The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64
àn chân quay ngược ra sau của Xolotl khiến cho việc đi đứng thật khó khăn và thường là không thể. Bộ xương khô cạo quèn quẹt trên mặt đá khi lão khập khểnh tiến về phía luồng điện của các Elder và người bất tử trộn lẫn vào nhau.
Lão rất mong muốn được giết chết Nhà Giả Kim. Và thậm chí còn phấn khích hơn, Xolotl biết rằng nếu Nhà Giả Kim có mặt trên Alcatraz thì vợ ông cũng ở loanh quanh đây. Dạ dày Elder réo ầm ầm khi nghĩ đến đó. Sẽ là một bữa tiệc thịnh soạn.
Xolotl lại hít thở thật sâu, cái đầu chó ghẻ lở ngước lên trời, hai cánh mũi đen thui nở ra co vào. Lão nghĩ mình có thể phân biệt được ít nhất bảy hoặc có thể là tám luồng điện khác nhau trong bầu không khí đêm nay. Màn sương có mùi thịt bao trùm lên mọi thứ mùi khác, vì thế biết đâu ở đó còn có thêm mùi nào nữa, nhưng không thành vấn đề. Lão sẽ giết sạch hết thảy, ních cho đầy bụng và để phần thừa lại cho lũ quỷ sứ lúc này đang lê lết phía sau lão.
Mà thật sự cũng không thành vấn đề nếu như Flamel có mười người bạn đồng hành, hoặc mười lần mười cũng mặc kệ, ông ta không tài nào trốn thoát được những thứ bây giờ đang lê lết, trườn bò, loạng choạng tiến về phía ông ta đâu.
Trong góc khu nhà Cai tù là một lớp vỏ khổng lồ trông như bùn đất. Nicholas vỗ nhè nhẹ vào đó. Cứng ngắc.
Niccolò Machiavelli khoanh tay ngang ngực đứng nhìn Nhà Giả Kim. “Tôi luôn biết chúng ta sẽ gặp lại nhau,” y nói bằng tiếng Pháp. “Tuy nhiên không bao giờ tôi có thể tưởng tượng việc đó lại xảy ra trong tình huống thế này,” y nói thêm kèm theo một nụ cười. “Tôi chắc chắn mình đã bắt được ông ở Paris hôm thứ Bảy tuần trước.” Y cúi đầu, một cử chỉ nhã nhặn nay không còn dùng nữa, khi Perenelle tiến đến bên chồng. “Quý bà Perenelle, dường như từ muôn kiếp số phận đã định cho chúng ta phải gặp nhau trên đảo thì phải.”
“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, ông đã chuốc độc cho chồng tôi và cố giết chết tôi còn gì,” Perenelle nhắc y, bà dùng tiếng Ý.
Hơn ba trăm năm trước, Nữ Phù Thủy và tay người Ý đã đánh nhau một trận tơi bời dưới chân ngọn núi Mount Etna ở Sicily. Mặc dù Perenelle đánh bại Machiavelli, nhưng năng lượng họ giải phóng ra đã khiến ngọn núi lửa cổ xưa phun trào. Dung nham chảy suốt năm tuần sau trận chiến, tàn phá đến mười ngôi làng.
“Xin hãy tha thứ cho tôi, hồi ấy tôi còn trẻ người non dạ, thật dại dột. Còn bà đã nổi lên là người chiến thắng trong cuộc đọ sức ấy. Tôi mang những vết thẹo đến nay vẫn còn.”
“Chúng ta hãy cố và đừng thổi bay hòn đảo này nhé,” bà vừa nói vừa mỉm cười. Rồi bà xòe bàn tay. “Tôi thấy ông đã cố cứu tôi lúc nãy. Không còn thù hằn gì giữa chúng ta nữa rồi.”
Machiavelli nắm mấy ngón tay bà trong tay mình, cúi rạp người. “Xin cám ơn. Tôi thật hài lòng.”
Mars và Odin ra ngoài chiếm các vị trí canh gác lối dẫn vào nhà, trong khi Billy và Diều Hâu Đen đi quan sát lối khác. Hel tựa ngưỡng cửa chính dẫn vào khu nhà Cai tù, để cho cẳng chân bị thương thoải mái. Bà ta đứng ở hàng phòng ngự cuối cùng.
Nicholas, Perenelle, và Machiavelli đứng xung quanh trái banh đất bùn. “Hai người có chắc Areop Enap ở bên trong không?” tay người Ý vừa hỏi, vừa gõ khớp đốt tay vào đó.
“Tôi đã nhìn thấy bà ấy chui vào và tự quấn quanh thân mình kia mà,” Perenelle nói.
“Làm sao chúng ta mở ra được?” Machiavelli hỏi.
“Tôi thậm chí còn không rõ là chúng ta có nên cố hay không,” Nicholas nói. “Việc đó có thể gây nguy hiểm cho Areop Enap, và như thế cũng như gây nguy hiểm cho chính chúng ta. Areop Enap là người không đoán trước được.” Ông nhìn vợ. “Tôi có cần nhắc mình nhớ lần gần đây nhất chúng ta gặp Lão Nhện không?”
