I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
àn tay Nicholas Flamel lóe lên thành một chiếc găng màu xanh lá, và một quả banh hoàn toàn bằng năng lượng kêu o o, phun phì phì trong lòng bàn tay ông. Ông rụt tay về định ném quả banh vào Morrigan thì Perenelle đột nhiên chụp lấy cánh tay dưới của ông. “Chờ đã!”
“Chờ ư?” Nicholas nhìn vợ, bối rối.
Nữ Phù Thủy nhìn chăm bẳm vào hình dáng trùm trong chiếc áo choàng đen. “Bà không phải là Morrigan, phải không?”
“Đây đúng là Morrigan, Nữ Thần Quạ mà,” Nicholas khăng khăng. Quả banh năng lượng xoáy tít trong bàn tay ông bắt đầu co lại.
Hình dáng đội mũ trùm đang đứng trước họ ngẩng đầu lên. Gương mặt xanh mét đóng khung trong chiếc mũ trùm, và khi nói, nghe thật rõ trọng âm Ireland hoặc Scotland. Đôi mắt mụ ta nhắm lại. “Morrigan vẫn đang ngủ,” mụ nói, và mở mắt ra. Chúng đỏ như màu máu. “Ngay lúc này, ta là Badb.”
Đôi mắt sinh vật kia chầm chậm khép lại, rồi nhấp nháy mở ra. Bây giờ lại có màu vàng nhạt. “Và bây giờ ta là Macha.” Giọng Celt thậm chí còn rõ hơn, trầm hơn và khàn hơn.
Đôi mắt sinh vật ấy nhắm lại một lần nữa, và khi mở ra, một con màu đỏ rực, con kia có màu vàng sáng. Hai giọng nói cùng phát ra từ một cái miệng, âm thanh vo vo nhè nhẹ thốt lên đồng thời.
“Và chúng ta là các chị gái của Morrigan. Chúng ta là Nữ Thần Quạ.”
Nicholas nhìn từ sinh vật sang vợ mình, chân mày nhướng lên ngầm một câu hỏi.
“Họ là ba trong một,” bà giải thích. “Như ba diện mạo của Hekate, nhưng Morrigan, Macha, và Badb là ba cá tính khác nhau tồn tại trong cùng một xương thịt. Nhiều thế kỉ trước, Morrigan đã tiếp quản hai người kia, nhốt họ bên trong thân xác mụ.” Bà mỉm cười. “Tôi đã giải thoát họ, và bây giờ chính Morrigan là người bị nhốt bên trong.”
Nữ Thần Quạ mỉm cười, hàm răng trắng nhọn hoắt ấn lên cặp môi đen. “Bà nên hi vọng rằng mụ ta không bao giờ trốn thoát được, Nữ Phù Thủy ạ. Mụ ta không hài lòng lắm với bà đấy nhé.”
Nicholas siết tay thành một nắm đấm và luồng điện màu xanh lá chìm trở lại vào da thịt ông, chất lỏng màu xanh ngọc lục bảo chảy xuống cánh tay ông như mực màu.
“Cám ơn vì đã cứu tôi,” Perenelle nói.
“Cám ơn vì đã giải thoát chúng tôi,” Nữ Thần Quạ nói ngay.
“Nói thật, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại bà,” Nữ Phù Thủy dang rộng tay, “đặc biệt là không nghĩ sẽ trở lại đây.”
“Chúng tôi cũng không lên kế hoạch cho việc này,” Nữ Thần Quạ nói. Bà quay về phía nhà máy điện, tấm áo choàng lông vũ quét xào xạc trên đất. “Thật sai lầm.”
Nicholas và Perenelle nhìn nhau. “Sai lầm?”
