A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
ophie và Josh bò toài theo sau Tsagaglalal lên mấy bậc thang của Kim tự tháp Thái Dương.
Bầy quỷ sứ đuổi theo.
Lũ anpu chân chó dễ dàng chạy vụt lên sườn bên của kim tự tháp, nhưng bọn đầu bò, gấu, và lợn đực di chuyển chậm chạp hơn, thấy khó khăn khi phải trèo lên những bậc thang cao và hẹp, quá cao đến nỗi gần như trèo thang cây. Lũ lai tạp đầu mèo kêu rít ré, phun phì phì lon ton nhảy bằng cả bốn chân, nảy hết bậc này tới bậc khác. Chúng là thứ đầu tiên đuổi kịp cặp song sinh.
Nhiều mũi tên bắt đầu rơi trên mặt đá, và một quả banh tonbogiri bay vút từ nấc thang tới bên bàn tay Sophie, bắn những vết lốm đốm màu vàng kim văng tung tóe lên bộ giáp của cô bé.
“Còn bao nhiêu bậc nữa mới tới đỉnh?” Josh hỏi.
“Nhiều,” Tsagaglalal nói gọn lỏn. “Nhiều lắm. Chúng ta chưa bao giờ đi hết.”
“Mà tại sao mình lại phải lên tới đỉnh?” Sophie hỏi gặng. Cô bé liều lĩnh liếc nhanh xuống và ngay lập tức ước gì mình đừng làm thế. Hàng trăm sinh vật có thể đến cả ngàn đang chạy như bay lên bậc thang sau lưng họ. Cô bé nhìn thấy chuyển động nơi khóe mắt và đoán chắc có thêm nhiều nữa đang phóng lên phía sườn bên kia. Lũ quái thú sẽ đuổi kịp họ từ khắp mọi hướng và họ sẽ bị áp đảo mất thôi.
“Năng lượng,” Tsagaglalal nói đơn giản. Bà chờ cho hai đứa nhỏ theo kịp mình. “Kim tự tháp này không chỉ là một tòa nhà. Hãy tưởng tượng đây là một khối pin khổng lồ, được xây dựng bằng cách dùng những vật liệu rất đặc biệt với những chi tiết kĩ thuật và những góc toán học rất chính xác. Một thời, vài Elder Vĩ đại đã kiểm soát toàn bộ thế giới từ trên đỉnh kim tự tháp này. Họ đã tạo ra các Vương quốc Bóng Tối đầu tiên. Khi một hành tinh đểu cáng nào đe dọa đâm sầm vào một trong số các vương quốc này, họ đã sử dụng năng lượng nơi đây bắt lấy nó và đặt nó vào quỹ đạo như mặt trăng vậy. Nhưng dần dà qua thời gian, các kĩ năng này đã bị lãng quên, và các Elder Vĩ đại không còn nữa, chết, biến đổi, hoặc đi đến các Vương quốc Bóng Tối họ đã tạo dựng. Song năng lượng thì vẫn còn. Từ trên đỉnh kim tự tháp này các con có thể kiểm soát toàn thế giới.”
“Chậm thôi,” Josh hổn hển. Cậu đang thở rất khó, trái tim nện thùm thụp liên tục trong lồng ngực, giộng cả vào bộ giáp.
“Josh,” Sophie nói. “Chúng ta không có thời gian đâu. Bọn chúng tới sát rồi kìa.”
“Cứ đi đi,” cậu nói hổn hển. “Em sẽ ngăn chúng lại.” Cậu đưa một bàn tay lên, luồng điện của cậu bắt đầu dâng lên thành làn khói màu vàng kim.
“Đừng!” Tsagaglalal la lên. “Con không nên phí phạm như thế. Con sẽ cần từng gam sức mạnh một cho... cho sau này.”
“Nhưng nếu không dùng luồng điện của mình, chúng ta sẽ chẳng bao giờ đến được cái sau này ấy,” Josh nói vội.
Mặt đất lại rung chuyển, các chấn động khua lách cách xuyên suốt từng bậc thang. Hai trong số bọn sinh vật kêu thét, gầm rống khi trượt chân ngã, rơi tòm xuống bậc thang, giộng ầm ầm vào hàng chục tên khác, kéo cả chùm lăn xuống theo.
“Nếu một người trong chúng ta sử dụng luồng điện thì sao?” cậu hỏi.
Tsagaglalal chăm chú nhìn bọn anpu đang nhanh chóng tiến gần đến. Lúc này đã có đến hàng ngàn con quái thú chạy lên kim tự tháp. “Con, Josh. Chỉ mình con thôi. Sophie, con kềm giữ năng lượng của con lại nhé.”
