Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
iten đứng che trên Prometheus vừa ngã xuống.
Thêm nhiều ngọn giáo nữa ló ra khỏi màn đêm, nhưng người bất tử Nhật Bản rất nhanh, vào thời trai trẻ, anh đã rèn luyện cách chống trả đao kiếm và cung tên, học cách bửa chặt chúng từ trên không. Đó là một kĩ năng hữu ích đối với một chiến binh, và hồi trai trẻ anh còn vừa bịt mắt, vừa lắng nghe tiếng rít rất nhẹ khi lưỡi kiếm đến gần nữa kia. Bây giờ anh cũng dùng đúng mưu mẹo ấy, đứng đầu cúi bên trái, bên tai nghe rõ của mình, quay về phía màn sương. Anh có thể nghe tiếng vèo mỏng nhất của đầu ngọn giáo, tiếng rít của không khí bị xé, thậm chí cả một chút lắc rắc rất nhẹ khi thân giáo gỗ bị uốn cong. Phần khó nhất là biết khi nào hành động. Quá sớm thì bỏ lỡ ngọn giáo, quá trễ thì lưỡi giáo hẳn đã cắm trúng vào người.
Hai ngọn giáo, nghe có vẻ như mỗi cái mỗi khác, xoáy tít lao ra khỏi màn sương.
Niten thư giãn, mắt nhắm hờ, theo dõi đường đi của hai ngọn giáo bằng âm thanh. Rồi anh cử động. Cây gậy tày của con Spartoi trong bàn tay trái gạt một ngọn giáo, thanh wakizashi trong bàn tay phải xẻ ngọn giáo thứ hai ra làm đôi. Mặt đất trước mặt anh rải rác những đoạn gỗ gãy bể.
Niten thoáng nhìn thấy con Spartoi như một hình dáng mơ hồ trong màn tối u ám, nhưng không tiến đến gần. Anh hi vọng chúng không tìm được lối vòng ra sau hàng rào xe, nhưng anh biết từ vị trí hiện tại mình anh không thể cử động để theo dõi được.
Kinh nghiệm lâu năm và chua cay đã dạy Kiếm sĩ phải dành hết sức chỉ tập trung vào trận đấu mà thôi. Một chớp mắt xao nhãng có thể mang đến cái chết. Một chiến binh cần phải theo đuổi một mục đích duy nhất. Anh không phí thì giờ nghĩ đến nhà Flamel, không thắc mắc xem tình hình họ thế nào, họ đã vượt ngoài tầm hỗ trợ của anh.
Một bộ ba ngọn giáo có ngạnh rít xé màn đêm, kéo màn sương xoắn lại như khói. Anh đập mạnh một ngọn sang một bên, lạng một ngọn nữa xé đôi, nhưng ngọn thứ ba trúng vào vai trái cắm xuyên qua thịt và làm tê cứng toàn bộ cánh tay. Cây gậy tày tuột ra khỏi ngón tay, rơi xuống đất kêu lắc cắc.
Niten nhăn mặt đau đớn, rồi để cho một chút luồng điện màu xanh sẫm bao quanh cánh tay, bịt kín vết thương. Nhưng tự anh có thể cảm nhận được tuổi tác của mình khi chữa lành, có thể cảm thấy độ nặng nề của cẳng chân, sự chèn chặt trong lồng phổi, và anh biết phải cần thời gian cảm giác mới trở lại với cánh tay mình. Anh sẽ phải kết thúc trận đánh này chỉ bằng một tay.
Vẫn đối diện với bóng đêm, anh khom mình bên cạnh Prometheus, đặt một ngón tay vào một bên cổ ông, cảm nhận nhịp đập. Không thấy gì cả, nhưng anh có cảm giác Elder cựa quậy bên dưới mình. “Ông còn sống,” Niten nói, lòng nhẹ nhõm.
“Bộ anh nghĩ tôi đang ngủ chắc?” Prometheus càu nhàu. Ông tì mạnh gót chân đẩy mình lên tư thế ngồi. “Suýt chút xíu thôi là ngọn giáo nhỏ kia giết chết tôi rồi.”
“Kỉ lục đấy: đó là hai ngọn giáo, và chúng không nhỏ chút nào. Ông cảm thấy sao?”
“Như mình vừa bị hai ngọn giáo đâm vào chứ sao.” Phần trước bộ giáp của Prometheus lõm vào, thủng hai lỗ. Ông ấn hai bàn tay vào ngực và toàn thân ông đỏ rực. Mùi hương cây anise ngay lập tức bao phủ lên mùi muối và thịt.
Tiếng kim loại kêu ken két trong màn sương, âm thanh cao thé và nghiên nghiến.
Elder già đi thấy rõ trước mắt người bất tử Nhật Bản trong quá trình chữa lành, tóc ông trắng như tuyết, những đường nhăn hằn sâu trên trán, những đường rãnh sâu chạy dọc theo mũi và xuất hiện nơi khóe miệng.
