tôi mới nhận ra sự giống nhau đó là bởi hai người quá khác nhau về kiểu tóc, thị hiếu ăn mặc và cách trang điểm. Hai người cao như nhau và hình như cân nặng cũng như nhau. Có lẽ hai người mặc cùng một cỡ quần áo.
Tôi mang tấm chăn dùng cho mùa hè lên phòng khách, nằm dài lên sofa rồi mở sách ra. Tôi đang đọc một cuốn sách lịch sử mượn của thư viện. Sách viết về việc Nhật Bản cai trị Mãn Châu thời trước chiến tranh và về trận chiến với quân đội Xô Viết ở Nomonhan. Câu chuyện của Trung uý Mamiya đã khơi dậy trong tôi mối quan tâm đến những sự kiện xảy ra ở Trung Hoa đại lục vào thời đó, nên tôi đã mượn vài cuốn sách về chủ đề này. Tuy nhiên, chưa đọc được mười phút về những tường thuật lịch sử chi tiết thì tôi đã buồn ngủ rũ. Tôi đặt sách xuống sàn nhà, định chỉ nghỉ mắt một chút, nhưng rồi lập tức rơi vào giấc ngủ sâu, đèn vẫn để sáng.
Một tiếng động từ dưới bếp làm tôi thức dậy. Tôi xuống bếp xem sao thì thấy Kano Creta đã ở đó, đang làm bữa điểm tâm. Cô mặc áo phông và quần soóc xanh, tất cả đều của Kumiko.
- Quần áo của cô đâu? - tôi đứng ở cửa bếp mà hỏi.
- Ồ, tôi xin lỗi. Ông ngủ say quá, nên tôi mạn phép mượn ít quần áo của bà nhà, tôi biết mình làm thế là hết sức tự tiện, nhưng tôi không có gì để mặc hết, - Kano Creta nói, chỉ ngoái đầu lại nhìn tôi. Không biết tự lúc nào kể từ khi tôi gặp cô ta lần cuối, cô đã trở lại lối ăn mặc và trang điểm thịnh hành hổi thập niên 1960, chỉ thiếu mỗi cặp mi giả.
- Không sao cả, - tôi nói. - Tôi chỉ muốn biết quần áo của cô ra làm sao rồi.
- Tôi mất hết quần áo rồi, - cô đáp giản dị.
- Mất?
- Vâng. Tôi mất hết quần áo ở đâu đó.
Tôi bước vào bếp, tựa vào bàn quan sát Kano Creta làm món trứng tráng. Bằng những động tác khéo léo, cô đập trứng, thêm gia vị rồi đánh trứng.
- Nghĩa là khi đến đây thì cô đã trần truồng rồi?
- Vâng, đúng thế, - Kano Creta nói, như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời. - Tôi hoàn toàn trần truồng. Ông biết mà, ông Okada. Chính ông đã đắp chăn lên người tôi.
- Ừ, đúng, - tôi lẩm bẩm. - Nhưng tôi vẫn muốn biết cô đã mất hết quần áo ở đâu, bằng cách nào, và làm sao cô tới đây được khi trên người không có tí quần áo nào?
- Tôi cũng chẳng biết gì hơn ông, - Kano Creta vừa nói vừa lắc chảo cho trứng dàn đều ra.
- Cô cũng chẳng biết gì hơn tôi, - tôi lặp lại.
Kano Creta chuyển trứng tráng lên đĩa rồi cho thêm ít nhánh bông cải hấp. Cô cũng đã nướng bánh mì đặt sẵn trên bàn cùng cà phê. Tôi lấy bơ, muối và tiêu ra. Thế rồi, như một cặp vợ chồng mới cưới, chúng tôi ngồi vào bàn ăn sáng, đối diện nhau.
Chỉ khi đó tôi mới nhớ ra vết bầm. Kano Creta không hề tỏ ra ngạc nhiên mỗi khi nhìn tôi, cũng chẳng hỏi gì tôi về nó. Tôi đưa tay sờ chỗ đó thì thấy nó vẫn âm ấm như trước.
- Có đau không, ông Okada?
- Không, không đau, - tôi đáp.
Kano Creta nhìn đăm đăm vào mặt tôi.
- Trông như vết bầm ấy, - cô nói.
- Tôi cũng thấy nó giống vết bầm, - tôi nói. - Tôi tự hỏi không biết có nên đi bác sĩ không.
