Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
ophie Newman nhìn chằm chặp vào hình phản chiếu của cô bé trong tấm gương nằm trong khung bạc bóng loáng. Chỉ một tích tắc, cô bé nhận ra chính mình.
Vùng kí ức nhấp nháy và nhảy nhót.... một cô gái mặc giáp bạc trên đỉnh kim tự tháp...
Cô bé chớp mắt và một chuỗi hình ảnh những phụ nữ trẻ và những cô gái nhỏ đủ mọi độ tuổi lướt qua thật nhanh, trong nhiều trang phục khác nhau, một số trên chiến trường, số khác trên đồng ruộng hoặc lớp học, trong hang động hay lâu đài, trong lều bạt trên thảo nguyên lộng gió...
Và trong khi các gương mặt kia có khác nhau, thì điểm chung vẫn là mái tóc vàng hoe và đôi mắt màu xanh lơ.
Sophie với tay sờ vào mặt kính. Cô bé nhận ra mình đang nhìn vào dòng dõi các bậc tiền bối xuyên suốt hàng ngàn năm và hàng trăm thế hệ. Nhưng cô bé là người đầu tiên hay cuối cùng trong dòng dõi của mình?
Cô bé thấy bộ giáp bạc khi quay trở vào căn phòng. Bộ giáp nằm trên giường như một trò chơi lắp hình kim loại ba chiều. Cô bé ngồi xuống chân giường, nhìn bộ giáp và suy nghĩ một lúc lâu không biết mình có nên mặc vào không.
Cuối cùng, vì những lí do không rõ lắm, cô bé bắt đầu mặc giáp vào, từng phần một.
Cô gái trẻ đang nhìn trả lại cô bé trong gương mình mặc bộ giáp gần như bằng bạc trong suốt được đúc khuôn theo dáng người của cô. Nó vừa khít với cô bé chính xác đến mức chắc hẳn không thể làm cho một người nào khác được. Bộ giáp không tô điểm, nhưng được đánh bóng sáng như gương. Xuyên qua lớp kim loại phần nào có thể thấy bên dưới là chiếc áo sơ mi bằng giáp xích mềm như lụa. Cô gái nhỏ mang đôi giày ống bằng bạc nhăn nhăn như da sơn dương cao ngang gối với phần ngón nhọn hoắt một cách tinh quái, đôi găng tay bạc khớp lại với nhau phù hợp với những móng dài, như móng vuốt. Sophie thậm chí còn không thích vẻ ngoài của chúng. Đeo trên lưng cô là hai vỏ kiếm rỗng, và mặc dù đã tìm kiếm khắp phòng, tìm kĩ trong tủ quần áo, cô bé vẫn không thấy vũ khí ở đâu cả.
Có tiếng gõ cửa. “Em đây,” Josh gọi.
“Cửa mở đó,” Sophie trả lời.
Josh bước vào phòng, đang mặc một bộ giáp gần như giống hệt. Bộ của cậu bằng vàng, chiếc áo lót bằng giáp xích bên dưới cũng vậy. Cậu cười toe, hai mắt lấp lánh vẻ vui thích. “Chị đã bao giờ nghĩ tụi mình mặc mấy bộ giáp này chưa?” Cậu mở tay ra xếp tay vào, gập mấy ngón tay. Lớp kim loại kêu lào xào như lụa. “Đó là kim loại, nhưng cũng là kính thủy tinh. Một loại gốm hay gì gì đó. Phải là một công nghệ cao thật sự đấy.”
Sophie chăm chú nhìn cậu em mình trong gương. “Của em có vừa không?”
“Như chiếc găng này nè,” cậu nói tới đó, chợt im bặt. “Chị có nghĩ hai bộ này được làm cho tụi mình không?”
Sophie gật đầu. Không có câu hỏi nào. “Đúng là cho tụi mình.”
Cậu từ từ quay người. “Chị nghĩ sao kì lạ, phải không?”
Cô bé mỉm cười. “Rất lạ lùng. Em có gặp vấn đề gì khi mặc nó không?” cô bé hỏi.
