A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2717 / 10
Cập nhật: 2015-11-30 14:44:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
húy Nga lần mò mãi, rốt cuộc cô cũng tìm ra địa chỉ trên mảnh giấy. Cô hồi hộp nhấn chuông, lòng hy vọng đây đúng là nhà Khánh Hải.
- Cô tìm ai?
Thúy Nga giật, mình khi nghe hỏi. Cô vội nói:
- Xin lỗi, đây có phải là nhà anh Hải?
Người phụ nữ phía trong cổng nhìn Thúy Nga đầy vẻ nghi ngờ:
- Hải nào? Cô là ai?
- Anh Khánh Hải - giám đốc. Tôi là... bạn của anh ấy.
Người phụ nữ nhìn Thúy Nga lại một lần nữa rồi gật đầu.
- Đúng, đây là nhà của của giám đốc Khánh Hải. Nhưng giám đốc không có ở nhà, phiền cô.
Người giúp việc chưa nói hết câu thì đã vội chỉ tay ra đường:
- Ông ấy về rồi kìa, may quá?
Quả là Khánh Hải về thật. Anh cũng tỏ vẻ vui mừng không kém Thúy Nga khi vừa nhìn thấy cô:
- Trời đất! Vậy mà Anh cứ lo cho em mất tích.
Thúy Nga nháy mắt:
- Có lo sao? Sao em thấy anh chẳng có vẻ gì là lo lắng cả vậy?
Khánh Hải không trả lời Thúy Nga ngay mà nhìn cô từ đầu đến chân, rồi cười:
- Thì ra nỗi lo của anh là thừa. Trông em khỏe mạnh hơn cả trước đây.
Thúy Nga phụng phịu:
- Chán anh ghê đi, từ sáng đến giờ cứ tắt điện thoại làm người ta không liên lạc được gì hết trơn. Báo hại em phải lang thang suốt cả buổi trưa.
Khánh Hải ngạc nhiên:
- Tắt điện thoại? Làm gì có. Điện thoại anh vẫn mở đấy thôi.
Như để chứng minh lời mình là đúng, Khánh Hải lấy điện thoại ra. Nhưng đúng là xui cho anh, điện thoại nghe không được.
- Thế nào?
Thúy Nga nghinh mặt hỏi. Khánh Hải đành cười trừ:
- Xin lỗi. Điện thoạl hư rồi. Anh vô ý quá, không kiểm tra lại. Còn điện thoại của em, tại sao liên lạc không được?
Thúy Nga không trả lời mà tinh nghịch - Nhà này có phải của anh không?
- Phải!
- Vậy em vào được không?
Khánh Hải chợt hiểu. Anh vội vàng:
- Mời em vào nhà. Xin lỗi, anh vô ý quá.
Thúy Nga bước vào căn nhà khá sang trọng. Ánh mắt cô lướt đều khắp, không bỏ sót chỗ nào.
- Nhà anh đẹp thật.
- Vậy hả! Em khen đẹp thì có lẽ là không đến nỗi.
- Anh làm như em khó tính lắm vậy?
Khánh Hải đưa cho Thúy Nga ly nước:
- Em ở trọ khách sạn nào?
- Không ở khách sạn nào cả.
- Vậy em ở nhà trọ à? Sao không thuê khách sạn? Ở thành phố này nhiều khách sạn được lắm, để ngày mai anh giới thiệu cho.
Thúy Nga đợi cho Khánh Hải, nói hết câu mới lên tiếng tiếp:
- Em cũng không ở nhà trọ!
Đến lúc này thì Khánh Hải ngạc nhiên thật. Anh nhìn Thúy Nga:
- Em đừng nói là em chưa tìm được chỗ ở nhé. Hay là em tìm nhà anh đến tận bây giờ? Còn đồ đạc của em đâu? Không phải bị người ta lừa cả rồi chứ?
- Anh làm như ở đây toàn là tội phạm không bằng? Còn nữa, em đâu phải là con nít mà ai muốn lừa thì lừa.
Khánh Hải vẫn chưa hết thắc mắc. Thúy Nga nhìn vẻ mặt anh, bật cười khúc khích:
- Em ở trọ nhà anh họ, được chưa!
- Anh họ? Em có anh họ ở đây sao?
- Vâng. Nói một cách chính xác đó là nhà bác Hai em.
Khánh Hải thắc mắc:
- Tại sao anh không biết chuyện này?
Thúy Nga tỏ vẻ hờn dỗi:
- Thì anh có chịu tìm hiểu chuyện gì đâu mà biết.
- Anh họ của em ở gần đây không?
- Cũng gần. Nhưng đừng nói về anh ấy nữa, bây giờ nghe em hỏi nè! Chiều nay anh có rảnh không?
Khánh Hải gật đầu:
- Rảnh. Chi vậy?
- Chở em đi chơi. Em rất muốn tham quan thành phố này.
- Được thôi. Đi liền bây giờ không?
Thúy Nga gật đầu. Khánh Hải chiều ý cô, chở cô đi vòng vòng thành phố.
