Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 61 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 541 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 Phần 2
hấy ngài đã lau rửa qua người, tôi liền sai cung nữ đem nước nóng và đồ pha trà đến, chậm rãi châm trà, làm nóng chén, bình, đổ nước, rót trà ra chén, hương trà thoang thoảng ngào ngạt khắp xung quanh gian phòng.
Đường Thiên Tiêu vốn dĩ đang chán nản ngồi bên bàn luyện chữ, đột nhiên nhìn thấy tôi đích thân pha trà, tỏ ra vô cùng vui mừng, đặt bút xuống rồi nói: “Thì ra Nhã Ý tới thăm nàng, nàng lại vui vẻ như vậy, ngay cả trẫm cũng được hưởng chút ân huệ, có thể thưởng thức được chén trà thượng hạng”.
Ngài không ngồi luyện chữ nữa, đặt bút xuống rồi bước lại gần chỗ tôi, im lặng ngồi nhìn tôi pha trà, khóe miệng nhoẻn lên mang theo niềm vui chẳng khác nàng một đứa trẻ ngây ngô.
Tôi hai tay cầm chén trà dâng lên trước mặt ngài rồi cười nói: “Ngài mau thử đi, so sánh với tài nghệ của Nhã Ý tỷ tỷ xem sao?”
Đường Thiên Tiêu nhận lấy, nhấp một hụm, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên thưởng thức trong giây lát, sau đó gật gật đầu nói: “Nàng dùng Bích La Xuân, còn Nhã Ý dùng Long Tỉnh, mỗi thứ có vị ngon riêng. Có điều… nước dùng để pha trà này không ngon được như của nàng ấy. Ừm, chắc hẳn là do nước, nếu như đổi lại là nước suối trên núi thì nhất định sẽ còn thơm ngon hơn nữa”.
Tôi cũng lấy một ly, dùng lưỡi thưởng thức vị trà, chậm rãi nói: “Có lẽ… không phải vì nước đâu. Thần thiếp đã quen lười biếng rồi, không thể tinh tế, tỉ mỉ được như Nhã Ý tỷ tỷ, ngày nào cũng thức dậy lúc trời chưa sáng, đến bên cây hoa lê hứng từng giọt sương đọng trên hoa, từng giọt từng giọt tích lại. Mỗi lần Hoàng thượng đến thưởng thức một chén trà nhỏ thôi, có lẽ chính là tâm huyết tỷ tỷ hứng sương cả một buổi sáng đấy”.
Niềm vui vẻ tựa như con trẻ đã biến mất, ngài thất thần nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm sâu, không biết đang nghĩ điều gì. Lúc lâu sau, ngài mới nói: “Chén trà này cũng không tệ, trẫm uống vào cảm thấy sảng khoái. Nàng không cần phải tốn công tốn sức đi hứng những giọt sương đọng trên hoa lê, có điều cứ giam mình trong phòng cũng không có lợi cho sức khỏe đâu, rảnh rỗi thì ra ngoài chơi vẫn tốt hơn”.
Lời nói này điểm trúng vào mong muốn trong lòng, tôi chẳng còn tâm trí do thám tâm ý của ngài dành cho Nam Nhã Ý nữa, lập tức nói ngay: “Nói đến đây thần thiếp thật sự muốn ra ngoài dạo chơi. Kể từ ba năm trước, khi bị đưa vào nơi không nhìn thấy mặt người như hoàng cung này, thần thiếp vẫn chưa đặt chân ra khỏi cửa Hoàng cung lần nào”.
Đường Thiên Tiêu vô cùng kinh ngạc: “Nàng muốn xuất cung sao?”
Tôi đưa bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ngài mỉm cười: “Đúng thế, thần thiếp muốn ra ngoài dạo chơi, ít nhất ở ngoài đó không có những ánh mắt sắc nhọn, hiểm ác như trong cung, có thể tự do tự tại dạo chơi, không cần phải lo lắng có người đến mách với Hoàng hậu, rồi vô duyên vô cớ khoác lên mình một tội danh nào đó”.
