Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
siris và Virginia Dare đứng lên khi Sophie và Josh tiến đến gần. Cặp song sinh mặc quần jeans và áo thun mới tinh. Josh cột một chiếc áo khoác Giants màu kem quanh thắt lưng, còn Sophie mặc áo len màu đen bên ngoài áo thun.
Virginia gật đầu với Sophie và mỉm cười với Josh. “Cô cậu trông tuyệt không có vẻ gì là mệt mỏi trong cuộc phiêu lưu của mình.” Ả liếc xéo sang Osiris. “Ông phải tự hào về con mình đấy. Hai đứa nhỏ đã trải qua rất nhiều trong mấy ngày vừa qua. Một biến cố chắc hẳn đã đánh gục không ít người.”
“Isis và tôi luôn rất tự hào về hai đứa con song sinh này,” Osiris trả lời với giọng đều đều.
“Đây là một ngày thật sự rất dài,” Sophie nói, đáp lại hai người lớn. Cô bé cảm nhận có một khe hở mở ra trong lồng ngực mình và nuốt xuống thật khó. “Con mệt rũ người.”
“Con thì đói ngấu,” Josh nói.
Sophie trợn mắt với cậu em trai. “Em lúc nào cũng đói.”
Cậu cười toe. “Em là một thằng nhóc đang lớn mà. Thèm ăn như thế là khỏe mạnh chứ sao.”
Ngay khi cậu còn đang nói thì một cánh cửa ra vào trượt mở ra và một loạt những chiếc chuông nhỏ xíu rung lên. Mọi người đều quay lại khi Isis xuất hiện. Bà đã thay quần áo, mặc áo choàng trắng vải lanh đơn giản giống các nữ hoàng Ai Cập cổ đại thường mặc. Một dải vàng nhỏ quấn đầu, cùng bộ với chiếc vòng đeo quanh bắp tay trên và cổ tay. Nhẫn vàng nhấp nháy trên từng ngón tay. Hai cô gái mặt mèo theo sau bà, những cái chuông đeo trên ngón chân họ khua leng keng dưới mỗi chuyển động.
Osiris cúi gập mình, rồi quay ra nhìn cặp song sinh. “Hai đứa con nên cúi chào.”
“Cúi chào mẹ của tụi con ư?” Josh hỏi gặng. “Tại sao ạ? Trước giờ tụi con đâu có cúi chào bao giờ.”
“Đó là trước kia. Đây là bây giờ,” Osiris nói giản dị. “Mọi thứ đều đã thay đổi.”
“Con sẽ không cúi chào đâu. Làm thế quái dị lắm,” Josh kiên quyết. Sophie gật đầu tán thành.
Elder nhìn Virginia và há miệng định nói.
Người bất tử đón gặp ánh mắt ông và giơ đứng bàn tay lên. “Thậm chí đừng nghĩ đến việc bảo tôi cúi chào nhé,” ả nói.
Isis băng ngang khoảng sân đến dừng lại trước mặt họ. Bà nhận đáp lễ sự cúi chào của Osiris bằng một động tác gật đầu hết sức nhẹ, rồi nhìn hai đứa nhỏ từ trên xuống dưới. Thoáng chút nhăn mặt vì thất vọng uốn cong đôi môi bà. “Quần jeans và áo thun à? Lẽ ra các con có thể chọn trang phục gì đó phù hợp với nơi chốn và thời gian hơn chứ,” bà càu nhàu. “Hãy nhớ khi các con ở cùng chúng ta trong những cuộc du hành trên trái đất, chúng ta luôn cố ăn mặc làm sao để bày tỏ lòng kính trọng trang phục địa phương. Có áo sơ mi và áo choàng bằng vải lanh trong tủ quần áo đấy. Ta bảo đảm các con sẽ thoải mái hơn khi mặc chúng.”
“Con thoải mái khi mặc thế này,” Josh nói, giọng cậu cứng ngắc. Cậu nhìn chị gái mình. “Chị thì thế nào?”
Cô bé gật đầu. “Chị thấy được.”
Một không khí im lặng kì cục trong khi Isis nhìn Osiris như thể bà ta mong ông sẽ nói gì đó. “Đây là một tuần lễ khó khăn đối với Sophie và Josh,” cuối cùng ông nói. “Chắc chắn hai đứa thấy thoải mái hơn khi mặc quần áo của chính mình, rốt cuộc, tại sao chính chúng ta lại chất đầy quần áo ấy vào tủ cho tụi nhỏ kia chứ.”
Sophie và Josh nhìn nhau. Cả hai đứa đều nhận ra rằng trong giây phút ấy có gì đó rất trọng đại đã thay đổi trong mối quan hệ giữa chúng với cha mẹ mình. Chỉ một tuần lễ trước, chắc hẳn hai đứa đã quay về phòng riêng và thay quần áo mà không một câu hỏi nào.
“Chúng ta sẽ dùng bữa,” Isis nói chắc nịch.
“Vậy thì xin bà thứ lỗi,” Virginia nói. “Tôi không muốn xen vào thời khắc vui vẻ hạnh phúc của gia đình. Tôi chắc các người có nhiều việc phải làm.”
Không quay lại nhìn người bất tử, ánh mắt bà vẫn dõi trên cặp song sình, Isis xua mạnh tay. “Người hầu đã chuẩn bị một phòng cho cô ở bên kia nhà,” bà ta nói. Bà hít hơi vào thật nhanh. “Có nước nóng nếu cô muốn tắm, tôi sẽ lo liệu để đặt sẵn quần áo sạch ở đó cho cô.”
“Chúng tôi sẽ cho mang thức ăn đến phòng cô,” Osiris nói thêm, bằng giọng vui vẻ hơn. Ông mỉm cười, cố làm mất đi sự chua chát trong lời nói và thái độ của vợ.
Nụ cười của Virginia lạnh tanh. “Không cần đâu. Tôi nghĩ mình sẽ nghỉ ngơi một lát. Tôi cũng có một ngày ra trò rồi. Có lẽ hai ông bà sẽ yêu cầu người của mình đừng quấy rầy tôi thì hơn. Không người hầu trong hay ngoài, không thức ăn, không quần áo, xin cám ơn. Tôi ổn với mấy thứ này. Chỉ cần một giấc ngủ thật ngon thôi.”
“Không người hầu nào được xâm phạm giấc ngủ của cô,” Isis nói. “Nếu cô muốn, thậm chí chúng tôi còn có thể cử lính gác cửa để bảo đảm sự riêng tư cho cô.”
Tràng cười lớn của Virginia nhạt dần khi ả quay người bỏ đi. “Ồ, chuyện đó không cần đâu. Sao, làm thế còn khiến tôi nghĩ mình là tù nhân ấy chứ. Mà tôi không thích ý tưởng đó chút nào.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