Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Girlne Ya
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 65 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 599 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
rong thế giới của Tô Hựu Tuệ này.
Tất cả nam sinh chỉ là một lũ khỉ đột bát nháo.
Đó là định nghĩa tôi đặt ra
Nhưng…..
Có phải mặt trời mọc từ hướng tây?
Tại sao trong thế giới của tôi
Ngoài tên khỉ đột ngu ngốc
Còn xuất hiện một thiên sứ làm tôi ngây ngất đến xịt máu mũi
Còn có một anh chàng với ngón tay thon dài ……
Sau khi tan học, Hiểu Ảnh ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng về nhà. Còn tôi sau khi cật lực từ chối lời đề nghị tham gia câu lạc bộ của một lũ bám đuôi thì cả người mệt phờ, nằm bò trên bàn. Nhưng nhìn những lá thư xin làm quen và các tờn giấy tham gia đăng kí câu lạc bộ, hơ hơ, lũ khỉ đột dở hơi đáng ghét kia, đã biết sự lợi hại của ta chưa?
“ Hựu Tuệ, độ này lực lượng bám đuôi bà hùng hậu gớm! Cố lên, bà sắp đuổi kịp tôi rồi đó! Hi hi, bà về trước đi, hôm nay tôi có hẹn!” Tô Cơ làm dáng, rút chiếc gương ra soi, rồi vớ lấy cặp sách, chạy bổ ra ngoài.
Hừ, con nhỏ này chắc chắn lại đi gặp anh chàng thứ 189 quen trên mạng, đứng sau chàng “ Bạch mã hoàng tử” lần trước bị nàng ta cho chầu rìa.
Tôi thở dài ngao ngán, để lấy lòng thầy giáo, tôi phải tranh thủ làm một bản kế hoạch cho lớp thật tỉ mỉ mới được, làm xong càng sớm càng tốt! Ôi!, bữa tối của tôi, hu hu hu hu…..
Khi tôi làm xong bảng kế hoạch thì cũng là lúc mặt trời đã khuất. Thôi chết! Tôi nhớ mang máng lúc tan học thầy có dặn hôm nay tường bao quanh trước cổng trường sửa lại nên phải về sớm. Hi vọng còn kịp!
Haiz, đây chính là cuộc đời cấp ba tươi đẹp của tôi sao? Ai cũng vui như tết, chỉ có mỗi mình tôi ngay hôm khai giảng đã bị tên Kim Nguyệt Dạ “ đá đểu”!
Nói thật là đến lúc này tôi vẫn không dám tin, cái tên ngu si tôi gặp trên phố lại chính là địch thủ không đội trời chung kiêm sao chổi của đời tôi – Kim Nguyệt Dạ! Thế giới này đúng là kì thật, tôi mà lại thua thằng cha đần độn đó! Haizzzzzzzz………
Chán …..chán quá …..
Tôi cúi đầu thở dài, bước ra cổng trường. Trên phố Angel người đi lại rất thưa thớt. Tôi vội vàng rảo bước trong khu vực trường Minh Đức trên con phố Angel.
Phố Angel không dài lắm, nhưng đúng là số phận trêu ngươi, hai ngôi trường kì phùng địch thủ lại đứng sừng sững đối mặt nhau ngay ở đầu phố. giữa đường có một vạch phân cách màu vàng be bé, cũng chính là vạch chia địa bàng hai trường.
Hai năm nay, cả hai trường đều đua nhau tuyển sinh thêm, chính vì vậy số lượng học sinh tăng vọt. Vả lại giờ tan học của Sùng Dương và Minh Đức cũng sát nhau nên cứ đúng năm giờ ba mươi phút hằng ngày lại xuất hiện một cảnh tượng trông rất hoành tráng.
Học sinh trường Minh Đức và Sùng Dương giống như dòng kênh, cùng nhau ùa ra phía cổng trường.
Học sinh trường Minh Đức từ trước đến nay luôn giữ kỷ luật, lúc tan học đều tự động xếp thành mấy dãy dài dằng đặc, trông giống như một đường thẳng màu xanh, ngay ngắn trật tự bước ra cổng trường. Còn trường Sùng Dương thì ngược lại, nhốn nha nhốn nháo, cười nói ầm ĩ, chen chúc nhau ra cổng giống như dòng nước lớn cuộn sóng đỏ au.
Nhưng dù đông đến mấy, đội quân màu xanh và màu đỏ đều không có ai dám bước qua vạch vàng ở giữa phố Angel. Đây là điều mà hai trường quy định rõ ràng. Trong thời gian đến trường, nếu không có lý do hay có nguyên nhân nào thỏa đáng, dám tự tiện vượt qua vạch ranh giới sẽ bị coi là kẻ phản bội.
Nghe đồn trước đây có một chị lớp trên vì mến một nam sinh trường Sùng Dương, lén bước qua vạch vàng phân cách, sang trường Sùng Dương đưa thư làm quen. Chẳng may chị ấy bị phát hiện, thế là học sinh toàn trường tẩy chay, cuối cùng phải nghỉ học….
Còn có tin đồn chỉ là tin đồn! Nhưng để giữ mãi hình tượng “nữ sinh kiểu mẫu” trong trường Minh Đức, tôi đương nhiên phải khắt khe với chính mình, không thể để bản thân tụt dốc không phanh như thế.
Uả! Đúng lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng có vật gì đó chặn lối đi. Một tấm biển màu vàng đề chữ to tướng:
“Đang thi công, đề nghị đi vòng”
Thôi chết! Muộn mất rồi! Lưới bảo vệ được bao quanh cả bốn phía bức tường đang sửa của trường, mà trùng hợp ở chỗ tấm lưới lại sát ngay vạch vàng phân chia địa bàn hai trường.
Đây là lối duy nhất ra khỏi phố Angel! Một đầu khác là ngõ cụt số 23 chết tiệt, chẳng nhẽ tôi phải bay quá đó sao?
“…….”
Bực mình thật, đúng lúc tôi đang loay hoay tìm đường thì có hai tên khỉ đột mặc đồng phục trường Sùng Dương tiến đến gần, nói chuyện liến thoắng.
Hứ! Còn nói chuyện gì chứ, nhất định lại mấy cái chuyện nhạt như nước ốc.
“ Kim Nguyệt Dạ…..”
Hử? Họ nói gì thế nhỉ? Tai tôi vểnh lên, hướng về phía họ nghe lỏm.
Hơ! Cái tên tóc dựng ngược kia không phải là thằng cha Kim Nguyệt Dạ ngu si “ chảnh ngựa” đó sao?
Ai dè hắn vừa nhìn thấy tôi, mừng quýnh, lao ngay đến:
“ A…Cô là nữ sinh lần trước? Đúng rồi, cô đã giúp tôi chuyển lời đến Tô Hựu Tuệ chưa?”
Tôi đang suy tính nên trả lời như thế nào để tên khỉ đột lắm điều đó bị “ Knock out” ngay tại trận thì không ngờ hắn đột nhiên trở nên hung tợn.
“ Ồ ….lẽ nào, lẽ nào …cô quên mất rồi? Hay là cô không muốn giúp?” Hắn liếc mắt nhìn bảng thi công lù lù trước mặt tôi, bật cười ha hả, “ hơ hơ…tôi đã nói rồi mà, là trời phạt cô đó! Ô la la! Không đi được, không đi được!”
Tên khỉ đột chết bầm đó sung sướng hươ chân múa tay trước mặt tôi, đôi long mày đen đậm nhếch lên nhếch xuống hí hửng.
Nghiền chết ngươi, nghiền chết ngươi! Thằng cha này làm tôi tức muốn nổ đom đóm mắt mấy lần rồi. Hừ, Tô Hựu Tuệ ta đây dễ bị ngươi hạ gục lắm sao? Ngươi bảo không đi được, ta cứ đi cho ngươi xem!