Machiavelli nhe răng cười. “Để tôi đoán xem nhé, hai người đã phải chiến đấu.”
“Đúng thế,” Perenelle nói. “Cũng chính trên một hòn đảo: Pohnpei.”
“Có gì liên quan đến hai người và các hòn đảo thế?” tay người Ý hỏi. “Nhật Bản, Ireland, Pohnpei, Aleutians. Hai ông bà luôn bỏ lại ngay sau gót mình toàn những hỗn loạn, chết chóc và hủy diệt.”
“Ông theo dõi thông tin kĩ nhỉ,” Perenelle nói.
“Chuyện đó đã từng, mà tôi cho rằng đến nay vẫn thế, là công việc của tôi mà.”
“Và thường thường chính ông bạn Dee của ông mới là người gây ra hỗn loạn, chết chóc và hủy diệt chứ ai,” Perenelle nói thêm. “Lúc nào chúng tôi cũng là người bỏ chạy.”
“Dee đâu phải là bạn của tôi,” Machiavelli nói ngay. Y đặt lòng bàn tay mình lên quả banh đất bùn, luồng điện trắng xám bẩn bẩn của y chảy qua bề mặt xù xì, kêu xì xì và nổi bong bóng, nhưng luồng điện tắt ngấm, chảy ri rỉ trên mặt đất sét như nước. Y cúi đầu, áp tai vào mặt đá. “Im lặng,” cuối cùng y nói.
Ba người bất tử đặt tay lên quả banh và gọi luồng điện xèo xèo sống dậy. Mùi hương bạc hà trộn lẫn mùi xạ rắn trong không khí mù sương, những luồng năng lượng mờ mờ màu trắng trong như nước đá, màu xanh lá và màu trắng bẩn chảy tràn qua lớp vỏ cứng.
Nicholas là người đầu tiên rút lui. Ông hổn hển lấy hơi, những nếp nhăn mới hằn trên trán và hai bên cánh mũi. “Một lúc nữa đã, nếu ông sẵn lòng. Hãy để tôi nạp lại tí chút. Cái gì khiến ông thay đổi thế?” ông vừa hỏi, vừa nghiêng đầu nhìn tay người Ý. “Tại sao ông lại về phe chúng tôi?”
Machiavelli nhún vai. Y dựa vào bức tường đá, phủi phủi bộ vét đen hư hỏng dơ bẩn. “Tôi đã gặp bao nhiêu rắc rối khi hợp tác với các Elder Đen tối suốt thời gian dài,” y nói khẽ. “Nhưng khi đến đây, làm việc với Billy và Diều Hâu Đen đã gợi cho tôi nhiều kí ức xưa. Tôi được nhắc nhớ đến điều mà cô vợ yêu quý của mình, Marietta, có lần đã nói. Cô ấy kết tội tôi là một con quỷ không có lòng trắc ẩn. Cô ấy đã bảo rằng tôi sẽ chết trơ trọi, cô độc một mình bởi tôi không biết quan tâm đến ai hết.” Y mỉm cười buồn bã. “Tôi đã nhận ra có khả năng cô ấy đã đúng trong cả hai. Sau đó Diều Hâu Đen đặt cho tôi một câu hỏi. Anh ấy muốn biết xem có bao giờ tôi làm một việc hoàn toàn chỉ vì thích chưa. Tôi trả lời rằng chưa hề, ít ra thì cũng lâu lắm rồi. Anh ấy bảo thật tội nghiệp cho tôi, tôi đã phí hoài sự bất tử của mình. Anh ấy nói không phải tôi đang sống, mà chỉ là tôi đang tồn tại. Và ông biết gì không, anh ta nói đúng đấy.”
“Đôi khi tôi nghĩ người bất tử không thật sự hiểu rõ giá trị món quà tuyệt vời của sự bất tử,” Nicholas nói.
“Đâu phải lúc nào cũng là quà,” Perenelle nói rất khẽ.
“Sau đó tôi lại tình cờ gặp Billy,” tay người Ý nói tiếp. “Anh ta trẻ, dồi dào sinh lực hay cà khịa, vâng, nhưng có trái tim vĩ đại. Anh ta nhắc tôi làm người là thế nào. Tận hưởng cuộc sống và cảm giác sống. Và khi cân nhắc hết mọi tình huống, chúng tôi quyết định, anh ta và tôi, rằng mình không muốn cho lũ quỷ sứ đi trên đường phố San Francisco nữa, chúng tôi không muốn cái chết của nhiều ngàn người đè nặng lên tay chúng tôi, lương tâm chúng tôi. Không muốn chút nào khi mà chúng tôi còn có thể làm được điều gì đó.” Người bất tử ngưng đột ngột. “Ông biết không, tôi tin rằng đó là lời phát biểu dài nhất của tôi trong một thế kỉ nay. Có thể là hai.”
Có tiếng huýt sáo và tiếp theo là tiếng kèn kẹt, lạch cạch của móng vuốt cạo trên nền đá đang đến gần.
