The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
ầu Cổng Vàng lắc lư.
“Động đất,” Prometheus nói. “Tôi tự hỏi không biết như thế có phải là cuối cùng Ruaumoko đã đứng về phe các Elder Đen tối rồi chăng.”
“Không đâu, tôi e rằng ông bạn nóng nảy của chúng ta đã bị nhốt trong một Vương quốc Bóng Tối mất rồi,” Niten nói kèm theo một nụ cười ít thấy. “Ông ta có chút bất đồng ý kiến với Aoife và biến mất tăm.”
Cơn dư chấn thứ hai ầm ầm, chiếc cầu kim loại kêu rền.
Bầu khí lạnh đượm muối nhuốm mùi hương đăng đắng ngòn ngọt của cây anise, và trong khoảng cách một bước chân Prometheus lung linh trong bộ giáp đỏ chiếu sáng mờ mờ. Cây mã tấu khổng lồ buộc chéo qua lưng, một tay ông ta cầm cây búa chiến, tay kia cầm rìu chiến.
Niten vẫn mặc bộ vét đen của mình, nhưng lúc này đã công khai đeo sau lưng hai thanh kiếm - katana và wakizashi.
Nhiều xe hơi đã bị bỏ lại trên cầu khi màn sương mù thấp sát xuống thành phố khiến cho việc lái xe trở nên quá nguy hiểm. Trong sương mù, những chiếc xe đứng lùm lùm thành những hình thù không phân biệt được, như những con thú đang thiu thiu ngủ. Prometheus và Niten kiểm tra từng chiếc một khi họ đi ngang qua, nhưng tất cả đều trống trơn. Ánh đèn của một chiếc xe hơi vẫn còn bật sáng. Chùm sáng bật ngược ra khỏi một bức tường khuấy động không thể xuyên thấu được.
“Hai chống lại ba mươi hai,” Niten nói.
“Trước nay tôi chưa bao giờ đánh nhau với Spartoi,” Prometheus thú nhận. “Tôi chỉ biết chúng qua danh tiếng thôi và thật đáng kinh sợ.”
“Chúng ta cũng có danh tiếng tầm cỡ đó mà,” Niten nói.
“Ừm, anh thôi,” Elder nói. “Hầu như tôi chưa bao giờ là một chiến binh cả. Sau biến cố Nhận chìm của hòn đảo, hiếm khi nào tôi cầm lại vũ khí.”
“Chiến đấu là một kĩ năng ông chẳng bao giờ quên được,” Niten nói, giọng nói thoáng nghe buồn buồn. “Tôi đã đánh tay đôi lần đầu hồi mới mười ba. Rồi chiến đấu luôn từ đó.”
“Nhưng anh còn hơn cả một kiếm sĩ,” Prometheus nói. “Anh là một nghệ sĩ, một nhà điêu khắc, và là một văn sĩ.”
“Không có người nào chỉ làm một việc.” Niten trả lời. Hai vai anh hạ xuống và thanh đoản kiếm đã xuất hiện nơi bàn tay trái, từng giọt nước lấp lánh nơi lưỡi kiếm. “Nhưng đầu tiên và trên hết, tôi luôn là một chiến binh.” Anh thọc lưỡi kiếm vào màn sương và khuấy tung nó như một thứ chất lỏng.
“Càng lúc càng dày,” Prometheus nói.
“Đàng nào cũng tốt. Chúng ta có thể lợi dụng nó làm lợi thế cho mình.”
“Chúng ta sẽ không thể nhìn thấy bọn chúng,” Prometheus cãi.
“Thì bọn chúng cũng không thể nhìn thấy chúng ta,” Kiếm sĩ nhắc ông. “Chúng ta có lợi thế là biết chính xác mình đang đối mặt với ai và với cái gì. Bọn chúng không biết chúng đang chống lại ai. Hay là bao nhiêu.”
“Một ý hay.”
“Tôi có thể có một đề nghị được không?” Niten nói, hơi ngài ngại.
“Tất nhiên. Anh là chiến binh chủ lực mà. Ở đây, anh là chuyên gia.”
“Hãy làm mất bộ giáp ấy đi.”
Đôi mắt màu xanh lá của Prometheus nhấp nháy ngạc nhiên.
Niten hít vào. “Tôi có thể ngửi thấy mùi luồng điện của ông. Và nếu tôi có thể, thì bọn chúng cũng thế. Hơn nữa, đúng là có một chút màu đỏ thẫm quanh người ông, một ánh sáng đỏ mờ mờ. Trên nền tối này, ông sẽ nổi bật lên như một ngọn đèn tín hiệu mất thôi.”