Tôi nhẩm tính khoảng cách giữa chiếc lưới quay và vạch vàng, có lẽ còn khoảng 30 mm trống, đủ đặt cái chân vô đó. Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ cần lấy tay bám chặt vào lan can của lưới bảo vệ thì cái người mảnh mai của tôi đi lọt qua là cái chắc.
Tôi trừng mắt với hai tên khỉ đó, tay bám chặt vào lan can của lưới bảo vệ, lưng tựa sát vào tấm lưới phía sau, cẩn thận dịch chuyển từng chút một.
Dù có là mĩ nữ đi chăng nữa, nhưng ai mà bắt gặp cảnh “ thạch sung vượt rào” kiểu thê thảm này của tôi chắc cũng cười què răng. Nhưng nếu lựa chọn giữa bị cười và làm kẻ phản bội, tôi thà chết chứ không làm kẻ phản bội.
Cái tên Kim Nguyệt Dạ đầu quả dứa chết tiệt đó ngẩn người ra nhìn tôi. Thoắt một cái, hắn nở một nụ cười rất ranh mãnh, ngồi thụp xuống bên cạnh tôi để xem trò hay.
“ Ô, hay nhể….Dịch sang đi, dịch sang đi…Ô hô, chân cô sắp dẫm lên vạch rồi kìa…Nào, nào….”
Thằng cha trời đánh đó không biết kiếm đâu ra một cành cây, rồi nhằm đúng lúc tôi đang mò mẫm “vượt biên” thì “hào phóng” gõ ngay mấy nhát vào chân tôi.
Hừ, tên khỉ điên này tưởng đang xem diễn xiếc chắc, dám lợi dụng gõ vào chân người khác.
“ Đi nào….Ái chà…Mau lên…”
Tôi cố nhẫn nhịn.
“ Uí giời, sao mà đi như rùa thế! Nè, cẩn thận, cẩn thận chút! Nhỡ chân một cái là đi đời đó…..”
Phải cố nhẫn nhịn! Còn một chút, một chút nữa thôi…
Oái! Sao có thể được? Tôi nghiêng đầu nhìn thấy phía trước có một vật chồi lên, mắt suýt lồi ra. Tôi cố gắng giữ thăng bằng, nhẹ nhàng lách người.
Oh no! Bộ số tôi đã đến lúc tận rồi sao?
Cái lan can bảo vệ phía trước mỗi lúc một nhô ra, làm đường đi đã hẹp lại càng hẹp hơn, chân tôi không còn đặt vào nổi nữa.
Huh u huh u……Làm sao đây?
Chẳng nhẽ trước hai tên khỉ đột, tôi đành mất mặt quay về chỗ cũ? Không, ông trời ơi, ném cho con hòn đá đẻ chết hai người đó cho rồi.
“ Đi, đi, đi …không đi nữa à? Mất cả hứng…..”Tên khỉ đột đó thấy tôi đờ người ra bèn lên tiếng cằn nhằn.
Mất hứng?Tôi tức đến nỗi mặt nỗi gân xanh rồi đỏ bừng lên, sau đó tím bầm lại, rồi chuyển sang trắng bệch, răng nghiến ken két!
Tôi có cảm giác mình giống như một vị anh hung, hi sinh vì ngĩa lớn, đứng thẳng người tựa vào chiếc lưới bảo vệ, đối mặt với sự khiêu khích của quân địch hung bạo. thà chết cũng quyết không làm kẻ phản bội trường Minh Đức…
“Này, không phải cậu bảo có việc đi gấp sao? Muộn là bị mắng đấy …..” Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên.
“ Á…” Tên khỉ kia kêu như lợn bị chọc tiết. Nếu như tôi không phải cố sống cố chết bám chặt vào cái lan can đằng sau thì tôi chắc đã giơ tay lên bịt chặc tai lại rồi.
“ Tiêu rồi, tiêu rồi! Tôi trễ giờ là cái chắc!” Kim Nguyệt Dạ hét toáng lên, sau đó hắn lao như tên bắn, để lại phía sau tôi trận cuồng phong bụi bay tít mù, làm tôi cay tí thì chảy nước mắt.
“ Cậu ta đi rồi, cô cũng đi đi!” Tôi phát hiện ra tên khỉ đi cùng Kim Nguyệt Dạ vẫn còn đứng trước mặt mình.
“ Cảm…ơn…” Tôi cắn chặt răng, khó khăn lắm mới thốt được lên hai từ. Hừ, ngươi muốn ta thành kẻ phản bội, sau đó ngày mai bắc loa lên đi bêu rếu ta khắp hang cùng ngỏ hẻm chứ gì? Tên khỉ này đúng là mưu mô nham hiểm?
“ Hừm…” Tôi nghe thấy hắn ta khẽ thở dài. “ Cô đúng là kì quặc thật!”
Kì quặc? Hắn….hắn ta nói giống y hệt anh chàng thiên thần lần trước.
Đúng lúc tôi đang định nhìn kĩ tên khỉ này thì thấy đôi tay trắng hồng giơ lên trước mặt. Đôi tay đẹp quá! Ngón tay thon dài, ngón út bên tay trái còn đeo một chiếc nhẫn định mệnh.
“ Đưa tay đây!” giọng nói trầm trầm đó lại vang lên.
Tôi như bị mê hoặc, đưa tay ra cho hắn ta. Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào tay con trai. Woa, tay hắn ta to thật, lại còn lành lạnh! Bỗng nhiên tôi giật mình, mất thăng bằng lao về phía hắn.
“ Dẫm lên chân tôi!”
“ Dẫm lên chân tôi!”
Hả? Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy đường nét dịu dàng của chiếc cằm, còn cả chút tóc vương trước trán được hất vắt qua tai.
“ Nếu cô muốn đi qua thì nghe theo tôi!”
Tôi bán tín bán nghi làm theo. Trời, hắn ta đang làm trò gì vậy?
Hắn đưa tôi tiến về phía trước, do chân tôi giẫm lên chân hắn nên không bị dẫm vào cái vạch vàng đó.
Thịch thịch thịch….
Tô Hựu Tuệ, mày ngốc thật! Hắn chỉ là một tên khỉ đột, tên khỉ đột không đáng một xu.
Nhưng…nhưng mà…Hắn lại không bắt nạt tôi…Lại còn giúp tôi….
Làm ơn đi! Mày đừng ủy mị như thế có được không? Mỗi chuyện bé bằng mắt muỗi mà cũng làm mày dao động, biết đâu hắn lại có ý đồ ngấm ngầm xấu xa nào thì sao?
Nhưng…có vẻ hắn không xấu….
“ Được rồi!”
Tôi bỗng bừng tỉnh, trong lúc tôi đang đấu tranh tâm lý kịch liệt thì hắn đã kéo tôi trở lại với hiện thực.
“ Cảm…cảm ơn!”
Tôi ngại ngùng nhìn hắn, mặt nạ “khỉ đột” trên mặt hắn như vỡ ra thành từng mảnh.
Đẹp…đẹp quá! Nước da trắng hồng, đường nét trên khuôn mặt giống như bức tượng điêu khắc tinh xảo, tròng mắt màu cà phê!
“ Không cần cảm ơn, chỉ là hôm nay tâm trạng tôi tốt thôi!”
Nói dứt câu, hắn quay đầu rảo bước.
Chúa ơi, cuộc đời cấp ba của tôi vừa bắt đầu đã có cái gì đó không ổn! Trước đây trong thế giới của tôi, ngoài nữ sinh ra thì chỉ toàn là khỉ đột! Nhưng bây giờ….
Một tên khỉ đột ngu si Kim Nguyệt Dạ.