- Tôi e rằng bác sĩ không giúp được gì đâu.
- Có thể cô có lý, - tôi nói. - Nhưng tôi không thể cứ để vậy được.
Nĩa cầm trong tay, Kano Creta ngẫm nghĩ một chút.
- Nếu ông cần mua sắm hay làm việc gì, tôi có thể giúp ông. Ông có thể ở nhà bao lâu cũng được nếu ông không muốn ra ngoài.
- Rất cám ơn cô, nhưng hẳn cô cũng có việc cần làm, tôi thì cũng không thể ru rú ở nhà mãi được.
Kano Creta lại ngẫm nghĩ một chút nữa.
- Kano Malta chắc có thể biết cách xử trí chuyện này.
- Vậy cô có thể làm ơn liên hệ với cô ấy giúp tôi không?
- Kano Malta chủ động liên lạc với người khác thì được, nhưng chị ấy không cho phép người khác liên lạc với chị ấy, - Kano Creta vừa nói vừa cắn một miếng bông cải.
- Nhưng cô thì chắc phải liên lạc với cô ấy được chứ?
- Dĩ nhiên. Chúng tôi là chị em mà.
- Vậy thì lần sau gặp cô ấy, sao cô không hỏi về vết bầm của tôi xem sao? Hoặc cô có thể đề nghị cô ấy liên lạc với tôi.
- Tôi xin lỗi, nhưng việc đó tôi không làm được. Tôi không được phép hỏi han chị tôi thay mặt người khác. Đó là một quy tắc giữa hai chị em tôi.
Tôi vừa phết bơ lên bánh mì vừa thở dài.
- Ý cô là nếu tôi có chuyện gì muốn hỏi Kano Malta thì cũng chỉ có cách ngồi đợi đến khi cô ấy liên lạc với tôi sao?
- Vâng, ý tôi là thế, - Kano Creta nói. Đoạn cô gật đầu. - Nhưng về vết bầm ấy mà. Trừ phi nó đau hoặc ngứa, còn thì tôi đề nghị ông tạm thời quên nó đi. Tôi thì chẳng bao giờ để những chuyện như vậy làm bận trí mình. Ông cũng không nên để nó làm bận trí ông, ông Okada ạ. Thỉnh thoảng người ta cũng gặp chuyện như thế mà.
- Tôi không biết nữa, - tôi nói.
Trong vài phút sau đó chúng tôi tiếp tục im lặng ăn. Đã khá lâu tôi không cùng ăn điểm tâm với người khác nên bữa điểm tâm này thấy ngon kỳ lạ. Khi tôi nói vậy với Kano Creta như thế, cô tỏ vẻ thích thú.
- Thế còn... quần áo cô ấy mà...
- Ông có phiền khi tôi mặc quần áo của vợ ông mà không xin phép không? - cô hỏi, vẻ lo lắng thấy rõ.
- Không, không phiền gì đâu. Cô mặc gì của Kumiko thì cứ mặc thôi. Dù gì cô ấy cũng đã bỏ lại hết ở đây mà. Tôi chỉ muốn biết làm cách nào cô mất hết quần áo của cô được.
- Không chỉ mất quần áo đâu. Cả giày nữa.
- Làm sao lại thế?
- Tôi không nhớ được, - Kano Creta nói. - Tôi chỉ biết khi thức dậy đã thấy mình đang ở trên giường của ông, chẳng có tí quần áo nào. Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đó.
- Cô đã xuống dưới giếng đúng không nào, sau khi tôi đi ấy?
- Chuyện ấy thì tôi nhớ. Rồi tôi thiếp đi dưới đó. Nhưng sau đó thì tôi không nhớ gì cả.
- Nghĩa là cô hoàn toàn không nhớ mình đã ra khỏi giếng bằng cách nào?
- Vâng. Có một khoảng trống trong trí nhớ của tôi. - Kano Creta chìa hai ngón trỏ ra cách nhau khoảng hai mươi phân. Cái khoảng cách đó đại diện cho quãng thời gian bao lâu, tôi thật không hiểu nổi.
- Vậy chắc cô cũng không nhớ mình đã làm gì cái thang. Nó biến mất rồi.
- Tôi chẳng biết gì về cái thang cả. Thậm chí tôi không nhớ mình có leo lên thang để ra khỏi giếng hay không cơ mà.
Tôi nhìn cốc cà phê trong tay mình một lát.
