Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
ất thình lình màn đêm yên tĩnh bị xé toang do một tràng sủa kì cục, một âm thanh hơi giống như tiếng ho khan.
“Chó ư?” Perenelle hỏi.
“Không phải chó, hải cẩu đấy,” Nicholas buột miệng.
Ngay lập tức, bầy mòng biển bay lượn phía trên đầu, những ánh chớp ma quái lóe lên trong sương mù, kêu quang quác, quàng quạc.
“Có gì đó không ổn. Mòng biển thường không kêu ban đêm,” Nicholas nói. Nhắm mắt, ông ngửa đầu hít thở sâu. “Kì cục. Tôi không ngửi thấy mùi gì mới cả.”
Thêm những tràng sủa, lần này là chó thật. Âm thanh bị màn sương dày chặn tiếng.
“Ồ không!” Đột nhiên Nicholas đưa tay chụp lấy cánh tay Perenelle vừa đúng lúc cầu tàu bắt đầu lăn tròn và rung rung. Mấy cái ghế kim loại họ đang ngồi rung lên và khua lách cách trên nền đá.
“Đó là gì vậy?” Perenelle hỏi, khi những chấn động rền rền cuối cùng cũng giảm bớt. “Elder hả? Hay là Quan chấp chính?”
“Động đất,” Nicholas nói, có chút hụt hơi. “Có lẽ đến bốn độ Richter. Và gần, rất, rất gần.”
“Mình nghĩ ai đã gây ra?” Perenelle thắc mắc. “Nếu các Elder Đen tối có thể đạt tới sức mạnh cỡ đó, vậy thì chúng ta gặp rắc rối rồi. Bọn họ có thể phá hủy thành phố này mà không cần phải có một sinh vật nào lên bờ.” Bà cau mày. “Tại sao trước giờ bọn họ không dùng đến nhỉ?”
Nhà Giả Kim lắc đầu. “Có lẽ hiện tượng thiên nhiên thôi,” ông nói. “Nhớ chuyện gì đã xảy ra hồi mình và Machiavelli đánh nhau trên ngọn núi Mount Etna không? Tôi chắc chắn cơn động đất ấy gây ra do tất cả các năng lượng thô đều tập trung vào thành phố.” Ông xoa hai bàn tay vào nhau, những tia lửa màu xanh lá tỏa sáng mờ mờ trong không trung. “Nhìn kìa. Không gian sinh động hẳn lên với những luồng điện. Chúng ta biết Bastet đâu đó ngoài kia. Cả Quetzalcoatl nữa. Prometheus và Niten đang trên đường đến đương đầu với các chiến binh Spartoi và tôi không rõ con Rồng này có luồng điện hay không. Mars, Odin, Hel, Billy, Machiavelli và có lẽ cả Diều Hâu Đen nữa đều đang ở trên hòn đảo.” Ông rà bàn tay lên đầu, vừa xoa xoa mái tóc cắt sát vừa suy nghĩ. Tĩnh điện kêu xì xì khắp da đầu, bắn ra những tia lửa như pháo hoa trên hai vai ông. “Một lí do nữa giải thích tại sao các Elder không bao giờ tụ tập đông đúc trong thời hiện đại.”
Perenelle liếm môi, gật đầu. “Tôi có thể nếm thấy năng lượng trong không khí.”
Một cơn rùng rùng kéo dài mười giây làm khắp đường phố rung chuyển. “Dư chấn,” Nicholas thều thào. “Tôi tưởng tượng lần cuối cùng có quá nhiều luồng điện tập hợp trong một không gian cô đọng như thế này là hồi ở trên Danu Talis.”
“Nếu có ai đến hỗ trợ chúng ta, thì luồng điện của họ, cộng với mọi thứ khác ở đây, có lẽ sẽ mang đến một trận động đất thậm chí còn lớn hơn. Chúng ta cần phải qua tới hòn đảo và kết thúc chuyện này.” Bà nắm bàn tay chồng, kéo ông đi dọc theo rìa bến cảng, ra phía nước. “Ngay khi chúng ta bắt đầu sử dụng luồng điện,” bà nói, “chúng ta đã để lộ vị trí cho bất kì ai bất kì thứ gì ngoài kia. Mà chúng ta nay đã già lắm rồi. Nếu có thứ gì cản trở chúng ta xông qua vịnh, chắc trước khi tới nơi chúng ta đành liều cái mạng già sắp chết này mất thôi.”
