Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 61 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 541 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 Phần 2
gười ám vệ nọ liền đáp: “Đến tận lúc này thuộc hạ vẫn không thể nào hiểu nổi vị Trang công tử kia làm cách nào mà truyền tin tức mình bị giam cầm nơi đây ra ngoài được. Số cao thủ đến từ Giao Châu đó quả thực đã có mặt ở đây, nhưng vì thiếu chủ của chúng đang nằm trong tay chúng ta, cho nên không dám bứt dây động rừng. Lúc trước, thuộc hạ đã tuân theo đúng mệnh lệnh của hầu gia, đầu chiều đón đường bọn họ ở đường lớn phía Tây thôn này.”
Đường Thiên Trọng gật đầu, vừa đi vào trong vừa nói: “Không được xem thường họ Trang ở Giao Châu. Một thiếu chủ Giao Châu có thể gây náo loạn trong Hoàng cung rồi an lành rút lui tuyệt đối không phải là hạng tầm thường đâu.”
Người ám vệ này liền mỉm cười đáp: “Dạ, cũng là một nhân vật đa tình. Nếu như hắn có thể bỏ vị Nam cô nương kia thì nội ứng ngoại hợp với đám cao thủ kia, muốn trốn thoát khỏi đây không phải là chuyện không thể. Nói cho cùng, chúng ta vẫn còn có cấm kị riêng của mình, không thể điều động quá nhiều binh mã đến đây được?”
“Ừm.”
Đường Thiên Trọng tùy tiện đáp lời, nhìn tôi như đang mỉm cười.
Tôi cũng không nói gì, chỉ cảm thấy bước chân tiến lên phía trước càng ngày càng thêm nặng nề. Thật ra, tôi hiểu hết mọi chuyện.
Trang Bích Lam có thể bỏ tôi mà đi, nhưng lại không bằng lòng bỏ Nam Nhã Ý, nhưng không phải vì coi trọng Nam Nhã Ý hơn tôi. Chàng không bỏ rơi Nam Nhã Ý được, đương nhiên là vì Nam Nhà Ý đã hai lần xả thân cứu mạng, chàng không thể nào làm được chuyện vô tình vô nghĩa, bỏ mặc Nam Nhã Ý ở nơi nguy hiểm trùng trùng, thập tử nhất sinh thế này. Chàng dám bỏ rơi tôi cùng vì biết được tôi sẽ thông cảm cho nỗi khổ của chàng, hơn nữa dù thế nào đi nữa thì Đường Thiên Trọng hay Đường Thiên Tiêu đều có lòng bảo vệ tôi, tuyệt đối không gây tổn thương đến tôi.
Chỉ là không nỡ đoạt đi tính mạng của tôi thôi, còn những thứ khác, với chàng mà nói thực không còn quan trọng nữa sao?
Cũng giống như với tôi mà nói, chỉ cần chàng sống an lành, những thứ khác đều đã không còn quan trọng nữa. Khi bước vào hậu viện, tôi nhìn thấy một cây đại thụ rất lớn, tạo thành bóng râm mát mẻ, đẩy đi hết thảy mọi oi bức, nóng nực của mùa hè. Gió thổi đưa theo mùi hương hoa đến bên mùi, lạnh đến mức khiến tôi khẽ rùng mình.
Bọn ám vệ không hề đi theo, chỉ có mình tôi và Đường Thiên Trọng bước vào trong hậu viện, đứng thất thần trước cánh cửa đóng kín.
Hành lang, một đôi chim yến đang đậu trên thanh sắt hót ca, dường như đang thỏa thuận điều gì đó cùng gió đông, nhìn thấy người đến cũng không hề né tránh, chỉ vẫy vẫy đôi cánh, nhảy sang một cành khác.
Tôi không biết có nên gõ cửa hay không, ngước mắt sang nhìn Đường Thiên Trọng.
Ngài đang nhìn về phía tôi, dường như cũng chờ đợi quyết định của tôi.
Tôi hít một hơi thở sâu, đúng lúc đang định gõ cửa thì bên trong truyền ra một tiếng than thở sầu muộn quen thuộc.
Thế nhưng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, quyến rũ của Nam Nhã Ý vang vọng bên tai: “Nói cho cùng, muội vẫn cứ có lỗi với Thanh Vũ.”