Đường Thiên Tiêu bật cười, nằm ra bàn, dùng ngón tay ấn nhẹ vào trán tôi rồi nói: “Con nha đầu này, lần đầu tiên có thể được chứ lần sau đó tiếp tục sao được? Thẩm Phượng Nghi có thể điên đảo trắng đen, chẳng lẽ trẫm cũng điên đảo theo hay sao?”
Ngài quay đầu sang, nhìn vào tôi rồi nói tiếp: “Thanh Vũ, nếu như ngày hôm ấy, Hoàng hậu và ta đều không tới Tĩnh Nghi viện, ngày hôm sau trẫm quay về cung Di Thanh, có lẽ là sẽ chẳng nhìn thấy nàng nữa đúng không? Nàng chắc chắn sẽ bỏ lại trẫm, cùng Trang ca ca của mình cao chạy xa bay, chẳng bao giờ nhớ đến rằng trong cung vẫn còn một Đường Thiên Tiêu hằng đêm vẫn cùng ở trong một gian phòng với mình đúng không?”
Tôi không cách nào phủ nhận, thản nhiên đáp: “Nếu như có thể đi, thần thiếp nhất định sẽ đi theo huynh ấy, không bao giờ quay đầu lại nữa. Thế nhưng có một số người, một số chuyện cho dù thời gian trôi qua cũng chẳng dễ gì quên lãng đi được. Thần thiếp sẽ hoài niệm về họ cả cuộc đời mình”.
“Hoài niệm…” Đường Thiên Tiêu lẩm bẩm trong miệng, cau mày nhấp hụm trà, đột nhiên nói: “Trẫm không muốn hoài niệm cả một đời mà chỉ muốn bên nhau trọn đời”.
Tôi ngây người ra rồi nói: “Tận đáy lòng mình… thật ra, Hoàng thượng vẫn mong được ngày ngày ở bên tỷ tỷ, muốn được bên nhau trọn đời đúng không?”
“Trẫm phải bình định thiên hạ, bảo vệ nàng và Nhã Ý bên cạnh, cả cuộc đời vui vẻ sống bên nhau”. Ngài bình thản nói ra, nghe như đang trêu chọc người khác, nhưng ánh mắt lại vô cùng sâu sắc, chân thành.
Dưới ánh nến lấp lánh, tôi hoảng hốt vì có thể nhìn thấy bá khí và sự sắc bén ánh lên trong đôi mắt của ngài.
Cầm chén trà nóng hổi mà tôi vẫn cảm thấy bàn tay lạnh lẽo, đành phải miễn cưỡng mỉm cười nói: “Hoàng thượng, ngài vẫn cứ… bình định thiên hạ của mình trước đi. Họa trong giặc ngoài mãi không dứt, ngài vẫn chưa cần phải để tâm Nhã Ý tỷ tỷ hay thần thiếp đâu”.
Đường Thiên Tiêu vô cùng thông minh, lập tức nhận thấy thần sắc của tôi không ổn, khẽ ho một tiếng rồi bật cười hỉ hả: “Cũng đúng, cũng đúng… hiếm khi Nhã Ý hồi cung được một lần, trẫm lại không ở bên cạnh nói chuyện cùng nàng ấy. Nhã Ý… chắc oán trách trẫm lắm?”
Tôi lại rót đầy chén trà cho ngài rồi than thở: “Đương nhiên… là phải oán trách đôi chút rồi. Cho nên tỷ tỷ nói rằng vài ngày nữa sẽ đến am Tây Hoa thắp hương, tiếp tục đàm luận Phật pháp cùng sư thái trụ trì. Hoàng thượng, thần thiếp ngờ rằng, cứ tiếp tục đàm luận thế này, tỷ tỷ liệu có vứt bỏ danh phận phu nhân Khang hầu mà chạy tới am Tây Hoa làm một tiểu ni cô không?”
“Nhã Ý… làm một tiểu ni cô…” Đường Thiên Tiêu xúc động, dường như không dám tưởng tượng thêm: “Từ trước đến nay, nàng ấy háo thắng, có thể vẽ tranh, ca hát nhảy múa, hết lòng hết dạ làm một giai nhân tài mạo song toàn, muốn đạp hết đám phụ nữ bên cạnh trẫm xuống dưới chân mình, nàng ấy… có thể đi làm một ni cô sao?”
