I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79
ay trong tay, Nicholas và Perenelle Flamel chầm chậm thả bộ quanh hòn đảo. Họ đã già không thể tin nổi, dấu tíchcủa mỗi một năm trong sáu trăm năm cuộc đời khắc vào da thịt vào xương cốt họ.
Mặt trời đang mọc ở trời đông, một cơn gió lạnh giá thổi quất ra Thái Bình Dương, quét bay hết mùi hôi hám cuối cùngcủa lớp sương mù, mùi thịt khét, gỗ cháy, và đá tan chảy. Bầu không khí một lần nữa lại bắt đầu ngửi thấy mùi muối tinhsạch.
Họ đi bộ ngang qua bến tàu, lần theo đường mòn Agave Trail lượn quanh hòn đảo, gần như đến đúng điểm lúc nãy họ lênbờ cách đây chưa đầy mười hai tiếng. Băng ghế dài ẩm ướt, Nicholas cúi xuống lấy ống tay áo lau sạch rồi mới đểPerenelle ngồi.
Nicholas ngồi cạnh Perenelle, bà tựa vào người ông. Ông vòng tay ôm vợ, cảm nhận khung xương mảnh dẻ và thanh tú ấydưới bàn tay mình. Ngay phía trước họ, thành phố San Francisco hiện ra mờ mờ như bóng ma trên nền trời đầu giờ bìnhminh.
“Chẳng có con nhân ngư nào ư?” Perenelle hỏi.
“Không có Nereus để giữ chúng ở đây, chúng có lí do gì mà ở lại chứ.”
“Tốt, chí ít thì thành phố vẫn còn đứng vững,” Perenelle nói bằng tiếng Pháp, giọng bà như sợi chỉ lưa thưa. “Tôi cóthể thấy là không có khói bay lên trời.”
Nicholas nhìn qua phải rồi qua trái. “Và cây cầu không bị hư gãy. Thật là một dấu hiệu tốt.”
“Prometheus và Niten đã không khiến chúng ta thất vọng. Hẳn họ còn sống sót,” bà nói. “Chắc chắn tôi hi vọng thế,”bà nói thêm rất chân thành. “Đêm nay chúng ta mất mát quá nhiều người tốt rồi.”
“Họ đã dâng tặng cả mạng sống để làm điều họ tin là đúng,” ông nhắc bà. “Họ đã dâng tặng mạng sống chính mình đểnhiều người khác được sống và thế giới còn tiếp diễn. Không có sự hi sinh nào lớn lao hơn. Và nếu sáng hôm nay thànhphố vẫn tồn tại, thì hóa ra họ đã chết không vô ích chút nào.”
“Còn chúng ta thì sao, Nicholas? Chúng ta có luôn làm điều đúng không?”
“Có lẽ không,” ông dịu dàng nói. “Nhưng chúng ta luôn làm những gì mình tin là đúng. Thế có giống nhau khôngnhỉ?”
“Vừa mới nãy tôi đã tự hỏi không biết lâu nay chúng ta có nên tìm kiếm cặp song sinh huyền thoại như thế không.”
“Mà nếu không tìm, thì chắc chúng ta sẽ chẳng bao giờ thấy Sophie và Josh,” Nicholas nói một cách giản dị. “Từ giâyphút tôi mua cuốn sách của Abraham, đời của chúng ta đã trở nên một cuộc hành trình dẫn chúng ta đến nơi này và lúcnày. Đó là định mệnh của chúng ta, đâu ai trốn được định mệnh của chính mình.”
“Tôi thắc mắc không biết cặp song sinh giờ đang ở đâu?” bà thầm thì. “Tôi muốn biết... biết trước khi đến hồi kết.Tôi cần biết rằng hai đứa vẫn sống sót.”
“Chúng sẽ an toàn mà,” ông nói đầy vẻ tự tin. “Tôi phải tin điều đó bởi vì thế giới này vẫn tiếp diễn đấy thôi.”
Perenelle gật gù. “Chắc mình nói đúng.” Bà tựa cằm lên cánh tay Nicholas. “Thật yên bình,” bà nói. “Trên đảo sángnay yên tĩnh quá.”
“Không có con mòng biển nào. Bầy quỷ sứ kia hoặc đã ăn thịt chúng hoặc đã làm chúng sợ mà đi mất rồi. Chúng sẽ quaylại thôi.”