Anh còn hào phóng đãi Thúy Nga những món mà chắc cô chưa ăn bao giờ làm Thúy Nga cứ xuýt xoa mãi.
Cùng lúc đó, Hải San quyết định ra phố. Lý ra, cô sẽ ở nhà nghỉ ngơi do suốt, cả buổi chiều mệt nhọc, nhưng Hải San lại không thích nằm yên. Hơn nữa, trong phòng vừa nóng vừa buồn, đi ra ngoài có lẽ tốt hơn.
Hải San cho xe chạy vòng vòng, rồi vào quán nước cạnh bờ hồ. Chính vì thế cô mới gặp hắn ta.
Lúc đầu, Hải San không để ý cho lắm những người ngồi xung quanh. Đến khi phát hiện ra có người đang chăm chú quan sát mình thì cô bắt đầu bực. Tuy nhiên, Hải San chỉ phản ứng nhẹ bằng cách kéo ghế qua hướng khác.
- Bộ tôi đáng ghét lắm sao mà tránh mặt tôi vậy cô?
Hải San ngẩng mặt lên, cô nhận ra người nãy giờ quan sát mình.
- Là anh sao? Nhưng xin lỗi, dường như chúng ta không quen.
- Thì bây giờ làm quen, có sao đâu?
Hải San nhún vai:
- Nhưng tôi không thích làm quen với người lạ?
- Trước lạ sau quen mà.
Người con trai kéo ghế ngồi xuống trước mặt Hải San. Phải công nhận là anh ta rất đẹp trai và có vẻ rất lịch sự. Tuy nhiên, dáng vẻ đó vẫn không làm Hải San quan tâm lắm.
- Tôi lên là Vũ Duy.
Người con trai chìa tay ra. Hải San không bắt nhưng lịch sự:
- Tên tôi là Hải San.
- Tên em đẹp thật.
Cách xưng hô thay đổi quá mau lẹ làm Hải San khó chịu. Tuy nhiên, cô vẫn mỉm cười lịch sự.
- Em làm gì? Ở đâu?
Vũ Duy vừa hỏi vừa chăm chú quan sát Hải San. Đúng là đẹp thật, vẻ đẹp của cô khiến anh cảm thấy mình thật sự bị quyến rũ dù so với Như Ngọc, Hải San không hề bằng. Không hiểu vì sao vẻ đẹp của cô cứ cuốn lấy anh.
- Tôi chỉ là một nhân viên. Còn anh?
Vũ Duy đưa cho Hải San tấm danh thiếp:
- Tôi là giám đốc một công ty...
Hải Sau cầm lấy tấm danh thiếp, buột miệng:
- Còn trẻ vậy mà làm giám đốc. Anh thật tài.
Rồi cô nghĩ đến Khánh Hải. Có lẽ giờ này anh đang đi chơi ở đâu đó bên vợ sắp cưới của mình. Chắc là anh đang vui lắm.
Không hiểu vì sao Hải San nghĩ nhiều về Khánh Hải vậy? Cô không biết nữa. Hải San tự cốc đầu mình:
- Ngốc quá!
Vũ Duy ngạc nhiên:
- Hải San nói gì? Ai ngốc?
- Ơ, xin lỗi.
Hải San vội xin lỗi, trở về với thực tại. Cô cười để khóa lấp những ý nghĩ trong đầu:
- Anh về chưa? Tôi phải về đây? Tạm biệt anh.
- Để tôi đưa em về.
- Không cần đâu.
Vũ Duy đến cạnh Hải San:
- Chúng ta có thể gặp nhau chứ? Hay là... để tôi điện cho em. Em có thể cho tôi số điện thoại...
Hải San lắc đầu:
- Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại. Tôi không có số điện thoại.
Rồi Hải San bước nhanh ra khỏi quán. Cô lên xe mà không chú ý Vũ Duy vẫn bám theo mình...
Hải San chuẩn bị về thì có điện thoại của Khánh Hải. Anh gọi cô lên phòng có việc gấp, nhưng không nói là việc gì, chỉ bảo Hải San phải lên ngay.
- Chuyện gì thế không biết!
Hải San vừa lầm bầm vừa đẩy cửa phòng Khánh Hải. Anh bảo mời vào mà vẫn cắm cúi làm việc. Sự siêng năng của Khánh Hải làm Hải San ngạc nhiên.
Cô nhìn đồng hồ, đã trễ hơn giờ về gần mười phút.
- Cô ngồi xuống đi?
Khánh Hải đột ngột lên tiếng làm Hải San giật mình.
- Vâng!
- Ngày mai cô đưa xe đi kiểm tra đi.
- Tôi mới kiểm tra cách đây hai tuần.
Hải San đáp trong sự ngạc nhiên thật sự. Xưa nay, Khánh Hải có chú ý đến xe cộ đâu, sao hôm nay lại nhắc việc này.
- Tôi muốn cô đưa xe đi kiểm tra lại.
- Lý do gì? Hay là anh không tin tôi.