Perenelle và Nicholas chạy ngang qua công viên Aquarium của Vịnh. Họ có thể nghe thấy bên trái mình tiếng nước vỗ vào các thân gỗ. Cả hai đều biết có nhiều tàu thuyền trên bến neo, nhưng không nhìn thấy được vì sương mù. Họ có thể nghe thấy tiếng thân tàu giộng và cạ quẹt vào cọc gỗ, những sợi dây néo sút ra khỏi phần kim loại. Một cột buồm lù lù ngay trước họ và họ chợt bắt gặp mình đã đứng ngay nơi mép cầu tàu. Sương mù cuộn khỏi mặt nước như làn hơi bốc lên.
“Mình có nhớ làm việc này thế nào không?” Nicholas hỏi kèm theo một nụ cười thận trọng.
“Tất nhiên.” Perenelle mỉm cười. “Đó là một câu thần chú biến đổi đơn giản thôi mà. Chúng ta thường dùng để...” Những lời cuối tắt ngấm trên môi bà và nụ cười nhạt đi.
“Chúng ta thường dùng để làm bọn trẻ vui vẻ,” Nicholas nói tiếp cho hết câu. Ông quàng tay quanh người vợ và kéo bà sát vào, mái tóc ẩm ướt của bà dính lên mặt ông. “Chúng ta đã làm những gì chúng ta tin là đúng,” ông nói nhanh, “và tôi sẽ không bao giờ chấp nhận rằng những gì chúng ta đã làm là sai.”
“Chúng ta đã bảo vệ cuốn sách,” bà lẩm bẩm.
Qua nhiều thế kỉ, Nicholas và Perenelle Flamel đã tìm kiếm cặp song sinh huyền thoại. Khi tìm thấy những cặp Vàng và Bạc, hai ông bà cố thử Đánh thức họ, nhưng không ai trong số rất ít những người sống sót ấy sau này được lành mạnh thật sự. Chỉ trừ Sophie và Josh.
“Quá nhiều mạng sống đã mất đi,” bà thì thầm.
“Quá nhiều người được cứu,” ông nói nhanh. “Chúng ta bảo vệ cuốn sách khỏi Dee. Mình có thể hình dung hắn sẽ làm gì nếu tìm thấy cuốn sách đó không? Cuối cùng, chúng ta tìm được cặp song sinh huyền thoại, và đã Đánh thức hai đứa nhỏ thành công. Chúng ta đang làm đúng, tôi nhận thức như thế.”
“Tôi nghĩ Tiến sĩ Dee có thế nói chính xác y như vậy khi phán xét hành vi của hắn,” Perenelle nói đầy cay đắng.
“Perenelle.” Nicholas Flamel nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh lá của vợ. “Cuộc hành trình của chúng ta đã mang chúng ta tới đây, tới nơi này, vào thời này, nơi chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt. Cùng nhau, chúng ta có thể giải cứu thành phố và ngăn không cho các Elder Đen tối phá hủy Vương quốc Bóng Tối này.”
Nữ Phù Thủy gật đầu và lùi cách chồng một chút. Đứng sát trên rìa cầu tàu, bà xòe hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên, các ngón tay cong lại. Luồng điện trắng như nước đá của Perenelle hình thành một vũng nước nhỏ trong lòng bàn tay bà. Những bọt nước chầm chậm dâng lên và nổ bụp bụp, sau đó chất lỏng ấy tràn ra khỏi bàn tay, rơi xuống biển thành từng dòng dài sền sệt như thạch. Nicholas bước qua, và chỉ trong tích tắc trước khi nắm lấy bàn tay vợ mình, luồng điện của ông chảy thành một chiếc găng bọc những ngón tay và mùi hương bạc hà đậm đặc tràn ngập không khí. Hai luồng điện hòa quyện vào nhau một trắng một xanh trở thành khối dinh dính màu xanh ngọc lục bảo chảy qua hai bàn tay nắm chặt, chạm đến đâu làm màn sương ướt cứng lại thành những mảnh nước đá đến đó, rồi mới bắn tung tóe xuống những đợt sóng bên dưới.
