Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
“Ông là ai?” Tiến sĩ John Dee thở khò khè. Hắn ý thức mình đang nằm trên mặt sàn kim loại của một chiếc vimana, độ rung của nó truyền vào làm toàn thân hắn cũng rung lên. Bằng thị lực kém cỏi, mọi thứ xung quanh hắn đều mờ nhòe, và một hình dáng đang ngồi nơi hệ thống bảng điều khiển phía trước hắn chẳng gì hơn một cái bóng.
“Tôi đã bảo ông rồi, tôi được gọi là Marethyu.” Một nửa vòng kim loại lung linh chiếu mờ mờ trước mặt Dee. “Đôi khi người ta gọi tôi là người đàn ông có bàn tay móc câu. Mặc dù nó thật sự là cái liềm hơn là móc câu.”
Tay Pháp sư thấy mình vẫn còn được bọc trong chiếc áo khoác Josh đã đặt lên người. Hắn kéo áo sát vào thân hình đang run rẩy và cố gắng thẳng người lên, nhưng không làm được. “Tôi có cảm giác hình như mình biết ông,” hắn thì thào.
“Ông có biết đấy. Chúng ta từng gặp nhau cũng khá thường xuyên mà.”
“Đâu có,” Dee không đồng ý. “Tôi hẳn sẽ không bao giờ quên chiếc móc câu ấy.”
“Tôi cho rằng ông sẽ không quên,” Marethyu nói đầy vẻ bí ẩn.
“Anh bạn trẻ,” Dee vừa nói ra. Marethyu chợt phá ra cười. “Có gì buồn cười sao?”
“Đã quá lâu rồi nay mới có người gọi tôi là trẻ.”
“Đối với tôi trông ông còn trẻ mà. Ông nói năng nghe như còn trẻ, và đủ mạnh để có thể khiêng được tôi. Tôi già rồi, gần năm trăm tuổi. Còn ông đã sống bao lâu trên trái đất này?” người bất tử hỏi.
Nhưng người đàn ông có bàn tay móc câu vẫn im lặng trong khi chiếc vimana kêu rền xuyên bầu trời xanh lơ sáng rõ. Sau đó, ngay khi Dee bắt đầu ý thức mình chưa nhận được câu trả lời thì người đàn ông kia lên tiếng, giọng ông ta buồn thấm thía. “Pháp sư, tôi đã sống trên trái đất này mười ngàn năm nay. Và đã trải qua có lẽ đến mười lần dạo chơi trên các Vương quốc Bóng Tối. Thậm chí tôi còn không biết tuổi thật của mình nữa.”
Vậy ra ông là Elder à? Elder Vĩ đại? Quan chấp chính? Ông không phải là Thần Đất. Có lẽ ông là Người cổ đại chăng?”
“Không. Không phải ai trong những người ông vừa kể cả,” Marethyu nói. Tôi là người. Nhiều hơn người bình thường một chút, mà ít hơn rất nhiều. Nhưng đã được con người sinh ra và nuôi nấng.”
Động cơ của chiếc vimana hạ xuống thành tiếng ri rỉ và con tàu dìm xuống.
“Ai là chủ nhân của ông?”
“Tôi không có chủ nhân. Tôi phục vụ cho chính mình.”
“Vậy thì ai làm cho ông bất tử?” Dee hỏi, chỉ thấy càng lúc càng rối rắm.
“Tôi cho là ông nên hỏi tại sao, Tiến sĩ Dee ạ,” Marethyu bật cười vang.
“Tôi không hiểu.”
“Ông sẽ hiểu. Hãy kiên nhẫn, ông Tiến sĩ, kiên nhẫn đi. Tất cả sẽ được tiết lộ vào đúng thời.”
“Tôi không còn nhiều thời gian. Osiris đã lo liệu sẵn như thế.”
Chiếc vimana chìm xuống thấp hơn, động cơ chậm lại thành tiếng o o đùng đục.
“Chúng ta định đi đâu?” Dee hỏi.
“Tôi định đưa ông tới gặp một người. Người đó đã chờ ông lâu lắm rồi.”
“Ông biết tôi sẽ đến sao?”
“Tiến sĩ, tôi luôn biết ông sẽ đến đây. Tôi đã dõi theo tiến trình này của ông từ giây phút ông lọt lòng mẹ kìa.”
Dee thấy mệt mỏi, một cơn kiệt quệ mê mệt đe dọa đổ tràn trên người hắn, nhưng hắn biết nếu nhắm mắt, có thể có khả năng hắn sẽ không bao giờ mở mắt lại được nữa. Hắn dồn đủ lực để hỏi, “Tại sao?”