“Chúng tôi là Thế hệ Kế tiếp,” sinh vật ấy nói. “Lớn lên vào những ngày tháng sau biến cố Nhận chìm của Danu Talis. Với chúng tôi và lẽ ra với cả cô em chúng tôi rõ ràng Elder là kiến trúc sư trong việc phá hủy chính bản thân họ. Họ trở nên lười biếng và ngạo mạn, điều đó góp phần phá hủy thế giới của họ. Họ tin con người tôn sùng họ như những vị thần, nhưng thực tế, loài người khinh và sợ họ. Chúng tôi không có mặt ở đó, nhưng vẫn rất thường nghe những câu chuyện kể về loài người vùng lên.” Một bàn tay móng đen thui chỉ ngược trở về phía nhà máy điện. “Nếu mấy con quái thú kia lên bờ, các Elder sẽ quay trở lại trái đất và vòng tròn hủy diệt sẽ lại bắt đầu.” Bà ta mỉm cười, nhe ra hàm răng sắc như dao cạo, trắng bóc nổi rõ trên đôi môi đen. “Và mặc dù chúng tôi có vẻ ngoài giống như quạ, nhưng chúng tôi chưa bao giờ là kẻ thù của con người. Nhiều quốc gia còn vinh dự bảo tồn chúng tôi. Có vẻ như chúng ta lại là đồng minh thêm một lần nữa, Nữ Phù Thủy.”
Người phụ nữ Pháp bất tử gật đầu. “Cám ơn. Xin cám ơn mọi người đã trở lại, sự hiện diện của quý vị nơi đây đã khiến cho mọi việc khác đi, chúng tôi có được một cơ hội.” Bà chìa bàn tay.
Nữ Thần Quạ nhìn vào đó, rồi chầm chậm, gần như thăm dò, đưa tay ra bắt. “Bà biết đó,” bà ta nói, “chúng tôi không tin một con người lại tự nguyện đưa cho chúng tôi bàn tay của họ.”
“Tại sao không?” Nicholas hỏi.
“Ồ…” Elder buông một tràng cười nhẹ. “Thật ra đôi khi chúng tôi còn cắn cả vào bàn tay đút chúng tôi ăn.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Nicholas hỏi. “Ba người chúng ta có đủ mạnh để tấn công bất cứ thứ gì đang ở trong các tòa nhà kia không?”
Nữ Thần Quạ lắc đầu, chiếc áo choàng lông vũ kêu rột rẹt khi xếp đúng chỗ trở lại. “Chúng tôi đã nhìn thấy cái gì bên trong rồi. Bọn quái thú to lớn trong thần thoại loài người, bọn quỷ sứ không thể tưởng tượng nổi, và cả một đám đông các anpu. Chúng nằm dưới sự kiềm chế của Xolotl,” bà ta nói thêm với vẻ quan trọng đặc biệt.
Nicholas và Perenelle lắc đầu, không nhận ra cái tên đó.
“Anh sinh đôi của Quetzalcoatl,” Nữ Thần Quạ giải thích. “Cặp song sinh xấu xa.” Bà ta mỉm cười. “Bọn chúng từng giống hệt nhau, nhưng Quá trình Biến đổi đặc biệt tàn nhẫn với Xolotl: một bộ xương khô không thịt, xương cốt gã phơi ra trần trụi, và bây giờ lại có một cái đầu chó. Một con chó khá là xấu xí. Bầy anpu tôn sùng gã như một thành viên trong số chúng. Chúng tôi mạnh mẽ, nhưng là Thế hệ Kế tiếp nên không thể đánh bại được gã. May ra một Elder mạnh mẽ kinh khủng sẽ có được cơ hội ấy. Mà chúng tôi không biết tìm ở đâu.”
“Nhưng tôi thì biết,” Perenelle trả lời ngay. “Areop Enap đang ở đây. Nếu chúng ta đánh thức Lão Nhện, bà ta sẽ chiến đấu cùng với chúng ta.”
“Nhưng trong khi chúng ta làm thế, thì con thuyền đã căng buồm ra khơi mất rồi,” Nicholas phản đối.
“Ông là Nhà Giả Kim,” Nữ Thần Quạ nói. “Bậc thầy về các nghệ thuật bí ẩn. Và bà,” bà ta hất đầu về phía Perenelle, “là Nữ Phù Thủy. Chắc chắn hai người có thể làm gì đó chứ?”
“Chúng tôi đã yếu đi rồi...” Nicholas mới nói được chừng đó.
Perenelle đặt bàn tay lên cánh tay chồng, “Nghĩ đơn giản đi, Nicholas. Cứ để mọi chuyện thật đơn giản.”
“Và nhanh nữa,” Nữ Thần Quạ nói thêm. “Con thuyền đang sẵn sàng phóng ra khỏi bờ.”
Nicholas nhìn quanh với vẻ tuyệt vọng. “Nếu có nhiều thời gian hơn, tôi có thể thay đổi cấu trúc kim loại và biến nó thành dạng xốp, hoặc từ hóa thân tàu để thu hút mọi mảnh kim loại về phía nó.”