Tiếp đó là giọng nói của Trang Bích Lam mà bao lâu nay luôn vang vọng trong những giấc mơ của tôi: “Ta yêu muội, kính muội, có lẽ cũng chẳng mâu thuẫn gì với việc ta xót xa, luyến tiếc muội ấy đúng không? Muội ấy và ta đã từng có hôn ước, ta vẫn luôn coi muội ấy như một muội muội thân thiết nhất, cho nên mới không tiếc mọi thứ để cứu muội ấy ra khỏi cung. Thế nhưng bây giờ… gặp được muội, ta mới nghĩ rằng, có lẽ… hai chúng ta không đến được với nhau, cũng coi như hữu duyên vô phận mà ông trời đã xếp đặt từ trước.”
Cánh tay nhấc lên cứng đờ giữa không trung, tiếp đó thì bất lực hạ xuống.
Cách một cánh cửa dán giấy mỏng manh, tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy chiếc đàn đặt bên cửa sổ, hai bóng hình quấn quít ôm chặt lấy nhau.
Người đàn ông thân tựa ngọc tạc, người phụ nữ yểu điệu thướt tha, nương tựa vào nhau tình cảm biết bao, ấm áp biết bao, khiến cho trời thu u ám cũng đượm chút màu thắm tươi của mùa xuân.
Đường Thiên Trọng không nói tiếng nào, nhưng lại đưa đôi tay rắn chắc ra, ôm chặt tôi vào lòng, dường như sợ tôi nhất thời không chịu đựng nổi, sẽ ngã bệt xuống đất, hoặc xông vào mắng nhiếc hai người kia.
Nam Nhã Ý vẫn còn hỏi Trang Bích Lam: “Bích Lam, huynh nói xem… liệu Đường Thiên Trọng có thật sự thả chúng ta ra hay không?”
Trang Bích Lam trầm ngâm đáp lại: “Có lẽ… là có. Ta thấy hắn đối với Thanh Vũ, coi như đã yêu thích đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi, thật sự vì muội ấy mà thả chúng ta ra cũng là điều có thể. Đến bây giờ… Thanh Vũ có thể được người đàn ông si tình đến mức độ ấy chăm sóc cả đời thì ta coi như cũng an tâm.”
Chân tay tôi lạnh toát, cúi thấp đầu xuống, quay người rồi bước ra ngoài.
Đường Thiên Trọng nhíu chặt mày rồi kéo tôi lại, tôi cúi đầu, miễn cưỡng mỉm cười rồi thì thầm nói: “Thiếp sẽ không gặp huynh ấy nữa, sẽ đứng ngoài đợi ngài.”
Đường Thiên Trọng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng, vẻ mặt dường như đang bất an, nhưng sau cùng cũng không nói thêm lời nào.
Lúc bước ra khỏi cánh cửa vào hậu viện, tôi mới nghe thấy Đường Thiên Trọng đẩy cánh cửa phòng bước vào rồi bình thản nói một câu: “Trang công tử, những người đến từ Giao Châu đang chờ ở bên ngoài đó…”
Trang Bích Lam trả lời như thế nào, tôi không hề nghe thấy, cũng chẳng muốn nghe, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài, rồi đứng bên cây đinh hương, lặng lẽ đợi chờ.
Gió thổi qua, mấy cánh hoa đinh hương màu tím khẽ rơi xuống.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào những cánh hoa đinh hương sắc tươi tắn, rực rỡ, trông vô cùng thanh nhã, rung rung theo cơn gió, thoang thoảng tản ra mùi hương nhẹ nhàng.
Thật ra, đây là loài hoa không nên nhìn quá kỹ. Người đời nổi, tương tư khốn khổ đều điểm trên cành đinh hương nở đầy rực rỡ. Chen chúc lẫn nhau, mười bông, trăm bông, ngàn bông. Thật ra, đó chính là trăm ngàn nỗi nhớ nhung, sầu muộn của người thiếu nữ.
Không muốn cho người khác cảm thấy tôi sống chẳng sung sướng, vui vẻ gì, tôi đành khoác trên người bộ y phục màu tím hoa văn mẫu đơn, không khoác áo chắn gió bên ngoài. Nếu như ngồi bên hồ sen hay trong xe ngựa, mặc y phục màu này thường tạo cho người khác cảm giác nóng bức, khó chịu. Có điều lúc này nhìn vào hoa đinh hương, tôi lại cảm thấy lạnh lẽo.
Ôm lấy vai, tôi hơi run run, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, sau cùng đã dồn nén hết mọi uất ức và nước mắt vào bên trong.
Lúc này tiếng bước chân nhịp nhàng truyền tới, Đường Thiên Trọng và Trang Bích Lam cùng nhau ra ngoài.