Một thiên sứ đẹp đến nỗi chỉ nhìn đạ bị xịt máu mũi.
Bây giờ lại xuất hiện một nam sinh có bàn tay đẹp đến ngất ngây.
Cứ như bị “ lây nhiễm” tâm trạng của tôi, người đi đường đều có vẻ buồn phiền, hậm hực. Mấy người đi trước mặt cứ va côm cốp vào người tôi! Tuy đầu tôi vẫn còn quay mòng mòng chuyện vừa rồi, nhưng …..nhưng mấy người vừa va vào tôi chẳng them nói một câu xin lỗi! Tôi tức đến mức tóc tai chỉ muốn dựng ngược lên, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn để giữ hình tượng thiếu nữ đoan trang, hiền thục, ai dè càng làm thế khí nóng bốc lên đầu càng nhiều hơn.
Haizzzzz, làm một người giả tạo đúng là khó thật….
“ Bị bạn trai đá? Mất mặt ở trường? Chiếc váy mới bị bẩn? cãi nhau với cha mẹ? Không sao! Lúc nào bạn cảm thấy không vui, hãy đến đây! Happy house sẽ giúp tâm hồn bạn thư thái!”
Ủa? Lại là Happy House? Tôi tò mò ngoảnh ra nhìn về phía phát ra tiếng nói.
ÔI! Ánh hào quang chói lòa đó..chính là Thiên Thần có nụ cười đẹp mê hồn hôm qua! Cậu ta mặc bộ đồ thiên sứ trắng tinh của Happy House, bộ áo đó không còn vết máu do tôi bị xịt máu mũi bắn lên. Cậu ấy một tay cầm loa, một tay cầm xấp tờ rơi đứng trước của hàng mời gọi khách.
Nhưng mà, đám con gái “bu” quanh cậu ta đông quá thì phải ….Tôi có cảm giác con gái của cả thế giới này đều tập trung hết về đây, còn có cả mấy cô đứng tuổi ta cầm giỏ đi chợ, mấy bà lão mặt đầy nếp nhăn, thậm chí cả mấy cô em da đen châu phi cũng chen vào đấy, hai mắt hiện hình trái tim to đùng. Nếu đem so với số lượng fan ở trường của tôi với fan của cậu ta thì chẳng khác nào kiến với voi, tôi đúng là được mở rộng tầm mắt.
Tôi rất muốn qua đó chào cậu ta vài câu, nhưng lại sợ bị hiểu lầm mình cũng là fan cuồng, nếu thế thì “ tẽn tò” lắm.
Thôi chuồn là thượng sách ….Nhưng cái chân tôi lại không nghe theo sự chỉ huy, cứ bước thẳng đến chỗ đám người đông như kiến đó!
Huh u huh u hu…Mất mặt thật!
Tôi lưỡng lụ đứng ở vòng tròn ngoài cùng, mê nhìn thiên thần bận tíu tít.
“ Hi! Cô đến rồi à!”
Cậu ta..cậu ta nhìn thấy tôi sao? Tôi vừa kịp định thần thì phát hiện ra cậu ấy đã phá vòng vây đi đến chỗ tôi.
“ Xin quý bà quý cô chú ý, lát nữa Happy House sẽ có một nhà tiên tri nổi tiếng đến giúp mọi người tiên đoán vận mệnh, mau vào trong ngồi đi!”
Thiên thần nháy mắt với mọi người. Thất cả đều như bị thôi miên, ánh mắt si mê đắm đuối chen vào Happy House, tôi cũng ùa vào theo.
Hơ! Thiên thần, thiên thần đâu rồi? Lúc tôi đang ngó đông ngó tây, bỗng thấy có một người mặc đồ tím xuất hiện, trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
“ Này Dạ, cậu còn nhớ hứa với tôi chuyện gì không?”
“ Vũ, tôi biết mà!”
Là giọng của Thiên thần, cậu tat hay quần áo từ lúc nào thế không biết? Tôi nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Thiên thần và …một mĩ nữ?
WOA! mĩ nữ! Lại là mĩ nữ mới đúng! Tô Hựu Tuệ tôi xách dép ĩ nữ này cũng chẳng xứng!
Chiếc khăn lụa màu tím buộc trên đầu, mấy sợi kim tuyến rủ xuống trán, tuy mạng che mặt che đến hơn nữa khuôn mặt nhưng tròng mắt màu cà phê nhạt sâu thăm thẳm như muốn hút tôi vào trong.
Tròng mắt màu cà phê nhạt? Hình như đã nhìn thấy nó ở đâu đó. Mĩ nữ nhìn thấy tôi liền tròn mắt kinh ngạc.
“ Uả? Sao cô lại ở đây? Tôi đang định đi tìm cô!” Thiên thần vui sướng vỗ vào đầu tôi.” Đẹp không? Đúng là mỗi người đẹp một vẻ khác nhau! Nhưng tôi đều thích ….”
Thích? Thiên thần khen tôi đẹp! Lại còn nói thích tôi! Tôi mê mê mẩn mẩn.
“ Vui lắm hả?”
Hả? Đó là giọng nói của mĩ nữ sao? cô…cô ta là…Không thể tin nổi, mĩ nữ đó lại là..con trai.
Trời, ngón út trên tay trái của cậu ta có đeo nhẫn ….Đúng là người đó! Là anh chàng cứu tôi ban nãy.
“ Hơ hơ, không ngờ cậu mặc đồ con gái hợp ghê!” Thiên thần mặt tỉnh bơ, chẳng thèm để ý đến lời cảnh báo của “mĩ nữ”. Lát nữa phải ưu tiên xem cho cô gái đáng yêu của chúng ta trước! Nếu không tôi sẽ giận đó …”
Anh chàng mắt màu cà phê đó trừng mắt nhìn, rồi đi thẳng đến bàn tiên tri. Cậu ta hóa ra là nhà tiên tri, tuyệt quá!
Đèn ở cửa hang bắt đầu tối dần, vật duy nhất còn phát sang là quả cầu pha lê ở mỗi bàn. Ánh sang màu tím hiền hòa phản chiếu lên khuôn mặt của nhà tiên tri ngồi cạnh chiếc bàn tròn, soi rõ cặp long mày dài cùng đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt.
Tuy trong cửa tiệm đám con gái ngồi đông lúc nhúc, mắt lấp lánh hình trái tim nhưng ai nấy đều giữ im lặng. Dưới sự hướng dẫn của thiên thần, họ xếp thành một hàng dài theo thứ tự …..
Tôi tò mò bước đến chỗ bàn tròn hình tiên tri, muốn xem anh chàng đẹp trai hớp hồn này có sức mạnh gì mà thần bí thế. Đột nhiên, cậu ta dung ngón tay thon dài chỉ vào trán tôi:
“ Qúy cô có sao vận mệnh chiếu sang trên trán, xin cô đưa tay ra….”
Trước cả rừng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị, tôi ngồi xuống chỗ chàng trai che mặt đó, do dự chìa tay ra. Cậu ta là học sinh trường Sùng Dương nhưng tại sao lại đóng giả nhà tiên tri? Cậu ta và thiên thần quen nhau sao? cậu ta…..
“ Người quan trọng nhất trong cuộc đời cô sắp xuất hiện rồi, người đó sẽ làm thay đổi cuộc đời cô…”
Người quan trọng nhất? Thay đổi cuộc đời?...
“ Tặng cô một chiếc thẻ bài may mắn. Nếu cô mang nó bên mình có lẽ sẽ gặp nhiều niềm vui bất ngờ!”
Tôi hoài nghi nhận lấy chiếc thẻ, đang định hỏi thêm vài câu thì bị nữ sinh có vẻ sốt ruột chen lên tranh chỗ ngồi.