- Cô có thể cho tôi xem lòng bàn chân cô không? - tôi hỏi.
- Được chứ, - Kano Creta nói. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi, duỗi hai chân về phía tôi để tôi có thể thấy hai lòng bàn chân cô. Tôi giữ hai gót chân cô trong tay mình rồi xem xét lòng bàn chân cô. Sạch bong. Hình dáng thật xinh xẻo, hai lòng bàn chân cô không có lấy một tì vết - không xước, không lấm bùn, không gì cả.
- Không lấm, không xước, - tôi nói.
- Vâng, - Kano Creta nói.
- Hôm qua trời mưa suốt ngày. Nếu cô đánh mất giày ở đâu đó rồi đi bộ đến đây thì chân cô phải lấm bùn chứ. Cô lại còn phải băng qua vườn mới vào đây được. Thế nhưng chân cô sạch bong, không có tí bùn nào cả.
- Vâng.
- Nghĩa là cô chẳng hề từ đâu đó đi chân trần đến đây.
Kano Creta nghiêng đầu qua một bên tỏ vẻ bối rối.
- Ông lập luận rất logic.
- Logic thì có thể logic, nhưng chẳng đưa chúng ta tới đâu hết, - tôi nói. - Cô đã mất hết quần áo, kể cả giày nữa ở đâu, cô đã đi từ đó đến đây bằng cách nào?
Kano Creta lắc đầu.
- Tôi không hiểu gì hết, - cô nói.
o O o
Trong khi cô đứng bên bồn chăm chú rửa bát, tôi đứng ở bàn bếp ngẫm nghĩ về toàn bộ chuyện này. Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng hiểu gì hết.
- Chuyện ấy có hay xảy ra với cô không - đại loại như cô không thể nhớ mình đã ở đâu ấy? - tôi hỏi.
- Đây không phải là lần đầu tôi gặp chuyện này - tự dưng không nhớ được mình đã ở đâu hay làm gì. Không phải là xảy ra luôn, nhưng thỉnh thoảng có xảy ra. Có lần tôi cũng đã mất vài thứ quần áo. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi mất hết quần áo, mất cả giày nữa.
Kano Creta tắt nước rồi lau bàn bằng một chiếc khăn lau bát.
- Creta này, cô vẫn chưa kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Lần trước cô kể đến nửa chừng câu chuyện thì lại bỏ ngang mà đi mất. Cô nhớ không? Nếu được, tôi muốn nghe nốt phần còn lại. Cô đã kể đến chỗ bọn găngxtơ bắt cóc cô và ép cô phải làm điếm cho chúng, song những gì xảy ra sau khi cô gặp Wataya Noboru và ngủ với hắn thì cô chưa kể.
Kano Creta tựa người vào bồn rửa bát nhìn tôi. Những giọt nước trên hai bàn tay cô chảy xuống mấy đầu ngón tay rồi rỏ xuống sàn nhà. Hình dáng hai núm vú cô nổi rõ qua làn áo phông trắng, gợi nhớ sinh động đến tấm thân trần truồng mà tôi đã thấy hồi đêm.
- Thôi được. Tôi sẽ kể với ông về tất cả những gì xảy ra sau đó. Ngay bây giờ.
Kano Creta lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi.
- Ông Okada ạ, sở dĩ lần trước tôi bỏ đi khi đang kể nửa chừng câu chuyện là vì lúc ấy tôi chưa sẵn sàng kể hết. Tôi đã bắt đầu kể chuyện mình chỉ vì cảm thấy cần phải kể cho ông biết sự thật về những gì đã xảy ra với tôi, càng trung thực càng tốt. Nhưng rồi tôi cảm thấy không sao kể đến cùng được. Hẳn ông đã rất ngạc nhiên thấy tôi đột ngột bỏ đi như vậy.
Kano Creta đặt hai tay lên bàn, vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi.
- Phải, tôi đã rất ngạc nhiên, tuy rằng đấy không phải điều làm tôi ngạc nhiên nhất từ đó trở về sau.
o O o
Như tôi đã kể với ông, người khách cuối cùng mà tôi tiếp trong tư cách điếm xác thịt là Wataya Noboru. Lần thứ hai tôi gặp hắn - khi đó hắn là khách của Kano Malta - tôi nhận ra ngay. Tôi không thể nào quên hắn được. Hắn có nhớ tôi không thì tôi không biết. Wataya không phải là người hay lộ cảm xúc.