Sắc mặt của Đường Thiên Trọng khá ôn hòa, còn Trang Bích Lam vẫn nho nhã, thanh cao như mọi khi, khoác trên người tấm áo màu trầm, tà áo khẽ bay theo gió, trông vô cùng hào sảng, không thấy chút buồn bã, thất ý nào sau một thời gian khá lâu bị người khác giam lỏng.
Hai người đó vừa đi vừa nói điều gì đó, nhất thời không nhìn về phía bên tôi, nhưng Nam Nhã Ý đi theo phía sau vừa ngước là nhận ngay ra tôi, khuôn mặt thẫn thờ bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, cất tiếng gọi tên tôi: “Thanh Vũ.”
Mấy người đó đều đứng lại, nhìn về phía tôi.
Mấy cánh hoa đinh hương lại nhẹ nhàng rơi xuống, lướt qua bức tường lát gạch màu đen trước mắt tôi rồi từ từ rơi xuống.
Tôi chậm bước lại gần, đưa ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Đường Thiên Trọng, rồi chuyển sang Trang Bích Lam. Nụ cười ấy vẫn vô cùng ấm áp, dịu dàng, như thể vừa nhìn thấy tôi là có thể cảm nhận được hơi ấm và tình cảm sâu sắc trước kia của người ấy.
Nam Nhã Ý lúc này vội vã bước đến trước mặt tôi rồi nắm chặt bàn tay tôi, vừa cười, vừa nhỏ lệ nói: “Tỷ cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại được muội nữa.”
Tôi cũng mỉm cười đáp: “Đúng thế, có thể gặp lại nhau khi còn sống, chính là niềm hạnh phúc của chúng ta.”
Bàn tay của tỷ tỷ khẽ run lên, nhưng lại ấm áp hơn bàn tay của tôi, giọng nói của tỷ tỷ cũng cao hơn mọi khi một chút, có cảm giác đã cố gắng dồn nén sự kích động trong lòng.
“Tỷ sẽ cùng Trang Bích Lam quay về Giao Châu, muội đã biết hết rồi… có đúng không?” Tỷ tỷ thận trọng gặng hỏi tôi, ánh mắt long lanh như sắp khóc. Y phục màu nâu nhạt khiến cho khuôn mặt của tỷ tỷ lại càng thêm nhợt nhạt.
Trang Bích Lam không tiếc hy sinh tất cả, cuối cùng đã có thể cướp lại tính mạng của tỷ tỷ từ tay Diêm Vương về, nhưng sau lần bị thương nghiêm trọng đó, sức khỏe của tỷ tỷ giảm sút đi đáng kể. Tôi chưa từng nhìn thấy Nam Nhã Ý gầy gò nhợt nhạt như lúc này bao giờ.
“Muội đã hiểu.” Tôi mím chặt môi, nắm chặt bàn tay gầy gò của tỷ tỷ rồi thì thầm nói: “Muội rất ổn, tỷ tỷ hãy giữ gìn sức khoẻ.” Nam Nhã Ý gật đầu, tỷ tỷ nhìn tôi cười trong nước mắt chan hòa đôi bờ mi.
Lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía ngoài, một chiếc xe ngựa cùng với hơn mười người đàn ông mặc đồ kỵ binh tiến từ phía Tây lại gần. Ánh mắt của bọn họ ngay tức khắc tập trung về phía Trang Bích Lam, khuôn mặt tỏ ra vui vẻ và kinh ngạc.
Những ám vệ âm thầm mai phục bên ngoài lặng lẽ và nhanh chóng tập trung vào trong sân viện, đứng chặn trước mặt mấy người kia.
“Công tử.”
Những người đến đón Trang Bích Lam liên tiếp gọi chủ nhân, nhìn thấy mấy ám vệ kia xông ra chặn đường, mấy môn đệ nhà họ Trang đã theo Trang Bích Lam vào sinh ra tử nhiều năm nay đồng loạt rút kiếm, rõ ràng chuẩn bị xông vào tấn công kẻ địch.
“Khoan đã.”
Trang Bích Lam lên tiếng ra lệnh, đưa tay ra xua nhẹ rồi lặng lẽ quay sang nhìn Đường Thiên Trọng.
Mấy môn đệ nhà họ Trang vẫn chưa an tâm, tiếp tục giữ vững trận thế, thận trọng quan sát từng cử động của đối phương.