Cỏ xạc xào trong cơn gió nhẹ, từng đợt sóng vỗ khẽ vào đá theo nhịp điệu dịu dàng. Perenelle nhắm mắt. “Mặt trờithật ấm áp,” bà nói thầm.
Nicholas áp một bên mặt lên đỉnh đầu bà. “Rất ấm áp. Sẽ là một ngày rực rỡ đây.”
Khi họ ngồi đó, vầng mặt trời chầm chậm nhô lên chân trời, chiếu ánh sáng màu vàng kim dọc theo cầu Vịnh, làm chiếccầu sáng bừng. Thành phố San Francisco dần tỉnh giấc, trong không khí nghe có tiếng xe cộ văng vẳng, thật êm tai.
“Mình biết lúc nào tôi cũng yêu thương mình,” Nicholas nhẹ nhàng nói.
Im lặng kéo dài, sau đó Perenelle đáp trong tiếng thì thào, “tôi biết điều đó mà. Và mình có biết tôi yêu mình lắmkhông?”
Ông gật đầu. “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó dù chỉ một giây.”
“Tôi muốn được chôn cất ở Paris,” Perenelle chợt nói. “Trong những ngôi mộ trống đó chúng ta đã chuẩn bị cho chínhmình trọn ngần ấy năm rồi còn gì.”
“Có quan trọng chúng ta nằm ở đâu không, miễn chúng ta ở cùng nhau là được chứ nhỉ?” Nicholas vừa hỏi, vừa nhắmmắt.
“Tất nhiên là không quan trọng,” bà nói, và đôi mắt cũng khép lại.
Một bóng người xuất hiện trước đôi vợ chồng.
Họ mở bừng mắt chợt thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo có đôi mắt màu xanh lơ đứng bên trên họ. Ông ta quấnmình trong tấm áo choàng da dài có mũ trùm. Mặt trời ở phía sau, ném gương mặt đang đội mũ trùm của ông vào vùng tối.Nửa vòng kim loại chiếu sáng lung linh thế chỗ cho bàn tay trái.
“Tôi tự hỏi không biết ông có đến không,” Nicholas Flamel nói khẽ.
“Từ những năm xa xưa tôi đã có mặt ở đó vào thời điểm khởi đầu khi bán cho ông cuốn sách và khiến ông lên đường thamgia vào cuộc hành trình vĩ đại này. Việc đó chỉ ăn khớp khi tôi trở lại vào thời điểm kết thúc thôi.”
“Ông là ai?” Nhà Giả Kim hỏi.
Người đàn ông có bàn tay móc câu kéo chiếc mũ trùm xuống. Ông ta cúi mình trước Nicholas và Perenelle, cầm hai tayhọ trong tay mình và nhìn sâu vào mặt họ. “Hai người biết tôi mà,” ông ta nói.
Nicholas dò xét gương mặt có những vết thẹo và đường nhăn của người đàn ông trẻ tuổi, còn Perenelle với tới rà ràmấy ngón tay lên cằm, lần theo độ phẳng của vầng trán và độ cong của xương gò má. “Josh, Josh Newman?”
“Hai người từng biết tôi với cái tên Josh Newman,” ông ta nói rất đỗi dịu dàng. “Nhưng đó là trước khi xảy ra biếncố này,” ông ta giơ chiếc móc câu lên, “một câu chuyện hết sức dài.”
“Còn Sophie thì sao?”
“Một đêm đi qua đời người, là gần bảy trăm năm trôi qua cuộc đời cô ấy, nhưng cô ấy không hề già. Cô ấy có rất nhiềucuộc phiêu lưu qua bao nhiêu năm tháng, nhưng sáng hôm nay đã trở lại với San Francisco an toàn và mạnh khỏe bên dìAgnes.”
“Còn ông, Josh. Còn ông thì sao?”
“Josh không còn nữa. Bây giờ tôi là Marethyu. Tôi là Thần Chết, và tôi có mặt ở đây để đưa hai người về quê nhà.”Chiếc móc câu của ông động đậy và một đường vòng cung màu vàng kim hiện ra bên trên băng ghế. Không khí chợt ngửi thấymùi hương cam, ông ta nhoẻn cười. “Hai người vừa nhắc đến Paris còn gì, phải không nào?”
Cổng tuyến mở ra, rồi nhấp nháy biến mất.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