Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ôi hiểu lúc nãy có chút hiểu lầm,” Osiris nói.
“Không sao,” Virginia nói giọng đều đều. Ả đang quan sát nhóm phục vụ bày biện một chiếc bàn tròn bằng vàng và bạc trong khu vườn phía sau tòa nhà tròn. Không ai trong chúng là người. Cả nam lẫn nữ đều có phần thân là người, nhưng nét mặt hầu như dù không phải hoàn toàn là mặt thú. Nữ giới dường như có yếu tố liên quan đến mèo, trong khi nam giới lại là chó hoặc heo. Và không có hai kẻ nào giống hệt nhau.
Một bộ ba cô gái mèo xuất hiện. Một có bộ lông nhẹ nhàng, một có cái đuôi dài cong cong, và một có hoa văn lốm đốm như loài báo trên mặt và trên hai vai trần. Tất cả đều có ria. Cả ba bày những rổ trái cây ra bàn và lặng lẽ lướt đi trên bốn chân.
“Vận dụng di truyền ư?” Virginia hỏi.
“Đại khái là thế,” Osiris nói. “Sự kết hợp tài tinh thông giữa Thần Đất, Quan chấp chính và Elder Vĩ đại, được nung bởi luồng điện của chúng tôi. Isis và tôi đang tạo ra các Vương quốc Bóng Tối vô tận. Chúng tôi cần đưa dân cư đến đó. Mà con người lại không thích hợp với mọi thế giới. Giống người bình thường phải chiến đấu mới tồn tại được thậm chí trong thế giới này. Vì thế chúng tôi nhào nặn, thêm bớt một chút, ban cho chúng vài điểm thuận lợi. Chẳng hạn như, phụ nữ mèo này sẽ làm việc giỏi trong thế giới rừng, chúng tôi sẽ thử nghiệm cho chó và heo làm thợ săn và theo vết thú. Chúng uyển chuyển linh hoạt đủ để thâm nhập vào bất kì môi trường phong phú đa dạng nào.”
“Đó là khoa học hay pháp thuật?” Virginia hỏi.
“Ai là người đã nói rằng bất kì công nghệ nào đủ tiên tiến đều không thể tách biệt khỏi pháp thuật? Einstein hả? Hay là Newton?”
“Clarke,” ả nói khẽ.
“Giống người về cơ bản là một chủng loài dễ bị tổn thương. Chúng tôi định cho họ vài lợi thế mà tạo hóa đã bỏ quên.”
“Loài người đã dàn trải khắp quả địa cầu, trong bất kì môi trường nào, mà đâu cần có các lợi thế của mấy người,” Virginia lạnh lùng nói. “Họ thích nghi luôn đã và luôn sẽ thế. Những gì các người đang làm thật sai lầm.”
“Chúng ta sẽ phải chấp nhận bất đồng thôi.”
“Sao mà tôi ghét câu đó thế cơ chứ.”
Osiris và Virginia Dare hai người ngồi hai bên cái ao tròn trong khoảnh sân nhỏ có rào bao quanh. Phía trên đầu, một mái hiên bằng lụa dệt hoa văn bảo vệ họ khỏi ánh mặt trời chênh chếch. Bầu không khí sáng bừng những bông hoa và nằng nặng mùi hương. Virginia từng lớn lên trong rừng, sau đó được huấn luyện như một nhà thực vật học và chuyên gia làm vườn, song ả nhận dạng được rất ít các loại thực vật này. Những đóa hoa huệ nước phủ kín bề mặt ao, và những con ếch kích thước cỡ ngón tay gần như trong suốt di chuyển chầm chậm ngang qua đám lá, đi theo vầng mặt trời. Bầy ếch kêu rin rít như mèo.
Osiris đã thay trang phục, ông ta mặc áo sơ mi trắng bằng vải lanh rộng lùng thùng, quần trắng dài trên mắt cá chân, đi chân trần, và cô gái bất tử người Mỹ để ý thấy móng chân ông ta sơn màu đen.
