Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
irginia,” Tiến sĩ John Dee bắt đầu nói, “thật sự tôi nghĩ đây không phải là ý hay.”
Virginia phớt lờ.
Dee bước đến đi bên cạnh cô gái bất tử người Mỹ, túm lấy cánh tay ả, buộc ả đi chậm lại. “Khoan đã, khoan đã, tôi đâu còn trẻ như trước đây nữa.” Mặt hắn đỏ rần, hơi thở hổn hển. “Tôi sắp đau tim mất.”
Mặt Virginia vẫn không biểu lộ cảm xúc.
“Tôi có thể chết đấy. Ngay tại đây, ngay bây giờ,” hắn nói.
Môi Virginia quăn lên thành một nụ cười toe rất hoang dã. Ả thả bàn tay nặng trịch lên vai hắn. “Đó là lời đe dọa hay hứa hẹn thế?”
“Ồ, cô nói khó nghe quá. Đâu phải lúc nào cô cũng thế này,” hắn cằn nhằn.
“Như cái gì?” ả gặng hỏi. Hai người đang đứng giữa một khu chợ trái cây và giọng cất cao của ả khiến mọi người chú ý. Vài chủ sạp và khách hàng liếc sang ả có vẻ tò mò. Dù mặc áo thụng trắng, đội nón chóp của giống người ở Danu Talis, nhưng rõ ràng người phụ nữ trẻ này rất khác biệt. Lộ rõ trong cách ả đứng thẳng, trong cách ả bước đi, và đặc biệt trong cách ả cư xử với một người đàn ông già hơn đang đứng trước mặt ả.
Virginia thọc vào vai Dee bằng một ngón tay cứng đơ. “Chưa bao giờ có lần nào, thậm chí một lần cũng không, suốt mọi năm tháng kết giao giữa chúng ta mà ông chịu phiền thử tìm hiểu bất cứ thông tin nào về tôi. Ông chẳng biết gì về tôi cả.”
Hắn liếc quanh lo lắng. “Hạ bớt giọng xuống đi, người ta bắt đầu nhìn kìa.”
“Tôi không quan tâm.”
“Tôi biết là cô đã giết chủ nhân Elder của mình đấy chứ.”
“Và đó là tất cả những gì ông biết,” Virginia nói to. “Thực tế, đó là tất cả những gì về tôi mà bất cứ ai cũng biết. Điều đầu tiên mọi người nói với tôi là ‘Ồ, cô là người bất tử đã giết chết chủ nhân của mình’.”
“Ừ thì, đó là một sự thật ấn tượng mà,” Dee nói. “Có lẽ rất ít ai có thể làm thế, và trong những người đó, cô là người duy nhất tôi tin tưởng.”
“Ở đây đang diễn ra chuyện gì thế?” Asterion, một trong số bọn lính canh đầu bò khổng lồ, chen ngang qua đám đông đang tụ tập, bước đến gần rất gần với Virginia, phủ lên họ một thứ mùi sân trại của thịt và phân bón.
Virginia không quay sang nhìn sinh vật kia. “Mi đấy. Tránh xa ta ra,” ả ra lệnh.
Cái miệng to tướng của con Asterion há ra ngậm vào sửng sốt. Trước nay chưa từng có giống người nào nói với nó như thế cả.
Virginia không thèm đếm xỉa tới nó, chằm chặp nhìn tay Pháp sư người Anh. “Tôi có lập gia đình chưa, có con không? Anh chị em ruột, có lẽ? Cha mẹ? Thích trà gì? Món kem nào làm tôi phát ban?”
“Virginia?” Dee vừa lẩm bẩm, vừa nhìn quanh quất. Người ta bắt đầu tụ lại thành nửa vòng tròn.
“Ông không biết gì về tôi bởi vì không bao giờ hỏi. Và đó là bởi ông... đơn giản là không bao giờ quan tâm.” Ả nhấn mạnh mấy từ cuối bằng cách chọc vào ngực hắn.
Tên Asterion bước tới, bàn tay thả xuống ngọn roi cài bên hông. “Giải tán đi. Hai người đang gây náo động đấy.”
Cuối cùng Virginia liếc xéo sang sinh vật đầu bò kia. “Nếu mi cố sử dụng ngọn roi đó,” ả nói, “mi sẽ phải hối tiếc đấy.”
Con thú dữ gầm lên một tràng cười. “Bị một cô gái thuộc giống người đe dọa ư. Thế giới này đang đi đến đâu rồi vậy?”
Bằng một cú gõ nhẹ bằng cổ tay, Virginia biến gã ta thành đá.