Mấy người ám vệ cũng quyết không chịu nhún nhường, nắm chặt binh khí trong tay chuẩn bị áp sát tấn công. Kiếm rút đã khỏi vỏ, họ sẵn sàng xông lên.
Tôi và Nam Nhã Ý nắm chặt tay nhau, cả hai cùng quay sang Đường Thiên Trọng bằng ánh mắt căng thẳng, thật sự không thể lường được nếu như ngài thay đổi ý định lúc này, hai bên xông vào đấu nhau thì sẽ xảy ra cuộc tranh chấp kinh thiên động địa đến mức nào nữa.
Còn Đường Thiên Trọng đang nhíu chặt đôi mày nhìn thế cục diễn ra trước mặt mình, im lặng một hồi lâu.
“Hầu gia.”
Tôi bất giác gọi ngài, giọng nói có hơi khàn.
Đường Thiên Trọng quay đầu lại nhìn tôi, rồi lại cau mày, nhưng dần dần lui về sau một bước rồi nói: “Trang công tử, xin mời.” Tất cả mọi người đều như trút được gánh nặng, bàn tay của tôi và Nam Nhã Ý đang nắm chặt nhau cũng từ từ buông lỏng.
Trang Bích Lam tiến về phía trước vài bước, đưa tay về phía Nam Nhã Ý rồi nói: “Nhã Ý, chúng ta đi thôi.”
Nam Nhã Ý gật đầu, thì thầm, khẽ khàng nói với tôi. “Tỷ đi nhé, Thanh Vũ, hãy bảo trọng.”
Tôi đáp lời, nhìn Trang Bích Lam đưa tay nắm chặt lấy Nam Nhã Ý, lặng lẽ đưa mắt liếc qua khuôn mặt tôi, rồi từ từ đi về phía trước. Bỗng nhiên tôi chẳng thể nào kiềm chế được, lớn tiếng gọi tên: “Trang Bích Lam.”
Trang Bích Lam quay đầu lại, đôi mày khẽ cau lại nhìn tôi, ánh mắt hơi ửng đỏ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Đường Thiên Trọng đã bước tới cạnh bên tôi, lặng lẽ ôm chặt lấy đôi vai tôi, hiển nhiên là không cho tôi tiến lại gần.
Tôi sụt sịt rồi mỉm cười nói: “Nhã Ý tỷ tỷ từng nói với muội rằng hy vọng trong hai người bọn muội, ít nhất cũng có một người được hưởng hạnh phúc. Muội hy vọng… tỷ tỷ có thể được hạnh phúc. Hãy chăm sóc tỷ tỷ thật cẩn thận.”
Nam Nhã Ý nhìn về phía tôi, dòng nước mắt lại không kìm nén được mà lăn dài trên má, tỷ tỷ vội vã quay đầu sang chỗ khác, lấy khăn che mặt lại, không để cho tôi nhìn thấy được sự thương cảm của bản thân.
Trang Bích Lam vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Nam Nhã Ý, trầm tĩnh nhìn về phía tôi, đôi mắt trong trẻo nhìn thấu tận đáy ánh lên bầu trời xanh biếc, dường như lại là người con trai trẻ tuổi đứng lặng bên hồ sen bao năm trước.
Lồng ngực tôi bức bối, còn tay chân thì mềm nhũn không chút sức lực, cảm thấy vô cùng ngột ngạt, thế nhưng ánh mắt vẫn rung rưng nhìn về phía Trang Bích Lam, chờ đợi câu trả lời của chàng.
Trang Bích Lam đưa mắt nhìn về phía hoa đinh hương bay ngợp khoảng trời, khẽ mỉm cười đáp: “Ta sẽ chăm sóc Nhã Ý thật tốt, cũng như… đã chăm sóc muội ngày trước vậy.”
Tôi nấc nghẹn, chẳng thể nào nói thêm được gì nữa.
Đường Thiên Trọng đứng cạnh bên thì dường như lại thở phào nhẹ nhõm.
Trang Bích Lam kéo tay Nam Nhã Ý đi về phía chiếc xe ngựa đón mình, vừa đi vừa quay sang dặn dò: “Món hạt sen nấu đường Nhã Ý làm thật sự rất ngon. Mỗi một hạt sen đều được bóc vỏ sạch sẽ.” Nước mắt tôi trào khỏi khóe mắt, chỉ cố gắng kìm nén không để mình bật khóc thành tiếng, cố gắng kiềm chế bản thân, nhìn xe ngựa hai người ngồi lên, dưới sự bảo vệ của mấy môn đệ nhà họ Trang, càng đi càng xa, càng đi càng khuất.