“Chuyện gì đã xảy ra với bọn anpu thế?” Osiris hỏi.
Đôi mắt xám đen của Virginia nhấp nháy màu vàng, ánh kim, rời khỏi bàn. “Ồ, chuyện đó hả?” ả nhẹ nhàng nói. “Bọn chúng ngáng đường tôi ấy mà.”
“Chắc hẳn chúng sẽ tránh đường cho cô nếu cô tự nêu đặc điểm nhận dạng. Đó là sai lầm,” Osiris mỉm cười, nhưng không gì hơn là một cái nhếch môi, và chẳng có xúc cảm gì chân thật trong đó.
“Sai lầm của chúng là cố ngăn tôi lại.”
“Cô có thường hay cư xử gay gắt như thế với những ai cản đường cô không?”
“Có chứ.” Nụ cười của ả xứng hợp với nụ cười của Elder. “Tôi bực bội bất cứ ai hay cái gì cố tước đi tự do của mình.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
“Cứ việc. Tôi đã lớn lên với hai bàn tay trắng. Không quần áo, không thực phẩm, không tiền bạc, không tài sản. Tất cả những gì tôi có là tự do của mình. Tôi biết phải quý trọng nó.”
Osiris chắp hai tay trước mặt mình. “Cô thật là người thú vị, Virginia Dare ạ.”
“Không thật sự thế đâu. Thực ra tôi rất giản dị, nguyên tắc của tôi đơn giản là có qua có lại ai tránh đường tôi thì tôi sẽ tránh đường họ.”
“Tôi cũng sẽ ghi nhớ điều đó.”
Sophie bật cười ra tiếng, khiến cả hai quay về nơi phát ra âm thanh. Xuyên qua một bức tường bằng kính, họ thoáng bắt gặp Sophie và Josh đang khám phá ngôi nhà hình tròn mênh mông này.
“Lần đầu tiên tôi nghe cô bé cười,” người bất tử nhận xét, rồi quay trở lại với Elder, thận trọng nhìn ông ta lom lom. “Hai đứa nhỏ đến đây không có gì ngạc nhiên. Tôi có ấn tượng chúng ta đang đến gần giai đoạn cuối cùng của một kế hoạch đã được sắp đặt từ lâu lắm rồi.”
Osiris ngồi trở lại vào chiếc ghế được đẽo khắc từ một khối vàng ròng và lại chắp hai tay trước mặt. “Cô rất sắc sảo.”
“Đánh giá thấp tôi thì ông sẽ nguy hiểm.” Ả mỉm cười, “Chủ nhân Elder của tôi đã làm thế và ông biết chuyện gì xảy ra cho ông ta rồi đấy.”
“Tôi tự hỏi nếu không có chiếc ống sáo ấy liệu cô còn quá dũng cảm như vậy không,” Osiris nhận xét.
Virginia lần tay xuống dưới áo sơ mi, lấy ra chiếc ống sáo gỗ giản dị. Ả lắc lắc cho nó rơi ra khỏi túi vải, ánh mặt trời rung rung trên những thiết kế hình xoắn ốc khắc vào mặt gỗ. Osiris cứng đơ người, và ả để ý thấy bàn tay ông ta buông xuống hai bên cạnh ghế như thế nào. Ả đoán có một thứ vũ khí giấu trong một bên tay vịn, một con dao hay có thể là một ngôi sao quay cũng không chừng. Bất ngờ ả ném ống sáo vào mình Elder.
Osiris bắt trúng công cụ ấy giữa không trung, rồi kêu ré lên vì lớp thịt trong lòng bàn tay ông ta kêu xì xì và bốc khói. Ông ta quăng ống sáo ra mặt ao, nhưng Virginia đã chụp lại, xoay một vòng khiến nó phát ra tiếng rít nhẹ, ả nhét nó vào túi, cất trở lại bên dưới lớp áo chỉ bằng một chuyển động rất nhịp nhàng.