Cậu lắc đầu lia lịa. “Chị biết không, em đang nghĩ đến điều đó. Thật quái lạ, em khoác vào bộ áo này như thể đã mặc nó cả đời mình rồi vậy. Em biết khóa nằm đâu, kẹp nằm đâu, tất cả mấy cái đai dẫn đến đâu, làm thế nào để nịt lại.”
Sophie gật đầu. “Chị cũng vậy.” Cô bé vỗ vỗ vào vai cậu chỗ mấy vỏ kiếm rỗng. “Trông có vẻ như họ không giao phó phần cuối cùng của bộ đồ này cho tụi mình.”
“Em cược cái này dành cho bốn Thanh kiếm Quyền lực. Hai thanh cho em, hai thanh cho chị.”
“Chị thắc mắc không biết em sẽ lấy hai thanh nào,” Sophie hỏi khẽ, mặc dù đâu đó ở phần sâu thẳm nhất trong ý thức của mình, cô bé đã biết câu trả lời.
“Dee đã sử dụng mấy thanh kiếm đó để tạo nên cổng tuyến trên Alcatraz.” Josh dừng việc xem xét bản thân, ngước nhìn lên cô chị gái. “Mấy thanh kiếm có rơi xuyên qua cổng tuyến với tụi mình không? Em không nhớ là có nhìn thấy chúng.”
“Chị thì có,” Sophie nói. “Khi chị nhảy vào theo em, chúng cũng đổ nhào qua luôn. Lúc mở mắt chị có nhìn thấy chúng mà. Chị tưởng chúng là những cây kim loại gỉ sét, nhưng rồi Osiris đã gom hết ngay trước khi tụi mình cất cánh và chị nhận thấy là chúng rất quan trọng.”
“Bây giờ đến chuyện gì xảy ra nữa đây?” Josh hỏi.
Sophie nắm cánh tay em trai, dẫn cậu qua bức tường bằng kính thủy tinh. Đẩy cửa lui, cô bé bước ra vườn. Bầu khí thơm tho thoảng mùi trứng thối của lưu huỳnh từ ngọn núi lửa, không trung cuộn xoáy những đốm sạn cát đen rất nhuyễn, và tro xam xám. Khu vườn vắng tanh, Sophie dắt Josh đến một đài phun nước ở đó có một con voi ma mút điêu khắc phun nước lên tầng không bằng cái vòi chĩa lên. Âm thanh róc rách của nước tạo thành tiếng nhạc vi vu trầm trầm.
“Tụi mình phải làm gì bây giờ?” cô bé hỏi trong tiếng thì thào gấp rút. “Mỗi lần bắt đầu nghĩ đến những việc vừa xảy ra chị lại cảm thấy buồn nôn. Mấy người này...” Cô bé vẫy bàn tay mang găng về hướng ngôi nhà. “... Mấy người này, thậm chí chị còn không chắc họ có phải là ba mẹ của mình không nữa, họ khác lắm.”
“Họ đúng là khác thật,” Josh tán thành. “Hồi ở đó em còn nghĩ ba mẹ đã bị bắt cóc và bị thay thế bằng những kẻ rất giống, như trong phim ‘Invasion of the Body Snatchers’ ấy.”
“Còn bây giờ?” Sophie hỏi.
“Em nghĩ họ đúng là những người tụi mình đã lớn lên cùng. Họ trông giống ba mẹ, đi đứng nói năng giống ba mẹ, thậm chí cũng có kiểu cách rất riêng của ba mẹ, nhưng họ không phải là những người tụi mình biết.”
“Không phải,” Sophie nhất trí.
“Và rõ ràng bây giờ họ giữ tụi mình ở đây, dưới tầm kiểm soát của họ, đã thực hiện bất kể hành động quái nào mà họ có. Tụi mình đang nhìn thấy đúng con người thật của họ.” Cậu nhúng chiếc găng tay xuống nước và chăm chú quan sát nước hóa thành vàng. Không khí chợt nghe mùi cam. “Nhìn này! Đó là nước cam!”