Tiếng rền trầm trầm chạy quanh khu chợ, Virginia một lần nữa tập trung vào Dee. “Mấy người này bị bắt làm nô lệ ông không phiền chứ?”
Dee nhìn vào đám người đang đi chung quanh. “Không.”
“Tại sao không?”
“Trước hết, họ đâu phải là người của tôi,” tay Tiến sĩ cười toe. Hắn chăm chú nhìn trong khi bắt đầu hình thành một hàng người trong trật tự, người ta tiến tới vỗ nhẹ lên bức tượng đá mới ít giây trước còn là một tên lính, đầu tiên bằng mấy ngón tay, sau là bằng mấy đồng xu hoặc lưỡi dao, để thử. Họ lấy làm lạ trước mức độ chi tiết trên pho tượng, những đường nhăn trên bộ đồng phục da, những giọt mồ hôi bằng đá trên trán gã. Họ kinh sợ bởi đôi mắt nâu mở to vẫn đang chuyển động trên gương mặt của bức tượng.
Vòng tròn xung quanh Virginia và Dee ngày càng rộng hơn khi câu chuyện về những gì vừa diễn ra lan khắp khu chợ.
“Nhìn họ xem,” Virginia cáu kỉnh. “Đây là người của ông đấy. Họ là con người. Không phải Elder, không phải Thế hệ Kế tiếp, không phải lũ quỷ sứ bị lai tạp hoặc Biến đổi. Họ là người. Y hệt ông. Và nếu ông nói với tôi rằng họ không giống hệt ông, thì tôi sẽ đập nát ông hoặc biến ông thành đá. Hay là cả hai.”
Dee ngậm thin thít không nói một lời.
“Tôi là đứa con mồ côi, sống hoang dã một mình trong khu rừng nguyên sinh. Tôi là kẻ không có gì hết. Không bạn bè, không gia đình, không có gì ráo. Nhưng tôi tự do. Và tôi biết được giá trị và sự cao quý của tự do. Trọn cả cuộc đời bất tử dài đằng đẵng của mình tôi đã chiến đấu cho tự do.”
“Vì thế khi cô muốn nơi tôi một thế giới...”
“Đó không phải là những gì ông hình dung. Tôi không muốn một nơi tôi sẽ thống trị như một kẻ độc tài. Tôi muốn tạo ra một nơi thực sự tự do.”
“Lẽ ra cô nên nói với tôi,” Dee gợi ý.
“Ông chắc sẽ cười vào tôi và ông chắc phải tiếc vì điều đó,” Virginia cam đoan.
Bị thu hút bởi đám đông, một đạo quân Asterion dẫn đầu là một tên anpu mặt thẹo đi vào quảng trường. Bọn chúng mang roi, gậy tày và bắt đầu mở đường đi xuyên qua họ, thô bạo xô đẩy người ta dạt qua một bên. Kể từ khi bắt đầu có náo động trong dân thường, Anubis đã cấm giống người tụ tập.
Tên thủ lĩnh anpu chợt nhìn thấy người ta tập họp trước bức tượng Asterion, bối rối, từ từ nhìn pho tượng. Gã vừa đi tuần tra cách đây chưa đầy một tiếng đồng hồ, ở đó làm gì có bức tượng nào. Mà gã cũng chưa từng nhìn thấy một bức chạm khắc của chiến binh đầu bò bao giờ. Tại sao lại có người tạc tượng một con thú thế này? Còn cách khối đá xám chừng một mét hắn mới đột nhiên nhận ra nét mặt hung ác kia. Đó là một trong những người của gã. Gã nhìn vào gương mặt ấy. Hai con mắt bò khủng khiếp mở to đang chuyển động, nài xin trong câm lặng.
Run rẩy, tên thủ lĩnh anpu loạng choạng bước lùi, giơ cao bàn tay nắm chặt. Đạo quân Asterion sắp xếp đội hình chiến đấu thành một vòng tròn khép kín, giáo mác và đao kiếm hướng ra bên ngoài. Mấy ngón tay tên anpu run run khi quờ quạng nhấc một chiếc tù và ra khỏi dây nịt. Gã đặt chiếc tù và lên môi và thổi một hồi để kêu gọi giúp đỡ.
Chẳng có gì xảy ra.
Bối rối, gã lắc lắc chiếc tù và, rồi thử lại. Không một âm thanh nào phát ra.