Tôi khẽ mỉa mai: “Thì ra, Hoàng thượng vẫn còn nhớ rằng tỷ tỷ tài mạo song toàn… còn nhớ rằng tỷ tỷ tài mạo song toàn là vì ai? Thế nhưng, ngài có thể nói cho thần thiếp biết, bây giờ tỷ tỷ nên vì ai mà diễm lệ vô song, nên vì ai mà ca hát nhảy múa?”
Sắc mặt Đường Thiên Tiêu hơi trắng nhợt đi, chén trà đã đặt bên miệng rồi lại hạ xuống bàn, trong vẫn còn chút nước trà.
Ngài đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, hít sâu một hơi rồi thì thầm nói: “Thanh Vũ, nếu như có cơ hội hãy mời nàng ấy vào cung nhiều hơn đôi chút để khuyên nhủ, dỗ dành. Trẫm… thật sự không hề dự định bỏ rơi, không quan tâm đến nàng ấy. Dạo này sức khỏe của Đường Thiệu Sóc ngày càng kém hơn, Đường Thiên Trọng không biết sẽ kiềm chế dã tâm được bao lâu, trẫm sẽ không để nàng ấy phải chờ đợi quá lâu đâu”.
Trong phòng có treo nhiều đèn, nhưng hoàn toàn không khiến sắc mặt ngài sáng lên. Ngài chắp tay ra sau lưng, tà áo màu ghi bị gió thổi bùng lên, phần phật theo gió, nhìn dáng vẻ lúc này vô cùng hào sảng, oai hùng. Thế nhưng đôi tay chắp lại sau lưng lại hơi chặt, dưới ánh nên chập chờn, vẫn có thể thấy được gân xanh nổi rõ run lên bần bật.
“Đường Thiên Trọng không biết sẽ kìm chế dã tâm được bao lâu, Nam Nhã Ý cũng không biết sẽ chờ đợi được bao lâu. Đợi chờ lâu rồi, trái tim cũng mòn mỏi, héo hon thôi, rồi chết đi”. Nhớ lại bóng dáng diễm lệ mà thê lương của Nam Nhã Ý lúc rời khỏi cung Di Thanh, tôi bình tĩnh lên tiếng, ngọn nến trên bàn tỏa ra thứ ánh sáng mơ mơ hồ hồ, chập chờn lúc sáng lúc tối trong mắt tôi.
“Thế nhưng nàng đã chờ đợi Trang Bích Lam, không phải vẫn đang chờ đợi sao? Hơn nữa… trẫm không hề nhìn thấy dấu hiệu cho thấy nàng sẽ từ bỏ. Liệu nàng có từ bỏ hắn ta, trái tim có chết đi không?”
Ngài hỏi rất thận trọng, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng trong, nhưng tràn đầy nghi hoặc, dường như đang mong chờ điều gì đó. Còn tôi lại bắt đầu cảm thấy thiếu tự tin, không dám tiếp tục do thám tình yêu và nỗi hổ thẹn của ngài dành cho Nam Nhã Ý.
Đến tận bây giờ, tỷ tỷ sắp sửa thoát khỏi cái lồng của mình, còn tôi chưa chắc chắn đã thoát khỏi chiếc lồng của bản thân.
Nhẫn tâm thêm một chút, tôi không nhìn vào ánh mắt bỗng nhiên sáng trong của ngài, khẽ tiếng nói: “Có lẽ… thần thiếp sẽ làm như vậy. Nếu như thần thiếp sẽ có thể như thế này, dần dần già cỗi trong Hoàng cung, không bao giờ có thể gặp lại huynh ấy nữa, thì sống với chết, thật sự cũng chẳng khác nhau là mấy”.
Đường Thiên Tiêu nhìn tôi bằng ánh mắt ảo não, tức giận nói: “Thật sự không hiểu nổi Đường Thiên Trọng thích nàng ở điểm gì, chẳng biết thấu hiểu tâm ý của người khác chút nào hết”.