“Josh. Tập trung!”
“Chị nói nghe như mẹ hoặc Isis hay là bất cứ cái tên gì của bà ấy. Họ khác lắm,” cậu lặp lại. “Nhưng chị biết chuyện gì không: hồi ở nhà, họ đã luôn có chút kì lạ rồi mà. Họ không như các bậc cha mẹ bình thường.”
Sophie gật gù. “Chị không rõ các bậc cha mẹ bình thường ra sao,” cô bé nói.
“Suy nghĩ đi. Họ không khuyến khích tụi mình có bạn bè. Chẳng bao giờ tụi mình đi dự các bữa tiệc đêm không ngủ, chẳng bao giờ được phép ở lại bất cứ nhà ai. Chẳng bao giờ được đi thực tế.”
“Và tụi mình cứ thay đổi trường suốt,” Sophie thì thào. “Họ cô lập tụi mình.”
“Chính xác.”
“Nhưng tụi mình cũng đã có bạn mà.”
“Bạn bình thường, chứ đâu phải bạn thân. Bạn thân của chị là ai nào?” Josh ném về phía cô chị gái một cái nhìn thách thức.
“Ừ thì, có Elly.”
“Một người đang ở New York, một người bao lâu rồi chị chưa gặp?”
Sophie gật đầu. “Lâu lắm rồi.”
“Tụi mình không bao giờ có một tuổi thơ bình thường,” Josh nói tiếp. “Ba - Osiris. Ô, từ giờ trở đi em sẽ cứ gọi ông ta là Osiris - nói đúng: tụi mình được đào tạo toàn những thứ đáng kinh ngạc. Đừng hiểu sai ý em nhé. Một số cũng vui vui. Nhưng tham quan các điểm khảo cổ xa xưa có phải là nơi một gia đình bình thường đến chơi không? Năm em muốn đi Disneyland thì rốt cuộc tụi mình lại ở Machu Picchu.”
“Ở đó em đã giẫm vào...”
“Em biết rồi. Tụi mình đã học lịch sử, khảo cổ học, tụi mình được cho xem các ngôn ngữ cổ đại, đến viện bảo làng xem vũ khí và áo giáp.” Cậu gõ gõ ngón tay kim loại lên ngực mình. “Lần đầu tiên khi em nhìn cái này, nó rất quen thuộc với em. Có bao nhiêu người mười sáu tuổi...”
“Mười lăm rưỡi,” Sophie chỉnh lại.
“... mười lăm tuổi rưỡi lại biết rằng đây là bộ giáp theo phong cách Gothic từ cuối thế kỉ mười lăm kia chứ?”
Sophie bật cười. “Chị không biết điều đó.”
“Nhưng em biết.”
“Em thuộc loại người đam mê các hoạt động trí não mà,” cô bé nhắc cho cậu em nhớ.
“Đôi giày của chị được gọi là gì?” cậu hỏi.
Sophie nhìn xuống đôi giày bốt kim loại phần ngón chân nhọn. “Sabatons,” cô bé nói ngay.
Josh cười toe. “Em bảo đảm mọi người mười lăm tuổi rưỡi đều biết điều đó. Em cược là cô bạn Elle rành thời trang của chị khả năng cũng có một đôi.”
Sophie cười phá lên, “Nó đã tìm được đôi của nó trong một cửa hàng bán quần áo và trang sức ở Village.”
“Và chắc hẳn chị ấy đã gửi cho chị một thư điện tử dài...”
“Kèm hình nữa”
“Với hình chụp đôi giày đó, cửa hàng, quán cà phê và chiếc nhẫn chị ấy có sau đó.”
Không khí rung lên và một chiếc vimana trườn thấp qua ngôi nhà, rồi khuất tầm mắt. Cả hai đều thoáng nhìn thấy Osiris ngồi nơi bảng điều khiển, tiếng cười của hai đứa nhạt đi.
“Họ đang rèn cặp tụi mình,” Sophie nói. “Huấn luyện tụi mình. Vậy mình làm gì bây giờ?”
“Cứ làm những gì mình cảm thấy đúng thôi,” cậu trả lời.
