Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74
sagaglalal và em trai được làm sống dậy nhờ luồng điện của Prometheus.
Prometheus và chị gái Zephaniah của ông đã được phái tới một thành phố bị bỏ hoang làm bằng kính đen và vàng lấp lánh nơi chính bờ rìa của thế giới. Thành phố Vô Danh này tọa lạc trên điểm lùi của nhiều đường tuyến và hợp lưu của bảy Vương quốc Bóng Tối. Có những câu chuyện kể rằng thành phố hai màu đen vàng này tồn tại đồng thời với hết thảy bảy vương quốc kia.
Huyền thoại bảo đó là thành phố do các vị Quan chấp chính xây dựng nên, nhưng Pháp sư Abraham giữ ý kiến cho rằng đơn giản là họ đã đưa dân chúng vào ở trong các tòa cao ốc đồ sộ, mà ông ấy tin rằng có niên hiệu từ Thời Trước Thời gian. Cuối cùng chính họ đã rũ bỏ thành phố này, và rừng rậm nhanh chóng xâm lấn những gì trước đây một thời từng là vùng thủ phủ bao la bát ngát.
Mọi chi tiết của thành phố Vô Danh này đều gợi lên rằng nó được xây dựng bởi những sinh vật không có chút gì là người. Các cánh cửa ra vào quá cao, quá hẹp, cửa sổ thì nhỏ, bậc thang lại nông, và những góc bất thường của các tòa cao ốc khiến chúng gần như nhiễu loạn, khó mà nhìn vào được. Hầu hết các tòa cao ốc đều được bao phủ bởi những vòng xoắn, những hình xoáy trôn ốc chạm khắc hết sức rắc rối phức tạp. Toàn bộ kho tàng hiểu biết và truyền thuyết về các Elder được lấp đầy bởi những câu chuyện kể về các cá nhân bị các vòng tròn làm cho mê hoặc. Họ đã mở to mắt, há hoác miệng nhìn chăm bẳm vào các thiết kế ấy, từ chối không nhúc nhích, không ăn, không uống, và khi nói được thì đó chỉ còn là những lời tường thuật hết sức kinh ngạc và khiếp hãi.
Abraham đã phái Zephaniah và Prometheus đến thành phố Vô Danh với chỉ dẫn là phải tìm kiếm những chiếc đầu lâu pha lê bí ẩn đôi khi xuất hiện trong các tàn tích của Quan chấp chính và Người cổ đại.
Chính trong một gian phòng rộng bao la giữa lòng thư viện này mà họ đã tìm thấy những pho tượng đất sét.
Mang nét chạm khắc phức tạp và xinh đẹp tao nhã, những pho tượng ấy được xếp hàng theo màu sắc từ đen thẫm đến trắng nhợt nhất. Mỗi xen ti mét trên thân thể điêu khắc hoàn hảo đều được phủ lên những mẫu tự tượng hình, những chữ viết tay cổ xưa xuất phát từ một ngôn ngữ đã chìm vào quên lãng. Nhưng nét mặt lại để trơn, không dấu tích, và chưa hoàn thiện: chẳng gì hơn là một hình bầu dục, không mắt, tai, mũi, miệng gì cả. Nam và nữ đứng cạnh nhau cùng một tư thế, cao ráo, thanh tú, và tồn tại không theo nguyên tắc tự nhiên nào. Trông họ không hề giống các Elder hoặc thậm chí là các Quan chấp chính huyền thoại, mà mang nét khác biệt hiển nhiên so với các giống loài đó.
Khi Prometheus bước vào gian phòng đầy những pho tượng kia, luồng điện của ông bừng sống, tuôn tràn trên những pho tượng gần nhất. Từng tia lửa đỏ lòm bắn khắp con chữ viết tay cong cong, mang lại cho nó sự sống, luồng điện của ông thấm vào đất sét, biến đổi và tràn trề hơi ấm. Các đường nét bắt đầu hình thành trên khuôn mặt để trống: đất sét từ trán chảy ra nhô cao tạo thành mũi và cằm, những chỗ lõm xuống thành mắt, những đường nứt thành miệng. Các bản văn cổ lóe sáng màu da cam, rồi đỏ và cuối cùng là xanh lơ, đặc lại và thấm xuống bề mặt như mạch máu dưới làn da.