Tôi biết, vào giây phút này, ngài muốn tôi nói rằng mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi để khẳng định rằng Nam Nhã Ý cũng không bao giờ thay lòng đổi dạ. Thế nhưng tôi không muốn cho ngài một kỳ vọng như vậy. Bước đến trước mặt ngài, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt ngài rồi nói: “Thần thiếp không phải là người thấu hiểu tâm ý của người khác. Không biết Hoàng thượng có muốn thần thiếp giúp người giữ lại trái tim của một người phụ nữ rất biết thấu hiểu tâm ý của người khác hay không?”
Ngài im lặng trong giây lát, cuối cùng trong ánh mắt cũng ẩn hiện chút yếu mềm, buồn bã.
“Muốn”. Ngài khẽ khàng cất tiếng, nhưng lại vô cùng quả quyết, khẳng định.
Trái tim tôi bỗng rung lên, phát hiện bản thân khó lòng tiếp tục cố gắng trấn tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt của ngài, có điều vẫn cứng đầu cứng cổ nói thêm: “Thần thiếp định xuất cung đi thăm tỷ tỷ… xem xem tỷ tỷ rốt cuộc đang sống như thế nào?”
“Được”. Đường Thiên Tiêu trả lời rất sảng khoái. “Có điều nàng không được phép xuất thành”.
Đôi mắt ngài khẽ nheo lại, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên giảo hoạt như một con cáo già tinh ranh: “Xuất thành rồi, ai biết được liệu nàng có hồi cung nữa hay không? Không phải Trang Bích Lam đang ở ngoại thành chờ nàng cùng cao chạy xa bay đấy chứ?”
Toàn thân tôi tê dại nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: “Nếu như thật sự huynh ấy còn đợi thần thiếp ở ngoại thành, thần thiếp nhất định sẽ không quay trở lại nữa”.
Đường Thiên Tiêu mỉm cười mếu máo: “Nàng đúng là thành thật đến tận cùng với trẫm đấy”.
Ban đầu tôi không dám khẳng định Đường Thiên Tiêu sẽ chấp nhận cho tôi xuất thành, vậy nên đã bàn luận với Nam Nhã Ý từ trước là sẽ gặp nhau ở am Tây Hoa.
Tôi nay đã là một chiêu nghi chính nhị phẩm, trong thành không có bất kỳ một người thân thích nào, cho nên chẳng thể nào viện cớ ra ngoài thăm hỏi thân thích được. Thế nhưng Đại Chu và Nam Sở xưa này đều rất tin Thần thờ Phật, tôn kính tăng ni, ngay cả Thái hậu cũng thường xuyên đến chùa cầu phúc lộc thọ. Vì thế, tôi liền nói với Đường Thiên Tiêu là lấy có đến am Tây Hoa nổi tiếng trong Kinh thành để thắp hương niệm Phật, sau đó nhân cơ hội đi thăm Nam Nhã Ý.
Đường Thiên Tiêu tuy đã đồng ý, nhưng chần chừ mãi không đưa ngự chỉ cho tôi, cũng không biết có phải ngài đang cảm thấy nghi ngờ, sợ rằng tôi thật sự nhân cơ hội chạy trốn theo Trang Bích Lam hay không nữa.
Mấy ngày hôm sau, Nam Nhã Ý sai người mang hai hộp điểm tâm vào tặng, lại chuyển lời rằng rất nhớ tôi.
Nỗi nhớ này không hề giả dối, nhưng người nhớ nhung tôi nhất có lẽ không phải là tỷ tỷ.
Lúc này, Vô Song lại vào báo cho tôi tin tức, nói rằng mấy ngày gần đây, ở thành Giao Châu có tin đồn Trang công tử dắt theo mấy môn khách trong phủ xuất thành săn bắn, triều đình Đại Chu cuối cùng cũng bãi bỏ cuộc truy tìm, tróc nã ở Thụy Đô.