Nhìn cả một hàng dài đằng đặc đằng sau, lại còn cả thiên thần đang bận đến tối mắt tối mũi….Xem ra chỉ còn cách để đến ngày mai vắng khách tranh thủ tìm cậu ta hỏi sau vậy!
“ Ê! Mau qua đây xem này! Anh chàng đó là Kim Nguyệt Dạ đấy!”
Kim Nguyệt Dạ?
Ba chữ đó như chùy sắt đập thẳng vào tai tôi, còi cảnh báo kêu bí bo trong đầu tôi.
“ Thật à?”
“ Chứ còn gì nữa, nhằm sao được, đúng là Kim Nguyệt Dạ mà!”
Đâu? Tên ngố Kim Nguyệt Dạ đó ở đâu? Tôi vội vã nhìn về phía cô gái đó chỉ tay, hóa ra là anh chàng đẹp trai đeo mạng che mặt!
Sao lại có đến hai Kim Nguyệt Dạ? Đúng rồi, ban nãy tôi nghe có người gọi là “Dạ!”, lẽ nào tôi nhận nhầm người chăng?
Chàng trai đeo mạng che mặt đó mới là Kim Nguyệt Dạ!
Nhưng ….nhưng hắn từng cứu tôi!
Dường như chuyện Kim Nguyệt Dạ là anh chàng đẹp trai đeo mạng che mặt khiến tôi shock hơn nhiều so với vụ nhầm Kim Nguyệt Dạ là tên “tự sướng” lần trước. Dù gì nếu tên Kim Nguyệt Dạ là một tên đầu đất thì tôi còn có hy vọng thắng hắn nhưng nếu Kim Nguyệt Dạ là tên đã cứu tôi….
“ Bà bảo sao? Bà nhận nhầm Kim Nguyệt Dạ á?” Tô Cơ nghe tôi kể lại, nhảy dựng lên, túm lấy tôi. “ bà nói hắn còn đẹp hơn cả con gái? Đẹp hơn cả Tuyệt Đại Tam Kiều tụi mình? Vớ vẩn! Làm sao chó chuyện đó được, trừ phi hắn không phải con người!”
“Ha ha, bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Nhỏ Tô Cơ này không chịu được khi có người còn đẹp hơn nhỏ ta, huống hồ lại là con trai.
Tôi vừa cố gắng làm lạnh cái đầu Tô Cơ, vừa phải đối phó với những ánh mắt ngạc nhiên săm soi xung quanh. Con nhỏ Tô Cơ chết tiệt này định hại tôi sao? Tôi vốn là Tô Hựu Tuệ “thông minh hiền dịu” cơ mà!
“ Hiểu Ảnh, bà đang làm trò gì thế?” Mọi khi Hiểu Ảnh mồm như tép nhảy thế mà hôm nay lại câm như hến. Con nhỏ này có gì đáng ngờ lắm!
“Gửi tin nhắn!”Nhỏ ta đáp cụt lủn, chẳng thèm ngẩn đầu lên.
“Hựu Tuệ, tôi quyết hôm nay tới Happy House, tôi phải xem hắn đẹp hơn tôi đến cỡ nào?”
Haizzz, Tô Cơ ngốc, lẽ nào bà không nhận ra điều tôi muốn nói với bà không phải là chuyện đó sao?
“ Happy House?là cửa tiệm Happy House? Tan học cùng đi đến đó! Hiểu Ảnh và Tôn Đại Thánh cũng hẹn nhau ở Happy House đấy!” Hiểu Ảnh thấy tụi tôi bàn nhau, bỗng nhảy cẩn lên.
“ Tôn Đại Thánh? Lại trò gì thế?”
“ Hựu Tuệ, Tôn Đại Thánh không phải là trò gì mà là bạn trai của tôi! He he!”
“Bạn trai!” Tôi kinh ngạc đến mức đứng bật dậy như lò xo, gào tướng lên không dám tin vào tai mình.
Mọi người xung quanh trố mắt quay đầu nhìn. Thôi chết! Tôi vội vàng cúi đầu, khẽ khàng ngồi xuống.
“ Nghe nói là bạn chat! Hiểu Ảnh đúng là đệ tử ruột của tôi, có tương lai lắm! Hô hô!” Tô Cơ đắc ý
“Hựu Tuệ, sao bà há hốc mồm ra vậy? Gặp bạn chat là chuyện thường như cơm bữa của dân cấp ba bây giờ, bà cổ lỗ sĩ thế hử?”
“ Hiểu Ảnh quen Tôn Đại Thánh trên mạng, cậu ta giúp Hiểu Ảnh đánh yêu quái, Hiểu Ảnh nhận làm bạn trai! Hi hi…”
Đánh quái vật mà cũng lừa được Hiểu Ảnh ngây thơ của chúng ta. Không thể tha cho tên cáo già đội lốt cừu non đó được.
“Nhưng mà…..nhưng…Hiểu Ảnh, bà không sợ gặp phải tên xấu hoắc như lần trước Tô Cơ gặp sao? Nghe kể long mũi còn đâm tua tủa ra ngoài như rừng rậm Amazon…”
“ Hi hi, yên tâm đi! Lần này nhất định là giai đẹp! Tụi tôi chat qua webcam mà!”
“Hiểu Ảnh, chiều nay tụi tôi đi cùng bà nhé, hỗ trợ bà luôn!” Tôi dịu dàng nói với Hiểu Ảnh, thong thường khi phải giải quyết chuyện nào trọng đại lắm tôi mới có thái độ như vậy.
Cái tên Đại thánh gì đó dám dụ dỗ con gái nhà lành, mi chết chắc rồi!
Sau khi tan học, tụi tôi đã ngồi ngay ở một góc quán Happy House.
“ Hiểu Ảnh, bà với tên Đại Thánh đó hẹn nhau lúc mấy giờ?”
“Bảy giờ!”
“Bảy giờ?” Tô Cơ hét toáng lên, “ Bây giờ mới có sáu giờ bốn mươi lăm phút. Hẹn hò bao giờ con gái cũng phải đến muộn chứ, chưa gì bà đã đến sớm thế! Mất giá quá!”
“ Bà im đi!” Tôi bực mình cắt lời Tô Cơ, khiến nhỏ ta nín thinh.
Tên khốn Đại thánh, mi làm ta cáu tiết rồi đó, lại còn bày đặt lấy nick là Tôn Đại Thánh, rõ rang chỉ là một tên khỉ đột trụi lông mà dám dụ dỗ Hiểu Ảnh của tụi ta, như thế này khác nào người muốn tuyên chiến với “ khắc tinh của khỉ đột”, tức là ta đây.
Bình tĩnh….bình tĩnh…
“Hi! Ở đây nè…..” Hiểu Ảnh đang ngồi im cạnh tôi, bỗng đứng bật dậy vẫy tay lia lịa.
Tên khỉ đột chết tiệt, cuối cùng mi cũng chịu xuất hiện!
Tôi nhìn theo ánh mắt của Hiểu Ảnh.
Hả? Người đến té ra là….
“Là cô!” cái tên Kim Nguyệt Dạ “dỏm” thích”tự sướng” đó há hốc mồm nhìn tôi.
Tôi chẳng thèm đếm xỉa đến hắn vì lúc này bên cạnh tên Kim Nguyệt Dạ “dỏm” còn có tên Kim Nguyệt Dạ thật, anh chàng đẹp trai lần trước đã cứu tôi.
Tôi nhìn chòng chọc tên Kim Nguyệt Dạ thật, hắn lờ tôi đi như vẻ không quen biết. Mà cũng đúng, hắn ta không quen tôi thật.