Nhưng thôi, để tôi quay lại kể mọi chuyện theo trình tự lớp lang. Đầu tiên tôi sẽ kể cho ông nghe lần tôi tiếp Wataya Noboru với tư cách khách hàng. Chuyện đó cách đây sáu năm.
Như tôi đã kể cho ông, lúc ấy tôi đang ở tình trạng không biết đau là gì cả. Mà không chỉ đau: tôi hoàn toàn không có bất kỳ loại cảm giác nào. Tôi sống trong một cơn vô cảm sâu không đáy. Dĩ nhiên, nói thế không phải là tôi hoàn toàn mất khả năng cảm giác, vì mỗi khi tiếp xúc với cái gì đó nóng, lạnh hoặc gây đau, tôi đều biết hết. Chỉ có điều, những cảm giác đó như thể đến với tôi từ xa, từ một thế giới khác chẳng liên quan gì đến tôi. Chính vì vậy tôi không có gì phản đối việc quan hệ xác thịt với đàn ông để kiếm tiền. Dù người ta làm gì tôi đi nữa, những cảm giác mà tôi thấy đó có thuộc về tôi đâu. Thể xác vô cảm của tôi không phải là thể xác của tôi.
Rồi thì, xem nào, tôi đã kể với ông chuyện đám xã hội đen đã tuyển tôi vào đường dây gái điếm của họ. Họ bảo tôi ngủ với đàn ông thì tôi ngủ, họ trả tiền cho tôi thì tôi nhận. Kể đến đó thì tôi bỏ đi.
Tôi gật đầu.
- Hôm đó họ bảo tôi đến một phòng trên tầng mười sáu một khách sạn dưới phố. Vị khách có cái tên không bình thường là Wataya. Tôi gõ cửa đi vào thì thấy ông ta đang ngồi trên sofa. Hình như ông ta đang vừa uống cà phê phục vụ buồng mang lên vừa đọc sách. Ông ta mặc áo phông thể thao màu xanh lục, quần vải bông màu nâu. Ông ta tóc cắt ngắn, đeo kính gọng nâu. Trên bàn cà phê trước mặt ông ta là chiếc tách, ấm cà phê và cuốn sách. Ông ta có vẻ vừa chìm đắm rất sâu vào việc đọc: một ánh nồng nhiệt nào đó vẫn còn đọng lại trong mắt ông ta. Nét mặt ông ta chẳng có gì đặc biệt lắm, nhưng cặp mắt ông ta lóe lên một sức sống hầu như bất thường, phi tự nhiên. Lần đầu nhìn thấy cặp mắt đó, tôi cứ nghĩ mình vào nhầm phòng. Nhưng tôi không nhầm phòng. Người đàn ông bảo tôi vào rồi khóa cửa lại.
Vẫn ngồi trên sofa, không nói không rằng, ông ta đưa mắt nhìn khắp người tôi. Từ đầu đến chân. Thường là vậy: mỗi khi tôi vào phòng gặp khách hàng, hầu như ai cũng săm soi khắp người tôi như thế. Xin lỗi ông Okada, cho tôi hỏi câu này: đã bao giờ ông đi gái chưa?
Tôi bảo là chưa.
- Cứ như là họ đang săm soi một món hàng. Nhưng rồi cũng nhanh quen với những cái nhìn đó thôi. Dù gì họ cũng trả tiền để mua xác thịt mà, họ xem xét kỹ món hàng thì cũng phải. Nhưng cách người đàn ông kia nhìn tôi thì khác hẳn. Dường như ông ta đang nhìn xuyên qua thể xác tôi vào một cái gì đó ở phía bên kia. Mắt ông ta khiến tôi bối rối, như thể tôi đã biến thành một người nửa trong suốt vậy.
Hẳn là tôi đã hơi lúng túng. Tôi đánh rơi túi xách xuống sàn. Nó làm vang lên một tiếng động nhỏ, nhưng tôi đang thất thần đến nỗi trong một thoáng tôi không biết mình vừa làm gì. Rồi tôi cúi xuống nhặt túi lên. Chiếc khóa bấm đã bung ra khi chạm đất, vài thứ mỹ phẩm của tôi rơi ra ngoài. Tôi nhặt bút kẻ lông mày, son môi và một chai nước hoa nhỏ lên, cho lại vào túi từng thứ một. Suốt khoảng thời gian đó ông ta vẫn nhìn tôi chòng chọc.
