Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
ỡi cư dân Danu Talis,” Aten kêu gọi.
Mọi người hô lớn tên ông, nhưng ông giơ bàn tay bị xiềng xích lên ra dấu yên lặng, một sự im ắng liền bao trùm khắp đám đông.
“Hỡi loài người của Danu Talis. Ard Greimne muốn tôi bảo các người phải làm gì.”
Đám đông rì rầm.
“Ông ta muốn tôi bảo các người hãy về nhà...”
Tiếng ri rỉ trong đám đông chợt ồn ào.
“... và hãy rời khỏi nơi này.”
“Không!” ai đó hét lớn.
“Nhưng tôi sẽ không bảo các người làm thế,” Aten nói lớn. Ánh đuốc lung linh phết lên nét mặt ông chỗ sáng chỗ tối, làm ông đã cao còn cao hơn. “Nếu tôi tiếp tục nắm quyền, các người hẳn sẽ trở nên bình đẳng với các Elder. Nhưng bây giờ các Elder đã quyết định rằng các người sẽ không bao giờ khá hơn. Và nếu có vài kẻ làm theo cách của họ, thì toàn thể các người sẽ thôi không còn tồn tại được nữa.”
“Sẵn sàng rồi,” Scathach buột miệng nói. Cô đang quan sát Ard Greimne, để ý đến cách cơ bắp ông ta bó lại thành chùm, nhìn thấy cả đường co rút nơi cằm.
Cô chưa bao giờ biết đến người mà trước biến cố Nhận chìm từng là cha cô. Gia đình không bao giờ nhắc đến. Ông ta luôn nóng nảy giận dữ, và đây kia có những lời bóng gió cho rằng ông ta là một con quỷ sứ, tệ hơn là ông đã giết chết hàng trăm, có thể đến hàng ngàn con người nhưng cô chẳng bao giờ tin.
Vậy mà, ông ta đang ở đây, chuẩn bị ra lệnh cho cung thủ bắn vào một đám đông tay trơn không vũ khí rồi mới thả các đạo quân ra tiêu diệt họ.
“Ard Greimne muốn tôi bảo các người phải làm gì,” Aten nói tiếp. “Tôi muốn các người hãy nhìn về Kim tự tháp Thái Dương và nói cho tôi biết các người thấy gì.”
Nhất loạt, đám đông quay người. Được kẻ viền dưới ánh mặt trời đang lặn nổi bật trên nền trời chiều quang đãng, họ có thể nhìn thấy những vệt sáng khi từng chiếc vimana rớt xuống đất. Bầu trời đầy xe bay.
Sự phấn khích rùng rùng lan khắp đám đông là hết sức tự nhiên. Họ bắt đầu la lớn, kêu thét.
“Cư dân Cây đã vùng lên,” Aten nói. “Các cư dân loài người. Họ được Hekate lãnh đạo và Huitzilopochtli chỉ huy. Prometheus bảo vệ và hướng dẫn họ. Pháp sư Abraham canh chừng họ. Elder và loài người cùng chung tay. Bình đẳng, muôn người như một.”
Đám đông la hét om sòm.
Scathach quan sát thấy Ard Greimne bước lên bên Aten. Ngay lập tức cô bắt đầu chạy, phóng mình bay qua mặt đất ngay trước hàng ngũ anpu đang tập trung.
Bàn tay Dee vọt ra siết lấy cánh tay Virginia. Hắn cũng đã thấy Ard Greimne cử động và biết ông ta sắp làm gì. “Lấy luồng điện của tôi đi, Virginia, và cứ làm những gì phải làm.”
Virginia Dare cẩn thận nhấc bàn tay hắn ra khỏi cánh tay mình, rồi cầm mấy ngón tay hắn. “Cám ơn, John.”
“John ư,” hắn nói rất khẽ.
Cô ả nhìn hắn hơi có vẻ trêu chọc.
“Trong suốt ngần ấy năm chúng ta quen biết nhau, cô chưa bao giờ gọi tên tôi,” hắn nói.
“Tất nhiên là có chứ. Nhiều lần là khác.”
“Nhưng chưa bao giờ có cảm xúc”
“Đó là bởi vì suốt ngần ấy năm quen biết ông, ông đã luôn là một người bất tử kênh kiệu ngạo mạn có tên là Dee.”
Ard Greimne bước lên đứng cạnh Aten và lớn tiếng thở dài. Hai Elder nhìn xuống đám đông đang tung hô, kêu thét ầm ĩ. Ard Greimne nhìn sang Kim tự tháp Thái Dương. “Tôi đoán đêm nay họ sẽ không cần đến ông nữa nhỉ?”
“Tôi nghĩ là không,” Aten đáp.
Ard Greimne đặt tay lên vai Aten. “Nhưng trước hết ông nên xem cái này,” ông ta nói, rồi hét lớn với hàng cung thủ, “Bắn tùy ý!”
Hai trăm sợi dây cung buông ra, tên lao vun vút, hết lần này tới lần khác. Mũi tên nào cũng có một cái lỗ nhỏ cắt phía trên đầu để chúng rít lên khi bay xuyên không khí. Bọn chúng hướng lên cao trong màn đêm mà bắn vào đám đông như một con mưa đầy những tiếng rin rít, chết chóc.
Sau đó, bầu không khí nhuốm mùi muối trong buổi chiều tà của Danu Talis bất chợt nghe có mùi cây xô thơm trộn lẫn với lưu huỳnh.