“Bởi vì ông có một vai phải diễn. Trong cả cuộc đời dằng dặc của mình, tôi đã khám phá ra rằng không có gì là ngẫu nhiên. Luôn có một kiểu mẫu. Mưu mẹo là phải nhìn ra kiểu mẫu ấy, nhưng khả năng đó là năng khiếu mà cũng có lẽ là lời nguyền chỉ được ban cho một số ít.”
“Và ông có thể nhìn ra kiểu mẫu này?”
“Đó là lời nguyền của tôi.”
Đột nhiên chiếc vimana đáp xuống đất. Nắp con tàu trượt lui, và Dee rùng mình khi một luồng không khí lạnh huốt, ẩm ướt tràn qua người. Thậm chí với thính giác tàn lụi, hắn vẫn có thể nhận ra tiếng gầm gào của biển cả gần đó, những con sóng lớn vỗ ì ầm vào bờ, tung bọt nước trắng xóa. Hắn nhìn thấy hai cánh tay của Marethyu lòn xuống dưới người mình và hắn yếu ớt xua đi.
“Chờ chút đã,” hắn phản đối.
“Như ông đã hiểu rất đúng, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Dee đưa tay lên nắm lấy cánh tay Marethyu. “Tôi không thể cảm nhận được luồng điện của ông.”
“Tôi không có.”
“Mọi người đều có luồng điện mà,” Dee nói khẽ, một lần nữa lại bối rối trước những gì chợt đến với mình.
“Mọi người đang sống kia,” người đàn ông trả lời.
“Ông là người chết à?”
“Tôi là Thần Chết mà.”
“Nhưng ông có năng lực chứ?”
“Có, năng lực bao la.”
“Ông có thể phục hồi tuổi trẻ cho tôi được không?”
Im lặng bao trùm, rồi bằng thị lực ít ỏi của mình, Dee có thể gần như thấy rõ Marethyu đang chăm chú nhìn hắn. “Tôi có thể,” cuối cùng ông ta nói. “Nhưng tôi sẽ không làm.”
Dee không thể hiểu tại sao người đàn ông này cứu hắn, song lại để hắn chết. “Tại sao không?”
“Đó gọi là hậu quả, hoặc có thể là phán xét. Ông không phải là người tốt, Tiến sĩ Dee ạ, và ông nên trả giá cho các tội ác kinh khủng mình đã gây ra. Tuy nhiên những gì tôi sẽ làm là phục hồi một chút sức mạnh của ông và cho phép ông có được phẩm giá của mình.” Marethyu đặt bàn tay lên đỉnh đầu tay tiến sĩ và đẩy mạnh.
Một cú choáng, như những chiếc đinh ghim, kim găm, rập rờn khắp người Dee. Hắn cảm thấy hơi ấm lan tỏa trong vùng thượng vị. Hơi ấm ấy tràn lên, qua ngực, lan xuống cánh tay, đồng thời dâng khắp vùng bắp đùi, dọc theo bắp chân, vào đến hai bàn chân. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mạnh mẽ hẳn ra.
“Còn thị giác của tôi nữa,” hắn nài xin. “Hãy trả lại thị giác và thính giác của tôi nữa.”
“Thật tham lam, Tiến sĩ ạ, tham lam quá. Luôn luôn và mãi mãi ông chẳng bao giờ...”
“Ông đã mang tôi tới nơi lạ lùng này, thành phố đáng kinh ngạc nhất trong lịch sử Trái Đất. Song tôi lại không thể nhìn hoặc nghe gì được. Nếu ông từng dõi theo cuộc đời tôi, ông biết tôi lúc nào cũng bị lèo lái bởi sự khao khát tri thức, bởi một trí tò mò không sao thỏa mãn được mà. Xin làm ơn. Hãy cho tôi được nhìn thấy nơi này, để tôi có thể ghi nhớ lấy nó bất kể thời gian nào.”
Marethyu chồm tới trước, tựa ngón trỏ và ngón út vào hai mắt Dee, ấn nhẹ. Dee cảm thấy đau tức một chút, một nhát đâm nhức nhối lan khắp vùng xương sọ, sau đó Thần Chết nhấc bàn tay ra, Dee mở choàng mắt. Bóng tối biến mất và mọi thứ đều có đường nét sắc sảo. Hắn đã có thể nhìn thấy được rồi. Ngẩng lên nhìn Marethyu. Nửa dưới khuôn mặt kia bị che khuất trong một chiếc khăn quàng dày, phía trên là một đôi mắt sáng màu xanh lơ chằm chặp nhìn tay Pháp sư với vẻ gì đó vừa tò mò vừa vui thích. “Thỏa mãn chưa, ông Tiến sĩ?”