Gió đột nhiên mạnh lên, khiến cho tôi chẳng thể nào mở mắt ra được.
Hoa đinh hương vẫn bay ngợp khoảng trời, nhảy múa trong gió.
Người không còn, mộng khó giữ, từ nay chỉ còn ánh nến đơn côi. Oán ly biệt, đến mùa thu, khắp đình muôn ngàn đinh hương rơi rụng.
Khi về đến phủ Nhiếp chính vương, liền nghe nói Nhiếp chính vương lại nhắc đến tôi, ý muốn tôi đến xoa bóp, bấm huyệt để ngài gân cốt dễ chịu, khí huyết lưu thông.
Suốt cả dọc đường đi Đường Thiên Trọng luôn nhìn tôi, cũng tâm thần bất định, khó khăn lắm mới nói được: “Nếu như nàng cảm thấy không khỏe, ta sẽ bảo người thông báo một tiếng, ngày mai đến chỗ phụ thân sau.”
Lòng tôi lúc này rối như tơ vò, biết rõ rằng Đường Thiên Trọng không an tâm, hôm nay chắc chắn sẽ phải ở cạnh bên tôi. Có điều tôi lúc này chỉ muốn tránh mặt ngài, nên liền nói: “Thiếp đâu thấy không khỏe gì đâu? Được vương gia thương yêu, tin tưởng, cũng là niềm vinh hạnh của thiếp, làm sao lại dám từ chối được?” Đường Thiên Trọng cũng đành để mặc tôi đi, một mình quay về thư phòng tiếp tục giải quyết chính sự. Vì hôm trước đã gặp mặt rồi, Đường Thừa Sóc cũng đã biết đôi chút về tôi, tinh thần tốt hơn mọi khi, liền hàn huyên cùng tôi những chuyện đánh nhau, chém giết trên sa trường ngày trước.
Ngài dường như cũng chỉ muốn tìm một hậu bối hợp với ý mình, lại chịu khó lắng nghe những lời ngài nói mà thôi. Từ xưa đến nay tôi là người ít lời, nhưng xuất thân từ một gia đình võ tướng, tôi thật sự tôn trọng nhất mực với người vương gia tuổi cao nhiều năm xông pha trận mạc, đổi lại được cả đời quang vinh và rất nhiều thương tích trên mình. Mỗi khi nghe ngài nói chuyện tôi thỉnh thoảng lại thêm vài câu bình luận thích hợp, khiến cho ngài vui vẻ vô cùng, còn sai người chuẩn bị bát đũa, muốn giữ tôi lại cùng dùng bữa tối.
Tôi cũng chẳng để tâm, Vô Song đứng phía sau đưa lời nhắc nhở: “Ây da, vậy thì chắc bữa tối nay hầu gia ăn không ngon miệng rồi.”
Đường Thừa Sóc hỏi lại đầy hoài nghi: “Cái gì cơ?”
Vô Song mỉm cười nói: “Vương gia ngài không biết đâu, từ khi có được cô nương, nếu như cô nương không ở cạnh, hầu gia sẽ ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc. Nô tì nhìn thấy sắc trời cũng đã sẩm tối, đoán chắc hầu gia đang ngồi ở Đình sen chờ cô nương về cùng dùng cơm rồi.”
Cô bé đẩy nhẹ vào vai tôi rồi mỉm cười nói: “Nhìn xem, Thanh cô nương của chúng ta nhân duyên tốt là thế, được hầu gia yêu thích đã đành, bây giờ lại còn được vương gia thương mến nữa.”
Đường Thừa Sóc nghe thấy vậy liền “hừm” một tiếng rồi gõ tay lên bàn nói: “Yêu thích sao? Nếu như đã yêu thích tại sao lại khiến cho người ta suốt ngày khóc lóc ủ dột thế này chứ hả?”
Cả tôi lẫn Vô Song đều kinh ngạc.
Đường Thừa Sóc nheo mắt nói: “Cho rằng ta hoa mắt nên không nhìn thấy sao? Con nha đầu này sau khi vào đây khoé mắt vẫn còn long lanh nước mắt. Đừng nói ta thiên vị, nói đỡ lời cho nha đầu ngốc này. Con trai của ta, ta lại còn không hiểu hay sao? Tính cách không lạnh không nóng, lúc nào cũng khiến cho người khác cảm thấy bí ẩn, cổ quái, nếu như không phải có vài phần tài trí, ta thật sự không dám để cho nó xử lý mấy chuyện triều chính quốc sự rồi. Thế nhưng đối xử với phụ nữ thì phải dịu dàng, ấm áp, tình cảm một chút. Ta thấy tính cách của nha đầu này rất tốt, nếu như không phải vô cùng khó chịu, thì chắc sẽ không tức giận tới mức bật khóc thế đâu.”