- Dĩ nhiên là không phải rồi. Tôi luôn tin nhân viên của mình.
Khánh Hải nhìn Hải San, tiếp lời:
- Tôi chỉ muốn cô kiểm tra chắc chắn hơn thôi. Ngày mốt, tôi phải đi xa, ra tận Nha Trang. Tôi sợ trên đường đi có trục trặc thôi.
- Đi Nha Trang?
- Phải. Ngày mai cô được nghĩ, chuẩn bị mốt đi.
- Tôi cũng phải đi.
- Tôi cũng phải đi?
Hải San hỏi xong mới thấy mình... ngớ ngẩn. Tất nhiên là cô phải đi rồi, cô là tài xế mà. Nếu cô không lái xe thì ai sẽ chở Khánh Hải đi đây?
Khánh Hải bật cười trước câu hỏi của Hải San:
- Dĩ nhiên. Chẳng lẽ tôi tự lái sao? Hay là cô nghĩ tôi sẽ... đi bộ.
Hải San nhìn Khánh Hải. Biết là anh trêu nhưng cô vẫn đáp tỉnh:
- Biết, đâu được. Nhiều khi anh muốn tự lái thì sao? Tôi phải hỏi... cho chắc.
- Vậy thì bây giờ chắc rồi. Nhớ đó, sáu giờ sáng ngày mốt, không được trễ.
Hải San không trả lời những câu dặn dò của Khánh Hải mà hỏi ngược lại:
- Vậy chiều nay tôi có được nghỉ không?
- Nếu cô muốn, cô có quyền mà.
- Ý tôi hỏi là... nghỉ như vậy có bị.... trừ lương không?
Khánh Hải nhún vai:
- Riêng chiều nay thì không Hải San buột miệng:
- Vậy thì tốt quá, chiều nay tôi có thể...
Ý Hải San là nói có thể đi chơi thoái mái nhưng may sao stop lại kịp. Cô mím môi:
- Bây giờ tôi có thể về chứ?
Khánh Hải gật đầu, không quên dặn dò:
- Nhớ chuẩn bị đồ đạc. Chúng ta sẽ ở Nha Trang một tuần.
- Tôi biết rồi.
Hải San đáp gọn và cáo từ ra về. Không ngờ vừa ra khỏi cửa cô đã chạm ngay một cô gái lạ. Dù không biết là ai nhưng Hải San vẫn gật đầu một cách lịch sự. Cô gái cũng thật dễ thương, cô mỉm cười thân thiện với Hải San rồi mới bước vào phòng Khánh Hải.
- Chắc là khách hàng mới.
Hải San thì thầm khi bước vào thang máy. Cô chỉ hơi thắc mắc là không biết, tại sao khách hàng lại đến vào giờ này thôi.
Vậy mà chỉ một lúc sao cô phải thay đổi suy nghĩ ngay bởi vì Khánh Hải đã cùng cô gái bước xuống. Cả hai cười nói vui vẻ cho thấy họ rất thân thiết. Hải San ít khi thấy Khánh Hải vui như vậy nên cô kết luận người con gái đó là bạn gái của Khánh Hải.
Có lẽ là cô nàng anh ta nhờ mình đón mấy bữa trước đây, cũng xinh thật đấy Hải San nhận xét, thầm trong lòng - Anh chàng này khéo chọn thật.
Hải San dành trọn cả buổi chiều cho việc chuẩn bị. Tất cả được cô sắp xếp chu đáo đâu ra đó. Đến khi nhìn đồng hồ thì đã hơn sáu giờ tối.
- Trời đất! - Hải San nói một mình - Tối vậy rồi sao? Mải làm mà quên mất.
Chợt có tiếng nói xen vào:
- Mải nghĩ mới quên chứ mãi làm mà quên gì?
Hải San quay lại, nhận ra nhớ bạn thân, cô reo lên khe khẽ:
- Như Yến, tới khi nào vậy?
- Mới tới.
- Sao ta không hay gì hết vậy, mi vào phòng khi nào?
Như Yến bẹo má cô bạn thân:
- Con khỉ! Mi giữ nhà thế sao? Rủi ta là kẻ trộm..... - Không kẻ trộm nào vào nhà này. - Hải San cắt ngang bằng giọng vui vẻ - Ai lại dại độ t vào một căn nhà mà chủ nhân của nó nghèo hơn hành khất để ăn trộm bao giờ.
Như Yến tự nhiên ngồi xuống ghế:
- Làm gì mà chuẩn bị đồ đạc kỹ thế. Đi xa à? - Như Yến nhìn Hải San rồi tiếp - Đi đâu?
- Nha Trang.
- Nha Trang? Sao không hề nghe mi nói vậy?
Hải San nhún vai:
- Chính ta cũng mới biết đây, làm sao nói với mi cho được.
Ra Nha Traug để làm gì?
- Ta không biết. Nhiệm vụ của ta là lái xe, những việc còn lại ta không quan tâm.