“Tôi giữ hai thanh kiếm được không?” Prometheus hỏi.
“Một thôi có lẽ đủ rồi.”
“Anh có hai kìa,” Elder nhắc.
“Tôi nhanh,” Niten nói. “Nhưng ông thì mạnh. Hãy giữ lại thanh gươm to bản.”
Elder gật đầu, bộ giáp của ông nhấp nháy biến mất, để lại ông trong bộ quần jeans áo sơ mi, với duy một thanh mã tấu trong tay.
“Ông muốn chiếc cầu bên nào?” Niten hỏi.
“Tôi sẽ lấy bên phải,” Prometheus nói.
“Tôi nghĩ có lẽ thế.” Niten vừa gật đầu, vừa dịch sang bên trái. “Chúng ta không thể để bọn Spartoi vào thành phố được.”
“Hãy nhớ, chàng chiến binh, thậm chí chúng ta còn không buộc phải giết chúng, đơn giản chỉ cần giữ chân chúng cho tới bình minh,” Prometheus đáp. “Năng lượng làm cho chúng sống rồi sẽ tiêu tan. Tôi quan tâm đến việc làm sao để chỉ một hay hai con giao chiến với chúng ta tại đây thôi, số còn lại đơn giản cứ ùa qua. Chúng ta không thể đồng loạt chiến đấu với chúng được.”
Niten gật đầu. “Cái chúng ta cần là thanh chắn hay đại loại thế,” anh mới nói tới đó.
Đồng loạt cả Elder và người bất tử đều quay nhìn vào những hình dáng nhòa nhòa của những chiếc xe bị bỏ lại. “Ông mạnh cỡ nào lận?” Niten hỏi.
“Rất mạnh. Anh đang nghĩ đến một bức tường làm bằng xe hơi chứ gì?”
Sương mù biến mái tóc đen của Niten thành một chiếc mũ bạc. Anh ta đưa hai ngón tay thành hình chữ V. “Chúng ta có thể tạo ra một cái phễu. Dồn sát bọn Spartoi, đẩy chúng vào với nhau, dẫn chúng tiến đến chúng ta và cướp đi lợi thế số đông của chúng. Chúng chỉ có thể đến với chúng ta mỗi lần một con thôi...” Giọng anh ta kéo dài rồi bỏ lửng. “Hay là chúng có thể trèo qua mấy chiếc xe hơi thì sao ta, tôi giả sử thế.”
Elder cười khùng khục. “Anh đã bao giờ nhìn thấy Spartoi chưa?”
Niten lắc đầu.
“Chúng lớn lên từ răng Rồng. Anh biết cá sấu sông Nile trông thế nào không? Đương nhiên là anh biết,” Prometheus nói, tự trả lời cho câu hỏi của chính mình. “Spartoi chia sẻ nhiều DNA thuộc loài bò sát. Chúng gần như cao bằng anh nhưng cẳng chân ngắn, rất ngắn, thân mình dài, đầu hẹp. Chúng có thể chạy trên hai hoặc cả bốn chân, và chúng nhanh, rất nhanh, cực nhanh. Nhưng lại không giỏi leo trèo đâu.” Ông liếc mắt nhìn vào màn sương. “Nếu tôi lật nghiêng những chiếc xe, có thể sẽ làm cho việc leo trèo càng khó khăn hơn.” Ông săm soi nhìn vào bóng tối nhưng không thấy được gì. “Tôi không chắc mình sẽ cần bao nhiêu chiếc xe, hoặc không biết có đủ trên cầu hay không. Phải mất một lúc để tổ chức sắp xếp lại.”
“Vậy thì tôi sẽ đi giữ cho lũ bạn cá sấu của chúng ta bộn rộn mới được.” Hàm răng Niten sáng lóa khi anh ta cười. “Tồi sẽ cố gắng để lại một vài con cho ông đấy.” Anh bước đi và chìm vào bóng đêm.
“Cẩn thận nhé,” Prometheus gọi lớn.
Một giọng nói kì quái rỉ ra khỏi màn sương. “Tôi được sinh ra là vì việc này mà. Điều tệ hại nhất có thể xảy ra là gì nào?”
“Anh có thể bị lũ Spartoi giết chết và ăn thịt.”
“Đừng làm tôi chết khiếp chứ.”
“Có đấy,” Prometheus cảnh báo. “Bọn chúng không cần chờ cho tới khi anh chết mới bắt đầu ăn thịt anh đâu.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