Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68
cathach và Virginia Dare hai người quỳ hai bên, còn Aten thu mình dưới chân John Dee. Một nhóm người bảo vệ bao quanh họ, mọi thứ vũ khí đang có trong tay đều đoạt được từ bọn lính vừa chết.
Gần như toàn bộ đám đông còn lại đều đang giận dữ đập phá nhà tù, xé tan tành ra từng mảnh, giải phóng tù nhân. Khói bắt đầu cuộn lên từ những ô cửa sổ trên cao, và người ta đang đòi giật sập cả kim tự tháp. Những người khác đã chạy đi loan báo khắp thành phố. Bất kì tên anpu hoặc tên lai tạp nào còn sống sót đã lẩn hết vào bóng đêm.
Dee đang hấp hối. Ông ta đã sử dụng chút luồng điện cuối cùng của mình bổ sung vào luồng điện của Virginia khi cô tạo ra tấm khiên khổng lồ bằng không khí để bảo vệ người dân và bắn tên trở ngược vào bọn lính canh. Lúc nãy ông đã già, giờ thì thật sự thành cổ xưa, nét mặt mất hút trong vô số những nếp nhăn teo quắp.
Virginia nắm tay ông trong tay mình. Bàn tay nép rúc vào lòng bàn tay cô, nhỏ nhắn, mảnh dẻ, gần như của em bé mới sinh.
Đôi mắt Dee khẽ lắc rắc mở ra, ông săm soi nhìn vào Virginia và Scathach như người cận thị. “Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ trút hơi thở cuối cùng khi hai người đang nhìn xuống trên tôi như thế này.” Ông quay đầu sang Scathach. “Mặc dù tôi luôn ngờ rằng cô sẽ là người giết chết tôi. Cô là người có nhiều cơ hội nhất.”
“Tôi mừng là không phải mình,” Scathach nói. “Đêm nay chúng tôi sẽ không bao giờ có thể làm gì được nếu không có ông.”
“Thật dễ chịu khi nghe cô nói thế. Nhưng không đúng đâu. Virginia đã làm hết mọi việc đấy.”
Virginia Dare lắc đầu. “Scathach nói đúng. Tôi không đủ sức lực để làm việc đó một mình. Và nhớ lại đi, đầu tiên đó là ý tưởng của ông mà.”
“Tôi có thể chữa lành cho ông,” Aten nói khẽ. “Tôi có thể hồi phục sức khỏe cho ông trong một chừng mực nào đó, cả thị lực và thính lực. Tuy nhiên, cơ thể ông sẽ luôn duy trì tình trạng giống bây giờ.”
Dee nhè nhẹ lắc đầu. “Cám ơn ông, nhưng đừng. Tôi đã già và hôm nay được chữa lành mấy lần như vậy là đủ rồi. Mà cũng như ông Shakespeare đã nói, giờ của tôi đã gần đến. Hãy để tôi ra đi thanh thản. Đó là chuyến phiêu lưu vĩ đại đáng cho tôi trải nghiệm, bàn tay thần chết giờ không còn là nỗi sợ hãi đối với tôi nữa.”
“John,” Virginia Dare dịu dàng nói, “khoan đi đã. Hãy ở lại thêm chút nữa.”
“Không đâu, Virginia. Cô còn phải làm rất nhiều trong những tuần những tháng sắp tới. Cô là biểu tượng cho giống người... cho những con người ở đây,” ông tự chữa lại. “Người ta sẽ còn nhiều yêu cầu với cô. Cô không cần bị xao nhãng vì phải chăm sóc một ông lão già cả mỏi mệt đâu.” Ông quay sang nhìn Scathach. “Tại sao cô lại đến đây, hả Bóng Tối?”
“Hiển nhiên là để giải cứu Aten,” cô nói nhẹ nhàng.
“Nói thật đi, cô đến đây để làm gì?” ông hỏi.
“Để nhìn thấy Ard Greimne,” cô nói rất khẽ.
“Cha cô.”
Scathach gật đầu. “Cha tôi.”
Aten lắc đầu vẻ như bối rối. “Nhưng ông ta đâu có con gái.”
“Chưa thôi. Nhưng sẽ có,” Scathach nói rất đơn giản. “Thật ra là hai. Lớn lên, tôi và chị gái biết rất ít về cha mẹ mình. Thiên hạ cứ tô vẽ rằng ông ấy là một quái thú tàn ác ghê gớm.”
“Ồ, ông ta là thế mà,” Aten nói. “Không sai đâu.”
“Khi nào tôi và chị gái không ngoan, mẹ tôi người ưu ái anh trai tôi hơn và không bao giờ dành nhiều thời gian cho chúng tôi, đều bảo rằng chúng tôi y hệt như cha. Tôi lớn lên mà cứ thắc mắc không biết tôi có phải là một con quỷ giống ông ấy không.” Cô nhoẻn cười, nhe hàm răng ma cà rồng. “Và khi xảy ra những sự việc này tôi mới nhận thấy bản chất tự nhiên của mình, tôi dần tin rằng biết đâu đó là thật và tôi là một con quỷ. Ngay khi tôi đến được đây, tại nơi này, vào lúc này, tôi biết mình cần phải gặp ông ấy, nhìn thấy ông ấy một lần để tôi có thể biết ông ấy trông thế nào.”
“Và cô đã phát hiện ra mình đang tìm kiếm gì rồi chứ?” Aten hỏi.
Scathach gật đầu. “Tôi đã khám phá ra rằng bây giờ và mãi mãi về sau tôi không hề giống ông ấy chút nào. Cả chị gái tôi, Aoife, cũng không. Và với khám phá ấy, tôi thật sự thấy khoan khoái dễ chịu.”
“Giúp tôi đứng dậy nào,” Dee chợt nói, Scathach và Virginia nhẹ nhàng đỡ ông đứng lên. Có vết nước trên mặt Pháp sư, và khi Virginia dịu dàng lau đi, cô hỏi, “Tại sao ông khóc? Ông tiếc cho những gì mình đã làm ư?”
“Không hẳn thế,” ông nói. “Tôi tiếc cho những gì mình không làm hơn.” Ông nhìn Scathach. “Có tin gì về nhà Flamel không?”
Cô lắc đầu. “Tôi không biết họ đang ở đâu hoặc đã xảy ra chuyện gì.”
“Nếu cô có gặp lại được họ, xin nói với họ... nói với họ rằng hôm nay, ở đây, tôi đã làm gì.”
“Tôi sẽ nói.”
“Tôi muốn họ biết rằng, cuối cùng, tôi đã làm điều đúng đắn. Có thể, chỉ có thể thôi, nó sẽ bù đắp được phần nào cho những việc tôi đã làm.” Ông giơ bàn tay ra và nhìn vào đó. Da ông bắt đầu phân rã thành bột, bay đi từng vệt sắc mịn.
“Ông đã giúp giải phóng một dân tộc và cứu nguy một thế giới,” Virginia nói. “Việc đó cũng đáng kể rồi.”
“Cám ơn cô.” Dee ngẩng đầu lần cuối, nhìn Aten. “Hôm nay thế giới của ông kết thúc.”
“Danu Talis chấm dứt... Thế giới hiện đại khởi đầu.” Aten nhìn ra xa, mọi người dõi theo ánh mắt ông ta hướng tới Kim tự tháp Thái Dương. “Bây giờ thì phụ thuộc vào cặp song sinh.”
“Josh sẽ làm điều đúng đắn,” John Dee nói. “Cậu ấy có trái tim tuyệt vời.”
Và những gì còn lại của Pháp sư cuộn đi, hòa vào cơn gió.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