Như Yến đột nhiên thở dài nghe não ruột:
- Chi cho khổ vậy không biết. Tự dưng nghề nào không làm lại xin vào làm tài xế, rày đây mai đó. Khổ chưa.
Hải San bật cười:
- Biết rồi, không cần phải cảm thán như vậy. Làm gì mà than thở nghe bất ghê. Ta xin vào làm việc này chính là vì để được đi đó đi đây đó thôi.
Như Yến lắc đầu:
- Thật không hiểu nổi mi. Con gái gì làm...
- Mà sao?
- Tính tình y hệt như con trai, cứ lóc cha lóc chóc.
- Vậy thì sao nào? Có khối kẻ chết vì cái bản tính lóc cha lóc chóc ấy đấy?
Hải San vừa nói vừa nháy mắt với Như Yến cứ như là điều mình nói có thật % vậy. Như Yến lắc đầu:
- Kẻ nào dại dột vậy?
- Nhiều lắm, không kể hết.
- Vậy thì đừng kể nữa.
Như Yến đáp tỉnh rụi vì quá quen với bản tính của Hai Sản. Đối đáp qua lại với cô nàng chỉ tổ tức chết thôi, cứ chiều theo thì hơn.
Như Yến rủ:
- Ra phố đi, chắc mi cũng còn vài thứ cần mua sắm mà.
- Ta không còn gì phải mua cả. Còn ra phố hả, ừm... được đó? Để ta rủ người đi cùng.
- Ai vậy?
- Bí mật. Một lát gặp rồi sẽ biết.
- Người này ta có quen không?
Hải San không trả lời mà làm ra vẻ thần bí:
- Gặp thử rồi biết! Không quen, nhưng không lạ, vì nếu có lạ rồi sẽ quen.
Ông bà ta thường nói... trước lạ sau quen mà.
Câu trả lời... vô bổ của Hải San làm Như Yến phải thở hắt ra. Trả lời như thế chẳng thà không trả lời sướng hơn.
Cô buột miệng:
- Lảng nhách! Nói vậy mà cũng nói nữa!
Hải San không trả lời vì đang bận tìm số điện thoại. Cô bấm số gọi cho Lâm An:
nói Anh đến nhà cô có chuyện gấp, không đến không được nhưng tuyệt nhiên không nói chuyện gì.
Lời nói lấp lửng của Hải San làm Lâm An lo lắng. Anh vội vàng đến ngay chỗ ở của Hải San. Không ngờ chẳng có chuyện gì, chỉ đơn giản là cô rủ anh đi phố chơị. Lâm An lắc đầu, giọng không biết trách hay vui:
- Em thật là hết thuốc chữa. Đi chơi thì nói là đi chơi, có gì đâu mà làm ra vẻ thần bí.
- Nếu em nói là đi chơi thì anh có tới không? - Hải San vặn lại.
- Chưa chắc.. Lâm An đáp mà trong lòng nghĩ khác. Anh lầm bầm:
''Dĩ nhiên là đi rồi. Em rủ mà. Có bao giờ anh lại từ chối đi cùng em chứ''.
Lâm An nói và ngồi thừ ra. Hải San nhìn anh lạ lẫm:
- Hôm nay anh sao vậy? U rũ thế này... Hay là anh đang bận công chuyện và em làm phiền anh chăng?
Lâm An vội xua tay:
- Không. Không có gì phiền cả. Chỉ tại anh hơi ngạc nhiên thôi. Không biết tại sao hôm nay em lại có sáng kiến rủ anh đi chơi vậy mà.. Hải San kéo dài giọng:
- Anh làm như từ trước tới nay em keo kiệt lắm vậy? Chỉ tại không có thời gian thôi...
Rồi cô hỏi bằng giọng cứng cỏi, nửa đùa nửa thật:
- Vậy anh có đi hay không?
- Đi, đi!
- Vậy thì đi! Mau lên, phía dưới có người chờ!
Lâm An thắc mắc:
- Ai vậy?
- Lát nữa biết.
Hải San làm ra vẻ bí mật. Cô khóa cửa rồi cùng Lâm An xuống cầu thang.
Lúc nãy, Hải San cố tình bảo Như Yến xuống mua giúp cô ít đồ. Cô sợ, nếu có Lâm An cùng đi, Như Yến sẽ đòi ở lại. Tính tình Như Yến xưa nay là vậy, nhát lắm, dễ gì chịu đi chơi với người lạ. Bảo xuống dưới này, cô nàng sẽ khó mà chạy trốn. Chẳng lẽ bỏ về, ai lại làm những chuyện kỳ cục vậy.
- Em nghĩ gì vậy?
- Không!
Hải San đáp gọn. Cô cười thầm trong bụng vì kế hoạch của mình và nghĩ đến kết quả. Không biết ra sao đây. Hy vọng là có kết quả tốt. Lần đầu tiên làm mai mối mà không có kết quả tốt thì xui xẻo lắm.
- Như Yến!
Hải San gọi ngay khi vừa bước xuống đường Như Yến quay lại. Lâm An hơi bất ngờ khi chạm phải Như Yến. Như Yến cũng vậy. Cứ ngỡ là bạn gái, ai ngờ lại thế này.