Những lời đồn thổi này là do tôi bảo Nam Nhã Ý truyền đạt lại cho Trang Bích Lam, bảo chàng hãy thông báo cho Trang đại tướng quân âm thầm loan tin. Những tin tức Vô Song nghe ngóng được từ chỗ Đường Thiên Trọng, tin chắc rằng Đường Thiên Tiêu cũng sẽ nhanh chóng biết được, từ đó an tâm cho tôi ra khỏi cung một chuyến.
Tối hôm đó tôi ngồi đợi Đường Thiên Tiêu ngự giá, đem điểm tâm đến cho ngài rồi nhân dịp thúc ngài mau sắp xếp cho tôi ra khỏi cung.
Món bánh quế hoa mật ong do đích thân Nam Nhã Ý làm chính là món trước kia Đường Thiên Tiêu thích ăn nhất, nhưng khi tôi gắp cho, dường như ngài lại chẳng hứng thú mấy. Tuy có ăn một miếng, nhưng rõ ràng là ăn không ngon miệng, ngậm trong miệng một lúc lâu, rồi mới nâng chén trà uống để nuốt trôi, rồi than vãn đầy xúc cảm: “Nhã Ý… món điểm tâm mà Nhã Ý đích thân làm…”
Ngài ngẩng đầu nhìn tôi mỉm cười: “Thật ra, điểm tâm do Nhã Ý làm không hề ngon hơn món ăn ở ngự thiện phòng. Có điều khi nàng ấy đứng cạnh bên, trẫm cảm thấy ăn rất thơm ngon, vừa miệng”.
Tôi nếm thử một miếng, cũng đưa lời bình luận: “Thần thiếp lại cảm thấy điểm tâm do Nhã Ý tỷ tỷ làm thơm ngon hơn đôi chút. Thế nhưng cứ nghĩ tới việc Nhã Ý tỷ tỷ hàng ngày sống trong buồn bã, đơn côi, thì dù có ngon đến đâu cũng mất đi ý vị ban đầu rồi”.
Cuối cùng Đường Thiên Tiêu chẳng còn chút hứng thú nào tiếp tục ăn nữa, ảo não đi đến trước mặt tôi rồi nói: “Nàng ăn đi, ăn nhiều một chút, tĩnh dưỡng tinh thần rồi ngày mai đến am Tây Hoa nghe cho thật kỹ xem mấy bà ni cô đó nói năng linh tinh gì với Nhã Ý, để cho nàng ấy tâm thần bất định, lại đòi làm một tiểu ni cô chứ?”
Tôi thầm lặng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy vị ngọt trong món điểm tâm kia, còn Đường Thiên Tiêu chẳng còn ăn thêm được mấy vào thời gian bữa tối.
Buổi tối hôm ấy, Đường Thiên Tiêu trằn trọc, xoay đi xoay lại trên chiếc giường trúc cả đêm trời không ngủ nổi. Tôi im lặng nằm trên giường lắng nghe, lại nghĩ đến chuyện ngày mai, trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an, gần đến lúc trời tờ mờ sáng mới chợp mắt được một lúc.
Vào đúng lúc mơ màng, bỗng nhiên cảm thấy cánh mũi sắc lạnh, lạnh đến mức tôi ngồi bật người dậy, liền thấy Đường Thiên Tiêu đang cầm miếng ngọc bội cửu long lướt nhẹ trên mũi tôi. Ngài mỉm cười hớn hở, hoàn toàn không thấy đôi chút tiều tụy, buồn bã sau một đêm dài mất ngủ.
Tôi lặng lau đi mồ hôi trên trán, mếu máo cười nói: “Hoàng thượng thân là thiên tử, tại sao cứ thích trêu chọc người khác như thế? Ngài không sợ mất đi sự oai nghiêm của thiên tử hay sao?”