“ Đây là Tô Đại Thánh mà tôi kể với các bà đó!” Hiểu Ảnh cười toe toét, kéo tay Kim Nguyệt Dạ “dỏm”, thằng cha đó mặt mày cau có như khỉ ăn ớt. Nhìn chỉ muốn lia mấy cái dép vào mặt.
Khoan đã, hắn chính là Tôn Đại Thánh, bạn trai Hiểu Ảnh?
“ Hựu Tuệ, sao bà im như thóc thế?” Hiểu Ảnh khẽ nghiêng đầu, nhìn tôi dò xét.
Chết rồi….
“Cô vừa gọi cô ta là gì?” Tôn Đại Thánh đang ngồi trên ghế, bổng nhảy dựng lên như phải bỏng, trợn trừng mắt nhìn Hiểu Ảnh.
Tiêu Thật rồi! Hiểu Ảnh…bà hại tôi rồi! Cái tên “ chập mạch” đó mà biết tên tôi thì đảm bảo hắn sẽ kiếm chuyện à xem!
“ Hựu Tuệ!” Hiểu Ảnh mắt chớp chớp kiểu thỏ non đáp.
“ Hựu Tuệ…..là Tô hựu Tuệ hả?” Mắt của tên Tôn Đại Thánh càng ngày càng trố ra như ốc bươu.
“Ừ! Tô Hựu Tuệ! Xem ra Hựu Tuệ nổi tiếng gớm, ai cũng biết! Tô Cơ, Hựu Tuệ này, Tôn Đại Thánh trông đẹp trai nhỉ?” Hiểu Ảnh cười híp mắt.
Cả người tôi mềm nhũn như cây dưa héo, nhìn Tô Cơ cầu cứu!
Khổ nỗi bà bạn Tô Cơ còn đang mãi si mê đắm đuối nhìn Kim Nguyệt Dạ thật, mắt nhỏ muốn lòi cả ra, người đờ đẫn như thôi mien, còn hơi sức đâu mà để ý đứa đang lo sốt vó như tôi chứ!
Hừ, Không phải nhỏ đó có biệt hiệu là “ sát thủ giai đẹp” sao?
“ Cậu ăn cái này đi!” Hiểu Ảnh đặt trước mặt Tôn Đại Thánh một nữa chiếc bánh socola ban nãy gọi. Đây là cách thể hiện tình cảm của Hiểu Ảnh.
“ Tôi không ăn! Ghét nhất là sô cô la!” Tôn Đại Thánh hậm hực đẩy phắt chiếc bánh đi.
Cái tên này đúng là bất lịch sự! Ngọn lửa tức giận trong tôi bắt đầu bốc lên.
“Nhưng ăn ngon lắm!”Hiểu Ảnh vẫn kiên trì đẩy cái bánh đó lại.
“Không ăn! Bộ cô điếc hả?” Tôn Đại Thánh lại đẩy đi.
“Ăn thử tí đi! Ngon lắm…..”Hiểu Ảnh cười hì hì lại đẩy về phía đó.
“Bảo không là không! Cô lắm chuyện quá!”
Xoảng!
Vì bực mình quá nên đĩa bánh bị Tôn Đại Thánh hất rơi xuống đất.
“Oái! Bánh của Hiểu Ảnh!”
“Này, cậu quá đáng vừa thôi!” Tô Cơ không biết từ lúc nào đã hoàn hồn trở lại, tức tối đập tay lên bàn.
“ Tôi đã bảo là không thích ăn rồi nhưng cô ta cứ lèo nhèo mãi!” Tôn Đại Thánh nổi giận đùng đùng hét toán lên.
“Thi6i đi! Tô cơ” Tôi giật tay Tô Cơ.
Nhưng lạ là tên Kim Nguyệt Dạ thật chẳng có chút phản ứng nào, ngồi ung dung nhâm nhi tách cà phê.
“Học sinh trường Minh Đức nom rõ gai mắt! Chẳng có gì hay ho mà còn làm ra vẻ ta đây! Mau cuốn gói về nhà đi!” Tôn Đại Thánh nhìn tôi thách đố.
“ Cậu nói gì hả! Minh Đức là trường trung học danh tiếng, học sinh của trường Minh Đức đều là những người tuyệt vời!” Tô Cơ tức đến run người.
Ủa? Những lời đó là do Tô Cơ nói ra sao? Xem ra con nhỏ này yêu trường gớm.
“ Thôi đi, học sinh trường Minh Đức chỉ toàn lũ mọt sách, làm sao đọ được với Tam Đại Thiên Vương của Sùng Dương chứ!”
Tôn Đại Thánh nói dứt câu, liếc xéo tôi một cái. Còn tên Kim Nguyệt Dạ kia vẫn im lặng thưởng thức cà phê, có vẻ như hắn chỉ chú tâm vào mỗi chuyện đó.
“Trường Sùng Dương có mỗi Kim Nguyệt Dạ mà bày đặt lên mặt!” Tô Cơ lấy tay đập mạnh vào bàn.
“Sao vậy? vừa đến đã có người nhắc đến tên tôi rồi …trách tôi đến muộn hả?”Một giọng nói quen thuộc vang lại. Tôi quay đầu nhìn.
Ồ! Là Thiên Thần! Cậu ta sao lại đến đây nhỉ? Đi làm them chăng? Tôi sung sướng tròn vo mắt nhìn cậu ta.
Thiên Thần chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì khi nhìn thấy tôi. Cậu ấy cười tươi rói, đưa tay vẫy tôi rồi bước đến chỗ Kim Nguyệt Dạ.
Phải rồi, sao tôi lại quên mất là cậu ấy quen Kim Nguyệt Dạ nhỉ ….?
“Bánh ngon thế kia mà lại rơi xuống đất, phí quá!”
“ Nếu cậu tới muộn hơn chắc sẽ có diễm phúc tận mắt chứng kiến đại chiến thế giới lần ba…” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười.
“ Thật hả? Gay cấn thế cơ à!” Thiên thần nhìn về phía chúng tôi, nhoẻn mỉm cười.
“ Thật hả? Gay cấn thế cơ à!” Thiên thần nhìn về phía chúng tôi, nhoẻn miệng cười.
Cả người Tô Cơ bắt đầu cứng đơ như khúc gỗ, chỉ có điều lần này đối tượng lại là Thiên Thần. Xem ra cuối cùng nhỏ ta cũng hiểu tâm trạng hai hôm nay của tôi. Nhưng có vẻ như Thiên Thần rất than với hai tên kia. Lẽ nào đều là học sinh của trường Sùng Dương cả? Hay cậu ta cũng là một trong tam đại thiên vương? Hay là…. Một loạt giả thiết lóe lên trong đầu tôi, tôi tò mò nhìn ba người đó.
“ Hựu Tuệ, bà quen anh chàng đó à?” Không biết Tô Cơ đã tỉnh lại lúc nào, ghé vào tai tôi thì thầm. Tôi khẽ gật đầu.
“ Dạ! Cậu đến đúng lúc lắm! Công nhận trùng hợp thật, đối thủ cậu củng có ở đây!” Tôn Đại Thánh vỗ vai thiên thần.
Hơ, Tôn Đại Thánh vừa nói gì thế? Hắn ta gọi Thiên Thần là “ Dạ”? Lại còn nói tôi là đối thủ? Cái gì với cái gì chứ….
“À, Phải giới thiệu chút nhỉ! Tôi không thích chat trên mạng lắm nên chẳng có nick nào đặc biệt cả. Nhưng tôi sẽ cho các bạn biết tên thật, tôi là…..” Nói đến đây Thiên Thần bỗng ngừng lại, quay về phía tôi mỉm cười.
Tôi như muốn nín thở.
Sao tôi lại có dự cảm chẳng lành nhỉ?
“Tôi là………..Kim Nguyệt Dạ!”
Khi ba chữ đó thốt ra từ miệng cậu ta, cả người tôi hóa đá.