Hải San vui vẻ:
- Hai người sao vậy? Lại đây tôi giới thiệu nè!
Cô chỉ sang Lâm An:
- Đây là Lâm An, bạn ta. Còn đây... - Cô chỉ sang Như Yến - Còn đây là Như Yến, bạn em. Anh Lâm An chào Như Yến đi.
Lâm An không biết làm thế nào đành nghe lời Hải San, gật đầu lịch sự. Cả Như Yến cũng vậy, mặc dù cả hai vừa chào nhau vừa rủa Hải San hết lời.
Không biết mỗi người có cảm giác như thế nào nhưng rốt cuộc vẫn phải đi chung. Dù vậy, buổi đi chơi vẫn diễn ra vui vẻ vì Lâm An là người vui vẻ, rất dễ hòa nhập. Còn về phần Như Yến, cô có phần e dè nhưng rốt cuộc, vẫn có thể vui đùa thoải mái, bởi sự cởi mở và lịch sự của Lâm An.
Hải San nhìn hai người bạn của mình, trong lòng vui vẻ. Thật ra, Hải San không biết mình đứng ra mai mối như vầy có đúng hay không, nhưng cô muốn Lâm An có một đối tượng mới. Đó là ý tốt. Cô không muốn Lâm An buồn khi cô không thể đáp lại tình cảm mà Lâm An dành cho mình.
Cả ba đi chơi rất khuya. Lâm An đưa Như Yến về rồi mới trở lại cùng Hải San. Anh không nói một lời mãi cho đến khi về đến nhà cô.
- Anh thấy Như Yến thế nào?
Lâm An không trả lời mà nhìn Hải San:
- Em là một con bé ngốc, Hải San ạ. Có những chuyện không phải mình muốn là được đâu.
Anh mỉm cười, lắc đầu. Vẻ khó hiểu của Lâm An làm Hải San ngạc nhiên, cô hỏi:
- Ý anh nói thế là...
- Anh chỉ nói vậy thôi, không có gì đâu. Thôi, em lên nhà đi, anh về đây.
Lâm An nói và bỏ về thật. Hải San nhìn anh lạ lẫm nhưng không biết phải hỏi thăm như thế nào. Đành thôi vậy.
Cùng lúc đó Khánh Hải cũng đưa Thúy Nga về. Anh nhìn cô và cất giọng ấy náy:
- Lý ra tuần này anh phải ở đây đưa em đi đó đi đây cho biết, nhưng công việc... Anh thật là có lỗi quá. Thỉnh thoảng, em mới sang đây chơi, vậy mà...
Thúy Nga bật cười trước vẻ mặt của Khánh Hải:
- Anh thật buồn cười, có công việc thì cứ đi làm. Chỉ một tuần thôi mà, em không buồn chết đâu. Hơn nữa, đi đó đi đây thôi mà, nhờ anh họ chở hay đi taxi cũng được vậy, lo gì.
- Nhưng bỏ em một mình thế này...
Thúy Nga chun mũi:
- Em không phải là con nít, anh mà lo nữa em sẽ nổi cáu đấy.
Khánh Hải mỉm cười:
- Vậy thì anh không lo nữa, như thế được rồi chứ?
Thúy Nga gục gặt đầu một cách khôi hài:
- Biết nghe lời thế là tốt.
Khánh Hải mỉm cười không nói. Thúy Nga kiễng chân nhìn qua cánh cổng.
Phòng của Vũ Duy sáng đèn chứng tỏ anh về rồi.
Cô lôi tay Khánh Hải:
- Anh vào nhà chơi đi, chắc anh họ của em rất muốn gặp anh.
Khánh Hải từ chối:
- Có lẽ không cần đâu, bây giờ khuya rồi. Anh phải về chuẩn bị đồ đạc.
Ngày kia đi rồi.
- Ngày mai rồi chuẩn bị. Ngày mốt mới đi mà, đâu có cần phải gấp như vậy.
Ngày mai anh phải ở suốt trong công ty, thời gian đâu ra. Thôi, cho anh hẹn dịp khác đi. Từ từ rồi cùng biết nhau mà, lo gì.
Thúy Nga phụng phịu:
- Vậy thì thôi...
- Đừng giận. Anh hẹn khi khác chứ có bảo là không gặp đâu. Thôi, em vào đi. Anh phải về.
Thúy Nga thở dài, bước vào nhà. Khánh Hải nhìn cô cho đến khi cô vào tới cửa lớn mới ra về.
Thật ra, Khánh Hải không bận đến nỗi không thể vào nhà được. Nhưng anh cảm thấy làm sao ấy. Cảm giác không thể giải thích được đã ngăn chặn Khánh Hải. Có lẽ lời mời của Thúy Nga làm Khánh Hải liên tưởng đến một cuộc ra mắt và Khánh Hải không muốn điều đó.