Gã quay lại khi giống người phái nữ mảnh mai kia bước tới, nhấc mũ trao cho người đàn ông lớn tuổi đang đứng bên cạnh. Cô ta ấn một ống sáo gỗ vào đôi môi mọng, nhưng tên anpu không nghe thấy gì cả. Gã buông tù và xuống, với tay lấy thanh kopesh. Nhưng thanh kim loại hóa thành bụi dưới ngón tay gã, sau đó, bất thình lình, hết thảy kim loại trên bộ đồng phục của gã, khóa cài và móc cài, con dao trong dây thắt lung, đều bong ra, bể vụn thành bụi đất và thổi tung đi. Cuối cùng, đôi bốt bằng kim loại cũng rã thành bụi dưới chân gã.
Đội hình chiến đấu của bầy Asterion bắt đầu tách rời ra khi vũ khí, bộ giáp và cuối cùng, quần áo của chúng kêu răng rắc, tanh tách và khô cong queo thành bụi chảy xuống.
Ai đó trong đám đông bắt đầu bật cười. Và rồi người thứ hai, người thứ ba. Một đợt cười râm ran lan khắp khu chợ, càng lúc càng lớn và cất cao lên thành một tràng cười ầm ầm đầy vẻ nhạo báng.
“Bây giờ không còn da và kim loại thì đây không còn là kẻ hay bắt nạt nữa rồi, đúng không nào?”
Tên anpu nhìn giống người, không rõ phải tấn công hay là bỏ chạy. Trong doanh trại đã có những lời đồn đãi về một giống người từng băng qua dòng kênh, bỏ lại ít nhất hai đạo quân anpu bất tỉnh trên nền đá. Tất nhiên là nó không tin câu chuyện ấy. Rõ ràng chuyện đó thật buồn cười.
“Hãy báo cáo với các chủ nhân của mi rằng chúng ta đang đến,” giống người nói. Bàn tay phải của cô ta mở ra chỉ chung cả đám đông. “Hết thảy chúng ta.”
Tên anpu, quần áo rách từng mảnh, quay người bỏ chạy, theo sau là tên Asterion. Tràng cười chế nhạo, giễu cợt rần rần một hồi rất lâu.
Đám đông con người vây quanh Virginia và Dee, gào thét vui mừng. “Xem kìa,” Virginia bật cười, “đó là cách ông kéo người ta về phe ông đấy. Chỉ cần làm họ cười vào mặt kẻ thù là được. Và chúng ta không phải giết chết ai cả.”
“Còn về bức tượng kia thì sao?”
“Ồ, hắn có chết đâu. Sẽ mất ngay thôi ấy mà. Nào, bây giờ chúng ta hãy nói với những người này về tự do đi.” Ả trèo lên một sạp hàng trái cây, đưa tay đỡ Dee lên đứng cạnh mình.
“Hóa ra cô cãi vã với tôi chỉ là mưu mẹo để gây sự chú ý hả?” hắn hỏi. “Đó là chiêu lừa à?”
Virginia không nói gì.
“Phải không?”
Cô gái bất tử người Mỹ nhìn ra rất nhiều các khuôn mặt đang hướng về mình, và dang rộng hai tay. Bờm tóc đen nhánh dựng lên phía sau như đôi cánh. Đám đông xì xào một lúc rồi rơi vào im lặng đầy kính nể.
“Ông biết gì về tôi nào?” ả hỏi khẽ Dee. “Ngoài việc tôi đã giết chủ nhân Elder của mình?”
Hắn suy nghĩ giây lát. “Không gì cả,” hắn thừa nhận.
“Mà chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi?”
“Lâu rồi,” hắn nói. “Bốn trăm năm, có lẽ hơn.”
Virginia nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng.
Dee nhún vai. “Cô nói đúng. Lẽ ra tôi nên hỏi mới phải. Có thể nói gì nhỉ, tôi thật ích kỉ. Nhưng đó là một con người khác trong một giai đoạn khác kìa. Người ta có thể thay đổi mà. Tôi đã thay đổi,” hắn nói nhanh. “Bắt đầu bằng việc tôi không còn được bất tử nữa, biến cố đó cho tôi một tầm nhìn khác.”
“Hỡi loài người của Danu Talis,” Virginia nói lớn, giọng ả vang vang khắp quảng trường im lặng. “Tôi là Virginia Dare.”
“Virginiadare... Virginiadare... Virginiadare...” Đám đông rì rầm tên cô ả gộp thành một từ duy nhất.
“Và đây là John Dee.”
“Johndee... Johndee... Johndee...”
“Chúng tôi đến để mang tự do cho các bạn!”
Đám đông gào rú, tiếng rống gầm như sóng lớn vỡ bờ.
“Kem cookie dough,” đột nhiên ả nói, cất cao giọng vượt trên những tiếng la hét, “làm tôi phát ban.”
“Ồ, tốt.”
“Tốt là sao?”
“Đó là món ưa thích của tôi. Như thế nghĩa là tôi được ăn nhiều hơn.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