“ Cậu…cậu bảo sao……” giọng tôi run run.
“ Tôi nói tôi là Kim Nguyệt Dạ” Thiên thần lại tiếp tục nở nụ cười đẹp mê li.
“ Cậu là Kim Nguyệt Dạ! Vậy đây là…..” Tô cơ mắt tròn mắt dẹt nhìn về phía “ Kim Nguyệt Dạ” khi nãy.
“ Quên mất không giới thiệu, tôi là Lý Triết Vũ!Ngại quá, tôi cũng không thích chat trên mạng!” Anh chàng đẹp trai đó đặt tách cà phê xuống.
“ Hơ hơ hơ hơ, còn tôi là Lăng Thần Huyền, nick là Tôn Đại Thánh! Bọn tôi chính là Tam Đại Thiên Vương lừng lẫy trường Sùng Dương. Thế nào, sợ chưa hả?”
“Mình cũng phải giới thiệu chứ nhỉ, mình là Khâu Hiểu Ảnh, nick là thiên thần rớt cánh! Bạn ý là Bạch Tô Cơ. Tô Cơ nè, nick bây giờ của bà là gì ý nhỉ? À, còn đây là Tô Hựu Tuệ, là idol của trường Minh Đức đó! Tụi này có biệt hiệu là Tuyệt Đại Tam Kiều!”
Tô Cơ quay về phía tôi, chán nản trợn mắt ngược lên.
“ Hiểu Ảnh đáng yêu quá! Hựu Tuệ, độ này còn hay bị ngất không?” Khuôn mặt Thiên Thần tràn đầy vẻ quan tâm dần dần tiến sát tôi, đầu tôi sắp vỡ tung ra.
“ Ngất? Hựu Tuệ, bà hay bị ngất á?” Hiểu Ảnh vội lao về phía tôi, nhòm khắp người tôi. Tôi chỉ còn cách cười giả ngốc…
“Đúng thế! Hựu Tuệ từ bé cơ thể đã ốm yếu, thường bị chảy máu mủi…” Có ngậm miệng lại không hả tên chết bầm kia. Mình đúng là có mắt như mù, sao lại nghị hắn là thiên thần chứ?
Tô Hựu Tuệ, mày rốt cục bị sao vậy? Si mê khuôn mặt đẹp giai của hắn, làm bao nhiêu chuyện mất mặt.
Sau vụ Tiểu Vũ mà mày vẫn chưa sang mắt ra à? Tại sao mười năm sau lại xuất hiện một Tiểu Vũ thứ hai, đã thế mày lại dại dột chẳng kém ngày xưa! Ngu thật, ngu hết mức!
Kim Nguyệt Dạ ….thằng cha trời đánh kia! Bốn năm cấp hai tôi đã bị hắn nhẫn tâm chà đạp, xem ra mấy năm cấp ba này tôi cũng sẽ bị hắn chơi đểu không ít đâu!
Đúng là tên khốn!
“ Ồ, đúng rồi!” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên rút từ túi quần ra chiếc di động rồi hươ hươ trước mặt tôi.
Là điện thoại di động! Tôi hốt hoảng nhìn hắn….
“ Hựu Tuệ, lại đây, nào……” giọng nói và nụ cười của hắn như mê dược ( thuốc mê) làm tôi tự nhiên đờ đẫn bước về phía hắn!
Oái! Người trên bức hình ấy….miệng dình đầy xì dầu, mũi thì chun lại, tay còn cầm một tờ giấy dính máu, mắt trợn trừng lên như mắt lợn luộc, khuôn mặt đê mê trong hạnh phúc …
Đó là tôi sao? Một nữ sinh cấp ba hoàn mĩ, một nữ sinh tài năng của trường Minh Đức, một con người đến chết vẫn quyết giữ hình tượng như tôi mà……
Kinh nhất là ở chỗ, ánh mắt tôi lúc ấy đắm đuối con cá chuối, đó mà là Tô Hựu Tuệ-bông hoa của trường Minh Đức, coi tụi con trai chỉ là lũ khỉ vô dụng sao?
Nhưng đó chính là hôm tôi ngồi la cà ở Happy House. Tên Kim Nguyệt Dạ nở nụ cười như Thiên thần rồi thừa cơ chụp trộm tôi, làm tôi tưởng mình tìm lại được ước mơ ngày xưa …
Chính xác! Hắn còn hỏi tên của tôi! Có lẽ hắn đã biết trước tôi là ai, sớm biết có ngày hôm nay! Hắn cố tình đến chọc tôi đây mà!
“ Chậc, đây là Tô Hựu Tuệ sao? Mấy fan hâm mộ mà nhìn thấy nữ thần của họ trông như thế này chắc……….”
“ Cái gì thế?” Lăng Thần Quyền đứng bật dậy, mấy người còn lại cũng tròn xoe mắt nhìn hai chúng tôi.
“ Ha ha ha ha, có gì đâu!” Tôi cố gắng nén cơn cuồng sát, cười giả đò, nhẹ nhàng “ giúp” hắn tắt điện thoại.
Tô Hựu Tuệ, đời mày chưa bao giờ nhục nhã thế này, thằng cha này còn đáng sợ hơn Tiểu Vũ mười năm trước. Cũng chẳng trách, hắn là đối thủ truyền kiếp của mày mà!
“ Hựu tuệ! Cười lên nào! Hựu Tuệ cười duyên lắm, đúng không?” Tên đó vẫn tiếp tục nở nụ cười kiểu mèo vờn chuột, bàn tay đáng ghê tởm đó còn đặt lên vai tôi, khuôn mặt nhìn chỉ muốn cho xơi búa đó chỉ cách tôi chưa đến 5mm….
Lần này, tôi thấy mũi mình không bị chảy máu nữa, có lẽ là do tâm lý cã thôi…Kim Nguyệt Dạ,mi nghĩ ta sẽ bị xịt máu mũi lần nữa sao? Mi tưởng vài cái trò vặt vãnh đó là đánh bại được ta sao? Mi coi thường ta quá đó!
“Phải đó, phải đó, Hựu Tuệ có nụ cười đẹp mê hồn!” Hiểu Ảnh mặt nghệt ra như phỗng rồi nói.
Có lẽ nhỏ ta cũng bị tên mặt người dạ thú này dụ dỗ mất rồi.
“Ha ha…” Tôi cố nuốt cục tức, nở nụ cười hình bán nguyệt.
Hai bà bạn chí cốt đã bỏ rơi tôi, chỉ còn mỗi tên Lăng Thần Quyền đó mặt vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không hiểu gì. Tên Lý Triết Vũ dường như hiểu cái gì đó, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn tôi và kim Nguyệt Dạ…..
“ À, vừa rồi Hựu Tuệ cứ nằng nặc đòi khao tụi mình một bữa ra trò!”
“Hả? Vừa rồi…..” Tôi đang định “bật” lại thì tên Kim Nguyệt Dạ mặt dày như cái mo cau có giơ điện thoại lắc lư trước mặt tôi.
…..
“Sao hả?” Kim Nguyệt Dạ cười ma mãnh.
“ Được, tôi….khao” Tôi gượng cười, khó khăn lắm mới phun ra được ba chữ.
“ Ồ, Thế tụi mình…..”
“suỵt…”
Hiểu Ảnh vừa định nói gì thì bị Kim Nguyệt Dạ ngắt lời.
Bắt người khác trả tiền hết lại còn không cho nói. Tôi căm giận quay sang trừng mắt với hắn, bỗng phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm ra cửa.
“ Hiệu Trưởng? Sao ông ý lại ở đây nhỉ?”
Câu nói của Kim Nguyệt Dạ như bom nổ chậm làm tụi tôi hốt hoảng cúi gằm mặt xuống.