Đường Thiên Tiêu lắc đầu, dương dương tự đắc: “Đóng cửa phòng lại, có mấy khi nàng coi trẫm là thiên tử chứ? Sắp sửa nhảy lên đầu lên cổ trẫm rồi ấy chứ, bây giờ lại còn nói có sợ mất đi oai nghiêm hay không? Trước đó nàng đã làm những gì rồi?” Tôi để ý thấy bàn tay còn lại của ngài đang cầm chiếc dây uyên ương điểm nước do đích thân Nam Nhã Ý làm, liền hỏi: “Sao thế? Dây rơi ra rồi, giờ muốn thần thiếp kết lại giúp cho sao?”
“Không cần, là trẫm lúc nãy đã tháo ra”. Đường Thiên Tiêu lắc đầu, đưa miếng ngọc bội cửu long cho tôi: “Giúp trẫm chuyển cho Nhã Ý, bảo nàng ấy làm một chiếc khác cho trẫm”.
“Không phải Hoàng thượng vẫn đang cầm trong tay hay sao?”
“Đúng thế, nhưng chiếc dây này trông hơi cũ rồi, trẫm muốn có một cái mới. Nàng hãy nói với nàng ấy, trẫm bất cẩn làm rơi mất chiếc kia, bây giờ muốn tìm lại điểm ban đầu, hỏi xem nàng ấy còn chịu làm lại từ đầu với trẫm nữa không?”
Ngài đã bất cẩn làm mất đi thứ ban đầu, giờ chỉ muốn tìm lại điểm ban đầu đó.
Thật không thể ngờ được người đàn ông lúc thì anh minh lợi hại, lúc thì lười nhác vô năng, lúc lại giản dị, đơn thuần này lại có thể nói ra những lời đầy tình cảm với hai tầng nghĩa sâu xa như vậy.
Tôi nhất thời cảm thấy trong lòng rạo rực cảm xúc, đưa tay đón lấy miếng ngọc bội quý giá, diễm lệ đó, nhanh chóng đồng ý: “Được, thần thiếp nhất định… sẽ khuyên tỷ tỷ làm lại từ đầu”.
Làm lại từ đầu, tìm lại điểm ban đầu của hai người, cũng có nghĩa là ngài bất cẩn đánh mất đi thứ quý giá nhất của mình. Đường Thiên Tiêu liền mỉm cười, vừa gọi người vào thay quần áo, vừa quay đầu lại dặn dò tôi: “Trẫm sẽ ột vài thị vệ thân thủ cao cường âm thầm đi theo bảo vệ nàng, nàng chỉ cần dẫn theo Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt theo là được rồi. Con nha đầu Cửu Nhi cổ quái, khó hiểu, có trời mới biết nàng đã dạy dỗ nó những gì? Không được phép mang theo”.
Tôi khoác tấm áo khoác vào, ngồi bên mép giường lười nhác nói: “Hoàng thượng không an tâm về thần thiếp sao?”
“Ừm, trẫm không yên tâm. Sợ một mình nàng đi sẽ không quay về nữa”. Ngài vừa nói vừa bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng trong.
Tôi không dám nhìn vào đôi mắt của người, cố tỏ ra vẫn còn đang ngái ngủ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, chẳng đáp lại lời nào.
Nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn truyền vào từ bên ngoài, có lẽ là bọn Ngưng Sương đã mang nước nôi đến hầu hạ.
Trên mặt đột nhiên có cảm giác lành lạnh, dường như có chiếc khăn tơ mỏng đang lướt nhẹ qua khuôn mặt.
Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên, ánh mắt đã đen sầm lại, bờ môi đột nhiên ấm nóng, dường như bị ai đó nhanh chóng chạm vào rồi lại buông ra ngay, chẳng khác nào làn gió ấm áp trong những ngày xuân, thổi nhẹ qua làn da, bầu mắt.
Cảm giác mỏng mà mềm, rất lạ lẫm, mùi vị truyền vào mũi lại rất thân thuộc.
Lúc tôi đang kinh hãi, tránh hành động thân thiết đó theo bản năng, thân người liền lui về phía sau, nhanh chóng chui vào tấm chăn mỏng, thì phần thắt lưng bỗng nhiên bị giữ lại, Đường Thiên Tiêu lúc này đã ôm chặt lấy tôi.