Trong bóng đêm, tiếng kính thủy tinh rạn răng rắc và chiếc cầu rung lên khi có thêm nhiều tiếng kim loại lanh canh.
Niten chìa tay đỡ Elder đứng dậy. Prometheus chà bàn tay trên bộ giáp, chữa lại hai lỗ thủng, lấp đầy lại bằng kim loại. “Tôi nghi ngờ không biết mình có thể làm thế này một lần nữa không. Anh thì sao?”
“Chỉ còn lại chút luồng điện thôi. Không nhiều nhặn gì. Có lẽ đủ cho một lần chữa lành nữa thôi, nếu vết thương không quá tệ.”
“Ít ra thì tóc anh chưa bạc.”
“Ồ, tôi nghĩ tóc mình sẽ đen cho đến ngày chết ấy chứ. Dù sao thì tóc ông cũng đâu có bạc thêm nữa,” Niten nói. “Trắng bóc rồi còn gì.”
“Lúc nào tôi cũng yêu thích màu đỏ thôi.”
Tiếng kim loại lại khua rổn rảng chát chúa.
Niten tựa tay lên chiếc xe hơi đậu gần nhất. Nghe nó rung rung. “Chúng đang kéo hàng rào chặn này ra từng mảnh,” anh nói.
“Đó là những gì tôi sẽ làm.” Prometheus gật gù. “Tôi tự hỏi không biết chúng sẽ chiến đấu hay bỏ qua chúng ta mà kéo nhau vào thành phố nhỉ?”
“Chúng sẽ chiến đấu cho xem,” Niten nói đầy tự tin. “Chúng ta đã làm chúng bực mình mà.”
“Làm chúng bực mình, bằng cách nào?”
“Bằng cách không chịu chết cho nhanh. Đây là bọn chiến binh chuyên nghiệp, tôi đã chiến đấu với những thứ như chúng cả đời mình rồi. Bọn chúng tin rằng chúng là vô địch, không ai đánh bại được. Điều đó khiến chúng ngạo mạn, cả ngu ngốc nữa. Và tôi đã thấy những ai ngu ngốc thì thường phạm sai lầm. Một kẻ cầm đầu khôn ngoan sẽ để một số lại đây giao chiến với chúng ta, lực lượng còn lại đi vào thành phố. Nhưng lòng kiêu hãnh đã giữ chúng ở đây. Bây giờ chúng phải giết chúng ta cho bằng được. Và danh dự được ban cho ai hạ được chúng ta.” Anh dừng lại. “Tại sao ông cười, Elder?”
“Tôi cược rằng đâu đó trong đám sương mù kia là một thủ lĩnh Spartoi đang nói về đạo quân Rồng của hắn gần như chính xác là thế.”
“Hắn sẽ phạm sai lầm,” Niten nói. “Chúng ta chí tử hơn bọn Spartoi nhiều.”
Nụ cười của Prometheus thật thảm thương. “Tôi không chắc là mình đồng ý đâu.”
“Ồ, nhưng chúng ta là vậy mà. Chúng ta có lí do khi ở đây. Chúng ta có chính nghĩa. Bằng kinh nghiệm của tôi, một chiến binh có chính nghĩa là một quân lính nguy hiểm nhất trong hết thảy. Bây giờ chúng ta phải chọn lựa. Đứng đây chiến đấu...”
“... hoặc bỏ chạy.” Elder ngước nhìn lên trời, cố ước lượng thời gian, nhưng những vì sao đằng sau màn sương mù không nhìn thấy được. “Tôi chỉ tiếc mình không cố trì hoãn chúng lâu hơn được nữa.”
“Bọn chúng vẫn còn đây mà, phải không nào? Mỗi giây phút cầm giữ không cho chúng vào thành phố là một chiến thắng của chúng ta. Nếu chúng ta đứng đây, bọn chúng sẽ phá tan hàng rào chắn này ra và tấn công bên sườn chúng ta. Nhưng nếu bây giờ chúng ta di chuyển, chúng sẽ không bao giờ tin rằng chúng ta có thể tấn công,” Niten nói. Cảm giác châm chích nơi đầu các ngón tay trái, anh lắc lắc để máu lưu thông trở lại.
“Nhất trí: chúng ta sẽ chiến đấu. Nhưng phải đứng sát vào nhau,” Prometheus nói ngay. “Nếu tách ra, chúng sẽ dễ dàng áp đảo đấy. Chúng ta sẽ cố cắt thẳng qua chúng tới phía bên kia cầu. Như thế sẽ khiến chúng quay người bỏ chạy khỏi thành phố. Sẽ thấy kết quả nếu giữ được chúng đến bình minh.”
Niten lóe lên một nụ cười sáng bừng trong vùng tối khi họ bắt đầu bước đi dọc theo cây cầu.
“Dường như anh phấn khởi vì một người đang hướng đến án tử chắc chắn không chạy đâu thoát thì phải,” Prometheus nhận xét.