Trời, hiệu trưởng ở đâu? Cầu trời đừng phát hiện ra tụi tôi…
Vụ hẹn hò với ba nam sinh ở trường Sùng Dương mà truyền ra, tụi tôi không bị “uýnh” chết thì cũng “ngỏm” vì bị ném rứng thối.
“Ông ta đi lên tầng trên rồ…”
Là hiệu trưởng trường Sùng Dương? Là vị giáo sư tiếng Anh nổi tiếng toàn quốc? Nghe nói năm nào cũng được mời đến các nước để thỉnh giảng, đến giờ vẫn độc thân, là ước mơ của bao nhiêu phụ nữ ở thành phố này – hiệu trưởng Thôi Khởi Thánh!
“Hiệu trưởng Thôi sao lại đến đây nhỉ? Mọi người bảo ống ấy đi công tác cơ mà? Dạ, hay ông ấy biết cậu àm thêm ở đây nên đến tìm?”
“Trường cấm học sinh làm thêm sao?”
“…”
Đúng là ngốc vẫn hoàn ngốc, xem ra giai đẹp vẫn thông minh hơn!”
“Đi theo ông ấy là biết ngay thôi mà!”
Mọi người đều đổ dồn về phiá phát ra câu nói đó – Kim Nguyệt Dạ. Hắn ta muốn lén theo dõi hiệu trưởng.
“Mấy người không muốn biết hiệu trưởng đáng kính của chúng ta một mình đến Happy House làm gì hả?” Lại là cái nụ cười chết tiệt đó. Tô Hự Tuệ, mày đừng để bị hắn lừa!
“OK, mình đi theo với!” Hiêu Ảnh hưng phấn ra mặt.
“Đây là việc riêng của trường Sùng Dương, chúng tôi chẳng có hứng tham gia!” Còn lâu tôi mới bị mắc câu.
“Hựu Tuệ!” Hiểu Ảnh mắt long lanh nhìn tôi van nài, ngay cả Tô Cơ cũng dùng ánh mắt đó nhìn tôi.
“Chúng ta cứ giả vờ đi thuê phòng hát, nếu bị phát hiện thì bảo là tụi em đi liên hoan” Té ra tên Kim Nguyệt Dạ muốn lấy tụi tôi làm bia đỡ đạn.
“Hựu Tuệ, không phải bà muốn nhìn thấy hiệu trưởng Sùng Dương sao? Cơ hội nghìn năm có một đó!”
Tô Cơ, đồ phản bội!
“Hựu Tuệ của chúng ta làm sao có chuyện bỏ lỡ cơ hội này, phải không?”
Cái gì mà Hựu Tuệ của chúng ta? Tôi đang vắt óc nghĩ cách từ chối thì thằng cha trời đánh Kim Nguyệt Dạ mồm mấp máy chữ “di động”. Tôi giống như quả bóng bơm căng lên bỗng bị xì hơi dẹp lép. Đúng là không có gì đau bằng bị kẻ khác tóm đuôi!
Mười phút sau, tại tầng hai của Happy House.
“Này! Mấy người lên đây làm gì thế?” Lăng Thần Huyền bị Hiểu Ảnh bấu chặc cánh tay, mặt chun lại khó chịu cất giọng hỏi.
“Hả? Câu nói gì?” Tôi nói như sắp hết hơi, ánh mắt cảnh giác cao độ nhìn ngó khắp nơi. Đây là lần đầu tiên tôi phải làm cái trò bất đắc dĩ này.
Tầng hai của Happy House được thiết kế theo phong cách Nhật Bản. Cả không gian được rèm vải ngăn thanh từng phòng nhỏ riêng biệt. Từ ánh sáng cho đến không khí xung quanh đều rất phù hợp cho việc hẹn hò. Không biết hiệu trưởng Thôi đến đây làm gì?
“Ông ý ở đằng kia, đi theo tôi…”
Cái thằng cha Kim Nguyệt Dạ chắc là cao thủ chuyên đi rình mò người khác, nếu không sao kinh nghiệm đầy mình thế?
Ai nấy như đều nín thở. Tô Cơ và Hiểu Ảnh nép hẳn vào góc tường, vừa tò mò vừa lo lắng. Đối diện là tên Lăng Thần Huyền, cũng tò mò chẳng kém.Lý Triết Vũ thì thờ ơ, có lẽ thích nhâm nhi cà phê hơn là nghe lén. Còn tên mặt người dạ thú Kim Nguyệt Dạ khoái trá nhìn tôi chòng chọc.
“Tại sao lại chọn chỗ này?” Chúng tôi nghe thấy gian bên có giọng một người phụ nữ…
Chà! Tôi giật thót, đúng là hẹn hò thật! Tô Hựu Tuệ ơi là Tô Hựu Tuệ, sao mày lại đi nghe trộm thế này? Lại còn theo dõi người ta hẹn hò nữa chứ! Hành động này không thể chấp nhận được, mày có còn là đệ nhất thục nữ của trường Minh Đức nữa không?
Nhưng… giọng nói của người phụ nữa đó … nghe quen quen…
Hình như người Tô Cơ run lên. Con nhỏ này thật tình… Có nghe lén thôi mà sướng đến thế cơ à?
“Hi hi, nghe rõ nhỉ!” Hiểu Ảnh cười ngây ngô nhìn chúng tôi.
Gượm đã! Tô Cơ làm trò gì thế? Nhỏ ta đi đến chỗ tường, dí sát tai vào đó để nghe!
Tô Cơ hôm nay bị trúng tà hay sao? Tôi lo lắng đi theo, muốn xem chuyện gì khiến nhỏ ta quan tâm thế.
Hiểu Ảnh cũng voi ăn bã mía, tiến về chỗ tụi tôi, tiếp đó là Lý Triết Vũ…
Sáu người tụi tôi quỳ trên ghế sô pha, tai cùng áp sát vào tường để nghe lỏm.
“Vì chỗ này gần!” Giọng nói lãnh đạm này chắc là cửa hiệu trưởng Thôi.
“Đừng hiểu lầm! Không phải tôi hẹn hò anh mà muốn gặp mặt để nói chuyện về bức thư này!” Giọng nói người phụ nữ có vẻ tức giận.
“Đương nhiên rồi! Tôi cũng không có hứng thú nói chuyện khác…” Hiệu trưởng Thôi mỉm cười.
“Anh”
“Sao lại giận đùng đùng như thế, hay là em muốn tôi có hứng thú với những chuyện khác…”
Không thể nào? Quan hệ của hai người này có vẻ như…
“ Hiệu trưởng Thôi, anh nghĩ gì về bức thư của chủ tịch?” Người phụ nữ hắng giọng, nghiêm túc nói.
“Tôi chẳng có ý kiến gì… Ông ta về lúc nào mà chả được!” Hiệu trưởng Thôi giọng vẫn thản nhiên.
“Tóm lại, trường Minh Đức của tôi và trường Sùng Dương của anh đã đấu với nhau bao lâu nay rồi, cũng đến lúc phân thắng bại!”
“Minh Đức? Sùng Dương? Họ là …” Không chỉ tôi mà có lẽ những người khác cũng phát hiện ra người phụ nữ đó là ai.
“Suỵt… để nghe đã!” Tô Cơ căng thẳng hạ thấp giọng.
Sao Tô Cơ lại căng thẳng thế? Tôi ngẩn người nhìn nhỏ ta.
“Được thôi!” Hiệu trưởng Thôi ung dung nói. “ Tám năm trước, chủ tịch để lại một bức thư rồi biến mất hút!. Còn nói là đợi khi nào ông ý về, hai trường của chúng ta, trường nào có sức ảnh hưởng lớn nhất, tỉ lệ học sinh đỗ đại học nhiều nhất thì sẽ được thừa hưởng số 23 phố Angle, báo hại thôi tám năm nay thật khổ sở!”