Khi tôi đã nhặt nhạnh các thứ rơi trên sàn cho lại vào túi xách xong, ông ta liền bảo tôi cởi quần áo. Tôi hỏi ông ta xem liệu trước tiên tôi có thể tắm một chút không, vì tôi bị đổ mồ hôi hơi nhiều. Hôm đó trời nóng, lúc ở trên xe điện tôi đã vã mồ hôi. Nhưng ông ta bảo không sao hết. Ông ta không có nhiều thời gian. Ông ta muốn tôi cởi ngay lập tức.
Khi tôi đã trần truồng rồi, ông ta bảo tôi nằm lên giường úp mặt xuống, tôi liền làm theo. Ông ta ra lệnh tôi nằm im không động đậy, nhắm mắt lại, không được nói gì chừng nào ông ta chưa bảo nói.
Ông ta mặc nguyên quần áo mà ngồi xuống cạnh tôi. Ông ta ngồi thế, chẳng làm gì cả. Ông ta không đụng một ngón tay lên người tôi. Ông ta chỉ ngồi ngắm thân thể trần truồng của tôi. Ông ta cứ làm thế khoảng mười phút trong khi tôi nằm đó không động đậy, mặt úp xuống. Tôi cảm thấy cặp mắt ông ta xoáy vào sau cổ tôi, vào lưng, vào mông, vào chân tôi, riết róng đến đau đớn. Tôi chợt nghĩ có khi ông ta bị bất lực. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp những khách hàng như vậy. Họ trả tiền mua gái điếm, bảo điếm cởi quần áo rồi ngồi nhìn. Cũng có người bảo cô gái cởi quần áo rồi tự sát ngay trước mặt cô ta. Có đủ loại người đi tìm gái điếm, vì đủ thứ lý do. Có lẽ đây là một trong số đó chăng?
Tuy nhiên, sau một chốc, ông ta chìa tay ra và bắt đầu sờ soạng tôi. Mười ngón tay ông ta chầm chậm di chuyển dọc người tôi, từ vai xuống lưng, từ lưng xuống mông, như tìm kiếm cái gì đó. Đấy không phải kiểu mơn trớn trước khi làm tình, và dĩ nhiên cũng không phải là xoa bóp. Những ngón tay ông ta di chuyển trên người tôi hết sức thận trọng, như thể lần theo một con đường trên bản đồ. Và suốt khoảng thời gian chạm vào thể xác tôi, ông ta dường như đang suy nghĩ - không phải theo nghĩa bình thường của từ này, mà là nghiền ngẫm về cái gì đó, một cách tập trung cao độ.
Có lúc những ngón tay ông ta dường như lang thang bất định chỗ này chỗ nọ, nhưng rồi chỉ khoảnh khắc sau chúng đã dừng lại hồi lâu ở một chỗ. Dường như chính những ngón tay cũng từ bối rối chuyển sang xác tín. Tôi nói có rõ ý không nhỉ? Mỗi ngón tay dường như đều sống và suy nghĩ, đều có một ý chí của riêng nó. Đó là một cảm giác thật kỳ lạ. Kỳ lạ và gây bất an.
Thế nhưng, sự động chạm của ngón tay ông ta lại làm tôi hứng tình. Lần đầu tiên trong đời tôi. Trước khi tôi trở thành gái điếm, tình dục không gây cho tôi cảm giác gì khác ngoài đau đớn. Chỉ nghĩ đến tình dục thôi là tôi đã sợ chết khiếp, sợ vì biết mình sẽ lại phải chịu đau đến thế nào. Nhưng sau khi tôi thành điếm thì hoàn toàn ngược lại: tôi chẳng cảm thấy gì hết. Tôi không thấy đau nữa, nhưng cũng không có cảm giác nào khác. Tôi vẫn thở hổn hển, vờ tỏ ra khoái lạc để làm vui lòng khách, nhưng đó toàn là giả dối, một màn kịch chuyên nghiệp. Nhưng khi hắn ta động chạm tôi, tiếng thở của tôi là thực. Chúng thoát ra từ những vùng sâu thẳm nhất trong tôi. Tôi biết một cái gì đó bên trong tôi đã bắt đầu chuyển động, như thể trọng tâm của tôi đã thay đổi vị trí bên trong cơ thể tôi, khi sang chỗ này lúc sang chỗ khác.