Buổi sáng, khi Khánh Hải đến công ty thì Như Ngọc chờ sẵn. Anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự chào hỏi. Khánh Hải tự nhủ có lẽ Như Ngọc đến đây là do ba cô. Có lẽ ông sai cô đến trả lời anh về việc hợp tác.
Khánh Hải mời Như Ngọc vào phòng. Anh hỏi ngay khi Như Ngọc vừa ngồi xuống:
- Ông Minh bảo cô đến gặp tôi à?
- Nếu ba tôi không bảo thì tôi không đến đây được hay sao? Hay là anh không thích tiếp tôi?
Khánh Hải lắc đầu:
- Không phải! Nhưng tôi nghĩ rằng cô đến đây chỉ là vì công việc.
- Anh thì lúc nào cũng công việc. Nói cho anh biết, hôm nay tôi đến đây là để tìm anh.
- Tìm tôi, để làm gì cơ chứ?
Khánh Hải buột miệng đáp nhanh. Hỏi xong, anh mới thấy mình vô duyên kinh khủng. Quả nhiên, Như Ngọc tỏ vẻ giận dỗi:
- Để làm gì? Anh hỏi nghe mà tự ái. Để làm gì ư? Sẵn tiện đi ngang qua đây, tôi lên thăm người quen một chút không được à?
- Tôi xin lỗi... - Khánh Hải khó khăn nói - Tôi không cố ý nói vậy, chỉ tại quen miệng thôi. Mong cô đừng giận.
Như Ngọc mím môi:
- Không cần phải xin lỗi. Có lẽ tại tôi đường đột quá thôi. Anh không thích cũng đúng mà...
- Cô nói thế có khác nào trách tôi.
- Tôi không trách anh.
Như Ngọc làm bộ giận. Cô đứng lên:
- Ngày mai anh có rảnh không? Đến nhà tôi đi. Ba tôi hẹn gặp anh đó. Tôi đến đây để nhắn vậy. Thôi, tôi về...
Thật ra, Như Ngọc có thể điện thoại cho Khánh Hải, nhưng cô không muốn.
Như Ngọc muốn trực tiếp gặp Khánh Hải, một là tìm cơ hội tiếp cậu với anh.
Vả lại, cô muốn thăm dò xem công ty của Khánh Hải thực hư thế nào. Ba cô bảo Khánh Hải là người có tài và công ty Khánh Hải là một công ty lớn, Như Ngọc muốn đến để xem điều đó đúng được bao nhiêu phần. Sự thật không làm cô thất vọng. Quả đúng như lời ba cô nói. Và điều đó càng củng cố quyết tâm chinh phục Khánh Hải của Như Ngọc.
Cô nhìn Khánh Hải một lần nữa, làm ra vẻ giận:
- Tôi về đây.
- Ngày mai, tôi không thể đến nhà cô được...
Như Ngọc thở hắt ra, cố giấu vẻ thất vọng, thản nhiên:
- Thế thì tùy anh, vì đó là lời mời của ba chứ chẳng phải của tôi. Nhưng anh nhớ gọi điện báo cho ba tôi biết, một tiếng, kẻo ông ấy lại bảo tôi không đến đây.
Khánh Hải phân trần:
- Thành thật xin lỗi vì ngày mai tôi phải đi công tác, tuần sau mới về. Hay là... chiều nay ông Minh có ở nhà hay không, tôi sẽ đến đó.
Như Ngọc đăm chiêu:
- Tôi không rõ. Nhưng để tôi về hỏi ba tôi xem.
- Hay là để tôi đến công ty...
- Ba tôi đi suốt, không có ở công ty đâu. Chiều nay anh cứ đến nhà đi. Tôi sẽ hẹn ba giúp cho.
Khánh Hải suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Thế thì làm phiền cô. Khoảng sau giờ làm việc chiều nay, tôi sẽ đến. Cảm ơn cô trước.
- Không có gì.
Như Ngọc đáp rồi cáo từ ra về. Còn lại một mình, Khánh Hải chưa trở lại làm việc ngay mà còn mãi suy nghĩ về chuyện Như Ngọc vừa đến thông báo.
Ông Đức Minh bằng lòng hợp tác và trợ vốn cho công ty anh, điều đó lý ra làm Khánh Hải rất vui. Nhưng không hiểu vì lý do gì anh lại cảm thấy lo lo, nỗi lo không biết xuất phát từ đâu.
Khánh Hải vùi đầu vào làm việc. Anh phải giải quyết, tất cả các công việc rồi mới yên tâm đi được.
Khác hoàn toàn với vẻ bận rộn của Khánh Hải, Hải San rất rảnh rang. Như hiện giờ đây, cô đang ở trong siêu thị, chậm rãi đi qua các gian hàng và lựa chọn mua sắm.
Cô vừa đi vừa ''nguyền rủá' Như Yến. Con nhỏ thật đáng ghét. Thường bữa, khi cô không rảnh thì liên tục gọi điến, rủ đi siêu thị rồi uống cà phê. Hôm nay cô rảnh lên tiếng rủ thì nó lại không đi, thật là coi thường bạn bè quá đi mất.