Osiris khuỵu gối, nhúng bàn tay vào nước. “Lẽ ra cô phải cảnh báo cho tôi chứ,” ông ta nói.
“Nếu tôi nói rằng ông không thể cầm nó được, liệu ông có tin tôi không?”
“Có khả năng là không,” ông ta thừa nhận.
“Một lần thực nghiệm đáng giá hơn ngàn lời nói suông.”
“Trước nay tôi đã từng bắt gặp nhiều món đồ tạo tác như vậy rồi,” Osiris bảo với ả. “Một số là của Thần Đất hoặc Quan chấp chính. Tôi chưa bao giờ có thể hiểu được tại sao các Elder lại không thể chạm đến chúng. Cô có biết không?”
“Có, biết chứ,” ả nói giản dị.
“Nhưng cô không định nói cho tôi nghe à?”
“Không, tôi sẽ không nói.”
Osiris trở về với chiếc ghế bằng vàng, ngồi xuống, bàn tay phải của ông nhỏ từng giọt nước trên mặt sàn lát đá trắng tinh. “Quý cô Dare, cô thật đúng là người có tố chất,” ông ta thì thầm. “Đột nhiên tôi nhận ra rằng trải qua nhiều thế kỉ nay, mình đã giao du với các giống người chẳng ra làm sao. Dee là một tên ngốc, một tên ngốc hữu dụng, phải thừa nhận là thế. Nhưng đáng lẽ chúng tôi nên kết bạn với cô thì hơn.”
Virginia Dare lắc đầu. “Các người luôn có thể kiểm soát tay tiến sĩ ấy. Còn các người sẽ không thể kiểm soát được tôi đâu.”
Osiris gật đầu. “Có lẽ vậy. Nhưng chắc hẳn chúng tôi sẽ có thể giao thiệp với cô theo cách khác.”
“Thành thật mà nói đi, ý ông là gì vậy?”
“Chúng tôi luôn thành thật với hắn,” Elder thành khẩn nói. “Hắn lại hiếm khi nào thành thật với chúng tôi, hẳn cô biết biết điều đó mà.”
“Tại sao các người lại cần cặp song sinh ấy?”
Osiris nâng bàn tay bị phỏng lên môi, liếm vào vết thương. Đôi mắt sáng màu xanh lơ nhìn ngang tầm với ả. Bất chợt ông ta nhoẻn miệng cười toe. “Tôi có thể nói với cô, nhưng rồi sau đó tôi sẽ phải giết chết cô mất,” ông ta nói.
“Nếu ông không nói cho tôi nghe, biết đâu tôi có thể giết chết ông,” Virginia đáp lại nụ cười của ông ta một ỉần nữa.
“Cô cứ việc thử.”
“Tôi có thể. Nhưng thật sự ông không muốn tôi làm đâu,” Virginia nói.
Giọng Sophie và Josh đột nhiên vang dội khắp ngôi nhà, Osiris và Virginia quay người hướng về phía phát ra âm thanh. Tiếng nói càng lúc càng lớn khi cặp song sinh tiến đến gần.
“Đây là những gì tôi nghĩ,” Virginia khẽ khàng nói. “Các người cần luồng điện của hai đứa nhỏ. Các người cần sức mạnh của người Vàng người Bạc cho một mục đích gì đó. Một thứ rất ngoạn mục. Tôi nói đúng chứ?”
“Cô nói không sai,” Osiris thừa nhận.
“Chỉ có một thứ khiến tôi chưa thỏa mãn,” ả nói.
Gương mặt Osiris giữ nguyên không chút cảm xúc trong lúc tiếp tục liếm bàn tay mình.
“Các người quả thật là cha mẹ của hai đứa chứ?”
“Hai đứa là con chúng tôi,” ông ta nói sau khi cân nhắc kĩ câu trả lòi. “Chúng tôi đã trải qua cả đời mình để chuẩn bị cho hai đứa nhỏ trước biến cố này.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