Một ngọn lửa màu xanh tai tái viền quanh người Virginia Dare, trong khi quầng sáng màu vàng hết sức yếu ớt tỏa ra từ Pháp sư người Anh.
“Hãy cho đi mọi thứ cô có,” Dee khuyên cô ả khi hắn phác thảo kế hoạch lúc nãy. “Cô sẽ chỉ đổi lấy một cơ hội này.”
“Trước nay tôi chưa làm bất cứ việc gì như thế này bao giờ,” ả đáp.
“Đây là thời điểm tốt để bắt đầu.”
Virginia Dare là bậc thầy về pháp thuật Không khí. Ả đã học được các kĩ năng trong rừng trên bờ biển Đông của Bắc Mỹ và hoàn thiện các kĩ năng ấy trong những khu rừng hoang dã Tây Bắc Thái Bình Dương. Ả biết làm thế nào để tạo ra và định hình những đám mây, làm thế nào để sử dụng không khí như một công cụ và như một vũ khí.
Người bất tử triệu tập từng chút một luồng điện của mình và dồn lại thành dòng chảy lai láng. Ả có thể cảm thấy hơi ấm của Pháp sư tràn vào bàn tay ả, thấm qua da thịt, khiến ả mạnh hơn hẳn. Năng lượng của hắn tăm tối, cay đắng, nhưng bổ sung cho năng lượng của ả.
Tên bay lên.
Virginia Dare nhắm mắt.
Tên rin rít lao xuống.
Luồng điện của cô gái bất tử người Mỹ càng lúc càng sáng bừng, cho tới khi cô ả trở thành một ngọn đèn hiệu màu xanh lá chói lóa. Luồng điện của Dee cháy một màu vàng nhạt yếu ớt, hắt những chiếc bóng kì cục nhảy nhót trên mặt đất. Virginia mở choàng mắt, cảm thấy John đang siết bàn tay mình.
“Nào,” hắn thì thầm.
Virginia thở rống lên.
Và tên dừng lại, lơ lửng bên trên đám mây thình lình xuất hiện, do một bức tường không khí vô hình giữ lấy.
Mọi người đứng trong đám đông cũng như đứng dọc theo mấy bức tường đều rơi vào im lặng hoàn toàn.
Rồi gió chuyển hướng, thế là trên không trung hàng trăm mũi tên xoay theo chiều ngược lại. Một cơn gió khác thổi bùng, tên rin rít bay vào hàng ngũ bọn chiến binh mặc giáp tập trung trước các bức tường nhà tù, bọn chúng ngã gục trong tiếng kim loại và bộ giáp khua lanh canh.
Trên đầu tường, quan sát bọn lính gác gục ngã phía dưới mình, Aten gật gù. “Tôi vui mừng vì ông đã cho tôi chờ đợi để được chứng kiến cảnh này. Bây giờ ông sẽ làm gì, Ard Greimne?” ông hỏi. “Trông có vẻ như khoảng ba phần tư đạo quân của ông đã chết, và tôi không rõ số còn lại sẽ chiến đấu hăng hái đến mức nào. Và ông biết không, tôi tin chính con người đã làm điều đó cho ông đấy.” Ông hất đầu về phía Kim tự tháp Thái Dương, lúc này đã lốm đốm lửa. “Ông sẽ đi đâu?”
“Tôi sẽ sống,” Elder cáu kỉnh, “mà còn sống hơn những gì người ta nói nữa kìa.” Đặt bàn tay ngang eo lưng Aten, lão đẩy thật mạnh, hất ông bay vèo qua mép tường.
Chạy như trước nay chưa bao giờ chạy như thế, Scathach phóng mình bay qua quảng trường lao thẳng tới bức tường. Cô nhìn thấy bọn anpu trước mặt mình lóng ngóng với lấy vũ khí, rõ ràng là không biết chúng đang nhìn thấy gì, một cô gái đơn độc tấn công chúng.
Bóng Tối nghe có tiếng dây cung trên đầu búng choang choang, cô lắng nghe mũi tên rin rít lao xuống, rồi cảm nhận được luồng điện mang mùi cây xô thơm và mùi lưu huỳnh. Tiếng rin rít đột ngột dừng lại, như thể âm thanh bị chặn đứt. Scathach buông mình xuống đất, lăn tròn khi loạt tên bắt đầu gào thét lần nữa, rít ré phía trên đầu cô như một cơn mưa đen thui phạt ngang, sau đó cô đứng thẳng trở lại đúng ngay lúc hàng anpu và bọn lai tạp ngã gục dưới sự tấn công dữ dội chết người.
Ngẩng đầu, cô thấy Aten vừa rơi ra. Cô biết cha mình đã đẩy ông, và cô biết mọi điều mình nghe nói về cha là có thật.
Và cũng như trong mọi trận chiến khác, các giác quan nhạy bén của cô bừng tỉnh, và cứ như thể thế giới quanh cô chậm lại còn cô vẫn tiếp tục hành động với vận tốc bình thường.
Aten rơi...... rơi...... rơi...
Cô để ý thấy mắt ông nhắm lại, trông ông thật thanh thản.
Scathach nhào qua bọn anpu vừa ngã xuống, trèo lên xác chúng, bàn chân trần của cô hầu như chỉ vừa chạm đất, cô liền nhảy lên không trung, vặn người, xoay nửa vòng.
Và chụp được ông ta.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