Nhưng rủa xong thì Hải San nghĩ lại:
Có lẽ con nhỏ còn đang mắc cớ vì việc hôm qua. Chứ sao nữa! Ý định của cô quá rõ rồi, chỉ có con ngốc mới không nhận ra. Mà Như Yến thì không ngốc chút nào, thậm chí rất thông minh nữa là đằng khác.
Chào em.
Có tiếng người cắt ngang dòng suy nghĩ của Hải San. Là Vũ Duy. Hải San nhớ rõ tên người đang ở trước mặt mình. Anh ta đang nhìn Hải San cười thân thiện. Hải San đành mỉm cười đáp lễ, mặc dù không mấy thiện cảm với anh chàng ở trước mặt. Cô đang thầm thắc mắc không biết anh ta xuất hiện ở đây vì lẽ gì. Mong rằng chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.
- Anh đến đây mua sắm một ít vật dụng. Còn em?
Hải San mỉm cười:
- Tôi cũng vậy? Anh đi có một mình thôi sao?
- Thì một mình chứ còn ai nữa. Độc thân mà. Tôi rất muốn tìm người đi chung mà tìm hoài vẫn chưa được đó chứ.
Vũ Duy bước đến bên cạnh Hải San:
- Em mua xong chưa? Hay là anh mời em đến đằng kia uống nước nhé.
Hải San từ chối:
- Xin lỗi, tôi mua chưa xong. Hẹn anh khi khác nhé, giờ tôi phải sang bên kia. Tạm biệt anh.
Hải San gật đầu chào Vũ Duy rồi bước nhanh. Cô không muốn dây đưa với anh chàng này chút nào. Vẻ bề ngoài quá sang trọng làm cô hơi ''dị ứng'', nhưng cũng không đáng ghét bằng cách nói chuyện. Hải San rất ghét cách nói chuyện thân mật của Vũ Duy. Chứ sao! Ai lại nói chuyện thân mật như thế với người mới quen bao giờ. Điều đó làm Hải San có cảm giác Vũ Duy là một người không đàng hoàng chút nào.
Hải San vừa đi vừa nhìn lại phía sau, không có Vũ Duy đi theo. Tự dưng Hải San thở phào nhẹ nhõm. Cô không hề biết rằng Vũ Duy vẫn đi theo quan sát cô, chỉ là không cho cô thấy mặt mà thôi.
Tính Vũ Duy là vậy, anh không bao giờ bỏ qua cô gái mình thích. Càng khó chinh phục càng thú vị, Vũ Duy nhủ với lòng như vậy. Và anh quyết tâm phải chinh phục bằng được cô gái này.
- Anh Duy?
Vũ Duy giật mình quay lại bởi tiếng gọi. Anh thở hắt ra:
- Thúy Nga, làm gì gọi giật vậy? Làm anh hết hồn. Rủi anh bị bệnh tim thì sao?
Thúy Nga che miệng cười khúc khích:
- Bệnh tim? Anh mà bệnh tim thì cả thế giới này người ta sẽ buồn lắm đấy, vì sắp mất một tài năng mà.
Vũ Duy không trả lời mà nhìn mớ đồ đạc lỉnh kỉnh Thúy Nga đang xách trên tay, lắc đầu:
- Có cần phải mua sắm nhiều như thế không?
- Sẵn tiện mà. Hơn nữa, đây đâu phải là đồ dành cho một mình em.
- Còn đồ cho tên bạn trai em chứ gì? Thật là... Tại sao không rủ nó đi chung, mua đồ cho nó mà.
- Anh... Người ta đâu có nhờ em mua, chỉ là em tự mua thôi. Hơn nữa, anh ấy bận công việc mà, phải thông cảm chứ.
- Em làm như thế chỉ tổ chiều hư nó thôi.
Thúy Nga nhăn nhó:
- Thôi mà anh, đừng nhắc tới chuyện đó nữa mà. Thôi ta lại kia uống nước đi, em mời anh.
Vũ Duy nhún vai đi theo Thúy Nga. Thật ra, anh chẳng thích đi hộ tống cô em họ này chút nào. Nhưng ba anh cưng cô nhỏ này lắm, cứ buộc anh phải đưa cô nàng đi đó đi vậy. Vũ Duy từ chối không được nên đành phải nghe theo thôi.
Vũ Duy xách mớ đồ lỉnh kỉnh của Thúy Nga ra xe. Cô đi bên anh trai, cười nói vui vẻ.
Vũ Duy cũng đáp lại bằng nụ cười mặc dù trong lòng không mấy vui.
Vũ Duy không ngờ, phía trong siêu thị, Hải San đang nhìn anh và cười thầm:
- Vậy mà bảo là đi một mình, thật không thể tin được mấy tên thế này.
Cô định quay đi, nhưng chợt chú ý đến cô gái. Cô ta trông quen lắm, nhưng Hải San không thể nhớ ra là mình đã gặp ở đâu.