“Anh sinh đôi của Quetzalcoatl, Xolotl, kiểm soát lũ quỷ sứ trên hòn đảo này,” Nicholas nhanh chóng giải thích cho Machiavelli. “Lão hơi khó chịu vì chúng tôi đã đánh chìm con thuyền chở lũ quỷ của lão. Lão thề sẽ báo thù đấy.”
“Ý ông là có thêm sinh vật nữa à?” tay người Ý hỏi, giọng nói nghe thoáng thất vọng.
“Thêm nhiều ấy chứ,” Perenelle đáp cùng với nụ cười tàn ác. “Khối xà lim chỉ chứa bọn quỷ nhỏ thôi. Những con thật sự to lớn được giữ trong nhà máy điện và nhà kho Hậu cần bên bờ biển kìa.”
“Vậy thì tốt nhất là chúng ta nên mở cái này ra thôi,” tay người Ý nói.
Ba người bất tử quay trở lại với trái banh đất bùn, đặt bàn tay họ lên lớp vỏ, rót nguồn năng lượng của mình vào đó. Căn phòng như bừng sống dậy với luồng điện của họ, những tia lửa màu xanh lá và trắng rít ré và bật lách tách trên mọi bề mặt kim loại.
Nicholas sụp xuống trước hết, rồi đến Machiavelli. Cả hai người đàn ông đổ gục, lưng dựa vào trái banh. Perenelle cúi trên họ. “Chúng ta sẽ cố một lần nữa,” bà nói. “Nếu thất bại thì thôi vậy. Chúng ta không thể tiêu phí năng lượng thêm được nữa.” Bà quỳ cạnh Nicholas, lần theo từng đường nhăn mới trên mặt chồng. “Chúng ta đã yếu đi một cách rất nguy hiểm rồi.”
Đột nhiên Diều Hâu Đen phóng ngang qua cánh cửa để mở. “Chúng ta có khách,” anh ta nói không kịp thở. “Một trăm tên anpu và mấy con kì lân thật sự xấu xí đang hướng theo lối này.”
“Sừng chúng màu gì?” Perenelle hỏi ngay.
Diều Hâu Đen lắc đầu. “Tôi có lang thang tìm chúng đâu mà biết.”
“Nghĩ đi! Anh đã nhìn thấy chúng mà!”
“Trắng... đen... đỏ phía trên đầu,” anh ta buột miệng nói.
“Monokerata. Sừng chúng là độc dược đấy, tránh xa chúng bằng bất cứ giá nào.”
Mặt đỏ bừng, thở hổn hển, Billy the Kid chạy vào phòng. Hai đầu giáo cầm trong tay đen sẫm vì máu. “Quên anpu với kì lân đi,” gã nói hổn hển. “Chúng ta có vấn đề lớn hơn nữa. Một con cua khổng lồ đang ở ngoài kia.”
“Bao lớn?” Machiavelli hỏi.
“Thật sự lớn!” Billy gắt. “Lớn như cái nhà ấy. Một gã đầu bò ngáng đường, nó tách một cái gã kia đứt làm hai gọn ghẽ. Ừm, không gọn ghẽ lắm, chính xác là vậy.”
“Karkinos,” Flamel và Machiavelli đồng thanh nói.
“Từ đó có nghĩa là một con cua to hả?” Billy hỏi.
“Không. Có nghĩa là một con cua khổng lồ,” Machiavelli nói.
“Và...” Billy hít một hơi thật mạnh. “Và một bộ xương khô với cái đầu chó dắt nó đi,” anh đột ngột nói dứt câu. “Một con chó ghẻ lở trông xấu xí hết sức.”
“Ồ, chúng tôi đã gặp lão rồi,” Perenelle mỉm cười. “Mới nói chuyện lúc nãy.”
“Đó là anh sinh đôi của Quetzalcoatl,” Machiavelli nói.
Billy chớp mắt ngạc nhiên. “Con quỷ già đó có anh sao!” Rồi y cười toe. “Tôi đoán chắc hai người chẳng giống nhau đâu nhỉ.”
“Đã từng thôi,” Hel nói, từ vị trí của bà ta bên ngưỡng cửa. “Đây là Xolotl, kẻ song sinh độc ác.”
Mars và Odin vội vã bước qua ngưỡng cửa trống. “Đã đến lúc quyết định,” Mars thông báo. “Chúng ta có thể hoặc chống cự lần cuối ở đây,” ông vừa nói, vừa nhìn quanh quất, “hoặc bỏ chạy, có thể cố tìm một nơi nào khác để đào lỗ chui vào.”
“Chúng ta ở lại đây,” Flamel kiên quyết. Ông gõ gõ vào trái banh bùn. “Mọi người phải giữ không cho bọn chúng lại gần trong khi chúng tôi cố đánh thức Areop Enap. Bà ấy là cơ hội duy nhất của chúng ta lúc này đấy.”
“Có thể chúng tôi giữ được cửa sổ và cửa ra vào,” Mars nói với vẻ nghi ngại. Tòa nhà đổ nát này chỉ hơn cái vỏ bọc một chút thôi, không có mái, những ô chữ nhật trống hoác làm cửa sổ. “Nhưng nếu bọn chúng tấn công chúng ta...”
“Chúng đang tấn công kìa!” Hel hét toáng.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