“Nhưng đúng cho ai? Cho tụi mình hay là cho họ?”
“Khi nào nghi ngờ, tụi mình cứ làm theo những gì trái tim mách bảo. Lời nói có thể giả tạo, hình ảnh và âm thanh có thể bị xuyên tạc. Nhưng cái này...” Cậu vỗ vỗ vào ngực, bên trên trái tim mình. “Cái này luôn luôn đúng.”
Sophie nhìn cậu, hai mắt mở lớn đầy ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
“Có người đã nói với em như thế,” cậu nhanh nhẹn nói thêm, hai gò má ửng đỏ.
“Flamel hả?” cô bé đoán chừng.
“Dee.”
Cánh cửa kính trượt mở ra, Isis và Osiris xuất hiện. Hai người mặc bộ giáp màu trắng trơn, mỗi người cầm hai thanh kiếm, mỗi tay một thanh.
“Trông họ như vừa bước ra từ phim Star Wars vậy,” Josh lầm bầm. Cậu bắt đầu hát ư ử đoạn Imperial March trong họng.
Cô chị gái cắn môi, lấy đôi giày mũi nhọn hất nhẹ bảo cậu im. Có gì đó bảo cô bé rằng cười đùa không phải là cách cư xử tốt.
Isis và Osiris dừng lại trước hai đứa nhỏ. Isis đứng trước Josh, Osiris trước Sophie.
“Hai đứa trông cừ nhỉ,” Isis nói. “Tụi con sẽ gây ấn lượng tuyệt vời đấy.”
“Hai con trông như vua chúa vậy,” Osiris tán thành. “Và mọi nhà thống trị đều cần đến một thanh kiếm, biểu lượng của quyền thế và uy lực. Điều đó chỉ đúng khi cặp song sinh huyền thoại mỗi người nên có hai thanh kiếm những thanh kiếm sinh đôi.”
Isis nhấc ra hai thanh kiếm bà mang theo. Chúng gần như giống hệt nhau, những chi tiết nơi phần chuôi bọc da khác nhau một cách rất tinh tế. Mỗi thanh kiếm dài chừng năm tấc, được tạo hình từ cùng một phiến đá xám lấp lánh. “Những thứ xưa cổ này, còn xưa hơn các Elder, Quan chấp chính hoặc ngay cả Người cổ đại. Nghe nói rằng chúng được hình thành từ các Thần Đất, nhưng ta nghi ngờ điều đó: chúng được tạo ra từ các vật liệu khác nhau. Các thanh kiếm này mang nhiều tên gọi xuyên suốt nhiều thiên niên kỉ, và từng được giữ bởi các hoàng đế và vua chúa, các hiệp sĩ và những chiến binh bình thường. Nhưng chúng luôn luôn là của con, Josh.” Bà giơ cao hai thanh kiếm, ánh mặt trời bật khỏi lưỡi kiếm. “Đây là Clarent, Hỏa Kiếm, còn đây là Excalibur, Băng Kiếm.” Isis vòng ra phía sau Josh, vừa nói vừa trượt hai thanh kiếm vào vỏ kiếm rỗng trên lưng cậu. Clarent bên trái, Excalibur bên phải.
“Còn con, Sophie, con có Durendal, Khí Kiếm cùng với Joyeuse, Địa Kiếm,” Osiris vừa nói vừa chuồi hai món vũ khí vào vỏ kiếm bằng bạc trên lưng cô gái nhỏ. “Đây là các vũ khí được mang bởi các nhà thống trị Danu Talis qua nhiều thế hệ. Thời điểm này con hãy giữ chúng.”
Isis và Osiris bước lùi lại. “Ta đã mơ về giây phút này hàng bao thiên niên kỉ nay,” Isis thì thầm. “Giây phút cặp song sinh huyền thoại sẽ đứng trước chúng ta trong bộ giáp của Chúa tể Danu Talis.”
“Bây giờ đây,” Osiris nói, “hãy để chúng ta tuyên bố quyền lợi dòng dõi của các con.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