Đôi mắt phụng của ngài nhếch lên, chẳng ngờ lại chẳng hề đỡ lấy tôi mà thuận thế cùng tôi ngả ra trên giường, mặt đối mặt, hai mũi sắp sửa chạm vào nhau.p>
Tôi kinh hãi đến mức mở mắt trừng trừng, vội vã đẩy tay của ngài ra rồi bật dậy. Đường Thiên Tiêu vẫn nằm trên giường, bật cười ha ha: “Chiêu nghi của trẫm đúng là thú vị, đã là phu thê bao lâu rồi mà vẫn còn thẹn thùng, e lệ như vậy”. Trong phòng khẽ vang lên tiếng cười khúc khích của mấy cung nữ.
Tấm rèm thả xuống trước giường, sau khi trời sáng đã được vén gọn sang hai bên, cho nên màn tình cảm thân thiết ban nãy giữa hai chúng tôi đã lọt hết vào đôi mắt của bọn cung nữ kia.
Hàng ngày, Đường Thiên Tiêu đối xử với các cung nữ rất hòa nhã, cũng thường xuyên tới cung Di Thanh, vậy nên bọn cung nữ ở đây chẳng hề sợ hãi trước ngài, nhìn thấy ngài đang trêu chọc vui vẻ, nên cũng bật cười góp vui.
Bên miệng tôi vẫn còn cảm giác ươn ướt lạ lẫm, Đường Thiên Tiêu nhìn tôi cười hớn hở, đôi mắt phụng lóe lên sáng rực, dường như đang ẩn chứa tình cảm ám muội khó giải thích, khiến cho cả căn phòng trở nên khác thường vào buổi sáng ngày hôm nay. Trước mặt đám cung nữ, dù cho tôi có tức giận đến đâu cũng không tiện phát tiết ra nên tôi chỉ đưa tay rờ vào bờ môi, nhìn ngài chằm chằm không nói thêm lời nào.
Đường Thiên Tiêu đứng bật dậy, thản nhiên như không có chuyện gì bước ra ngoài thay y phục, rửa mặt, súc miệng.
Vừa sáng sớm ra, ngài tuyệt đối không uống rượu, nên cũng chẳng bị say.
Mãi cho tới khi xuất cung, ngồi trên xe ngựa, tôi vẫn cảm thấy tâm thần bất định vì chiếc hôn thoáng qua mà đường đột của ngài.
Tôi đã không còn là thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi thường e thẹn, không thấu hiểu tâm ý người khác nữa. Tuy sau khi say ngài đã từng nói chúng tôi chỉ là bạn bè, nhưng bạn bè thuần túy không hề bao gồm những hành động thân mật thế này.
Liên hệ đến những lời nói với từ ngữ ẩn ý, hàm hồ, cộng thêm ánh mắt vô cùng chân thành, sâu lắng, tôi không thể không suy đoán, liệu chăng lâu ngày sinh tình, ngài cũng bắt đầu động lòng trước tôi?
Cho nên, lời hứa trước kia rằng sẽ cho tôi và Trang Bích Lam toại nguyện, giờ đây ngài không hề nhắc lại nữa.
Cho nên, ngài không nỡ để Nam Nhã Ý cũng như tôi rời khỏi ngài.
Đế vương cũng có tình yêu, thế nhưng tình yêu của Đường Thiên Tiêu hoàn toàn khác xa so với những gì tôi và Nam Nhã Ý mong muốn.
Tình yêu đó không hề chung thủy, cũng không bao giờ trở thành tử huyệt của ngài.
Có lẽ, Nam Nhã Ý bỏ đến một nơi xa xôi cũng không phải là một chuyện xấu, còn tôi càng không nên do dự thêm nữa, phải nhanh chóng rời khỏi chốn lầu son gác tía mà vô tình, lạnh lẽo này. Cho dù Đường Thiên Tiêu liên tục nhấn mạnh không cho phép tôi một đi không trở lại, cho dù… từ nay trở đi trong chốn Hoàng cung này, ngài sẽ không bao giờ tìm được một ai khác để thổ lộ những tâm sự trong lòng nữa.
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ - Tịch Nguyệt Giảo Giảo