“Dù nói thế nào đi chăng nữa, con đường tôi đã chọn tôi nhất quyết không từ bỏ! Tôi nhất định phải giành được số 23 phố Angle. Trường Sùng Dương ngày càng đi xuống, học sinh nào cũng lười nhác giống an, chẳng có quy củ gì hết! Chỉ có mỗi trường Minh Đước của tôi là đào tạo ra nhiều nhân tài!”
Hiệu trưởng Bach Nưng nói đ1ng lắm, chỉ cần nhìn Tam Đại Thiên Vương của trường Sùng Dương cũng đủ biết ngôi trường đó thế nào rồi.
“Ngưng à! Đã mười năm rồi mà em vẫn ngoan cố thế? Học sinh trường Minh Đức mà ai cũng giống em thì trường em trở thành xưởng sản xuất rôbốt mất!”
“Anh nói gì hả?”
“Được rồi, đừng giận mà! Là tôi nói sai, được chưa…”
“Đừng nhiều lời! Tôi thấy cứ lấy học sinh mới vào năm nay mà phân thắng bại!”
“Học sinh mới vào năm nay? Người đứng đầu trường em là Tô Hựu Tuệ, số điểm đỗ vào thấp hơn Kim Nguyệt Dạ trường Sùng Dương mà!”
“Anh khỏi lo. Tôi sẽ giúp cô bé trở thành một nhân tài! Đợi đến lúc thi đấu thì anh sẽ biết!”
“Ồ! Thế trường Sùng Dương thắng thì sao?”
“Nếu như năm nay trường anh thắng, Minh Đức sẽ tùy anh định đoạt!”
“Thật sao? Bao gồm cả em nữa hả?”
“Anh im đi!”
“Coi nhu tôi không nói gì hết! Ngưng à, em nhớ những gì mình nòi nhé! Hơ hơ hơ hơ…”
“Hiệu trưởng Thôi, anh tự trọng một chút đi!’
“Ngưng, tôi thích em gọi tôi là Khởi Thánh hơn!”
Mọi người ai cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Minh Đức và Sùng Dương… đấu với nhau tám năm rồi… Phân thắng thua… phải dựa vào cuộc chiến của tôi với Kim Nguyệt Dạ… Nếu thua tùy hiệu trưởng Sùng Dương định đoạt…
Ánh mắt mọi người bắt đầu đổ dồn về phía tôi và Kim Nguyệt Dạ.
“Ngưng, lẽ nào em không nghĩ đến tương lai sau này của chúng ta sao? Lẽ nào em vẫn muốn bắt tôi chờ đợi mãi thế này?”
“…”
Bọn học rót cuộc có quan hệ như thế nào? Đối thủ? Bạn bè hay là…
Đầu tôi rối tung lên, nhưng điều khiến tôi mơ hồ nhất là…
“Rầm!”
Bức tường quá mỏng manh, không chịu được sức nặng của sáu người chúng tôi, sau khi kếu két két mấy tiếng thì đã đổ sập xuống.
“Oái! Ui da!”
Đau quá đi mất! Tôi xoa đầu, lén nhìn nét mặt của hai vị hiệu trưởng. Nếu như họ trở tay không kịp thì chắc tôi đã được “chiêm ngưỡng’ cảnh hai người này kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, miện há hốc.
“Ừm… Sao các em lại ở đây? Thân thiết quá nhỉ…” Hiệu trưởng Thôi kịp trấn tĩnh, nói mỉa mai.
“Ơ, vâng! Ha ha… thời tiết đẹp quá… tụi em…” Lăng Thần Huyền, đồ đầu heo! Không nói có ai bảo ngươi câm không? Trong đây thì nhìn thế quái nào được thời tiết? Tôi vội vã đứng dậy, sửa ngay ngắn lại quần áo. Chết rồi, hiệu trưởng Bạch Ngưng mặt trắng bệch, xem ra tôi phải tìm lí do gì đó để giải thích.
“À, thực ra, tụi em…”
“Sao có thể làm như thế! Sao lại…”
Là Tô Cơ! Tôi quay đầu nhìn Tô Cơ. Nhỏ ta run lên, trừng mắt nhìn hiệu trưởng Bạch Ngưng. Còn Bạch Ngưng thì né tránh ánh mắt Tô Cơ.
Không khí lúc này im lặng, căng thẳng như đấu bò tót, chỉ có mỗi Tô Cơ thở dốc.
“Sao lại làm như thế! Còn bố thì sao? Bố là gì chứ?” Tô Cơ như đứa trẻ bị bỏ rơi, gào lên rồi quay người bỏ chạy.
“Tô… Tô Cơ!”
“Tô Cơ!”
Tôi chẳng kịp nghĩ gì nhiều, co giò chạy đuổi theo Tô Cơ. Bố của Tô Cơ không phải mất từ khi Tô Cơ còn rất nhỏ sao? Sao Tô Cơ lại nhắc đến ông ấy trước ặt hiệu trưởng Bạch Ngưng?
Hay là…
Tôi và Hiểu Ảnh chạy qua ba con phố mới túm được Tô Cơ đang nước mắt ngắn nước mắt dài. Không hiểu sao, ba tên kia cũng đuổi theo tụi tôi.
“Tô Cơ, hiệu trưởng Bạch Ngưng chỉ đến uống trà thôi mà…” Hiểu Ảnh không hiểu nhìn Tô Cơ. “Vả lại, nếu là hai hiệu trưởng đúng là yêu nhau thật thì đúng là lãng mạn quá…”
Con nhỏ Hiểu Ảnh này đúng là thêm dầu vào lửa, làm sự việc rắc rối thêm, tôi nháy mắt với nỏ ta.
“Vớ vẩn!” Tô Cơ và Lăng Thần Huyền cùng hét toáng lên.
Hả? Chuyện này liên quan gì đến tên Lăng Thần Huyền?
“Hử?” Hiểu Ảnh tròn mắt nhìn họ, không biết mình nói sai gì.
“Lăng Thần Huyền, gào cái gì mà gào!”
“Mắc mớ gì tới cô chú!”
“Đương nhiên là có! Bạch Ngưng là mẹ tôi!”
Cái gì? Hiệu trưởng Bạch Ngưng là… là mẹ của Tô Cơ! Đầu tôi hiện lên hình ảnh hai mẹ con nhà này. Một người nghiêm khắc, mặt lạnh như tiền; một người ranh ma, quậy phá. Ngó thế nào cũng khác một trời một vực, ai ngờ lại là mẹ con.
Ai cũng nghĩ y chang tôi, khi nghe Tô Cơ nói xong, mọi người shock đến nỗi suýt lòi cả mắt.
“Nhưng… Nhưng… hiệu trưởng Thôi là chú của tôi” Lăn Thần Huyền gầm lên.
Đầu tôi lần này nổ tung thật.
Thằng cha đó mà là cháu của hiệu trưởng trường Sùng Dương? Hiệu trưởng Thôi không cảm thấy mất mặt vì có thằng cháu như thế này sao? Người nổi tiếng như thế mà lại có đứa cháu ngu hết chỗ nói.
“ Thế tại sao cậu lại họ Lăng!” Lý Triết Vũ nãy giờ im lặng bỗng cất tiếng hỏi.
“Tôi lấy theo họ mẹ!” Lăng Thần Huyền hậm hực.
“Hờ, có khi về sau hai người này thành họ hàng cũng nên…” Kim Nguyệt Dạ cười híp mắt.
“Còn khuya!” Tô Cơ và Lăng Thần Huyền cùng rống lên.
Bí mật tình yêu phố Angel Bí mật tình yêu phố Angel - Girlne Ya