“Chúng ta không có thì giờ cho việc phức tạp đâu,” Perenelle nói.
Nữ Thần Quạ vừa kéo sát tấm áo choàng vào người vừa quay nhìn về phía bờ biển. “Phương sách cuối cùng, chúng ta có thể nhảy lên thuyền, giết vài tên lính, có thể là thuyền trưởng hay lái thuyền gì đó.”
“Bà sẽ không tranh thủ được cơ hội đâu,” Perenelle nói. Mặc cho bề ngoài có vẻ dữ tợn, nhưng Nữ Thần Quạ có bộ xương giòn dễ gãy của loài chim, biết đâu bà ta có thể hạ một hai tên anpu rồi mới bị áp đảo thì sao. Nữ Phù Thủy nhìn lại chồng mình. “Chúng ta có thể thử làm đông nước biển một lần nữa được không?”
“Tôi nghi ngờ không biết có còn đủ mạnh để làm thế không, vả lại lúc nãy mình đã thấy nước đá tan nhanh thế nào rồi đó.”
“Chúng ta có thể ném vài quả banh lửa lên thuyền. Như thế sẽ tạo ra vài vụ lộn xộn, có lẽ làm lũ sinh vật trên khoang hoảng sợ chăng. Nếu chúng chạy tán loạn biết đâu chừng sẽ làm nghiêng thuyền, lật úp luôn.”
“Hãy để cách đó làm phương sách cuối cùng,” Nicholas nói. Và rồi mắt chợt sáng bừng, ông mỉm cười. “Đơn giản. Mình nói đúng, đôi khi đơn giản lại là tốt nhất.” Nicholas thu mình xuống vốc một nhúm đá sỏi. Ông chà xát giữa hai bàn tay, nghiền chúng thành bụi đất, sau đó ông đưa hai lòng bàn tay lên môi, nếm chất bột ấy trên đầu lưỡi.
“Úi. Thật kinh tởm,” Nữ Thần Quạ nói.
“Chưa đủ xi măng,” ông nhận xét. “Các tòa nhà ở đây cũ quá. Nào là bị muối ăn, nào là bị thời tiết tàn phá.” Ông cúi xuống nhấc một miếng gạch ra khỏi đất, cầm giơ ra một sải tay. “Cấu trúc của gạch đã rã từng mảnh rồi. Mối quan hệ phân tử giữ chúng liên kết với nhau đang phân hủy. Cách đây lâu rồi, bất cứ khi nào tôi và Perenelle cần chút ít tiền, chúng tôi lại lấy một cục than và biến nó thành một mảnh vàng.”
“Ông định biến con thuyền thành vàng hả?” Nữ Thần Quạ hỏi, rất kinh ngạc. “Sẽ ngoạn mục lắm đấy!” Bà ta cau mày. “Nó sẽ chìm, phải không?”
Nhà Giả Kim lắc đầu. “Không, tôi không định biến con thuyền thành vàng đâu. Tôi nghi ngờ không biết với tầm sức mạnh này, liệu tôi có làm thế được không. Ngoài ra, lúc nào tôi cũng thích làm việc nho nhỏ hơn...”
Nhà Giả Kim kéo dài rồi bỏ lửng, không khí thoáng mùi hương bạc hà. Từ từ những cạnh viên gạch trong lòng bàn tay ông bắt đầu vỡ vụn, phân hủy thành bột cám.
“Đặt tay mình lên vai tôi đi, Perenelle, cho tôi mượn ít sức lực. Bà cũng vậy, Nữ Thần Quạ,” ông chỉ dẫn. “Hãy đến đứng đằng sau tôi.”
“Thật ra tôi thà không chạm đến loài người còn hơn...” nữ thần càu nhàu, nhưng cũng dấn tới một bước.
“Và tôi cũng thích đừng bị một thứ còn già hơn cả loài người chạm vào, nhưng đây là thời điểm kì lạ và bất thường mà,” Nicholas trả lời.
Nữ Thần Quạ và Perenelle tự đứng vào vị trí đằng sau Nhà Giả Kim và để một chút luồng điện của họ chảy vào ông. Mùi hương bạc hà mạnh lên, nhưng vẫn chua chua, đăng đắng.