“Biến đổi,” Nicholas nói. “Một trong những nguyên tắc đơn giản nhất của thuật giả kim.”
“Có lẽ chỉ đơn giản với mình thôi,” Perenelle mỉm cười.
“Chuyên ngành của tôi mà,” ông nhất trí. “Tất cả những gì ta phải làm là thay đổi trạng thái của nước từ thể lỏng sang thể rắn.”
Luồng điện của nhà Flamel chạm vào sóng nước đến đâu thì ở đó nước đá kết thành một khoảnh hơi tròn tròn. Có tiếng lốp bốp, tanh tách, răng rắc, các con sóng khi dâng lên bị cứng lại đóng thành băng, rồi xòa xuống thành một phiến nước đá bên hông cầu tàu.
Nicholas đỡ Perenelle trèo xuống trên khoảnh nước biển đã đóng băng ấy. Bà giậm chân. Nước đá kêu cót két nhưng vẫn rắn chắc. Sau đó bà còn nhảy lên nhảy xuống.
“Xin đừng làm thế mà,” Nicholas lào thào.
“Xuống đi,” bà gọi với lên, “nước đông thành đá rồi.”
“Ừ. Chúng ta cần nhanh lên,” Nhà Giả Kim vừa nói, vừa trèo qua hông cầu tàu. “Sẽ không giữ được lâu đâu. Muối biển sẽ ăn vào nước đá.” Khi ông thả chân lên khoảnh nước đá tròn, nó chênh nghiêng và lắc lư qua lại. Ngay lập tức Perenelle bước qua phía bên kia, cân bằng trở lại.
Hai vợ chồng cùng đứng cạnh nhau trên miếng nước biển đông thành đá. Xung quanh họ, nước vẫn là chất lỏng. Nhà Giả Kim xoa hai tay vào nhau, như thể đang lăn một trái banh. Mùi hương bạc hà gần như áp đảo. Ông vung cánh tay, tung luồng điện của mình thành một dải băng xoạc dài chừng một mét hai phía trước họ. Luồng điện bắn tóe trên mặt nước và cứng lại ngay thành một cây cầu nước đá trên mặt biển. Tay trong tay, Nhà Giả Kim và Nữ Phù Thủy bước lên cây cầu rạn răng rắc.
Tới được cuối cây cầu, Perenelle vung cánh tay, và một làn khói trắng mờ mờ sáng dài gần hai mét hình thành trên mặt biển, làm nước biển đông thành đá.
Hai vợ chồng tiếp tục đi trong im lặng, tạo ra trước mặt mình từng quãng một của cây cầu nước đá. Đằng sau họ, nước biển có muối nhanh chóng đòi lại con đường vừa đóng thành băng. Con đường này nằm sát mặt nước, bị phủ một màn sương luôn dày đặc nên họ không thể nhìn thấy gì, và họ không nhận thức được đang cách bãi biển bao xa. Họ biết mình phải đi vào vịnh, bởi vì từng đợt sóng càng lúc càng cao, rắn lại thành những kiểu mẫu hình chữ S xinh đẹp. Nhưng biển chung quanh càng lúc càng động và con đường nước đá chỉ tồn tại được có vài giây, vừa đủ thời gian cho phép họ phóng từ khoảnh này sang khoảnh kế tiếp.
Bất chợt Perenelle siết tay chồng. Không nói một lời, ông gật đầu.
Có gì đó bắn tung tóe qua làn nước phía bên trái họ. Cái thứ hai rồi cái thứ ba. Sau đó, rất mờ nhạt, như tiếng động từ những ống nghe xa xa nhỏ xíu, âm thanh giống như một sở thú vào giờ cho ăn và họ nhận ra mình đã gần với hòn đảo lắm rồi.
Nicholas ném xuống một đoạn đường đi nữa. Họ vừa bước lên đó thì một con quỷ sứ ló ra khỏi màn sương. Tiếp theo là con thứ hai và con thứ ba.
Nữ Thần Biển.
Lao ra khỏi màn sương mù phô ra mái tóc dài màu xanh lá hoang dại, hàm răng lởm chởm và móng vuốt lấp lóa, chúng nhào xuống hai hình dáng đi trên dải nước đá đang tan chảy giữa Vịnh San Francisco.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