Tôi cũng đành phải mỉm cười nói đỡ: “Hầu gia luôn luôn đối xử với tiểu nữ rất tốt, đâu có ăn hiếp gì đâu? Hồi chiều trên đường tới đây, gió thổi to quá, vài hạt bụi bay vào mắt, tiểu nữ dụi một hồi mới ra được, cho nên mắt mới ửng đỏ ạ.”
Đường Thừa Sóc im lặng một hồi rồi xua tay nói: “Thôi bỏ đi, nếu không lại bảo ta không thấu hiểu sự vất vả của nó. Thanh Vũ, mau quay về dùng bữa cùng nó đi. Nếu như nó còn đối xử với con không tốt, thì hãy nói cho ta biết. Đừng khinh thường ông lão này già nua rồi, ta vẫn có thể cầm gậy đánh đòn nó được đấy.”
Không biết Vô Song có kể lại mấy lời nói của Đường Thừa Sóc cho Đường Thiên Trọng nghe hay không, nhưng ít nhất tôi cũng biết được, Đường Thiên Trọng lúc đã tức giận thì ngay cả phụ thân mình cũng không coi ra gì.
Đường Thiên Trọng quả thật giữ lời hứa thả Trang Bích Lam, tôi cũng thật lòng giữ lời hứa ở bên ngài suốt đời.
Có điều vào bữa tôi, tôi thật sự cảm thấy ngột ngạt, bí bức vô cùng, cả người đều đau nhức mệt mỏi, dù ón ăn có ngon đến đâu, tôi cũng chẳng thể nào nuốt trôi. Mới húp được vài ngụm canh, tôi đã vội vã đi rửa ráy, chẳng buồn đợi Đường Thiên Trọng mà lên giường nằm nghỉ trước.
Những chuyện diễn ra vào ban ngày từ từ hiển hiện trước mắt tôi, tâm trạng rối bời, vô cùng thê lương, cộng thêm lồng ngực khó chịu bí bức, nên nằm trên giường quay qua quay lại hồi lâu mà không chợp mắt nổi.
Đúng lúc đang khó chịu, liền thấy Đường Thiên Trọng xuất hiện ngay bên giường, tôi còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì ngài đã lại gần kéo lấy cánh tay tôi, như thể muốn kéo tôi xuống khỏi giường.
“Nàng đã gây chuyện đủ chưa thế? Mau thức dậy, ra ngoài ăn cơm cho ta.” Giọng nói của ngài nghiêm nghị, gương mặt sầm lại dưới ánh nến rực cháy.
Tôi cố gắng tựa vào bên thành giường, giữ vững được thân thể rồi nói: “Hầu gia, ngài sao thế?”
Đường Thiên Trọng nghiến răng nghiến lợi phát cáu: “Trang Bích Lam đã mang theo niềm vui mới của hắn rời khỏi đây rồi, ta cũng đã hứa là sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nàng còn muốn ta phải làm gì nữa?”
Tôi miễn cưỡng mỉm cười nói: “Thiếp muốn thế nào sao? Từ trước đến nay, thiếp… chưa hề muốn thế nào cả.”
Lời vừa dứt, Đường Thiên Trọng đã thét lên một tiếng, đưa tay xé rách vạt áo của tôi rồi đẩy mạnh ra giường. Tôi cố gắng đẩy ngài ra, nhưng như thể châu chấu đá xe, nào có thể đẩy được ngài ra?
Tiếng hơi thở của ngài bên tai càng ngày càng nặng nề, tôi lại ngày càng mệt mỏi, chỉ thấy ánh nến bên ngoài đột nhiên chập chờn, lúc to lúc nhỏ, lồng ngực thì ngột ngạt, đau từng cơn, dường như chẳng thể nào hít thở được nữa.
“Thiên… Thiên Trọng…”
Tôi dường như đã gọi tên ngài, dường như lại không, chỉ cảm thấy ánh nến bên ngoài đột nhiên vụt tắt, mọi thứ nhanh chóng chìm vào bóng đêm đen tối.
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ - Tịch Nguyệt Giảo Giảo