Prometheus bừng sáng lóa. Luồng điện chảy từ thân thể ông kết thành những đường xoắn ốc năng lượng, tưới đẫm các pho tượng mang lại sự sống cho hết thảy.
Tsagaglalal từng là pho tượng đứng gần Prometheus nhất. Một giây trước bà không hề có ý thức, một giây sau bà đã tồn tại trên đời. Đôi mắt xám màu đá mở ra, bà cảm nhận ngay môi trường chung quanh mình. Hơi ấm đánh thức kí ức, tư duy và gieo trồng ý tưởng, bà biết bà là ai. Thậm chí biết cả tên của hình dáng đã cho bà hưởng dùng năng lượng thô bừng cháy.
Bà là Tsagaglalal.
Bà nhấc cánh tay, một miếng đất sét khô cứng rơi ra, bể nát trên mặt đất, để lộ da thịt sẫm màu bên dưới. Bà đưa tay lên mặt, uốn cong mấy ngón tay, bụi đất tan vụn rơi xuống.
Đằng sau bà, pho tượng thứ hai, nam giới, khẽ động đậy, và một phiến đất sét rơi ra khỏi phần thân trên để lộ nước da màu vàng sẫm bên dưới. Bà cứng đơ quay người nhìn ông ta. Vùng kí ức chắc hẳn chưa bao giờ có thể là của bà đã cho bà biết tên ông ta. Đây là Gilgamesh, và cùng nhau, họ là những Người Nguyên thủy đầu tiên.
Luồng điện của Prometheus đã mang họ sống dậy. Luồng điện ấy giữ cho Tsagaglalal sống đến nhiều, nhiều thiên niên kỉ sau này.
Và luồng điện ấy của Prometheus vẫn âm ỉ cháy mãi trong bà.
Tsagaglalal ngồi xếp bằng trên cầu Cổng Vàng, quay lưng về phía thành phố. Prometheus và Niten nằm duỗi thẳng bên cạnh. Bà đã đặt họ nằm hướng chân về thành phố để khi ngồi giữa, bà có thể chạm vào trán họ.
Ấn hai bàn tay lên dạ dày mình, Tsagaglalal hít thở sâu, cảm thấy hơi nóng nở bùng trong người. Luồng điện trắng tinh mùi hương hoa lài nhuốm chút mùi hương cây anise và loáng thoáng màu đo đỏ rất yếu.
Tuổi tác của Tsagaglalal không đo bằng thế kỉ hoặc thiên niên kỉ, nhưng bằng hàng trăm thiên niên kỉ. Bà đã nhìn thấy sự phát triển và lụi tàn của vô số nền văn minh và đã thám hiểm các Vương quốc Bóng Tối bất tận, đã sống trọn cuộc đời trên những thế giới nơi mà thời gian trôi qua rất khác. Có quá nhiều điều bà đã chứng kiến, quá nhiều điều bà đã thực hiện, song có một bí mật lớn lao mà lời giải đáp cho bí mật ấy luôn vượt quá tầm hiểu biết của bà: ai đã tạo ra bà? Prometheus đã mang lại sự sống cho bà, nhưng còn ai đã khắc tạc nên những pho tượng đất sét mang kích thước con người ấy, rồi đặt hết thảy vào thành phố Vô Danh kia?
Sau nhiều thiên niên kỉ tìm tòi, bà vẫn chưa tới gần được sự thật. Ngay cả chồng bà, Pháp sư Abraham huyền thoại cũng không thể trả lời câu hỏi này. “Và có thể bà không bao giờ biết được,” đã có lần ông nói với bà như thế. “Nhưng những gì tôi biết đó là bà có mặt ở đây vì một lí do. Bà và em trai đã được định sẵn để người ta tìm thấy. Hai người được định sẵn để được ban cho sự sống. Có lẽ một ngày kia bà sẽ khám phá ra lí do giải thích sự tồn tại của mình.”