Cuối cùng, người đàn ông ngừng di chuyển các ngón tay. Hai tay đặt trên thắt lưng tôi, hình như hắn đang suy nghĩ. Qua những đầu ngón tay hắn, tôi biết hắn đang cố trấn tĩnh, đang lặng lẽ cố kìm nhịp thở. Rồi hắn bắt đầu chậm rãi cởi quần áo. Tôi vẫn nhắm mắt, vùi mặt vào gối, đợi xem sau thế nào. Khi đã trần truồng, hắn banh rộng tay chân tôi ra.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ. Âm thanh duy nhất là tiếng ro ro khe khẽ của máy điều hòa nhiệt độ. Bản thân gã đàn ông không phát ra một tiếng động nào. Thậm chí tôi không nghe được tiếng hắn thở. Hắn đặt hai lòng bàn tay lên lưng tôi. Dương vật hắn chạm vào mông tôi, nhưng nó vẫn còn mềm.
Ngay khi đó điện thoại trên bàn ngủ reo. Tôi mở mắt, ngoái đầu lại nhìn mặt người đàn ông, nhưng hình như hắn không biết điện thoại đang reo. Nó reo tám, chín lần rồi ngưng. Căn phòng lại trở nên im lặng.
Kể đến đây Kano Creta ngừng lại, hít thở mấy hơi đều đặn. Cô im lặng nhìn hai bàn tay mình.
- Xin lỗi, tôi nghỉ một chút được không ạ?
- Được chứ, - tôi nói. Tôi rót thêm cà phê rồi uống một ngụm. Cô thì uống nước lạnh. Chúng tôi ngồi đó không nói gì trong khoảng mươi phút.
- Những ngón tay hắn lại bắt đầu chuyển động, sờ soạng từng bộ phận thân thể tôi, - Kano Creta nói tiếp. - Sờ hết, không chừa một chỗ nào. Tôi không còn nghĩ được gì nữa. Tiếng tim tôi đập inh cả hai tai tôi, đập thình thịch nhưng chậm đến kỳ lạ. Tôi không kiểm soát được mình nữa. Tôi cứ kêu ồi ồi hết lần này đến lần khác trong khi hắn vuốt ve mơn trớn tôi. Tôi cố điều khiển giọng mình, nhưng một kẻ nào khác đang dùng giọng của tôi mà rền rĩ kêu thét. Tôi cảm thấy như mọi đinh ốc trong cơ thể tôi đều nhất loạt lỏng ra. Thế rồi, sau một chập rất lâu, hắn thọc một cái gì đó vào tôi từ phía sau. Nó là cái gì, tôi chịu không biết. Nó rất to, rất cứng, nhưng không phải là dương vật hắn. Điều đó thì tôi tin chắc. Khi đó tôi đã nghĩ: mình đoán đúng, hắn bị bất lực.
Dù hắn đút cái gì vào tôi đi nữa, nó làm tôi cảm thấy đau lần đầu tiên kể từ khi tự tử không thành - một cái đau thực sự, đau tê tái thuộc về tôi chứ không phải ai khác. Nói thế nào nhỉ? Cái đau ấy dữ dội đến hầu như không thể hình dung, dường như thể xác tôi bị xé làm đôi từ bên trong. Thế nhưng, dù đau đớn khủng khiếp là vậy, tôi quằn quại không chỉ vì đau mà còn bởi khoái lạc. Khoái lạc và đau đớn là một. Ông có hiểu ý tôi không? Đau đớn dựa trên khoái lạc, khoái lạc dựa trên đau đớn. Tôi phải hứng chịu cả hai như là một thể duy nhất. Trong cơn đau đớn và khoái lạc đó, thể xác tôi tiếp tục tách làm đôi. Tôi chẳng cách nào ngăn không cho điều đó xảy ra. Thế rồi một cái gì rất kỳ lạ xảy ra. Từ giữa hai nửa xác vừa tách đôi ấy của tôi bò ra một cái gì đó mà tôi chưa bao giờ thấy, chưa bao giờ đụng tới. Nó to thế nào tôi không biết, nhưng nó ướt và trơn như đứa trẻ sơ sinh. Tôi hoàn toàn không biết nó là cái gì. Nó vẫn luôn luôn ở trong tôi từ trước đến nay, nhưng tôi hoàn toàn chẳng hay biết gì về nó. Gã đàn ông này đã lôi nó ra khỏi tôi.