Dee cau mày. “Tôi đã gặp ông rồi,” hắn chậm rãi nói. “Tôi thấy ông gần như rất quen.”
“Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần rồi mà. Đơn giản ông không biết đó chính là tôi thôi. Tôi là khuôn mặt trong tấm gương, tiếng nói trong bóng tối, dáng dấp trong màn đêm. Tôi là tác giả của những mảnh ghi chú không kí tên, và sau này là những bức thư điện tử nặc danh, mà ông từng nhận được. Tôi là tiếng nói trong máy trả lời tự động của ông, là những tin nhắn tồi tệ trong điện thoại của ông.”
Dee nhìn chăm bẳm vào hình dáng ấy đầy sợ hãi. “Tôi tưởng đó là các chủ nhân Elder của tôi đang nói với tôi.”
“Đôi khi. Chứ không phải luôn luôn.”
“Nhưng ông không liên đới với họ sao?”
“Tôi đã trải qua nhiều thiên niên kỉ gây cản trở cho họ.”
“Ông đã điều khiển tôi,” Dee buộc tội ông ta.
“Ồ, thôi nào, đừng có vẻ sốc thế chứ. Ông đã trải qua cả đời điều khiển người khác còn gì.”
Dee từ từ đứng dậy. Hắn vẫn còn già cỗi lắm. Hắn đoán thân xác mình có khả năng là thân xác của người tám mươi tuổi, nhưng thị giác và thính giác lại là của một chàng thanh niên. Hắn trèo ra khỏi chiếc vimana, nhìn quanh quất.
Họ đang đứng trên một bệ phẳng rộng gần đỉnh một ngọn tháp pha lê sứt sẹo. Mặt đất rải rác những gì còn sót lại của vũ khí, của những mảnh áo giáp, và những cục đá vương vãi dính đầy thứ chất lỏng màu đen và xanh lá, nhưng không có xác chết nào.
Marethyu sải chân bước về phía một ngưỡng cửa trong ngọn tháp, tấm áo choàng đen có mũ trùm phấp phới đằng sau. Bộ khung và lớp đá chung quanh cánh cửa ra vào bị sứt mẻ, mặt đất trơn trượt vì những thứ chất lỏng lính dính màu xanh lá và đen. Có những vết loang của gì đó như máu người lung tung trên mặt đất và bắn tóe trên mấy vách tường pha lê trắng nuốt bị rách toạc.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Dee hỏi.
“Đã có một vụ đánh nhau. Thật ra là một cuộc tàn sát. Mới đây thôi.” Giọng Marethyu hạ xuống thành lời thì thào khàn khàn. “Đừng trượt chân đấy,” ông ta ngoái lại nói lớn. “Đường dài lắm.”
Dee cúi gập người lượm lên một thứ mà hắn nghĩ là một ngón giáo gãy. Đầu giáo đã văng mất trông như bị lạng đứt gọn. Dùng đoạn gỗ làm gậy đi đường, hắn bám theo Thần Chết băng qua cửa đi vào một căn phòng nho nhỏ hình tròn. Phòng ốc trống trơn. “Ông đâu rồi?” tay Pháp sư hỏi, giọng vang dội khi hắn nhìn quanh. Hắn để ý thấy có nhiều máu trên mặt sàn, và khi dí ngón chân vào đó, chất lỏng nhòe ra. Máu còn tươi.
“Trên này.” Câu trả lời phát ra từ một dãy cầu thang nằm khuất tầm mắt.
“Ở đâu?”
“Đây này!” Dee lần theo âm thanh giọng nói của Marethyu, tìm thấy cầu thang. Hắn chống đứng ngọn giáo gãy trên nấc thang đầu tiên, ngước nhìn vào vùng bóng tối u ám. “Chúng ta sẽ đi đâu?” hắn gọi lớn.
“Lên.”
Tay Pháp sư bước lên một nấc thang. “Ở đâu? Tại sao?”
Gương mặt Marethyu xuất hiện bên trên Dee, mặc dù miệng ông ta bị che khuất, Dee vẫn biết ông ta đang mỉm cười. “Tại sao à, ông Tiến sĩ, chúng ta đến gặp Pháp sư Abraham. Tất nhiên là ông biết cái tên ấy mà, phải không?”
Miệng mồm tay Pháp sư há ra ngậm lại đầy vẻ kinh ngạc.
“Tôi thấy ông rồi nhé.” Đôi mắt màu xanh lơ của Thần Chết nhăn nheo. “Ông ấy muốn lấy lại cuốn sách của mình đấy.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