Có lẽ Hải San sẽ không hề nhớ cô gái là ai nếu không có điện thoại của Khánh Hải, anh dặn cô coi lại xe, ngủ sớm để sáng mai đi sớm, phải ra cơ quan đúng giờ... Sự cẩn thận của Khánh Hải yên tâm mà trong lòng không ngớt rủa thầm:
''Trên đời mà có chừng vài chục người như anh thì có lẽ sẽ không còn khái niệm hai chữ ''sai lầm''. Cẩn thận gì mà khủng khiếp thế không biết!".
Hải San tắt điện thoại và nhớ ra cô gái lúc nãy. Đó chính là cô gái cô đã gặp trước cửa phòng Khánh Hải, bạn gái của anh. Tại sao cô nàng lại đi chung với Vũ Duy? Hải San không thôi thắc mắc và cảm thấy đầu óc mình rối rắn! vì vô số câu hôi.
Cô lên xe và đến nhà Như Yến. Phải nói chuyện với Như Yến để giải tỏa mớ câu hỏi đang rối bòng bong trong đầu mới được.
Hải San lên phòng Như Yến. Đây là lần đầu tiên cô đến đây sau bao nhiêu năm chơi chung. Căn phòng rất đẹp và sang trọng. Tuy nhiên, Hải San không quan tâm đến chuyện đó. Cô ngồi xuống giường. Như Yến nhìn Hải San với vẻ ngạc nhiên:
- Mi sao vậy?
Hải San không trả lời mà hỏi ngược lạis Như Yến:
- Mi rảnh thế này tại sao lại không đi siêu thị với ta? Bỏ ta đi có một mình, mi có biết là ta buồn lắm không?
Giọng Như Yến vẫn còn vẻ hờn dỗi:
- Mi định dụ ta đi với Lâm An nữa chứ gì? Ta không ngốc đâu!
- Vẫn còn giận ta hả?
- Không giận sao được! Làm mai kiểu mi, không khéo có ngày...
- Thế nào? - Hải San hỏi rồi tự trả lời - Có ngày được người ta mời ăn... đám cưới hả. Mi yên tâm đi, trước khi quyết định làm mai cho ai, ta cũng chuẩn bị đủ tiền rồi.
Như Yến nhăn nhó:
- Mi lúc nào cũng giỡn được.
Hải San nghiêm túc trở lại:
- Thôi mà, nếu mi giận thiệt thì cho ta xin lỗi vậy. Tại ta thấy Lâm An rất tốt nên mai mối cho mi vậy mà. Không chịu thì thôi, cùng lắm từ đây về sau ta không nhắc chuyện đó nữa.
Như Yến nhướng mắt:
- Nhớ đó, mi mà còn nhắc lại chuyện này ta sẽ giận nữa cho xem.
- Biết rồi.
Hải San đáp rồi tư lự trở lại. Như Yến quan tâm:
- Mi sao vậy?
Hải San thở dài, không trả lời mà cất tiếng hỏi:
- Một người có bạn trai rồi còn cười nói vui vẻ, thân mật với người khác phải khác. Theo mi thì người đó là người như thế nào?
- Cũng còn tùy?
- Tùy?
Như Yến chậm rãi:
- Thì tùy người khác phải đó có quan hệ với người đó như thế nào? Ví dụ như là anh em thì là chuyện bình thường, bạn bè thân thiết cũng là chuyện bình thưởng. Chỉ có là người tình thì mới... bất thường thôi.
Hải San nhăn mặt:
- Mi chỉ tổ nói dùa. Ta hỏi nghiêm túc đó.
- Thì ta trả lời nghiêm túc đó thôi. Mà nè, người đó là ai mà mi quan tâm dữ vậy?
Hải San im lặng. Cô không biết trả lời thế nào cho phải. Rõ ràng cô và Thúy Nga có liên quan gì nhau đâu, tại sao lại quan tâm đến cô ta. Hải San thật không hiểu nổi mình.
Như Yến lặp lại câu hỏi:
- Thế nào? Người đó là ai, chị, em, bạn bè hay bà con của mi?
- Không là ai cả.
- Không là ai? Vậy sai mi lại quan tâm đến cô ta nhiều vậy? Hay là cô ta...
thiếu nợ mi, mi theo dõi cô ta để... trả thù?
Hải San nhăn nhó:
- Thôi mi đi, đùa hoài.
Như Yến nhướng mắt:
- Con nhỏ này lạ. Mọi hôm mi thích đùa lắm cơ mà...
- Nhưng hôm nay không thích.
Như Yến nhìn vẻ mặt của Hải San mà ngạc nhiên. Thật khó tin một con nhỏ lóc chóc như Hải San lại có ngày như thế này. Chắc là gặp chuyện gì buồn thật rồi.
Như Yến biết tính Hải San nên không hỏi nữa. Lúc nào có thể nói Hải San sẽ tự động nói mà không cần phải hỏi. Còn nếu cô không muốn nói thì đừng hòng có cạy miệng cô nàng cũng chắng thèm hé răng...
Biển Hồng Biển Hồng - Hoàng Trân Châu Biển Hồng