Sophie há miệng định cãi, nhưng Tsagaglalal đã lắc đầu, lắc lắc ngón trỏ với cô bé, và cô bé chợt phì cười. “Trong mười ngàn năm nữa, dì vẫn lắc ngón tay như thế sao.”
Josh quay người, ngồi trên bậc thang, hai bàn tay mang găng đặt lên chỏm xương đầu gối.
“Josh, thật sự chị không nghĩ đây là lúc…,” Sophie mới nói tới đó.
Josh huýt sáo. Năm nốt nhạc réo rắt thuần khiết và rõ ràng ngân nga trong bầu không khí. Hết thảy bọn anpu đều vểnh tai lên.
“Josh?” Sophie hỏi.
“Chị biết dấu xăm mồi lửa của chị chứ?” cậu nói lớn đáp lại.
Cô bé gật đầu. Một dải băng đen dày quấn quanh cổ tay phải của cô bé như chiếc vòng. Mặt dưới là một vòng tròn vo màu vàng kim với chấm đỏ ở giữa. Bất cứ khi nào cần gọi pháp thuật Lửa, đơn giản cô bé chỉ cần ấn vào cái chấm đó.
“Em đã có một mồi lửa huýt sáo.” Cậu huýt sáo năm nốt đó lại lần nữa.
“Đó là giai điệu trong...” Giai điệu rất quen, song cô bé không tài nào nhớ ra tên bộ phim đó.
“Close encounters of the third kind,” cậu nói, rồi huýt sáo lần nữa. “Virginia Dare đã dạy em Pháp thuật Không khí hồi tụi em ở trên Alcatraz.” Cậu im bặt và cau mày. “Đó là hôm nay hay hôm qua?”
Một sinh vật đầu mèo gầm gừ phóng một lần mười bậc tới Josh. Thanh kopesh của Tsagaglalal phạt ngang không khí, đủ gần để cắt gọn bộ ria của nó. Nó cố vặn người nhảy lên nhưng đụng phải bậc thang và trượt ngã nhào.
“Josh, nếu em định làm gì...” Sophie giục.
“Ngồi cạnh em đi,” cậu nói. “Dì nữa, dì Agnes... Tsagaglalal.”
“Giờ đâu phải lúc để ngồi,” Tsagaglalal phản đối.
“Tin con đi,” cậu nói, kèm theo một nụ cười toe rất tinh quái.
Sophie ngồi bên phải Josh trên nấc thang, trong khi Tsagaglalal bực bội ngồi bên trái. “Thậm chí cả lũ quái thú còn thấy ngạc nhiên,” Tsagaglalal làu bàu.
“Móc cánh tay qua cánh tay em và bám chặt lấy nhé.”
Josh lại huýt sáo.
Tsagaglalal càu nhàu khi mặt đất lại chuyển động. Con động đất càng lúc càng thường xuyên hơn. Rồi bà nhận ra đó không phải là mặt đá bên dưới người mình đang chuyển động. Thậm chí bà không còn ngồi trên thềm đá nữa, mà đang từ từ dâng lên trên không trung.
Josh cười toe toét. “Đây không phải là điều tuyệt vời nhất sao?” cậu hỏi. “Virginia đã chỉ em làm đấy.” Cậu duỗi thẳng cẳng chân, để chúng lủng lẳng, Sophie làm theo. “Chắc chắn là nhịp nhàng hơn đi bộ.” Ba người chầm chậm vừa xoay tròn vừa trồi lên trên.
“Chị muốn đứng trên không khí,” Sophie vừa nói, vừa dợm đứng lên.
“Không khí đã rắn lại rồi, cũng một nguyên tắc như tàu đệm không khí vậy đó.” Cậu quay sang Tsagaglalal. “Dì nghĩ sao?”
Bà mỉm cười. “Lẽ ra con nên nhìn thấy vẻ mặt của bọn anpu.”
Họ dâng lên càng lúc càng nhanh, lúc này không khí chảy quanh họ rất lạnh, các bậc thang mờ mờ bên dưới. Thành phố nhỏ lại, nhiều chiến trường thu nhỏ chỉ còn là những đốm lửa.
Khi họ lên gần tới đỉnh, Sophie cúi xuống nhìn vào khoảng trống giữa hai bàn chân mình, chợt thấy có gì trồi lên mấy bậc thang và nhận ra đó là lũ anpu và các giống lai tạp khác. “Bọn chúng vẫn đang lên theo. Có đến cả ngàn tên.”
“Không ai bảo thì bọn chúng chẳng bao giờ chịu ngừng,” Tsagaglalal nói. “Mà cả Bastet lẫn Anubis sẽ không bảo đâu. Bọn họ cần hai đứa con phải chết kia mà.”
Sophie ngước nhìn lên. “Chúng ta sắp đến chưa ta... Ồ, có người trên mấy bậc thang phía trên kìa,” cô bé hoảng hốt nói. “Trông như...” Cô bé im bặt, bất chợt chữ nghĩa đi đâu hết trơn.