“Nhanh lên, Nicholas,” Perenelle giục. “Ai đó hoặc thứ gì đó chắc chắn đã để ý thấy rồi.”
“Trước tiên, một người phải tập trung...” Nhà Giả Kim chăm chăm nhìn vào cục gạch đã hóa thành bột trong bàn tay ông. Chầm chậm, bụi đất kia bắt đầu rỉ từng giọt ra khỏi bàn tay ông, chảy như nước. “Một khi kết quả mong muốn đã đạt được, thì một người đơn giản chỉ phóng ra năng lượng sáng tạo và hủy diệt. Quá trình quan sát và áp dụng.”
Đâu đó trong màn đêm, có gì đó kêu răng rắc, âm thanh nghe như tiếng súng bắn.
Đá nghiến vào nhau, kèn kẹt, re ré.
“Động đất nữa hả?” Perenelle hỏi.
Mặt đất rung lên khi một chuỗi nghiến răng rắc lốp bốp vang vọng xuyên màn đêm. Trên khoang thuyền trĩu nặng, trong nhà máy điện, và gần nhà kho Hậu cần, bầy quái thú gầm rú thét gào.
Màn sương tan ra ngay tức khắc để lộ cột khói cao vươn thẳng lên đằng sau nhà máy điện, ống khói của chiếc tàu cũ rùng rùng lắc lư khi khắp xung quanh chân tháp, gạch nổ tung, bắn sạn cát tung tóe mọi hướng.
Nicholas đưa tay lên mặt, thổi nhè nhẹ, vãi phần bụi còn lại trong lòng bàn tay vào bầu khí đêm.
Ba người quan sát ngọn tháp xếp lại làm hai và, hầu như rất chậm, kéo lê màn sương như khói, đổ sập xuống trên lưng con tàu đang neo đậu, nhấn chìm nó sâu xuống nước, bắn một vòm nước tung lên không trung. Kim loại kêu rít và con tàu vỡ làm đôi. Một thác nước dội tràn qua bến tàu và đường dành cho người đi bộ, quét một nhóm anpu lên bờ đá và trôi tuột ra biển. Đầu phía trước của con tàu vỡ đâm sầm xuống nước trở lại, bắn một đợt sóng nữa dội tràn qua bến tàu. Hai nửa con thuyền vỡ ngay lập tức nghiêng hẳn sang một bên, không khí đầy những tiếng kim loại nghiến vào đá khi từng mảnh chìm xuống.
Nicholas phủi sạch hai tay. “Và tất cả những gì tôi phải làm là nghiến vài viên gạch. Trọng lượng ống khói sẽ làm phần còn lại.”
Perenelle chồm tới hôn lên má chồng. “Rất cừ,” bà thì thầm.
“Một thắng lợi lớn,” Nữ Thần Quạ nhất trí. “Ông sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi không hôn ông nhé.”
“Và xin bà tha thứ cho tôi nếu tôi nói với bà rằng tôi thích bà đừng làm thế hơn.”
“Chúng ta sắp có vài vị quan khách rất tức tối,” Perenelle nói.
Một lưỡi ánh sáng cắt vào màn sương khi những cánh cửa dẫn đến nhà kho Hậu cần bật mở toang. Bọn anpu túa vào màn đêm, chiếm giữ các vị trí xung quanh cánh cửa, mõm chĩa lên không trung, hít hít ngửi ngửi. Hình dáng bước vào khoảng trống kia chỉ giống với con người một cách mơ hồ nhất. Một tấm áo choàng nhiều màu sặc sỡ bằng da thuộc có mũ trùm quấn quanh một bộ xương khô. Một luồng gió thổi ngược vào chiếc áo thụng để lộ ra một bộ xương trắng hếu bóng lưỡng bọc các cơ quan sống của một người đàn ông. Không như phần thân thể còn lại, cái đầu được đắp thịt và lông, thuộc về một con chó có tai nhọn, mõm dài. Da lốm đốm ghẻ lở, một tai trông như bị xé rách. Sinh vật ấy di chuyển vụng về, và khi tiến tới gần, trông rõ ra, thì thấy bàn chân nó đảo ngược, gót đưa ra trước, ngón chân dài nhằng có móng đen thui lại quay ra sau.