Và bây giờ, ngồi trên chiếc cầu ẩm ướt lạnh lẽo vào một buổi tối mùa hè ở San Francisco, Tsagaglalal tin rằng biết đâu bà có thể khám phá ra lí do này.
Sức nóng mãnh liệt chảy khắp thân thể bà, chảy xuống hai cánh tay, chảy vào hai bàn tay đang khum khum, bàn tay trái trên bàn tay phải, đặt trên lòng. Ngón tay bà sáng rực, đầu ngón tay cháy đỏ, rồi vàng, và cuối cùng là trắng nóng. Móng tay tan chảy và một chất lỏng sóng sánh long lỏng rỉ ra khỏi đầu ngón tay, nhỏ từng giọt vào bàn tay.
Mùi hương hoa lài lúc này không còn nữa, thay thế bằng mùi hương cây anise ngây ngấy.
Tsagaglalal cúi nhìn xuống. Một vũng luồng điện đỏ như màu máu tỏa sáng mờ mờ trong lòng bàn tay. Với sự chú ý vô hạn, bà nhấc tay lên, rồi dừng phắt lại. Chưa đủ. Lúc nãy bà đã sử dụng luồng điện quá nhiều, để tự làm trẻ mình, bà chỉ còn đủ luồng điện cho một người thôi.
Nhưng người nào bây giờ?
Tsagaglalal nhìn từ Niten sang Prometheus và rồi nhìn trở lại người bất tử. Bà thích anh ta. Anh điềm tĩnh và khiêm tốn, song bà biết anh nổi danh là một chiến binh đáng kinh sợ và một người đàn ông danh giá. Anh rất xuất sắc: đã tham gia vào trận chiến chống Spartoi, dẫu biết rằng có khả năng một đi không trở lại. Anh đã chuẩn bi hi sinh mạng sống mình để cứu lấy thành phố. Anh đáng được sống.
Tsagaglalal nhìn sang bên phải: Prometheus là một Elder. Chắc chắn trong trận chiến phía trước, năng lượng của ông sẽ chứng tỏ còn hữu dụng hơn chăng? Và quan trọng hơn nhiều, Prometheus là cha của bà, với tất cả lòng kính trọng. Luồng điện của ông đã cho bà được sống, và lúc này đó là điều đúng đắn và chính đáng nhất để bà đền trả lại món quà này cho ông.
Tsagaglalal chớp mắt, đột nhiên nước mắt đầm đìa trên mặt bà và thế giới tan biến thành những mảnh vỡ nhuộm sắc cầu vồng. Trước đây bà chỉ khóc có một lần, đó là khi Danu Talis bị nhấn chìm và bà đã mất đi người chồng của mình.
“Tôi rất tiếc, Niten,” bà thì thầm, rồi rót luồng điện lỏng màu đỏ như máu xuống cổ họng Prometheus.
Hiệu ứng tức thì.
Luồng điện của Elder sáng rực một màu đỏ tươi quanh thân thể. Ông rùng mình, bật ho và đôi mắt xanh lơ lách tách mở ra.
“Xin chào, Cha.”
Prometheus với tay chạm vào mặt Tsagaglalal. “Đúng như ta nhớ về bà,” ông thì thào, “đúng y như lần đầu tiên ta gặp bà, trẻ trung, xinh đẹp. Spartoi đâu?”
“Chết. Tất cả chết hết rồi.”
“Còn Niten?”
Bà cúi đầu thật sâu. “Tôi chỉ có thể cứu được một người thôi.”
Prometheus cố gắng ngồi lên, bà đỡ cánh tay, nâng ông dậy. “Tsagaglalal, bà đã làm gì thế?”
“Đền đáp lại món quà ông đã cho tôi cách đây lâu lắm rồi. Ông đã ban cho tôi sự sống và đây là lúc tôi trả lại sự sống cho ông.”
Ông quay sang nhìn bà. “Nhưng bà phải trả với giá nào?” Thậm chí khi ông còn đang nói, khuôn mặt bà đã bắt đầu già đi, những vết nhăn xuất hiện trên da. Một lọn tóc trắng rơi xuống đất giữa hai người.
“Tôi nghĩ đây là công việc định sẵn mà tôi phải làm,” bà nói.
“Không có luồng điện của tôi bà sẽ không thể làm mới lại da thịt mình. Bây giờ bà sẽ già đi một cách bình thường, và chết đủ nhanh đấy.”
“Mọi thứ đều có giá của nó,” Tsagaglalal nói. “Và đây là cái giá tôi tự nguyện trả. Dường như đó là một cái giá nho nhỏ trả cho những khoảnh khắc trải nghiệm vô tận trong cuộc đời.”
Prometheus quay nhìn thân thể bất động của Niten. “Nhưng, Tsagaglalal,” ông nói một cách thanh thản, “bà đã mang lại sự sống nhầm người rồi.”
“Không!”
“Có đấy,” ông khăng khăng. “Thời của tôi qua rồi. Vương quốc Bóng Tối của tôi tan thành bụi đất rồi, những Người Nguyên thủy không còn nữa. Ở đây chẳng còn lại gì cho tôi, đã đến lúc tôi phải ra đi.”
“Không” Bà lắc đầu.
“Có đấy,” ông nói kiên quyết. “Cách đây mười ngàn năm, chồng bà đã bảo tôi rằng đây là cách hồi kết sẽ đến. Ông ấy nói tôi sẽ chết trên một cây cầu sương mù bao phủ, trong một thành phố vượt quá mọi nhận thức, vào một thời vượt cả thời gian. Tôi đã biết điều này khi tôi lên đường đêm nay. Tôi đã biết chuyện sẽ kết thúc thế nào. Nào hãy để tôi ra đi,” ông nài nỉ. “Lấy lại luồng điện của tôi đi. Hãy tặng nó cho Niten.”
Bà lắc đầu nguầy nguậy, những giọt nước mắt lớn màu trắng sữa đọng đầy trên mặt, “Không, tôi không thể. Tôi sẽ không làm đâu.”
“Hãy để tôi xin bà như một người bạn.”
Bà lại lắc đầu, tóc quăn lại và rụng nhiều hơn. Nước mắt bà rơi xì xì xuống mặt cầu.
“Trước nay tôi chưa từng xin bà bất cứ điều gì. Vậy hãy để tôi xin bà lần này như một người cha. Hãy làm việc này vì tôi. Làm ơn đi.”
Tsagaglalal gục đầu, khóc tức tưởi. Sau đó bà đặt bàn tay phải lên ngực Elder, còn bàn tay trái trên ngực Niten.
Prometheus nằm xuống trở lại, nhìn vào màn đêm, ánh sáng nhạt dần nơi mắt ông. “Bây giờ tôi mệt lắm, rất, rất mệt. Được nghỉ ngơi thật là tốt. Và nếu bà có tình cờ gặp chị gái tôi, hãy nói với bà ấy ai đã làm việc này, hãy nói với bà ấy ai đã sai phái bọn Spartoi. Tôi đã nhận ra luồng điện của Bastet và Quetzalcoatl trong không khí. Và có lẽ bà nên nói với chị tôi phải tìm bọn họ ở đâu.”
Ông khạc ra một tràng cười. “Bọn họ sẽ không thích thú gì cuộc viếng thăm của bà ấy đâu.”
Niten hít vào một hơi thở rùng mình, bầu không khí đẫm mùi hương trà xanh tinh tế.
“Và, Tsagaglalal...”
“Vâng, thưa Cha?”
Prometheus nhắm mắt. “Bảo Niten đi tìm Aoife và ngỏ lời với cô ấy. Nói với anh ta... nói với anh ta là cô ấy sẽ ừ cho xem.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