Trong bộ giáp đỏ bóng loáng, Prometheus ngồi trên bậc thang gần đỉnh kim tự tháp, hai cánh tay tựa lên đùi, mấy ngón tay chắp vào nhau. “A, mọi người đây rồi,” ông nói vui vẻ. “Chúng tôi đang chờ mọi người.”
“Chúng tôi?” Josh hỏi, giọng yếu ót. Cậu bắt đầu mệt lả.
“Tại sao mọi người không đánh một vòng quanh kim tự tháp luôn đi,” Prometheus nhẹ nhàng gợi ý.
Bằng nỗ lực ý chí ghê gớm, Josh đưa đệm không khí quay ngược chiều kim đồng hồ quanh các mặt kim tự tháp, thấy Saint-Germain đang nằm dài trên một bậc thang, mải tập trung vào cuốn sổ tay. Ông vẫy tay với họ. “Một buổi chiều tuyệt vời, phải không nào?” ông gọi lớn. “Nhìn hoàng hôn đi, cực kì du dương đấy.”
Palamedes và William Shakespeare đang ở mặt phía bắc của kim tự tháp vĩ đại. Đại Thi Hào nhìn Hiệp sĩ Saracen và chỉ tay vào ba người lơ lửng chậm chậm đi qua. “Nào, đó là cảnh không phải ngày nào anh cũng nhìn thấy đâu.”
Và cuối cùng họ trôi qua mặt phía đông, lúc này đã chìm trong bóng tối. Joan Arc đang ngồi xếp bằng trên một nấc thang, nhắm mắt, ngửa hai lòng bàn tay đặt trên đùi. Cô mở mắt, mỉm cười tươi rói và nghiêng nghiêng đầu. “Bộ giáp đẹp quá há, Sophie.” Cô vừa nói, vừa với thẳng cánh tay, bầu không khí chợt đầy mùi hoa oải hương khi bộ giáp bạc trượt ngang qua người cô.
“Họ đang làm gì ở đây thế?” Sophie hỏi.
“Họ ở đây để canh giữ và bảo vệ hai con đó,” Tsagaglalal giải thích khi họ trồi lên cao hơn, gần hơn tới đỉnh kim tự tháp. “Họ sẽ ngăn bọn anpu không cho lại gần càng lâu càng tốt. Nhưng không ngăn cản quá lâu được đâu.”
“Dì đang nói về chuyện gì vậy?” Josh gặng hỏi. Cậu bắt đầu run vì ráng sức giữ cho tấm đệm khí kết nối với nhau. “Chúng ta gần tới chưa? Con không thể giữ cái này lâu hơn nữa đâu.”
“Đưa chúng ta tấp vào bậc thang đi,” Tsagaglalal ra lệnh. “Ngay đi!”
Họ vừa tới được bậc thang bằng đá thì Josh gục xuống. Sophie và Tsagaglalal đỡ cậu loạng choạng bước lên năm sáu bậc cuối cùng dẫn tới đỉnh kim tự tháp...... Vừa đúng lúc chiếc vimana pha lê của Isis và Osiris tách khỏi bầu trời, đáp xuống trên phần mái bằng.
“Vậy là đã đến hồi kết,” Tsagaglalal lầm bầm. “Bây giờ số phận của thế giới, thế giới này và tất cả mọi thế giới khác cùng các Vương quốc Bóng Tối là do hai con quyết định.” Thò tay vào bộ giáp, bà rút ra một mảnh ngọc lục bảo hình chữ nhật, ấn vào tay Josh. “Nhưng trước khi ra quyết định cuối cùng, có lẽ con nên đọc cái này đã.”
“Cái gì vậy ạ?”
“Đó là món quà riêng của Pháp sư Abraham. Đây là thông điệp cuối cùng ông ấy đã viết,” bà nói. Bà dừng lại nơi mép bậc thang, ngoái lại cầm tay hai đứa nhỏ trong tay mình. Bà mỉm cười buồn bã, đôi mắt xám mở to sáng long lanh trong ánh nắng đang nhạt dần. “Ta hi vọng gặp lại các con trong thời kì mười ngàn năm tới. Rất vui khi được là dì Agnes già cả của hai con, và hãy biết cho rằng bà ấy yêu thương các con rất nhiều.” Rồi bà hôn lên má từng đứa và quay đi, xuống đứng cạnh Prometheus, bỏ lại cặp song sinh một mình trên mái nhà với Isis và Osiris.
Josh nhìn Sophie. “Chỉ còn em với chị,” cậu nói.
“Lúc nào mà chả thế.”
Sau đó, cùng nhau, hai chị em bước tới chiếc vimana.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