Ngửa đầu ra sau, sinh vật kia hít hít không khí như bọn anpu. Hàm nó nhúc nhích, và khi nói, lời của nó nghe như chất lỏng trong họng. “Ta ngửi thấy mùi gì thế này?” nó gầm gừ. “A, bạc hà, mùi hôi thối của Nhà Giả Kim bỉ ổi. Em trai ta đã nói với ta là nó chắc chắn mi không bao giờ tiếp tục xuất hiện nơi hòn đảo này được. Nhưng ta đã bảo nó rằng mi sẽ có mặt ở đây. Ta là Xolotl, anh trai Quetzalcoatl, con trai Coatlicue, và ta đến để đòi lại thành phố này cho các Elder.”
Khi không nghe thấy có tiếng trả lời, hắn lê bước tới gần hơn, một bàn tay xương xẩu giữ chặt tấm áo choàng quanh cổ, bàn tay kia giơ cao, đầu mỗi ngón tay xương là một ngọn lửa màu vàng chạch nhảy nhót như một cây nến. Khi hắn săm soi nhìn vào bóng tối âm u, hai con mắt cháy đỏ rực và tròn vo, phản chiếu ánh lửa. Hắn sủa rân như một con chó, rồi trở lại tiếng Anh. “Mi ở đâu, Nicholas Flamel? Hãy để ta nhìn thấy mi trước khi mi chết xem nào.”
Nhà Giả Kim bước tới, cho phép luồng điện màu xanh lá thắp sáng mình. “Mi sẽ làm gì, đồ quỷ sứ, khi không còn con thuyền mang lũ quái thú của mi lên bờ? Có vẻ như mi đã bị nhốt trên hòn đảo này với ta mất rồi.”
Xolotl mơ hồ xua xua bàn tay đang bốc cháy về phía thành phố San Francisco, rải rác từng đám lửa cháy. “Thì có thuyền khác, Nhà Giả Kim. Dee đã tậu cả một đội thuyền du lịch chuẩn bị cho tình huống này kia mà. Thậm chí ngay khi ta đang nói, chúng đã lên đường hướng tới đây rồi, hoặc là sẽ đi khi sương tan.” Gã lắc đầu. “Ta đã bảo em ta rằng màn sương là sai lầm. Nhưng cho tới khi thuyền đến, chúng ta sẽ vui vẻ biết bao nhiêu?” Quai hàm chó há hoác ra như đang cười nhe răng. “Sao, bằng cách săn lùng mi cho tới cùng.” Hắn chỉ về phía Nhà Giả Kim bằng bàn tay đang cháy và cả tá anpu phóng tới bên hông hắn. “Hãy mang chúng đến cho ta. Phải còn sống! Ta sẽ rất hân hạnh tự tay giết chết mi, Nhà Giả Kim,” Xolotl đoan chắc.
Nicholas vỗ hai bàn tay vào nhau, một bức tường lửa xanh lè bật thẳng lên mặt đất cứng ngay trước mặt ông. Hơi nóng gắt đẩy bọn chiến binh đầu chó rừng dội lui, lông cháy sém, bốc khói.
“Đây là một hòn đảo mà, Nhà Giả Kim, làm gì có chỗ nào để trốn,” Xolotl hú hét.
“Ta có chạy trốn đâu,” Nicholas vừa nói, vừa bước tránh khỏi ngọn lửa. “Ta đang đến tìm mi đây, đồ quỷ sứ.”
“Mi sẽ chết trên hòn đảo này!”
“Và mi sẽ chết cùng ta.”
Nicholas quay lưng cho Perenelle và Nữ Thần Quạ. “Bây giờ chúng ta cần phải đánh thức Areop Enap dậy. Bà ấy là hi vọng duy nhất của chúng ta đấy.”
“Chuyện gì xảy ra nếu chúng ta không thể?” Nữ Thần Quạ hỏi.
Perenelle và Nicholas đưa mắt nhìn bà ta, không nói một lời. Cuối cùng Perenelle mới nói. “Chúng ta sẽ đánh thức bà ấy,” bà nói cụt lủn. “Bằng không chúng ta sẽ nguy ngập cho đến chết.”
“Và có khả năng bị ăn thịt,” Nicholas nói thêm rồi nhoẻn cười.
“Ở gần hai người lúc nào cũng hồi hộp thế này sao?” Nữ Thần Quạ hỏi.
“Ngay cả với chúng tôi, thì tuần lễ vừa qua cũng là trường hợp ngoại lệ,” Nicholas nói.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