“Mấy năm gần đây chẳng có biến cố gì xảy ra,” Kiếm sĩ thú nhận. “Thậm chí còn nhàm chán là khác. Thanh danh của Aoife quá kinh sợ đến nỗi không ai dám thách thức cô ấy. Những ai khôn ngoan toàn là tránh né chúng tôi thôi. Ngay cả khi có đi vào Vương quốc Bóng Tối chết người nhất đi nữa, chúng tôi vẫn thường bị bỏ mặc.”
“Anh làm gì cho hết thời gian?”
“Tôi dùng nhiều thời gian sơn một con thuyền nhà trên Sausalito.”
“Màu gì?”
“Xanh lục, luôn luôn là xanh lục. Tuy nhiên, không bao giờ có thể tìm được đúng màu xanh trước đó. Hình như có đến hơn bốn mươi sắc thái khác nhau của xanh lục thì phải.”
“Xanh lục là màu hay đấy,” Prometheus nói, thanh mã tấu tựa nhẹ trên vai phải. “Đừng hiểu sai tôi nhé: tôi thích màu đỏ. Nhưng lúc nào cũng mê màu xanh lục.”
Họ vừa thả bộ trong im lặng, vừa quan sát những hình dáng lung linh di chuyển xuyên màn sương mù chung quanh.
“Anh có gì phải tiếc nuối không?” Prometheus chợt hỏi.
Niten mỉm cười thèn thẹn, hai má hơi ửng hồng.
“Anh đỏ mặt kìa,” Prometheus nói, kinh ngạc.
“Một tiếc nuối. Chỉ một tiếc nuối thôi. Tôi tiếc là lúc này Aoife không ở đây với chúng ta. Hẳn cô ấy sẽ hứng thú với cuộc chiến này biết bao.”
Prometheus gật đầu tán thành. “Và chắc cô ấy cũng sẽ đánh bại bọn Spartoi thôi.”
“Bọn chúng phải bỏ chạy tránh xa cô ấy,” Niten đồng ý. “Chắc tôi nên hỏi xin cô ấy hãy đồng ý cưới tôi.”
Prometheus nhìn anh. “Anh yêu cô ấy à?”
“Vâng,” anh nói giản dị. “Qua nhiều thế kỉ tôi đã dần dà thấy yêu quý cô ấy.”
“Anh đã bao giờ nói cho cô ấy biết chưa?”
Niten lắc đầu. “Chưa. Tôi đã có được một hai cơ hội, nhưng bằng cách nào đó, đến đúng giây phút cuối, tâm trạng hồi hộp của tôi lại làm hỏng cả.”
Prometheus thở dài. “Vậy là anh chưa nói. Theo kinh nghiệm của tôi, chúng ta chỉ tiếc nuối những điều mình chưa làm được.”
Niten gật đầu. “Ông biết rằng tôi đã đối mặt và chiến đấu hàng thế kỉ với lũ quỷ sứ, cả người lẫn không phải người, và không ai còn sống có thể gọi tôi là kẻ hèn nhát. Nhưng tôi lại ngại hỏi cưới Aoife.” Người bất tử nhìn qua Elder. “Tôi sẽ làm gì nếu cô ấy nói không? Liệu chúng tôi có thể vẫn là bạn với nhau nếu cô ấy từ chối tôi không?”
“Lẽ ra anh nên hỏi cô ấy chứ,” Prometheus nói.
Vai Niten thõng xuống. “Tôi biết.”
“Anh có nghĩ cô ấy yêu anh không?” Prometheus nhấn mạnh.
“Với Aoife thì khó nói lắm.”
“Nhưng mà cô ấy ở bên anh bao lâu?”
“Chừng bốn trăm năm.”
“Tôi dám nói cô ấy có yêu anh đấy,” Elder nói đầy tự tin.
“Mà bây giờ cô ấy đã đi mất rồi,” Niten nói thêm. “Bị nhốt trong một Vương quốc Bóng Tối với một Quan chấp chính tàn ác, và không ai giải cứu cô ấy được cả.”
“Tôi cảm thấy tiếc cho Quan chấp chính ấy,” Prometheus nói.
“Đúng.” Niten mỉm cười, rồi cứng người lại hít hít không khí. “Tôi đang ngửi thấy...” anh mới vừa buột miệng, chợt quay người, hít thật sâu. Mùi hôi thối độc hại bao quanh hai người bất thình lình tăng dữ dội khi bọn Spartoi tuôn ra khỏi màn sương mù, giáo kiếm thọc lên, miệng há hoác, vuốt giương xòe.
“Thật vinh hạnh được quen biết anh,” Prometheus nói, thanh kiếm đỏ lóe lên thành một hình bán nguyệt, những tia lửa kêu rít nổ bật khỏi tấm khiên che và thanh kiếm.
“Và thật vinh hạnh được chết cùng ông,” Niten đáp. Anh lách người tránh một ngọn giáo, chụp đầu một ngọn khác và vặn mạnh ra khỏi tay một con Spartoi, rồi khéo léo búng nhẹ, lao ngọn giáo vào con quỷ sứ đang rất ngạc nhiên.
Bầy Rồng tấn công.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