Tôi muốn biết nó là cái gì. Tôi muốn nhìn thấy nó bằng chính mắt tôi. Dù gì nó cũng là một phần của tôi, tôi có quyền nhìn thấy nó. Nhưng không thể. Tôi bị nuốt chửng trong dòng thác khoái lạc và đau đớn. Tôi là một khối thịt thuần túy vật lý, chỉ có khả năng rền rĩ, nhỏ dãi, vặn vẹo đôi hông. Thậm chí mở mắt còn không mở được nữa là.
Thế rồi tôi đạt cực khoái tình dục - dẫu không hẳn là cực khoái, đúng hơn là tôi như bị ném từ mỏm đá cao xuống vậy. Tôi thét lên, cảm thấy như từng khuôn kính trong phòng đều vỡ vụn ra. Mà không chỉ cảm thấy: tôi thực sự nhìn thấy và nghe thấy cửa sổ và ly tách thảy đều vỡ vụn thành từng mảnh li ti như cám, cảm thấy chúng trút xuống tôi như mưa. Rồi tôi thấy buồn nôn trong dạ dày. Ý thức tôi bắt đầu trôi tuột đi, thân thể tôi hóa lạnh. Tôi biết nói thế này nghe lạ, nhưng tôi cảm thấy mình đã biến thành một bát cháo đặc lạnh tanh, đặc sệt, vón cục, những cục đó cứ giần giật một cách chậm chạp, kềnh càng, theo từng nhịp đập của tim tôi. Tôi nhận ra cơn giần giật này: nó từng xảy ra với tôi trước đây rồi. Chẳng cần mất nhiều thời gian để tôi nhớ ra nó là cái gì. Tôi biết nó là cái đau âm ỉ, chí tử, không bao giờ dứt mà tôi từng trải qua trước lần tự tử không thành. Và, giống như thanh nạy, cái đau đó ẩy bật nắp đậy ý thức của tôi lên - ẩy bật nắp ra bằng một sức mạnh không cưỡng nổi, thế rồi, ngoài ý muốn của tôi, lôi tuột cái nội dung ký ức đã đông thành thạch của tôi ra ngoài. Nói thì nghe lạ, tôi giống như một người chết đang quan sát người ta mổ khám nghiệm tử thi của chính mình. Ông có hiểu ý tôi không? Tôi thấy như mình đang từ một điểm cao quan sát người ta mổ banh thân thể rồi lôi những nội tạng trơn nhẫy ra khỏi tôi, từng cái một.
Tôi vẫn nằm đó, rớt dãi bê bết lên gối, toàn thân co giật, són *********. Tôi biết cần phải kiểm soát được chính mình, nhưng tôi không còn khả năng kiểm soát nữa. Từng ốc vít trong thân thể tôi không chỉ lỏng lẻo mà còn rơi hẳn ra. Trong ý thức tối sầm, tôi cảm thấy một cách riết róng rằng mình cô đơn và bất lực đến nhường nào. Mọi thứ đều phọt ra khỏi tôi. Mọi thứ trong tôi, những cái có hình dạng và những cái vô hình vô dạng, tất cả đều biến thành chất lỏng tuôn qua thịt tôi ra ngoài như nước bọt hay nước tiểu. Tôi biết mình không được để điều đó xảy ra, rằng tôi không được để chính mình chảy hết ra ngoài và mất đi vĩnh viễn như thế, nhưng tôi không thể làm gì để ngăn dòng chảy đó lại. Tôi chỉ có thể nhìn dòng lưu xuất đó diễn ra. Cứ thế kéo dài trong bao lâu, tôi không biết. Dường như toàn bộ ký ức tôi, toàn bộ ý thức tôi đã trôi tuột đi hết. Tất cả những gì từng ở trong tôi giờ đều ở ngoài tôi. Cuối cùng, như một bức màn nặng rơi xuống, bóng tối trùm lấy tôi trong một khoảnh khắc.
Và khi tôi tỉnh lại, tôi đã là một người khác.
Đến đây Kano Creta ngừng nói, nhìn tôi.
- Chuyện xảy ra như thế, - cô nhẹ nhàng nói.
Tôi không nói gì, chỉ đợi cô kể nốt phần còn lại của câu chuyện.
Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót - Haruki Murakami Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót